.Tiêu Dao.
12-04-2011, 07:35 PM
Bất Hối!
Tác giả: Mian
Thể loại: Oneshot
Tựa: Viết nó trong một tâm trạng không vui, bế tắc và bất lực, đang sắp chết đuối trong những sách những vở những tích phân, đạo hàm…và cái rối tung bên DMPH khi ta hết cảm hứng. À, viết vì ta ghét thằng yêu bằng mắt, oài nhưng không liên quan đến “Anh” trong đây đâu nhé
.:BẤT HỐI:.
Anh cho cô tất cả!
Còn cô?
Cô chẳng cho anh gì cả, đến chút tình cảm “dư thừa” cô cũng không cho anh.
Anh bình thường như bao người khác giữa cuộc đời này.
Cô cũng như anh, bình thường giữa cuộc đời nhưng trời phú cho cô sắc đẹp không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cái nét đẹp mặn mà, phản phất chút kiêu sa…
Và anh yêu cô, anh yêu cô không phải bởi sắc đẹp của cô, mà tình yêu anh dành cho cô là tình yêu chân thành-yêu sâu đậm-yêu không tính toán.
Cô biết điều đó-biết rất rõ-biết tường tận.
Và cô rời xa anh. Cô cố tạo ra một khoảng cách xa dần với anh. Cái khoảng cách anh muốn rút ngắn thì cô muốn nới dài.
Anh yêu cô-yêu chân thành-yêu sâu đậm.
Cô từ chối anh một cách phũ phàng. Cô sẽ ko yêu anh-không bao giờ yêu anh, nhất quyết sẽ không yêu anh
Cô tàn nhẫn gạt anh ra khỏi cuộc đời mình. Anh càng muốn ở bên cô thì cô càng rời xa anh.
“Chẳng lẽ chút tình cảm dư thừa em cũng không thể cho anh sao?”
Cô bước đi không quay lại, mặc cho anh đau khổ. Phải! Cho dù chỉ là chút “tình cảm dư-thừa” cô cũng không cho anh.
Cô tuyên bố nếu anh còn muốn ở bên cô, cô sẽ chết cho anh xem. Anh không tin nhất quyết không tin. Anh ghì chặt cô trong vòng tay mình.
Cô cười.
Anh hối hận.
Bởi con dao sắc lẹm ngập sâu vào người cô. Cô bất tỉnh-anh hoảng hốt-mọi tế bào trong cơ thể anh dường như ngừng hoạt động. Anh đứng im thẫn thờ nhìn người ta đưa cô đi.
Cô dần tỉnh lại. Lưỡi dao sắc lạnh và bàn tay tử thần chưa cướp cô đi. Anh đứng trước cửa phòng bệnh nhưng không dám bước vào bởi anh nhận ra nụ cười ấy, và anh đau đớn nhận ra con dao đã một lần ngập sâu vào cơ thể cô đang ngoan ngoãn nằm trên tay cô.
Anh vẫn yêu cô-chân thành và sâu đậm.
Anh không một lần lại gần cô nữa, anh chỉ đứng ở đó trong một góc khuất và với một khoảng cách để cô không nhìn thấy anh. Bởi với anh, thế này là đủ, chỉ cần ngày nào cũng được thấy cô bình an. Thế là đủ.
Năm năm anh vẫn yêu cô, mặc cho cô lạnh lùng, mặc cho cô có nhận ra anh hay không, mặc cho cô ở bên cạnh ai. Anh vẫn yêu cô.
Còn cô?
Cô thà sà vào lòng bất kì ai chứ nhất quyết không ở bên anh.
….
Anh bắt gặp cô ngồi gọn trong lòng một người đàn ông đáng nhẽ ra cô phải gọi bằng bố, cô để mặc bàn tay nhờn mập vuốt ve khắp cơ thể. Cô cười tình tứ, dường như cô vui vì điều đó.
Anh sững sờ thêm chút tức giận pha lẫn thất vọng hòa tan trong nỗi bàng hoàng. Anh uống rượu, uống đến chai thứ ba, cả người anh không tiếp nhận thêm nỗi giọt rượu nào nữa thì anh vẫn cứ cố nuốt.
……………..bàn tay ấm áp, nồng nàn…………….
Anh tỉnh dậy khi đã quá trưa đầu anh đau như búa bổ. Anh chẳng biết mình đã về nhà bằng cách gì?! Đầu óc anh quay cuồng, anh bỗng giật mình thấy một kẻ lạ mặt trong giương, với giương mặt hốc hác, đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm. Anh gườm gườm nhìn kẻ đần độn trong giương, hắn nhìn lại anh cũng bằng ánh mắt ấy.
Cái giương treo trên tường đã phản chiếu tất cả.
Trông anh giờ đây không khác gì một kẻ hành khất đáng thương, đã bao ngày không được bố thí chút gì. Anh cười, anh đâu phải xin, anh có tất cả rồi đấy chứ. Chỉ là anh muốn xin chút “dư thừa” thôi. Vâng, chỉ là chút “dư thừa” thôi.
Anh gục đầu vào bồn nước, rồi đột ngột ngước lên, nhìn kẻ hành khất tội nghiệp trong giương. Anh không ngờ năm năm lại tàn phá con người ta dữ dội đến vậy.
Anh cười chua chát. Anh chịu thua.
……...................................
Cô lặng lẽ bước đi.
…………………..
Cả anh cả cô nhưng tưởng hình bóng trong trái tim đã phai nhòa nhưng đó chỉ là nghĩ mà thôi, đâu đó trong tim anh vẫn cất dấu hình bóng một người con gái.
…………....................................
-Ba ơi, sao chim lại bay được ạ?
-Vì chúng có cánh.
-Vậy ba ơi, sao mây không có cánh cũng bay đc ạ?
Người đàn ông ấp úng trước câu hỏi của đứa bé gái có đôi mắt mở to, trong veo, nhìn mình chờ đợi.
-Chúng không có cánh nhưng chúng rất rất nhẹ, gió sẽ nâng chúng bay lên cao.
Người phụ nữ trẻ cười gỡ rối cho chồng, anh cười xòa. Đứa bé gái lay lay tay bố
-Con cũng muốn bay.
Anh xốc nhẹ đứa bé gái lên vai, liếc nhìn người phụ nữ, rồi âu yếm nhìn đứa bé:
-Dang tay ra nào con gái.
Người phụ nữ nhìn anh cười hạnh phúc.
…….
Gia đình anh đó. Họ đâu biết rằng phía xa kia có một người luôn dõi theo những nụ cười hạnh phúc của họ. Cô lặng lẽ phía xa kia, nhìn về nơi hạnh phúc của anh. Nụ cười trốn trong kẽ lá. Cô đã xa anh thêm năm năm có lẻ. Cô cười, nếu ở bên cô chắc chắn anh sẽ chẳng có nhiều thứ như hôm nay. Cô không hối hận, chưa bao giờ hối hận khi quyết định rời xa anh sau cái đêm anh say khướt. Cô thuộc về anh, chỉ thuộc về riêng anh. Ân tình cô nợ anh cô đã trả xong. Giờ đây cô mỉm cười bước sang một con đường khác, một con đường không có anh, nhưng ngập tràn ánh sáng của riêng cô.
Tác giả: Mian
Thể loại: Oneshot
Tựa: Viết nó trong một tâm trạng không vui, bế tắc và bất lực, đang sắp chết đuối trong những sách những vở những tích phân, đạo hàm…và cái rối tung bên DMPH khi ta hết cảm hứng. À, viết vì ta ghét thằng yêu bằng mắt, oài nhưng không liên quan đến “Anh” trong đây đâu nhé
.:BẤT HỐI:.
Anh cho cô tất cả!
Còn cô?
Cô chẳng cho anh gì cả, đến chút tình cảm “dư thừa” cô cũng không cho anh.
Anh bình thường như bao người khác giữa cuộc đời này.
Cô cũng như anh, bình thường giữa cuộc đời nhưng trời phú cho cô sắc đẹp không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cái nét đẹp mặn mà, phản phất chút kiêu sa…
Và anh yêu cô, anh yêu cô không phải bởi sắc đẹp của cô, mà tình yêu anh dành cho cô là tình yêu chân thành-yêu sâu đậm-yêu không tính toán.
Cô biết điều đó-biết rất rõ-biết tường tận.
Và cô rời xa anh. Cô cố tạo ra một khoảng cách xa dần với anh. Cái khoảng cách anh muốn rút ngắn thì cô muốn nới dài.
Anh yêu cô-yêu chân thành-yêu sâu đậm.
Cô từ chối anh một cách phũ phàng. Cô sẽ ko yêu anh-không bao giờ yêu anh, nhất quyết sẽ không yêu anh
Cô tàn nhẫn gạt anh ra khỏi cuộc đời mình. Anh càng muốn ở bên cô thì cô càng rời xa anh.
“Chẳng lẽ chút tình cảm dư thừa em cũng không thể cho anh sao?”
Cô bước đi không quay lại, mặc cho anh đau khổ. Phải! Cho dù chỉ là chút “tình cảm dư-thừa” cô cũng không cho anh.
Cô tuyên bố nếu anh còn muốn ở bên cô, cô sẽ chết cho anh xem. Anh không tin nhất quyết không tin. Anh ghì chặt cô trong vòng tay mình.
Cô cười.
Anh hối hận.
Bởi con dao sắc lẹm ngập sâu vào người cô. Cô bất tỉnh-anh hoảng hốt-mọi tế bào trong cơ thể anh dường như ngừng hoạt động. Anh đứng im thẫn thờ nhìn người ta đưa cô đi.
Cô dần tỉnh lại. Lưỡi dao sắc lạnh và bàn tay tử thần chưa cướp cô đi. Anh đứng trước cửa phòng bệnh nhưng không dám bước vào bởi anh nhận ra nụ cười ấy, và anh đau đớn nhận ra con dao đã một lần ngập sâu vào cơ thể cô đang ngoan ngoãn nằm trên tay cô.
Anh vẫn yêu cô-chân thành và sâu đậm.
Anh không một lần lại gần cô nữa, anh chỉ đứng ở đó trong một góc khuất và với một khoảng cách để cô không nhìn thấy anh. Bởi với anh, thế này là đủ, chỉ cần ngày nào cũng được thấy cô bình an. Thế là đủ.
Năm năm anh vẫn yêu cô, mặc cho cô lạnh lùng, mặc cho cô có nhận ra anh hay không, mặc cho cô ở bên cạnh ai. Anh vẫn yêu cô.
Còn cô?
Cô thà sà vào lòng bất kì ai chứ nhất quyết không ở bên anh.
….
Anh bắt gặp cô ngồi gọn trong lòng một người đàn ông đáng nhẽ ra cô phải gọi bằng bố, cô để mặc bàn tay nhờn mập vuốt ve khắp cơ thể. Cô cười tình tứ, dường như cô vui vì điều đó.
Anh sững sờ thêm chút tức giận pha lẫn thất vọng hòa tan trong nỗi bàng hoàng. Anh uống rượu, uống đến chai thứ ba, cả người anh không tiếp nhận thêm nỗi giọt rượu nào nữa thì anh vẫn cứ cố nuốt.
……………..bàn tay ấm áp, nồng nàn…………….
Anh tỉnh dậy khi đã quá trưa đầu anh đau như búa bổ. Anh chẳng biết mình đã về nhà bằng cách gì?! Đầu óc anh quay cuồng, anh bỗng giật mình thấy một kẻ lạ mặt trong giương, với giương mặt hốc hác, đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm. Anh gườm gườm nhìn kẻ đần độn trong giương, hắn nhìn lại anh cũng bằng ánh mắt ấy.
Cái giương treo trên tường đã phản chiếu tất cả.
Trông anh giờ đây không khác gì một kẻ hành khất đáng thương, đã bao ngày không được bố thí chút gì. Anh cười, anh đâu phải xin, anh có tất cả rồi đấy chứ. Chỉ là anh muốn xin chút “dư thừa” thôi. Vâng, chỉ là chút “dư thừa” thôi.
Anh gục đầu vào bồn nước, rồi đột ngột ngước lên, nhìn kẻ hành khất tội nghiệp trong giương. Anh không ngờ năm năm lại tàn phá con người ta dữ dội đến vậy.
Anh cười chua chát. Anh chịu thua.
……...................................
Cô lặng lẽ bước đi.
…………………..
Cả anh cả cô nhưng tưởng hình bóng trong trái tim đã phai nhòa nhưng đó chỉ là nghĩ mà thôi, đâu đó trong tim anh vẫn cất dấu hình bóng một người con gái.
…………....................................
-Ba ơi, sao chim lại bay được ạ?
-Vì chúng có cánh.
-Vậy ba ơi, sao mây không có cánh cũng bay đc ạ?
Người đàn ông ấp úng trước câu hỏi của đứa bé gái có đôi mắt mở to, trong veo, nhìn mình chờ đợi.
-Chúng không có cánh nhưng chúng rất rất nhẹ, gió sẽ nâng chúng bay lên cao.
Người phụ nữ trẻ cười gỡ rối cho chồng, anh cười xòa. Đứa bé gái lay lay tay bố
-Con cũng muốn bay.
Anh xốc nhẹ đứa bé gái lên vai, liếc nhìn người phụ nữ, rồi âu yếm nhìn đứa bé:
-Dang tay ra nào con gái.
Người phụ nữ nhìn anh cười hạnh phúc.
…….
Gia đình anh đó. Họ đâu biết rằng phía xa kia có một người luôn dõi theo những nụ cười hạnh phúc của họ. Cô lặng lẽ phía xa kia, nhìn về nơi hạnh phúc của anh. Nụ cười trốn trong kẽ lá. Cô đã xa anh thêm năm năm có lẻ. Cô cười, nếu ở bên cô chắc chắn anh sẽ chẳng có nhiều thứ như hôm nay. Cô không hối hận, chưa bao giờ hối hận khi quyết định rời xa anh sau cái đêm anh say khướt. Cô thuộc về anh, chỉ thuộc về riêng anh. Ân tình cô nợ anh cô đã trả xong. Giờ đây cô mỉm cười bước sang một con đường khác, một con đường không có anh, nhưng ngập tràn ánh sáng của riêng cô.