PDA

Xem đầy đủ chức năng : Đẹp



Hổ Cáp
10-03-2011, 09:30 AM
Tên truyện: Đẹp
Tác giả: Tjn
Thể loại: Dài, lãng mạn và hơi buồn.
Chú ý nhỏ: Truyện có đề cập đến tình dục nhưng không miêu tả chi tiết mà chỉ đề cập như một cách nhìn của tác giả về vấn đề này. Các bạn từ cấp hai cứ đọc chẳng sao cả ^^
Cái chú ý này chỉ dành cho những bạn cực kỳ ngây thơ thôi ^^

.
.
.

Anh à! Nghe thấy không, những cơn sóng thì thầm “Có chàng hoàng tử đang ngủ. Chàng cứ lẩm nhẩm nguyện cầu được nhắm mắt bình yên mãi mãi. Vậy mà có một con bé xấu xí lại phá hỏng điều đó.”

Anh nghe thấy chứ. Những bông hoa mười giờ đỏ thăm thẳm lại nói với anh khác, chúng hát rằng “Gió mang nàng công chúa tóc đen đến đây, nàng xinh đẹp, ngọt ngào như những viên kẹo sữa. Nàng đang vẽ những con sóng nhỏ, những hòn đá ngộ nghĩnh… Tiếc thay trong bức tranh của nàng có một chàng trai làm vấy bẩn mọi thứ.”

Anh thấy em rồi!

A, em biết anh ở đó mà.

Nhưng sao chúng ta chỉ nhìn nhau thế này?

Em à? Anh muốn chạm vào tóc em trong nắng. Những sợi tóc mỏng kia thật đẹp, nó làm anh khao khát... mỗi lúc một nhiều, cái dục vọng đáng ghê tởm của anh.

Anh à? Những ngón tay ấy chúng ấm áp phải không? Nhỏ nhắn, trắng sạch. Em đã nguyện cầu nhưng lại sợ, sợ chúng sẽ bị sự dơ bẩn khi chạm vào mình. Vậy mà sao vẫn cứ mong muốn. Em thật xấu xa...
--------------------------


Chương I

TÌM THẤY


Thu trùm kín khắp người, mỗi lần bước ra khỏi căn phòng thì cô luôn như thế. Mủ vành rộng, phủ kín nửa khuôn mặt. Áo cao cổ, dài đến tận tay, không phải một mà bao gồm hai áo khoát nữa, một ngắn một dài, cái dài phủ gần đến gối. Quần dài, bao tay màu sẫm. Đó là trang phục thường ngày của cô khi ra đường, bất chấp mọi thời tiết, bất chấp mọi ánh nhìn. Như vậy cô sẽ thấy mình an toàn hơn.

Cô chỉ dạo trên những con đường nhiều cây xanh, vào mỗi buổi trưa chủ nhật. Mua cho mình một bịch kẹo sữa bò, một chai nước nhỏ từ gian hàng tạp hóa quen thuộc và bắt đầu hành trình đi đến nơi yêu thích của cô.

Đó là một con đường núi chạy dài theo bờ biển. Đây là một địa điểm du lịch nổi tiếng vì cảnh đẹp và những bài thơ Hàn Mặc Tử được khắc trên những tấm gỗ được chạm trổ tinh tế. Con đường dốc dần lên, một bên vách núi dựng đứng khô khốc, vàng úa và phía bên kia là bờ biển với rất nhiều những tảng đá to, vừa, nhỏ nằm xô lệch, kỳ lạ.

Một bên giới hạn.
Một bên vô tận.
Và con đường nối liền hai mảng trời đối lập ấy.

Thu bước chậm, những cơn gió biển thổi tung mái tóc đen dài của cô, đùa nghịch cùng nắng ấm. Cô dừng lại, nhìn quanh quất, không có ai. Cô lấy chai nước trong túi rồi ngồi xuống đất, cúi người quan sát khóm cây nhỏ trước mặt. Những hạt nước trong lành rơi nhẹ nhẹ, rửa sạch mảng bám bụi trên từng chiếc lá bé nhỏ của cây hoa mười giờ. Thu cười thích thú khi thấy chúng reo vui sung sướng.

