eviluriko
27-02-2011, 09:41 AM
Author: eviluriko
Genges: shoujo/ school life /pink
Rating: K
Status: complete
Warning: nothing
Summary: ngắn mà, nói trước hết vui
A/N: viết khi học lớp 10... thời xa vắng... thời vang bóng... giã từ dĩ vãng... :lol:
--- --- ---
Xôn Xao Mùa Thu
Trời thu xanh biếc, từng đám mây trắng lững thững trôi như không bao giờ dừng lại. Đã sang mùa thu - mùa khai trường, và tôi sắp vào lớp mười, sắp trở thành một nữ sinh cấp ba.Ý nghĩ đó làm tôi nôn nao cả tuần nay từ khi xem danh sách lớp. Tôi vào một lớp khá đặc biệt: 10/15 với năm mươi mốt thành viên. Nhưng niềm vui đã không trọn vẹn khi tôi chẳng học chung với một đứa bạn nào chỉ có vài người cùng trường mà tôi không hề quen biết.
Ngày 30-8, tôi vào trường như bao học sinh khác để gặp giáo viên chủ nhiệm và biết lớp học mới của mình. Ngày hôm đó tôi đi đến trường với sự lo lắng pha chút tò mò. Không biết lớp học mới, thầy cô và bạn bè mới sẽ như thế nào? Khi nhìn sơ đồ phòng học tôi biết rằng lớp mình được ưu ái học cạnh phòng thầy hiệu trưởng. Tôi bước vào phòng, nhìn khắp lượt để tìm một chỗ trống và chỉ còn bàn cuối. Tôi bước nhanh về phía đó nơi có một bạn nữ đang ngồi nói chuyện với hai bạn nam bàn bên cạnh. Yên ổn với chỗ ngồi mới tôi đưa mắt nhìn mọi người nói chuyện. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi: nếu được học chung với mấy đứa bạn cũ thì hay quá! Và tôi cảm thấy như nơi này không có chỗ cho mình! Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, tôi xua nhanh đi cái ý nghĩ lúc nãy. Lát sau có một bạn nữ khác đi vào lớp và cũng ngồi bàn cuối như tôi. Tôi ngồi ở giữa và bắt đầu làm quen với hai người bạn mới. Một người tên Huyên ngồi đầu bàn, còn người kia tên Dương. Thầy chủ nhiệm bắt đầu thông báo về kế hoạch của trường. Cả lớp chăm chú lắng nghe. Sau khi đã phổ biến xong kế hoạch là đến việc bầu ban cán sự lớp. Cả lớp nhốn nháo, ồn ào lên khác hẳn không khí đơn điệu lúc trước. Đầu tiên là lớp trưởng:
-Em đề nghị bạn Huy làm lớp trưởng. Một bạn ngồi bàn tư đứng lên nói.
Có rất nhiều ý kiến tán thành khác vang lên. Tôi ngồi yên không có ý kiến và cũng chẳng biết Huy là ai để mà ý kiến. Tôi quay qua, quay lại cố gắng xác định người mà các bạn đang nói đến. Cuối cùng người đó đã chịu đứng lên là một trong hai người nói chuyện với Huyên lúc nãy. Huy là một học sinh trường “Thị trấn” , trong chẳng có vẻ gì phi thường mà còn cộng thêm một cặp kính trên mặt - tụi bạn tôi thường dùng câu “nhìn đời bằng hai mảnh ve chai” để định nghĩa và gương mặt nghiêm nghị có chút khó gần. Nhưng hình như Huy rất được mọi người tín nhiệm. Cuối cùng, tất cả đều đồng ý để Huy làm lớp trưởng. Sau lớp trưởng lần lượt những chức vụ khác trong lớp cũng được phân công xong. Mọi người ra về với niềm vui của một năm học mới đã chính thức bắt đầu.
Tôi ra về nhưng hình như có một điều gì đó trong tôi sau buổi họp lớp. Và tôi đã nhận ra nó khi vô tình nhìn thẳng vào Huy lúc bước ra cửa. Tôi cảm thấy không có thiện cảm với tên lớp trưởng mới này.
