PDA

Xem đầy đủ chức năng : Bức Thư



AzureAngel
23-03-2011, 03:49 AM
Tên truyện: Bức Thư

Thể loại: truyện kinh dị, hơi hơi man rợ (!)

Tác giả: Azu

Tình trạng: Hoàn thành.

Rate: Để 18+ thôi, nhưng mà 21+ recommended :thatall:

Note: Truyện này hơi hơi man rợ chút đó! Xin mọi người đọc xong đừng...xử bắn tác giả! Tớ chuồn trứơc đây :chayle:
----------------------------------------------------------

Ngày…Tháng…Năm

Anh mến yêu!

Sau một thời gian suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, em quyết định viết lá thư này gửi anh đây. Em có rất nhiều chuyện để nói với anh; anh cũng có nhiều thắc mắc phải không?! Mà bây giờ anh đang ở đâu?

Anh có biết gia đình nhà anh rất lo lắng cho anh không? Họ kiếm đủ mọi nơi mọi chỗ, hỏi han khắp người này đến người khác, và, dĩ nhiên, em là đối tượng được hỏi nhiều nhất! Tuy hơi phiền phức, nhưng em cũng chỉ trả lời không biết. Anh khoan vội trách em nhé, bởi vì em cũng thực sự không biết anh đang ở đâu! Có khi chính anh cũng không biết mình đang ở đâu nữa đó!

Hẳn anh đang rất thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với mình, tại sao mình lại ở đây, rồi chỗ này là chỗ nào! Em chỉ nghĩ tới chuyện một người thông minh sắc sảo như anh mà cũng có thể lâm vào tình cảnh như vậy thật là ngạc nhiên phải không? Tất cả là do em đấy! Đúng là như vậy đó! Đứa bé ngốc nghếch của anh làm đấy! Anh có ngạc nhiên không?

Anh đã CHẾT rồi!

Em xin nói thật, em chưa hề có ý định giết anh, chưa bao giờ! Xin anh hãy tin em! Nhưng em lại không hề muốn anh phải chịu bất kỳ một đau đớn nào, không bao giờ! Với trò chơi của em, anh chắc chắn sẽ phải chịu đau đớn rất nhiều; đó là điều em không hề muốn, cho nên giải pháp tốt nhất là anh phải chết, rồi thì trò chơi mới bắt đầu mà anh sẽ chẳng thấy chút gì đau đớn cả! Em không biết đó có phải là giải pháp tốt hay không, nhưng trò chơi đã kết thúc, và nếu anh thấy không tốt thì em cũng đành chịu lỗi thôi, *cười*.

Bắt đầu từ đâu nhỉ? À, đúng rồi, từ bữa tối hôm đó, anh có nhớ không? Lần đầu tiên em nấu món canh súp mà anh khen ngon! Em thấy hơi tội lỗi vì, có lẽ, chén canh đó ngon do liều thuốc mê mà em đã chuẩn bị cho riêng anh, còn em thì vẫn thấy chén canh của mình nhạt nhẽo lắm!

Cho đến lúc đó, em vẫn chưa có ý định cho anh chết đâu; rồi em lại nghĩ tới kế hoạch của mình, và quyết định cho anh chết mới nảy ra trong đầu em.

Anh biết không, anh nặng ghê gớm! Em phải tốn công tốn sức kinh khủng mới vác được anh vào buồng tắm đó, mất của em hết cả mấy chục phút lận! Em chưa hề tính đến chuyện trò chơi của mình lại cực nhọc đến vậy, mà thực ra càng về sau, trò chơi này càng lúc càng khó nuốt, không dễ đâu anh.

Sau một hồi vất vả, em cũng đã đưa được anh vào phòng tắm, trong khi đó thì anh vẫn đang bất tỉnh! Nghĩ vậy mà em hơi tức một chút, vì cả hai cùng chơi một trò, vậy mà chỉ có mỗi em tốn sức, nhưng khi nghĩ đến niềm vui thích khi trò chơi của mình đã bắt đầu, em lại cười.

