.Tiêu Dao.
23-02-2011, 10:13 PM
Chơi vơi!
Viết sau một buổi cạo gió với Zà. Và cũng bởi đã lâu không có cái cảm giác này. Một cảm giác khó gọi tên, bởi vốn từ của em nghèo nàn nên lúc ấy mới nhận ra hai chữ này.
Rất có thể nó chẳng ra gì, nhưng nó là cảm giác....
Ráng đọc hết nhé bà con.
One_shot
Mian
CHƠI VƠI...
***********
Em không thích cái tính kiên nhẫn, mà đúng hơn là ông trời không chịu cho em cái đức tính quan trong ấy, con người em đức tính gì cũng đầy đủ tuy rằng mỗi thứ đc có một tí *Có còn hơn không*, ấy thế mà em thiếu hẳn cái đức kiên nhẫn.
Ổng cho em nhiều thứ: nhiều nước mắt, nhiều cái buồn vu vơ, nhiều cái mộng mơ và cũng thật nhiều cái vô định…Ổng còn cho em cái tính ghét sự ồn ào, bụi bặn của thành thị. Và bắt em yêu cái tĩnh lặng của muôn thủa. Em thích ngồi một mình ngó ra khung trời mênh mông rộng thênh thang kia. Đôi khi em nhìn lên bầu trời và coi mình như cánh chim lẻ loi lạc đàn kia đang chao nghiêng trên cao. Em cũng là một thành viên trong dòng họ Tự Kỉ.
Ban ngày em em bận bịu với những lo toan. Cái lo toan của em không phải là cơm áo gạo tiền. Mà em lo sao cho em có thể đến lớp học thêm đúng giờ bởi cái lịch học của em chồng chéo, chất chồng lên nhau. Càng ngày em càng bận hơn với những “lo toan” của mình.
Và em, vào buổi tối muộn mới có thể vi vu với những sở thích rất Tự Kỉ của mình. Em lang thang trên những con phố dài của thành phố Ban Mê này. Dòng người chảy dài trên đường khiến em lạc lõng giữa cuộc đời này.
Thành phố này không tráng lệ, nhưng khi lên đèn cũng cÓ nhiều điều quyến rũ lòng người và nhất là những kẻ Tự Kỉ như em.
Vòng qua ngã Sáu băng qua đường, lúc xuống giữa lòng đường em có cảm tưởng như người ta đi xe từ 6 phía lao thẳng về phía em. Và chắc người ta cũng biết em đang qua đường nên khi lại gần người ta tự động lách qua một bên.
Em qua đường an toàn.
Thở phào!
Đó là giây phút gián đoạn trong em bởi em không thể thả hồn mình theo những suy nghĩ, mà phải lấy hết bình tĩnh lẫn sự tập trung để qua đường.
Đơn giản vÌ em đi …sai luật một cách vô tội vạ, tiện chỗ nào rẽ chỗ đó, nên mới thế.
Qua đường rồi là em lại có thể tiếp tục dong duổi. Hôm nay trời se se lạnh mấy chiếc lá rơi nhẹ nhàng em tưởng mình đang lạc vào con đường lá rơi ở tận đẩu tận đâu.
Bước qua thêm một con đường nữa, em nghe rõ mùi thơm thơm của café rang say. Hừ. Cái mùi này khiến em chao đảo, lại thèm một li café nóng trong tiết trời này.
Lượn qua cái quán quen thuộc, leo lên tầng hai có cái ban công nhỏ chìa ra ngoài. Chỗ mồi của em.
Li café được bê ra bởi một con bé bằng hoặc nhỏ hơn em. Chắc đi làm thêm. Em nhận ra mình là –Đứa ăn hại?! Lớn tồng ngồng mà em chưa bao giờ biết cách để kiếm lấy một đồng tiền do mình tự làm ra.
Hay thật sự em còn …nhỏ?!
Chưa đủ sức lẫn khả năng như cô bé kia.
Hay do mỗi người một số phận?
Em không biết cũng chẳng cần biết nữa. Gác cằm lên tay vị ban công nhìn ra con đường dài tuốt muốt mà em chưa có dịp đi hết để coi điểm tận cùng là ở đâu.
Tiếng ồn ào ngày thường vẫn thế, hôm nay còn có phần ồn ào hơn.
Em thử cúi nhìn xuống dưới, cái ban công chìa nhô ra tới gần mép đường lớn.
Em tự hỏi mình nếu em rơi xuống kia thì sao?
Điên rồ!
Nhưng em muốn biết!
Đây chỉ mới là tầng hai thôi mà.
Em lặng lẽ đứng dậy lại gần cái cột lớn nhoài người ra khỏi ban công…
RẮC....
Em về mang theo cành lộc vừng vừa bẻ hồi nãy.
Coi như kỉ niệm cho một trò nghịch dại.
Em đã biết cái chết và sự sống gần nhau rất gần đến thế nào.
Nhưng…
…thật sự…
Và rất có lẽ…
…Lúc đó em chơi vơi….
*******
Ngoài lề:
Nhắn với Zà: lúc nhoài người ra khỏi ban công em nhớ đến “Hương đất” em không muốn hương đất ám vào em Zà ạ. Vì sao Zà biết không?
Giờ thì làm gì còn Hương đất, tất cả đã gần như được dải nhựa, xi-măng bêtông hóa hết rồi. Em mà có rớt xuống đó cái ám vào không phải hương đất mà chắc chắn là Hương xi-măng. Em chả dại!
Zà đừng có dụ em!
Khép màn.
Viết sau một buổi cạo gió với Zà. Và cũng bởi đã lâu không có cái cảm giác này. Một cảm giác khó gọi tên, bởi vốn từ của em nghèo nàn nên lúc ấy mới nhận ra hai chữ này.
Rất có thể nó chẳng ra gì, nhưng nó là cảm giác....
Ráng đọc hết nhé bà con.
One_shot
Mian
CHƠI VƠI...
***********
Em không thích cái tính kiên nhẫn, mà đúng hơn là ông trời không chịu cho em cái đức tính quan trong ấy, con người em đức tính gì cũng đầy đủ tuy rằng mỗi thứ đc có một tí *Có còn hơn không*, ấy thế mà em thiếu hẳn cái đức kiên nhẫn.
Ổng cho em nhiều thứ: nhiều nước mắt, nhiều cái buồn vu vơ, nhiều cái mộng mơ và cũng thật nhiều cái vô định…Ổng còn cho em cái tính ghét sự ồn ào, bụi bặn của thành thị. Và bắt em yêu cái tĩnh lặng của muôn thủa. Em thích ngồi một mình ngó ra khung trời mênh mông rộng thênh thang kia. Đôi khi em nhìn lên bầu trời và coi mình như cánh chim lẻ loi lạc đàn kia đang chao nghiêng trên cao. Em cũng là một thành viên trong dòng họ Tự Kỉ.
Ban ngày em em bận bịu với những lo toan. Cái lo toan của em không phải là cơm áo gạo tiền. Mà em lo sao cho em có thể đến lớp học thêm đúng giờ bởi cái lịch học của em chồng chéo, chất chồng lên nhau. Càng ngày em càng bận hơn với những “lo toan” của mình.
Và em, vào buổi tối muộn mới có thể vi vu với những sở thích rất Tự Kỉ của mình. Em lang thang trên những con phố dài của thành phố Ban Mê này. Dòng người chảy dài trên đường khiến em lạc lõng giữa cuộc đời này.
Thành phố này không tráng lệ, nhưng khi lên đèn cũng cÓ nhiều điều quyến rũ lòng người và nhất là những kẻ Tự Kỉ như em.
Vòng qua ngã Sáu băng qua đường, lúc xuống giữa lòng đường em có cảm tưởng như người ta đi xe từ 6 phía lao thẳng về phía em. Và chắc người ta cũng biết em đang qua đường nên khi lại gần người ta tự động lách qua một bên.
Em qua đường an toàn.
Thở phào!
Đó là giây phút gián đoạn trong em bởi em không thể thả hồn mình theo những suy nghĩ, mà phải lấy hết bình tĩnh lẫn sự tập trung để qua đường.
Đơn giản vÌ em đi …sai luật một cách vô tội vạ, tiện chỗ nào rẽ chỗ đó, nên mới thế.
Qua đường rồi là em lại có thể tiếp tục dong duổi. Hôm nay trời se se lạnh mấy chiếc lá rơi nhẹ nhàng em tưởng mình đang lạc vào con đường lá rơi ở tận đẩu tận đâu.
Bước qua thêm một con đường nữa, em nghe rõ mùi thơm thơm của café rang say. Hừ. Cái mùi này khiến em chao đảo, lại thèm một li café nóng trong tiết trời này.
Lượn qua cái quán quen thuộc, leo lên tầng hai có cái ban công nhỏ chìa ra ngoài. Chỗ mồi của em.
Li café được bê ra bởi một con bé bằng hoặc nhỏ hơn em. Chắc đi làm thêm. Em nhận ra mình là –Đứa ăn hại?! Lớn tồng ngồng mà em chưa bao giờ biết cách để kiếm lấy một đồng tiền do mình tự làm ra.
Hay thật sự em còn …nhỏ?!
Chưa đủ sức lẫn khả năng như cô bé kia.
Hay do mỗi người một số phận?
Em không biết cũng chẳng cần biết nữa. Gác cằm lên tay vị ban công nhìn ra con đường dài tuốt muốt mà em chưa có dịp đi hết để coi điểm tận cùng là ở đâu.
Tiếng ồn ào ngày thường vẫn thế, hôm nay còn có phần ồn ào hơn.
Em thử cúi nhìn xuống dưới, cái ban công chìa nhô ra tới gần mép đường lớn.
Em tự hỏi mình nếu em rơi xuống kia thì sao?
Điên rồ!
Nhưng em muốn biết!
Đây chỉ mới là tầng hai thôi mà.
Em lặng lẽ đứng dậy lại gần cái cột lớn nhoài người ra khỏi ban công…
RẮC....
Em về mang theo cành lộc vừng vừa bẻ hồi nãy.
Coi như kỉ niệm cho một trò nghịch dại.
Em đã biết cái chết và sự sống gần nhau rất gần đến thế nào.
Nhưng…
…thật sự…
Và rất có lẽ…
…Lúc đó em chơi vơi….
*******
Ngoài lề:
Nhắn với Zà: lúc nhoài người ra khỏi ban công em nhớ đến “Hương đất” em không muốn hương đất ám vào em Zà ạ. Vì sao Zà biết không?
Giờ thì làm gì còn Hương đất, tất cả đã gần như được dải nhựa, xi-măng bêtông hóa hết rồi. Em mà có rớt xuống đó cái ám vào không phải hương đất mà chắc chắn là Hương xi-măng. Em chả dại!
Zà đừng có dụ em!
Khép màn.