PDA

Xem đầy đủ chức năng : Tình cờ



dth172
19-04-2011, 11:42 AM
1. Tên truyện: Tình cờ
2. Tác giả: dth172
3. Tình trạng: đang sáng tác

Giới thiệu nhân vật:
1. Nguyễn Hoàng Hải Băng (nó), sinh viên năm ba trường ĐHKHTN.
2. Đỗ Thái Phong, mối tình đầu của Hải Băng.
3. Đỗ Thế Phương: Em trai Thái Phong.
4. Mỹ Hằng: Bạn học cấp 3 của Hải Băng, là sinh viên năm ba trường ĐHKT.

Mở đầu: Gặp gỡ

Caro chiều chủ nhật, vật lộn với đống bài tập chất chồng, nó gần như không còn sức lực. Một chút bực tức khi có người lên tiếng phá vỡ không gian vốn đang yên lặng của nó:

- Xin lỗi bạn, tôi có thể ngồi đây được không. Đã hết bàn và tôi thì đang cần chỗ yên tĩnh. Dù sao thì bàn của bạn cũng là bàn dành cho 3 người mà.

Nó ngước mắt lên nhìn gật đầu và cố nặn ra một nụ cười ngụ ý: Cứ tự nhiên, đừng làm phiền tôi là được.
Cúi xuống và tiếp tục với những thứ đang lộn xộn trong đầu, nó vừa làm vừa làu bàu:
- Sao mà phiền phức thế?
Thằng con trai ngồi đối diện lên tiếng:
- Tôi..phiền bạn à?
- Ơ, hở, à không, ý tôi là..mấy cái bài toán này. Nó cười gượng.

Hắn cười, nụ cười tỏa nắng. Nó thấy đầu mình quay quay. Hay là say café nhỉ. Giờ nó mới để ý người ngồi đối diện mình quả thật rất đẹp trai. Cái tật thấy trai đẹp là sáng mắt lại có dịp được phát huy. Nhưng rồi nhìn lại mình, nó đành chép miệng: “Dẹp đi”.

Lại quay trở về với những con số..cho tới khi, nhận ra cái đầu đã bão hòa thì nó quay qua nhâm nhi ly café và nhìn anh chàng trước mặt. Hắn ta đang chăm chú nhìn vào laptop. Và nó đoán chắc hắn biết bị nó nhìn nhưng vẫn thản nhiên quan tâm tới những thứ trên màn hình laptop hơn là một đứa con gái như nó. Tất nhiên. Nghĩ thế nó nhếch môi cười.

- Nhìn đủ rồi sao? Cậu vẫn thường nhìn những người đẹp trai một cách chăm chú như thế à.
- Cái đẹp để cho người khác ngắm nhìn mà. Có gì phiền cậu sao?
Hơi ngạc nhiên, hắn nói:
- Cậu nhìn như thế tôi không tập trung làm việc được.
- Tôi hết nhìn rồi đấy thôi. Tập trung chuyên môn của cậu đi. Tôi không ngắm nữa đâu mà…ngại – Cười đểu.

Mặc cho hắn đang nghệt mặt ra thì nó cũng chả thèm quan tâm. Đưa tầm mắt phóng về phía cái tivi. Con trai có sở thích ngắm những cô nàng duyên dáng đáng yêu thì nó cũng tự cho mình cái quyền ngắm những anh chàng đẹp trai chứ. Mà đâu chỉ riêng nó, trên trái đất này mấy ai không như thế. Không hiếm lần nó nhìn thấy trên đường những cô gái đang ôm chặt lấy người yêu mà vẫn quay đầu nhìn lại khi thấy một anh chàng đẹp trai đi qua. Có những thứ cảm xúc đến rồi đi như một cơn gió. Nhưng có gì đâu mà phải ngần ngại. Đời người vốn ngắn ngủi, tuổi xuân lại càng qua nhanh, biết đâu hạnh phúc đi qua mà ta không giữ lấy. Quan điểm như thế nên nó luôn sống hết mình.

