Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Tịnh Giả Linh Túy [fanfic TGLT]



Khuyết Danh
02-01-2011, 10:00 AM
Tittle: Fanfic “Tịnh Giả Linh Túy” aka TGLT
Disclame: Các nhân vật sử dụng trong fic, chỉ có 1 là thuộc về tác giả, còn lại là thuộc về TGLT
Tác Giả: Sọ Dừa/A.S.D và Ozhi/Khuyết Danh/Dịu dàng một nửa
Thể loại: Kiếm hiệp bựa
Beta reader: Khuyết Danh/Ozhi~
A/N:Hợp tác nên đâm ra thế đấy! Đại diện nhân vật sẽ đưa lên sau! :) Không nhận dép, guốc, trứng hay bất kì trái cà chua nào!


Sumary:


Từ lâu, rất lâu rồi, trên nhân gian đã tồn tại một tổng đà. Đại diện cho năm khả năng của con người, có thể phát huy rất mạnh mẽ nếu được rèn luyện.

Tịnh giáo...lặng như là mặt hồ, trong suốt như mùa thu. Không phản phất chút bụi trần. Thiền định công tâm. Người có thể Tịnh có thể gia nhập vào đây.

Thay đổi như thời gian. Chuyển biến khôn lường với vô vàn cảm xúc. Thể hiện chân thực nhất nền cảm xúc của con người.. Giả dị giáo, xuất hiện như chốn dung thân của những bể đời còn vô vàn khốn khó.

Ôm ấp linh hồn của những kẻ đau đớn trong tột cùng. Thoắt ẩn, thoắt hiện, những tưởng ở đó nhưng đã đi. Tựa như gió như mây, như hồn thiêng sông núi, Linh giáo tồn tại như minh chứng cho sự phi phàm đó.

Túy lệ giáo, rượu của trời. Sự đau xót cho số phận, khóc chưa vơi. Nước mắt chưa từng cạn. Ôi…không thể xóa đi, không thể gạt đi sự u sầu của nhân thế. Túy giáo, khóc cho nhân gian…

Giáo phái cuối cùng, ít được nhắc tới, nhưng là giáo phái được tôn thờ bởi tất cả bốn phái kia. Sống vì nó, chết cũng vì nó…giáo phái đứng đầu của mỗi bản ngã con người…đứng đầu của tất cả…

Đứng đầu trong Tịnh, Giả, Linh, Túy…đứng đầu trong tất cả mọi đứng đầu…có một vị giáo chủ…



=====================


Chương I: Tịnh Giả Linh Túy


Một ngày quang mây, tại Tịnh Giả Linh Túy tổng đà.

Không khí ngột ngạt bao trùm chiếc bàn ngũ giác đặt giữa chính điện. Chiếc bàn bằng gỗ mun đen, họa hình ngôi sao năm cánh lên giữa tâm. Mỗi cánh sao chỉ về một hướng, 5 phân nhánh của bang phái “Tịnh Giả Linh Túy”.

5 chiếc ghế vàng đúc, chạm khắc hoa văn rồng phượng chỉ còn khuyết một chỗ trống. Và chính chỗ trống kia càng khiến sự im lặng bóp nghẹn lấy hơi thở người ta.

Tịnh Nguyệt Thiên đưa một ngón tay lên môi, cắn nhẹ. Gương mặt thon không vương một nét cười, không đăm chiêu, không xúc cảm, đôi mắt dài mơ màng thinh lặng.

Giáo chủ “Tịnh” giáo, phân đà đầu tiên của “Tịnh Giả Linh Túy”, chỉ cần 1 chữ Tịnh đã đủ bao quát con người nàng. Nàng không màng thế sự, thị phi. Chém là chém, giết là giết. Bao nhiêu máu cũng không đủ để đôi mắt nàng gợn một ngọn sóng lăn tăn.

Không một ai có thể đọc được đôi mắt đó đang nói gì. Không một ai có thể nắm bắt được nàng, chỉ trừ… người sở hữu chiếc ghế thứ 5 kia.

Giả Len Ka nhịp tay trên bàn. Đôi môi cong, căng mọng, hé mở một nụ cười ma mị. Nàng đã chờ đợi rất lâu, để có thể gặp mặt đệ ngũ giáo chủ của Tịnh Giả Linh Túy đệ nhất bang. Cái sự chờ đợi, chỉ càng khiến nàng thêm thích thú.

“Giả” là tên của những điều huyền hoặc, kì bí, của dối trá và lừa lọc.

Giả Len Ka, giáo chủ phân đà thứ 2 của Tịnh Giả Linh Túy, được mệnh danh “bách diện anh kiệt”. Khoác lên mình hằng trăm gương mặt, hỉ nộ ái ố nhân gian, xoay chuyển trong khoảnh khắc. Nàng có thể đau đớn bi thương khi giết lần một cánh bướm, nhưng có thể lãnh huyết vô tình khi chém đầu hàng thiên binh vạn mã. Gương mặt nàng là mọi xúc cảm của nhân gian, nhưng những xúc cảm đó cũng chỉ là cái gì huyền hoặc, kì bí. Không ai biết, thẳm sâu phía sau hằng trăm gương mặt, là giọt nước mắt hay tiếng cười. Không một ai, không một kẻ nào, ngoại trừ… con người lẽ ra đang ngồi trên chiếc ghế thứ 5.

Linh Trà, Linh chủ phân đà thứ 3 của Tịnh Giả Linh Túy - “Linh” giáo, xếp đôi bàn tay trắng lên thớ gỗ mun đen, rồi nắm chặt. Suối tóc đen chảy dọc đôi gà má, theo thân người, rồi yên lặng phủ phục trên đầu gối.

Thật khó cắt nghĩa cho rạch ròi một chữ “Linh”. Chỉ có thể tin tưởng rằng, cái tên kia không thể đặt nhầm người. Mái tóc thướt tha như cánh hoa trà bay trong gió, giữa bao nhiêu đao kiếm trùng vây, vẫn đen một màu điềm nhiên, tĩnh lặng.

Linh chủ trước nay vẫn điềm nhiên thanh tĩnh, nhưng khi hữu sự, lại thiên biến vạn hóa khôn lường. Suối tóc đen vẫn điềm nhiên hiền hòa, chỉ dậy sóng, bất an trước một kẻ đang vắng mặt, người sở hữu chiếc ghế thứ 5 của Tịnh Giả Linh Túy.

Chén rượu cạn đặt nhẹ lên bàn, Túy Lệ hé mở đôi môi, thổn thức, đôi khóe mắt đã hoe hoe sắc hồng. Bình rượu rỗng rơi xuống, vỡ nát, tan vào lòng đất, vỡ tan theo hằng hà sa số những chum vại đựng rượu, đựng máu của kẻ thù.

Túy Lệ, giáo chủ “Túy” giáo, phân đà thứ 4 của Tịnh Giả Linh Túy, tưới rượu lên vũ khí, giết người trong hơi men và lệ đẫm.
Một sinh linh chào đời, lệ tuôn rơi…
Một mạng sống mất đi, lệ vươn dài thấm áo…
Một lời hát trong trẻo như sương cũng đủ làm nghẹn ngào đôi dòng lệ…
Một lời trêu bỡn gắt gỏng như nắng trưa cũng đủ khiến châu vương trên mày ngài
Rượu là lệ của trời, nàng mượn lệ của trời mà thổn thức nỗi đau của nhân gian. Nhưng trái tim đẫm lệ của nàng, bỗng chốc trở nên cứng cỏi, chỉ khi kẻ đó, người sở hữu chiếc ghế thứ 5 của Tịnh Giả Linh Túy, xuất hiện.

Tịnh Nguyệt Thiên, Giả Len Ka, Linh Trà, Túy Lệ, 4 giáo chủ của 4 phái “Tịnh”, “Giả”,”Linh”, “Túy” đều chăm chăm nhìn vào chiếc ghế trống, nơi vị giáo chủ thứ 5 vắng mặt.

Cái không khí nặng nề như muốn bẻ vụn người ta, muốn hớp lấy khí để thở cũng không có gan dùng lực…



=====================


“A Sọoooo…” Có tiếng rền rĩ, không rõ là người sống hay đã chết.

“Sưuuu phụ…” Một tiếng rền rĩ khác vọng lại, không rõ là mới đội mồ dậy hay là chết rục xương đã lâu.

“Con chó chết tiệt đó đâu rồi…?” Khuyết Danh cố gượng chút hơi thở đứt quãng mà thều thào hỏi sang Sọ Dừa.

“Nó chạy mất rồi…. Thưa sư phụ…” Sọ Dừa lê lết tấm thân nặng trịch trên nền đất.

Trận đói quỷ khốc thần sầu đã đánh gục 2 kẻ phiêu bạt giáng hồ kia, rút hết sinh khi, để lại 2 cái xác khô rạc gầy mòn.

Vì đâu mà Khuyết Danh và Sọ Dừa nên cơ sự hôm nay?

Chúng ta cùng đi về quá khứ mà tìm hiểu rõ nguyên nhân nhé…



=====================


“Oe oe oe…”

“Là nữ nhi…”

.
.
.

Khuyết Danh: Xí, lộn tuồng rồi. Đổi băng đi thằng đần.
Sọ Dừa: Sư phụ bình tĩnh… Con mắt kém nên bỏ nhầm băng (>,<).

Sau khi kiểm tra kỹ lại, Sọ Dừa lại ngóc đầu dậy

Sọ Dừa: Ủa, sư phụ ơi, đúng băng rồi mà.
Khuyết Danh: ….



=====================


“Oe oe oe…”

“Là nữ nhi…”

Đam lão gia đỡ lấy hài nhi từ tay mụ bà.

Một bông tuyết rơi, tan ra, nhuộm trắng làn da mỏng manh, giọt máu đỏ tươi rơi lên gương mặt, để lại đôi môi cong chúm chím, đáy nước trong veo họa lại một đôi mắt sáng rực, in cả bầu trời.

Đứa trẻ đó quả là tuyệt sắc.

_Quá xinh đẹp. – Đam lão gia chau mày.- Đứa bé này… Sau này sẽ gây sóng gió trong thiên hạ. – Rồi ông nghiền ngẫm, đầy tư lự.- Tên của hài nhi này, sẽ là một chữ Mỹ. Đam Mỹ, đại tiểu thơ nhà họ Đam.

Nhan sắc trời ban, cũng là một điềm báo.

.
.
.

“Xoảng!” Tiếng ngói vỡ vọng lại từ xa.

“Phịch” Có tiếng thịt rơi tòm xuống đất.

“Có thích khách.” Gia nhân trong Đam gia trang hô hào. Kẻ dao người búa đuổi theo kẻ đột nhập.

Một bóng đen chạy bán sống bán chết, hằng trăm người đuổi theo phía sau.

Đến khúc quanh, hàng trăm gia nhân đã để mất dấu thích khách, đành lũ lượt quay về.

Cách đó không xa, một người nằm úp mặt dưới đất, trên lưng đầy dấu chân giẫm đạp.



Năm đó Khuyết Danh tròn 19 tuổi, sức thanh niên rừng rực lửa, phơi phới như gió đông, hiên ngang dạo phố.

“Bẹp!”

Dẫm trúng cái gì đó mềm mềm, Danh cúi xuống để nhìn cho rõ thì đích thị là 1 đống bùi nhùi to bằng người thật, vấy đầy máu.

Sởn hết gai ốc, Danh chùi chùi chân xuống đất, toan đá cái đống đó ra xa thì bất chợt từ đống bùi nhùi kia mọc ra một cánh tay người, túm chặt lấy chân Danh, ghị lại.

Danh càng ra sức đá đá, cánh tay càng túm chặt hơn.

“Cứu…” Từ trong đống bùi nhùi, thều thào tiếng người.

_Ma đại nhân, ta không thù không oán với ngươi, buông tha ta đi, tránh xa ta ra. – Khuyết Danh vừa van nài, chân vừa không ngừng đá đá.

Đống bùi nhùi lê lết dậy, rồi ôm chặt lấy chân Danh, chết không buông. Danh lê chân ráng đi tiếp, cái đống đó cũng lết lết theo.

_Hắn kia kìa. Không được để hắn thoát. – Một đoàn nữ tử bạch y xách cung, đeo kiếm chẳng biết từ đâu xuất hiện, ùn ùn kéo đến.

_Tên biến thái kia! Nạp mạng đi. – Trong đoàn nữ tử kia, bước lên trước là một nữ nhân mi thanh mày tú, sắc đẹp nghiêng nước khuynh thành.

Danh tròn mắt, ngây ra mà nhìn nữ nhân nọ. Miệng lẩm bẩm.

_Ta nạp, ta nạp mà…(đẹp quá xá bay! O___o)

Rồi bừng tỉnh, Danh hối hận đã muộn. Nữ nhân kia không đợi Danh nói đến lời thứ hai.

_Các hủ nữ, xông lên.!!!!!!!!



=====================


Đoàn nữ tử kia đã đi rồi. Để lại 2 cái giẻ rách nằm bẹp dúm giữa chợ.

Gió lướt từng đợt thốc vô da, rát bỏ bà, nhưng Danh chỉ nghiến răng chịu trận.

Cái giẻ rách cũ, lết lết tới gần cái giẻ rách mới, thều thào.

