.Tiêu Dao.
25-04-2011, 03:20 AM
Tác giả: Mian
Thể loai: Oneshot
Tựa: Em chẳng biết nó thế nào, chỉ là tìm chút bình yên cho mình và cho những ai muốn tìm chút bình yên. Em cũng chẳng biết có mang đến chút bình yên cho ai không nữa, nhưng đây là tất cả những gì em làm được để tặng cho Những-ai-cần-bình-yên.
********************
[Mỗi người trong chúng ta chắc hắn tuổi thơ đã từng được một lần được nghe lời ru của bà của mẹ, cả tuổi thơ gắn với những câu hát dân ca, lời ru trong những buổi trưa hè oi ả mà sao nghe mượt mà đằm thắm đến vậy. Lớn lên rồi những nỗi lo cơm áo gạo tiền cứ quấn lấy con người ta, những nỗi lo cứ chất chồng, những muộn phiền gặm nhấm, những ảnh hưởng từ bên ngoài đôi khi lại khiến con người chìm ngỉm hẳn rồi chực chờ nuốt chửng con người. Những khoảng lặng trong mỗi người dường như càng ngày càng thu nhỏ, thay vào đó là những bận rộn, mệt mỏi và chán chường. Mãi sâu lắng nghe lòng mình trống trải. Xin hãy một lần về lại nơi ấy, nơi có tiếng ru à ơi ngọt ngào sâu lắng. Xin một lần lắng dịu trong nỗi chơi vơi. Xin một lần đắm mình trong hơi ấm của mẹ]
Chiếc xe khách dừng lại khi trời còn chưa sáng rõ, cô thận trọng bước xuống. Vừa đặt chân lên nền đất lòng cô se lại. Cô đã về!
Con đường dài sâu hun hút lặng đi trong buổi sáng tinh mơ. Cô bước trên con đường làng quen thuộc, phía trước cô là cổng làng, phía bên trong là cây đa cổ thụ, vẫn đứng đó sừng sững uy nghi bao năm nay vẫn thế.
Cái cổng làng rêu phong cũ kĩ không kém phần cổ kính ở trước mắt, cô dừng lại. Hít một hơi thật sâu. Cái lạnh buổi sáng len vào từng hơi thở của cô. Bước qua cổng làng là cô bước qua một thế giới khác, bỏ lại sau lưng những vất vả, bon chen, những tội lỗi. Tất cả đang được mùi hương của lúa mới, của buổi sáng bình minh gột rửa, thanh tẩy.
Cô cảm nhận được cái không khí trong lành quyện trong hương lúa thấm vào tận tim. Cô bước đi trên con đường dài dẫn vào sâu, dưới chân cô những cọng rơm còn vương những hạt sương sớm, in lại dấu chân người trong sương. Cô cứ bước mãi, cứ miên man với bao hoài niệm…
Giờ đây cô đã về lại cái nơi 6 năm trước cô rời bỏ, tất cả được rũ bỏ nhưng tội lỗi của cô vẫn chất chồng. Đi bên mép con đường nằm giữa cánh đồng lúa bao la vô tận. Làn sương mờ vẫn quấn quanh không khí. Quê hương với lũy tre làng có dang tay đón người con bỏ xứ như cô trở về?
Lòng cô chất đầy những lo lắng, những câu hỏi quay quanh tội lỗi trong quá khứ. Cô cứ bước mãi, đi sâu mãi vào con đường nhỏ, rồi đây tất cả trong lòng cô lắng xuống, cô để lòng mình được trống rỗng.
Cô mải miết đi trên con đường để lại những dấu chân trong sương. Cả một khoảng trời dường như vô tận, cô chỉ là cái chấm trắng nhỏ bé đơn côi lạc giữa cái vô tận của trời đất.
Cái hữu hạn trong cái vô hạn.
Ánh sáng yếu ớt bắt đầu le lói phía chân trời. Rạng Đông. Những hạt sương sớm mờ ảo lưu luyến rồi tan biến nhường chỗ cho ánh sáng dịu nhẹ. Cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương lúa chín, chim bắt đầu ríu rít khắp cánh đồng. Dường như sự sống đang dần bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Cả tâm hồn cô cũng vậy, cái tâm hồn mà cô ngỡ nó đã chết từ khi cô rời khỏi cái nôi này.
