PDA

Xem đầy đủ chức năng : FIND...[ umbrella_tn ]



umbrella_tn
17-01-2011, 12:25 AM
fic : Find

Aut : Umbrella_tn

Ratting: 17+


Introduction

Cô - Xinh đẹp, kiêu ngao, tự tin và bất cần sau tình yêu đổ vỡ

Anh - Đẹp trai, ngang ngược, lạnh lùng và chỉ yêu mình cô

Cô - Ghét anh, coi anh là phiền phức, nhưng lại lợi dụng anh

Anh - Mặc cho cô lợi dụng, mặc cho cô hành hạ, anh chỉ cần ở bên cạnh cô

Tình yêu vốn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất nhưng liệu có đủ để cảm động trái tim cứng rắn và sắt đá của cô



........................
.................................................. ...........................



" Trên đời này thứ tôi tin chỉ có tình yêu ..thế nhưng tình yêu của tôi lại chưa từng được đáp trả

CHờ mãi ... Đợi mãi ... em cũng không quay lại nhìn ...

Đau đớn ... Mệt mỏi .... Nhưng không cách nào có thể từ bỏ được

Tôi vẫn ở đây ... Đợi em ... chờ một ngày em bước đi mệt mỏi sẽ quay lại nhìn ... Nơi đó còn có tôi, tình yêu của tôi .... "



Chương 1 Người chờ đợi, kẻ thất tình


Khi cơn gió đông đầu tiên đến ... Là khi những kẻ cô đơn cảm thấy mình lẻ loi nhất, mà càng lẻ loi hơn với những kẻ vừa mới thất tình.

Dạo này trên TV, truyền hình đang xôn xao mãi về bộ phim Trung Quốc gì gì đó có cái tên dài giằng dặc mà Trần Hân Du nghe mãi chẳng nhớ nổi. Đồng nghiệp tán dương lên đến tận mây tận trời nào là nội dung phim cảm động, diễn viên siêu đẹp trai, nụ cười như hoa rơi, mắt phượng dài quyến rũ ... hớp hồn bao nhiêu con gái.

Đang thẫn thờ ngồi nghe nhạc tại văn phòng, Du bị Lâm Nguyệt vỗ vai đốp một cái

" Này, làm gì mà thẫn thờ thế "

Hân Du không cáu, cũng không nhăn mặt làm mày nhưng Lâm Nguyệt đủ hiểu là mình đang tức giận.

" Du này, làm sao thế ? Sao từ sáng đến giờ cứ thẫn thờ như vậy, tối mai chúng ta mới phải bay mà không về thăm người yêu à ?"

Lời nói của Lâm Nguyệt lại vô tình kéo Hân Du trở lại hiện tại. Du quay sang Lâm Nguyệt khuôn mặt vẫn bình thản mà tự thở dài với chính mình

" Chẳng phải cậu bảo cho bạn trai một bất ngờ à ? thế bao giờ hai người định cưới ? " Mắt Lâm Nguyệt sáng lên nhìn Hân Du, nhanh nhảu hỏi chuyện

Trái ngược với Lâm Nguyệt, Hân Du chỉ khẽ nhếch mép cười nhạt một cái " không cưới nữa, chúng mình chia tay rồi " .

Nói rồi, đứng dậy rời khỏi phòng . Đằng nào thì ngày mai mới có chuyến bay mới. Thôi thì cứ đi đâu cho khuây khỏa trước đã

Tự đồng ý với ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu , Hân Du một mình lang thang trên đường . Khi đi mệt, cô bắt một chiếc taxi ra bến tàu trở về quê.

MỘt cái ôm của Dì làm bản thân thấy bớt mệt mỏi ... Nếu như lúc này không có vòng ôm của Dì chắc cô đã sụp đổ và gục ngã mất rồi. Ngồi trong nhà, vẫn là cái cảm giác thanh thản như mọi lần, Du cùng dì ăn cơm và nói đủ thứ chuyện . Nhìn người phụ nữ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân thay cha mẹ đã quá cố nuôi cô khôn lớn, vậy mà cô vẫn chưa làm gì được cho bà.

