sery_bob_labery_cool
29-03-2011, 11:16 PM
Tác giả: bunny_unlucky (không phải mình nhé, mình chỉ đánh máy và sửa 1 vài lỗi thôi)
Tình trạng: đang viết
Thể loại: tình cảm bạn bè, tình yêu, hơi có chút viễn tưởng
MAGIC
Chap 1
- Alo! Alo! Bà à, tôi nè, dậy đi nhanh lên!!
Nó ngáp một cái và làu bàu:
- Đã bao nhiêu lần tôi nói với bà là giờ bên bà khác giờ bên tôi lắm mà. MỘT- GIỜ- SÁNG- RỒI- ĐẤY- Nó gầm
Ngân không quan tâm đến lời nó nói, tiếp tục:
- Tôi có tin này hay lắm dành cho bà đây!
Nó nhăn nhó:
- Tin gì thì kệ. Để tôi ngủ
Nó định cúp máy thì bên kia nói:
- Lại có người không muốn nghe về tương lai của mình cơ đấy!
- Hả???- Nó vừ nghe thấy từ “tương lai của mình” liền bật dậy- Tương lai nào của tôi, bà học bói toán à?
- Không, tôi điên à mà học bói toán. Có tin này chắc sẽ liên quan đến tương lai huy hoàng của bà đấy!
- Đâu đâu bà có tin gì?- Vừa nghe thấy “tương lai huy hoàng” của nó là nó sáng mắt “Tương lai của mình thì có gì mà tươi sáng”- Nó nghĩ
- E hèm!-Ngân hắng giọng- Nghe tôi nói nè. Ở bên này có một trung tâm dành cho những người đam mê ảo thuật. Họ sẽ đào tạo những người đó trong 5 năm để có thể trở thành 1 ảo thuật gia giỏi. Đây là trung tâm uy tín và đảm bảo nhất bên này đấy. Tôi nhờ bố tôi tìm mãi mới được đấy. Tôi đã đọc kĩ mấy cái điều khoản rồi. Nghe có vẻ ổn lắm nhưng…- Ngân ậm ừ.
- Nhưng mà gì nào?- Nó sốt ruột hỏi. Nó biết nếu Ngân đã thấy ổn là quá ok với nó rồi.
- Nhưng mà học phí đắt lắm bà ạ!- Giọng Ngân trùng xuống.
- Học phí à? “Ừ nhỉ, nó đã quên mất việc này” Bao nhiêu?
- 1000 đôla tiền học phí, thêm chi phí ăn uống và đồ dùng nữa. Tổng cộng là 2000 đôla mỗi tháng.
Nó sững sờ mấy phút với những con số ấy. Khoảng 40 triệu 1 tháng. Một khoản tiền quá lớn, quá lớn đối với nó. Nếu có thể, bố mẹ nó chỉ có thể lo cho nó được khoảng 30% số đó thôi!
- Này bà! Bà mất tích đâu mất rồi? Đừng có mà đơ người ra, tôi đã nói xong đâu.
- Híc. Tin bà sắp nói là tin tốt hay xấu đây?
- Hơi tốt 1 tí. Người ta có chính sách giảm học phí bà ạ. Giảm 50% cho những ai nhận được học bổng 1 phần, 75% cho những ai nhận được học bổng toàn phần của Đại học Quốc tế Hà Nội ( tên này tự nghĩ ra nhá, không có trường này đâu)
Trái tim nó đang nhảy tưng tưng khi nghe đến mấy chữ “giảm học phí” nhưng… đến chỗ “Đại học Quốc tế Hà Nội” thì như vỡ choang 1 phát.
- Bà…b…à…nói gì? Đại học Quốc tế Hà Nội á?
- UK, đúng vậy!- Ngân nói chắc chắn
- Cái trường lấy điểm vào cao ngất ngưởng đấy á?
- OK
- 28,5 á?
- Uhm....
- Bà định giết tôi à- Nó nói như gào trong điện thoại- Làm sao tôi vào được đó chứ!
- Làm sao tôi biết được, chỉ thông báo với bà vậy thôi, còn quyết định thế nào là quyền của bà chứ! I don`t know
- Tôi…tôi…
- Này, tôi gọi điện không phải để nghe bà lắp bắp thế đâu nhé. Tốn tiền quá. Tôi cho bà 1 ngày để suy nghĩ. Lúc nào nghĩ xong thì gọi cho tôi. Ok?