Mùi cơm chín khiến cô nao lòng tỏa khắp, cô bước gần hơn đến những mái ngói đơn sơ, những hàng cau cao vút. Lòng cô bỗng bộn bề cho nỗi lo gặp mặt.
Cô dừng lại trước căn nhà ba gian đơn sơ ngày nào. Một người phụ nữ bước ra sân khiến cô lùi bước, lặng người. Mái tóc kia đã pha sương thật nhiều, cái dáng người đã không còn nhanh nhẹn, cái lưng kia đã còng. Cô bật khóc. Ngày cô đi mẹ cô đâu như thế này.
Một con chó vẻ dữ dằn chạy bổ vào cô sủa dữ dội. Cô lùi lại thêm vài bước nữa, co rúm người, cô nhận ra con chó ấy, nó chính là con chó ghẻ người ta vứt ngoài bờ ruộng cô thấy thương đã nhặt về nuôi năm nào. Giờ nó đã không còn nhận ra cô nữa rồi, nó đã không còn vẫy đuôi khi vừa thấy cô đằng xa nữa, không còn quấn lấy chân cô nữa rồi. Cũng phải! Đã sáu năm rồi còn gì. Cô khóc, con chó bỗng im bặt giương đôi mắt lên nhìn những giọt nước đổ dài trên má cô, chỉ còn tiếng ư ử trong cổ họng .
“Cái con chó này mới sáng ra đã sủa nhặng cả lên”
Người phụ nữa bỏ vội bó rau héo úa xuống thành giếng, tất tả chạy ra xua con chó đang gầm gừ, rồi nhìn người lạ như muốn hỏi “Cô tìm ai?”. Nhưng bỗng sống mũi bà cay cay, đôi mắt chợt mờ đi trước những gì nhìn thấy. Bà sững người, bà thấy gì? Đứa con gái tội nghiệp của bà đã về đó sao? Đứa con gái đáng thương, tay bà run run nâng lên như dang rộng vòng tay của người mẹ trong nỗi nhớ con da diết.
Cô chạy đến ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở, tiếng khóc gào thét trong lòng người mẹ. Tiếng khóc giờ đây đã bật thành tiếng chứ không còn là tiếng khóc thầm trong đêm. Trong lòng mẹ cô chẳng cần giấu giếm, cô khóc như chưa từng được khóc, cô khóc như đó là những giọt nước mắt của sáu năm tích tụ, sáu năm cô kìm nén nỗi lòng, sáu năm cô cắn chặt môi để không bật khóc.
Bà đưa bàn tay gân guốc, chai sạn vuốt lên mái tóc con gái, mái tóc xưa kia bà chăm bẵm bằng bồ kết và chanh, thoảng đâu đây cái mùi bồ kết nướng trên mái tóc xanh kia, bà chẳng còn nước mắt để khóc, đôi mắt với những vết chân chim co lại. Bà nghẹn lời đẩy cô ra dùng vạt áo sờn bạc lau đi những giọt nước trên má cô. Bà nhìn thật kĩ, chỉ suýt chút nữa bà không nhận ra cô. Sáu năm trời không một chút tin tức, không một bức thư bà tưởng mình sẽ gục ngã, sẽ không chờ được đến ngày đứa con gái mang đầy tội lỗi trở về. Nhưng giờ cô đã trong vòng tay bà, đứa con gái đáng thương của bà đã trở về.
“Ai ở ngoài đó vậy bà?”
Người đàn ông suốt cuộc đời cô tôn kính bước ra từ thềm nhà, nhìn ra sân. Ông cũng sững người, phải dựa vào cột nhà để không ngã. Cô rời tay mẹ, quỳ dưới chân ông trong tiếng nấc nghẹn. Ông ngồi xuống, ôm lấy đứa con gái mình. Ông đã tha thứ tất cả lỗi lầm của cô từ rất lâu rồi, những cô nào có biết để quay về bên hai bóng già lủi thủi. Cô òa khóc trong vòng tay vững chãi của bố. Tất cả niềm vui như vỡ òa, chìm trong nước mắt nhưng là nước mắt của hạnh phúc và niềm vui đoàn tụ. Cô về lại trong sự vị tha và bàn tay dang rộng của cả quê hương.