Cô trở về với quê hương mình, với những đồi chè xanh mướt ở Thái Nguyên, mà hòa lẫn trong không khí vẫn còn cái mùi vị rất thơm của chè xanh nơi đây. Có lẽ con người ta dù có đi đến đâu cũng không thể nào quên quê hương của mình được.

Màn đêm yên tĩnh buông xuống, nghe thấy tiếng thở của dì đều đều , lúc này bất giác nước mắt lặng lẽ rơi. Cô, Trần Hân Du ... đã mất tất cả.

Buổi tối hai ngày trước, đã gần 8h, cô đột ngột đổi ca với bạn để chuẩn bị kỉ niện 2 năm yêu nhau của cô và bạn trai, à không đúng có lẽ nên gọi là chồng sắp cưới của cô mới đúng . Cô bắt taxi từ hà Nội về Hải Phòng với tâm trạng hồi hộp như chính sinh nhật mình và tưởng tượng xem anh sẽ vui như thế nào khi biết cô vẫn nhớ ngày kỉ niệm ấy. Trên tay là chiếc khăn cô đã rất vất vả mới đạn xong, cô đan 1 cặp khăn màu xanh thẫm, như màu cây ở quê mình. Cô đã thực sự hạnh phúc,hạnh phúc như một con ngốc chạy đến nhà anh,những tưởng rằng anh đang chán nản vì không có cô để cho tròn niềm hạnh phúc

Cô đến trước nhà anh,lấy ra chùm chìa khóa định mở cửa thì phát hiện cửa đã mở từ khi nào. Hơi bất ngờ một chút, cô mở cửa bước vào. Ngoài phòng khách là đôi giầy của một người phụ nữ, một chiếc áo khoác dài đỏ và chiếc túi sách màu đồng. Tâm trạng cô có chút run rẩy, nhưng lại càng run rẩy hơn khi tiến lại cửa phòng anh, một loạt âm thanh phiến cô lạnh người

Tiếng thở dốc của anh, tiếng rên rỉ của người con gái ... Chân cô như khụy xuống và đông cứng tại chỗ không thể bước nổi.

Qua khe cửa , cô nhìn thấy tấm lưng của anh với những những vết cào còn đỏ, và bên dưới thân anh là một người phụ nữ khác, không phải là cô, đang vòng tay ôm lấy cổ anh

Anh , đang ân ái với một người phụ nữ khác vào cái ngày kỉ niệm 2 năm yêu nhau .

Với anh ... người phụ nữ ấy cho anh niềm khoái lạc ... còn cô chỉ là một con ngốc với chiếc khăn trên tay?

Tất cả sụp đổ , tình yêu 2 năm như một chiếc ly thủy tinh đẹp đẽ rơi xuống vỡ tan tành, cô lững thững bước ra ngoài mà trong tai vẫn văng vẳng lên tiếng yêu mị của anh và cô gái kia.

Cô bước ra khỏi nhà anh, lúc này cũng đã gần 12h đêm.Ngồi xuống trước cửa nhà ,nên đi đâu về đâu ??? Cô phải làm gì đây???


...


Đã có ai từng nói với bạn chưa nhỉ : Rằng trên đời này loài rắn độc nhất chính là phụ nữ khi ghen. Người đàn bà khi ghen có thể còn độc ác hơn tưởng tượng. Trước tình cảnh người yêu của mình đang ân ái với 1 người phụ nữ khác vào đúng cái ngày kỉ niệm 2 năm yêu nhau Hân Du có thể làm gì nhỉ

Lẳng lặng bỏ đi trong nước mắt rồi chờ đợi một tin nhắn chia tay

hay chạy xộc vào nhà và làm ầm lên. Tát anh, mắng nhiếc người đàn bà đó rồi khóc lóc cho mọi người xung quanh chạy sang xem cảnh " xuân " của cả hai người?