Vươn vai, một ngày chủ nhật mệt mỏi. Nó gọi phục vụ tính tiền. Chợt hắn ngẩng đầu lên hỏi:

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?
- Hử? Mới thế thôi mà đã ấn tượng với tôi rồi sao? Hay là với ai cậu cũng thế. Dễ dãi quá nhỉ? Nó nheo mắt trả lời.
- Ngại rồi lại dễ dãi. Haha. Cậu nghĩ những từ đó thích hợp với một thằng con trai sao? Ánh mắt hắn nhin thẳng vào nó, khiêu khích.
- Thời giờ bình đẳng kể cả trong ngôn từ, cậu không biết sao? Lạc hậu quá thể. Với lại lúc này gay nhiều lắm. Ai mà biết được..Nó bỏ lửng câu nói, cười đểu một cái, đứng dậy rồi giơ tay vẫy vẫy – Nếu có duyên thì sẽ gặp lại.

Bỏ lại phía sau một thằng con trai đang lẩm bẩm: Thú vị thật. Nó thấy mình sảng khoái hơn một tí. Dù gì thì việc chặn ngang họng những kẻ thích đối đầu với mình, nó đã quá quen. Phì cười khi nghĩ tới cái chữ có duyên, thật sự nó không tin mấy vào hai chữ “tình cờ” trên trái đất. Tất nhiên nó biết có những chuyện hy hữu vẫn xảy ra nhưng khả năng thì rất ít, còn nó thì chẳng bao giờ liệt kê mình vào cái số ít ỏi 1% đặc biệt đấy. Nhưng nó tin, sự tình cờ không mấy bất ngờ (tức là do con người ta sắp đặt) thì lại rất dễ dàng xảy ra. Chẳng hạn như những cô nàng hay anh chàng lãng mạn nào đấy, lỡ có bị sét đánh cái đùng thì hôm sau, và những ngày sau sau nữa sẽ cắm rễ ở cái nơi 2 người đã gặp nhau để chờ đợi cái gọi là “tình cờ”..

Chap 1: Tình cờ hay Nợ?

Ngay từ đầu cuộc gặp gỡ của chúng ta đã chẳng là tình cờ, vờ như không quen biết, mải miết kiếm tìm, đâu là lối thoát?

Silar
19-04-2011, 09:43 PM
Đang đọc mà miệng cứ cười toe toét. Tính cách nv nữ chính này thật thú vị. Cô ấy là người thứ 3 em gặp trên tg này có suy nghĩ tân tiến, ruột để ngoài da, vô tư lự như vậy. Em thích cái cách cô ấy nghĩ về sự tình cờ dù bản thân là 1 người tôn sùng thuyết hỗn mang.
Em sẽ theo dõi truyện của au. Chúc may mắn.
Silar

dth172
23-04-2011, 01:19 AM
Đang đọc mà miệng cứ cười toe toét. Tính cách nv nữ chính này thật thú vị. Cô ấy là người thứ 3 em gặp trên tg này có suy nghĩ tân tiến, ruột để ngoài da, vô tư lự như vậy. Em thích cái cách cô ấy nghĩ về sự tình cờ dù bản thân là 1 người tôn sùng thuyết hỗn mang.
Em sẽ theo dõi truyện của au. Chúc may mắn.
Silar

Thanks bạn ủng hộ :D

Mùa Xoan Tím
23-04-2011, 01:25 AM
Đầu tiên thì bạn nên bổ sung cái Categories và cách dòng ra nếu ko muốn mod nhắc nhở và xa thêm một chút là treo fic lủng lẳng đó bạn. Nhớ cách dòng ra cho dễ đọc nhá :D

Hế cái nội dung cũng được đấy, lần sau mình sẽ gắng nhận xét vì giờ mắt đang loạn cào cào lên rồi

jeny_lady_lovely
23-04-2011, 01:28 AM
yêu cầu bạn bổ sung thông tin fic ( tên fic, tác giả, thể loại, tình trạng,...), nếu chưa biết thì có thể nghiên cứu thêm ở mục nội quy!

Thân,
Jen

*Sẽ lại yêu.
23-04-2011, 01:35 AM
Bổ sung Categories đi nhé bạn ! Truyện khá hay ^^

dth172
23-04-2011, 02:14 AM
Cảm ơn các bạn đã góp ý

jeny_lady_lovely
23-04-2011, 02:48 AM
Cố gắng viết bạn nhé! Nội dung khá thú vị đấy, chờ chap 1 của bạn! :D

dth172
24-04-2011, 02:53 AM
Chap 1: Tình cờ hay Nợ?