Dòng nước mát trong từ giếng nhà được cô kéo lên, áp mặt mình vào dòng nước mát để cô cảm nhận được vị ngòn ngọt thanh thanh của nước giếng. Cô khỏa nước lên mặt mình. Dòng nước mát trong như từ lòng đất mẹ đang gột sạch tội lỗi cho cô, để cô gột bỏ những mặc cảm, những phiền muộn và đớn đau để thắp lên bàn thờ tổ tiên một nén nhang tạ lỗi.
Cô thiếp dần trong cơn gió nhẹ phản phất hương thơm của nhang và mùi nhãn chín sau vườn. Cô đã tìm lại nơi bình yên nhất của cuộc đời. Cả khung trời bình lặng, chim bớt ríu ran, cây bớt xào xạc, chỉ còn gió ru cô ngủ.
Trong giấc mơ cô chập chờn tìm về quá khứ. Cả tuổi thơ cô êm đềm và tươi đẹp, cô là con một, nên mẹ yêu thương từ nhỏ, bố cô lại uốn nắn hết mực. Cô lớn lên trong sự yêu thương chở che của bố mẹ. Đó là cái quãng thời gian cô hạnh phúc nhất. Rồi cái tuổi đôi mươi với bao mộng mơ của người con gái cũng đến bên cô nhẹ nhàng không hẹn trước. Những cũng từ đây mọi bất hạnh đổ dồn lên người con gái vừa tròn hai mươi.
Lòng tin vào tình yêu quá lớn trong một cô gái còn quá non nớt, chưa hiểu sự đời, chưa một lần rời xa lũy tre làng. Cô quá ngây thơ, quá yếu đuối, quá trong trắng để hiểu rằng sự đời hiểm độc.
Sau những chuyến xe chở gạo từ làng cô lên tỉnh, những anh lái xe ngất ngây trước vẻ đẹp hoang sơ của người thiếu nữ yểu điệu, xinh đẹp. Họ trao cho cô những ánh mắt trìu mến, những câu hỏi thăm khiến cô đỏ mặt. Cô đơn giản và cô quá ngây thơ. Rồi những lá thư chứa đầy những nhớ nhung, thắm đượm nỗi yêu thương khắc khoải của hắn khiến cô xiêu lòng, tình cảm trong sáng của trái tim người con gái cô trao cho hắn. Con quỷ đội lốt người đã phá nát cuộc đời cô. Thêm vài chuyến xe nữa, cô dại khờ trao trọn cho hắn cả tâm hồn lẫn thể xác trong trắng tinh khôi.
Cô cứ ngây thơ đợi chờ cái đám cưới lung linh hắn vẽ ra trước mặt cô đẹp đến hoàn hảo mà cô đâu biết hắn đã biến mất không còn tăm hơi. Cô hoảng loạn, rồi tuyệt vọng khi phát hiện ra mình có thai. Và khi nhận được một lá thư vẻn vẹn vài chữ của hắn cô gục ngã
“Xin lỗi em, anh không thể làm đám cưới, anh đã có vợ con dưới quê”
Cô đau đớn giấu nhẹm. Bởi cô biết nếu mọi chuyện vỡ lỡ sẽ không biết chuyện gì sẽ đến với cô với gia đình cô. “Trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”, bố mẹ cô phải sống thế nào, có còn dám ngước lên nhìn hàng xóm. Bố cô là người luôn giữ nề nếp gia phong. Giờ đây tất cả sẽ bị hủy hoại trong tay cô. Cô sẽ giấu. Cô phải giấu.