Tuần học đầu tiên trôi qua một cách tốt đẹp. Nhưng cũng hơi buồn vì phải học ở dãy phòng riêng chỉ có hai lớp. Giờ ra chơi chỉ có thể đứng trên hành lang vẫy tay chào lại đám bạn ở dãy phòng bên kia đang đùa giỡn mà cảm thấy ghen tỵ. Còn một chuyện làm tôi bực mình nữa đó là tên Huy! Tôi thường đi học trễ và đó là lý do duy nhất cho Huy làm phiền tôi vào đầu mỗi buổi học bằng một câu triết lý mà tôi đã thuộc lòng: “bạn đừng đi học trễ nữa. Vì bạn đi học trễ là vi phạm nội quy sẽ ảnh hưởng xấu đến bạn và phong trào lớp.” Tôi tất nhiên hiểu việc đó nhưng mọi lỗi lầm đều có nguyên nhân mà có nói ra thì Huy cũng chẳng hiểu nên tôi đành phải nghe hắn thuyết giáo.
Nhưng lời nói của Huy quả thật hiệu nghiệm. Ngày thứ năm, tôi đi học trễ mà trên đường xe còn bị hư. Đó quả thật là một điều bất hạnh lớn. Tôi đã đến trường trễ mười phút. Dù có lý do là xe hư nhưng tội vẫn là tội và hậu quả là tên tôi ‘vinh dự” nằm trong “sổ bìa đen”. Giờ ra chôi hôm đó tôi phải xuống phòng giám thị để trình báo rõ ràng hơn về tội của mình. Khi trở lên phòng tôi thật sự thê thảm vì biết rằng mình sẽ bị hạ hạnh kiểm trong tháng này. Nhưng mọi chuyện như thế vẫn chưa đủ tồi tệ. Với tâm trạng rối bời tôi đã không cẩn thận đạp lên tà áo dài của mình dù chỉ còn một bậc thang nữa là lên đến tầng hai. Tôi loạng choạng mất thăng bằng rồi té ngã. Mà nếu chỉ có mình tôi thì cũng chẳng có gì là to tát lắm. Đằng này tôi lại ngã vào một người khác đang ôm chồng sách cao ngất nghểu định bước xuống cầu thang. Và thế là một cảnh té ngã ấn tượng xảy ra. Mọi ánh mắt trên hành lang dồn về phía toi. Mà cũng thật xui xẻo cho tôi đây lại là giờ ra chơi nữa chứ. Cảnh tượng đó như sau: sách vở nằm ngổn ngang trên hành lang. Cuốn thì sứt bìa, cuốn thì mất trang bay lung tung. Người kia bị tôi xô ngã, đầu đạp vào bức tường đối diện nhưng có vẻ không sao. Còn tôi thì té nằm lên đóng sách và mặt úp xuống sàn. Tôi nằm dài cứ như là lấy thân mình để đo hành lang!
Sau mấy giây mất thần, tôi luống cuống ngồi dạy mặt đỏ như say nắng, vừa nhanh tay nhặt nhanh những cuốn sách tội nghiệp nằm lộn xộn vừa nói lời xin lỗi con người đáng thương kia. Và vẫn chưa dám nhìn mặt người bị tôi xô ngã. Những kia cũng đang ngồi dậy và tìm một vật gì đó. Một cặp kính. Tôi ngước lên, ngó trừng trừng vào người đó. Là Huy-tên lớp trưởng đáng ghét. Huy cũng nhìn tôi không nói gì. Hình như cảm giác có lỗi đã tan biến trong tôi và thay vào đó là sự bực mình hiện rõ trên nét mặt. Tôi cúi gầm mặt xuống, nhặt đóng sách rồi đưa cho Huy không thèm nhìn lại hắn một cái hay nói thêm một lời xin lỗi. Và tôi cũng chẳng thèm quan tâm lúc đó hắn nhìn tôi với ánh mắt như thế nào? Tôi quay lưng, đi thảng về lớp.
“Ngày thứ năm đen tối” đã kết thúc nhưng dư âm của nó sẽ vẫn còn kéo dài và ảnh hưởng đến tôi trong tuần tới. Tôi sẽ phải thi hành hai hình phạt vì tội vi phạm nội qui là nhặt rác vào chiều thứ tư và trực nhật một mình ngày thứ năm theo phân công của Huy và phó lao động. Từ trong thâm tâm tôi dường như không công nhận Huy là lớp trưởng. Tôi chưa bao giờ gọi hắn bằng hai tiếng “lớp trưởng” như những bạn khác trong lớp. Nếu trước đây tôi chỉ không có thiện cảm với hắn thì bây giờ tôi thật sự ghét, ghét cay ghét đắng.