_Tiền bối … xin hãy nhận tại hạ làm đệ tử. – Cái giẻ rách gắng gượng quỳ lên, vái lạy Danh Danh 1 lạy.

_Ta cũng chẳng hơn chi ngươi. Cớ sao muốn nhận ta làm sư phụ?- Khuyết Danh giấu đi bàn tay đang xiết lại rất chặt, mặt nhăn nhó đầy kiềm chế (hận không thể 1 phát đập chết thằng khố rách áo ôm này đi cho rảnh nợ, bắt ta phải chịu vạ lây :so_funny:)

_Tiền bối tài cán hơn người. Tự đưa thân ra chịu đòn roi của mấy bà hủ nữ đó mà còn toàn mạng, thì quả là quá phi phàm. Tại hạ đây sống dở chết dở đã bao phen, chưa từng gặp qua một vị thiếu hiệp nào uy phong lẫm lẫm như tiền bối. Xin nhận của đệ tử 1 lạy.

Danh nghe qua cũng bùi tai, mỉm cười. Chống tay cố gắng đứng dậy, chắp hai tay sau lưng ra bộ dáng một bậc hiền nhân, Danh cười (trừ).

_Hảo huynh đệ đã có lòng thì Khuyết mỗ ta không nỡ phụ. Đứng lên đi, đồ nhi của ta.

_Đa tạ sư phụ. – cái giẻ rách mừng hớn hở, run rẩy đứng lên.

_Ừ… Con hãy đứng lên, để cho ta… đánh tiếp.

Danh bụp thẳng vô mặt cái nùi giẻ nọ, rồi thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, cho nó ăn thêm 1 trận no nê chê chán.

_Thằng chết bầm, chết dịch, chết toi, tại mày mà tao bị ăn đòn. Mày hả con! Mày hả đệ! – Danh hăng hái đánh, miệng lầm bầm chửi.

_Bọn chúng còn sống.- Có thanh âm nhi nữ vọng lại từ xa.

Danh chết sững mà ngoái đầu nhìn lại. Là bóng bạch y nhi nữ khuynh nước khuynh thành nọ, đôi môi thanh tú cong lên.

_Các hủ nữ…

Chưa đợi nàng ta dứt câu, Danh cắm đầu chạy biến. Cái giẻ rách kia kịp túm lấy chân Danh mà ghì lấy.

Đấu tranh sinh tồn cho người ta sức mạnh phi phàm, vút 1 cái, Danh đã biến mất không còn tăm tích (cái giẻ rách dính trên chân bay ké theo :so_funny: )



=====================


Từ đó, ngày ngày Khuyết Danh phải chạy trốn khỏi sự truy sát của tập đoàn hủ nữ và bạch y nữ nhân chim sa cá lặn kia. Mà đầu dây mối nhợ là do cái giẻ rách khốn kiếp tai hại vô tình đạp trúng bên đường.

Cái giẻ rách không tên không họ, còn lỳ đòn nên Khuyết Danh đặt cho nó 1 chữ Sọ.

Một hôm, 2 thầy trò đang bán mạng mà chạy trốn thì Sọ tông phải 1 cây dừa, 2 trái dừa rớt xuống đập trúng đầu 2 thằng rồi tự động bổ ra làm 4 miếng (chắc tại đầu cứng quá!). Giặc còn ngùn ngụt phía sau, Danh và Sọ ôm đống dừa chạy thục mạng

Thế là có cái để lót dạ mà chạy tiếp… Từ đó, Khuyết Danh cho Sọ thêm 1 chữ Dừa, tên đầy đủ là Sọ Dừa :so_funny:.

Một lần Khuyết Danh hỏi Sọ Dừa căn nguyên vì đâu mà tập đoàn nữ tử đó không ngừng truy sát. Sọ Dừa mới ôn tồn mà kể lại:

.

.

Đại tiểu thơ nhà họ Đam, Đam Mỹ cô nương có nhan sắc tuyệt trần.

Sọ Dừa đã vô tình nhìn thấy cơ thể tuyệt mỹ của nàng trọn vẹn từ đầu đến chân. Từ đó đem lòng thầm thương trộm nhớ…

Vì thế lực của Đam gia trang lớn mạnh, nên số lượng cận vệ của Đam tiểu thơ đông như kiến cỏ. Dù chỉ là nữ nhi, nhưng đều võ công tinh nhuệ. Các cận vệ này được gọi chung là “Hủ nữ”, trong đó, Trưởng đội cận vệ, là con đầu lòng của nhà họ Ngôn, tự là Ngôn Tình, võ công cái thế bất phàm. Khi Đam lão gia qua đời, Ngôn Tình đã mang lời thề độc sẽ bảo vệ tiểu thơ bằng tính mệnh của mình.


Để được ngắm Đam tiểu thơ, Sọ Dừa không ngần ngại tường cao chó dữ, bắt chó về làm cầy, đục lỗ tường mà nhìn trộm. Đam gia trang bao nhiêu lần thay chó, là bấy nhiêu lần Sọ Dừa phải xả thân diệt trừ, bao nhiêu lần Đam gia trang sửa tường xây lại, là bấy nhiêu lần Sọ Dừa phải gồng mình đục khoét, để những cái lỗ có thể ngắm được Đam Mỹ tiểu thơ không bị che lấp.

Đi đêm cũng có ngày gặp ma. Một lần Ngôn Tình đang đi tuần tra, thì từ đâu rơi 1 cái xương chó vào vạt áo nàng, nàng ngẩng lên thì bắt gặp Sọ Dừa đang đục lỗ khuê phòng Đam tiểu thơ.

Thế là từ đó, Sọ Dừa phải chịu sự truy sát đuổi cùng giết tận của Ngôn Tình và tập đoàn Hủ nữ.



=====================


Nghe đến đây, Khuyết Danh không khỏi xúc động, rồi vỗ vai Sọ Dừa đầy cảm thông.

_Đệ tử ạ. Ta rất cảm thông với con. Mỹ nhân ở đời sinh ra. Không ngắm được thì quả uổng phí. –Danh dừng lại một chút để ngăn sự xúc động.- Ta chỉ muốn hỏi con điều này, hãy trả lời thật cho ta biết… - Danh nhìn thẳng vào mắt Sọ.- Làm sao con có thể nhìn thấy được cơ thể tuyệt mỹ của Đam cô nương từ đầu đến chân hả?

Sọ Dừa thật thà kể.

_Hôm nàng chào đời, con leo rào nhìn trộm.

_Hả?!!!! – Khuyết Danh đơ như trái bơ. – Vậy… vậy… Đam Mỹ cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?

Sọ Dừa lẩm nhẩm đếm ngón tay.

_Hình như mới thôi nôi năm ngoái.

Khuyết Danh ộc máu mà đập đầu xuống đất.



=====================


Một hôm Sọ Dừa nhặt được một con bồ câu. Ở chân rõ ràng là đeo một phong thư. Trộm nghĩ mình không cha không mẹ, không bạn bè thân thích, làm gì có ai gửi thư cho. Thư này chỉ có thể là của sư phụ, Sọ Dừa nhanh nhẩu đem con bồ câu về cho Khuyết Danh.

_Sư phụ… Con tìm thấy…

Khuyết Danh chưa nhìn thấy mặt thằng đệ tử, đã thấy con bồ câu trên tay, chộp lấy.

_Con quả là đồ đệ giỏi. Giao nó cho ta.

Sọ Dừa gật gật đầu.



Hôm đó, 2 thầy trò được 1 bữa bồ câu quay, còn phong thư nọ được dùng làm mồi để nhóm lửa.



=====================


Sáng hôm nay, no nê chán chê rồi, Khuyết Danh mới chết sững, phong thư đêm qua cháy gần như là tro bụi, chỉ còn 1 mẩu bé tý ghi 2 chữ “Tịnh Giả”.

Là thư triệu tập của Tịnh Nguyệt Thiên. Khuyết Danh tức tốc lên đường. Sọ Dừa tỉnh lại không thấy Khuyết Danh đâu, bèn lần theo dấu Hủ nữ mà tìm tông tích sư phụ.

Sọ Dừa và Khuyết Danh tao ngộ trong một trận thừa sống thiếu chết. (Hủ nữ bắt Sọ Dừa trước, rồi cho chó ngửi mùi Sọ Dừa mà lần ra Khuyết Danh, 2 thầy trò bọn nó, cái mùi biến thái như nhau :so_funny:)

Tiền không, thức ăn không, 2 thầy trò lê lết về Tịnh Giả Linh Túy tổng đà.

Trên đường, Sọ Dừa nhặt được cái banh bao mốc mà đoàn Hủ nữ vứt lại. Tính ăn thì vô tình để Khuyết Danh bắt gặp. Cả hai sư trò tàn sát lẫn nhau vì cái bánh mốc.

Đang đánh nhau giành giật cái bánh bao thì 1 con chó đi ngang, cắp cái bánh bao chạy mất.

Vì tiếng gọi của bánh bao, hai thầy trò gượng hết sức bình sinh, đuổi theo con chó.

Con chó băng rừng vượt suối, thẳng tiến đến Tịnh Giả Linh Túy tổng đà.

Cổng thành mở ra, con chó chui tọt vào trong. Hai cái nùi giẻ (hai thầy trò) đuổi theo không kịp, rơi bịch ngay trước cổng thành, nằm há mỏ mà chờ chết.

Hai thằng lính canh cửa thấy tội nghiệp, một thằng bước ra, dúi vào tay Khuyết Danh mấy đồng xu, coi như là bố thí. Nhưng tuyệt đối, không thể cho 2 đứa bước qua cổng thành. (ngoài thành toàn rừng với rú, mua được cái quái gì mà cho tiền. :so_funny:)

Một tên lính khác từ trong thành bước ra, đưa cho hai tên 1 tờ cáo thị.

_Nếu như hai ngươi nhìn thấy người trong cáo thị này, lập tức phải cho vào thành, nghe chưa.- Nói rồi hắn bỏ đi.

Tên lính nọ gãi gãi đầu.

_Tao thấy mặt thằng này quen quen nha.

Trên tờ cáo thị đó, là chân dung của Khuyết Danh, vị giáo chủ thứ 5 của Tịnh Giả Linh Túy.




----------------tbc------------------

Casting:


http://i30.photobucket.com/albums/c301/Hikaru_sagaki/tocduoiga.jpg

Tịnh Nguyệt Thiên, giáo chủ Tịnh Giáo. Một người có khuôn mặt tịnh như tâm, chưa bao giờ nở nụ cười. Dịu dàng,lắng đọng như mặt hồ mùa thu.

http://i30.photobucket.com/albums/c301/Hikaru_sagaki/Lenka.jpg

Giả Lenka, giáo chủ Giả giáo. Một tiểu thư quyến rũ với vô vàn nhân diện khác nhau. Nhưng ai biết được. Ẩn sâu bên trong đấy, là những suy nghĩ thầm kín gì...

http://i30.photobucket.com/albums/c301/Hikaru_sagaki/HoaTra.gif

Linh Trà, tưởng không nhưng có, tưởng có như không. Nàng là phần huyền ảo trong tâm hồn con người, giáo chủ Linh Giáo.

http://i30.photobucket.com/albums/c301/Hikaru_sagaki/Nuocmatthienthan.gif

Túy là rượu, Lệ là nước mắt. Mượn rượu thay cho lời than khóc của trời. Túy Lệ (tục truyền là Nước Mắt Thiên Thần) giáo chủ Túy giáo hàng ngày vẫn khóc thương cho các số phận khốn cùng.

http://i30.photobucket.com/albums/c301/Hikaru_sagaki/Ozhi.jpg

Khuyết Danh-Giáo chủ giáo phái thứ 5

http://s30.photobucket.com/albums/c301/Hikaru_sagaki/ASD.gif

Sọ Dừa-Đệ tử Khuyết Danh. Kẻ chung tình tuyệt đối với Đam Mỹ cô nương.

http://i30.photobucket.com/albums/c301/Hikaru_sagaki/Dammy-2.jpg

Con gái độc nhất dòng họ Đam danh giá. Có một nửa huyết thống Nhật Bản. Đam Mỹ ra đời với sắc đẹp như một điềm báo xuống nhân gian. (bởi vì Đam Mỹ tiểu thơ còn nhỏ quá, nên chỉ có thể dùng hình chi-bi, mọi người thông cảm :D)

http://th01.deviantart.com/fs11/300W/i/2006/222/6/0/The_Asian_Beauty_by_yukikominazuki.jpg

Ngôn Tình nữ hiệp. Người đứng đầu trong việc bảo vệ Đam Mỹ tiểu thư. Là lá cờ tiên phong tiêu diệt những mối nguy hại ảnh hưởng đến Đam gia

Bồ Công Anh
02-01-2011, 10:12 AM
Nothing to say :so_funny:

But I like it so much :cr:

And I love you, 2 writers :huglove:

Phong Linh
02-01-2011, 10:16 AM
Sặc nước :so_funny:
2 bạn thật là không đỡ được :so_funny:

Độc Nguyệt Cầm
02-01-2011, 10:31 AM
Đã hiểu.

Xin lỗi

Và Cảm ơn.

