hoahongxanh762
30-12-2010, 02:33 AM
Tác giả . Hoa Hồng Xanh
Thể loại . I don’t know^^
Tình trạng : Đã hoàn thành
Dung lượng: 1 chaper
Dành cho everyone
Nội dung . Cô bé đó đúng chẳng phải là em
:tim::tim::tim::tim::tim::tim:
- Này nhóc, làm gì đó – tôi nhìn con bé đang úp mặt vào tường, cuối con đường nhỏ .
- Khóc – Nó ngẩng mặt lên, hai gò má đỏ hồng vẫn in dòng nước mắt .
Tôi thoáng bật cười .
“Chưa bao giờ tôi thừa nhận mình đau dù đang rất đau …
Nhưng cô bé đó …”
- Anh cười cái gì ? – Đang mẩn mê theo đuổi nhưng suy nghĩ của mình, con nhỏ thụi tôi một cái rồi đứng yên tròn mắt nhìn .
- Này nhóc .
- Tui không phải nhóc, tui học lớp 12 đó .
- Còn anh học năm cuối Đại học, không nhóc thì cái gì .?
Nó im bặt, chợt nhận ra điều gì . Nó hí hoáy quay vào trong lấy ra một chiếc hộp gì đó, bỏ vào tay tôi, rồi chạy biến .
- Anh đừng nói là anh đã ở đây và thấy tui khóc, nghe chưa ?
Lại một lần nữa tôi bật cười nhưng lần này chỉ có một mình tôi ở đây thôi .
"May cho nhóc là gặp anh hiền đó. Ờ mà tôi cũng chưa định nghĩa nổi từ hiền ở trường hợp này" .
Chỉ một chút còn lại cái đôi mắt to tròn của cô bé quen quá . Long lanh, ẩn chưa vẻ hồn nhiên, một giọng nói, một cách xưng hô quen thuộc . Và hình như nó giống một ai đó. Nhưng cái người mà tôi đang nghĩ đến giờ ở miền đất xa xôi, Nhật Bản cơ .
Khẽ đưa tay đẩy nhẹ cái hộp, tôi giật mình, một bông hồng xanh gấp bằng giấy, bất chợt tôi thấy cay mí mắt. Lần này, đúng tôi khóc thật, nhưng nếp gấp chưa thạo, như cái bông hoa lần đầu tiên Phương tặng cho tôi. Và không thể quên được niềm vui của Phương khi gấp được nó. Tôi tự hỏi mình không biết nên cảm ơn hay thù hận cái bông hoa đó, bông hoa làm Phương trở nên vui vẻ, và cũng là thứ làm Phương tạm rời miền đất này đến vùng Nhật Bản xa xôi theo đuổi đam mê nghệ thật gấp giấy Origami . Quay trở về với thực tại, tôi gửi cái nhìn xa xăm vào hẻm sâu con đường nhưng cô bé đã khuất dần từ bao giờ .
“Đôi lúc tưởng đã nên được nỗi đâu nhưng không phải, nỗi đau vẫn âm ỉ nơi đây, chỉ là nó tạm ngủ, chực chờ giây phút thức tỉnh mà thôi”
Đứng mãi đây là chuyện không thể, tôi lại cố áp đặt mình bước về nhà . Đã hơn 6h, có nghĩ bây giờ bên ấy đã khoảng 10h, chắc Phương cũng đã đi về. Tôi ngồi ngay vào bàn máy tính, máy vừa lên, tôi vội bật nick liền . Nhưng Phương không onl, tôi tự nhủ mình, cô ấy quá bận, nhưng sao lòng vẫn buồn rười rượi . Có lẽ tôi chẳng tin tưởng hoàn toàn, chẳng đủ tình yêu để xoá nhoà khoảng cách địa lý, đã hơn 3 năm dài dằng dặc, tôi biết rằng cô ấy còn nói yêu tôi đã là điều kì diệu rồi, có thể còn điều kì diệu hơn không, khi khoá học của cô kéo dài 5 năm . Tôi đã có lúc cảm thấy muốn bỏ cuộc, ví như lúc này, tôi tự nói với bản than rằng, mình là gì với Phương, tôi chưa một lần về nhà cô ấy chơi, những gì tôi biết chỉ là qua lời kể của cô ấy, chỉ biết rằng cô còn một em gái, và thế thôi. Thật ít ỏi để tôi tin rằng, tình cảm chúng tôi dành cho nhau là tình yêu và tình yêu đó có thể đi đên hôn nhân, nhưng thôi, cứ đợi vậy.