Chiều thứ tư chỉ học có hai tiết là ngày mà tôi chấp hành hình phạt ở trường vừa bước xuống cầu thang đã nghe tiếng gọi của dám bạn cũ:
-Hạ! Hạ ơi!
Tôi quay lại đưa tay vẫy tụi nó.
-Đi ăn chè không? Tâm hỏi. Gần lắm. Tâm vừa nói vừa chỉ cái quán phía bên kia đường, đối diện với cổng trường. Mấy đừa kia cũng thêm vào.
-Đi đi Hạ. Đi nghe!
Tôi cười rồi trả lời
-Đi thì đi nhưng tụi bây phải chờ tao nhặt rác xong, được không?
-Nhặt rác, mày vi phạm nội qui hả? Linh tròn xoe mắt nhìn tôi hỏi. Mới có tháng đầu à nghe.
-Ừ đi trễ. Tôi trả lời ỉu xìu.
-Thôi được tụi tao chờ mày bên kia, chuyện đó lát nữa kể. Nói rồi tụi nó kéo nhau đi bỏ tôi lại.
Tôi bắt đầu làm công việc của mình vói một đám học sinh cũng vi phạm nội qui: không bảng tên, không phù hiệu, không dép quai hậu… và vô số tội lỗi khác. Một tay cầm giỏ rác, tay kia cầm kẹp rác lang thang khắp nơi để nhặt đủ thứ sản phẩm mà tụi học sinh vô ý thức vứt lung tung trên sân đang cuốn theo chiều gió. Tôi nhớnăm ngoái cũng đi lang thang trên sân trường với tụi bạnnh không phải để nhặt rác mà là nhặt những cánh phượng về ép bướm. Nhưng sân trường này thì vào mùa hè cùng chẳng có cánh phượng nào để mà nhặt.
Cuối cùng công việc đã xong. Tôi băng ngang đường đến quán chè nơi tụi bạn đang chờ. Tôi nhìn lướt qua quán không đông lắm chắc vì ra về đã lâu rồi. Tôi bước nhanh đến chỗ tụi bạn đang ngồi, không chú ý lắm đến xung quanh. Vừa ngồi xuống Thảo đã hỏi:
-Sao mày đi trễ?
-Tại con Thu – em gái tôi, học buổi sáng năm tiết về trễ và xe còn bị hư nên tao mới đi trễ.
-Nhà mày có hai chiếc xe mà? Tâm nói
-Ừ, nhưng mẹ tao đã lấy một chiếc đi chợ bán hàng và còn về trễ hơn con Thu nữa. Tụi nó có vẻ thông cảm sau khi nghe tôi nói. Tôi kể tiếp. Chị Xuân bây giờ đi làm trên thành phố rồi chỉ còn mình tao ở nhà vào buổi sáng nên phải lo hết mọi chuyện. Mệt muốn chết luôn. Thôi nói chuyện khác đi.
Im lặng vài giây để tìm chủ đề rồi Thảo lên tiếng:
-Lớp tao Nghi làm lớp trưởng.
-Nghi nào? Nghi lớp mình trước kia đó hả? Linh hỏi và Thảo gật đầu xác nhận trong khi đang uống nước.
-Chà, năm nay Nghi lên chức dữ nghe. Tôi tiếp lời và như nhớ ra việc gì đó quan trọng. Còn lớp trưởng lớp tao thì ôi thôi khủng khiếp.
Tụi nó nhìn tôi cùng nói:
-Kể nghe đi!
Được thôi vì tụi nó hỏi nên tôi chẳng ngại ngần gì mà không kể. Tôi bắt đầu bài diễn thuyết của mình về Huy, từ gương mặt khó ưa với cặp kính cho đến việc hắn đã làm phiền tôi và đặc biệt là tội hắn đã phân công tôi trực nhật vào ngày thứ năm. Tôi kể say mê dến nổi chẳng thèm quan tâm đến ai hay nói đúng hơn là bàn bên cạnh chỉ cách có một tấm vách cũng đang im lặng lắng nghe. Cuối cùng tôi nói:
- Tao đã nói với hắn đừng phân công tao quét lớp ngày thứ năm vì hôm đó tao không đi sớm được. Tụi bây biết hắn nói sao không? Tôi bắt đầu nhại lại giọng hắn “Hạ thường đi trễ vào ngày thứ năm đến nỗi vi phạm nội qui. Tôi phân công Hạ trực ngày đó để Hạ có thể đi sớm và nhớ lỗi của mình đừng vi phạm nữa.” Tao tức muốn chết.
Nghe xong câu chuyện tụi nó phá lên cười như chưa bao giờ được cười rồi hỏi tôi:
-Vậy ngày mai mày tính sao?
-Tao đã năng nỉ mẹ về sớm nhưng mẹ không hứa được. Tao cũng không biết nữa. Thôi kệ ngày mai đến đâu hay đến đó. Nói rồi tôi ngồi im, nhường lời lại cho tụi nó để tự do chìm vào suy nghĩ của mình.
Càng nghĩ tôi càng thấy tức. Hắn thật là hống hách. Người ta đi trễ là vì hoàn cảnh bắt buộc chứ có muốn đi trễ đâu. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều và đã nói ra được những chuyện làm mình ấm ức mấy tuần nay. Dù sao thì đám bạn cũng có thể chia sẻ một phần. Nhưng niềm vui của tôi kéo dài chẳng được bao lâu khi nhìn sang bàn bên cạnh mọi người đang đi về và hình như ai cũng cố nhìn tôi một lần. Tôi cảm thấy như “sét đánh ngang tai” khi nhận ra một người trong số đó: là Huy không mang mắt kính trong khác hẳn và lúc nãy hắn cũng ngồi trong góc khuất làm tôi không nhìn thấy. Tôi khều đám bạn nói nhỏ.
-Huy là người đi cuối đó.
Tụi bạn tôi quay ra nhìn Huy. Hắn đang bước ra ngoài rồi bỗng nhiên quay lại nhìn tôi. Và tôi hiểu rằng mình đã phạm sai lầm trầm trọng thế nào khi bỏ qua lời dạy của cổ nhân “tai vách mạch rình” để mà thao thao bất tuyệt với tụi bạn lúc nãy. Tụi nó quay lại nhìn tôi với ánh mắt là lạ và theo sau là câu bình luận xanh rờn của Thảo:
-Mày tiêu rồi!
tbc
Genges: shoujo/ school life /pink
Rating: K
Status: complete
Warning: nothing
Summary: ngắn mà, nói trước hết vui
A/N: viết khi học lớp 10... thời xa vắng... thời vang bóng... giã từ dĩ vãng... :lol:
--- --- ---
Xôn Xao Mùa Thu
Trời thu xanh biếc, từng đám mây trắng lững thững trôi như không bao giờ dừng lại. Đã sang mùa thu - mùa khai trường, và tôi sắp vào lớp mười, sắp trở thành một nữ sinh cấp ba.Ý nghĩ đó làm tôi nôn nao cả tuần nay từ khi xem danh sách lớp. Tôi vào một lớp khá đặc biệt: 10/15 với năm mươi mốt thành viên. Nhưng niềm vui đã không trọn vẹn khi tôi chẳng học chung với một đứa bạn nào chỉ có vài người cùng trường mà tôi không hề quen biết.
Ngày 30-8, tôi vào trường như bao học sinh khác để gặp giáo viên chủ nhiệm và biết lớp học mới của mình. Ngày hôm đó tôi đi đến trường với sự lo lắng pha chút tò mò. Không biết lớp học mới, thầy cô và bạn bè mới sẽ như thế nào? Khi nhìn sơ đồ phòng học tôi biết rằng lớp mình được ưu ái học cạnh phòng thầy hiệu trưởng. Tôi bước vào phòng, nhìn khắp lượt để tìm một chỗ trống và chỉ còn bàn cuối. Tôi bước nhanh về phía đó nơi có một bạn nữ đang ngồi nói chuyện với hai bạn nam bàn bên cạnh. Yên ổn với chỗ ngồi mới tôi đưa mắt nhìn mọi người nói chuyện. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi: nếu được học chung với mấy đứa bạn cũ thì hay quá! Và tôi cảm thấy như nơi này không có chỗ cho mình! Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, tôi xua nhanh đi cái ý nghĩ lúc nãy. Lát sau có một bạn nữ khác đi vào lớp và cũng ngồi bàn cuối như tôi. Tôi ngồi ở giữa và bắt đầu làm quen với hai người bạn mới. Một người tên Huyên ngồi đầu bàn, còn người kia tên Dương. Thầy chủ nhiệm bắt đầu thông báo về kế hoạch của trường. Cả lớp chăm chú lắng nghe. Sau khi đã phổ biến xong kế hoạch là đến việc bầu ban cán sự lớp. Cả lớp nhốn nháo, ồn ào lên khác hẳn không khí đơn điệu lúc trước. Đầu tiên là lớp trưởng:
-Em đề nghị bạn Huy làm lớp trưởng. Một bạn ngồi bàn tư đứng lên nói.