Đủ chưa? :)

Bồ Công Anh
02-01-2011, 12:10 PM
:so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny:

Đọc lại lần thứ 2 để nắm bắt kỹ tình tiết mà con vẫn cười đau cả bụng :so_funny:

Bà chị mắng cho 1 trận - nhưng con cũng ráng cầm cự đọc xong.


Bao giờ có đoạn tiếp theo há?! :cr: Công nhận trình bựa của 2 người là vô địch thiên hạ - cả Tịnh Giả Linh Túy ko ai sánh bằng :haha:

Ozhi
02-01-2011, 09:04 PM
Đã upload phần Casting


Sẽ Cast tiếp trong chương mới nếu có nhân vật mới


*cúi chào

*phẩy quạt

*ih chầm chậm ra

infinite
02-01-2011, 10:55 PM
:so_funny: đầu năm xui xẻo...đọc truyện của hai người khiến mình cười lăn lộn, sặc không cần nước :mecry:
bắt đền :mecry:

tẹo tí nữa thể nào mẹ cũng bảo bị giở hơi :mecry:

mà bạn sọ dừa dùng xương chó đục tường được cũng siêu nhỉ :so_funny:

Chiêu Nhi
03-01-2011, 01:35 AM
Mềnh cũng có vai trong này ư :so_funny:... Nhưng mềnh âu có biết uống rượu âu nào :so_funny:

But, like it :sr:... Đợi phần tiếp của các nàng :huglove:

P/S Trình tự sướng của nàng Ozhi hơi bị cao ây nha :so_funny:

Sọ Dừa
03-01-2011, 08:53 PM
Sặc nước :so_funny:
2 bạn thật là không đỡ được :so_funny:
Cứ từ từ... từ từ khoai nó mới nhừ :so_funny:


Đã hiểu.

Xin lỗi

Và Cảm ơn.

Đủ chưa? :)
Cảm ơn, xin lỗi, đã hiểu :)

:so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny:

Đọc lại lần thứ 2 để nắm bắt kỹ tình tiết mà con vẫn cười đau cả bụng :so_funny:

Bà chị mắng cho 1 trận - nhưng con cũng ráng cầm cự đọc xong.


Bao giờ có đoạn tiếp theo há?! :cr: Công nhận trình bựa của 2 người là vô địch thiên hạ - cả Tịnh Giả Linh Túy ko ai sánh bằng :haha:
Bao giờ có đoạn tiếp theo, phụ thuộc vào con đấy :huglove:

Đã upload phần Casting


Sẽ Cast tiếp trong chương mới nếu có nhân vật mới


*cúi chào

*phẩy quạt

*ih chầm chậm ra
Sao ko đặt link đến profile từng ng òa? :mecry:

:so_funny: đầu năm xui xẻo...đọc truyện của hai người khiến mình cười lăn lộn, sặc không cần nước :mecry:
bắt đền :mecry:

tẹo tí nữa thể nào mẹ cũng bảo bị giở hơi :mecry:

mà bạn sọ dừa dùng xương chó đục tường được cũng siêu nhỉ :so_funny:
vì tình yêu bất diệt dành cho Đam Mỹ tiểu thơ, phải vậy đó bạn :so_funny:

Mềnh cũng có vai trong này ư :so_funny:... Nhưng mềnh âu có biết uống rượu âu nào :so_funny:

But, like it :sr:... Đợi phần tiếp của các nàng :huglove:

P/S Trình tự sướng của nàng Ozhi hơi bị cao ây nha :so_funny:

:smioh::smioh::smioh:

hoahongxanh762
03-01-2011, 09:09 PM
Ôi, buồn cười quá :so_funny:..dù trong chỗ nhân vật đó, quen được có mỗi một người nhưng vẫn thấy hay :so_funny:..tranh thủ vào đây xin chữ kí luôn :so_funny:

Nautilus
04-01-2011, 05:30 AM
Casting:




Tịnh Nguyệt Thiên, giáo chủ Tịnh Giáo. Một người có khuôn mặt tịnh như tâm, chưa bao giờ nở nụ cười. Dịu dàng,lắng đọng như mặt hồ mùa thu.



Giả Lenka, giáo chủ Giả giáo. Một tiểu thư quyến rũ với vô vàn nhân diện khác nhau. Nhưng ai biết được. Ẩn sâu bên trong đấy, là những suy nghĩ thầm kín gì...



Linh Trà, tưởng không nhưng có, tưởng có như không. Nàng là phần huyền ảo trong tâm hồn con người, giáo chủ Linh Giáo.



Túy là rượu, Lệ là nước mắt. Mượn rượu thay cho lời than khóc của trời. Túy Lệ (tục truyền là Nước Mắt Thiên Thần) giáo chủ Túy giáo hàng ngày vẫn khóc thương cho các số phận khốn cùng.



Khuyết Danh-Giáo chủ giáo phái thứ 5
hay nhỉ BQT of chúng ta toàn là các cao thủ võ lâm, xin cho tại hạ vái lạy 1 cái.Ozhi tiền bối trình độ chém of tiền bối quả là đệ nhất thiên hạ.Bái phục bái phục

Ozhi
04-01-2011, 07:56 AM
Ôi, buồn cười quá :so_funny:..dù trong chỗ nhân vật đó, quen được có mỗi một người nhưng vẫn thấy hay :so_funny:..tranh thủ vào đây xin chữ kí luôn :so_funny:

:so_funny: quen hết có tốt có hại đó em. Quen hết, khi em bựa ra, em sẽ bị chửi tập thể. Cơ mà ko quen hết, lại ko dám bựa ra sợ pm chửi cá nhân. Đằng nào thì thằng Khuyết Danh nó cũng chết cả nhà! :so_funny:




hay nhỉ BQT of chúng ta toàn là các cao thủ võ lâm, xin cho tại hạ vái lạy 1 cái.Ozhi tiền bối trình uôj chém of tiền bối quả là đệ nhất thiên hạ.Bái phục bái phục

Ây da~, mạo muội quá đi a~. Tại hạ không dám đem cái vị chi thủ ấy ra mà chém lên chém xuống, cho nên đành nâng tầm võ công thành cao thủ võ lâm. Cũng có cái khó khăn lắm các hạ à! :sr: Không dám nhận hai chữ tiền bối, nguyên nhân cũng vì O không phải là mài dao sát thủ thiệt sự a~ Chỉ là góp một chút nhỏ, mài lại nguyên văn bản gốc + một chút hơi hướm của sự quỡn quá độ của tại hạ a~. Các hạ thiệt là quá khen, quá khen

=^___^=

.Ngọc Xinh.
04-01-2011, 09:21 AM
Hok có gì để nói :haha: Dạo này mình cũng đang bấn mấy thể loại này đây nên mong hai bạn tác giả hoạt động nhiệt tình để lúc nào tớ xì trét lại có cái để hạ cơn.

Thiên Nha
04-01-2011, 10:18 AM
Không đỡ nổi :so_funny:

Cao nhân đắc đạo mà tác hợp với nhau hoá ra lại [..] như thế :so_funny:

Sọ Dừa
05-01-2011, 09:26 PM
Chương 2: Ngôi vị bang chủ


Cáo thị họa chân dung Khuyết Danh được dán khắp nơi, lại có tiền thù lao hậu hĩnh: 5111111111111-xuống hàng-1111111111111111 lượng (sao số lẻ khiếp vậy ò___Ó), khiến dân tình không thể không nghĩ đây là lệnh truy nã một nhân vật quan trọng và vô cùng nguy hiểm. (chứ cái đứa tầm thường ai mà cho tiền nhiều vậy!?!?)

Để tăng thêm tính cấp bách của cáo thị, nhiều tên lính lệ ngứa tay còn biên thêm một dòng rất là sốc nổi: “Tìm người nhất định không thấy người thì phải thấy xác!!” Và hậu quả thì thật là khôn lường. Chỉ một dòng ấy mà khiến quyết tâm của các anh hùng hào kiệt Bắt-người-lãnh-thưởng thêm phần sôi sục.

Và thế là, hậu quả bất đắc dĩ đã xảy ra mà ai ai cũng đoán trước được. Đi đến đâu người ta cũng thấy dòng người sôi sục tìm kiếm. Vạch hết các hang cùng ngõ hẻm, soi mói hết các thau chậu thúng thuyền. Thậm chí cả cái bồn đầy nước mà cũng không tha! Có thể nói, Khuyết Danh bỗng chốc trở nên nổi tiếng, nhà nhà truy lùng Khuyết Danh, người người truy lùng Khuyết Danh.

Quả là một không khí thật là náo nhiệt~

….

Lại kể về hai cái giẻ rách tên gọi Sọ Dừa và Khuyết Danh, nằm thoi thóp trước cửa thành Tịnh Giả Linh Túy đã ngót nghét nửa ngày, cổng thành mới lại một lần nữa mở ra.

Từ từ tiến ra khỏi cổng thành, một cỗ xe đèn lọng nguy nga, vây quanh không biết bao nhiêu là tỳ nữ, nô tài, thật là một quang cảnh khiến người ta không khỏi tự hỏi đó là vị vương tôn công tử hay khuê các tiểu thư, con nhà gia thế nào, lại có … dính dáng đến Tịnh Giả Linh Túy tổng đà, mà xuất thành náo nhiệt như vậy.

Đoàn người chật ních như nêm, đi sâu vào rừng. Đến một quãng vắng, thì dừng lại.

Cửa xe bật mở, rồi hằng tá gia nô người lọng, người quạt, vây quanh lấy nhân vật thần bí đang bước xuống không để ló ra ngoài được một ngón chân, không để lộ cho ai biết được một tí nhân diện.

Đoàn người đi dần vào một bụi cây rậm rạp, đứng đó, im lặng.

Một lúc lâu sau, mới quay trở ra. Vẫn là đoàn gia nô vây quanh kín mít hộ tống chủ nhân trở lại xe lọng xa hoa.

Rồi đoàn xe lại dời bước, hồi thành.

Nhìn lại hai cái giẻ rách bẹp dúm trước thành, đã biến đi đâu mất.




_Sư phụ quả là anh minh. – Sọ Dừa gật gà gật gù, nắm chặt nguyên con gà quay trong tay đã gặm hơn một nữa .- Thật là nếu cứ nằm bẹp dí ở đó, chưa kịp chết đói thì cũng chết do cái bọn kia dẫm đạp.

_Lo cái thân mày đi.- Danh Danh nhăn nhó, mặt tái đi, tay chân đã run rẩy vì… mỏi.- Rớt xuống là bỏ cơm tìm cháo nghen con.

Chẳng là, hai thầy trò đang thằn lằn bám nóc nhà, tay chân bám được chỗ nào trên trần xe thì phải ra sức bám, rớt xuống là toi cả lũ.




Lúc cỗ xe đèn lọng nguy nga tiến ra từ cổng thành, hai cái giẻ rách không hẹn mà cùng nhau ôm bánh xe bò lên sàn xe.

Đúng lúc chiếc xe dừng lại, cửa xe vừa bật mở, 2 thằng đã phóng như bay vào bên trong, thằn lằn bám nóc nhà mà yên vị trên trần xe.

Bày biện bên dưới cơ man nào là cao lương mỹ vị, gà quay, heo sữa, khiến bao tử của 2 thằng đồng loạt biểu tình. Khuyết Danh vừa răn đe Sọ Dừa, vừa phải ráng nuốt nước miếng vào trong, kiếm chế. Một giọt rơi xuống thôi là coi như đời 2 đứa đi tong.

Đoàn gia nô tháp tùng vây kín lấy nhân vật thần bí kia, không để hở 1 ngón chân cũng khiến 2 thằng không khỏi tò mò. Nhưng, không có thời gian để tò mò.

Đoàn người vừa ra khỏi xe, là 2 thằng bay xuống, bẻ gà xẻo heo đánh chén.

Sọ Dừa chưa kịp ăn hết 1 cái đùi gà, Danh Danh chưa kịp cạp hết bộ lòng heo thì đoàn người kia đã quay lại. Hai thầy trò đành ôm gà, ôm heo, tiếp tục làm thằn lằn bám nóc.

Đoàn tùy tùng nán lại khá lâu nên 2 thầy trò mỏi hết mình hết mẩy, tay chân tê cứng lại cả. Khuyết Danh trộm nhớ về những ngày còn nhỏ, vốn bị hành hạ từ lúc còn ấu thơ, nên chiêu thằn lằn bám nóc này không đến nỗi làm mưa làm gió, nhưng, Khuyết Danh quên là y không chỉ có một mình.

“Rầm!”

“Ẳng Ẳng!!!”

“Có thích khách!!!”

“Hộ giá! Hộ giá!”

Sọ Dừa té vào đám gia nô, đám gia nô lại đè lên vị thần bí kia. Trên sàn lăn lăn một cái bánh bao mốc.

Không khí chợt trở nên gợn người đến không ngờ.



=====================


Lại nói về Tịnh Giả Linh Túy tổng đà.

Lệnh triệu tập gửi đi đã non nửa tháng, mà Khuyết Danh vẫn biệt bóng chim tăm cá. Việc này khiến Tịnh Nguyệt Thiên, Giả Len Ka, Linh Trà, Túy Lệ, cả 4 vị giáo chủ của “Tịnh”, “Giả”, “Linh”, “Túy” không khỏi sốt ruột.