Chỉ đợi nó đồng ý, con bạn thân đã cúp máy. Còn lại một mình nó trong căn phòng tối. Bây giờ đã 1h sáng, trời tối om. Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào căn phòng mờ mờ ảo ảo, không trông rõ sắc thái trên mặt nó.
Nó suy nghĩ mông lung. Mới ngày hôm qua thôi nó còn quả quyết vối bố mẹ là nó sẽ không thi đại học mà chỉ vào trường dự bị đại học dân tộc mà thôi Mặc kệ những lời khuyên nhủ của chị gái những lời trách mắng, nhắc nhở của bố mẹ, nó vẫn giữ nguyên lập trường của mình.Từ bé nó đã có sở thích không giống với mọi người, đó là trò ảo thuật. Mặc dù nó không biết làm và hơi hậu đậu nhưng khi nhìn thấy những con thỏ trắng hồng xinh xắn nhảy ra từ chiếc mũ nào đó hay là những bộ bài biết nhảy múa trên không thì cái quyết tâm học ảo thuật trong nó càng cao. Cấp 1, có thể nói nó là một đứa thông minh và nhanh chí nhưng nó lại không học hanh gì. Bố đã nhiều lần mắng mỏ và mẹ thì khóc rất nhiều nhưng nó vẫn cứ vậy. Trong giờ học, việc duy nhất nó làm đó là ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài khung cửa sổ. Bạn bè xung quanh đều tránh xa nó và coi nó là đứa lập dị. Bọn họ đều nghĩ những ước mơ và sở thích của nó là không thể thực hiện được, là sai và không ai muốn chơi với nó. Trừ một người…
Đó là Ngân. Ngân chuyển vào lớp nó hồi lớp 3 và người đầu tiên Ngân muốn kết bạn là nó. Ngân trắng trẻo và xinh xắn, là một đại tiểu thư con nhà giàu nên ai cũng muốn thân với bạn ấy. Ngân bắt chuyện với nó trước và hỏi về những hình vẽ mà nó đã vẽ vào vở. Nó bảo đó là một trò ảo thuật nhỏ. Cô bạn đã rất thích thú và muốn vẽ cùng nó. Nó ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên có người thích những việc nó làm. “Bạn có nghĩ tớ là một kẻ lập dị không?”-Nó hỏi Ngân. Ngân nhìn nó với đôi mắt mở to hêt cỡ: “Không bao giờ. Bạn có một ước mơ và đang cố gắng thực hiện ước mơ đó, đó không phải là việc làm sai trái của một kẻ lập dị mà là một ước mơ đẹp, trong sáng và rất đáng ngưỡng mộ”. Câu nói của cô bé lớp 3 đó làm nó ghi nhớ mãi mãi. Nhờ đó mà nó không từ bỏ ước mơ của mình. Kể từ đó, nó và Ngân chơi với nhau thân hơn. Lên cấp II, nó và Ngân học cùng nhau. Ngân đã khuyên bảo nó rất nhiều về việc học hành. Cô bạn không nghĩ là chỉ suốt ngày mơ về ảo thuật của nó là đúng, phải học hành chăm chỉ mói có thể đạt được ước mơ đó. Ngân đã nhồi nhét bao nhiêu tấm gương chăm học, động viên nosuoots thời gian dài. Và thế là nó, từ 1 con bé học sinh trung bình (lớp 6) đã vươn lên đến học sinh khá (lớp 7,8) và học sinh giỏi (lớp 9). Bố mẹ nó vui sướng đến khôn xiết, cảm ơn Ngân rất nhiều và coi Ngân như đứa con trong gia đình.
Vào cấp III, nó và Ngân vẫn học cùng nhau (Vì Ngân xin xuống học cùng lớp với nó, thật tốt nhỉ). Lúc đó, 2 đứa thân nhau như hình với bóng. Nó đã bắt đầu có nhiều bạn hơn, nhiều mối quan hệ hơn nhưng vẫn không từ bỏ ước mơ thời thơ ấu. Hết năm cấp III, Ngân phải sang Mĩ du học 3 năm. Cái ngày chia tay BFF, trời mưa không ngớt, nó đứng im lặng nhìn máy bay cất cánh. Nó không khóc khi 2 đứa nhìn mặt nhau lúc ở sân bay, lúc 2 đứa nói lời tạm biệt. Nhưng khi biết là con bạn đã đi thật rồi thì nó mới òa lên khóc. Nó ôm chặt lấy mẹ mà khóc mãi. Dù Ngân đã nói sẽ gọi điện cho nó mỗi ngày, nhưng nó cảm giác như mát một cái gì đó rất quan trọng. Ngân cũng vậy, lên máy bay là khóc òa.
Và thế là…
Sảnh con bạn ra là nó lại chán học. Nó biết là thời gian này nó phải bù đầu vào học mới đúng. Có thế nó mới thi đại học được. Nhưng nó vẫn chưa xác định học trường nào và thi thế nào. Nó sợ thi không đỗ. Vì vậy, tốt nhất là vào Đại học dự bị dân tộc cho nó lành (mẹ nó là người Kinh gốc Tày). Vậy mà hôm nay, Ngân gọi và nói như thế làm nó lung lay quyết định. Ở Việt Nam, tìm được một nơi đào tạo những người ham mê ảo thuật như nó là rất khó. Mà nếu có thì chưa chắc đã tốt. Bây giờ thì Ngân đã tìm được chỗ cho nó ở Mĩ nhưng nó lại không có tiền. Mà việc đỗ vào Đại học Quốc Tế Hà Nội thì quá sức với nó. Nó có làm được không? Tỉ lệ thi đỗ của nó chắc chỉ chưa đến 20%. Nó có nên thử không nhỉ? Nếu không đỗ, nó sẽ bỏ lỡ 1 năm học đại học, ma những lần sau vẫn không đỗ thì sao? Nó không dám nghĩ đến.
Nó ôm đầu và hét lên 1 tiếng “Aaaaaaaa……..”. Chưa đầy 1 phút sau, cả nhà tập trng tại phòng nó. Bố thì nhăn nhó, còn mẹ thì lo lắng hỏi xem nó có bị thế nào không. Nó nhanh chóng lắc đầu và nói:
- Con quyết định sẽ thi ĐẠI HỌC QUỐC TẾ HÀ NỘI
Cả nhà há hốc mồm vì ngạc nhiên. Còn nó thì vò mái tóc tổ quạ.
Tình trạng: đang viết
Thể loại: tình cảm bạn bè, tình yêu, hơi có chút viễn tưởng
MAGIC
Chap 1
- Alo! Alo! Bà à, tôi nè, dậy đi nhanh lên!!
Nó ngáp một cái và làu bàu:
- Đã bao nhiêu lần tôi nói với bà là giờ bên bà khác giờ bên tôi lắm mà. MỘT- GIỜ- SÁNG- RỒI- ĐẤY- Nó gầm
Ngân không quan tâm đến lời nó nói, tiếp tục:
- Tôi có tin này hay lắm dành cho bà đây!
Nó nhăn nhó:
- Tin gì thì kệ. Để tôi ngủ
Nó định cúp máy thì bên kia nói:
- Lại có người không muốn nghe về tương lai của mình cơ đấy!
- Hả???- Nó vừ nghe thấy từ “tương lai của mình” liền bật dậy- Tương lai nào của tôi, bà học bói toán à?
- Không, tôi điên à mà học bói toán. Có tin này chắc sẽ liên quan đến tương lai huy hoàng của bà đấy!
- Đâu đâu bà có tin gì?- Vừa nghe thấy “tương lai huy hoàng” của nó là nó sáng mắt “Tương lai của mình thì có gì mà tươi sáng”- Nó nghĩ
- E hèm!-Ngân hắng giọng- Nghe tôi nói nè. Ở bên này có một trung tâm dành cho những người đam mê ảo thuật. Họ sẽ đào tạo những người đó trong 5 năm để có thể trở thành 1 ảo thuật gia giỏi. Đây là trung tâm uy tín và đảm bảo nhất bên này đấy. Tôi nhờ bố tôi tìm mãi mới được đấy. Tôi đã đọc kĩ mấy cái điều khoản rồi. Nghe có vẻ ổn lắm nhưng…- Ngân ậm ừ.
- Nhưng mà gì nào?- Nó sốt ruột hỏi. Nó biết nếu Ngân đã thấy ổn là quá ok với nó rồi.
- Nhưng mà học phí đắt lắm bà ạ!- Giọng Ngân trùng xuống.
- Học phí à? “Ừ nhỉ, nó đã quên mất việc này” Bao nhiêu?
- 1000 đôla tiền học phí, thêm chi phí ăn uống và đồ dùng nữa. Tổng cộng là 2000 đôla mỗi tháng.
Nó sững sờ mấy phút với những con số ấy. Khoảng 40 triệu 1 tháng. Một khoản tiền quá lớn, quá lớn đối với nó. Nếu có thể, bố mẹ nó chỉ có thể lo cho nó được khoảng 30% số đó thôi!
- Này bà! Bà mất tích đâu mất rồi? Đừng có mà đơ người ra, tôi đã nói xong đâu.
- Híc. Tin bà sắp nói là tin tốt hay xấu đây?
- Hơi tốt 1 tí. Người ta có chính sách giảm học phí bà ạ. Giảm 50% cho những ai nhận được học bổng 1 phần, 75% cho những ai nhận được học bổng toàn phần của Đại học Quốc tế Hà Nội ( tên này tự nghĩ ra nhá, không có trường này đâu)
Trái tim nó đang nhảy tưng tưng khi nghe đến mấy chữ “giảm học phí” nhưng… đến chỗ “Đại học Quốc tế Hà Nội” thì như vỡ choang 1 phát.
- Bà…b…à…nói gì? Đại học Quốc tế Hà Nội á?
- UK, đúng vậy!- Ngân nói chắc chắn
- Cái trường lấy điểm vào cao ngất ngưởng đấy á?
- OK
- 28,5 á?
- Uhm....
- Bà định giết tôi à- Nó nói như gào trong điện thoại- Làm sao tôi vào được đó chứ!
- Làm sao tôi biết được, chỉ thông báo với bà vậy thôi, còn quyết định thế nào là quyền của bà chứ! I don`t know
- Tôi…tôi…
- Này, tôi gọi điện không phải để nghe bà lắp bắp thế đâu nhé. Tốn tiền quá. Tôi cho bà 1 ngày để suy nghĩ. Lúc nào nghĩ xong thì gọi cho tôi. Ok?
Chỉ đợi nó đồng ý, con bạn thân đã cúp máy. Còn lại một mình nó trong căn phòng tối. Bây giờ đã 1h sáng, trời tối om. Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào căn phòng mờ mờ ảo ảo, không trông rõ sắc thái trên mặt nó.
Nó suy nghĩ mông lung. Mới ngày hôm qua thôi nó còn quả quyết vối bố mẹ là nó sẽ không thi đại học mà chỉ vào trường dự bị đại học dân tộc mà thôi Mặc kệ những lời khuyên nhủ của chị gái những lời trách mắng, nhắc nhở của bố mẹ, nó vẫn giữ nguyên lập trường của mình.Từ bé nó đã có sở thích không giống với mọi người, đó là trò ảo thuật. Mặc dù nó không biết làm và hơi hậu đậu nhưng khi nhìn thấy những con thỏ trắng hồng xinh xắn nhảy ra từ chiếc mũ nào đó hay là những bộ bài biết nhảy múa trên không thì cái quyết tâm học ảo thuật trong nó càng cao. Cấp 1, có thể nói nó là một đứa thông minh và nhanh chí nhưng nó lại không học hanh gì. Bố đã nhiều lần mắng mỏ và mẹ thì khóc rất nhiều nhưng nó vẫn cứ vậy. Trong giờ học, việc duy nhất nó làm đó là ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài khung cửa sổ. Bạn bè xung quanh đều tránh xa nó và coi nó là đứa lập dị. Bọn họ đều nghĩ những ước mơ và sở thích của nó là không thể thực hiện được, là sai và không ai muốn chơi với nó. Trừ một người…
