♥ღTùng tử tế ♥ღ
06-12-2010, 11:24 PM
http://static.mp3.zing.vn/skins/default/flash/player/mp3Player_skin8.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog/?Ny8xOS83MTlmMzU1YTk3MzhiY2RiZmIxOTAzMjQzMzg1YWZiZ S5cUIbaBmUsICDN8RMOyWeBmmUsICgdGjhdUng51pIGdpYW58U GhhWeBiDEkMOsWeBmggVMO5WeBmd8dHJ1ZXw
Cuộc sống hối hả , gấp gáp , khiến ta muốn có một không gian yên tĩnh , nằm nghe nhạc , suy nghĩ miên man về những điều ta đã làm , những người ta đã gặp và những người đã vô tình bước qua mà để lại cho ta những kỷ niệm khó quên . Phải chi nếu ta quay ngược lai được thời gian ,để rồi có thể sống trong tuổi thơ đầy ắp tiếng cười , được đi chơi giữa những buổi trưa hè , nghe tiếng ve kêu râm ran, được tắm dưới làn nước trong xanh của hồ nước, nô đùa vui vẻ với những đứa bạn cùng trang lứa , được đi bắt châu chấu trên bờ đê chải một thảm cỏ xanh mướt :hihi:..được đi lội bùn tát cá vui vẻ với những đứa em , rồi khi ta lớn lên , ta bắt đầu nhận thức được nhiều thứ , đứng đắn hơn trong cử chỉ lời ăn , tiếng nói.. và điều đặc biệt hơn là biết rằng mình đã có tình cảm với một người nào đấy !..Khi yêu thì chắc hẳn mọi thứ sẽ có một màu sắc tươi sáng , một cảm giác nâng nâng khó tả , khiến ta mụ mị chìm đắm trong hạnh phúc !! nhưng khi tình yêu vuột mất thì nó quả là một thảm kịch , 2 người sẽ chọn cho mình một lối đi riêng....Bước trên con đường với những bước chân khá nặng nhọc, những bước chân ấy có thể đi theo ta một, hai ngày , không chừng là một hoặc hai tháng..Đấy là dòng thời gian,nếu bạn muốn gỡ bỏ sự nặng nhọc trên đôi chân bạn thì không khó , chỉ sợ khi đi đang đi trên con đường mà bạn chọn bạn bỗng bật khóc , bỗng thấy hối hận , vậy là bạn đang thất bại trên chính con đường bạn đã chon. Lúc đấy bạn phải đứng dậy,hãy lau nước mắt và nghĩ về một điều tươi sáng hơn khi bước trên con đường bạn đã chọn , hãy sống để cho người đó phải cảm thấy nuối tiếc khi mất bạn. Biết rằng vẫn sẽ đau , vẫn sẽ buồn nhưng cuộc sống là như vậy , tìm một cái mãi mãi cho riêng mình thì đâu có dễ. Nằm nghe bài hát này mình chỉ suy nghĩ về câu hỏi "" Trôi qua bao nhiêu năm nữa...có lẽ ta ko ngây ngô.. như bây giờ! ""
Cuộc sống hối hả , gấp gáp , khiến ta muốn có một không gian yên tĩnh , nằm nghe nhạc , suy nghĩ miên man về những điều ta đã làm , những người ta đã gặp và những người đã vô tình bước qua mà để lại cho ta những kỷ niệm khó quên . Phải chi nếu ta quay ngược lai được thời gian ,để rồi có thể sống trong tuổi thơ đầy ắp tiếng cười , được đi chơi giữa những buổi trưa hè , nghe tiếng ve kêu râm ran, được tắm dưới làn nước trong xanh của hồ nước, nô đùa vui vẻ với những đứa bạn cùng trang lứa , được đi bắt châu chấu trên bờ đê chải một thảm cỏ xanh mướt :hihi:..được đi lội bùn tát cá vui vẻ với những đứa em , rồi khi ta lớn lên , ta bắt đầu nhận thức được nhiều thứ , đứng đắn hơn trong cử chỉ lời ăn , tiếng nói.. và điều đặc biệt hơn là biết rằng mình đã có tình cảm với một người nào đấy !..Khi yêu thì chắc hẳn mọi thứ sẽ có một màu sắc tươi sáng , một cảm giác nâng nâng khó tả , khiến ta mụ mị chìm đắm trong hạnh phúc !! nhưng khi tình yêu vuột mất thì nó quả là một thảm kịch , 2 người sẽ chọn cho mình một lối đi riêng....Bước trên con đường với những bước chân khá nặng nhọc, những bước chân ấy có thể đi theo ta một, hai ngày , không chừng là một hoặc hai tháng..Đấy là dòng thời gian,nếu bạn muốn gỡ bỏ sự nặng nhọc trên đôi chân bạn thì không khó , chỉ sợ khi đi đang đi trên con đường mà bạn chọn bạn bỗng bật khóc , bỗng thấy hối hận , vậy là bạn đang thất bại trên chính con đường bạn đã chon. Lúc đấy bạn phải đứng dậy,hãy lau nước mắt và nghĩ về một điều tươi sáng hơn khi bước trên con đường bạn đã chọn , hãy sống để cho người đó phải cảm thấy nuối tiếc khi mất bạn. Biết rằng vẫn sẽ đau , vẫn sẽ buồn nhưng cuộc sống là như vậy , tìm một cái mãi mãi cho riêng mình thì đâu có dễ. Nằm nghe bài hát này mình chỉ suy nghĩ về câu hỏi "" Trôi qua bao nhiêu năm nữa...có lẽ ta ko ngây ngô.. như bây giờ! ""