Đến lúc này, chẳng hiểu tại sao cô lại không rơi được nước mắt. Vì sao chứ, tại vì cô không còn yêu anh ? không phải, mà là đau trong tim quá mà không phản ứng được gì. Anh - đã từng yêu cô, từng coi cô là duy nhất, vậy mà không hiểu nổi đã có bao nhiêu người đàn bà từng lên giường với anh khi không có cô? Cô tự hỏi trong lòng, chiếc giường đó đã từng chứa bao nhiêu người đàn bà rồi nhỉ ????

Chỉ trong 1 giây phút, cô khẽ nấc nhẹ lên 1 tiếng, cố gắng không để phát ra âm thanh

Đau xót thì cũng phải đứng dậy

Đổ vỡ cũng phải kiên cường mà nhìn

ANh đã từng là người cô yêu nhất

Và cho đến bây giờ cũng vẫn là người mà cô yêu

Cũng có thể sau này, anh mãi mãi là người cô yêu

Thế nhưng, sự phản bội của anh với cô là chính cái kết quả anh phải nhận lấy

Cô không phải là người yếu đuối trong tình yêu ....

Cô nắm chặt tay, bước đi lơ đãng trên con đường đã về khuya chẳng còn lấy một bóng người, lấy trong túi ra một chiếc điện thoại và quyết liệt bấm dòng số 113

....

....

....

Không khí về đêm ở Thái Nguyên đặc biệt lạnh hơn ở Hà Nội, cô kéo chiêc chăn bông chùm lên đầu và thấm những giọt nước mắt bất chợt rơi khi nào không biết.

CÓ lẽ trong lúc quyết định gọi cho 113 cô đã lạnh lùng chỉ nhìn thấy hình ảnh của anh và người đàn bà ấy bên nhau, còn bây giờ, cô khóc vì nhớ anh. Vì tình cảm 2 năm ấy với cô là quá lớn, cô trao cho anh tình yêu đầu đời của mình, trao cho anh cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, và cả cái quý giá nhất của đời người con gái.

Gì chứ, với anh thì bao nhiêu đàn bà cũng được nhưng còn cô thì sao chứ, đời người con gái mất đi cái trong trắng nếu như là phụ nữ ngày xưa chắc đã tự tử chết từ lâu rồi. Tuy giờ là thế kỉ 21 nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật thương tâm. Cô lại rơi nước mắt ...


....

....

....

Sáng sớm hôm sau,cô tạm biệt dì xuống Hà Nội, vì đổi ca với bạn nên cô phải bay chuyến đêm nay từ Hà Nội sang Bắc Kinh. Lúc này, mở máy ra cô thấy những tin nhắn đến máy của mình - LÀ anh . 22 tin nhắn , chắc hẳn anh cũng phải gọi cho cô rất nhiều.

Lúc này, lại có số điện thoại của anh gọi đến. Cô từ chối cuộc gọi, k phải chốn tránh mà là ghét nghe tiếng của anh, cái âm thanh ghê tởm mấy đêm trước làm cô thậy lạnh người và nổi cả da gà lên.

Cô xuống đến bến xe khách, bắt một chuyến xe về Hà Nội.

Dựa lưng vào ghế, cô cảm thấy mí mắt như cụp xuống đến nơi. Đêm qua bị mất ngủ, có lẽ bản thân không chống chọi được nữa, cô thả mình xuống chìm vào giấc ngủ . Bên tai vang lên giai điệu của một ca khúc tiếng Trung nhẹ nhàng

Muội Muội
17-01-2011, 12:59 AM
Bắt đầu không tệ ha :D
Thích cách viết này, thích cái fic này luôn ^^
Mong chap mới nhỉ? ^^ Với những truyện dài, thường thì ít có cái để cmt, trừ phi nó quá dở :D

Cher_sóy
19-01-2011, 01:58 AM
Anh , đang ân ái với một người phụ nữ khác vào cái ngày kỉ niệm 2 năm yêu nhau .

Với anh ... người phụ nữ ấy cho anh niềm khoái lạc ... còn cô chỉ là một con ngốc với chiếc khăn trên tay?

--->" Cho e gần anh thêm chút nữa?" hì...T thích truyện của bạn... Uhm... cái cách viết làm cho tớ phải đọc chậm...