Đặt anh ngồi tựa vào thành bồn tắm, em nhấc một cánh tay của anh đặt vào bên trong bồn, rồi chốt khoá xả nước lại. Mỉm cười nhìn con dao sắc trên tay mình, em nhấc cổ tay anh lên rồi ngắm nó: cánh tay anh to khoẻ bao nhiêu thì cổ tay anh lại nhỏ yếu bấy nhiêu! Thật là nực cười phải không? Chỉ một khứa nhỏ thôi, một dòng máu đỏ đã toé lên từ cái cổ tay đó, tuôn trào, tuôn trào.

Nhìn khuôn mặt thiên thần đang say ngủ vô tư lự của anh, em không tự chủ mình đặt môi lên môi của anh, vẫn ấm nồng! Lúc đó em vui lắm, anh có biết không? Em vui vì sau này trở đi, không còn ai có thể chiếm lấy đôi môi này nữa; nó là của em, chỉ riêng em mà thôi! Nuốt trọn phần môi trên trong miệng mình, em rứt thật mạnh, rứt, rứt, và rứt! Chỉ trong vài tích tắc, phần môi trên của anh đã thuộc về em, để lộ hàm răng nhơ nhớp máu. Đáng sợ lắm! Nhưng đã làm thì phải tới cùng, em cắn tiếp vào phần môi còn lại, và không cần nhiều sức lực, phần môi đó cũng đã được tự do thuộc về em. Nhìn ngắm đôi môi thấm máu trên tay mình, em thấy hơi tiếc, vì nó không còn đẹp như xưa nữa, lại còn lạnh dần, lạnh dần. Máu từ cổ tay anh vẫn chảy thành dòng, chưa kết thúc.

Cũng phải hơn cả nửa giờ máu mới ngừng tuôn; cả một bồn máu lênh láng, mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc. Lạ một điều là em thấy thinh thích cái mùi ấy, hay có lẽ vì môi miệng em lúc đó cũng toàn máu và máu. Máu ngọt, mùi máu cũng ngọt. Em còn nghĩ hay mình là hậu duệ của ma cà rồng ấy, *cười*.

Gương mặt trắng hồng thuở nào giờ đây trở nên thất sắc, xám ngoét; hai hàm răng cắn chặt, trơ ra, vương vãi máu. Đâu rồi nét điển trai thanh tú của một con người tài hoa phong nhã nhỉ? Anh mà thấy khuôn mặt của chính mình thì chắc tức điên lên mất, nhưng em thì vẫn yêu, vẫn thích, thậm chí còn thích hơn lúc trước kìa! Em hơi kỳ cục nhỉ? Nhưng thật sự thì con người cũng nên có một vài khiếm khuyết, vậy mới dễ thương.

Em còn một thứ phải lấy nữa, còn một thứ rất quan trọng đối với em, ánh mắt đa tình của anh. Em phải có nó, nhất định phải có. Trong đôi mi khép chặt kia là thứ em muốn, là thứ em luôn khát khao. Lấp lánh chiếc muỗng bạc trong tay em, em tự hỏi phải làm sao để sở hữu đôi ngọc quý báu ấy mà không làm hư hại đến nó đây? Cực kỳ khó! Em phải thú nhận rất khó! Em tưởng phải cưa hốc mắt anh ra rồi đó, nhưng mà may mắn làm sao, em không phải làm chuyện tổn hại thêm trên gương mặt của anh. Dùng một tay banh mí mắt anh lên, khó khăn lắm em mới đút đầu muỗng vào bên trong được, rồi cẩn thận nạy tròng mắt lên. Nhờ vậy mà em mới biết mắt cũng giống như thạch vậy đó anh, vì khi em múc ra thì nó ép lại, không bị bể nát. Khoa học thú vị quá anh ha, giá có cơ hội, em sẽ đi học Y, giống như anh đó! Nói vậy thôi chứ con mắt bên kia thì em làm nát nó mất tiêu, không biết tại sao; em buồn ghê gớm; em chỉ sở hữu được có một viên ngọc thôi; em giận mình kinh khủng!