Có rất nhiều ý kiến tán thành khác vang lên. Tôi ngồi yên không có ý kiến và cũng chẳng biết Huy là ai để mà ý kiến. Tôi quay qua, quay lại cố gắng xác định người mà các bạn đang nói đến. Cuối cùng người đó đã chịu đứng lên là một trong hai người nói chuyện với Huyên lúc nãy. Huy là một học sinh trường “Thị trấn” , trong chẳng có vẻ gì phi thường mà còn cộng thêm một cặp kính trên mặt - tụi bạn tôi thường dùng câu “nhìn đời bằng hai mảnh ve chai” để định nghĩa và gương mặt nghiêm nghị có chút khó gần. Nhưng hình như Huy rất được mọi người tín nhiệm. Cuối cùng, tất cả đều đồng ý để Huy làm lớp trưởng. Sau lớp trưởng lần lượt những chức vụ khác trong lớp cũng được phân công xong. Mọi người ra về với niềm vui của một năm học mới đã chính thức bắt đầu.
Tôi ra về nhưng hình như có một điều gì đó trong tôi sau buổi họp lớp. Và tôi đã nhận ra nó khi vô tình nhìn thẳng vào Huy lúc bước ra cửa. Tôi cảm thấy không có thiện cảm với tên lớp trưởng mới này.
Tuần học đầu tiên trôi qua một cách tốt đẹp. Nhưng cũng hơi buồn vì phải học ở dãy phòng riêng chỉ có hai lớp. Giờ ra chơi chỉ có thể đứng trên hành lang vẫy tay chào lại đám bạn ở dãy phòng bên kia đang đùa giỡn mà cảm thấy ghen tỵ. Còn một chuyện làm tôi bực mình nữa đó là tên Huy! Tôi thường đi học trễ và đó là lý do duy nhất cho Huy làm phiền tôi vào đầu mỗi buổi học bằng một câu triết lý mà tôi đã thuộc lòng: “bạn đừng đi học trễ nữa. Vì bạn đi học trễ là vi phạm nội quy sẽ ảnh hưởng xấu đến bạn và phong trào lớp.” Tôi tất nhiên hiểu việc đó nhưng mọi lỗi lầm đều có nguyên nhân mà có nói ra thì Huy cũng chẳng hiểu nên tôi đành phải nghe hắn thuyết giáo.
Nhưng lời nói của Huy quả thật hiệu nghiệm. Ngày thứ năm, tôi đi học trễ mà trên đường xe còn bị hư. Đó quả thật là một điều bất hạnh lớn. Tôi đã đến trường trễ mười phút. Dù có lý do là xe hư nhưng tội vẫn là tội và hậu quả là tên tôi ‘vinh dự” nằm trong “sổ bìa đen”. Giờ ra chôi hôm đó tôi phải xuống phòng giám thị để trình báo rõ ràng hơn về tội của mình. Khi trở lên phòng tôi thật sự thê thảm vì biết rằng mình sẽ bị hạ hạnh kiểm trong tháng này. Nhưng mọi chuyện như thế vẫn chưa đủ tồi tệ. Với tâm trạng rối bời tôi đã không cẩn thận đạp lên tà áo dài của mình dù chỉ còn một bậc thang nữa là lên đến tầng hai. Tôi loạng choạng mất thăng bằng rồi té ngã. Mà nếu chỉ có mình tôi thì cũng chẳng có gì là to tát lắm. Đằng này tôi lại ngã vào một người khác đang ôm chồng sách cao ngất nghểu định bước xuống cầu thang. Và thế là một cảnh té ngã ấn tượng xảy ra. Mọi ánh mắt trên hành lang dồn về phía toi. Mà cũng thật xui xẻo cho tôi đây lại là giờ ra chơi nữa chứ. Cảnh tượng đó như sau: sách vở nằm ngổn ngang trên hành lang. Cuốn thì sứt bìa, cuốn thì mất trang bay lung tung. Người kia bị tôi xô ngã, đầu đạp vào bức tường đối diện nhưng có vẻ không sao. Còn tôi thì té nằm lên đóng sách và mặt úp xuống sàn. Tôi nằm dài cứ như là lấy thân mình để đo hành lang!
Sau mấy giây mất thần, tôi luống cuống ngồi dạy mặt đỏ như say nắng, vừa nhanh tay nhặt nhanh những cuốn sách tội nghiệp nằm lộn xộn vừa nói lời xin lỗi con người đáng thương kia. Và vẫn chưa dám nhìn mặt người bị tôi xô ngã. Những kia cũng đang ngồi dậy và tìm một vật gì đó. Một cặp kính. Tôi ngước lên, ngó trừng trừng vào người đó. Là Huy-tên lớp trưởng đáng ghét. Huy cũng nhìn tôi không nói gì. Hình như cảm giác có lỗi đã tan biến trong tôi và thay vào đó là sự bực mình hiện rõ trên nét mặt. Tôi cúi gầm mặt xuống, nhặt đóng sách rồi đưa cho Huy không thèm nhìn lại hắn một cái hay nói thêm một lời xin lỗi. Và tôi cũng chẳng thèm quan tâm lúc đó hắn nhìn tôi với ánh mắt như thế nào? Tôi quay lưng, đi thảng về lớp.
“Ngày thứ năm đen tối” đã kết thúc nhưng dư âm của nó sẽ vẫn còn kéo dài và ảnh hưởng đến tôi trong tuần tới. Tôi sẽ phải thi hành hai hình phạt vì tội vi phạm nội qui là nhặt rác vào chiều thứ tư và trực nhật một mình ngày thứ năm theo phân công của Huy và phó lao động. Từ trong thâm tâm tôi dường như không công nhận Huy là lớp trưởng. Tôi chưa bao giờ gọi hắn bằng hai tiếng “lớp trưởng” như những bạn khác trong lớp. Nếu trước đây tôi chỉ không có thiện cảm với hắn thì bây giờ tôi thật sự ghét, ghét cay ghét đắng.
Chiều thứ tư chỉ học có hai tiết là ngày mà tôi chấp hành hình phạt ở trường vừa bước xuống cầu thang đã nghe tiếng gọi của dám bạn cũ:
-Hạ! Hạ ơi!
Tôi quay lại đưa tay vẫy tụi nó.
-Đi ăn chè không? Tâm hỏi. Gần lắm. Tâm vừa nói vừa chỉ cái quán phía bên kia đường, đối diện với cổng trường. Mấy đừa kia cũng thêm vào.
-Đi đi Hạ. Đi nghe!
Tôi cười rồi trả lời
-Đi thì đi nhưng tụi bây phải chờ tao nhặt rác xong, được không?
-Nhặt rác, mày vi phạm nội qui hả? Linh tròn xoe mắt nhìn tôi hỏi. Mới có tháng đầu à nghe.
-Ừ đi trễ. Tôi trả lời ỉu xìu.
-Thôi được tụi tao chờ mày bên kia, chuyện đó lát nữa kể. Nói rồi tụi nó kéo nhau đi bỏ tôi lại.
Tôi bắt đầu làm công việc của mình vói một đám học sinh cũng vi phạm nội qui: không bảng tên, không phù hiệu, không dép quai hậu… và vô số tội lỗi khác. Một tay cầm giỏ rác, tay kia cầm kẹp rác lang thang khắp nơi để nhặt đủ thứ sản phẩm mà tụi học sinh vô ý thức vứt lung tung trên sân đang cuốn theo chiều gió. Tôi nhớnăm ngoái cũng đi lang thang trên sân trường với tụi bạnnh không phải để nhặt rác mà là nhặt những cánh phượng về ép bướm. Nhưng sân trường này thì vào mùa hè cùng chẳng có cánh phượng nào để mà nhặt.
Cuối cùng công việc đã xong. Tôi băng ngang đường đến quán chè nơi tụi bạn đang chờ. Tôi nhìn lướt qua quán không đông lắm chắc vì ra về đã lâu rồi. Tôi bước nhanh đến chỗ tụi bạn đang ngồi, không chú ý lắm đến xung quanh. Vừa ngồi xuống Thảo đã hỏi:
-Sao mày đi trễ?
-Tại con Thu – em gái tôi, học buổi sáng năm tiết về trễ và xe còn bị hư nên tao mới đi trễ.
-Nhà mày có hai chiếc xe mà? Tâm nói
-Ừ, nhưng mẹ tao đã lấy một chiếc đi chợ bán hàng và còn về trễ hơn con Thu nữa. Tụi nó có vẻ thông cảm sau khi nghe tôi nói. Tôi kể tiếp. Chị Xuân bây giờ đi làm trên thành phố rồi chỉ còn mình tao ở nhà vào buổi sáng nên phải lo hết mọi chuyện. Mệt muốn chết luôn. Thôi nói chuyện khác đi.
Im lặng vài giây để tìm chủ đề rồi Thảo lên tiếng:
-Lớp tao Nghi làm lớp trưởng.
-Nghi nào? Nghi lớp mình trước kia đó hả? Linh hỏi và Thảo gật đầu xác nhận trong khi đang uống nước.
-Chà, năm nay Nghi lên chức dữ nghe. Tôi tiếp lời và như nhớ ra việc gì đó quan trọng. Còn lớp trưởng lớp tao thì ôi thôi khủng khiếp.
Tụi nó nhìn tôi cùng nói:
-Kể nghe đi!
Được thôi vì tụi nó hỏi nên tôi chẳng ngại ngần gì mà không kể. Tôi bắt đầu bài diễn thuyết của mình về Huy, từ gương mặt khó ưa với cặp kính cho đến việc hắn đã làm phiền tôi và đặc biệt là tội hắn đã phân công tôi trực nhật vào ngày thứ năm. Tôi kể say mê dến nổi chẳng thèm quan tâm đến ai hay nói đúng hơn là bàn bên cạnh chỉ cách có một tấm vách cũng đang im lặng lắng nghe. Cuối cùng tôi nói:
- Tao đã nói với hắn đừng phân công tao quét lớp ngày thứ năm vì hôm đó tao không đi sớm được. Tụi bây biết hắn nói sao không? Tôi bắt đầu nhại lại giọng hắn “Hạ thường đi trễ vào ngày thứ năm đến nỗi vi phạm nội qui. Tôi phân công Hạ trực ngày đó để Hạ có thể đi sớm và nhớ lỗi của mình đừng vi phạm nữa.” Tao tức muốn chết.
Nghe xong câu chuyện tụi nó phá lên cười như chưa bao giờ được cười rồi hỏi tôi:
-Vậy ngày mai mày tính sao?
-Tao đã năng nỉ mẹ về sớm nhưng mẹ không hứa được. Tao cũng không biết nữa. Thôi kệ ngày mai đến đâu hay đến đó. Nói rồi tôi ngồi im, nhường lời lại cho tụi nó để tự do chìm vào suy nghĩ của mình.
Càng nghĩ tôi càng thấy tức. Hắn thật là hống hách. Người ta đi trễ là vì hoàn cảnh bắt buộc chứ có muốn đi trễ đâu. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều và đã nói ra được những chuyện làm mình ấm ức mấy tuần nay. Dù sao thì đám bạn cũng có thể chia sẻ một phần. Nhưng niềm vui của tôi kéo dài chẳng được bao lâu khi nhìn sang bàn bên cạnh mọi người đang đi về và hình như ai cũng cố nhìn tôi một lần. Tôi cảm thấy như “sét đánh ngang tai” khi nhận ra một người trong số đó: là Huy không mang mắt kính trong khác hẳn và lúc nãy hắn cũng ngồi trong góc khuất làm tôi không nhìn thấy. Tôi khều đám bạn nói nhỏ.
-Huy là người đi cuối đó.
Tụi bạn tôi quay ra nhìn Huy. Hắn đang bước ra ngoài rồi bỗng nhiên quay lại nhìn tôi. Và tôi hiểu rằng mình đã phạm sai lầm trầm trọng thế nào khi bỏ qua lời dạy của cổ nhân “tai vách mạch rình” để mà thao thao bất tuyệt với tụi bạn lúc nãy. Tụi nó quay lại nhìn tôi với ánh mắt là lạ và theo sau là câu bình luận xanh rờn của Thảo:
-Mày tiêu rồi!
tbc