Cố lên... Và nhớ completed fic nhé !

umbrella_tn
28-01-2011, 11:19 AM
Chương 2.1 Từ fan trở thành anti fan, từ yêu trở thành hận

Mỗi khi máy bay cất cánh là nỗi buồn sẽ được mang đi,cùng bay lên bầu trơi.. tan trong không khí và lặn mất

Anh, và cả những giọt nước mắt, cũng với những nỗi đau sẽ tan biến khi bay vào những đám mây. Dù cho cô có biết rằng khi trở lại, vẫn sẽ phải đối diện với sự thật đó thế nhưng trong thâm tâm vẫn muốn được thảnh thơi để quên đi.

Trong suốt cả chuyến bay,Hân Du vẫn giữ trên khuôn mặt nụ cười tươi tắn, thế nhưng trong lòng lệ đã rơi từ lúc nào không hay

2 năm k ngắn cũng chẳng phải quá dài, nhưng tất cả với anh lại là những kỉ niệm đẹp nhất. Anh là công an, cô là tiếp viên hàng không, một cặp đôi đủ để cho người khác phải ghen tị trong sự " xô bồ " của xã hội hiện nay, cô yêu anh , yêu rất nhiều và có lẽ anh k cảm nhận đươc. Và cũng có lẽ anh thực sự k yêu cô. Vì nếu yêu, anh sẽ k sẵn sàng quan hệ với một người đán bà khác, không cùng người đàn bà khác nằm trên chiếc giường đã từng cùng cô ân ái triền miên.

Anh - Đinh Tuấn Vũ. Tại sao cái tên đó luôn ám ảnh cô,khiến cô phải nhớ, ngay cả khi đang làm việc mà tâm trí vẫn bị phân tán, vẫn nhớ đến khuôn mặt anh, giọng nói anh

Cô bước vào phòng vệ sinh, ngồi xuống, lấy tay che miệng để không bật ra tiếng khóc , đôi mắt đã ướt và không kìm được những giọt lệ đang rơi

Tại sao?

Vì lí do gì?

Anh phản bội cô

Anh - sao có thể quên người con gái cùng anh yêu đương ngọt ngào trong suốt 2 năm mà say đắm một đêm với người đàn bà khác, hay thực ra anh đã yêu đương vụng trộm , à không, cô có tư cách gì mà nói anh yêu đương vụng trộm, 2 người ngoài danh nghĩa người yêu thì trên pháp lí vẫn chưa là gì của nhau cả , mặc dù anh đã cầu hôn cô

Hân Du gạt nhẹ dòng nước mắt trên mặt rồi cứ thế nhìn chiếc nhẫn trên tay. Liệu chiếc nhẫn có đủ sức để níu kéo tấm lòng của một chàng trai không?

Tự đặt ra câu hỏi, rồi cô lại tự cười chính mình

Anh là người mà cô yêu nhất , nhưng có chắc cô là người mà anh yêu nhất hay không?

'' Thật vớ vẩn "

Cô lại nhếch miệng , cười một lần nữa , thôi thì cô vẫn muốn xem xem, sau khi trở về anh sẽ nói như thế nào sau khi biết cô là người báo công an bắt dâm tại chỗ. Dù người khác không làm sao thì anh cũng là một đồng chí công an, nhẹ cũng phải bị kỉ luật vì tội mua dâm chứ , để rôi xem anh phải đối mặt như thế nào

Cô phải cho anh biết phản bội Trần Hân Du cô là một điều sai lầm nhất trong cuộc đời anh

hoaiphuong_210
29-01-2011, 01:27 AM
Cảm giác của mình là nhân vật nữ thật ghê gớm (*-*).Truyện rất hay.

umbrella_tn
29-01-2011, 06:10 AM
Chương 2.2 Từ fan trở thành anti fan, từ yêu trở thành hận