Người ta cũng nói đúng, giận quá mất khôn! Vì chuyện đó làm em nghĩ ra một chuyện nghịch ngợm khác, khám phá bên trong đầu của anh. Nghĩ mà em cũng thấy ớn lạnh cho mình, vậy mà lúc đó em không thấy gì mới sợ. Em lấy cái cưa tay trong hộp đồ nghề của anh, cộng thêm một đống dao kéo, rồi tiếp tục trò chơi, lần này là với cái đầu. Mái tóc ngắn thoảng mùi nước hoa lạ làm em càng thêm tức giận, quyết định thực hiện kế hoạch dở hơi của mình.

Em dùng con dao bếp to, vạch một vòng quanh đầu anh; máu chảy ra, nhưng ít lắm, có lẽ vì máu trong người anh đã cạn rồi. Em thử lấy dao khía vài nhát, nhưng chẳng ăn thua, vì con dao cứ trơn tuột ra, không thể nào chặt đứt được. Cuối cùng em cũng phải xài cưa, giống như mấy ông bác sỹ cưa não người đó; em cũng làm như vậy, bắt chước ấy mà! Em thử cưa vòng quanh đầu anh, và có vẻ là cách này công dụng, nhưng mà lúc đó thực sự là rất bất tiện; không phải cứ nói cưa là cưa dễ đâu anh.

Anh nghĩ đi: anh nằm dưới nền phòng tắm, tay rỉ máu trong bồn, đầu tựa lên bồn, em thì ôm nguyên cái cưa dềnh dàng, thêm mấy con dao nữa, vậy thì em phải làm sao? Nếu mà anh còn khả năng nói lúc đó, chắc anh sẽ có ý kiến hay hơn, còn em thì đầu óc nông cạn, lại còn đang giận nữa, thế là đặt anh nằm hẳn xuống sàn, lấy dao chặt xương, và chỉ hai ba nhát, đầu anh rời ra. Sau đó thì công việc cưa đầu dễ ơi là dễ, cho dù một kẻ hậu đậu như em cũng thấy không có gì khó khăn hết. Em cẩn thận cưa đều vòng quanh đầu anh, giở nắp hộp sọ ra, rồi cuối cùng em cũng có một bộ não toàn vẹn, đỏ tươi của người mình ỵêu. Giá mà khi trước tâm trí của anh cũng thuộc về em hoàn toàn như bây giờ nhỉ; em sẽ rất, rất vui sướng biết bao!

Ồ, để em nói chứ không lại quên béng đi: anh là người hay sử dụng não trái đó. Tại em thấy những vết hằn trên não trái của anh hơi sâu hơn bên kia đó! Hèn chi anh chẳng hề biết mơ mộng gì hết, gì cũng lý luận và lô-gíc. Chả bù với em, lúc nào cũng mơ mộng. Mà em nói anh nghe, mơ mộng cũng hay lắm đó, giống như là trò chơi này nè, em đã mơ tưởng về nó lâu lắm, rồi em mới dồn hết can đảm thực hiện nó đó! Ai như anh, con người chẳng có gì mơ mộng hết, rồi sau này nhắm mắt cũng chưa có gì thực hiện được (anh đang trách em phải không? *cười*).

Nói lan man quá, em tiếp tục nhé. Tới đâu rồi nhỉ? Ừ, bộ não của anh đó, em muốn nếm thử một chút thiên tài của anh, cho nên em lấy dao khoét một phần, múc bỏ vào một cái dĩa, để sau rồi tính. Rồi em đóng nắp hộp sọ lại, và nhận ra rằng than thể anh bây giờ tan tác rồi: cái xác không đầu nằm sóng soãi trên nền, cái đầu không mắt không môi nằm trên tay em, còn máu thì khắp nơi trong phòng tắm; em thấy hối hận kinh khủng. Tự nhiên tàn phá con búp bê của mình, em thật là quá đáng. Xin lỗi anh thêm một lần nữa vậy!