“Mặc dù nghĩ rằng, hi vọng không nhiều, nhưng tại sao lại cứ cố lao vào, hay phải chăng đó chỉ là tôi sống vì trách nhiệm, không phải sống vì ham muốn”
.
.
.
Ngày hôm sau cũng trên con hẻm đó tôi gặp lại cô bé, nhưng khác là lần này cô bé không khóc thôi .
- Này, ..à ừ ..anh tên gì vậy ? – Cô bé nhìn tôi không chớp mắt .
- Tên Hưng – Và có lẽ theo phản xạ tự nhiên tôi tả lời .
Rồi cô bé tíu tít hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, mất dần cái vẻ rụt rè, và tôi cũng chẳng biết từ bao giờ cũng bị cuốn theo cái vòng đó .
Nhiều ngày trôi qua, tôi tự nhủ mình rằng gặp cô bé đó là một việc cần phải làm trong ngày, có những hôm cuối con hẻm, không thấy cô bé nữa tôi hơi hụt hẫng . Thời gian cứ trôi như thế . Một ngày, một tuần, hai tuần …cái khoảng thời gian trước đây tôi dành để nói chuyện với Phương, bây giờ thế vào là gặp và nói chuyện với cô bé đó . Thực sự cô bé đó rất giống Phương, từ ngoại hình, đến cách ăn nói, và cả cái đam mê với bộ môn nghệ thuật Nhật Bản . Tôi chẳng biết rằng mình đang thích cô bé đó hay bởi cô bé đó giống Phương .
“Đã có lần anh thiết nghĩ, một bản sao của em ở gần cạnh anh thì sao không giữ lấy để thay thế cho một người đang ở phương xa”
Tôi cảm thấy ghét bản thân mình vì đã có những suy nghĩ như vậy, nhưng đó là sự thật . Mỗi buổi tuối sau khi về nhà, lên yahoo tôi không nhìn thấy tin nhắn offline của Phương, và điều đó khiến tôi nghĩ, biết đâu Phương cũng tìm được một điều gì thay thế cho tôi . Và nhờ suy nghĩ đó tôi một phần thoát ra được cảm giác có lỗi .
.
.
.
- Nhóc này, sao cái lần đầu anh găp em em lại khóc thế hả ?
- Tại – nhỏ nhìn tôi cười trừ - ..em nhớ chị gái …
- Thế chị em đi đâu ?
- Chị em đi học xa lắm, mà mấy bông hồng này chị em bày cho em gấp đó, đẹp không ?
- Ukm . Rồi chị em sẽ về mà – tôi nói nhưng trong đầu trống rỗng .
Cô bé im lặng, theo đuổi với cái nhìn xa xăm . Từ dạo đó, tôi hay nghe cô bé kể cho tôi nghe về chị gái của mình như một thiên thần. Cô bé bảo chị khéo tay, thương yêu em lắm nhưng chẳng biết bao giờ chị mới về . Những lúc như vậy tôi cũng chỉ biết im lặng, bởi hình như nhưng câu chuyện đó làm tôi nhớ Phương hơn, nhớ Phương những lúc trước đây khi cô ấy cũng kể về em gái mình với giọng điệu như vậy . Sự thực thì hai người giống nhau quá mức …
.
.
.
Ngày valentine ..
Đến bây giờ có nghĩa là hơn một tháng tôi quen cô bé đó …đồng nghĩa với việc hơn một tháng tôi không liên lạc với Phương …Màn hình yahoo vẫn tĩnh lặng, không một tin nhắn office ..và trong thoáng suy nghĩ, chúng tôi đã hết …
Nỗi đau được tôi vô tâm nén lại, cái gì vốn nghĩa chẳng phải của mình thì thôi hay thả ra, đó là thông điệp của trái tim dành tặng cho tôi ngay lúc này . Rồi một ai đó đến lấp khoảng trống trong lòng ..
BUZZ
Lucky_93: Này anh không đi chơi à ?
Badboy: Có ai đâu mờ đi hả nhóc .
Lucky_93 : hi.lừa .
Hôm nay em có hai chuyện vui luôn .
Badboy: ai rảnh mà lừa .
Nói nghe xem
Lucky_93: Hôm nay chị em về, sáng ra bất ngờ cực luôn, giờ vẫn chưa tin . Bất ngờ mà ngơ người luôn .
Badboy: Ukm
Sướng còn gì . Tiếp đi .
Lucky_93 : Có chuyện này ngộ .
Tại thân anh em mới nói đó .
Buồn cười lắm .
Badboy : gì mờ quan trọng vậy . hi
Lucky_93 : Thằng bạn tặng quà valentine cho em ..
Badboy : thế mừ cũng khoe
Đồ con nít .
Lucky_93: Trêu em à . hưm
Badboy: thôi anh h có việc, nc sau nhé nhóc ..
Tắt Y!M, vốn thực thì chẳng có việc gì nhưng tự dưng biết mình đã đến sau ai đó, phải chăng lại thật bại lần 2 ư ? Không hẳn buồn, vì vốn thực thì cũng chưa bắt đầu nên không thể gọi là kết thúc được . Ngã mình xuống giường, trùm chăn kín mít . Bỗng đâu đó vang lên một thứ âm thanh quen thuộc, cái thứ âm thanh mà đã hơn 3 năm nay tôi không nghe thấy . Tưởng mình mơ, bật dậy để trốn khỏi giấc mơ mà bản thân rất rất mong mỏi, màn hình điện thoại sáng lên, dòng chữ My love lấp lánh . Tâm thức bảo mình đang mơ, bởi dòng chữ đó lâu rồi giờ hiện hiện, trong danh bạ số của Phương tôi lưu là My love vốn là đầu số Việt Nam, không phải Nhật Bản . Đưa đôi tay lên véo chính mình, chẳng phải mơ .
- Anh …em đứng trước nhà trọ, mở cửa cho em …
Không kìm nỗi xúc động, vụt dậy, nhanh chóng đẩy cánh cửa, trước mắt tôi là Phương, là Phương bằng da bằng thịt . lần này nước mắt đã rơi, rơi vì hạnh phúc . Cả hai nhìn nhau, đưng trân . Phương đã dừng khoá học để về đây, tôi vẫn chưa tin đó là sự thật. Bao nhiêu tình cảm, nhớ nhung lại trỗi dậy, phải chăng tôi là người tệ bac ….
“Chẳng biết ở đâu là điểm kết của tình yêu, cứ tưởng hết nhưng hoá ra không phải, tình cảm vẫn ở đó.Chỉ là đôi lúc con người cso những phút xao lòng mà thôi, đứng trách cứ nhé .”
- Này, em về ..vậy định làm gì hả ?
- Thực là có khoá cho sinh viên về nước, đặc cách làm giảng viện Nghệ Thuật ở trường Nghệ Thuật Việt Nam ..
- Anh …xin lỗi ..
- Này nói nữa là em giận đó ..- Phương nhìn tôi với cái ánh mắt quen thuộc .
- Chúng mình kết hôn đi .
- Này, đừng xốc nổi thế chứ . Chờ anh học xong kiếm việc đã chứ .
- Nhưng ..
- Em đã bảo anh đừng nói kiểu đó rồi mà ..- Phương lại mỉm cười .
………..
- Oài anh ơi, sao anh chụp ảnh với em gái em lúc nào đây ?
- Gì cơ? Cô bé này là em gái em hả ?
- Ừm, nhỏ Như đây mà ..
- Gì trùng hợp vậy . Trách gì suýt nữa anh tưởng là em đấy .
- Thế mà em chưa về nhỉ ? Biết đâu đấy . …
- Có thể mờ …- dứt lời, Phương thụi tôi một cái rõ đau như lần đau tiên tôi gặp cô bé đó .
Thật trùng hợp, khi hai người là chị em gái .Đúng là một bản sao, nhưng đó là một bản sao không hoàn chỉnh bởi cô bé đó – Như không yêu tôi như Phương, và tình cảm tôi dành cho Như cũng chỉ là vì Như giống Phương ….Thế rồi ..thoáng trong gió, tôi biết qua những thử thách thì tình yêu sẽ vững bền hơn.
“Có lẽ giữ hình ảnh về bản gốc sẽ tốt hơn hình ảnh của một bản sao nhất là khi bản sao đó lại là bản sao không hoàn chỉnh …”
Thể loại . I don’t know^^
Tình trạng : Đã hoàn thành
Dung lượng: 1 chaper
Dành cho everyone
Nội dung . Cô bé đó đúng chẳng phải là em
:tim::tim::tim::tim::tim::tim:
- Này nhóc, làm gì đó – tôi nhìn con bé đang úp mặt vào tường, cuối con đường nhỏ .
- Khóc – Nó ngẩng mặt lên, hai gò má đỏ hồng vẫn in dòng nước mắt .
Tôi thoáng bật cười .
“Chưa bao giờ tôi thừa nhận mình đau dù đang rất đau …
Nhưng cô bé đó …”
- Anh cười cái gì ? – Đang mẩn mê theo đuổi nhưng suy nghĩ của mình, con nhỏ thụi tôi một cái rồi đứng yên tròn mắt nhìn .
- Này nhóc .
- Tui không phải nhóc, tui học lớp 12 đó .
- Còn anh học năm cuối Đại học, không nhóc thì cái gì .?
Nó im bặt, chợt nhận ra điều gì . Nó hí hoáy quay vào trong lấy ra một chiếc hộp gì đó, bỏ vào tay tôi, rồi chạy biến .
- Anh đừng nói là anh đã ở đây và thấy tui khóc, nghe chưa ?
Lại một lần nữa tôi bật cười nhưng lần này chỉ có một mình tôi ở đây thôi .
"May cho nhóc là gặp anh hiền đó. Ờ mà tôi cũng chưa định nghĩa nổi từ hiền ở trường hợp này" .
Chỉ một chút còn lại cái đôi mắt to tròn của cô bé quen quá . Long lanh, ẩn chưa vẻ hồn nhiên, một giọng nói, một cách xưng hô quen thuộc . Và hình như nó giống một ai đó. Nhưng cái người mà tôi đang nghĩ đến giờ ở miền đất xa xôi, Nhật Bản cơ .
Khẽ đưa tay đẩy nhẹ cái hộp, tôi giật mình, một bông hồng xanh gấp bằng giấy, bất chợt tôi thấy cay mí mắt. Lần này, đúng tôi khóc thật, nhưng nếp gấp chưa thạo, như cái bông hoa lần đầu tiên Phương tặng cho tôi. Và không thể quên được niềm vui của Phương khi gấp được nó. Tôi tự hỏi mình không biết nên cảm ơn hay thù hận cái bông hoa đó, bông hoa làm Phương trở nên vui vẻ, và cũng là thứ làm Phương tạm rời miền đất này đến vùng Nhật Bản xa xôi theo đuổi đam mê nghệ thật gấp giấy Origami . Quay trở về với thực tại, tôi gửi cái nhìn xa xăm vào hẻm sâu con đường nhưng cô bé đã khuất dần từ bao giờ .
“Đôi lúc tưởng đã nên được nỗi đâu nhưng không phải, nỗi đau vẫn âm ỉ nơi đây, chỉ là nó tạm ngủ, chực chờ giây phút thức tỉnh mà thôi”
Đứng mãi đây là chuyện không thể, tôi lại cố áp đặt mình bước về nhà . Đã hơn 6h, có nghĩ bây giờ bên ấy đã khoảng 10h, chắc Phương cũng đã đi về. Tôi ngồi ngay vào bàn máy tính, máy vừa lên, tôi vội bật nick liền . Nhưng Phương không onl, tôi tự nhủ mình, cô ấy quá bận, nhưng sao lòng vẫn buồn rười rượi . Có lẽ tôi chẳng tin tưởng hoàn toàn, chẳng đủ tình yêu để xoá nhoà khoảng cách địa lý, đã hơn 3 năm dài dằng dặc, tôi biết rằng cô ấy còn nói yêu tôi đã là điều kì diệu rồi, có thể còn điều kì diệu hơn không, khi khoá học của cô kéo dài 5 năm . Tôi đã có lúc cảm thấy muốn bỏ cuộc, ví như lúc này, tôi tự nói với bản than rằng, mình là gì với Phương, tôi chưa một lần về nhà cô ấy chơi, những gì tôi biết chỉ là qua lời kể của cô ấy, chỉ biết rằng cô còn một em gái, và thế thôi. Thật ít ỏi để tôi tin rằng, tình cảm chúng tôi dành cho nhau là tình yêu và tình yêu đó có thể đi đên hôn nhân, nhưng thôi, cứ đợi vậy.