Trong máy bay, đồng nghiệp của Hân Du đang xôn xao vì hôm nay có khách Vip, hình như là một diễn viên nổi tiếng lắm. Chỉ có thể mà cũng có lắm kẻ bàn tán xôn xao, vì đổi ca nên ở chuyến bay này cô không có thân ai. Nghĩ lại cũng thấy buồn, bình thường đi chuyến Hà Nội - HỒng Kông còn có Lâm Nguyệt luyên thuyên nói này nói nọ, bình thường kêu phiền phức nhưng đến lúc này cũng thấy buồn chán

"Chết tiệt thật " Cô khẽ chửi thầm trong lòng, tất nhiên là k để cho ai nghe thấy, chứ 1 tiếp viên hàng không xinh đẹp cao quý k thể thốt ra những lời như thế được

Thế nhưng căn bản là trong lòng vẫn rất hậm hực , nếu k phải tại anh thì cô cũng k phải đổi ca, k phải ở đây một mình

Cô nhắm mắt, khẽ thở dài... Tự dưng quá khứ hiện về

Lần đầu gặp anh, tại bờ biển móng cái hơn hai năm trước

Cuộc gặp gỡ tình cờ, đã khiến cả 2 yêu nhau....

Cô chìm đắm trong kỉ niệm từ cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên và cái lần anh cho cô nếm mùi vị tình dục, có đau đớn, có hạnh phúc, có khoái lạc

Anh là người đàn ông đầu tiên của cô thế mà không biết anh đã có bao nhiêu người đàn bà ngoài cô rồi nhỉ

Đàn ông trên đời, thật giống một lũ khốn nạn ăn xong rồi đạp đổ, còn cô là nạn nhân của anh, ăn uống no say xong thì bị ném sang một bên. Là tự anh chuốc lấy, tự anh muốn đánh thức con quái vật trong người cô. Gần 7 năm sống trong lốt một cô gái hiền thục để làm một sinh viên ngoan ưu tú, một nhân viên dịu dàng và một người bạn gái đảm đang. Thời gian đã quá dài thì phải, đã đến lúc cô trở về với con người thật của mình

MỘt cô gái mạnh mẽ, dám yêu và dám hận

Cô đứng thẳng dậy, bước ra khỏi phòng vệ sinh bằng nét mặt hết sức thản nhiên và bình thường

.....

.....

.....


Chuyến đi còm yên ổn,thực sự đến bây giờ bay về Việt Nam thực sự là cô phát điên lên mất

Lí do ư, Cũng tại tất cả các tiếp viên hàng không đều thần tượng anh ta. Bước ra khỏi phòng vệ sinh là lại nghe được thất tiếng bàn tán. Chẳng thể nào hiểu nổi được, thần tượng có cho mình ăn được hay k mà lại yêu người ta đến thế, còn riêng cô chỉ có người yêu là duy nhất nhưng cuối cùng cũng bị đá

Nghĩ đi nghĩ lại có khi yêu một thần tượng còn hạnh phúc hơn, tuy là hơi ảo nhưng k mang lại cảm giác đau như thế này

Hân Du trở về vị trí của mình, đứng cạnh nghe mấy bà tám nói truyện

" trời đất phải anh ấy không? "

" Phải mà, nhìn giống hoá ra thật rồi, tên đây này "

" Đẹp trai quá đi "

" Đúng diễn viên rồi "

" Xin chứ kí đi chứ "

" Điên, bị mắng đấy "

" Nhưng mà anh ấy biết tiếng việt k nhỉ ".....


Hân Du thở dài, chán thật sự khi ngồi nghe mấy bà cô này mỗi lần lên khoang Vip xuống lại có thêm chuyện để bàn tán xuýt xoa, cô chỉ hận không lấy dẻ nhét hết vào mồm mấy người này rồi ném cái thằng cha minh tinh kia ra khỏi máy bay được

Thực sự là phiền chết mất !




Chương 3 : Nam chính xuất hiện ( haizzz đến giờ anh nam chính nhà ta mới lên sàn à nha =.= )

umbrella_tn
29-01-2011, 06:12 AM
Cảm giác của mình là nhân vật nữ thật ghê gớm (*-*).Truyện rất hay.