Giả Len Ka nhếch khóe môi, gương mặt nàng tựa khóc mà cũng hồ như đang cười, đáy mắt hơi nheo lại, ngoạch một nét, vẽ ra chân dung người đang phẫn nộ.

_Ngót nửa tuần trăng, mà Danh Danh vẫn bặt vô âm tín, chắc lần này nó đã quyết trốn khỏi chúng ta.

_Cũng tại chúng ta cai quản không nghiêm.. hic… Nên Danh Danh… hic… Mới sinh ra hư hỏng như vậy…hic - Túy Lệ không ngăn được tiếng nấc nghẹn ngào.

_Đến rồi. – Linh Trà buông một chữ ngắn gọn.

Một tên gia nô lấm lét bước vào chính điện, rồi khép nép như sợ đầu mình sắp lìa khỏi cổ, sợ sệt mà tâu.

_Thưa Túy giáo chủ, Tiểu...tiểu...thiếu gia... đã bị người ta sát hại.

_Con… Con của ta… - Sắc mặt Túy Lệ, từ thảng thốt cực hạn, đến đau đớn bi thương rồi lại căm phẫn tột cùng. Nắm tay nàng xiết chặt đến run lên.- Kẻ nào, kẻ nào đã gây ra chuyện này?

_Thưa, Tiểu thiếu gia bị nghẹn một cái bánh bao mốc trong cổ họng, ăn uống không ngon, chúng nô tài đã dọn không biết bao nhiêu món mà tiểu thiếu gia ưa dùng, Thiếu gia vẫn không động đến dù là 1 chút. Đầu chiều, chúng nô tài đưa thiếu gia ra rừng để đi ngoài, khi quay trở về kiệu thì thiếu gia đã bị hai tên thích khách từ đâu nhảy xuống đè chết ạ.

_Ôi… Con của ta.- Khóe mi của Túy Lệ đã đầm đìa châu sa, nàng ngân một tiếng thống khổ đến xót xa, rồi lại nâng vò rượu lên môi, lạnh lùng buông từng chữ. – Dẫn 2 tên thích khách đó vào đây cho ta hỏi tội.

_Tuân lệnh Túy giáo chủ. – Tên gia nô hô to. – GIẢI 2 TÊN THÍCH KHÁCH VÀO CHÍNH ĐIỆN.

2 cái giẻ rách Khuyết Danh và Sọ Dừa bị trói gô lại rồi vứt vào chính điện. Quyết không để mình quỳ phục dưới chân người khác. Mặc cho thằng đệ tử đang co rúm lại vì tay mỏi chân nhừ, Danh Danh cố gắng ngóc cái đầu lên thể hiện khí phách nam nhi oanh oanh lẫm lẫm.

Và khi cái đầu bù xù như tổ quạ, tổ ác đó ngóc khỏi mặt đất. Khuôn mặt không còn gì dơ có thể trét thêm vào được đưa thẳng lên nhìn, Túy Lệ lại được thêm một phen ngạc nhiên trước thổn thức sau. Nàng há hốc miệng kinh ngạc đến độ mấy hạt châu sa đang ngân dài trên má bây giờ chui tọt vào miệng trở thành thứ nước hỗ trợ tiêu hóa.

_Ôi…Danh Danh...Danh Danh của ta. Danh Danh của ta đã về. Sao thế này? Đi đâu mà người tàn người tạ, ma không ra ma, quỷ không ra quỷ thế này?-Túy Lệ nghẹn ngào-Người đâu, mau mau mổ thịt Tiểu thiếu gia thiết đãi Khuyết Danh đệ ngũ giáo chủ.

_Nhưng…Thưa Túy Giáo chủ…

_Con chó đó cũng là nuôi để dành làm mồi nhậu cho Túy Lệ thôi mà. Cứ thịt đi. – Giả Len Ka phẩy tay.

Lúc này, 2 thầy trò Khuyết Danh thoáng chột dạ, nghĩ lại mấy món gà quay heo sữa khi nãy mình đánh chén khi nãy đều là… dog food. Thật dị thường.

“Sư phụ với mấy người này có quan hệ thế nào vậy?” – Sọ Dừa hỏi nhỏ.

“Ngươi…không muốn biết đâu…” – Giọng Khuyết Danh run rẩy lạ thường, giọng lạc đi.



============


Bây giờ 5 chiếc ghế vàng đúc đã đủ chỗ, 5 vị giáo chủ của các phân đà của Tịnh Giả Linh Túy đã tề tựu, Giả Len Ka đan hai bàn tay vào nhau, chống trên bàn, nụ cười ma mị vờn trên gương mặt.

_Khuyết Danh, đệ ngao du tứ hải hẳn cũng đã chán chê rồi? (Tới bây giờ mới vác mặt về đó hả?)

_Len Ka. Đừng quá khắt khe.– Nguyệt Thiên chớp nhẹ mi. - Hẳn là đệ ấy đã chịu nhiều khổ cực, chịu đói chịu khát, dãi dầu sương gió. (Con bồ câu của ta đâu, mi thịt nó rồi hả?)

_Từ ngày đệ đi, ta chỉ độc ẩm một mình, rượu nhạt, mồi ươn. – Túy Lệ trầm lắng đầy bi ai.(mày đi mua rượu mới, làm mồi ngon cho chị!)

_Quay về là tốt rồi, ta chỉ mong đệ trưởng thành để gánh vác trọng trách. – Linh Trà mỉm cười rất khẽ. (Đừng hòng trốn nữa nghen con!)

_Các vị tỷ tỷ nói như vậy, có nghĩ là…Ông nội đệ đã qua đời?– Khuyết Danh đập bàn đứng dậy, lời nói ra đầy chua chát. – Nếu chỉ có vậy, thì tiểu đệ xin mạn phép cáo lui. – Nói rồi Danh Danh hùng hổ đi ra khỏi cửa.

Len Ka ném chiếc thòng lọng trong túi ra, gô lấy cổ Danh Danh rồi trói chặt y vào ghế.

_Đệ nghĩ chúng ta đã gọi được đệ trở về, rồi để đệ đi dễ dàng thế hay sao? - Len Ka nhoẻn nụ cười quỷ dị. – Đệ là cháu đích tôn của Đệ nhất bang chủ Tịnh Giả Linh Túy bang chủ đời thứ 38, đệ có bằng lòng, nhậm chức bang chủ kế nhiệm hay không?

_Không!!!!!!!!!!!!!!! – Danh Danh gằn một tiếng cứng cỏi.

….

_Ta nhắc lại một lần nữa… Đệ bằng lòng nhậm chức bang chủ đời thứ 39 của Tịnh Giả Linh Túy hay không?-Giả Len Ka gằng lên từng tiếng. Ánh mắt xoáy ngược và trong.

Các vị Giáo chủ khác cũng không vừa, đều buông ra những ánh nhìn tha thiết dành cho Danh Danh như cầu như khẩn.

_Đệ bằng lòng, bằng lòng mà. Thả đệ ra! Thả đệ ra!

Giun đất đỏ lòm lòm bò lúc nhúc trên đầu, trên áo trên vai Danh Danh, nhão nhão nhoẹt nhoẹt. Từ khi còn rất nhỏ, Danh Danh đã bị ám ảnh bởi một nỗi khiếp sợ tận cùng, đó là… giun đất. Nắm được nhược điểm đó. Len Ka luôn chuẩn bị sẵn một thùng giun đất mỗi khi cần tra khảo và lần nào cũng như lần nào, nó luôn luôn phát huy tác dụng.



==========================


Vậy là ngôi vị bang chủ của Tịnh Giả Linh Túy đệ nhất bang, ngôi vị mà không biết bao nhiêu bang chúng tơ tưởng, chỉ trừ… các vị bang chủ, những người đã “được” làm bang chủ và các vị giáo chủ các phân đà, những người sẽ “được” lựa chọn làm bang chủ đã có người kế vị.

Sinh ra và lớn lên trong bang, Khuyết Danh luôn ghi tâm khắc cốt lời ông nội vừa dặn vừa thổn thức khi còn sống. “Dù có phải chết cũng đừng bao giờ làm bang chủ.” (Dù Khuyết Danh cũng không khỏi tự hỏi, vì sao lại tuyệt đối không được làm bang chủ?)

Nhưng vì đâu, mà hôm nay, (theo lời Giả Len Ka nói) ông đã chỉ định chính Danh Danh sẽ là người kế thừa ngôi vị bang chủ của Tịnh Giả Linh Túy đệ nhất bang?

Để Danh Danh tâm phục khẩu phục. Len Ka đưa ra bức di thư mà ông nội đã để lại cho Danh Danh.

“Các con, tuyệt đối phải bắt Danh Danh làm bang chủ”

Nét chữ của ông nội, rõ ràng rành mạch. À, không hẳn là hoàn toàn rõ ràng rành mạch. Hình như chữ “phải” hơi nhòe.

Nhưng Danh Danh chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Len Ka giật lại bức di thư.

Tâm phục khẩu phục rồi. Danh Danh đành phải tuân thủ lời trăn trối của ông, ngoan ngoãn làm Bang chủ “Tịnh Giả Linh Túy” đệ nhất bang.

(Danh Danh đâu hề hay biết, nội dung ban đầu của bức di thư thực ra là “Các con, tuyệt đối đừng bắt Danh Danh làm bang chủ”. Giả Len Ka đã cạo chữ “đừng” mà vết chữ “phải” đè lên trên.)

….

Để trở thành bang chủ tương lai, Danh Danh phải trải qua nhiều lễ nghi. Do đó, việc nắm các điều lệ của Tịnh Giả Linh Túy dành cho bang chủ là việc tối cần thiết. Nhưng, nhờ công tác tư tưởng của ông nội đã truyền lại khi còn nhỏ, nên Danh Danh cũng không quá bỡ ngỡ.

Trên bàn là một cuộn giấy cổ-cũ-kỹ và to bằng 2 người ôm. Sọ Dừa phải hì hục bê cuộn sớ dài hơn sớ táo quân đó lên vai cho Khuyết Danh giở ra từ từ.

Giấy nhàu nát và mực lòe nhòe, đôi chỗ phải chăm chú lắm mới đọc được chữ.

“Điều thứ nhất.

Bang chủ phải là người có tịnh niệm như mặt hồ, tâm nhẹ như lá rơi, để củng cố tịnh niệm này, mỗi vị bang chủ mỗi ngày phải đi quét chùa 5 canh giờ.”

(1 canh giờ= 2 tiếng đồng hồ)

Khuyết Danh không lấy làm gì đáng ngại điều lệ này cho cam. Vì dẫu sao, từ khi còn nhỏ, Khuyết Danh đã xách nước nấu cơm, chẻ củi, quét nhà cho 4 bà la sát Tịnh, Giả, Linh, Túy giáo chủ, 1 ngày chỉ được ngủ 2-3 canh giờ. Chỉ quét chùa có 5 canh giờ thì bỏ bẽn gì.

Khuyết Danh nghĩ tới Tịnh giáo chủ Tịnh Nguyệt Thiên, người này nổi tiếng tâm tịnh như mặt hồ, tại sao không đảm đương?

Đôi mắt Tịnh giáo chủ luôn mơ màng thinh lặng…hệt như đang ngủ…

Ờ, đúng rồi, bà này ngủ 1 ngày 12 canh giờ còn chưa đủ, đào đâu ra 5 canh giờ 1 ngày mà quét chùa?

Sau khi hết điều thứ nhất, giấy đã bớt nhàu nhĩ hơn, chỉ có màu vàng ố là vẫn còn đậm sắc. (hẳn là ít người đọc đến đoạn này hơn là đọc điều thứ nhất)

“Điều thứ hai

Bang chủ phải từ bỏ dục vọng, không đam mê mỹ sắc.”

Khuyết Danh nhớ đến Ngôn Tình nữ hiệp, nhan sắc yêu kiều của nàng không khỏi khiến Danh Danh lòng đau như cắt. Nhưng, nhìn thấy Ngôn Tình, Danh Danh bỏ chạy lấy mạng còn không kịp. Thì lời khuyên tránh xa mỹ sắc, âu cũng là lời khuyên tốt để bảo toàn tính mạng đa.

Trộm nghĩ, bang chủ đời đầu hẳn là một tên rất xấu trai, ế rục xương, nên mới hành hạ đời sau thế này.

Nhắc đến ế, Danh Danh mới sực nhớ, Giả Len Ka xinh đẹp tuyệt trần, hỉ nộ ái ố luân chuyển trong phút chốc, khó lòng đoán biết. Mới đó đã khóc, mới đó đã cười, mới đó còn ngùn ngụt lửa căm thù, phút chốc đã ai oán thê lương, hẳn vì thế mà không nam nhân nào dám bén mảng (vì sợ nàng có vấn đề về thần kinh :mercy: ) dù thâm tâm, Len Ka luôn mong mỏi 1 bờ vai để tựa đầu.

Qua khỏi điều thứ hai, giấy đã thẳng thớm ra nhiều. (số lượng người bước qua được điều thứ hai quả là ít ỏi)

“Điều thứ ba

Bang chủ không được để tóc dài.”