“Mặc dù nghĩ rằng, hi vọng không nhiều, nhưng tại sao lại cứ cố lao vào, hay phải chăng đó chỉ là tôi sống vì trách nhiệm, không phải sống vì ham muốn”
.
.
.
Ngày hôm sau cũng trên con hẻm đó tôi gặp lại cô bé, nhưng khác là lần này cô bé không khóc thôi .
- Này, ..à ừ ..anh tên gì vậy ? – Cô bé nhìn tôi không chớp mắt .
- Tên Hưng – Và có lẽ theo phản xạ tự nhiên tôi tả lời .
Rồi cô bé tíu tít hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, mất dần cái vẻ rụt rè, và tôi cũng chẳng biết từ bao giờ cũng bị cuốn theo cái vòng đó .
Nhiều ngày trôi qua, tôi tự nhủ mình rằng gặp cô bé đó là một việc cần phải làm trong ngày, có những hôm cuối con hẻm, không thấy cô bé nữa tôi hơi hụt hẫng . Thời gian cứ trôi như thế . Một ngày, một tuần, hai tuần …cái khoảng thời gian trước đây tôi dành để nói chuyện với Phương, bây giờ thế vào là gặp và nói chuyện với cô bé đó . Thực sự cô bé đó rất giống Phương, từ ngoại hình, đến cách ăn nói, và cả cái đam mê với bộ môn nghệ thuật Nhật Bản . Tôi chẳng biết rằng mình đang thích cô bé đó hay bởi cô bé đó giống Phương .
“Đã có lần anh thiết nghĩ, một bản sao của em ở gần cạnh anh thì sao không giữ lấy để thay thế cho một người đang ở phương xa”
Tôi cảm thấy ghét bản thân mình vì đã có những suy nghĩ như vậy, nhưng đó là sự thật . Mỗi buổi tuối sau khi về nhà, lên yahoo tôi không nhìn thấy tin nhắn offline của Phương, và điều đó khiến tôi nghĩ, biết đâu Phương cũng tìm được một điều gì thay thế cho tôi . Và nhờ suy nghĩ đó tôi một phần thoát ra được cảm giác có lỗi .
.
.
.
- Nhóc này, sao cái lần đầu anh găp em em lại khóc thế hả ?
- Tại – nhỏ nhìn tôi cười trừ - ..em nhớ chị gái …
- Thế chị em đi đâu ?
- Chị em đi học xa lắm, mà mấy bông hồng này chị em bày cho em gấp đó, đẹp không ?
- Ukm . Rồi chị em sẽ về mà – tôi nói nhưng trong đầu trống rỗng .
Cô bé im lặng, theo đuổi với cái nhìn xa xăm . Từ dạo đó, tôi hay nghe cô bé kể cho tôi nghe về chị gái của mình như một thiên thần. Cô bé bảo chị khéo tay, thương yêu em lắm nhưng chẳng biết bao giờ chị mới về . Những lúc như vậy tôi cũng chỉ biết im lặng, bởi hình như nhưng câu chuyện đó làm tôi nhớ Phương hơn, nhớ Phương những lúc trước đây khi cô ấy cũng kể về em gái mình với giọng điệu như vậy . Sự thực thì hai người giống nhau quá mức …
.
.
.
Ngày valentine ..
Đến bây giờ có nghĩa là hơn một tháng tôi quen cô bé đó …đồng nghĩa với việc hơn một tháng tôi không liên lạc với Phương …Màn hình yahoo vẫn tĩnh lặng, không một tin nhắn office ..và trong thoáng suy nghĩ, chúng tôi đã hết …
Nỗi đau được tôi vô tâm nén lại, cái gì vốn nghĩa chẳng phải của mình thì thôi hay thả ra, đó là thông điệp của trái tim dành tặng cho tôi ngay lúc này . Rồi một ai đó đến lấp khoảng trống trong lòng ..
BUZZ
Lucky_93: Này anh không đi chơi à ?
Badboy: Có ai đâu mờ đi hả nhóc .
Lucky_93 : hi.lừa .
Hôm nay em có hai chuyện vui luôn .
Badboy: ai rảnh mà lừa .
Nói nghe xem
Lucky_93: Hôm nay chị em về, sáng ra bất ngờ cực luôn, giờ vẫn chưa tin . Bất ngờ mà ngơ người luôn .
Badboy: Ukm
Sướng còn gì . Tiếp đi .
Lucky_93 : Có chuyện này ngộ .
Tại thân anh em mới nói đó .
Buồn cười lắm .
Badboy : gì mờ quan trọng vậy . hi
Lucky_93 : Thằng bạn tặng quà valentine cho em ..
Badboy : thế mừ cũng khoe
Đồ con nít .
Lucky_93: Trêu em à . hưm
Badboy: thôi anh h có việc, nc sau nhé nhóc ..
Tắt Y!M, vốn thực thì chẳng có việc gì nhưng tự dưng biết mình đã đến sau ai đó, phải chăng lại thật bại lần 2 ư ? Không hẳn buồn, vì vốn thực thì cũng chưa bắt đầu nên không thể gọi là kết thúc được . Ngã mình xuống giường, trùm chăn kín mít . Bỗng đâu đó vang lên một thứ âm thanh quen thuộc, cái thứ âm thanh mà đã hơn 3 năm nay tôi không nghe thấy . Tưởng mình mơ, bật dậy để trốn khỏi giấc mơ mà bản thân rất rất mong mỏi, màn hình điện thoại sáng lên, dòng chữ My love lấp lánh . Tâm thức bảo mình đang mơ, bởi dòng chữ đó lâu rồi giờ hiện hiện, trong danh bạ số của Phương tôi lưu là My love vốn là đầu số Việt Nam, không phải Nhật Bản . Đưa đôi tay lên véo chính mình, chẳng phải mơ .
- Anh …em đứng trước nhà trọ, mở cửa cho em …
Không kìm nỗi xúc động, vụt dậy, nhanh chóng đẩy cánh cửa, trước mắt tôi là Phương, là Phương bằng da bằng thịt . lần này nước mắt đã rơi, rơi vì hạnh phúc . Cả hai nhìn nhau, đưng trân . Phương đã dừng khoá học để về đây, tôi vẫn chưa tin đó là sự thật. Bao nhiêu tình cảm, nhớ nhung lại trỗi dậy, phải chăng tôi là người tệ bac ….
“Chẳng biết ở đâu là điểm kết của tình yêu, cứ tưởng hết nhưng hoá ra không phải, tình cảm vẫn ở đó.Chỉ là đôi lúc con người cso những phút xao lòng mà thôi, đứng trách cứ nhé .”
- Này, em về ..vậy định làm gì hả ?
- Thực là có khoá cho sinh viên về nước, đặc cách làm giảng viện Nghệ Thuật ở trường Nghệ Thuật Việt Nam ..
- Anh …xin lỗi ..
- Này nói nữa là em giận đó ..- Phương nhìn tôi với cái ánh mắt quen thuộc .
- Chúng mình kết hôn đi .
- Này, đừng xốc nổi thế chứ . Chờ anh học xong kiếm việc đã chứ .
- Nhưng ..
- Em đã bảo anh đừng nói kiểu đó rồi mà ..- Phương lại mỉm cười .
………..
- Oài anh ơi, sao anh chụp ảnh với em gái em lúc nào đây ?
- Gì cơ? Cô bé này là em gái em hả ?
- Ừm, nhỏ Như đây mà ..
- Gì trùng hợp vậy . Trách gì suýt nữa anh tưởng là em đấy .
- Thế mà em chưa về nhỉ ? Biết đâu đấy . …
- Có thể mờ …- dứt lời, Phương thụi tôi một cái rõ đau như lần đau tiên tôi gặp cô bé đó .
Thật trùng hợp, khi hai người là chị em gái .Đúng là một bản sao, nhưng đó là một bản sao không hoàn chỉnh bởi cô bé đó – Như không yêu tôi như Phương, và tình cảm tôi dành cho Như cũng chỉ là vì Như giống Phương ….Thế rồi ..thoáng trong gió, tôi biết qua những thử thách thì tình yêu sẽ vững bền hơn.
“Có lẽ giữ hình ảnh về bản gốc sẽ tốt hơn hình ảnh của một bản sao nhất là khi bản sao đó lại là bản sao không hoàn chỉnh …”