Đó là Ngân. Ngân chuyển vào lớp nó hồi lớp 3 và người đầu tiên Ngân muốn kết bạn là nó. Ngân trắng trẻo và xinh xắn, là một đại tiểu thư con nhà giàu nên ai cũng muốn thân với bạn ấy. Ngân bắt chuyện với nó trước và hỏi về những hình vẽ mà nó đã vẽ vào vở. Nó bảo đó là một trò ảo thuật nhỏ. Cô bạn đã rất thích thú và muốn vẽ cùng nó. Nó ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên có người thích những việc nó làm. “Bạn có nghĩ tớ là một kẻ lập dị không?”-Nó hỏi Ngân. Ngân nhìn nó với đôi mắt mở to hêt cỡ: “Không bao giờ. Bạn có một ước mơ và đang cố gắng thực hiện ước mơ đó, đó không phải là việc làm sai trái của một kẻ lập dị mà là một ước mơ đẹp, trong sáng và rất đáng ngưỡng mộ”. Câu nói của cô bé lớp 3 đó làm nó ghi nhớ mãi mãi. Nhờ đó mà nó không từ bỏ ước mơ của mình. Kể từ đó, nó và Ngân chơi với nhau thân hơn. Lên cấp II, nó và Ngân học cùng nhau. Ngân đã khuyên bảo nó rất nhiều về việc học hành. Cô bạn không nghĩ là chỉ suốt ngày mơ về ảo thuật của nó là đúng, phải học hành chăm chỉ mói có thể đạt được ước mơ đó. Ngân đã nhồi nhét bao nhiêu tấm gương chăm học, động viên nosuoots thời gian dài. Và thế là nó, từ 1 con bé học sinh trung bình (lớp 6) đã vươn lên đến học sinh khá (lớp 7,8) và học sinh giỏi (lớp 9). Bố mẹ nó vui sướng đến khôn xiết, cảm ơn Ngân rất nhiều và coi Ngân như đứa con trong gia đình.
Vào cấp III, nó và Ngân vẫn học cùng nhau (Vì Ngân xin xuống học cùng lớp với nó, thật tốt nhỉ). Lúc đó, 2 đứa thân nhau như hình với bóng. Nó đã bắt đầu có nhiều bạn hơn, nhiều mối quan hệ hơn nhưng vẫn không từ bỏ ước mơ thời thơ ấu. Hết năm cấp III, Ngân phải sang Mĩ du học 3 năm. Cái ngày chia tay BFF, trời mưa không ngớt, nó đứng im lặng nhìn máy bay cất cánh. Nó không khóc khi 2 đứa nhìn mặt nhau lúc ở sân bay, lúc 2 đứa nói lời tạm biệt. Nhưng khi biết là con bạn đã đi thật rồi thì nó mới òa lên khóc. Nó ôm chặt lấy mẹ mà khóc mãi. Dù Ngân đã nói sẽ gọi điện cho nó mỗi ngày, nhưng nó cảm giác như mát một cái gì đó rất quan trọng. Ngân cũng vậy, lên máy bay là khóc òa.
Và thế là…
Sảnh con bạn ra là nó lại chán học. Nó biết là thời gian này nó phải bù đầu vào học mới đúng. Có thế nó mới thi đại học được. Nhưng nó vẫn chưa xác định học trường nào và thi thế nào. Nó sợ thi không đỗ. Vì vậy, tốt nhất là vào Đại học dự bị dân tộc cho nó lành (mẹ nó là người Kinh gốc Tày). Vậy mà hôm nay, Ngân gọi và nói như thế làm nó lung lay quyết định. Ở Việt Nam, tìm được một nơi đào tạo những người ham mê ảo thuật như nó là rất khó. Mà nếu có thì chưa chắc đã tốt. Bây giờ thì Ngân đã tìm được chỗ cho nó ở Mĩ nhưng nó lại không có tiền. Mà việc đỗ vào Đại học Quốc Tế Hà Nội thì quá sức với nó. Nó có làm được không? Tỉ lệ thi đỗ của nó chắc chỉ chưa đến 20%. Nó có nên thử không nhỉ? Nếu không đỗ, nó sẽ bỏ lỡ 1 năm học đại học, ma những lần sau vẫn không đỗ thì sao? Nó không dám nghĩ đến.
Nó ôm đầu và hét lên 1 tiếng “Aaaaaaaa……..”. Chưa đầy 1 phút sau, cả nhà tập trng tại phòng nó. Bố thì nhăn nhó, còn mẹ thì lo lắng hỏi xem nó có bị thế nào không. Nó nhanh chóng lắc đầu và nói:
- Con quyết định sẽ thi ĐẠI HỌC QUỐC TẾ HÀ NỘI
Cả nhà há hốc mồm vì ngạc nhiên. Còn nó thì vò mái tóc tổ quạ.