rainysaid
29-01-2011, 06:42 AM
Lệ dương_ tác giả: Dadelion
Status: On Going
Chap 1: kiss
Nó đẩy hắn vào tường...và hôn, "1 nụ hôn"??? hay đúng hơn là môi chạm môi, cảm nhận trái tim hắn đang đập, không nhanh nhưng mạnh, đôi mắt nó nhắm hờ và nó không biết rằng hắn đang nhìn nó, đôi mắt vẫn mở, lúc đầu là trợn tròn bất ngờ, sau đó dường như đã lấy được bình tĩnh, hắn nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt vẫn như vậy, không một chút cảm xúc, nhìn sự việc như một việc "bình thường"..Hơi hé miệng để hớp lấy không khí, và chỉ chờ có thế, nó bắt đầu một nụ hôn mạnh bạo hơn, nhẹ nhàng đưa chiếc lưỡi đi "xâm nhập" ngôi nhà ấy, có "bất hợp pháp" không nhỉ khi mà nó chưa hề xin "giấy phép"?!? hahaha, nó nghĩ vậy và mỉm cười, thở hắt ra...tiếp tục mạnh bạo hơn..cuồng nhiệt hơn. Nó nắm chặt tay hắn đan những ngón tay của mình vào lòng bàn tay ấy..nhẹ nhàng...rồi bất ngờ, nó kéo tay hắn lên đập mạnh vào tường..Và nó biết...nó làm chủ....tất cả.. Hắn có lẽ là bối rối, để tự nó điều khiển, nhưng cũng không đáp lại...nhưng cũng có lẽ là thờ ơ..Nó nghĩ vậy và nó mở mắt, bắt gặp ánh mắt ấy, nó biết hắn đang nghĩ gì, đó là sự thờ ơ, có chút khinh rẻ chăng??? Và rồi hắn đẩy nó ra, với sức mạnh của một thằng con trai 18 tuổi, việc đó hoàn toàn dễ dàng. Cũng chẳng thèm nhìn kẻ đã "cưỡng hôn" mình lấy một lần, quay mặt bỏ đi, gương mặt không một chút biểu cảm, tất cả chỉ hiện lên một từ "BÌNH THƯỜNG"..
Cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên, nó cười, nụ cười nửa miệng. Có lẽ cũng chẳng phải cười, chỉ như là khóe miệng kéo xếch lên như 1 thói quen khó bỏ. Và rồi tay nó nắm chặt trong 1s, cũng đúng thôi, đây là lần đầu tiên nó bị đẩy ra "phũ phàng" trong lúc "thực thi nhiệm vụ cao cả" như vậy, Nhưng cũng chẳng sao, vì với nó, việc gì cũng có thể xảy ra, đơn giản chỉ là nó thấy bình thường, không quan tâm..
Quay người dựa lưng vào tường, lấy một điếu thuốc ra và hút, làn khói trắng mờ, cuộc đời và tương lai nó thế:mờ ảo. Rồi chợt nghĩ rằng: tương lai của nó đã bao giờ "sáng" lên chưa để rồi được mờ?? Khốn nạn!
Nhắm mắt và tận hưởng cái vị cay cay cùng mùi thuốc lá khen khét trong tiếng nhạc xập xình ở bar, và chợt ùa về những cảm xúc Không tên...và rồi...thở dài
*************************
5 tiếng trước
Tùng...tùng...tùng
Tiếng trống trường tan học, nó uể oải xách cặp bước ra ngoài lớp nhưng không quên quay lại nói với đứa bạn thân
-Hôm nay chán đời, gọi cả lũ tối nay tạp trung ở Bar AMG, tao mời!
Và rồi quay đi thẳng, nhưng vẫn kịp nghe tiếng "OK" của đứa bạn..haizzzzzzzzzz
Ngoài cổng trường, có 1 người đàn ông đứng tuổi, ăn mặc lịch sự, nhìn thấy cô vội mỉm cười rồi mở cửa xe và cúi chào :"Mời cô lên xe". Con camry đen bóng bắt đầu lăn bánh đưa nó tránh xa khỏi cái nơi ngột ngạt, đang đông đúc chen nhau ấy, nó thở dài, nhìn ra ngoài cửa rồi cười nhếch mép. Sau đó quay lại nhìn người tài xế:
- Bác ah! Con đã bảo bác bao nhiêu lần rồi. Bác đừng gọi con là cô hay tiểu thư gì gì đó. Thôi thì ở nơi khác con không nói, nhưng ít nhất không có ai thê này, bác cứ gọi con là Thảo Linh là được rồi!"
- Vâng, thưa cô.
- Haizzzzzzzzzzzzzzz - Nó lắc đầu ngán ngẩm, Người tài xế nhìn khuôn mặt chán nản đến "ngây ngô" của nó rồi mỉm cười. Bác Hưng năm nay đã ngoài 50, nhưng nhìn bác trẻ hơn nhiều, mái tóc vẫn đen nhánh. Đơn giản chính nó là nhà "tạo mẫu tóc" chuyên nghiệp thường xuyên nhuộm tóc cho bác. Nó đã từng nịnh nọt đến gãy lưỡi chỉ để bảo bác nhuộm lại tóc, và lần nào đáp lại cung là cái lắc đầu nhẹ kèm theo nụ cười ấm áp, vỗ nhẹ vào vai nó: "Bác thấy mình vẫn còn đẹp zai chán!!" . Nó đã phải làm một cuộc cách mạng tư tưởng với bố nó, rằng thì là bác sẽ trẻ hơn, đẹp hơn nhưng không mất đi cái nghiêm và sự dày dặn kinh nghiệm..bla..bla...cũng chả biết mấy cái thứ ấy có liên quan gì đến nhau không nữa, thôi thì nó cứ nói đại vào..và kết quả là: bố mỉm cười, xoa đầu nó rồi quay sang bác "Cũng phải đấy bác ạ, nhuộm tóc cho nó trẻ ra một chút, Thảo Linh nói cũng đúng mà ". và nó đã thành công, nó biết câu nói của ba có giá-trị như thế nào. Từ hôm ấy, bác trở thành "khách hàng bất đắc dĩ" của một "nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp". Bác là lái xe riêng cho bố, nhưng mỗi lần đi công tác nước ngoài dài ngày, bác lại thay anh Trung- lái xe riêng của Thảo Linh. Nó rất quý bác, vì ở bác, nó cảm nhận được một hình bóng quen thuộc, ngay từ lần đầu gặp mặt, đó là ông ngoại, ông đã mất cách đây 5 năm- người ông mà nó yêu quý, cái cách nói chuyện nhẹ nhàng, cái nhíu mày khi suy ngẫm....rất giống!! Bác Lan- vợ bác Hưng cũng làm giúp việc cho gia đình nó.
Chiếc xe lăn bánh vào khu biệt thự cao cấp, rồi dừng lại trước ngôi biệt thự lớn màu trắng, từ cổng sắt đen đi vào đến nhà là một khu vườn rộng trồng rất nhiều hoa, những giỏ hoa lan tím, những bụi hoa cẩm tú cầu trắng, đỏ, hồng, tím....và ở góc vườn là cây hoa sữa già. Đằng sau ngôi nhà là khu đất nhỏ, được chia làm 2 phần, một bên là ao cá to của ba và hoa sen tỏa hương thơm dịu nhẹ, còn lại là một khoảng đất trống với chiếc xích đu nhỏ.
Có thể nói nó là một đứa may mắn, bao nhiêu người phải mơ ước và gen tị, bố làm Tổng giám đốc một công ty lớn, mẹ là thiết kế thời trang cho một công ty nổi tiếng được nhiều người biết đến. Bố mẹ yêu chiều, học tập tạm ổn, theo như lũ bạn nhận xét thì cô là một đứa "học được, chơi được". Và hôm nay vẫn vậy, một mình ở nhà, bố thì đi công tác cuối tuần mới về, mẹ đi dự hội thảo ở nước ngoài. Về đến phòng, thả chiếc cặp xuống đất, với tay bật nhẹ volume của chiếc loa, tiếng dương cầm vang lên thật nhẹ. Đặt lưng xuống giường, đôi mắt nhắm hờ tựa như đã ngủ.. Mệt mỏi, ngồi dậy đi về phía phòng tắm, nó nằm dài trong bồn tắm thơm thoảng mùi hương táo- mùi mà nó yêu thích. Với tay cầm ly rượu vang đỏ, xoay nhẹ chân ly và hít nhẹ để cảm nhận được hương của rượu, nó mỉm cười. Màu đỏ, màu của nóng bỏng, mê hoặc và quyến rũ ấy, dù màu rượu đã nhạt đi nhiều, nhưng sao nó vẫn cảm thấy "nhức mắt". Làn nước mát lạnh mơn trớn da thịt, cảm giác thật sảng khoái, nhẹ nhàng.
Bước ra khỏi phòng tắm, nhìn đồng hồ đã hơn 6h , Thảo Linh dọn lại phòng mình một chút rồi đi xuống bếp, tìm thứ gì đó để bỏ vào bụng:
- Bác Lan à, có gì ăn chưa bác? Con đói rồi, hì.