:cr::cr: ghê như vậy mà vẫn bị ngta cắn sau lưng đó bạn

Thời buổi này con gái hiền chỉ chết thôi

Been.nhí.nhố
30-01-2011, 09:00 AM
hi...........
chuyện bắt đầu hay r đấy!
viết típ nhaZ oni

hoaiphuong_210
30-01-2011, 11:55 AM
Thể hiện chân thật đời sống thực tại nhỉ.Mình ngưỡng mộ cô ấy đấy chứ.Rất cám ơn bạn. Chúc bạn năm mới vui vẻ.

umbrella_tn
19-02-2011, 03:11 AM
Chương 3.1 : Nam chính của bộ phim


Hân Du được chị tổ trưởng gọi lên khoang VIP để hỗ trợ, vì hiện tại các nhân viên nữ đều đã chết trong lưới tình nên chỉ có thể đã các nàng này ra chỗ khác để tập trung vào công việc khác mà thôi.


Hân Du lên phong VIp, cũng cảm thấy tò mò trước những lời kể của mấy bà tám ở bên dưới, thể cho nên lợi dụng chức vụ của mình cô đi lên khoang VIp, giống như một nữ tiếp viên làm nhiệm vụ của mình là đi đi lại lại đợi yêu cầu của khách hàng. Khi đi lướt qua ghế số 9 của vị khách VIP ngồi, cô cố gắng liếc mắt nhìn thật rõ anh

Giống như có một cái gì đó níu dữ lại, trước mắt cô là một người đàn ông hết sức thu hút, mái tóc dài khẽ che đôi mắt đen sâu thẳm, chiếc mũi cao, làn da nâu khoẻ... CỨ thế mà kéo đôi mắt cô phải nhìn... Cô bất chợt giật mình khi người đàn ông đó quay lại nhìn cô, vội vàng sửa lại tư thế

Cô bắt đặt đôi bàn tay trắng lê phía bụng, khẽ cúi đầu nở một nụ cười duyên dáng che lấp sự thất thần lúc nãy

Thế nhưng cả người như nóng lên, khi ánh mắt của người đó lại dán chặt trên người mình, cô khó chịu ho lên một tiếng

" Xin lỗi, quý khách có việc gì ạ? "

Đáp lại vẫn là sự yên lặng, anh vẫn nhìn cô như thế, cái nhìn làm cô khẽ nhíu mày. Một tia khinh bị lướt qua mắt rất nhanh, cô đứng thẳng dậy bước đi.Bỗng dưng đằng sau vang lên một giọng nam trầm ấm

" Cho tôi ly cà phê "

Cô quay đầu lại, đôi mắt mở to nhìn người đàn ông xa lạ , ánh mắt anh nhẹ nhàng nhìn cô chứa đầy sự nhu tình

Cô như sững sờ lại mà ngắm nhìn anh, nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô cúi đầu mỉm cười

" Vâng thưa quý khách "

Cô chậm chãi quay lưng bước đi, đằng sau là ánh mắt chăm chú nhìn ẩn chưa đầy tâm trạng : Buồn, vui, đau xót và có cả hạnh phúc

ÁNh mắt anh theo thân hình cô rời đi đến khi cánh cửa kéo lại, anh khẽ mỉm cười, nhìn qua tấm kính trắng là cả một bầu trời rộng lớn...Anh lại càng cười tươi tắn hơn trước, một nụ cười thực sự chứa đầy hạnh phúc và ấm áp, k còn lại tia lạnh lẽo trước đây... Đó , là bất chợt sảy ra hay sẽ là mãi mãi sau này...

Thân hình mệt mỏi vừa trải qua chuyến bay, cô xách túi hành lý bước ra khỏi sân bay mà lòng đầy ai oán

Cai tên khách minh tinh đại gia kia chẳng hiểu uống nhầm thuốc gì cứ thích làm phiền cô. Hết gọi cà phê lại đến nước lọc, nước cam, bia... Đủ cả mà mỗi thứ chỉ dùng qua một ít .. rõ ràng đây là biểu hiện muốn hành hạ người ta đây mà, chẳng thể hiểu nổi cái tên ấy đẹp trai ở đâu mà các đồng nghiệp hệt khen lại sùng bái, chắc cô muốn điên cái đầu quá

Từ trước đến giờ cô luôn biết mình cũng đẹp, nhưng chưa từng tưởng tượng cái cách tán gái hay tiếp cận nào điên như cái tên minh tinh đó, làm gì mà hành xác mình đến như vậy, thật khó coi, cô đã đủ mệt muốn chết rồi mà còn gặp qua hắn đúng là xui tận mạng

Cố gắng kéo túi hành lý, cô bước thật nhanh ra đại sảnh,tay vẫn mở máy điện thoại. Lập tức trong list điện thoại hiện lên dòng số quen thuộc

LÀ anh ta - Đinh Tuấn Vũ, cái tên cô không muốn nghe một chút nào . Cô cất điện thoại vào túi, lạnh nhạt bỏ qua cái tên đó và bước đi . Đột ngột đứng trước mắt cô , một thân hình cao lớn. Đinh Tuấn Vũ



Sr mọi người, dạo này bấn secret garden quá k dứt ra được nên mình bỏ bê fic hix, spoi trước nửa cuối anh nam chính bị ăn tát vì tội phát biểu liều nha

chyp_alone
19-02-2011, 06:03 AM
Lại ôm một fic nữa :| Fic kia còn chưa kịp xong. Nhưng thôi ! cứ viết và anh sẽ lại nhận xét như fic trước

umbrella_tn
09-03-2011, 10:07 AM
Chương 3.2 : Nam chính của bộ phim


Có một điều phải công nhận, đó là dù có hận đến tận xương tủy, có hận đến chết đi sống lại, thì trong lòng cô vẫn cứ nhớ, vẫn cứ yêu


Bước xuống sân bay, bao nhiêu mệt mỏi lại gặp một việc mệt mỏi hơn. Đinh Tuấn Vũ đang đứng đợi cô, kẻ mà cô yêu say đắm đã dẫm nát lòng tự trọng và tình yêu của cô mấy đêm hôm trước.

Vũ nhìn cô, đôi mắt hiện lên những tia mệt mỏi. Giữa sân bay đông người qua lại, những tiếng khóc của kẻ chia ly, nụ cười của những người tái ngộ. ANh bước thật chậm về phía cô, đôi mắt nhìn chăm chú về phía cô không đoán được cảm xúc...đứng trước cô, anh vòng tay, ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói bên tai cô.

" Em đã về anh thở mạnh một cái, vòng tay ôm cô càng chặt hơn như muốn siết chặt cô hơn nữa.... Cô động lòng nhưng cái ôm làm cô nhớ lại buổi tối hôm ấy, cái âm thanh kinh khủng ghê người ám ảnh mình bao hôm nay. Tự đánh thức bản thân mình, cô đẩy thật mạng anh ra.

Anh sững người nhìn cô, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, anh thở dài

" ANh biết là anh có lỗi, nhưng em cũng hãy nghe anh nói, thực ra anh k phải cố tình, anh k muốn làm em tổn thương.. Chỉ là do em nói em không về được..."


" Nên anh tùy tiện tìm một con đàn bà khác thay thế tôi - Cô cắt đứt lời anh định nói, mạnh mẽ nhìn thẳng vào người anh[/I]

ANh im lặng một lúc, bất ngờ kéo cô đi. Bàn tay nắm chặt làm cô thấy đau đớn đang truyền đến. Cố gắng phản kháng lại hành động của anh , muốn dứt khỏi tay anh cũng k được.