Một chàng trai đang đí tới, ánh mắt chàng lơ đãng khắp nơi rồi dừng lại bên nụ cười của Thu. Chàng bị cuốn hút vào khoảng sáng le lói qua mái tóc cô, chàng không thể rời mắt khỏi nụ cười kia. Tuy nhiên, bước chân của chàng thì đã quá nhịp. Chàng đi ngang qua nàng, pha chút luyến tiếc nhưng vẫn không dám ngừng lại.

---------------------

Thu tìm cho mình một địa điểm quen thuộc. Cô đặt giá vẽ và kẹp giấy lên trên. Những tờ giấy trắng tinh, từng ngòn tay Thu lướt nhẹ lên chúng mà không chạm vào.

Cơn gió nhỏ nãy giờ thích thú với mái tóc Thu đột nhiên nhảy lộn nhào trên không trung mang theo những tờ giấy ấy, bay về phía biển. Thu đưa tay với vội nhưng không nắm giữ được gì. Cô luống cuống chạy đuổi theo gió, chân cô bước nhanh trên những tảng đá biển trơn nhẵn.

Gió lúc dịu dàng là là trước mặt Thu, khi lại tung bay thật nhanh. Bất chợt ngưng lại nấp mình sau những tảng đá nhiều hình thù, chờ đợi... Thu đến gần thì nó lại chạy biến đi. Thu vẫn kiên trì, cô không thấy bực mình, thậm chí tỏ ra thích thú với trò rượt đuổi này. Nhưng rồi cuối cùng khi cô chạm tay vào một tờ giấy vẽ cũng là lúc cô phát hiện một điều kỳ diệu.

Thu đứng từ xa nhìn về phía điều kỳ diệu ấy. Một chàng trai. Chàng như đứa con út của thần gió, mái tóc ánh vàng, làn da trắng mịn, đôi môi nhỏ màu đỏ ngọt. Chàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Đầu hơi nghiêng, tựa vào tẳng đá to sau lưng, tay chàng buông thả, từng ngón tay dài, nhỏ nhắn.

Nếu như bình thường thi Thu đã bỏ chạy nhưng bây giờ cô lại không phản ứng như thế. Mắt cô không rời khỏi chàng, cô ghi nhớ từng đường nét: khuôn mặt, bờ mi, mũi, môi... cho đến khi chàng khẽ chuyển động. Thu giật mình nấp sau một tảng đá khác, cô sợ hãi đến không dám thở. Và sau một lúc, cô không nghe thấy điều gì khác ngoài tiếng sóng vỗ đều đặn vào đá, cô mới khẽ nhòi đầu ra nhìn lén. Chàng trai gió vẫn đang ngủ.

Thu thở phào nhẹ nhõm, rồi cô bước vội ra khỏi chỗ nấp, leo lại lên trên. Thu gôm đồ vẽ cho vào túi rồi bước nhanh xuống con đường dốc. Ngang qua khóm cây hoa mười giờ, cô nhìn chúng mỉm cười một lúc lâu.

--------------------------------------

Chàng trai thức giấc, chàng đứng dậy rời khỏi tảng đá. Chân chàng suýt chút dẫm phải một trang giấy trắng. Chàng cầm lên rồi nhìn quanh, còn rất nhiều những trang giấy khác đang chuyển động. Nét mặt chàng có chút hiếu kỳ, dù vậy chàng vẫn thả bay tờ giấy cầm trên tay, men theo lối mòn lên con đường chính. Chàng trông thấy cô gái kỳ lạ vẫn đứng ngắm gì đó say sưa.

Thu quay lại, mắt cô chạm phải mắt chàng trai đang bước tới gần. Cô bối rối, lúng túng bỏ chạy nhanh xuống con dốc mà chẳng dám thở.

Bước chân của chàng trai thoáng chốc ngưng lại khi thấy phản ứng ấy từ cô gái. Chàng lại gần nơi lúc trước cô gái đứng, chàng cũng bị những chiếc lá nhỏ nhắn, ướt nước của cây hoa mười giờ thu hút. Chàng dừng lại đó khá lâu.