À à, hẳn vì lý do này mà Linh Trà nhất quyết không chịu làm bang chủ. Linh giáo chủ xưa nay nổi tiếng với suối tóc dài chạm gót, nhuộm máu đen của chiến trường mà óng lên sắc thép. Thật ra là do từ bé vốn đã lười đi tiệm hớt tóc, nên mới dài thườn thượt ra thế.

Còn Khuyết Danh, từ ngày theo Sọ Dừa chạy trốn sự truy sát của tập Đoàn Hủ Nữ, mấy lần 2 thầy trò bị đánh bưu đầu sứt trán, đầu bị hói do sẹo để lại, thành ra cạo hết cho mát rồi cứ thế mà đội tóc giả, nên điều lệ này thật chả xi nhê.

Hết điều thứ ba, giấy đã gần với màu ngà. (Danh Danh tự hỏi, bao nhiêu người chịu đọc điều thứ tư?)

“Điều thứ tư

Bang chủ không được uống rượu.”

Túy giáo chủ uống rượu thay trà, ăn cơm chan rượu thay canh, tắm rửa dùng rượu thay nước lã. Không nghi ngờ gì khi Túy Lệ ra sức đùn đẩy ngôi vị bang chủ cho Danh Danh.

Danh Danh đối với điều lệ này cũng không có gì gây khó dễ. Vì 19 năm nay, không cuộc ăn nhậu nào Túy Lệ không dắt Danh Danh theo. Bao nhiêu mồi Danh Danh ăn, còn bao nhiêu rượu Túy Lệ chỉ vài hơi là nốc cạn, do vậy mà Danh Danh chưa từng biết mùi giọt rượu nào trong đời.

Qua đến điều thứ năm, mặt giấy chỉ còn vương chút bụi.

“Điều thứ năm

Bang chủ phải có tấm lòng nhân hậu, bác ái vị tha, sẵn sàng làm mọi việc cho bang chúng, và cả sư đồ của mình.”

Điều này quả chí lý, Danh Danh tâm đắc mà gật gù, bang chủ phải có tấm lòng bác ái vị tha, không chấp nhất việc nhỏ nhặt. Thế mới xứng danh bang chủ chứ.

Gượm đã, “sẵn sàng làm mọi việc cho bang chúng và cả sư đồ của mình”, mọi việc nghĩa là bao gồm cả gánh nước chẻ củi, nấu ăn, giặt giũ, quét nhà nữa sao? Vậy khác gì làm mọi cho cả bang sai vặt (đến thằng đệ tử còn sai vặt được sư phụ nó nữa!)

Tâm chí bắt đầu bàng hoàng Khuyết Danh mở tiếp cuộn sớ to đùng đàng. Sau điều thứ năm, giấy thật trắng tinh thuần khiết, trắng tinh…không có chữ nào.

“Lạ nhỉ? Sao lại không có chữ?”

Khuyết Danh lẩm bẩm rồi mở tiếp cuộn sớ, vẫn là giấy trắng…

Mở tiếp, vẫn trắng, mở tiếp, trắng hơn…………..

Thấy sư phụ mở giấy cực nhọc, Sọ Dừa cũng phụ giúp 1 tay.

Càng vào sâu, giấy càng mới, càng trắng……

Mất hơn nửa ngày trời 2 thầy trò mới bung được hết cuộn sớ táo quân đủ đè chết người nọ.

Đầu kia của cuộn giấy, đề vài dòng chữ bé xíu ở góc.

“Hiện tại không còn gì để soạn thảo nữa, phần giấy thừa các hạ cứ dành làm giấy vệ sinh.”

Không gian chợt im lặng nặng nề.



==================


_Cáo thị bên ngoài bị người ta hiểu nhầm thành lệnh truy nã rồi. Tỷ giải thích sao đây, Nguyệt Thiên tỷ?

Đôi mắt Tịnh Nguyệt Thiên đang khép hờ, cũng khẽ lay động mà chớp nhẹ như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. (đích thực là mới ngủ dậy :meo:).

Nhận lấy tờ cáo thị từ tay Len Ka, Nguyệt Thiên nhìn rất chăm chú, bên dưới bức họa vẽ Khuyết Danh rất tinh xảo là một dãy số 5111111111111-xuống hàng-1111111111111111 dài khiến người ta hoa cả mắt.

_Số 5 ám chỉ đệ ngũ giáo chủ của Tịnh Giả Linh Túy.

_Vậy còn dãy số 1 tấp nập phía sau?

_Mấy nét xổ đó, chắc...lỡ tay gạch thêm trong lúc…buồn ngủ.

_Vậy nếu có người tìm ra Danh Danh thật, thì bán cả CÁI BANG “Tịnh Giả Linh Túy” để trả nợ à?

_Người tìm được Danh Danh là Tiểu thiếu gia của Túy Lệ, Cứ cúng cho nó 5 111 111111 đếm đủ cục xương...là được mà...ơ hờ...nhưng hình như...Tiểu thiếu gia cũng đã từ chối...(chết rồi còn đâu nữa :timvo:)

Nói rồi đôi mắt dài của Tịnh Nguyệt Thiên lại mơ màng, thinh lặng.

….

Sau khi đã lĩnh hội hết toàn bộ luật lệ của “Tịnh Giả Linh Túy”, bang chủ còn phải chứng minh được trình độ võ công của mình đủ để danh chấn thiên hạ, củng cố địa vị của toàn bang.

Nói cách khác, bang chủ phải có võ công thượng thừa. Với một người trẻ tuổi như Khuyết Danh, cách duy nhất để đạt được điều này trong thời gian ngắn nhất, là luyện võ công tâm pháp bí truyền của Tịnh Giả Linh Túy đệ nhất bang.

Tương truyền, bí tịch võ công tâm pháp này là di vật cuối cùng của giáo chủ đời đầu tiên của Tịnh Giả Linh Túy. Tay ông vẫn còn giữ chặt nó khi qua đời.

Chỉ có bang chủ, mới được phép học võ công tâm pháp này.

Nhưng cho đến hiện tại, chưa hề có vị bang chủ nào sống sót. Tất cả đều đã tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Do đó, phải tốn 3-4 thùng giun đất cho Khuyết Danh sợ đến bất tỉnh thì Nguyệt Thiên, Len Ka, Linh Trà với sự hợp sức của Sọ Dừa mới quẳng được Danh Danh vào phòng luyện công.



===========================


Danh Danh tỉnh lại với 1 quyển bí tịch nhàu nát trên người.

Xung quanh là bóng tối, chỉ leo lét duy nhất 1 luồng sáng giữa phòng, đủ soi rõ mặt chữ. Hẳn đây là phòng phòng luyện công tuyệt mật của Tịnh Giả Linh Túy đệ nhất bang.

Danh Danh toan mở quyển bí tịch ra thì bất ngờ, quyển sách bay lên không trung rồi nằm lơ lửng giữa luồng sáng huyền ảo.

Một chữ “Phá” in lên không trung.

Trang sách đầu tiên được mở toang, in lên nền tối bằng ánh sáng vàng rực một dòng chữ huyền hoặc.

“Võ công tâm pháp bí truyền của Tịnh Giả Linh Túy, dựa trên sự thống nhất của thiên địa đồng tâm, hấp thụ tinh hoa của vạn vật tạo hóa mà tạo ra sức mạnh vô biên, thu phục thiên hạ….”

….

Sọ Dừa vốn quen chạy nhảy (bị hủ nữ đuổi trối đuổi chết), không thì cũng bị Khuyết Danh đánh tơi đánh tả, nay lưu lại Tịnh Giả Linh Túy tổng đà, không phải làm gì lại đâm ra buồn bực. Sẵn có Tịnh Nguyệt Thiên đang ngồi đằng xa, lân la đến hỏi.

_Tiền bối…

Tịnh Nguyệt Thiên chớp nhẹ đôi mắt, ngẩng lên.

_Ngươi gọi ta?

_Tại hạ muốn biết là bao lâu thì sư phụ có thể xuất quan?

_Bình thường thì chỉ nửa canh giờ. Cửa tự khắc mở ra, khi bang chủ luyện xong bí tịch, hoặc…qua đời.

_Qua đời? Không lẽ…

_Bao nhiêu đời bang chủ, khi luyện bí tịch này, đều không qua khỏi nửa canh giờ.

_Nửa canh giờ…Nếu ai làm bang chủ cũng yểu mệnh như vậy, thì lấy đâu ra người cai quản bang chúng?

_Theo lệ, chỉ có những bang chủ đã cống hiến cho Tịnh Giả Linh Túy bang đủ 19 năm kể từ khi là bang đệ cho đến khi là bang chủ, mới được truyền thụ bí tịch võ công tâm pháp.

_Sư phụ còn trẻ như vậy, làm sao có thể cống hiến cho bang 19 năm được?

_Ngươi không biết chứ, Danh Danh sinh ra và lớn lên trong bang, nay nó đã tròn 19 tuổi, tức là đã đủ 19 năm cống hiến… - Nguyệt Thiên nhìn về cánh cửa đóng chặt lạnh lùng.- Các bang chủ ngày trước gia nhập bang phái ở tuổi đội mười chín đôi mươi, đến khi luyện bí tịch, cũng đã trạc tứ tuần, chết đi cũng không đến nỗi là quá yểu mệnh. Còn Danh Danh…Để xem mạng nó lớn, hay vận hạn nó lớn.

Nói rồi, đôi mắt Nguyệt Thiên lại khép hờ.


….


Ông còn sống được đến ngày cháu sinh ra là do có chết ông cũng nhất quyết không luyện thứ bí kíp võ công hại người như rác kia…Khuyết Danh nhớ lại lời ông nội thường kể. Rằng các bang chủ khi vào phòng tu luyện luyện bí tịch võ công, chỉ trong nửa canh giờ đều tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Cũng không khỏi chột dạ, nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao. Danh Danh tiếp tục chăm chú đọc.

“Người luyện võ phải biết trân trọng tinh hoa của trời đất, hòa cơ thể làm một với trời đất, mới nắm được cái tinh túy của võ học.”

Dòng chữ này biến mất, lại thay thế bằng dòng chữ khác.

“Để học được cách trân trọng tinh hoa đó, nhịn thở trong nửa canh giờ.”

Điên à? Nhịn thở 1 khắc là sặc máu rồi, đằng này nhịn nửa canh giờ.

Danh Danh nhẫn nại đọc tiếp.

Quyển bí tịch lật qua trang 2.

“là đồ ngu. Muốn chết sớm thì cứ việc nhịn thở.”

Danh Danh nghe mí mắt giật giật. Ra đây là lý do mà bao nhiêu đời bang chủ chết (thảm) trong tức tưởi. Chết mà chưa kịp đọc trang 2.

“Tinh hoa của đất trời chỉ có người biết ăn chơi mới lĩnh ngộ được, vì vậy hãy cố gắng mà ăn chơi.”

Mắt Danh Danh lại giật lần 2, ăn chơi gì được với cái mớ luật lệ giết người dành cho bang chủ?

“Ăn chơi không được cũng không sao.
Muốn lĩnh hội được võ công thượng thừa, khi luyện võ hãy mặc đồ con vịt.”

Mắt Danh Danh giật dữ dội hơn. Bị nhốt trong cái cũi này, đào đâu ra đồ con vịt?

Trang tiếp theo.

“Nếu các hạ không tìm được đồ con vịt, thì cứ cởi hết đồ ra, trồng chuối đi loanh quanh 5 vòng.”

Hai mắt Danh Danh cùng giật. Cái quyển bí tịch nhảm nhí gì thế này?

“Còn chần chừ gì nữa, cởi đồ ra, trồng chuối đi chứ?”

Chịu hết nổi, Danh Danh đứng bật dậy, túm quyển sách, xé luôn. Danh cứ xé từng trang từng trang, đến trang cuối cùng.

“Viết chơi thôi, Xé đi, đừng đọc.

Ký tên

Hoa Hổng Tàn (aka HoaHocTro)”


….


Chưa đến nửa canh giờ, cửa phòng luyện công bật mở, tung khói bụi mù trời. Cả 4 người bên ngoài như ngừng thở (Tịnh Nguyệt Thiên đang mơ màng) nhìn làn khói dần tan. Danh Danh bước ra, bình an vô sự, trên tay là quyển bí tịch đã rách tan tành.

Sau đó, Danh Danh được ngủ chung với giun, ăn chung với giun, tắm chung với giun, trong suốt mấy tháng ròng …



===================


Có một sự thật mà không ai biết.

Rằng Hoa Hổng Tàn, người sáng lập ra Thiên hạ đệ nhất bang Tịnh Giả Linh Túy, sau khi soạn thảo ra những điều luật dành cho bang chủ. Thì cuộc sống quét chùa, làm sai vặt cho toàn bang gây cho người nhiều ức chế. Nên người thường trút bỏ những ức chế đó vào một quyển nhật ký tự kỷ.

Một hôm đang viết nhật ký, Hoa Hổng Tàn bị muỗi cắn. Con muỗi nội công tuy yếu kém nhưng tốc độ phi thường nhanh nhẹn, Hoa Hổng Tàn đại hiệp phải lao tâm khổ sức để bắt cho kỳ được.