Thôi thì, đã có một món, mình làm thêm nhiều món! Em đặt cái đầu vô hồn của anh qua một bên, tiếp tục xử lý phần còn lại, trong tâm trí thì nghĩ về những món ăn mà anh với em đều thích. Rồi em quyết định chọn một món mà anh rất thích, tim hầm! Em cũng khá thích, cho nên em tự chọn luôn. Lần này em lấy một con dao nhỏ hơn, rạch một đường sâu, dài trên bộ ngực rắn chắc của anh, từ ngực xuống tận gần rốn, rồi dùng hết sức banh lồng ngực ra! Màu thịt đỏ tươi ánh lên mặt em, em chưa thể phân biệt gì là gì; phải mất mấy chục giây em mới nhận ra vị trí trái tim, nơi anh cất giữ bí mật của mình. Nở một nụ cười mãn nguyện, em lấy kéo cắt đi những phần mạch máu nối trái tim và phần cơ chung quanh nó, dùng đôi bàn tay này ôm trọn trái tim của anh, lòng sung sướng tột độ. Dù cho trái tim này có bao nhiêu ngăn đi chăng nữa, giờ đây nó đã hoàn toàn thuộc về mình em rồi. Anh không thể hiểu được cảm giác của em đâu; nó kỳ diệu lắm!

Sau một hồi mân mê báu vật ấy, em đành phải bỏ nó sang một bên, tiếp tục công việc. Những phần cơ quan nội tạng khác, em lấy ra và đặt vào một cái nồi khác, cho dù em chả có ý định gì với nó hết. Rồi em nhớ tới cái ấy, cái làm em đau đớn mỗi khi gần gũi, cái chứng minh tính đàn ông của anh, và em cười: giờ đây nó không còn làm đau em nữa, ngược lại, em còn toàn quyền sát sinh trên nó. Khi lớp vải cuối cùng được tháo ra, cái ấy hiện ra, không còn vẻ hùng dũng xưa kia nữa, lại càng làm em thấy nực cười. Chỉ một đường dao lia nhẹ, gọn, thứ một-thời-đáng-kinh-tởm ấy nằm gọn trên tay em, nhỏ bé và yếu ớt. Xin lỗi anh nhưng em không thể tha thứ cho cái thứ gây đau đớn cho em được; em còn cố gắng giảm đau đớn cho anh trong trò chơi này, anh cũng phải nghĩ tới cảm giác của em lúc đó chứ. Nó phải trả giá! Em đi thẳng ra phòng khách, ra ngoài, hướng tới cũi xích con Kiki, và thẩy cho nó miếng thịt quý giá nhất của anh đó. Con vật tội nghiệp ngấu nghiến khúc thịt nhỏ nhoi ấy mà không biết là của quý của chủ mình, còn ngẩng lên đòi thêm nữa!

Em đã quên mất một điều: thời gian. Thời gian trôi qua rất nhanh anh à. Những giai đoạn em kể cho anh đấy, anh biết không, tốn hết gần hai mươi tiếng đồng hồ! Em không hề nghĩ đến chuyện đó, không hề tính toán gì hết, rồi giờ đây đang gặp rắc rối, cực kỳ rắc rối. Những thớ thịt trên người anh đã bắt đầu xỉn màu lại, thâm dần, thâm dần; màu xám xám đang xâm chiếm những khúc thịt đỏ tươi. Em phải làm sao? Không còn đùa vui được nữa, phải làm cho nhanh, nhanh thật nhanh, kẻo hư bột hư đường hết.

Lần này em dùng chủ yếu là con dao chặt xương, vì em nghĩ em không thể tỉ mỉ làm từng chi tiết như hồi nãy, đằng nào sắp kết thúc rồi. Đầu tiên em chặt hai phần khớp đùi ra trước; nói thì dễ, làm thì khó: em chặt trật khớp, vào phần xương, cứng ơi là cứng, làm con dao mắc kẹt luôn. Anh biết không, em phải lấy cái chày nện con dao từ từ, vậy mà cũng lâu lắm khúc đùi bên phải mới rời ra đó. Đối với bên phần đùi bên kia thì em có kinh nghiệm rồi; này nhé, em lấy dao lóc chỗ khớp trước, cho đến khi phần khớp lộ ra thì em mới chặt thật mạnh vào chỗ khớp thôi; làm như vậy nhanh hơn, tiết kiệm sức hơn. Rồi sau đó em chặt tiếp hai cánh tay ra khỏi phần thân; lần này thì nhanh hơn nhiều, tại khớp chỗ hai tay dễ thấy lắm. Chắc nếu có cơ hội, em sẽ đi làm người bán thịt, được không anh? *cười*.

Phần thân trên toang hoác của anh giờ đây trơ trọi nhìn tức cười lắm; hai tay hai chân thì nằm một chỗ, còn cái đầu không tròng mắt với thiếu môi nằm lăn lóc chỗ khác, cứ y như con búp bê bị vặt hết các chi tiết vậy. Em cắt tay với chân anh ra là để sử dụng một phần trong món súp, cho nên bốn chi đó để sau tính. Cái quan trọng là phần thân nè. Nó to lắm, không thể nào dùng hết được; mà em cũng không biết cách dùng phần này. Chắc em phải bỏ nó đi. Nghĩ vậy em mới dùng dao với cưa, cắt nhỏ phần ngực ra. Mấy cái xương sườn thì em dùng búa đập gãy trước (tại thấy nó ghê quá), rồi lấy dao róc thịt ra khỏi phần xương dính. Ôi nó cứ như bãi chiến trường ấy; em không có cách nào ngoài chuyện đập và cắt nhỏ hết ra; mấy đốt sống thì em tách ra được, còn những đoạn sườn thì em chịu, thành ra cái phần thân trên của anh nó như một mớ hỗn tạp các thứ vậy. Em gom nhặt hết phần thân, gồm thịt và xương, được gần hai bao lớn. Anh thấy sao? Nhiều ghê ha!

Em chỉ dùng một phần đùi dành cho món súp thôi, vì có mỗi em ăn thôi, nấu nhiều làm gì đúng không? Mà công nhận, xương đùi của con người cứng lắm, rất cứng đó anh. Dao chặt bị mẻ gần hết luôn đó anh; em tốn nhiều thời gian lắm mới chặt nhỏ được phần đùi và chân mà em muốn nấu, còn cái chân còn lại với hai tay thì em chặt hơi lớn, cho nên đỡ tốn thời gian hơn. Em cũng biết khôn rồi, bốn bàn chân và bàn tay đó, em chặt riêng ra, rồi giã nát, xương thịt gì cũng trộn chung hết; vậy cho khỏi bị phát hiện, vì khi bỏ trong tủ đông, mấy bàn tay bàn chân mà lòi ra chắc em xỉu mất. *cười*

Hồi nãy tới giờ em nhắc tới mấy món ăn mà em dự tính nấu phải không? Gồm có gì nhỉ? Óc hấp, tim hầm, súp. Mấy phần đó em mang để riêng ra, còn bao nhiêu phần còn lại em gom vào những cái bọc tiện lợi, bao bằng giấy bạc, rồi xếp một phần vào tủ đông trong nhà ấy, còn bao nhiêu em để mang về chung cư của em. Cái đầu thì em có cách riêng, đem bỏ vào một cái chậu lớn rồi lấy đất trồng cây vun lên, và gieo một vài hạt hoa hồng; mong là nó sẽ lớn nhanh và xinh đẹp ha anh. Còn những phần nội tạng của anh đó, em đem cho con Kiki hết, để uổng phí. Em lấy một vốc đá trong tủ lạnh bỏ vào một cái hộp để chứa đôi môi và con mắt của anh, hai bảo vật của em. Còn con mắt bị nát đó, em nghĩ thôi bỏ hầm luôn! Vậy cho tiện, anh ha?