Nhưng những biểu hiện của thai nghén càng ngày càng rõ. Rồi chuyện gì đến sẽ phải đến, mọi người đồn đại ầm ĩ, bố cô bắt cô quỳ giữa sân tra hỏi, cô phải nói thật. Bi kịch đã đến đỉnh điểm, những lời đồn đại từ người độc miệng cứ thi nhau lan truyền khắp thôn xóm về người đàn bà “không chồng mà chửa”.
Bố mẹ cô không dám đi đường, cô thui thủi một mình nghe người ta chỉ trích xỉ vả, với những cái nhìn đầy khinh bỉ. Bố cô uống rượu ngày một nhiều thêm. Cô cứ nghẹn lại khi nghe mẹ khóc trong trái bếp.
Đã có lúc cô muốn tự tử, nhưng còn đứa bé-nó có tội tình gì đâu, cô lại cắn răng chịu đựng những mỉa mai những lời xỉ vả cả cô và cả gia đình cô.
“Mày cút ngay, đồ mất dạy, cút ngay, mà làm ô uế thanh danh nhà này…đồ bất hiếu…”
Bố cô cứ vật vã với rượu, với những lời xì xào to nhỏ. Cô quyết định phải ra đi, chỉ có ra đi cô mới tìm được con đường sống cho mình và cho cả đứa bé đang thành hình trong bụng cô.
Mới đó đã sáu năm trời cô rời xa nơi đây, nơi có hồi ức đẹp đẽ những cũng là nơi đắng cây nhất cuộc đời cô. Sáu năm cô vất vả vật lộn nơi thành thị để kiếm sống nuôi con, có lúc tưởng chừng như không thể bước đi được nữa thì quê hương và bố mẹ cô và đứa con trai bé bỏng đã giúp cô vững bước. Con cô giờ đây đã 6 tuổi, nó lớn lên bằng sự hi sinh mồ hôi và nước mắt của mẹ nó nhiều hơn là sữa.
Mẹ cô để cô gối đầu vào lòng thở dài, xót xa cho số phận hẩm hiu của cô. Bà cất tiếng hát ru hời ngày nào, nắm chặt bàn tay cô. Cô khẽ cựa mình, lắng đọng trong tiếng hát à ơi, rồi thiếp dần trong hơi trầu phả ra từ người mẹ.
Thể loai: Oneshot
Tựa: Em chẳng biết nó thế nào, chỉ là tìm chút bình yên cho mình và cho những ai muốn tìm chút bình yên. Em cũng chẳng biết có mang đến chút bình yên cho ai không nữa, nhưng đây là tất cả những gì em làm được để tặng cho Những-ai-cần-bình-yên.
********************
[Mỗi người trong chúng ta chắc hắn tuổi thơ đã từng được một lần được nghe lời ru của bà của mẹ, cả tuổi thơ gắn với những câu hát dân ca, lời ru trong những buổi trưa hè oi ả mà sao nghe mượt mà đằm thắm đến vậy. Lớn lên rồi những nỗi lo cơm áo gạo tiền cứ quấn lấy con người ta, những nỗi lo cứ chất chồng, những muộn phiền gặm nhấm, những ảnh hưởng từ bên ngoài đôi khi lại khiến con người chìm ngỉm hẳn rồi chực chờ nuốt chửng con người. Những khoảng lặng trong mỗi người dường như càng ngày càng thu nhỏ, thay vào đó là những bận rộn, mệt mỏi và chán chường. Mãi sâu lắng nghe lòng mình trống trải. Xin hãy một lần về lại nơi ấy, nơi có tiếng ru à ơi ngọt ngào sâu lắng. Xin một lần lắng dịu trong nỗi chơi vơi. Xin một lần đắm mình trong hơi ấm của mẹ]
Chiếc xe khách dừng lại khi trời còn chưa sáng rõ, cô thận trọng bước xuống. Vừa đặt chân lên nền đất lòng cô se lại. Cô đã về!
Con đường dài sâu hun hút lặng đi trong buổi sáng tinh mơ. Cô bước trên con đường làng quen thuộc, phía trước cô là cổng làng, phía bên trong là cây đa cổ thụ, vẫn đứng đó sừng sững uy nghi bao năm nay vẫn thế.