Đập hoài không trúng được con muỗi làm Người mất bình tĩnh. Đúng lúc con muỗi đậu lên cổ, thì Người dùng hết sức bình sinh mà đập nó một phát. Do là người có nội công thâm hậu nên lực đánh quá mạnh, nên Người bị gãy cổ, hy sinh, quyển nhật ký trên vẫn nắm chặt trong tay.

Quyển bí tịch kia là di vật cuối cùng của Hoa Hổng Tàn tiền bối, nên tuyệt đối không ai dám xem thường. Quyển bí tịch này được truyền tụng như là bí tịch võ công tâm pháp, công trình tâm huyết cả một đời của Hoa Hổng Tàn tiền bối, đến chết ngài vẫn nắm chặt lấy không buông.

Ngài đã hy sinh, mà lưu truyền hậu thế. Riêng con muỗi kia, vẫn vo ve sống tốt.



============ tbc ============

hoahongxanh762
05-01-2011, 11:09 PM
ss Ozhi Thế thì phải quen hết :so_funny:...
Nhưng em chưa hiểu tại sao lại là Fanfic, nó có phim à, đọc mà buồn cười chết mất :D

Bồ Công Anh
06-01-2011, 12:09 AM
ss Ozhi Thế thì phải quen hết :so_funny:...
Nhưng em chưa hiểu tại sao lại là Fanfic, nó có phim à, đọc mà buồn cười chết mất :D

Fanfic là thể loại fic được chuyển/ lấy ý tưởng từ 1 bản gốc. Có thể là người thật việc thật! Ko nhất thiết phải là phim hay 1 tiểu thuyết gốc nào đó ^^


@Sọ Dừa và Danh Danh: Quá Pro :hum:

Công trình hợp tác sau 1 cú điện thoại thế này là quá chuẩn :so_funny:

Ozhi
06-01-2011, 03:28 AM
Her boc tem. Trjnh đô vjêt truyên qua la cao thu (ko đơ đươc). Đoc truyên cua tg mơj thây cac mod thât...vô đôj!@@. Mong tg sơm post chap mơj.

:sr: Các mod vốn vô đối mà bạn! Vào box mà làm đối thủ của Mod cho tàn đời sớm hay sao? Toàn võ lâm cao thủ, võ lâm chân nhơn không a~



ss Ozhi Thế thì phải quen hết :so_funny:...
Nhưng em chưa hiểu tại sao lại là Fanfic, nó có phim à, đọc mà buồn cười chết mất :D

Ráng mà quen hết đi cưng! :sr:

Fanfic là thể loại fiction-Người thật việc thật. Giả dụ em hâm mộ thằng ABC nào đó, mà cuộc sống của thằng ABC đó thiệt quá sức tầm thường, hổng có gì vui, em sẽ viết lại một câu chuyện về thằng ABC đó, theo trí tưởng tượng của em. Đó là em viết một Fanfic.



@Sọ Dừa và Danh Danh: Quá Pro :hum:

Công trình hợp tác sau 1 cú điện thoại thế này là quá chuẩn :so_funny:

Không có điện thoại a~ Mới beta xong sáng nay đó ah. Nó nhăn nhó quá trời vì tối qua cái đứa beta bận tối mắt để làm cái chiện khác chiện beta, nó lại nhăn nhăn nhớ quá trời cho đến sáng nay. Nhịn cả ăn sáng đấy à :cr:

Nautilus
06-01-2011, 04:32 AM
Tiểu...tiểu...thiếu gia... đã bị người ta sát hại.
Ôi… Con của ta.- Khóe mi của Túy Lệ đã đầm đìa châu sa, nàng ngân một tiếng thống khổ đến xót xa, rồi lại nâng vò rượu lên môi, lạnh lùng buông từng chữ
ôi cái đoạn Tiểu thiếu gia làm e bị lừa cứ tưởng con of Túy Lệ die thật suýt nữa thì rớt nước mắt (may mà ko rớt).
Cái quả bí tịch võ công mới thâm thúy làm sao :Rằng các bang chủ khi vào phòng tu luyện luyện bí tịch võ công, chỉ trong nửa canh giờ đều tẩu hỏa nhập ma mà chết.
đọc xong cái này thôi chưa cần luyện bí tịch võ công e đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi:ghost::get beaten::silly:

to0to0.l0n3ly
06-01-2011, 04:54 AM
Giun đại hiệp trùm....mềm! Chém chém!!!!!

Ps: Ai cho ta làm trùm với coi!

hoahongxanh762
06-01-2011, 07:22 AM
@ ss Bồ Công Anh , thank ss, hi trước khi viết truyện em cũng có tìm hiểu đôi chút nhưng tại hấp tấp nên chưa mò kĩ :so_funny:...
@ ss O. Chắc khó lắm, nhưng ss biết rùi đấy, em thì kế hoạch luôn săn trong túi áo chỉ chực chờ tung ra :so_funny:...vậy là có nghĩa fanfic này là người thật việc thật của HHT (chắc vậy ^^) xong được viết lại thành truyện, khâm phục lắm cơ...khâm phục luôn cả nhân vật :laugh:

p.s thế nỳ có phải spam hem nhỉ? Chiếu theo quy định mới :so_funny:

Ozhi
06-01-2011, 11:07 AM
Tiểu...tiểu...thiếu gia... đã bị người ta sát hại.
Ôi… Con của ta.- Khóe mi của Túy Lệ đã đầm đìa châu sa, nàng ngân một tiếng thống khổ đến xót xa, rồi lại nâng vò rượu lên môi, lạnh lùng buông từng chữ
ôi cái đoạn Tiểu thiếu gia làm e bị lừa cứ tưởng con of Túy Lệ die thật suýt nữa thì rớt nước mắt (may mà ko rớt).
Cái quả bí tịch võ công mới thâm thúy làm sao :Rằng các bang chủ khi vào phòng tu luyện luyện bí tịch võ công, chỉ trong nửa canh giờ đều tẩu hỏa nhập ma mà chết.
đọc xong cái này thôi chưa cần luyện bí tịch võ công e đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi:ghost::get beaten::silly:

=)) mần răng chưa có người yêu mà có con hả em? Chưa đồng sàn với ai bao giờ mà có con hả em?

Chà chà, hay em theo Khuyết Danh học một tí bí tịch nhỉ? Một tí thôi hen? :5:



@ ss O. Chắc khó lắm, nhưng ss biết rùi đấy, em thì kế hoạch luôn săn trong túi áo chỉ chực chờ tung ra :so_funny:...vậy là có nghĩa fanfic này là người thật việc thật của HHT (chắc vậy ^^) xong được viết lại thành truyện, khâm phục lắm cơ...khâm phục luôn cả nhân vật :laugh:

p.s thế nỳ có phải spam hem nhỉ? Chiếu theo quy định mới :so_funny:

Em cứ tung ra thử xem. Trả lời thì có thể, nhưng ko nên nói quá nhiều về nội dung bên ngoài, chiếu theo nội quy mới!



Giun đại hiệp trùm....mềm! Chém chém!!!!!

Ps: Ai cho ta làm trùm với coi!

:sr: :sr: :sr: :sr: :sr: :sr: :sr: :sr:

Nautilus
08-01-2011, 08:41 AM
=)) mần răng chưa có người yêu mà có con hả em? Chưa đồng sàn với ai bao giờ mà có con hả em?

Chà chà, hay em theo Khuyết Danh học một tí bí tịch nhỉ? Một tí thôi hen? :5:



một tí á ss tha cho em, em còn non trẻ đời em còn dài
ước j em đk làm đồ đệ of 1 trong những vị giáo chủ í nhỉ, đồ đệ này ko học bí tịch đâu nhé (mơ tưởng kìa :botay: )

Dịu dàng một nửa
08-01-2011, 11:01 AM
một tí á ss tha cho em, em còn non trẻ đời em còn dài
ước j em đk làm đồ đệ of 1 trong những vị giáo chủ í nhỉ, đồ đệ này ko học bí tịch đâu nhé (mơ tưởng kìa :botay: )

:so_funny:

Em cứ chạy theo, xin là có người nhận chứ gì đâu mà lo


K.D

Emmerald
08-01-2011, 04:17 PM
=)), bó tay, trình chém của ss và ASD lên đến thượng thừa rồi, quả là bang chủ bang TGLT :so_funny:

Nelly. Doanh
08-01-2011, 09:50 PM
Đọc xong ngất trên cành quất quá :so_funny: bựa kinh người :so_funny:

Khuyết Danh
11-01-2011, 02:02 AM
=)), bó tay, trình chém của ss và ASD lên đến thượng thừa rồi, quả là bang chủ bang TGLT :so_funny:

:sr:

Không phải bang chủ! Là kẻ đang holiday :so_funny: Rảnh quá nên vậy!



Đọc xong ngất trên cành quất quá :so_funny: bựa kinh người :so_funny:

Không bựa không phải vợ người, người nhỉ? :5:

Chiêu Nhi
11-01-2011, 04:54 AM
Mình như vầy mà thèm thịt cầy a ~

Sao nó cứ ngược với con người tong tắng, ngây thơ, ngoan hiền vô đối của mình thế nhỉ :meo:

P/S Mình sẽ đưa nó lên đề cử thoai :so_funny:...Chờ chap tiếp :huglove:

infinite
12-01-2011, 03:47 AM
:so_funny: bảo sao box mình cứ nhốn nháo? Spam nhiều

Bang chủ sợ giun thế, mọi người cứ mặc đồ con giun rồi xéo, chả sợ đâu nhỉ :so_funny:

Lau lâu ko về, ko ngờ mấy bạn này chăm chỉ thế nhỉ :sr:?


Đoán hết tuần lại trở về trạng thái ban đầu thôi nhỉ?

to0to0.l0n3ly
13-01-2011, 11:50 AM
Hí hí 2 trùm ngâm dưa muối có khác! ;))

Bồ Công Anh
13-01-2011, 11:59 AM
Hí hí 2 trùm ngâm dưa muối có khác! ;))

Không phải tại họ!! Là ta ngâm đấy chứ :(

Nelly. Doanh
17-01-2011, 10:36 PM
Đến bao giờ mới có phần bựa tiếp theo đây :nhi:

Sọ Dừa
18-01-2011, 12:51 AM
Sọ Dừa vừa mới lết qua kỳ thi học kỳ, chân thành cáo lỗi với bà con võ lâm đồng đạo.

Chap 3 sẽ được post trong 24h tới T, T

*xếp rổ hứng cà :((

Phong Linh
18-01-2011, 02:36 AM
Hình như ai nóng lòng muốn đọc chap 3 cứ nhằm BCA mà bắn tỉa :so_funny:

Bồ Công Anh
18-01-2011, 08:01 AM
Hình như ai nóng lòng muốn đọc chap 3 cứ nhằm BCA mà bắn tỉa :so_funny:

Tình hình là có chút thay đổi =)) Chap 3 của mình đã được thay thế bằng chap 3 do ASD viết. Mọi người chuyển hướng nhắm nhá :blushing:

Mình cáo từ :chayle:

Nelly. Doanh
18-01-2011, 11:41 PM
Sọ Dừa vừa mới lết qua kỳ thi học kỳ, chân thành cáo lỗi với bà con võ lâm đồng đạo.

Chap 3 sẽ được post trong 24h tới T, T

*xếp rổ hứng cà :((

Mình có nên ném cà cho bạn này hay ko khi mà đã hết 24h mà chả có cái chap 3 nào hết :cr:

Chiêu Nhi
19-01-2011, 11:42 PM
Kiểu này chắc phải quăng bomb chứ không quăng cà chua nữa âu :gian:

Quá 24h rồi mà không thấy chap mới để miềng giải tí sầu :andon:

Cher_sóy
20-01-2011, 04:03 AM
Eo ôi... spam cả rổ này :cr:

Truyện thì có 2 chap.. đọc chả bõ gì cả... hức hức

Thế mà spam truyện trò thì đến cả núi cơ...hix hix

Cơ mà mình đang tham gia spam nè..

Rút cuộc thì bao giờ mới có chap mới vậy? :meo:

săc. đọc xong sặc máu mất... đi chết đây...ôi cái cuộc đời nay..

Khuyết Danh
20-01-2011, 11:41 PM
Vâng, chap đây ạ! @@


---



Chương III: Đào...............Tẩu!?!


Lúc bấy giờ, thời thế loạn lạc, triều đình dấy cơn binh biến. Ba anh em nhà họ Tự, thân là công thần, nhưng không an phận, phất cờ khởi nghĩa lật đổ ngai vàng.

Hoàng đế thì nhu nhược, Tự gia lại rất được lòng dân, vừa phất cờ khởi nghĩa, dân chúng khắp nơi liền hồ hởi ủng hộ. Nào là quân lương, sức người, sức của, kể cả đến con lợn duy nhất trong nhà, người ta cũng đem ủng hộ. Cả các quốc gia hùng mạnh như Phang-gơ quốc, Otaku quốc, Emo quốc thậm chí, ngay cả Tập đoàn Hủ Nữ của Đam gia cũng mang quân chi viện.

Quân Tự gia vừa tiến đến cổng thành, triều đình đầu hàng vô điều kiện. Tự Gia chiến thắng không tốn một viên đạn, một mũi tên.

Con cả nhà họ Tự lên ngôi hoàng đế, lấy niên hiệu là Tự Kỷ, đổi tên nước thành Tự Sướng, mở ra một triều đại Tự Mãn trong lịch sử nhà họ quốc gia.



=============================


Lại nói về Tịnh Giả Linh Túy tổng đà...


Năm Tự Kỷ thứ nhất.

Tịnh Giả Linh Túy là một bang phái lớn trong giang hồ, Khuyết Danh thiếu hiệp lại (bị cưỡng bức) là người kế vị ngôi bang chủ, cư nhiên, đại lễ mừng tân bang chủ thực không thể bình thường. Và, cũng chính vì Tịnh Giả Linh Túy là một bang phái lớn, nên khó tránh khỏi những thế lực thù địch ngấm ngầm phá hoại, lợi dụng đại tiệc mà náo loạn võ lâm.

Tịnh Giả Linh Túy tổng đà, một quang cảnh náo nhiệt, hiếm khi diễn ra.

Người trên í ới gọi, kẻ dưới vội vàng trả lời rồi hai đứa cùng chạy thục mạng. Hơn năm...(tự đếm) bang chúng gồm cả bốn vị giáo chủ, Sọ Dừa và các bang đệ đều tất tả, hối hả, hì hục, hùng hục chạy tới chạy lui, xắn quần xắn áo chuẩn bị cho đại tiệc. Riêng Khuyết Danh, do đang bận ăn dầm nằm dề với giun nên được tạm thời miễn công chạy vặt.

Quá uất ức, quá ghê tởm vì những tháng ngày ăn dầm nằm giề với lũ giun. Một địa ngục trần gian, không ai hay, không ai biết, chỉ mình bản thể đau khổ phải kiềm nén thương đau mà chịu đựng, nên Khuyết Danh thiếu hiệp đã liều mạng đưa ra một quyết định can trường, đó là đào tẩu.

Đêm hôm khuya khoắt, ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, gà đã lên chuồng, chó đã bị cột mỏ, chỉ còn lác đác một số kẻ tham công tiếc của, ở lại dọn cho nốt mớ đồ thừa. Khuê phòng của các vị giáo chủ cũng đã trướng rũ rèm che, ý là các nàng cũng đã nằm ôm giấc mộng (dzai đẹp) mà đi ngủ, Khuyết Danh thiếu hiệp mới dám ngóc đầu dậy, lồm cồm bò xuống khỏi giường ngó ra ngoài. Bồn chồn lo lắng, nãy giờ cũng đã chờ lâu lắm rồi mà!

Mãi đến lúc không ai chú ý tới, mới làm bộ thổi tắt nến trong phòng, nhét gối dưới mền giả người đang ngủ (như mấy chiêu mà Phá lão quân chỉ giáo lúc còn trong giai đoạn huấn luyện) vận từ đầu đến chân một bộ hắc y đen kìn kịt, vội vàng nhón gót lẻn ra ngoài.

Chạy nhè nhẹ, gót chân không chạm đất, mắt không dám nhìn lại phía sau, Khuyết Danh thiếu hiệp vòng qua vườn đào, xuyên qua vườn chuối, phi thân lên cả mái nhà của cái nhà dành để tắm heo. Mục đích cuối cùng của chàng là phía cổng. Nhưng tiếc thay, lũ người tham công tiếc của vẫn còn đang vơ vét mấy cái chân gà treo cổng mang về. Có người thì đâu có chạy ra được! Lại phải vòng ngõ khác.

Tiếp tục băng vườn ổi, lội qua ao nuôi vịt, leo nóc chuồng bò, bò qua cái nhà ủ ...... cái thứ để bón cây, đến bờ tường rào cao hơn ba trượng thì Khuyết Danh bắt gặp một hắc y nhân khác, thân hình cao cả thước (hơn được một chút) đang nhảy choi choi như một con dòi mà mãi cũng không chạm được đến bờ tường.

Nhác thấy bóng Khuyết Danh lấp la lấp ló, tên hắc y nhân kia đưa tay ngoắc ngoắc.

_Đi đâu mà lơ ngơ thế hả? Lại phụ tao cái.

Khuyết Danh ôm tường suy nghĩ, một hồi, cũng thấu ra được tình lý. Tường cao như thế, phải hỗ trợ lẫn nhau mới trèo qua được chứ. Cứ đơn thân độc mã thì chưa kịp leo lên đã bị bắt lại rồi. Nghĩ ngợi xong xuôi, Danh Danh quyết định giúp tên hắc y nhân nọ.

Tên hắc y nhân kia bắt Danh Danh đứng sát vô tường làm chân đế cho hắn đạp mà trèo lên trên.

Danh Danh méo mặt méo mỏ vì đôi giày của tên này không rõ mấy chục năm chưa giặt hay là giẫm trúng cái gì, hôi không tả được. Nhưng mà vẫn phải cắn răng mà chịu, nhỡ mà hé ra 1 tiếng thở mạnh thôi, là bị phát hiện chứ chả chơi.

Hai thằng chật vật mãi, nhất là Danh Danh, khổ sở lắm mới quăng được thằng lùn kia lên được bờ tường.

Lên đến nơi, thì phải tiếp tục tìm cách leo xuống...bờ tường bên kia.

_Giúp tao xuống với... - Thằng lùn nhoi nhoi thấy tội.

Danh Danh cũng luống cuống, chẳng biết làm sao mà giúp. Loay hoay một hồi, nhác thấy cái gì mở toang hoang cách đó khoảng 3-4 bước chân, thì Danh Danh chạy lại! A...thì ra là một cái cổng. Danh Danh hí hửng reo lên, rồi vội vàng chạy qua cái cổng đó, vòng qua bên kia bờ tường mà đỡ thằng lùn xuống. (Hai thằng này ngu thế! Sao không chạy qua cổng luôn cho rồi! ò____Ó)

Lúc đang đỡ thằng lùn xuống đất, trời cũng vừa hừng đông. Ánh dương vừa tràn lên khuôn mặt hai thằng thì phất một cái-một tà áo xẹt ngang mặt.

Cái gì đó, như là hương thơm thiếu nữ. Danh Danh ngẩn người, đần mặt ra. Bóng hình ai, vừa đẹp rạng ngời không chói lóa, vừa thơm tho, thân thuộc đến lạ lùng. Khuyết Danh thiếu hiệp ngỡ như mình gặp tiên nữ giáng thế! Trong lúc vầng dương vừa hửng đằng đông, gặp được trang nhan sắc quả là phúc phận đời đời. Không thể trách sao mặt Danh Danh cứ ngu ra.

_Ai thế? Nàng là tiên nữ giáng trần hay...tiên nữ giáng thế?

Danh Danh hờ hững nói, hờ hững buông tay thả thằng lùn rơi cái bịch xuống đất như trái mít rụng. Tiếng thằng lùn “rụng” xuống đất làm Danh Danh giật mình, nhìn lại , bất chợt tá hỏa nhận ra. Tà áo đó không phải tiên nữ giáng trần hay giáng thế gì hết! Mà là tai họa giáng xuống đầu, một tai họa rất thân quen. Rất thân rất quen, thân quen đến độ........nổi cả da gà, mỏ há hốc, nước mắt lưng tròng, lòng lúng túng, mắt môi ấp úng.

Ngu thay, ngu thay! Người đời chép miệng thương tiếc cho Danh thiếu hiệp. Người mà chàng vừa ngẩn ngơ đứng nhìn, hỏi ngô nghê đó chính là, Linh Trà Linh giáo chủ (Cái tên Linh Trà đặt cấm có sai.) Tội nghiệt thay! Người đời tặc lưỡi than thở. Đào tẩu bất thành, Danh thiếu hiệp bị tóm gọn vì đã vô tình (ngu si) xuất hiện khi Linh Trà giáo chủ, sau ba ngày ba đêm, chỉ vừa mới trở về sau chuyến vi hành đầy gian lao khổ ải trong...

.

.

.


.................tiệm gội đầu...!



Thế là Khuyết Danh thiếu hiệp tiếp tục ăn dầm nằm dề với giun. Tuy nhiên, lần này, chàng được nhận một đặc xá vô cùng đặc biệt, thời gian 12 tháng “ăn nằm” được gia hạn thành 364 ngày. Tên hắc y nhân đào tẩu kia số phận cũng không khá khẩm hơn mấy! Phạm tội đào tẩu và giúp người đào tẩu nên cũng được nhốt chung, cho Danh Danh có tri kỷ mà đối ẩm cùng giun.


============================


Tên hắc y nhân nọ, chẳng phải ai xa xôi lạ lẫm cho cam, chính là Linh Phong, dân gian thường gọi Phong Linh, bang danh là Leng Keng, cũng là một đại hiệp lẫm lẫm nổi tiếng giang hồ, nhất mực trung thành với Tịnh Giả Linh Túy bang.

Nhưng cơ sự vì đâu mà ngày hôm nay, Linh Phong lại tìm cách đào tẩu khỏi ngôi nhà mà chàng luôn một mực thủy chung ấy?

Linh Phong, đại ca của giáo chủ Linh giáo- Linh Trà, nổi tiếng với tài trù nghệ phi phàm, là đệ nhất hỏa đầu quân của Tịnh Giả Linh Túy đệ nhất bang.

Tài trù nghệ của Linh Phong tuy quỷ khốc thần sầu, nhưng Tịnh giả Linh Túy bang không vì thế mà không có thức ăn thừa cặn.

“Tịnh” giáo tâm tịnh như mặt hồ, bao nhiêu dục vọng chỉ như làn gió thoảng, cơm ngon canh ngọt cũng chỉ là giọt nước lã trên đầu môi chót lưỡi. Tịnh Nguyệt Thiên và bang chúng Tịnh giáo, lấy khí trời làm cơm, sương rơi làm nước, không cần ăn uống, giữ lấy tịnh tâm mà ung dung tự tại (ngủ suốt không dậy ăn cơm). Cũng như môn võ công tuyệt học của Tịnh giáo, nhịn đói mà không chết. (chỉ cần ngủ thôi à!)

“Giả” giáo, hỉ nộ ái ố luân chuyển trong phút chốc, giáo đồ Giả giáo tuyệt không được phép để kẻ khác nắm bắt được bản thân, dù cho kẻ nọ có là cha mẹ anh em, bà con thân thuộc. Mỗi giáo đồ từ thơ dại đã phải tập giấu đi nhân cảm, dùng gương soi mà thực hành cách giấu đi nhân cảm. Chính vì thế, Giả Len Ka suốt ngày ôm lấy chiếc gương soi mà không hề đụng đến một hạt cơm nào. (tự kỷ cấp cao ^^!)

“Linh” giáo, phần linh thiêng thần bí của con người, chỉ bộc lộ khi hữu sự. Vì thế, ngoài trừ chuyện máu chảy đầu rơi, gà bay chó sủa, đừng hòng nặn ra được mống giáo đồ Linh giáo nào trong phạm vi 100 dặm quanh Tịnh Giả Linh Túy đệ nhất bang tổng đà.

“Túy” giáo, sinh trong rượu, chết trong rượu. Rượu cũng từ gạo mà nấu thành. Giáo đồ Túy giáo lấy Nữ Nhi Hồng làm lương khô, lấy lệ mà thay chén trà chiều.

Thế là bao nhiêu bang chúng của bổn bang, không một kẻ nào đụng đến nửa hạt cơm Linh Phong nấu ngoại trừ vài con mèo, chó, gà, vịt, bò, trâu, dê, ngỗng..........và Khuyết Danh.

Do bản tính tiết kiệm trời phú (nói cách khác là keo văn kiệt). Linh Phong cứ gom góp hết cơm cặn cá thừa, lưu trữ mà thành cơm nguội để ăn dần.

Làm đầu bếp từ năm lên 6, đến nay đã hai mươi năm…...ăn cơm nguội, Linh Phong khó lòng trở thành một nam tử hán cao to. (Khó trách cao có một thước hơn xíu Ò__ó)

Nhưng, kể từ khi Khuyết Danh mang về cái giẻ rách tên Sọ Dừa. Mọi sự đã đổi khác!

Một thân tên Sọ Dừa, không chỉ chén sạch phần cơm của toàn bang, mà bao nhiêu cơm nguội Linh Phong trữ suốt mười mấy năm, hắn cũng đem chén không thương tiếc. Ngày nào Leng Keng cũng (buộc) phải nấu cơm mới. Cơm nóng canh nồng lại làm chột dạ nam nhi. (20 năm ăn cơm nguội rồi, ăn cơm nóng ăn......không quen @@”)

Thế là, Leng Keng đành gạt đi dòng lệ, quyết tâm trốn thoát khỏi thành trì, chỉ vì cái ăn, vì đấu tranh sinh tồn, và xa xôi hơn nữa là vì tiếng gọi của…...cơm nguội.


===========================


Tịnh Giả Linh Túy tổng đà, rút kinh nghiệm từ cái chết bi thảm của tiền bối Hoa Hổng Tàn, các giáo đồ Linh giáo từ thuở thiếu thời bắt buộc phải tôi rèn một tuyệt chiêu trong võ học :”Bịt mắt bắt muỗi”.