Cuối cùng cũng ra khỏi phòng đợi, anh đẩy cô vào tường, chống hai hay ngắn cản cô

" Hân Du, anh xin lỗi - Đôi mắt anh nhìn cô tha thiết " Tha lỗi cho anh được không? anh biết anh sai rồi Vũ nhìn sâu, thật sâu vào đôi mắt cô, trong lòng chan chứa tình cảm và dịu dàng

Hân DU khẽ nhếch mép cười nhạt một cái lạnh lùng nói ra một chữ " KHÔNG " rất dứt khoát như muốn đập thẳng vào mặt người đối diện

Vẫn không từ bỏ, Vũ nắm lấy tay cô khẩn khoan nói " Hân Du, anh đã mất tất cả rồi, em đừng bỏ rơi anh nữa được không - Giọng nói vẫn hết sức nhẹ nhàng truyền vào tai cô, làm lòng cô rung động, thế nhưng lòng tự trọng của cô, tình yêu của cô thì sao đây, cô phải làm như thế nào???? ANh nhẩn tâm, rất nhẫn tâm đặt tình yêu của cô xuống dưới chân mình dẫm nát... Cô cứ cười mà như không cười, nước mắt lại rơi , cô k đẩy anh ra mà chỉ lặng lẽ nói
" Muộn rồi, tôi không muốn có một thứ liên quan gì đến anh nữa

VŨ sững sờ một lần nữa trước câu nói của cô, anh vô thức nói một câu

" Em nói sao???

Hân Du nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt

" SAu khi lên giường với người đàn bà khác, anh vẫn có ý định tiếp tục cùng với tôi ư?? Anh coi tôi là gì, là loại đàn bà gì vậy, anh tưởng tôi trao cho anh thứ quý giá nhất đời con gái là nhất định phải phụ thuộc vào anh ư??? ANh đi về mà tìm lũ đàn bà của anh đi, đừng nhầm lẫn công việc của tôi, tôi là tiếp viên nhưng là tiếp viên hàng không, không phải gái điếm, không phải cave "

Cô dồn hết sức lực nói ra một hơi thật dài, trút tất cả phẫn uất của mình vào anh. Vũ nhìn người con gái trước mặt mình, trong long cố nén xuông , nhẹ nhàng ôm cô nói

" Xin lỗi, anh thực sự xin lỗi

Vòng tay anh tuy không ôm cô chặt nhưng cũng đủ sức kìm hãm cô. Hân Du cố gắng dãy dụa khỏi anh nhưng k thể, chỉ có thể hét thật to

" Anh cút ra cho tôi, biến đi, đồ chết tiệt, dám dùng đôi tay ôm gái đó ôm tôi, buông ra, cút ra

Mặc kệ mọi phản kháng của cô, anh giữ chặt đôi tay cô, cố trụ đầu cô, đặt lên đó một nụ hôn

Hân Du tìm mọi cách kháng cự lại, cố gắng phản kháng lại, muốn thoát ra khỏi vòng tay Vũ mà lại không thể, chỉ còn cách để mặc anh tàn sát lên đôi môi mình. Ngay lúc cô định buông xuôi thì một người đàn ông xuất hiện, gương mặt tuấn tú , ánh mắt lạnh băng kéo mạnh ĐInh Tuấn Vũ ra, đấm vào mặt anh ta một cú vào má trái

Vũ ngã lăn xuống đất, vẫn còn loạng choạng với cú đấm trước thì đã nhận thêm một đấm nữa vào mà phải, rồi lại một cú nữa, một cú nữa.. Đến lúc Hân Du lấy lại được bình tĩnh, cô kéo anh ra nhưng vẫn không thể. CỨ đà này, anh sẽ đánh chết ĐInh Tuấn Vũ mất, cô dùng hết sức mình ôm chầm phía sau anh hét lên

" Lãnh Quân Hàn, đừng đánh nữa "


Nắm đấm đang giơ lên bỗng dừng lại, Quân Hàn cảm nhận vòng tay ở trên eo mình, anh quay mặt lại đối mặt với cô

Hân Du nhìn anh vẫn bình thản như k thì hét lên

" Anh là cái gì chứ, là ngôi sao đó, tôi với anh không quen biết, đừng phiền đến tôi chẳng muốn có chút quan hệ gì với anh hết " - Gương mặt giận giữ của cô đỏ bừng, thở mạnh vì dùng sức

Lãnh Quân Hàn nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng lúc đầu không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt rất ấm áp làm lòng cô thấy bất ngờ

hoaiphuong_210
12-04-2011, 11:02 PM
Bạn ơi.tiếp tục đi chứ.mình rất thích truyện này.hay lắm á.