SởNguyên
21-03-2011, 09:27 PM
Tựa: Nhật ký không ngày tháng
Tác giả: SởNguyên
Thể loại: Nhật ký
Tình trạng: Đang hoàn thành
Mẹ bước vào phòng và đưa cho tôi một cuốn nhật ký, dặn viết đi cho... quen. Có lẽ mẹ nói đúng, cần phải ghi xuống những chuyện đã xảy ra để sau này có thời gian sẽ ngẫm lại cũng là một thú vui. Giở trang đầu tiên, miết một đường giấy thẳng, bấm bút chì, tôi viết:
Nhật ký không ngày tháng
Đó là một buổi sáng bình thường, sương mù giăng đầy đường và rồi đến giữa trưa thì trời vẫn nóng như lửa đốt. Lũ học sinh bồn chồn vừa dỏng tai nghe thầy giảng vừa liếc qua đồng hồ. Và khi chuông reo, chúng nhảy cẫng lên, vội vàng gom tập vở chạy ra ngoài sân. Trong lớp, thầy đứng nhăn trán, cảm xúc rất đặc sắc, vừa bực lại vừa thương.
Ở một góc khuất tuốt phía dãy lớp cuối cùng, nơi mà cây cỏ cũng như người rất thưa thớt. Tôi xách tập vở, mò đến gốc phượng tím quen thuộc. Phượng đỏ Hải Phòng nở mùa hè một rừng một dãy, phượng tím Cali kết hoa vào mùa đông. Hoa nó tím thẫm, có mùa hăng hắc khó chịu.
Một điểm nữa mà tôi rất thích ở phượng tím là tán lá nó rất rộng, dù một cái lá chỉ nhỏ xíu bằng nửa móng tay út. Bình thường chỉ có những cặp đôi bén mảng đến đây hẹn hò, tôi biết nhẵn mặt tất cả. Họ công khai hôn hít nhau khi mặt trời đứng ngay trên đỉnh đầu, ngoài ra, nơi này còn là một chỗ tốt cho những ai không có bạn bè.
Dĩ nhiên tôi có bạn, nhiều nữa là khác. Dù vậy không hiểu sao tôi vẫn cay cú sự ồn ào phức tạp ngoài kia. Bóng mát, chim hót líu lo, ngồi đọc sách chẳng phải tuyệt vời sao? Chợt tôi khựng lại, ngây người ra khi gốc cây "của mình" đã bị chiếm chỗ.
Không phải một cặp trai gái hay một đứa thiểu năng nào, Joanna ngồi tựa vào thân cây, hai lỗ tai gắn earphone, mắt nhắm hờ, nhịp nhịp chân. Joanna không phải lạ lẫm gì, nó chơi cho đội bóng đá nữ của trường, và học chung với tôi tiết năm môn Toán. Cũng có thể nó cóc biết tôi là đứa nào.
Lần đầu tiên tôi được quan sát con bé kỹ như vậy. Joanna đẹp, đẹp... như con gái Mỹ. Nó trắng bóc, tóc vàng hoa, mũi cao ngất, bôi một đống phấn lên mặt và, láu cá y chang như những đứa khác vậy.
Có điều tôi không thể giải thích, Joanna cũng là một nhỏ khá nổi tiếng của khối 9 mà sao lại ra đây nghe nhạc một mình. Chắc là nó đang chờ bạn trai. Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng Joanna từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm.
-Chỗ này là của mày hả?
Thấy tôi, nó kéo một bên tai xuống và hỏi. Thầy tôi dạy, khi nói chuyện không nên đeo thứ đó, như thế là sẽ bị người khác nghĩ mình không tôn trọng. Vậy mà đến giờ câu nói của thầy mới có cơ hội xuất hiện trong đời thật, Joanna càng thản nhiên, tôi càng thấy mình bị "xúc phạm" ghê gớm.
-Ra đây ngồi chung đi, tao có một mình hà.
Bỏ qua sự ngây ngốc của đứa đối diện, Joanna vui vẻ gõ gõ vào khoảng trống bên cạnh. Chắc chắn nó đã nhớ ra tôi là ai rồi, dù chưa bao giờ nói chuyện trước đây nhưng nó lại tỏ ra vừa mới gặp được tri kỷ ấy. Đôi mắt màu xanh biếc long lanh sáng lên, tôi đành lén nuốt nước bọt, ngồi xống bằng tốc độ chậm nhất có thể, với hy vọng mong manh sẽ kéo dài thời gian và chuông reo lẹ lẹ.
Nhưng việc tôi lo lắng có lẽ là chuyện thừa thãi nhất. "Rủ rê" xong, Joanna tiếp tục thư giãn với cái Ipop đắt tiền màu đen của nó, tỏ ra mình đang ở cùng một cái bãi rác. Tôi giận nó ghê.
Con bé Joanna này quả là một đứa quái vật. Người dễ nhìn mau chán như tôi cũng không thể miễn dịch trước nó. Có cảm giác càng ngắm càng thấy nó đẹp, đẹp lạ lẫm. Và nó rất thích màu trắng, từ quần áo đến giày dép, cả cái kẹp nhỏ trên tóc hay sợi dây chuyền cũng trắng nốt. Cái Ipop màu đen làm nó nổi bật một cách kỳ cục.
-Tao đẹp lắm phải không?
Sự đột ngột của Joanna khiến tôi giật bắn người và tưởng mình vừa mới làm chuyện gì xấu xa lắm. Nó nghiêng đầu, nheo nheo mắt, miệng thì tủm tỉm cười. Mái tóc dài của nó xõa xuống, vài cọng bay phất phới trước mặt nó và tôi. Ánh nắng xuyên qua từng sợi tóc, khiến trước mắt tôi tưởng chừng toàn là một màu vàng.
Hình như Joanna cũng nhận ra được điều "khó nói" của tôi, nên nó chỉ cười rồi thôi. Hoặc nó chán rồi, đôi khi, bạn bè cũng kết luận tôi như thế đó, ít nói và chán ngắt. Joanna lôi tiếp một cái điện thoại màu đen ra, rồi nhắn tin.
Ở nước Mỹ này, không ai có thể sống mà thiếu điện thoại di động cả. Còn học sinh thì càng nhất định phải có nó trên tay (trong giỏ, túi...) từng giờ từng phút. Text đã đời, Joanna chẳng qua trạng thái trang điểm. Con gái mà make up thì không nửa tiếng là chuyện lạ. Nó tỉ mỉ trên từng lớp da, từng cọng tóc, từng móng tay, mà theo ý kiến riêng của tôi thì chúng đã tuyệt lắm rồi. Nói vậy thôi, chứ tụi nó mà biết mình đẹp thì đã... nhờ.
-Ê, mày câm hả? Trong lớp im được rồi đến ra đây cũng không nói gì hết là sao?
Tôi bối rối quá chừng, cứ chắc mẩm nó sẽ tập trung cao độ vào chuyện "làm đẹp" của mình, ai ngờ nó phán một câu làm tôi cứng họng luôn. Bình thường, họa may ậm ừ được mấy cái, gãi gãi đầu được mấy cái cũng bớt run hơn, còn hôm nay, hai mép môi của tôi như dán chặt lại với nhau, còn tay chân thì đơ ra, không còn sức lực để nhấc lên nữa. Joanna chép miệng, hừ một cái mệt mỏi, nó vươn vai, lếch lại gần tôi, tựa vào vai ngủ ngon lành.
-Đừng có nhúc nhích, tao đánh bây giờ!
Như một bà mẹ đang dạy con, Joanna quát khẽ, níu níu lấy tay áo tôi tỏ vẻ răng đe. Không biết nói gì luôn, tôi đành ngồi im lặng. Nhiệt độ có nóng lên thì phải, sương mù buổi sáng nhiều hơn mọi ngày, chắc đó là lý do chính yếu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngay trưa hôm sau, Joanna vẫn chễm chệ dưới gốc cây cũ. Cứ đinh ninh rằng nó chỉ ngồi một buổi rồi thôi. Tôi tái xanh mặt, rón rén quay lại, nhấc chân nhẹ nhàng hết sức có thể. Vô dụng, cái lá bàng dưới chân sột soạt, Joanna lại chưa kịp đeo earphone vào, thế là nó trừng mắt nhìn qua.
-Ê, đi đâu đó? Tao đã ăn thịt mày đâu. Ra đây coi.
Cảm giác bị ăn hiếp không còn cách nào mà trỗi dậy mãnh liệt. Có không phải yếu đuối đi nữa thì tôi vẫn chấp nhận bị ăn hiếp một cách ngu ngốc từ lúc còn bé. Ngồi cạnh Joanna, đứa vừa lớn tiếng ra lệnh mà trong lòng tôi ngỡ có lúc mình rất căm hận nó. Rồi tôi thở dài, tự chế giễu chính mình. Tôi không yếu đuối, nhưng nhu nhược. Joanna là một ví dụ của sự tự nhiên đến vô tình. Vô tình ở đây không có nghĩa là lạnh lùng, vô tình cũng được hiểu như không biết quan tâm đến người khác nghĩ gì.
Hai sợi dây trắng được bàn tay nhỏ xíu của nó kéo lên, rồi gắn earphone cẩn thận, bình yên quấn lấy màng tai xoắn tít. Mí mắt nó chớp nhẹ, hai chân cũng không còn duỗi thẳng, mà co lên, bó sát vào ngực. Ách, ngực nó... Chưa một lần trong đời, tôi có thể thấy từng mạch máu trong cơ thể rõ ràng như thế, chúng giật giật liên tục, kéo đến khóe mắt tôi cũng giật giật liên tục, rồi từng ngón tay cũng rơi vào tình trạng tương tự.
Lông mày Joanna nhíu lại, nó trao cho tôi một cái nhìn đầy ý nghĩa. Bao gồm cả những nhánh hết sức phức tạp: giận dữ, chán ghét, khinh thường, mệt mỏi,... Nhất thời tôi chẳng tìm ra được thông điệp nó muốn nhánh gửi, nhưng cũng theo phản xạ mà quay đi chỗ khác. Nhìn vào mắt nó, tôi thấy rùng rợn. Hôm qua, chúng đẹp như một hồ nước êm ả, hôm nay, chúng sắc nhọn như những tảng băng Nam Cực.
Sau lần đó, hai đứa vốn chưa từng có một cuộc trò chuyện nào cho ra hồn thì nay tịt luôn, không những không lời nói, ngay cả nhìn nhau cũng không. Vậy mà Joanna vẫn "mặt dày" hằng ngày thường trú tại đây. Tôi nào dám ý kiến ý cò, đành lôi sách ra đọc.
Cũng lạ, hoàn toàn có thể đi gốc cây khác, nhưng lại không làm. Nhưng người ta nói gắn bó với một vật trong thời gian lâu nhất định cũng sinh ra tình cảm nhất định, chẳng vì thế mà cái cây phượng tím gần đây vươn cao hơn, tán cũng rộng hơn sao? Là tôi hay phượng quyến luyến?
Tác giả: SởNguyên
Thể loại: Nhật ký
Tình trạng: Đang hoàn thành
Mẹ bước vào phòng và đưa cho tôi một cuốn nhật ký, dặn viết đi cho... quen. Có lẽ mẹ nói đúng, cần phải ghi xuống những chuyện đã xảy ra để sau này có thời gian sẽ ngẫm lại cũng là một thú vui. Giở trang đầu tiên, miết một đường giấy thẳng, bấm bút chì, tôi viết:
Nhật ký không ngày tháng
Đó là một buổi sáng bình thường, sương mù giăng đầy đường và rồi đến giữa trưa thì trời vẫn nóng như lửa đốt. Lũ học sinh bồn chồn vừa dỏng tai nghe thầy giảng vừa liếc qua đồng hồ. Và khi chuông reo, chúng nhảy cẫng lên, vội vàng gom tập vở chạy ra ngoài sân. Trong lớp, thầy đứng nhăn trán, cảm xúc rất đặc sắc, vừa bực lại vừa thương.
Ở một góc khuất tuốt phía dãy lớp cuối cùng, nơi mà cây cỏ cũng như người rất thưa thớt. Tôi xách tập vở, mò đến gốc phượng tím quen thuộc. Phượng đỏ Hải Phòng nở mùa hè một rừng một dãy, phượng tím Cali kết hoa vào mùa đông. Hoa nó tím thẫm, có mùa hăng hắc khó chịu.
Một điểm nữa mà tôi rất thích ở phượng tím là tán lá nó rất rộng, dù một cái lá chỉ nhỏ xíu bằng nửa móng tay út. Bình thường chỉ có những cặp đôi bén mảng đến đây hẹn hò, tôi biết nhẵn mặt tất cả. Họ công khai hôn hít nhau khi mặt trời đứng ngay trên đỉnh đầu, ngoài ra, nơi này còn là một chỗ tốt cho những ai không có bạn bè.
Dĩ nhiên tôi có bạn, nhiều nữa là khác. Dù vậy không hiểu sao tôi vẫn cay cú sự ồn ào phức tạp ngoài kia. Bóng mát, chim hót líu lo, ngồi đọc sách chẳng phải tuyệt vời sao? Chợt tôi khựng lại, ngây người ra khi gốc cây "của mình" đã bị chiếm chỗ.
Không phải một cặp trai gái hay một đứa thiểu năng nào, Joanna ngồi tựa vào thân cây, hai lỗ tai gắn earphone, mắt nhắm hờ, nhịp nhịp chân. Joanna không phải lạ lẫm gì, nó chơi cho đội bóng đá nữ của trường, và học chung với tôi tiết năm môn Toán. Cũng có thể nó cóc biết tôi là đứa nào.
Lần đầu tiên tôi được quan sát con bé kỹ như vậy. Joanna đẹp, đẹp... như con gái Mỹ. Nó trắng bóc, tóc vàng hoa, mũi cao ngất, bôi một đống phấn lên mặt và, láu cá y chang như những đứa khác vậy.
Có điều tôi không thể giải thích, Joanna cũng là một nhỏ khá nổi tiếng của khối 9 mà sao lại ra đây nghe nhạc một mình. Chắc là nó đang chờ bạn trai. Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng Joanna từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm.
-Chỗ này là của mày hả?
Thấy tôi, nó kéo một bên tai xuống và hỏi. Thầy tôi dạy, khi nói chuyện không nên đeo thứ đó, như thế là sẽ bị người khác nghĩ mình không tôn trọng. Vậy mà đến giờ câu nói của thầy mới có cơ hội xuất hiện trong đời thật, Joanna càng thản nhiên, tôi càng thấy mình bị "xúc phạm" ghê gớm.
-Ra đây ngồi chung đi, tao có một mình hà.
Bỏ qua sự ngây ngốc của đứa đối diện, Joanna vui vẻ gõ gõ vào khoảng trống bên cạnh. Chắc chắn nó đã nhớ ra tôi là ai rồi, dù chưa bao giờ nói chuyện trước đây nhưng nó lại tỏ ra vừa mới gặp được tri kỷ ấy. Đôi mắt màu xanh biếc long lanh sáng lên, tôi đành lén nuốt nước bọt, ngồi xống bằng tốc độ chậm nhất có thể, với hy vọng mong manh sẽ kéo dài thời gian và chuông reo lẹ lẹ.
Nhưng việc tôi lo lắng có lẽ là chuyện thừa thãi nhất. "Rủ rê" xong, Joanna tiếp tục thư giãn với cái Ipop đắt tiền màu đen của nó, tỏ ra mình đang ở cùng một cái bãi rác. Tôi giận nó ghê.
Con bé Joanna này quả là một đứa quái vật. Người dễ nhìn mau chán như tôi cũng không thể miễn dịch trước nó. Có cảm giác càng ngắm càng thấy nó đẹp, đẹp lạ lẫm. Và nó rất thích màu trắng, từ quần áo đến giày dép, cả cái kẹp nhỏ trên tóc hay sợi dây chuyền cũng trắng nốt. Cái Ipop màu đen làm nó nổi bật một cách kỳ cục.
-Tao đẹp lắm phải không?
Sự đột ngột của Joanna khiến tôi giật bắn người và tưởng mình vừa mới làm chuyện gì xấu xa lắm. Nó nghiêng đầu, nheo nheo mắt, miệng thì tủm tỉm cười. Mái tóc dài của nó xõa xuống, vài cọng bay phất phới trước mặt nó và tôi. Ánh nắng xuyên qua từng sợi tóc, khiến trước mắt tôi tưởng chừng toàn là một màu vàng.
Hình như Joanna cũng nhận ra được điều "khó nói" của tôi, nên nó chỉ cười rồi thôi. Hoặc nó chán rồi, đôi khi, bạn bè cũng kết luận tôi như thế đó, ít nói và chán ngắt. Joanna lôi tiếp một cái điện thoại màu đen ra, rồi nhắn tin.
Ở nước Mỹ này, không ai có thể sống mà thiếu điện thoại di động cả. Còn học sinh thì càng nhất định phải có nó trên tay (trong giỏ, túi...) từng giờ từng phút. Text đã đời, Joanna chẳng qua trạng thái trang điểm. Con gái mà make up thì không nửa tiếng là chuyện lạ. Nó tỉ mỉ trên từng lớp da, từng cọng tóc, từng móng tay, mà theo ý kiến riêng của tôi thì chúng đã tuyệt lắm rồi. Nói vậy thôi, chứ tụi nó mà biết mình đẹp thì đã... nhờ.
-Ê, mày câm hả? Trong lớp im được rồi đến ra đây cũng không nói gì hết là sao?
Tôi bối rối quá chừng, cứ chắc mẩm nó sẽ tập trung cao độ vào chuyện "làm đẹp" của mình, ai ngờ nó phán một câu làm tôi cứng họng luôn. Bình thường, họa may ậm ừ được mấy cái, gãi gãi đầu được mấy cái cũng bớt run hơn, còn hôm nay, hai mép môi của tôi như dán chặt lại với nhau, còn tay chân thì đơ ra, không còn sức lực để nhấc lên nữa. Joanna chép miệng, hừ một cái mệt mỏi, nó vươn vai, lếch lại gần tôi, tựa vào vai ngủ ngon lành.
-Đừng có nhúc nhích, tao đánh bây giờ!
Như một bà mẹ đang dạy con, Joanna quát khẽ, níu níu lấy tay áo tôi tỏ vẻ răng đe. Không biết nói gì luôn, tôi đành ngồi im lặng. Nhiệt độ có nóng lên thì phải, sương mù buổi sáng nhiều hơn mọi ngày, chắc đó là lý do chính yếu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngay trưa hôm sau, Joanna vẫn chễm chệ dưới gốc cây cũ. Cứ đinh ninh rằng nó chỉ ngồi một buổi rồi thôi. Tôi tái xanh mặt, rón rén quay lại, nhấc chân nhẹ nhàng hết sức có thể. Vô dụng, cái lá bàng dưới chân sột soạt, Joanna lại chưa kịp đeo earphone vào, thế là nó trừng mắt nhìn qua.
-Ê, đi đâu đó? Tao đã ăn thịt mày đâu. Ra đây coi.
Cảm giác bị ăn hiếp không còn cách nào mà trỗi dậy mãnh liệt. Có không phải yếu đuối đi nữa thì tôi vẫn chấp nhận bị ăn hiếp một cách ngu ngốc từ lúc còn bé. Ngồi cạnh Joanna, đứa vừa lớn tiếng ra lệnh mà trong lòng tôi ngỡ có lúc mình rất căm hận nó. Rồi tôi thở dài, tự chế giễu chính mình. Tôi không yếu đuối, nhưng nhu nhược. Joanna là một ví dụ của sự tự nhiên đến vô tình. Vô tình ở đây không có nghĩa là lạnh lùng, vô tình cũng được hiểu như không biết quan tâm đến người khác nghĩ gì.
Hai sợi dây trắng được bàn tay nhỏ xíu của nó kéo lên, rồi gắn earphone cẩn thận, bình yên quấn lấy màng tai xoắn tít. Mí mắt nó chớp nhẹ, hai chân cũng không còn duỗi thẳng, mà co lên, bó sát vào ngực. Ách, ngực nó... Chưa một lần trong đời, tôi có thể thấy từng mạch máu trong cơ thể rõ ràng như thế, chúng giật giật liên tục, kéo đến khóe mắt tôi cũng giật giật liên tục, rồi từng ngón tay cũng rơi vào tình trạng tương tự.
Lông mày Joanna nhíu lại, nó trao cho tôi một cái nhìn đầy ý nghĩa. Bao gồm cả những nhánh hết sức phức tạp: giận dữ, chán ghét, khinh thường, mệt mỏi,... Nhất thời tôi chẳng tìm ra được thông điệp nó muốn nhánh gửi, nhưng cũng theo phản xạ mà quay đi chỗ khác. Nhìn vào mắt nó, tôi thấy rùng rợn. Hôm qua, chúng đẹp như một hồ nước êm ả, hôm nay, chúng sắc nhọn như những tảng băng Nam Cực.
Sau lần đó, hai đứa vốn chưa từng có một cuộc trò chuyện nào cho ra hồn thì nay tịt luôn, không những không lời nói, ngay cả nhìn nhau cũng không. Vậy mà Joanna vẫn "mặt dày" hằng ngày thường trú tại đây. Tôi nào dám ý kiến ý cò, đành lôi sách ra đọc.
Cũng lạ, hoàn toàn có thể đi gốc cây khác, nhưng lại không làm. Nhưng người ta nói gắn bó với một vật trong thời gian lâu nhất định cũng sinh ra tình cảm nhất định, chẳng vì thế mà cái cây phượng tím gần đây vươn cao hơn, tán cũng rộng hơn sao? Là tôi hay phượng quyến luyến?