Vì là anh em ruột thịt, lại cùng là đồng môn, Linh Phong và Linh Trà cũng cùng luyện võ công chung với nhau. Cùng bị nhốt chung trong một căn phòng đầy muỗi với đôi mắt bịt kín.

Từ năm lên ba, Linh Phong đã chứng minh mình là một trang nam tử, tướng mạo tuấn tú, văn võ song toàn, xứng đáng là người kế thừa triển vọng nhất của ngôi vị giáo chủ Linh giáo. Vậy nên, thực tài chứng minh cá thể, trong căn phòng đầy muỗi đó, Linh Phong bắt muỗi nhanh như chớp giật, trong khi Linh Trà cứ lóng nga lóng ngóng, tay chân quờ quạng mãi chẳng được con muỗi tép. Nhưng, tiếc thay, đời vốn ganh ghét kẻ có tài.

Trong lúc luyện tập, Linh Phong đã vô tình phát một chưởng đánh gãy...một sợi tóc của Linh Trà. Mảnh tóc dài bằng......lóng chân út, rơi ra, nhẹ nhàng, bay là đà xuống, phũ phàng như giọng nói lạnh băng của Linh lão gia, cha của Linh Phong và Linh Trà.

“Mưu sát đồng môn, lại còn chính là anh em ruột thịt, thật không bằng cầm thú”.

Tang chứng vật chứng rành rành. Mẩu tóc dài bằng lóng chân út kia vẫn còn nằm đó chưa tan mà tiền đồ xán lạn của Linh Phong bị đóng lại ngay trong khoảnh khắc. Ngay lập tức, chàng bị ném vào xó bếp, suốt đời làm hạ nhân cho Tịnh Giả Linh Túy bang. Sinh ra trong giáo phái, học nằm lòng giáo điều mà Linh Phong bây giờ không bằng một bang chúng bên ngoài xin vào, trong khi Linh Trà nghiễm nhiên nhậm chức Linh giáo chủ.

Nói về Linh Trà, vốn nghĩa nặng tình sâu, thương yêu đại ca hơn cả máu thịt, nàng không ngừng mở cuộc điều tra, lật lại mọi tình tiết, hòng minh oan cho đại ca mình. Sau hơn 10 năm, cuối cùng mọi việc cũng được phơi bày ra ánh sáng.

Dấu vết một cái xác muỗi được tìm thấy trên mẫu tóc năm xưa. Chính là Linh Phong, trong phút bịt mắt, nhưng tình thân anh em còn vô hạn. Với một chút công lực và vô vàn tình thương, chàng nhận thấy con muỗi kia đang có ý mưu sát tiểu muội của mình, nên đã một chưởng đánh chết, không ngờ lại vô tình làm gãy một mẩu tóc kia.

Linh Trà tha thiết khẩn cầu Linh Phong trở về tiếp nhận ngôi vị giáo chủ nhưng Linh Phong kiên quyết từ chối, vì đối với chàng, cuộc sống nhung lụa cũng chỉ là địa ngục trần gian nếu không có … cơm nguội

.
.


.

Còn vì đâu có cái tục danh (bang danh) Leng Keng kia.

Chuyện kể rằng, Tịnh Giả Linh Túy bang rộng lớn ngút ngàn, mà giọng nói của người thường chỉ vang trong 30 thước. Sáng, trưa, chiều, tối Linh Phong không thể đơn thân độc mã mà đi gọi từng người dùng cơm. (Lết thân đi chắc thành ma cô, ma cối dọc đường!!!)

Thế là, một chiếc phong linh được trưng dụng để đánh tiếng thông báo mỗi khi giờ ăn đã điểm. Nhưng do Tịnh Giả Linh Túy bang quá rộng lớn, nên chiếc phong linh này, cũng phải là loại đặc chế, to như hơn cả một cái chày đánh trâu!?!?! Và cũng chính vì nó quá to, nên âm thanh không còn thanh thoát nữa mà leng keng, leng keng, chói lói như tiếng kẻng đồng.

Âm thanh chói lói đó rất nhanh chóng đi vào lòng bang chúng.

Tiếng phong linh - kẻng không hẹn trước mà thành âm thanh báo thức giáo đồ Tịnh giáo, dậy hít ít khí trời để còn.....ngủ tiếp.

Tiếng phong linh - kẻng không hẹn trước mà thành lời nhắc nhở giáo đồ Giả giáo lau gương cho bớt mờ để còn......soi tiếp.

Tiếng phong linh - kẻng không hẹn trước mà thành lời khuyên chân thành tránh xa tổng đà cho giáo đồ Linh giáo.

Tiếng phong linh - kẻng không hẹn trước mà thành lời gọi nghĩa tình đi mua thêm rượu để Túy giáo không phải gián đoạn buổi nhậu cùng chiến hữu.

Trân trọng tấm lòng chính trực, hết sức hết lòng vì phận sự của Linh Phong, bang chúng Tịnh Giả Linh Túy đã mang tiếng phong linh - kẻng đầy ấp iu nồng đượm đó, gọi chàng một tiếng ...… Leng Keng...


===========================


Lại kể về cái giẻ rách họ Sọ tên Dừa.

Ngày tháng lưu lại Tịnh Giả Linh Túy bang trôi qua bình lặng làm sao, cơm no áo ấm, đệm thước chăn lành, vô lo vô nghĩ. Cũng chính vì quá bình lặng khiến lòng Sọ Dừa ray rứt không yên.

Dòng hồi tưởng lại xuôi về những ngày cùng Danh Danh lầm lũi trốn chạy sự truy sát của Ngôn Tình và tập đoàn hủ nữ, rồi tháng năm xưa đào tường khoét vách mưu cầu nhìn ngắm Đam Mỹ tiểu thơ. Lại là Đam Mỹ tiểu thơ, chung quy cũng chỉ một từ Đam Mỹ tiểu thơ mới có thể khiến Sọ Dừa lên núi đao xuống chảo dầu biển lửa.

Đam Mỹ tiểu thơ. Nơi phương trời xa xôi kia nàng thế nào, bú có no không, tã có sạch không. Ngôn Tình tiểu thơ có để lọt con kiến nào vào quấy phá nàng không, lỗ trên tường vách khuê phòng đã bít kín chưa, chó trông nhà đã thay chưa...

Những hồi ức oanh liệt một thời, cứ tràn về tràn về, nỗi thương nhớ Đam Mỹ tiểu thơ cứ cào xé tâm can. Cuộc sống yên bình no ấm vốn không dành cho Sọ Dừa. Hắn quyết định phải trở về nơi bắt đầu của tất cả! (Thật là nhàn cư vi bất thiện a~)

Nhưng, Sọ Dừa không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa. Trước khi đi, hắn cũng phải gặp mặt, một lời từ biệt ân sư. Nghĩ sao làm vậy, Sọ Dừa thẳng tiến phòng giun hình, nơi Khuyết Danh đang chịu đày đọa.



===========================


Linh Phong kể từ khi đập đầu xuống đất đến nay vẫn chưa hồi tỉnh, Danh Danh bao phen chết đi sống lại vì đám giun lúc nha lúc nhúc thì cửa phòng bật mở.

_Đệ tử bái kiến sư phụ.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Khuyết Danh thiếu hiệp.


===========================


Suốt bao nhiêu năm sống dưới cùng một mái nhà, lẽ nào 4 vị giáo chủ có thể nhẫn tâm với Khuyết Danh và Linh Phong đến độ, bắt họ chịu đủ 364 ngày đại hình, không kém không hơn một khắc? (Đặc biệt là từ khi Linh Phong bị nhốt, không ai Leng Keng để thông báo cho toàn bang nữa, nên cứ y như là, bang chúng bốn giáo cứ náo loạn cả lên.)

Cũng từ lí do đó, 4 vị nữ giáo chủ đã đích thân hạ cố qua nơi Danh Danh và Leng Keng đang bị phạt một lần.

Túy Lệ vừa mở cửa phòng giun hình, lệ trên khóe mắt đã nghẹn ngào tuôn rơi. Tịnh Nguyệt Thiên đang mơ màng cũng buộc phải choàng tỉnh. Suối tóc dài của Linh Trà cũng đùng đùng dậy sóng, và Giả Len Ka, hằng trăm nhân ảnh chỉ còn lại một : đơ.

Linh Phong vẫn còn bất tỉnh, nhưng đang bị trói trên ghế, chỗ lẽ ra phải là Khuyết Danh, lại chính là Sọ Dừa đang bị trói gô, bịt mõm, cố gắng vùng vẫy nhưng không tài nào thoát được.

Không gian chợt trầm lắng đến bi thương.


===========================

Danh Danh vừa thoát khỏi địa ngục giun, tinh thần sảng khoái lạ thường. Hắn vừa nhảy chân sáo vừa nghêu ngao hát. Cũng phải thôi, chẳng bõ công hắn dụ dỗ tên Sọ Dừa đần thối thế chỗ cho mình, thì tự do này hắn phải tận hưởng chứ!

Cứ thế Danh Danh nghêu ngao lướt qua bao phố phường, trêu ghẹo không biết bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp, mỗi người đi ngang, hắn nựng một cái, thiếu nữ thiếu nhi đều chẳng chừa chỉ chừa bà già là hắn không dám đụng đến vì sợ Thất Lễ....?

Một bé gái khoảng 3-4 tuổi níu áo mẹ, cất giọng ngây thơ.

_Mẹ, mẹ...Tên đần đằng kia trông giống tờ cáo thị hôm trước quá.

Người đời thường nói, lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói.....không thì chết queo! Thật tiếc thay, bé gái ấy, dù ngây thơ trong sáng nhưng nói năng không biết lựa lời, lựa thời, lựa người. Bé cứ phang thẳng một câu, đục thẳng một phát vào mặt Khuyến Danh thiếu hiệp vừa trốn được nợ đời. Thật đáng thương thay!

Thế là chả biết từ đâu chui lên, tấp nập bang chúng Tịnh, Giả, Linh, Túy xuất hiện, gô cổ Danh Danh lôi về.

.

.

.

Về phần Sọ Dừa và Linh Phong. Ngay sau khi Danh Danh trốn thoát, hai người được 4 vị nữ giáo chủ đồng tình ân xá và ném ra ngoài với lời căn dặn: “Mau đi tìm Danh Danh cho ta!”. Cả hai được phép tự do ra vào thành cho đến khi nào mang được không người thì xác trở về.

Tất nhiên, không bỏ lỡ cơ hội đó. Sọ Dừa tức tốc lên đường. Còn Linh Phong, chàng quyết chí đi theo tiếng gọi của…...cơm nguội vẫn còn đang vang vọng nơi xa kia.

.

.

Cửa phòng giun hình thêm một lần mở ra. Và cái nùi giẻ lại một lần nữa được người ta vứt vào họ Khuyết, tên Danh.




----

Emmerald
21-01-2011, 12:24 AM
:so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny: :so_funny:

=>chết vì cười :so_funny:

Sọ Dừa yêu Đam Mỹ tiểu thơ ghê gúm dzị hở trời :so_funny:. Còn anh hùng võ công phi phàm Leng Keng nữa chứ => ngậm họng luôn :so_funny:

:hum: :hum: :hum: :hum: :hum: :hum: :hum:

Không thể chờ đc phần tiếp theo nữa :hum:

.Ngọc Xinh.
21-01-2011, 08:54 AM
Thật không nghĩ bạn ÁSD miêu tả tớ chuẩn đến như vậy :sr:

Haylen Kenshan
22-01-2011, 10:49 PM
"Tịnh Nguyệt Thiên, giáo chủ Tịnh Giáo. Một người có khuôn mặt tịnh như tâm, chưa bao giờ nở nụ cười. Dịu dàng,lắng đọng như mặt hồ mùa thu."

Không bao giờ nở nụ cười => thế cái hình casting cười mỉm mỉm ấy là gì hở tác giả? +_+

Đặc biệt, trịnh trọng yêu cầu các bạn tác giả gắn thêm một cảnh báo cho truyện này, "Không ăn cơm, uống nước khi đọc truyện" => phí cơm hết sức. Như Ken nè, đang ăn -> đọc truyện-> toàn bộ cơm nước đều bay vô cái màn hình ="=

Sự hợp tác- đồng sáng tạo của các bạn đã suýt hại mình chết vì...sặc. Amen~

Rất- rất- trông chờ chap tiếp!

Thank. :step:

Nelly. Doanh
22-01-2011, 10:55 PM
Chờ đợi mãi cuối cùng cũng ra Chap 3 :so_funny:

Nàng Cơm Nguội thật khiến người ta phải bái phục :so_funny: Cười đau cả bụng tối qua tới giờ :so_funny:

Chờ Chap tiếp :cr:

Cơm nGuội
22-01-2011, 11:07 PM
Bạn Sọ Dừa chơi xấu, đem cả tình yêu "cơm nguội" của mình hét lên thành lời thế này :mecry:

thực sự là vô đối muh :so_funny:

[s]weet [t]eeth
23-01-2011, 04:34 AM
Cảm nhận bất di bất dịch khi đọc truyện này là buồn cười...:so_funny:

Cái chỗ leo ra khỏi TGLT vui ^^!..Em sẽ về học ăn cơm nguội :blushing:

Chap mới nhanh nhé :) Lòng tham của con người luôn vô đáy :haha: