PDA

Xem đầy đủ chức năng : Bởi vì EM YÊU ANH



MaiAnh
18-01-2011, 08:16 PM
BỞI VÌ EM YÊU ANH
TÁc giả: Mai Anh

Tình trạng: continuous
( Gửi tặng những bạn đang yêu, chưa yêu và đã yêu )

Phương Vy vẫn ngồi đấy mặc cho ngoài trời vẫn còn mưa. Cái lạnh, cái cô đơn của xứ người dường như đã thấm vào tận xương tủy của cô.

Phương Vy còn nhớ trước ngày cô chuẩn bị đi nước ngoài mẹ cô – bà Lan đã khóc rất nhiều. Bà dúi vào tay cô con gái út 600 đô mà nói rằng:

_ Má chỉ có nhiêu đó cho con, con cố gắng tự lo cho mình. Một thân một mình nơi xứ người con phải cố gắng mà vượt qua.

_ Con không cần đâu má à, con có thể tự lo cho bản thân mình. Với lại con từng là thủ lĩnh thanh niên có gì đâu mà khó khăn với con.

Phương Vy càng nói như vậy mắt bà Lan càng đẫm nước mắt. Phương Vy là còn gái út của bà, mặc dù nhà bà không giàu có gì nhưng con gái bà

chưa biết tự mình giặt đồ cho bản thân, chứ đừng nói chi là nấu ăn. Mỗi lần Vy vào bếp là coi như trời mưa bão, sấm chớp đùng đùng, nhiều khi bà


nói thật với bạn bè, họ cứ ôm bụng mà cười ngặt nghẻo tưởng là bà đang đùa. Mặc dù vậy, đối với xã hội Phương Vy có tài khéo ăn, khéo nói nên rất

được lòng mọi người. Cô tham gia rất nhiều hoạt động từ thiện và là sếp của nhiều thanh niên trong địa bàn. Điều đó làm cho bà Lan rất hãnh diện về

cô con út nhưng cũng không khỏi chột dạ:

_ Mày nói thì hay lắm, qua bển có gì thì gọi về cho má nha con.

_ Con biết rồi, ai dám bắt nạt con, với lại con cũng biết nếu có chuyện gì thì gọi 911. Phụ nữ ngày nay chứ có phải ngày xưa đâu mà cam chịu má.

Nói thì nói vậy chứ cô cũng lo lắng về cuộc sống của mình bên đất khách. Mặc dù chồng Phương Vy – Lâm Tuấn cũng rất yêu cô, nhưng mấy ai đảm

bảo khi qua bên Mỹ rồi anh ta có đổi thay không. Bên cạnh đó, gia đình chồng là một trở ngại rất lớn đối với cô. Má chồng hầu như là không ưa gì cô

và cũng không muốn nói chuyện với cô nữa, đừng nói chi chuyện cô giờ là con dâu trong nhà. Thoáng nghĩ đến thời gian yêu Lâm Tuấn, Phương Vy

thoảng rùng mình. Thời gian trôi qua nhanh thiệt, mới ngày nào cái thời nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò còn chọc phá thầy cô, rồi cột áo dài đá cầu.

Bây giờ Phương Vy lại là vợ của Lâm Tuấn và ngày mai cô sẽ tạm xa thành phố thân thương để đến với một vùng đất mà cô chưa từng đặt chân đến.

Phương Vy chỉ biết nó qua lịch sử chiến tranh của Việt Nam và qua ti vi hay báo chí. Niềm an ủi lớn nhất của cô là Tuấn đã về đưa cô đi để cô khỏi

lạc lõng giữa một đất nước xa lạ.

( còn tiếp )
Mai Anh

Chiêu Nhi
18-01-2011, 08:56 PM
Bạn ~

Bổ sung categories cho Fic bạn nhé, có thể xem lại Nội Quy box TGLT.

Và cách dòng ra cho dễ đọc nha.

Thân ~

Hoatulipxanh
18-01-2011, 09:03 PM
ngắn quá chưa nhận xét đc gì hì, tiếp đi nhé ss

Phong Linh
19-01-2011, 06:50 AM
Íh, lâu rồi mới thấy nick của Mai Anh tái xuất giang hồ ^^ Cơ mờ hok phải bên box thơ, lại là bên box truyện :D

Chém tí :blushing:

- Vẫn còn 1 vài lỗi chính tả ( thiếu dấu đó MA ^^ )
- Nhiều đoạn cách dòng bị ngắt chữ, đọc kì kì. MA chịu khó sửa lại chút xíu hén :D

Ah`, viết nhiều tẹo tẹo nữa ( để tớ chém đc đã tay hơn í mà :blushing: )

welcome :X

MaiAnh
19-01-2011, 05:16 PM
( Tiep theo)

Sân bay Lax thật to, thật ồn ào và náo nhiệt. Khác với cảnh chia tay đầy nước mắt của gia đình khi Phương Vy đi thì ở đây có cái gì đó xa lạ và

buồn tẻ. Phương Vy lẳng lặng theo Tuấn đến quầy làm thủ tục hải quan. Chuyến bay 23 giờ làm người cô mệt nhoài, không còn sức để bước đi.

_ Is she your daughter ? Nhân viên Hải quan làm thủ tuc nhập cảnh cho Vy hỏi Tuấn như thế.

_ What??? She is my wife.

Chuyện thật là hài hước , Vy bụp miệng cười , còn người hải quan nọ rối rít :

_ I’m sorry , I’m sorry.

Thật ra Vy và Tuấn không chênh lệch tuổi nhau là mấy, Tuấn hơn Vy 5 tuổi. Thế nhưng bề ngoài nhìn Vy cứ như học sinh cấp 3 không hơn

không kém. Cái khuôn mặt trẻ con của cô đã từng làm bao nhiêu người lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười.

Sau khi in vân tay và chụp hình xong, Vy và Tuấn qua phòng chờ đợi làm thêm thủ tục thẻ xanh.

_ Ủa hồi nãy , người kia hỏi anh cái gì mà anh what ghê vậy? Vy quay qua hỏi Tuấn , cô định chọc Tuấn thôi vì cô nghe hết câu chuyện khi hai người nói.

_ Ah , không có gì? Lấy tay gãi gãi đầu , Tuấn trả lời

_ Nhưng mà sao anh có vẻ bực vậy, chắc ổng hỏi sao em trẻ hơn anh huh? Vy công kích,

_ Uh , tại tụi Mỹ không phân biệt được tuổi tác người Châu Á… với lại ngay cả người Việt Nam còn nhầm tuổi của em mà. Tuấn chống chế,

Vy nhìn khuôn mặt của anh, bất giác cô phì cười. Lúc nào cũng vậy, khi cảm giác mệt mỏi hay chán nản, cô nhìn vào khuôn mặt của anh là bầu trời

như đầy sao. Lung linh và đẹp một cách lạ lùng.

_ Anh hên đó, nếu em không gả chắc anh ế từ lâu…

_ Uh.. Hả ,.., ai ế. Ôi… Tuấn định tiếp tục câu nói của mình thế nhưng một nhân viên khác nói với chúng tôi có lẽ chúng tôi sẽ trễ chuyến bay

vì phải làm thêm một số thủ tục nữa.

_ Trời ạ, người em bốc mùi rồi nè... Vy ngáng ngẩm lên tiếng ,

_ Đâu có sao , anh cũng quen với việc vợ anh không tắm năm ngày rồi , giờ mới có một ngày vẫn còn thơm lắm em. Tuấn vừa nói vừa cười

làm Phương Vy nghiến răng kèn kẹt ,

_ ANh nói gì , em không tắm 5 ngày lúc nào...

_ Oh không anh nhớ nhằm , ở đây có McDonald, anh đói rồi...

_ Em cũng đói...

_ Ok , đợi tí xíu xong thủ tục mình ăn nha.

_ Tuân lệnh còn hơn là trái lệnh méc công bị bỏ đói. Cả hai cùng cười ngặt nghẽo.

Cuối cùng thì giấy tờ cũng xong, Vy thở phào nhẹ nhõm. Lấy chồng mà cũng khổ ghê khổ gớm , có ai trải qua mới thấy đoạn trường ôi sao quá dài.

_________________________________________________


Vy và Tuấn quen nhau thật tình cờ trong một tiệc cưới của cô bạn Vy. Mặc dù trong bộ đầm trắng thật thùy mị thế nhưng cái tính lí lắc của Vy

lúc nào cũng nằm sẵn trong máu. Chỉ cần đụng trúng một tí xíu thì nó sẽ tuôn trào.

_ Trời ạ , vui thế này mà ngồi cứ phải tạo dáng sao mà chán quá. Vy quay sang nói nhỏ với Trang , Trang cũng là một trong những người bạn cùng

công tác với Vy,

_ Thôi mà , ráng đi , chẳng lẽ giờ ai cũng mặc đầm lên quậy...

_ Vy đâu có kêu là quậy, chỉ góp vui tí xíu thôi.

_ Thôi cô nương , cô thế nào làm như tôi không hiểu vậy..,

_ Thấy hôn mặc đầm phiền phức chưa , a a a , cái đầm méc dzịch này.

_ Haiz , cái đầm đâu có tội.

_ Có chứ...( Vy cong môi lên cãi ) tại nó mà Vy phải ngồi kiểu này nè. Vừa nói Vy vừa chỉ cái tường ngồi bắt chéo chân qua, hai tay để lên đùi như

cảnh những cô tiểu thư trong phim Hàn Quốc. Trang bật cười khanh khách khi nhìn cái tướng của bạn mình và cái khuôn mặt méo xẹo của Vy.

_ Thôi đủ rồi chị hai , Mai Hương nó gọi kìa. Vừa nói Trang vừa ngói về phía nhân vật chính của tiệc cưới .

_ Con nhỏ này định làm trò gì đây , Trang thấy nó cười hông , gian gian thế nào !

_ Gian hay không gian cũng vậy , đối phó với Vy mà hiền hic chắc tụi này nằm chèm bẹp hết.

_ Trời , tôi có ác vậy không...

_ Đi đi cô nương.

Cái đôi giầy cao gót hình như nó không theo sự điều khiển của chủ nhân nó, Phương Vy vừa đi vừa lầm bầm.

_ Cái đôi giầy... hừ... cẩn thận... trơn quá trời ơi...

Có lẽ một trong những đều mà làm cho Vy mất tự tin nhất đó là đi giầy cao gót. Nói là cao chỉ có 7 phân thôi nhưng mà nó có ảnh hưởng rất lớn

đến tướng đi của Vy. Ngày ngày cô toàn mang sandal hay là giầy bata, đi hay nhảy nhót cũng thoải mái. Hôm nay con nhỏ Trang qua chở Vy ,

nhìn đôi giầy , rồi bộ đồ Vy mặc nó nói : "Mày đi họp huh?" Shock trầm trọng, Vy nhìn Trang , cũng đúng nhìn trang lộng lẫy , kiêu sa còn

Vy sao giống.... Không dám tưởng tượng đến giống gì nữa , Trang đã cầm bộ đồ đứng trước mặt Vy.

_ Thay nhanh đi bà.

_ Cái gì , mặc cái này ,

_ Uh

_ Giầy cao quá, lâu rồi không có mang...

_ Rồi sao... Cặp mắt Trang nhìn Vy giống nhìn người ngoài hành tinh.

_ Cũng tại nhỏ Trang , hừ... Mãi lo suy nghĩ Vy đã đến bàn Mai Hương. Hương thật đẹp trong đêm nay, cô dâu 22 tuổi tươi tắn thật dễ thương.

Vy lo nhìn Hương mà không để ý đến mọi người đang ngồi nhìn cô.

_ Đây là Phương Vy , bạn thân của Hương , người mình vừa kể đó. Màn giới thiệu ngộ nghĩnh chưa từng thấy , không biết Hương kể gì về Vy.

Chắc là Vy nó quậy, đi đâu nó cũng là người bày nhiều trò nhất, hay đại loại nó là trung tâm của sự chú ý vì nói nhiều. Do quá thân , nên Vy

cũng không xa lạ gì với những cô bạn của mình.

_ Chào... các anh.... các chị.. à em nói là chào cả nhà... Vy hơi lúng túng một chút vì nãy giờ tên con trai mà cô không biết cứ chăm chú nhìn cô,

rồi nhoẻn miệng cười.

_ Nè , anh nhìn gì vậy? Phương Vy bực mình quay qua hỏi tên vô duyên đó.

_ Không ,... Không có gì , tôi chỉ là.... Hắn lập bập trả lời khi Vy bất ngờ hỏi hắn.

_ Hihi ( giọng nhỏ Hương cười nghe ghét thiệt , Vy lầm bầm ) , đây là Tuấn anh họ của Hương.( Nhỏ Hương vội vàng lên tiếng )Tại anh Tuấn

muốn làm quen với Vy nên kêu Hương giới thiệu.

Vy quay qua nhìn tên con trai có lá gan to bằng gan gấu nên mới dám đòi làm quen với cô. Hắn có khuôn mặt nhìn khá chững chạc nhưng nụ cười

thì hơi dễ thương.

_ Chào Vy, rất vui được gặp cô bé ở đây !

Gì nữa đây , lại là cô bé, cái trò cũ ngắt để lấy lòng con gái. Làm như cô chưa từng nghe qua vậy.

_ Dzạ chào chú , rất vui được gặp chú. Nhe cái răng khểnh ra cười. Vy vừa nói vừa giải thích. Cô bé phải chào chú mới tương xứng phải không

Chú...em . Câu trả lời của Vy làm cả bàn cười nghiêng ngả, Tuấn vừa cười vừa đỏ mặt , không ngờ cô em họ cảnh cáo đã không sai một ly nào

về Phương Vy.

(Còn tiếp )

Cher_sóy
20-01-2011, 01:16 AM
Cách dòng ra đi bạn... nhìn khó quá " cạch cạch - hai lần enter "

Kún_ngốc
20-01-2011, 02:13 AM
B ui post típ đi đang hay mà

minhandethuong
02-02-2011, 01:17 AM
post tiếp đi chứ
mất cả hứng

minhandethuong
12-02-2011, 11:24 AM
t/g đâu rồi? ko post tiếp truyện ah?