-----------------------------------

Hổ Cáp
23-03-2011, 08:10 PM
Duy cứ đứng nhìn những bông hoa mỏng manh ấy, anh cảm thấy chúng thật đẹp. Từng bông hoa tỏa ra cả một tia nắng ấm áp và gió run run những hạt nước còn đọng lại trên từng cánh hoa. Duy như bị chúng hút hồn một cách ngây dại, anh định đưa tay vuốt ve chúng nhưng điện thoại rung nhẹ. Duy không cần biết ai gọi nhưng anh thật may vì điều đó đã ngăn anh hành động tổn thương những bông hoa.

Duy quay đi, anh lại trở về vẻ mặt như vô cảm, ánh mắt đen và sâu thẳm như chất chứa tất cả ưu phiền trên gương mặt hoàn hảo ấy. Duy ra đến cổng thì có một chiếc xe ô tô ngừng lại bên cạnh, anh khẽ mở cửa và bước vào. Bên trong xe một cô gái độ tứ tuần, ăn mặc hở hang và trang điểm đậm mỉm cười khi nhìn thấy Duy.

Chiếc xe dừng trước khách sạn SG-QN, Duy cùng cô gái bước vào, mọi người ai cũng chú ý đến mối quan hệ của họ vì vẻ ngoài của Duy và vì hai người họ như cặp tình nhân, trong khi trông Duy giống con của cô gái thì hơn.

Một căn phòng tốt nhất trong khách sạn, cô gái vui vẻ như trẻ con, trong khi Duy chỉ mỉm cười làm cô hài lòng.

-Bắt đền anh nhé. Để em đợi lâu quá trời.

Cô gái nũng nịu bên cạnh Duy, bàn tay cô vuốt ve trên cơ thể anh dịu dàng, đầy khiêu khích. Duy không nói gì chỉ nhẹ nhàng cúi hôn cô gái.


-----------------------------------------------------

Thu ngồi lặng im trong căn phòng đóng kín của mình, trước giá vẽ mà tâm trí cô cứ để đâu đâu. Cô nhắm mắt hình dung đến chàng trai đẹp như thiên thần đã gặp, từng đường nét cô nhớ rất rõ nhưng khi cầm bút lại cứ run lên một cách bất lực. Cô lui vào góc tường ngồi gục đầu lên gối.

Một lúc sau cô nhìn khắp lượt căn phòng âm u của mình, những bức tranh với gam màu trắng trên nền giấy đã được tô đen được treo lên tường nhưng chìm ngập trong sự tăm tối của căn phòng. Thu càng trở nên co rút lại trong góc tường, tay cô lại run lên bấu chặt vào tà váy. Mỗi khi xúc động, quá khứ lại dễ dàng quay lại giằng xé tâm trí của cô.

Cơn mưa chiều ướt át...

Những cúc áo bung rơi...

Và bóng cây cổ thụ rủ mình nhìn xuống một cách vô cảm...

Thu ôm lấy đầu, cố ngăn cơn đau, cô đứng dậy chạy ngay vào phòng tắm, xả nước thật mạnh và ngồi thất thần bên dưới vòi sen. Những giọt nước lạnh thấm ướt người cô lại có vẻ giúp cơn đau đầu kia của cô vơi đi chút ít.


-----------------------------------------------------

Một ngày đẹp trời với nắng ấm. Thu lại ra ngoài, vẫn như mọi khi. Cô ăn mặc quá kín đáo và ghé mua những viên kẹo sữa. Chân cô bước nhanh trên con đường dốc vào khu du lịch quen thuộc. Ngừng lại bên những bông hoa mười giờ còn đang e ấp, cô ngồi xuống ngắm chúng thật lâu.


Chiếc xe chở người phụ nữ và Duy dừng trước cổng, Duy định bước xuống nhưng người phụ nữ khẽ kéo nhẹ áo Duy và chờ đợi. Duy biết phải làm gì, cậu đưa tay giữ lấy khuôn mặt cô gái và hôn. Nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt.

Chiếc xe khuất bóng, Duy chẳng buồn nhìn theo, anh đưa tay quệt ngang môi như lau đi thứ gì đó và từng bước chậm chậm đi trên con đường tiến vào khu du lịch.