Rồi anh biết không, cái bồn máu đó, em quên béng đi, để nó đông lại thành tảng luôn. Giờ sao đây, hay lại nấu nữa? Em nghĩ chứ nấu thì ai mà ăn cho hết, bỏ đi cho rồi. Em xúc những tảng máu đó ra, đổ hết vào bồn vệ sinh, rồi cứ xả từng đợt từng đợt cho đến khi hết thì thôi. Hơi tiếc nhưng mà biết làm sao!
Điều chán nhất sau mỗi trò chơi là phần dọn dẹp. Giống như em nói hồi nãy đó, cái bồn tắm là một bãi chiến trường! Máu và thịt vụn vung vãi khắp nơi, trên sàn, trên tường, mọi chỗ. Một lần nữa em lại phải chịu trách nhiệm vì sự thiếu chu đáo của mình; bây giờ thì è cổ ra mà dẹp! Anh mà nhìn thấy những gì em gây ra cho phòng tắm thân yêu của anh thì anh la em chết! May mà mắt anh không còn nữa! *cười*.

Gì thì gì, em cũng phải hoàn tất nó. Em mang đống nguyên vật liệu ra nhà bếp, bắc nước hầm xương trước, rồi trở lại dọn dẹp. Thuốc tẩy nè, xà bông nè, bàn chải nè, khăn nè, em hì hục lau dọn như điên như khùng á, trong lúc đó thì nồi súp xương đùi của anh đang âm ỉ trên bếp. Nghĩ đến lúc nếm những món ăn từ chính thân thể thiên tài của anh làm em chả thấy mệt gì, chỉ biết làm cho nhanh cho mau thôi. Vui lắm anh à! Mà em cũng phục tài em luôn đó, chỉ vài giờ sau đó là bồn tắm lại sáng và sạch như mới vậy; chắc do ảnh hưởng sạch sẽ của anh nên em mới có khả năng lau dọn kỳ tài như vậy. Em còn cẩn thận dùng mũi dò xem mùi máu còn đọng chỗ nào không, rồi cẩn thận chấm thuốc tầy lau từng vệt từng vệt. Chắc chắn không ai có thể đoán ra trò chơi nghịch ngợm của tụi mình đâu! *cười*

Sau đó em mệt phờ người luôn. Cũng đúng thôi, em thức trắng gần hai đêm đó! Hai đêm đó anh! Anh chắc đang cười khì cho sự chậm chạp lề mề của em, chỉ có chặt vài khúc thịt thôi mà tốn gần bốn mươi tám giờ! Em thiệt là một con người chậm chạp mà! Nhưng điều quan trọng là trò chơi đã kết thúc rồi, và bây giờ em chuẩn bị thu hoạch từ trò chơi đó; chỉ tiếc là anh không có khả năng để nếm nó thôi! Vậy theo anh thì ai là người có lợi hơn? Anh đoán đi? Hìhì!

Rồi những gì xảy ra sau đó thì anh cũng có thể đoán được rồi đấy: em có một nồi súp thật thơm và ngon, bên trong sôi sục những khúc xương từ chính đùi của anh, rồi có thêm một phần óc hấp với sả gừng, một quả tim hầm với hành thêm nước chấm. Wow, nghe thật ngon lành, anh nhỉ? Ngon nhất là ở chỗ em không phải tốn thêm một xu nào cho bữa tối thịnh soạn như vậy; chính anh đã cho em cái ăn đấy. Thật là một trong những món có một không hai; không ai trên đời này có thể thưởng thức hương vị của người yêu như cách của em đâu, em có thể nói chắc chắn như vậy. Nồi súp thông thường không thể nào sánh được hương vị dịu ngọt, đậm đà của món súp từ phần chân mạnh mẽ của anh; món óc cực kỳ bổ dưỡng lấy từ một con người tài hoa; quả tim chứa nhiều sự mãnh liệt và sôi nổi của một chàng trai đa tình; thật, cao lương mỹ vị là đây. Rất tiếc là anh không có dịp nếm dù chỉ là một ít, tiếc ghê!