Cái cổng làng rêu phong cũ kĩ không kém phần cổ kính ở trước mắt, cô dừng lại. Hít một hơi thật sâu. Cái lạnh buổi sáng len vào từng hơi thở của cô. Bước qua cổng làng là cô bước qua một thế giới khác, bỏ lại sau lưng những vất vả, bon chen, những tội lỗi. Tất cả đang được mùi hương của lúa mới, của buổi sáng bình minh gột rửa, thanh tẩy.
Cô cảm nhận được cái không khí trong lành quyện trong hương lúa thấm vào tận tim. Cô bước đi trên con đường dài dẫn vào sâu, dưới chân cô những cọng rơm còn vương những hạt sương sớm, in lại dấu chân người trong sương. Cô cứ bước mãi, cứ miên man với bao hoài niệm…
Giờ đây cô đã về lại cái nơi 6 năm trước cô rời bỏ, tất cả được rũ bỏ nhưng tội lỗi của cô vẫn chất chồng. Đi bên mép con đường nằm giữa cánh đồng lúa bao la vô tận. Làn sương mờ vẫn quấn quanh không khí. Quê hương với lũy tre làng có dang tay đón người con bỏ xứ như cô trở về?
Lòng cô chất đầy những lo lắng, những câu hỏi quay quanh tội lỗi trong quá khứ. Cô cứ bước mãi, đi sâu mãi vào con đường nhỏ, rồi đây tất cả trong lòng cô lắng xuống, cô để lòng mình được trống rỗng.
Cô mải miết đi trên con đường để lại những dấu chân trong sương. Cả một khoảng trời dường như vô tận, cô chỉ là cái chấm trắng nhỏ bé đơn côi lạc giữa cái vô tận của trời đất.
Cái hữu hạn trong cái vô hạn.
Ánh sáng yếu ớt bắt đầu le lói phía chân trời. Rạng Đông. Những hạt sương sớm mờ ảo lưu luyến rồi tan biến nhường chỗ cho ánh sáng dịu nhẹ. Cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương lúa chín, chim bắt đầu ríu rít khắp cánh đồng. Dường như sự sống đang dần bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Cả tâm hồn cô cũng vậy, cái tâm hồn mà cô ngỡ nó đã chết từ khi cô rời khỏi cái nôi này.
Mùi cơm chín khiến cô nao lòng tỏa khắp, cô bước gần hơn đến những mái ngói đơn sơ, những hàng cau cao vút. Lòng cô bỗng bộn bề cho nỗi lo gặp mặt.
Cô dừng lại trước căn nhà ba gian đơn sơ ngày nào. Một người phụ nữ bước ra sân khiến cô lùi bước, lặng người. Mái tóc kia đã pha sương thật nhiều, cái dáng người đã không còn nhanh nhẹn, cái lưng kia đã còng. Cô bật khóc. Ngày cô đi mẹ cô đâu như thế này.
Một con chó vẻ dữ dằn chạy bổ vào cô sủa dữ dội. Cô lùi lại thêm vài bước nữa, co rúm người, cô nhận ra con chó ấy, nó chính là con chó ghẻ người ta vứt ngoài bờ ruộng cô thấy thương đã nhặt về nuôi năm nào. Giờ nó đã không còn nhận ra cô nữa rồi, nó đã không còn vẫy đuôi khi vừa thấy cô đằng xa nữa, không còn quấn lấy chân cô nữa rồi. Cũng phải! Đã sáu năm rồi còn gì. Cô khóc, con chó bỗng im bặt giương đôi mắt lên nhìn những giọt nước đổ dài trên má cô, chỉ còn tiếng ư ử trong cổ họng .
“Cái con chó này mới sáng ra đã sủa nhặng cả lên”
Người phụ nữa bỏ vội bó rau héo úa xuống thành giếng, tất tả chạy ra xua con chó đang gầm gừ, rồi nhìn người lạ như muốn hỏi “Cô tìm ai?”. Nhưng bỗng sống mũi bà cay cay, đôi mắt chợt mờ đi trước những gì nhìn thấy. Bà sững người, bà thấy gì? Đứa con gái tội nghiệp của bà đã về đó sao? Đứa con gái đáng thương, tay bà run run nâng lên như dang rộng vòng tay của người mẹ trong nỗi nhớ con da diết.
Cô chạy đến ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở, tiếng khóc gào thét trong lòng người mẹ. Tiếng khóc giờ đây đã bật thành tiếng chứ không còn là tiếng khóc thầm trong đêm. Trong lòng mẹ cô chẳng cần giấu giếm, cô khóc như chưa từng được khóc, cô khóc như đó là những giọt nước mắt của sáu năm tích tụ, sáu năm cô kìm nén nỗi lòng, sáu năm cô cắn chặt môi để không bật khóc.
Bà đưa bàn tay gân guốc, chai sạn vuốt lên mái tóc con gái, mái tóc xưa kia bà chăm bẵm bằng bồ kết và chanh, thoảng đâu đây cái mùi bồ kết nướng trên mái tóc xanh kia, bà chẳng còn nước mắt để khóc, đôi mắt với những vết chân chim co lại. Bà nghẹn lời đẩy cô ra dùng vạt áo sờn bạc lau đi những giọt nước trên má cô. Bà nhìn thật kĩ, chỉ suýt chút nữa bà không nhận ra cô. Sáu năm trời không một chút tin tức, không một bức thư bà tưởng mình sẽ gục ngã, sẽ không chờ được đến ngày đứa con gái mang đầy tội lỗi trở về. Nhưng giờ cô đã trong vòng tay bà, đứa con gái đáng thương của bà đã trở về.
“Ai ở ngoài đó vậy bà?”
Người đàn ông suốt cuộc đời cô tôn kính bước ra từ thềm nhà, nhìn ra sân. Ông cũng sững người, phải dựa vào cột nhà để không ngã. Cô rời tay mẹ, quỳ dưới chân ông trong tiếng nấc nghẹn. Ông ngồi xuống, ôm lấy đứa con gái mình. Ông đã tha thứ tất cả lỗi lầm của cô từ rất lâu rồi, những cô nào có biết để quay về bên hai bóng già lủi thủi. Cô òa khóc trong vòng tay vững chãi của bố. Tất cả niềm vui như vỡ òa, chìm trong nước mắt nhưng là nước mắt của hạnh phúc và niềm vui đoàn tụ. Cô về lại trong sự vị tha và bàn tay dang rộng của cả quê hương.
Dòng nước mát trong từ giếng nhà được cô kéo lên, áp mặt mình vào dòng nước mát để cô cảm nhận được vị ngòn ngọt thanh thanh của nước giếng. Cô khỏa nước lên mặt mình. Dòng nước mát trong như từ lòng đất mẹ đang gột sạch tội lỗi cho cô, để cô gột bỏ những mặc cảm, những phiền muộn và đớn đau để thắp lên bàn thờ tổ tiên một nén nhang tạ lỗi.
Cô thiếp dần trong cơn gió nhẹ phản phất hương thơm của nhang và mùi nhãn chín sau vườn. Cô đã tìm lại nơi bình yên nhất của cuộc đời. Cả khung trời bình lặng, chim bớt ríu ran, cây bớt xào xạc, chỉ còn gió ru cô ngủ.
Trong giấc mơ cô chập chờn tìm về quá khứ. Cả tuổi thơ cô êm đềm và tươi đẹp, cô là con một, nên mẹ yêu thương từ nhỏ, bố cô lại uốn nắn hết mực. Cô lớn lên trong sự yêu thương chở che của bố mẹ. Đó là cái quãng thời gian cô hạnh phúc nhất. Rồi cái tuổi đôi mươi với bao mộng mơ của người con gái cũng đến bên cô nhẹ nhàng không hẹn trước. Những cũng từ đây mọi bất hạnh đổ dồn lên người con gái vừa tròn hai mươi.
Lòng tin vào tình yêu quá lớn trong một cô gái còn quá non nớt, chưa hiểu sự đời, chưa một lần rời xa lũy tre làng. Cô quá ngây thơ, quá yếu đuối, quá trong trắng để hiểu rằng sự đời hiểm độc.
Sau những chuyến xe chở gạo từ làng cô lên tỉnh, những anh lái xe ngất ngây trước vẻ đẹp hoang sơ của người thiếu nữ yểu điệu, xinh đẹp. Họ trao cho cô những ánh mắt trìu mến, những câu hỏi thăm khiến cô đỏ mặt. Cô đơn giản và cô quá ngây thơ. Rồi những lá thư chứa đầy những nhớ nhung, thắm đượm nỗi yêu thương khắc khoải của hắn khiến cô xiêu lòng, tình cảm trong sáng của trái tim người con gái cô trao cho hắn. Con quỷ đội lốt người đã phá nát cuộc đời cô. Thêm vài chuyến xe nữa, cô dại khờ trao trọn cho hắn cả tâm hồn lẫn thể xác trong trắng tinh khôi.
Cô cứ ngây thơ đợi chờ cái đám cưới lung linh hắn vẽ ra trước mặt cô đẹp đến hoàn hảo mà cô đâu biết hắn đã biến mất không còn tăm hơi. Cô hoảng loạn, rồi tuyệt vọng khi phát hiện ra mình có thai. Và khi nhận được một lá thư vẻn vẹn vài chữ của hắn cô gục ngã
“Xin lỗi em, anh không thể làm đám cưới, anh đã có vợ con dưới quê”
Cô đau đớn giấu nhẹm. Bởi cô biết nếu mọi chuyện vỡ lỡ sẽ không biết chuyện gì sẽ đến với cô với gia đình cô. “Trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”, bố mẹ cô phải sống thế nào, có còn dám ngước lên nhìn hàng xóm. Bố cô là người luôn giữ nề nếp gia phong. Giờ đây tất cả sẽ bị hủy hoại trong tay cô. Cô sẽ giấu. Cô phải giấu.
Nhưng những biểu hiện của thai nghén càng ngày càng rõ. Rồi chuyện gì đến sẽ phải đến, mọi người đồn đại ầm ĩ, bố cô bắt cô quỳ giữa sân tra hỏi, cô phải nói thật. Bi kịch đã đến đỉnh điểm, những lời đồn đại từ người độc miệng cứ thi nhau lan truyền khắp thôn xóm về người đàn bà “không chồng mà chửa”.
Bố mẹ cô không dám đi đường, cô thui thủi một mình nghe người ta chỉ trích xỉ vả, với những cái nhìn đầy khinh bỉ. Bố cô uống rượu ngày một nhiều thêm. Cô cứ nghẹn lại khi nghe mẹ khóc trong trái bếp.
Đã có lúc cô muốn tự tử, nhưng còn đứa bé-nó có tội tình gì đâu, cô lại cắn răng chịu đựng những mỉa mai những lời xỉ vả cả cô và cả gia đình cô.
“Mày cút ngay, đồ mất dạy, cút ngay, mà làm ô uế thanh danh nhà này…đồ bất hiếu…”
Bố cô cứ vật vã với rượu, với những lời xì xào to nhỏ. Cô quyết định phải ra đi, chỉ có ra đi cô mới tìm được con đường sống cho mình và cho cả đứa bé đang thành hình trong bụng cô.
Mới đó đã sáu năm trời cô rời xa nơi đây, nơi có hồi ức đẹp đẽ những cũng là nơi đắng cây nhất cuộc đời cô. Sáu năm cô vất vả vật lộn nơi thành thị để kiếm sống nuôi con, có lúc tưởng chừng như không thể bước đi được nữa thì quê hương và bố mẹ cô và đứa con trai bé bỏng đã giúp cô vững bước. Con cô giờ đây đã 6 tuổi, nó lớn lên bằng sự hi sinh mồ hôi và nước mắt của mẹ nó nhiều hơn là sữa.
Mẹ cô để cô gối đầu vào lòng thở dài, xót xa cho số phận hẩm hiu của cô. Bà cất tiếng hát ru hời ngày nào, nắm chặt bàn tay cô. Cô khẽ cựa mình, lắng đọng trong tiếng hát à ơi, rồi thiếp dần trong hơi trầu phả ra từ người mẹ.