Từ xa cậu đã thấy cô gái hôm trước đang ở chỗ những bông mười giờ, có lẽ cô ta chăm sóc chúng. Duy bước qua mà Thu không hay biết, anh khẽ quay đầu nhìn lại một lúc rồi quay đi.


Thu đặt những giá vẽ trên một bậc thềm cỏ, nơi có thể dễ dàng nhìn xuống những bãi đá lởm chởm bên dưới. Hôm nay nhất định cô phải vẽ được thứ gì đó. Thu bắt đầu pha màu, vẫn gam màu chủ đạo, đen và trắng. Thỉnh thoảng cô nhìn về phía tản đá lớn phía xa xa, cô tưởng tượng rằng thiên thần hôm trước có lẽ đang ngủ ở đó. Cô mỉm cười với cái ý nghĩ của mình và bắt đầu tô đen trang giấy.


Khi bức tranh sắp hoàn thành thì mặt trời cũng đã lên cao, Thu định thu dọn lại nhưng ánh mắt cô bị hút về khoảng xa, cô thấy bóng dáng một người được nắng dát vàng lên trên.

Duy thức giấc, đứng dậy, mái tóc anh bay bay và ánh vàng lên trong nắng.

Tiếng giá vẽ rơi xuống dưới cùng sự luống cuống của Thu làm Duy chú ý.

Ánh mắt cả hai hướng về nhau, nhìn nhau...

Nautilus
24-03-2011, 03:27 AM
Mình ko quá ngây thơ nên đọc truyện này được nhỉ :hihi:. Ủng hộ Tjn, đông khách nhé :huglove:

pecop_bun_nho_anh
24-03-2011, 07:16 PM
ủng hộ tjn đấy hay quá
chúc nhiều khách nha

Hổ Cáp
30-03-2011, 11:29 AM
Ốc : Cứ từ từ ^^
pé cọp : sẽ cố gắng ^^

Hổ Cáp
30-03-2011, 11:34 AM
Duy không định lại gần giá vẽ đổ vỡ nhưng khi cái ý nghĩ ấy chấm dứt thì tay anh đã nhặt lấy bức tranh mà Thu vừa vẽ. Một bức tranh thật kỳ lạ... Duy ngước nhìn cô gái đứng phía trên tảng cỏ, trước mắt mình. Duy với tay định đưa cho Thu nhưng nhìn gương mặt sợ hãi của cô, anh khẽ khựng lại.

Đôi môi mấp máy, hàng nước mắt rơm rớm. Căn bệnh quái ác lại bắt đầu hành hạ Thu. Cô vội vàng bỏ chạy.

Duy nhìn theo sự hoảng hốt của cô gái, như thể cô đang trốn chạy một điều gì đó xấu xa. Đây không phải là lần đầu tiên Duy bắt gặp ánh mắt đó, nó luôn hiển hiện mọi lúc mọi nơi trong cuộc sống của anh. Những ánh nhìn ghê tởm ấy là minh chứng cho cái sự tồn tại của anh. Duy nhìn bức tranh cô gái để lại, trên cái nền bị bôi đen là những nét phát thảo màu trắng hiện lên thật huyền ảo, long lanh như một bầu trời kết tinh hàng ngàn ngôi sao. Duy đứng một lúc thật lâu ở đó.


------------------------------------------

Thu cứ chạy mãi miết như vậy về đến nhà. Cô đóng mạnh cửa, chạy ngay vào phòng tắm. Những giọt nước tuôn mạnh lên mũ, lên mái tóc dài của cô, lên cả quần áo cô đang mặc. Thu ngồi bệch xuống nền gạch, cô ném mạnh cái mũ rộng vành vướng víu và bật khóc.

Thu biết mình sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi sự ám ảnh đó. Dù có chữa trị, dù có tỏ ra mạnh mẽ thì mãi mãi nó vẫn là hồi ức đau đớn, bóp nát trái tim cô. Cái hồi ức sợ hãi ấy sẽ nhốt chặt Thu lại bằng những sợi dây vô hình.