Thế đó! Trò chơi kết thúc, thu hoạch cũng xong! Chẳng còn gì cả! Em thu dọn những chén bát mình sử dụng, rồi rửa cho thật kỹ; tất cả trở về như cũ, theo đúng ý của anh đó. Căn nhà của anh vẫn được giữ sạch sẽ, như em vẫn từng lau dọn mỗi khi anh vắng mặt. Bây giờ thì chẳng còn lý do nào cho em trở lại nữa, thế là em gói ghém cái hộp đựng môi và mắt của anh, phần súp còn dư, cùng một phần thịt và xương đem về căn hộ của mình. Dẫu sao cũng có ai đến nhà anh mà ăn đâu, bỏ phí! Chỉ tội nghiệp cho con Kiki sẽ phải chịu đói, vì em sẽ không trở lại, không đâu anh.

Anh nghĩ chắc em sẽ chạy trốn đi nơi khác; ngược lại, em đang ngồi ngay trong nhà mình, trên tay đang cầm chén súp thịt đùi của anh đây. Họ cứ hỏi em mãi về chuyện của anh, nhưng, anh yêu, một phần xác của anh thì còn nằm trong tủ đông đấy, đầu anh thì trong chậu hoa trước phòng em, còn linh hồn anh đang vất vưởng ở đâu thì làm sao em biết. Anh phải thông cảm cho em chứ? Lá thư này em viết là một chuyện, nhưng nó có đến tay anh được không lại là một chuyện. Em không thể làm gì hơn cho anh, thật xin lỗi anh vậy.

Anh có thể nghĩ rằng em không còn yêu anh nữa cho nên mới có hành động ích kỷ như vậy! Không hẳn vậy! Em vẫn rất yêu anh, mà vì rất yêu anh cho nên em mới ích kỷ như thế đó! Muốn chiếm hữu là bản tính con người mà. Vì em không thể chiếm được ANH làm phần riêng của mình, cho nên có gì là sai trái khi em chỉ muốn vài phần nhỏ nhoi của anh? Chính anh mới là người ích kỷ khi cho phép bản thân nghĩ người khác ích kỷ. Như vậy không hay đâu anh!

Nhưng anh đừng lo, rồi hai đứa mình sẽ gặp nhau thôi, không lâu đâu. Em đang chờ ngày ấy, ngày mà em sẽ được gặp lại con búp bê yêu quý mà mình đã vì nghịch ngợm mà phá tan nát. Lúc đó anh sẽ làm gì em nhỉ?

Lá thư dài rồi; em còn chén súp phải ăn nữa. Dừng ở đây nhé anh. Yêu anh.

Hẹn anh một ngày không xa.

Ký tên
………………………..

Gió Lạ
23-03-2011, 03:59 AM
Chà, cuộc hành trình mổ xẻ xâu xé cơ thể con người, từng phần từng phần một. Giết người
Ko thể ngờ, hừ híc, đọc đến đâu cổ họng tôi đắng buốt ý như tôi cũng vừa cắn phải môi và mùi tanh nồng của máu vậy, cái cổ họng hơi nghẹn rồi.
Cái bát súp sau cùng...
Ko còn gì để diễn tả nữa
Kinh dị -->Kinh hoàng.
Ko ngờ tôi có can đảm đọc hết
Ôi cái cổ họng tôi, bắt đền tác giả >.<

Dawn
23-03-2011, 04:15 AM
gosh, i love it :haha:. Tớ thật sự rất là yêu cái horror của cậu đấy adua :haha:, tiếp tục đi nhé, à, và rating 18+ thì hơi quá, trẻ con bây giờ đâu "hiền" như cậu :haha:

ty_muoi
23-03-2011, 05:49 AM
Tác phẩm này, khi đọc đến 1 nửa thì mình cũng đã biết nó thuộc thể loại gì, và cũng biết là phải nên có thái độ gì với nó. Nhưng không hiểu sao đọc rồi không thấy sợ mà lại thấy buồn cười.:so_funny: Hờ hình như mình bị chạm mất dây thần kinh nào đó rồi! Nhưng mà truyện đặc sắc đấy! :santa2:

Vampy
23-03-2011, 07:48 AM
ơ....*á khẩu 5s*
.
.
.
Thật may quá, cái one-shot dở dang của tớ cũng cùng nội dung với bạn ấy, chỉ không ở dạng thư thôi :hot:
Dù sao dạo này cũng lười, đỡ phải viết nữa :so_funny: Mà có viết chắc cũng không bằng bạn ấy :blushing:
Tớ kết fic này lắm lắm luôn, thích kiểu điên cuồng, máu me, chết chóc :timup:
Không khí fic tưng tửng hợp gu nữa chứ :timup:
*thỉnh thoảng tớ cũng muốn thử cầm dao kết liễu ai đó, bệnh nặng :so_funny:*
Btw, yêu tác giả nhiều nhiều :huglove:

AzureAngel
23-03-2011, 05:54 PM
@ Gió: bạn í có can đảm đọc là hay rùi! Tớ dám viết chứ...không dám đọc lại! Sợ ăn cơm không được! :")

@Dawn: cám ơn bạn Dawn nhé! Không bít tớ có can đảm viết thêm cái fic giống vầy nữa ko! :)! Bắt quả tang con nít dám đọc truyện kinh dị nhé! Phải để rate như vậy, mất công các phụ huynh biết được sẽ la chết! :huglove:

@Ty Muội: hờ hờ, tớ lâu lâu cũng hay bị chạm lắm á cậu! Thx vì comment! :rang:

@Vampy: ối, ồi, tớ viết sao mà bằng bạn í được! Viết đi cho tớ tham khảo thêm! Dạo này có người khuyên tớ viết horror, nhưng mà vốn liếng mình kém cỏi quá....! :D! Chả biết tại sao tớ lại xây dựng nhân vật chính như vậy (hơi mát mát), chắc là lấy từ chính mẫu bản thân tác giả (ối)! :so_funny:

Tớ viết là viết vậy thui, chứ ngoài đời sợ máu me muốn chết! Cám ơn bạn Vampy nhé, :huglove:

Con Vích
24-03-2011, 03:38 PM
Mình không có thích kịnh dị (vâng, đặc biệt sợ thì đúng hơn :so_funny:), nhưng cái bức thư này, đọc xong lại thấy...yêu kinh dị quá :cr:

Sọ Dừa
25-03-2011, 02:06 PM
Mình

thật

sự

yêu

bạn

nhân

vật

chính

rồi


đấy

.

..

..



À, tớ đoán cái này yaoi nhỉ? :so_funny:

hjpboy
25-03-2011, 02:22 PM
hê hê :)) hết hồn, they hơi kinh roài đoá))

AzureAngel
25-03-2011, 05:29 PM
@ Vích: Vích ơi, đừng yêu kinh dị! Yêu rùi mất công lắm a! :so_funny:

@ A.S.D: bạn í cũng yêu lại :huglove:. Còn cái yaoi a, :bay::bay:

@ hjpboy: :thatall:

Rainy - Windy
26-04-2011, 12:55 AM
Đọc được khúc đầu tới đoạn cắt cắt, rạch rạch thì kéo luôn một mạch xuống kết thúc, thấy cầm bát súp thì không có gan quay lên đọc tiếp nữa, hic ko bik tác giả lấy í tưởng ở đâu ra, khâm phục quá :D :D

AzureAngel
26-04-2011, 09:36 PM
Đọc được khúc đầu tới đoạn cắt cắt, rạch rạch thì kéo luôn một mạch xuống kết thúc, thấy cầm bát súp thì không có gan quay lên đọc tiếp nữa, hic ko bik tác giả lấy í tưởng ở đâu ra, khâm phục quá :D :D

Ờ thì, *gãi gãi*, ý tưởng thì...tớ cũng chưa nhớ ra! :so_funny: Chỉ nhớ là lúc đó đang giận vì một lý do nhảm nhí, thế là... :dien:

Yêu bạn ấy dù bạn ấy ko đọc hết, và khuyên bạn đừng nên tiếp tục, :D! :huglove::huglove: