Thiên Nha
30-01-2011, 12:45 PM
Tiana - Nha Nha/ Romance/ Completed
A/N: Một ngày đi trên đường, đi qua một cái biển treo hai chữ "Phở lạ"
Tôi tự hỏi mình, Phở Lạ, là lạ ở chỗ nào?
Phở Lạ
“Phở Lạ, lạ ở chỗ nào hả cô chủ?”
Cô cười. “Lạ ở chỗ, phở không ngon mà người ta vẫn đến ăn”.
Người ta muốn ăn phở, chắc chẳng vào đến quán cô.
. . .
Cô chủ mới hai mươi bốn xuân thì, nuôi mười mấy đứa nhóc con con. Người ta hỏi trêu cô sao nhiều cháu thế? Cô cũng cười.
Ai chẳng biết, hai mươi bốn cái xuân thì của cô đã dừng lại ở cái quán phở lạ mười ba ngàn một tô này rồi.
. . .
Mấy đứa nhóc, đứa bê phở, đứa bê nước, đứa khập khiễng mang cái ghế ra kê. Hễ thấy khách vào lại “Mẹ ơi khách”, nghe não lòng. Mà cô chủ lúc nào cũng cười, chẳng nói năng gì đi múc phở.
“Cô chủ, tuổi đời còn trẻ mà nuôi mấy đứa nhóc, không sợ ế hay sao?”
Ừ, cô chẳng sợ ế, chỉ sợ mấy đứa nhỏ không có chỗ nương tựa. Chúng mồ côi cả, giống như cô.
.
.
.
Cô chủ sống gần qua cái xuân nữa, mà yêu chỉ đủ mỗi cái thương từ đời nảo đời nào, ai biểu người ta ngại mười mấy đứa nhỏ, không nuôi.
Người ta như vậy, cô cũng thôi. Mấy đứa nhỏ không có cô, chúng sống sao đặng. Người ta không có cô, người ta vẫn đi lấy vợ lâu rồi.
Cô cười.
Khóc nhiều quá rồi, khóc không nổi nữa, thì cười thôi.
Tụi nhỏ líu ríu, thấy mẹ cười liền nhe răng cười theo mẹ. Khách nhìn mà quên cả phở đang ăn.
Phở lạ, lạ ở cái cười.
Bởi, phở dở mà khách cứ tấm tắc khen ngon.
Ngon, là có yêu thương mong nhớ tràn trề. Ăn vào lòng thấy ấm.
. . .
Phở cô chẳng lúc nào thôi khách, mà ngày ngày cũng chỉ đủ vài đồng bạc lẻ. Ai bảo, khách của cô nghèo, chẳng thể trả hết mười ba đồng bạc. Cô cũng cười, lắm lúc cũng chẳng nhận.
Cô cứ cười, người ta thì cứ ăn phở thiếu tiền. Vậy nên xóm người ta cứ rỉ tai nhau: “Phở của cô ăn vào ấm lắm!”
“Có mười ba ngàn đồng mà no cả lòng”.
. . .
“Mẹ ơi khách”. Con nhỏ lon ton chạy đi rót nước, thằng bé đứng chờ, đợi bê tô phở.
Mấy đứa thấy khách đứng dậy, lon ton chạy lại dọn bàn.
Cô múc phở xong lại ôm đứa nhỏ ngồi cười.
Người ta cũng là khách mà, mặc kệ người ta ăn. Nhìn người ta như vầy, lòng cô sao cứ nao nao. Cô giả bộ hoài, chi vậy cô?
Yêu vậy chi cho khổ.
Phải chi ngày xưa người ta đừng có ngại khó, mà chắc tại cô cứ khư khư giữ mấy đứa nhỏ, người ta đi.
Vậy sao giờ về chi vậy hả người ta?
Cái khóc đi một lần rồi, làm sao bảo cô cất vào được nữa.
Không lẽ muốn cô múc phở nhìn người ta ăn đến bạc đầu sao anh?
- 28/1/2011 -
A/N: Một ngày đi trên đường, đi qua một cái biển treo hai chữ "Phở lạ"
Tôi tự hỏi mình, Phở Lạ, là lạ ở chỗ nào?
Phở Lạ
“Phở Lạ, lạ ở chỗ nào hả cô chủ?”
Cô cười. “Lạ ở chỗ, phở không ngon mà người ta vẫn đến ăn”.
Người ta muốn ăn phở, chắc chẳng vào đến quán cô.
. . .
Cô chủ mới hai mươi bốn xuân thì, nuôi mười mấy đứa nhóc con con. Người ta hỏi trêu cô sao nhiều cháu thế? Cô cũng cười.
Ai chẳng biết, hai mươi bốn cái xuân thì của cô đã dừng lại ở cái quán phở lạ mười ba ngàn một tô này rồi.
. . .
Mấy đứa nhóc, đứa bê phở, đứa bê nước, đứa khập khiễng mang cái ghế ra kê. Hễ thấy khách vào lại “Mẹ ơi khách”, nghe não lòng. Mà cô chủ lúc nào cũng cười, chẳng nói năng gì đi múc phở.
“Cô chủ, tuổi đời còn trẻ mà nuôi mấy đứa nhóc, không sợ ế hay sao?”
Ừ, cô chẳng sợ ế, chỉ sợ mấy đứa nhỏ không có chỗ nương tựa. Chúng mồ côi cả, giống như cô.
.
.
.
Cô chủ sống gần qua cái xuân nữa, mà yêu chỉ đủ mỗi cái thương từ đời nảo đời nào, ai biểu người ta ngại mười mấy đứa nhỏ, không nuôi.
Người ta như vậy, cô cũng thôi. Mấy đứa nhỏ không có cô, chúng sống sao đặng. Người ta không có cô, người ta vẫn đi lấy vợ lâu rồi.
Cô cười.
Khóc nhiều quá rồi, khóc không nổi nữa, thì cười thôi.
Tụi nhỏ líu ríu, thấy mẹ cười liền nhe răng cười theo mẹ. Khách nhìn mà quên cả phở đang ăn.
Phở lạ, lạ ở cái cười.
Bởi, phở dở mà khách cứ tấm tắc khen ngon.
Ngon, là có yêu thương mong nhớ tràn trề. Ăn vào lòng thấy ấm.
. . .
Phở cô chẳng lúc nào thôi khách, mà ngày ngày cũng chỉ đủ vài đồng bạc lẻ. Ai bảo, khách của cô nghèo, chẳng thể trả hết mười ba đồng bạc. Cô cũng cười, lắm lúc cũng chẳng nhận.
Cô cứ cười, người ta thì cứ ăn phở thiếu tiền. Vậy nên xóm người ta cứ rỉ tai nhau: “Phở của cô ăn vào ấm lắm!”
“Có mười ba ngàn đồng mà no cả lòng”.
. . .
“Mẹ ơi khách”. Con nhỏ lon ton chạy đi rót nước, thằng bé đứng chờ, đợi bê tô phở.
Mấy đứa thấy khách đứng dậy, lon ton chạy lại dọn bàn.
Cô múc phở xong lại ôm đứa nhỏ ngồi cười.
Người ta cũng là khách mà, mặc kệ người ta ăn. Nhìn người ta như vầy, lòng cô sao cứ nao nao. Cô giả bộ hoài, chi vậy cô?
Yêu vậy chi cho khổ.
Phải chi ngày xưa người ta đừng có ngại khó, mà chắc tại cô cứ khư khư giữ mấy đứa nhỏ, người ta đi.
Vậy sao giờ về chi vậy hả người ta?
Cái khóc đi một lần rồi, làm sao bảo cô cất vào được nữa.
Không lẽ muốn cô múc phở nhìn người ta ăn đến bạc đầu sao anh?
- 28/1/2011 -