---------------------------------------------

Hôm nay Duy tự về khách sạn sớm hơn dự kiến, cậu cầm theo giá vẽ, bảng màu và bức tranh Thu để lại. Cậu không biết mình sẽ làm gì với chúng nhưng nếu để lại ở đó thì không được. Ngày mai cậu sẽ đến đó sớm, để trả lại cho cô gái mà không chạm mặt cô. Có lẽ cô ta biết về cậu, có lẽ cô ta thấy sợ, thấy kinh tởm nên mới bỏ chạy như thế. Duy lại ngồi im lặng ngắm bức tranh.

Có tiếng gõ cửa, Duy đứng dậy. Cậu không biết phải làm gì với đống đồ này và rồi cậu cất tất cả những gì nhặt được cho vào tủ đồ. Duy lạnh lùng bước ra mở cửa, gương mặt người phụ nữ lớn tuổi và nụ cười chuyên nghiệp của cậu dành cho cô ta. Cô ta ôm chầm lấy Duy và bắt đầu hôn.


---------------------------------------------

Sau một đêm suy nghĩ, Thu quyết định sẽ quay lại đó. Cô không biết mình sẽ có hành động gì khác nữa nhưng cô vẫn muốn đi. Đây là lần đầu tiên Thu có cảm giác này với một người khác phái: vừa sợ hãi, vừa muốn gặp lại.

Một bầu trời nhiều mây và dịu mát, Thu quyết định mang theo ô để phòng khi trời đổ mưa. Cô hít lấy một hơi dài cái không khí dễ chịu và bước đi.


Bước chân cô càng lại gần con đường cũ càng trở nên rối nhịp, trái tim cô đập rộn và sợ hãi. Bỗng nhiên Thu đứng lặng và cô vội vàng nấp vào một lùm cây gần chỗ cô hay vẽ. Chàng trai thiên thần đang đứng ngay chỗ ấy, tay anh cầm bức tranh và những đồ mà Thu bỏ lại hôm qua.

Thu nắm chặt cánh tay đang run của mình để ngăn nó lại, mồ hôi cô đổ ra đầm đìa và hơi thở gấp gáp. Thu gần như lại sắp bỏ chạy nếu trời không đổ mưa, một cơn mưa dịu dàng lất phất những giọt mát lạnh.


------------------------------------------

Duy đã đến chỗ cũ hôm qua, cậu định đặt đồ đạt lại rồi đi ngay nhưng lại có cảm giác bất an, cậu sợ ai đó sẽ nghịch phá chúng, cậu sợ bầu trời yếu sức sống kia sẽ đổ mưa. Và đúng là trời đổ mưa thật. Duy lung túng vội nhặt tất cả, cậu luống cuống nhìn khắp mọi nơi để tìm chỗ nấp nhưng không có. Con đường từ đây chạy ra đến cổng thì mọi thứ sẽ ướt hết. Duy không biết phải làm gì, cậu đành cởi áo khoát dày che mọi thứ lại và ôm chúng lên. Những đồ vật vướn víu, cầm chắc được thứ này thì thứ khác đã rơi xuống. Duy bất lực đành cuộn bức tranh của Thu lại và ôm vào lòng.

Bất chợt cơn mưa ngừng rơi, à không, đó là nhờ cây ô của Thu.

Một điều gì đó mạnh mẽ đã khiến Thu đến thật gần bên Duy, cô để mặc bản thân mình ướt nhẹp dưới cơn mưa ngày càng dồn dập này và chìa cái ô về phía Duy che lấy anh, cũng như cách mà anh che chở bức tranh của cô lúc nãy.

Nước mắt Thu tràn ra ngoài theo mưa, đôi tay cô run bần bật. Thu nghĩ mình không thể chịu đựng hơn nữa, môi cô mấp máy thành tiếng yếu ớt.

-Anh cầm... Anh cầm lấy.

Duy không biết phải làm gì khi thấy Thu thế này, cái hành động khó hiểu của cô làm anh như bị đóng băng, thay vì làm theo lời Thu, anh lại cứ nhìn cô như bị thôi miên.

-Làm ơn...

Thu lặp lại khó nhọc, cô không hề nhìn vào mắt anh hay đúng hơn cô không thể làm được điều đó ở cái cự ly gần này.

Lần này Duy vội vàng làm theo lời Thu, cậu định cầm ô che cho cô gái bé nhỏ này nhưng chưa kịp làm thì cô gái đã vội ôm lấy đồ đạt của mình và cũng lại bỏ chạy.


--------------------------------------

Duy không cách nào rời mắt khỏi cô được, cơm mưa dần che mờ mọi thứ nhưng anh vẫn đứng đấy cùng bức tranh mà cô gái để lại. “Tại sao nếu đã sợ hãi anh mà cô lại làm thế với anh?”


Cô gái để lại bức tranh và chiếc ô...

Cô gái để lại ánh nhìn của chàng trai...

Cô gái để lại những nhịp đập là lùng trong trái tim chàng trai ấy...


Duy bước chậm rãi dưới cơn mưa, giữ chặt bức tranh kia và đi ngang qua những bông mười giờ rả cánh vì mưa, anh đứng lại, sự phân vân khi không biết phải làm gì? Vừa muốn che chở cho những cánh hoa ấy nhưng cũng không muốn bức tranh bị ướt. Duy cứ đứng im lặng ở đấy. Những dòng người hối hả chạy ra, họ nhìn Duy một cách lạ lùng nhưng đôi chân vẫn rảo nhanh.

Tiếng chuông điện thoại buộc Duy phải bước đi. Cô bạn gái lớn tuổi của anh đợi trước cổng và bấm còi inh ỏi. Cô mở cửa cho Duy, vẻ mặt lo lắng.

-Em cứ sợ anh bị ướt. Anh mới mua ô hả?

Duy khẽ gật đầu.

-Thôi bỏ đi, cầm theo thì ướt xe em hết.

Nhịp tim Duy khẽ khựng lại, anh lặng im, lưỡng lự khi bước vào xe. Cô gái lại hối thúc.
Chiếc xe lao nhanh qua làn mưa, để lại bên vệ đường một cây ô bạt màu...

Hổ Cáp
05-05-2011, 07:22 AM
Căn phòng khách sạn nhuộm màu vàng nhẹ của chùm đèn ngủ sang trong. Duy mở mắt, anh nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh mình, không mảnh vải che tấm thân. Anh khẽ nhất tay cô ra khỏi người mình và ngồi nhỏm dậy.

Duy mặc quần áo vào người rồi chạy vội xuống đại sảnh. Cô nhân viên khách sạn ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy biểu cảm vội vàng trên gương mặt thường ngày vốn lạnh lùng của Duy.

Bầu trời mới cuối chiều đã tối mịt với những khoảng mây đen mở dạ tiệc, Duy gọi taxi và chiếc xe lao đi rồi dừng lại trước cổng của khu du lịch Hàn Mặc Tử. Bác tài xế nhận tiền và nhìn Duy ngạc nhiên khi thấy anh bước bình thản trong mưa và nét mặt anh khẽ mỉm cười.
Cây ô vẫn nằm im ở đấy, vẫn đợi anh,...

Duy cầm lấy cây ô và bước vào con đường quen thuộc, anh dừng lại bên những cụm hoa đã úa tàn nhưng màu xanh tươi của từng chiếc lá lại sáng rực, mát rượi. Duy mỉm cười và để cây ô xuống bên cạnh che cho chúng, anh ngồi rất lâu, rất lâu... lần này chẳng điều gì làm phiền anh nữa, không có người, không có tiếng chuông điện thoại. Tất cả như bị màn mưa bao phủ, xóa sạch, xóa hết.



-----------------------------------


Suốt mấy ngày mưa sau đó, Thu không ra khỏi nhà. Cô nhốt mình trong căn phòng mà ngay cả khung cửa sổ cũng chẳng bao giờ mở cửa. Thu ngồi trên giường, ánh mắt cô thơ thẫn đâu đó, buồn man mác. Thỉnh thoảng cô lại thở dài và thả người nằm dài trên giường. Những cây cọ khô cứng, những tờ giấy vẽ im lặng...

Thu không tài nào gạt đi gương mặt của chàng trai đó, càng lại gần càng nhận ra thứ ánh sáng dịu dàng phản phất từ anh. Có lẽ anh đúng là con trai của thần gió thật.

Thu vò mái tóc rối của mình và ngồi dậy, cô cầm lấy bút và bắt đầu vẽ. Vần là cái nền màu đen huyễn hoặc, từng nét bút ngang qua là màu trắng biến mất, lặn sâu vào trong bóng đêm và không tài nào cục cựa.