Ngay từ đầu cuộc gặp gỡ của chúng ta đã chẳng là tình cờ, vờ như không quen biết, mải miết kiếm tìm, đâu là lối thoát?

Nó vừa đi ra, đã có một người con gái ngồi thế vào chỗ đó. Im lặng nhìn chàng trai, chờ đợi đối phương mở lời trước.

- Có cái gì đó không đúng. Chàng trai cất tiếng.
- Thú vị phải không? Khác với những gì anh nghĩ chứ gì?
- Làm sao một cô gái như thế..lại có thể..?
- Đừng để bị vẻ ngoài ấy đánh lừa. Người ấy..đã ra đi cũng chính vì..như vậy. Cô gái cố tình nhấn mạnh, đánh vào điểm yếu của đối phương.


Gương mặt chàng trai bỗng nhiên đanh lại. Thấy vậy cô gái tiếp lời:

- Anh..định làm gì?
- Bắt cô ta phải chịu gấp trăm lần, nỗi đau mà anh ấy đã từng..vì cô ta mà gánh lấy.

Cô gái bấm nút save những gì vừa ghi âm, khẽ nhếch môi, “rồi sẽ có lúc cần dùng đến”. Cô ta đứng dậy:

- Tôi có việc, phải đi trước đây. Nếu muốn tiếp cận, hay cần giúp đỡ gì, cứ gọi tôi.

Chàng trai ngước mắt nhìn:

- Tại sao?
- Vì tôi hiểu cảm giác của anh. Anh và tôi đều vì cô ta mà mất đi..quá nhiều.

Ngay quầy phục vụ café caro, có một cuộc gọi vừa được gọi đi.

- Nói đi. Tôi nghe.
- Cô ấy ngồi đây cả buổi chiều, cùng bàn với một chàng trai, hình như là không quen biết. Nhưng cô ấy vừa đi thì cô Mỹ Hằng tới.
- Điều tra cho tôi.
- Vâng.

Hoàng hôn buông xuống, nơi nghĩa trang không khí càng u ám. Chàng trai trẻ đặt bó hoa lay ơn lên mộ.

- Anh, khỏe chứ? Em vừa mới gặp cô gái ấy về. Anh nói phải, cô ta rất dễ thương. Nhưng dường như cô ta chẳng vướng bận điều gì..về anh hết. Em không tin sau bao nhiêu chuyện xảy ra cô ta vẫn có thể vô tư như thế. Anh, em..chưa bao giờ hết đau..thì sao, một cô gái có thể chịu đựng được điều ấy. Vậy mà, anh nói đi, tại sao trên gương mặt cô ta không có chút gì đau khổ? Che dấu cảm xúc quá tài hay là một con người máu lạnh? Anh trả lời em đi, sao ra đi vì một đứa con gái như thế? Có biết không, Thái Phong, em…thất vọng về anh quá.


Chàng trai cứ ngồi đó, gục mặt trên ngôi mộ. Chiều tàn, bóng tối dần bao trùm lên tất cả. Khi bóng đêm qua đi thì ngày mai trời lại sáng. Với chàng trai ấy, đâu mới là ngày mai khi nỗi đau trong lòng còn dai dẳng mãi?

insa
06-05-2011, 07:27 AM
nội dung mở đầu ko mới
cần sửa cách trình bày để ng đọc dễ theo dõi mạch truyện hơn

chờ chap tiếp theo nhé!! ^____________^

Angels_of_dreams
07-05-2011, 03:05 AM
Đồng ý vs insa ,hơn nữa chap 1 bạn viết tôi ko hiểu j cả !Đây chỉ là góp ý nên bạn đừng vì thế mà nản lòng .Chúc bạn viết fic thành công!

dth172
22-05-2011, 10:16 PM
Sau khi từ tiệm café về, nó vội chạy ngay tới tủ lạnh. Đang nhồm nhoàm thì chuông điện thoại reo. Là Hoàng Nguyên.