- Được rồi, ngồi xuống đi cô bé!
- Hay con giúp bác nấu nhé?!?
- Thôi, xong rồi, xong rồi mà - Vừa nói bác vừa bày lên bàn những đĩa thức ăn thơm ngon vẫn còn đang nóng .
- Trời! bác định mời chủ tịch nước đến dự bữa cơm "thân mật với gia đình" hay sao mà làm nhiều món vậy bác?!? - nó cười nháy mắt linh nghịch trêu bác Lan. - Ăn hết chỗ này cũng phải 10 con mới ăn được bác à, chứ một mình con ăn sao nổi?!? hì hì
- Cô ăn đi, ăn nhiều còn lấy sức mà học chứ!!!
Bình thường, nếu bố mẹ Thảo Linh ở nhà, vợ chồng bác Lan sẽ ăn riêng, nhưng những khi họ vắng nhà, Thảo Linh lại kêu bằng được 2 bác ra ăn cùng, vì đơn giản nó không muốn ăn một mình.
Ăn cơm xong, nó lên phòng mở tủ quần áo, lấy chiếc váy bó, dài trên đầu gôi, màu đen, cổ khoét hơi sâu nhưng vẫn đủ kín đáo, để lộ ra đôi chân thon trắng, những đường cong của cơ thể một thiếu nữ sắp bước vào tuổi 18. Trang điểm một chút rồi xỏ chân vào đôi dép cao gót màu đen, nó đứng trước gương nhìn lại mình, Thảo Linh có làn da trắng, đôi môi đẹp giờ đây được phủ một lớp son bóng hồng quyến rũ, chiếc răng khểnh cùng má lúm đồng tiền phía bên phải, không xinh đẹp hoàn hảo nhưng Thảo Linh lại luôn biết cách biến mình thành điểm nhấn, có một cái gì đó rất "hút" ở cô. Và đêm nay cũng vậy, biết cách biến mình thành điểm nhấn, thành trung tâm, đó chính là Thảo Linh! Nhìn mình trong gương, cô gái không mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng, và rồi cô xoay người, bước nhẹ ra cửa..
Dắt con airblack của mình ra cửa, cô phóng vào màn đêm, mái tóc dài màu đỏ hung hơi xoăn nhẹ phía dưới thả mình tung bay theo những cơn gió tháng 9...
Status: On Going
Chap 1: kiss
Nó đẩy hắn vào tường...và hôn, "1 nụ hôn"??? hay đúng hơn là môi chạm môi, cảm nhận trái tim hắn đang đập, không nhanh nhưng mạnh, đôi mắt nó nhắm hờ và nó không biết rằng hắn đang nhìn nó, đôi mắt vẫn mở, lúc đầu là trợn tròn bất ngờ, sau đó dường như đã lấy được bình tĩnh, hắn nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt vẫn như vậy, không một chút cảm xúc, nhìn sự việc như một việc "bình thường"..Hơi hé miệng để hớp lấy không khí, và chỉ chờ có thế, nó bắt đầu một nụ hôn mạnh bạo hơn, nhẹ nhàng đưa chiếc lưỡi đi "xâm nhập" ngôi nhà ấy, có "bất hợp pháp" không nhỉ khi mà nó chưa hề xin "giấy phép"?!? hahaha, nó nghĩ vậy và mỉm cười, thở hắt ra...tiếp tục mạnh bạo hơn..cuồng nhiệt hơn. Nó nắm chặt tay hắn đan những ngón tay của mình vào lòng bàn tay ấy..nhẹ nhàng...rồi bất ngờ, nó kéo tay hắn lên đập mạnh vào tường..Và nó biết...nó làm chủ....tất cả.. Hắn có lẽ là bối rối, để tự nó điều khiển, nhưng cũng không đáp lại...nhưng cũng có lẽ là thờ ơ..Nó nghĩ vậy và nó mở mắt, bắt gặp ánh mắt ấy, nó biết hắn đang nghĩ gì, đó là sự thờ ơ, có chút khinh rẻ chăng??? Và rồi hắn đẩy nó ra, với sức mạnh của một thằng con trai 18 tuổi, việc đó hoàn toàn dễ dàng. Cũng chẳng thèm nhìn kẻ đã "cưỡng hôn" mình lấy một lần, quay mặt bỏ đi, gương mặt không một chút biểu cảm, tất cả chỉ hiện lên một từ "BÌNH THƯỜNG"..
Cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên, nó cười, nụ cười nửa miệng. Có lẽ cũng chẳng phải cười, chỉ như là khóe miệng kéo xếch lên như 1 thói quen khó bỏ. Và rồi tay nó nắm chặt trong 1s, cũng đúng thôi, đây là lần đầu tiên nó bị đẩy ra "phũ phàng" trong lúc "thực thi nhiệm vụ cao cả" như vậy, Nhưng cũng chẳng sao, vì với nó, việc gì cũng có thể xảy ra, đơn giản chỉ là nó thấy bình thường, không quan tâm..
Quay người dựa lưng vào tường, lấy một điếu thuốc ra và hút, làn khói trắng mờ, cuộc đời và tương lai nó thế:mờ ảo. Rồi chợt nghĩ rằng: tương lai của nó đã bao giờ "sáng" lên chưa để rồi được mờ?? Khốn nạn!
Nhắm mắt và tận hưởng cái vị cay cay cùng mùi thuốc lá khen khét trong tiếng nhạc xập xình ở bar, và chợt ùa về những cảm xúc Không tên...và rồi...thở dài
*************************
5 tiếng trước
Tùng...tùng...tùng
Tiếng trống trường tan học, nó uể oải xách cặp bước ra ngoài lớp nhưng không quên quay lại nói với đứa bạn thân
-Hôm nay chán đời, gọi cả lũ tối nay tạp trung ở Bar AMG, tao mời!
Và rồi quay đi thẳng, nhưng vẫn kịp nghe tiếng "OK" của đứa bạn..haizzzzzzzzzz
Ngoài cổng trường, có 1 người đàn ông đứng tuổi, ăn mặc lịch sự, nhìn thấy cô vội mỉm cười rồi mở cửa xe và cúi chào :"Mời cô lên xe". Con camry đen bóng bắt đầu lăn bánh đưa nó tránh xa khỏi cái nơi ngột ngạt, đang đông đúc chen nhau ấy, nó thở dài, nhìn ra ngoài cửa rồi cười nhếch mép. Sau đó quay lại nhìn người tài xế:
- Bác ah! Con đã bảo bác bao nhiêu lần rồi. Bác đừng gọi con là cô hay tiểu thư gì gì đó. Thôi thì ở nơi khác con không nói, nhưng ít nhất không có ai thê này, bác cứ gọi con là Thảo Linh là được rồi!"
- Vâng, thưa cô.
- Haizzzzzzzzzzzzzzz - Nó lắc đầu ngán ngẩm, Người tài xế nhìn khuôn mặt chán nản đến "ngây ngô" của nó rồi mỉm cười. Bác Hưng năm nay đã ngoài 50, nhưng nhìn bác trẻ hơn nhiều, mái tóc vẫn đen nhánh. Đơn giản chính nó là nhà "tạo mẫu tóc" chuyên nghiệp thường xuyên nhuộm tóc cho bác. Nó đã từng nịnh nọt đến gãy lưỡi chỉ để bảo bác nhuộm lại tóc, và lần nào đáp lại cung là cái lắc đầu nhẹ kèm theo nụ cười ấm áp, vỗ nhẹ vào vai nó: "Bác thấy mình vẫn còn đẹp zai chán!!" . Nó đã phải làm một cuộc cách mạng tư tưởng với bố nó, rằng thì là bác sẽ trẻ hơn, đẹp hơn nhưng không mất đi cái nghiêm và sự dày dặn kinh nghiệm..bla..bla...cũng chả biết mấy cái thứ ấy có liên quan gì đến nhau không nữa, thôi thì nó cứ nói đại vào..và kết quả là: bố mỉm cười, xoa đầu nó rồi quay sang bác "Cũng phải đấy bác ạ, nhuộm tóc cho nó trẻ ra một chút, Thảo Linh nói cũng đúng mà ". và nó đã thành công, nó biết câu nói của ba có giá-trị như thế nào. Từ hôm ấy, bác trở thành "khách hàng bất đắc dĩ" của một "nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp". Bác là lái xe riêng cho bố, nhưng mỗi lần đi công tác nước ngoài dài ngày, bác lại thay anh Trung- lái xe riêng của Thảo Linh. Nó rất quý bác, vì ở bác, nó cảm nhận được một hình bóng quen thuộc, ngay từ lần đầu gặp mặt, đó là ông ngoại, ông đã mất cách đây 5 năm- người ông mà nó yêu quý, cái cách nói chuyện nhẹ nhàng, cái nhíu mày khi suy ngẫm....rất giống!! Bác Lan- vợ bác Hưng cũng làm giúp việc cho gia đình nó.
Chiếc xe lăn bánh vào khu biệt thự cao cấp, rồi dừng lại trước ngôi biệt thự lớn màu trắng, từ cổng sắt đen đi vào đến nhà là một khu vườn rộng trồng rất nhiều hoa, những giỏ hoa lan tím, những bụi hoa cẩm tú cầu trắng, đỏ, hồng, tím....và ở góc vườn là cây hoa sữa già. Đằng sau ngôi nhà là khu đất nhỏ, được chia làm 2 phần, một bên là ao cá to của ba và hoa sen tỏa hương thơm dịu nhẹ, còn lại là một khoảng đất trống với chiếc xích đu nhỏ.
Có thể nói nó là một đứa may mắn, bao nhiêu người phải mơ ước và gen tị, bố làm Tổng giám đốc một công ty lớn, mẹ là thiết kế thời trang cho một công ty nổi tiếng được nhiều người biết đến. Bố mẹ yêu chiều, học tập tạm ổn, theo như lũ bạn nhận xét thì cô là một đứa "học được, chơi được". Và hôm nay vẫn vậy, một mình ở nhà, bố thì đi công tác cuối tuần mới về, mẹ đi dự hội thảo ở nước ngoài. Về đến phòng, thả chiếc cặp xuống đất, với tay bật nhẹ volume của chiếc loa, tiếng dương cầm vang lên thật nhẹ. Đặt lưng xuống giường, đôi mắt nhắm hờ tựa như đã ngủ.. Mệt mỏi, ngồi dậy đi về phía phòng tắm, nó nằm dài trong bồn tắm thơm thoảng mùi hương táo- mùi mà nó yêu thích. Với tay cầm ly rượu vang đỏ, xoay nhẹ chân ly và hít nhẹ để cảm nhận được hương của rượu, nó mỉm cười. Màu đỏ, màu của nóng bỏng, mê hoặc và quyến rũ ấy, dù màu rượu đã nhạt đi nhiều, nhưng sao nó vẫn cảm thấy "nhức mắt". Làn nước mát lạnh mơn trớn da thịt, cảm giác thật sảng khoái, nhẹ nhàng.
Bước ra khỏi phòng tắm, nhìn đồng hồ đã hơn 6h , Thảo Linh dọn lại phòng mình một chút rồi đi xuống bếp, tìm thứ gì đó để bỏ vào bụng:
- Bác Lan à, có gì ăn chưa bác? Con đói rồi, hì.
- Được rồi, ngồi xuống đi cô bé!
- Hay con giúp bác nấu nhé?!?
- Thôi, xong rồi, xong rồi mà - Vừa nói bác vừa bày lên bàn những đĩa thức ăn thơm ngon vẫn còn đang nóng .
- Trời! bác định mời chủ tịch nước đến dự bữa cơm "thân mật với gia đình" hay sao mà làm nhiều món vậy bác?!? - nó cười nháy mắt linh nghịch trêu bác Lan. - Ăn hết chỗ này cũng phải 10 con mới ăn được bác à, chứ một mình con ăn sao nổi?!? hì hì
- Cô ăn đi, ăn nhiều còn lấy sức mà học chứ!!!
Bình thường, nếu bố mẹ Thảo Linh ở nhà, vợ chồng bác Lan sẽ ăn riêng, nhưng những khi họ vắng nhà, Thảo Linh lại kêu bằng được 2 bác ra ăn cùng, vì đơn giản nó không muốn ăn một mình.
Ăn cơm xong, nó lên phòng mở tủ quần áo, lấy chiếc váy bó, dài trên đầu gôi, màu đen, cổ khoét hơi sâu nhưng vẫn đủ kín đáo, để lộ ra đôi chân thon trắng, những đường cong của cơ thể một thiếu nữ sắp bước vào tuổi 18. Trang điểm một chút rồi xỏ chân vào đôi dép cao gót màu đen, nó đứng trước gương nhìn lại mình, Thảo Linh có làn da trắng, đôi môi đẹp giờ đây được phủ một lớp son bóng hồng quyến rũ, chiếc răng khểnh cùng má lúm đồng tiền phía bên phải, không xinh đẹp hoàn hảo nhưng Thảo Linh lại luôn biết cách biến mình thành điểm nhấn, có một cái gì đó rất "hút" ở cô. Và đêm nay cũng vậy, biết cách biến mình thành điểm nhấn, thành trung tâm, đó chính là Thảo Linh! Nhìn mình trong gương, cô gái không mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng, và rồi cô xoay người, bước nhẹ ra cửa..
Dắt con airblack của mình ra cửa, cô phóng vào màn đêm, mái tóc dài màu đỏ hung hơi xoăn nhẹ phía dưới thả mình tung bay theo những cơn gió tháng 9...