Thu khẽ ngừng bút khi công việc tô nền đã được một nửa, giọt nước mắt chảy dài rơi trên tà áo cô và tí tách những hạt khác nhẹ nhàng mà sao đau đớn đến vỡ vụn.



-------------------------------------


Đến chủ nhật, bầu trời sau những ngày mưa dài dăng dẳng trở nên e ấp, dịu dàng như thiếu nữ khoát lên người tấm vải màu xanh tươi mát.

Thu lấy cái mủ quen thuộc và bước đi, tiết trời hơi se lạnh nên cô có thể mặc theo ý muốn của mình mà không cảm thấy quá khó chịu, chẳng ai nhìn cô ngạc nhiên nữa. Có lẽ vì thế mà cô thích không khí lạnh, nó làm dịu được trái tim có quá nhiều vết thương của cô. Dừng chân tại một tạp hóa quen thuộc, Thu mua thêm một ít kẹo sữa bò và cho chúng vào một bên túi áo. Cô mang trên vai hộp vẽ và bước vào cồng khu du lịch.

Thu khẽ hít một hơi dài ngang qua những cụm hoa nhỏ, mỉm cười với chúng, cô ngồi xuống và lẫm nhẩm điều gì đó, giọng rất thì thầm như đang hỏi thăm và trò chuyện. Vài người đi qua họ cảm thấy cô kỳ cục nhưng họ chẳng buồn bận tâm đến điều đó.

Sau một lúc trò chuyện, Thu đứng dậy và đến nơi cô hay vẽ. Vừa tới nơi cô đã thật sự hoảng hốt khi thấy Duy đang ngồi phía bên dưới, cạnh những tản đá gần biển. Anh ngồi quay lưng và nhìn rất xa về phía đường chân trời, anh không nhận ra sự có mặt của Thu mặc dù anh đã đến đây thật sớm để có thể thấy cô.


Nhịp tim của Thu đập mạnh làm gò má cô ửng đỏ lên, cô lại thấy lúng túng dù cô đã cố dặn lòng mình phải thật bình tĩnh nếu gặp lại chàng trai ấy. Vậy mà giờ đây khi thấy anh, dẫu rằng chỉ nhìn từ phía sau lưng cô cũng thấy bản thân mình không tài nào chịu được. Cô đứng lặng nhìn anh, đôi mắt cô như muốn khóc.


Duy chờ đợi từ sáng, tự nhẩm đi nhẩm lại những việc anh sẽ làm ngày hôm nay nếu gặp lại cô gái ấy. Và việc đầu tiên là phải nói lời cảm ơn nếu... cô ấy không bỏ chạy. Duy quay lưng lại nhìn thử và anh bất ngờ khi thấy cô gái đã ngồi đó từ lâu, cô đang chăm chú vẽ tranh. Duy vội quay đi, anh cảm thấy bối rối nhưng nhìn cây ô đang dựng dưới chân mình, anh lấy lại bình tĩnh và bắt đầu di chuyển.


Thu vẫn đang cố tập trung vẽ dù sự thật cô không làm được điều đó. Trang giấy trắng chỉ gạch ngang một đường đen chạy thẳng. Cô khẽ nhướn mắt qua khỏi khung vẽ và nhìn về phía xa, ánh mắt cô chạm nhẹ vào ánh mắt chàng trai đang lại gần mình. Thu giật mình đứng dậy, cô vội vàng thu dọn mọi thứ thật nhanh.

-Khoan đã.

Tiếng chàng trai cất lên làm khung vẽ của Thu lại lần nữa rơi xuống bên dưới những tản đá nhỏ. Cô đứng lặng im nhìn chàng trai đang đứng cách mình không xa, môi cô mấp máy.

-Tôi sẽ không lại gần nữa. Vậy nên... đừng bỏ chạy.

Cơn gió nhẹ khẽ chạy nhanh từ biển vào thổi ngang qua cuốn theo những trang giấy trắng tung bay. Cả hai đều nhìn chúng nhưng không ai dám di chuyển. Gió nhìn cả hai cười nhạo rồi lại cuốn tiếp những trang giấy mỏng bay phất phơ.