- A..nô, em nghe!
- Ca nô đâu đây. Em lại đang ăn vụng đấy hở.
- Ơ đâu có. Em đang ăn tối đàng hoàng đấy nhé.
- Ừ, ăn uống cho đàng hoàng. Anh sắp vào đấy, đừng để anh thấy em như bộ xương di động. Khi đấy..đừng trách anh không nói trước.
- Hả? Anh vào thật á? Có chuyện gì à? Khi nào thì anh vào?
- Làm gì mà cô rối rít lên thế? Nhớ anh quá mà phải không? Hoàng Nguyên trêu nó.
- Tất nhiên rồi, ai như anh bỏ rơi em gái không một lời hỏi thăm. Lâu lâu gọi điện báo ba cái tin gì đâu không à. Em có yếu tim cũng tại anh cả. Nó sụt sùi.
- Thôi được rồi, anh xin lỗi. Lần này vào anh sẽ ở chơi lâu với em. Okie?
- Lại đi lánh nạn chứ zề? Nó lên giọng.
- Hehe, chỉ có em gái là hiểu anh trai nhất. Vậy nhá.
- Ơ, này, bao giờ anh..Tít tít. Lão già chết tiệt. Anh vào đây biết tay em.

Đánh chén xong cái gọi là “bữa tối”, theo thói quen nó mở máy online. Mỹ Hằng nhảy vào.

Mhang: Ê mày.
Hbang: Ừm sao?
Mhang: Dạo này mày liên lạc với Thái Phong không?
Hbang: Không. Có chuyện gì à?
Mhang: Chỉ là tao hỏi vậy. Xin lỗi mày nhé. Đáng lẽ tao không nên nói chuyện này.

Nó nhếch môi cười. “Chứ không phải là mày cố ý à”.

Hbang: Thật ra mấy ngày lễ anh ta vẫn nhắn tin chúc mừng tao.
Mhang: Thế à. Bây giờ anh ấy ở đâu?
Hbang: Tao chẳng biết. Cũng không quan tâm. Chỉ nhắn lại “Thanks” rồi thôi.
Mhang: Mày không còn chút tình cảm nào với anh ấy sao?
Hbang: Thực ra lúc đầu khi mới chia tay, tao không liên lạc với anh ấy cũng chỉ vì hiếu thắng. Tao cố gắng nghĩ người như thế chẳng xứng đáng để bản thân phải buồn nhiều.
Mhang: Ừm.
Hbang: Nhưng rồi thời gian giúp tao nhận ra, đơn giản là vì tình cảm của tao dành cho anh ấy chưa sâu đậm như tao vẫn nghĩ. Dù sao với tao anh ấy vẫn là mối tình đầu, dẫu cho nó không đẹp như người ta vẫn thường hay nói. Dẫu cho 2 người chẳng cần biết đến sự tồn tại của nhau.
Mhang: Nên quên đi mày ạ, để bắt đầu một điều gì đó…tốt đẹp hơn.
Hbang: Ừm, tao out nhé. Bye m.
Mhang: Okie, bye.

Nó tắt máy. Nằm dài suy nghĩ. Bao lâu rồi nó không nhớ tới Thái Phong. Nó chẳng biết nữa. Có lẽ nó sẽ chẳng nhớ tới anh nếu không có người nhắc tới. Dù rằng vết thương anh để lại trong nó là quá lớn. Nó không biết nên gọi đó là gì. Anh phản bội nó để rồi nó nhận ra tình cảm của mình dành cho anh không lớn như nó vẫn nghĩ. Chỉ là những rung động ban đầu chợt đến rồi chợt đi. Nó nhanh chóng quên anh và có lẽ người ta nghĩ vết thương của nó đã lành. Nhưng từ đó nó không còn tin tưởng vào tình cảm của bản thân nữa. Đến tình cảm của mình còn thay đổi nhanh như thế thì nào đủ tư cách trách ai phản bội. Đến tình cảm mình còn chẳng đáng tin thì có thể tin vào tình cảm của ai? Nước mắt lăn dài, nó chìm vào giấc ngủ.

Thái Phong còn sống hay là đã chết? Người nơi ngôi mộ Thế Phương tới thăm chẳng phải là anh sao? Đâu mới là sự thật? Tất cả chỉ là dấu chấm hỏi, tất cả…chỉ mới bắt đầu.
Chap 2: Gặp lại
Ai đúng ai sai. Câu trả lời còn phải đợi thời gian giải đáp.

insa
24-05-2011, 10:25 AM
theo mình, mỗi chap ngắn qua..nội dung cũng chưa đủ để gọi là đủ cho một chap (nếu đây ko phải là truyện ngắn thường đang trên báo..><")

*nhai móng tay chờ chap tiếp theo* :P