Sọ Dừa
23-11-2010, 02:39 AM
Tittle: Dây [Vì em không là người :so_funny:]
Category: Điên điên, bệnh bệnh, ngu ngu. :so_funny: (ko có nghĩa nó là truyện bựa nhá :D)
Warning: có chiều hướng biến thái (nặng nhẹ tùy tâm trạng :D), 17+18+19+ (1 trong 3 rate, tùy hứng :so_funny:), hentai, yaoi… blah blah (nếu máu :rain:)
Bản quyên tác phẩm tthuộc về tôi, ai muốn mang nó đi đâu, hãy báo cho tôi một tiếng
==================
Chương mở đâu
Hàng cúc áo giật phăng xơ xác trên chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ, Anh ngồi ở đó, lưng tựa vào thành giường. Máu lấm tấm trên drap giường, trên áo, trên da thịt, trên đôi bàn tay ngửa ra buông thõng dọc theo thân người.
Nắng thốc vào mặt, làm cổ họng anh khô đắng. Cái hơi nóng bức bối trong không khí xé vụn ký ức. Những mảnh ký ức mù mờ lại chắp nối thành những hình thù vô định.
Mùi hương nồng nồng chờn vờn quanh anh, ngụp lặn trên da thịt, không đê mê, không cám dỗ, bụi bặm và trần tục.
Nắng vẽ ra một nụ cười, một làn môi mọng, rồi một mái tóc dài, rồi một hình hài xinh đẹp. Là hơi ấm đó, gắt gỏng như nắng trưa. Là mùi hương đó, đầy bụi bặm của đô thành phố thị. Là cô.
Cô đến bên anh, nụ cười sang sảng bất cần, đặt tay lên cổ anh, xiết lấy, rồi ngồi vào lòng anh, cười man dại.
Anh nhìn cô, cứ nhìn cô đăm đăm. Anh nhìn cô cười, nhìn cô nhạo báng anh.
Rồi cô đứng dậy. Vội vã nâng cánh tay, anh vùng ôm chặt lấy, cô nhanh chóng vụt tan theo bóng nắng, để lại trên đôi cánh tay anh trống rỗng.
Cô không còn ở đó? Hay cô vốn không hề ở đó?
Anh nhìn đôi bàn tay mình, rồi xiết lại, bấu móng vào da thịt. Để máu trào ra, Cô đã luôn cào xé cả thể xác và linh hồn anh. Như thế này…
==================================
Chương 1
Vĩ cầm
http://www.youtube.com/v/1jm048XJohU?fs=1&
Tiếng vỗ tay, tiếng hò reo dậy trời hòa theo nhịp rock violon cuồng loạn.
Lam dứt điểm bằng nốt mi cao vút đứt cả dây đàn. Chiếc vĩ đàn của Vĩ vỡ nát sau nốt nhạc cuối cùng. Đầu ngón tay anh rớm máu sau khi tì siết trên dây đàn suốt 3 tiếng đồng hồ. Một khi đã biểu diễn, họ hóa thân thành dã thú.
=============
http://i29.tinypic.com/20i7txz.jpg
Phòng đạo cụ nằm gần sát trục đường chính. Bóng tối đã đặc lại, phủ lấp lối đi.
Lam xếp cây violon màu tím đỏ vào chiếc hộp đen quét sơn bóng. Điếu Malboro trên tay nhả từng cuộn khói.
_Cat-sê đêm nay đây.- Vĩ ném chiếc phong bì khá dày xuống sàn. Thiếu mỗi việc anh nhổ nước bọt vào đó.- Dek biết mấy lão ban tổ chức ăn no rửng mỡ này nghĩ cái gì. Tổ chức rock show cho 1 đám choai choai nhăng nhít. Chỉ hò hét là giỏi.
_Mấy lão ăn no rửng mỡ kia chỉ nghĩ đến lũ nhăng nhít đó chi ra bao nhiêu tiền để hò hét mà thôi.- Lam rít một hơi dài. Áp sát đôi môi mình thật gần môi Vĩ, nhả làn khói thuốc đầy ma mị vào hơi thở của anh. – Họ vốn không cần biết bản chất của thứ được gọi là rock là gì.
Vĩ rút một điếu Malboro gắn liên miệng, rồi cúi xuống, chạm mũi điếu thuốc của anh lên đầu điếu thuốc đang đỏ khói trên môi Lam, để lấy mồi lửa.
_Vậy, bản chất của thứ được gọi là rock đó, là gì?- Vĩ choàng tay ra sau lưng Lam, nhấc bổng cô lên, rồi kéo sát vào mình. Dò xét từng cửa động trên gương mặt Lam, anh nụ cười nửa miệng.
_Bản chất… - Lam chầm chậm đặt môi mình lên môi Vĩ.- … Là thứ tuyệt đối không thể nắm bắt.
_Câu trả lời rất hay.
Vĩ hôn Lam, lên chiếc khuyên bạc đính trên môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi, rồi chầm chậm mơn trớn đôi má, rồi thấp dần thấp dần, khao khát chiếm đoạt cả chiếc cổ cao xấc xược. Bàn tay anh luồn vào trong chiếc áo đang dần tuột khỏi vai Lam, thèm khát chiếm lĩnh từng chút từng chút một trên cơ thể cô, ngấu nghiến da thịt, gặm nát cả linh hồn.
_Mẹ hiền đến đón con gái kia kìa.- Mắt liếc nhìn ra cửa sổ, khóe môi Lam nhếch lên, đầy nhạo báng.
Một quầng sáng vàng rực bao trùm lấy 2 người, tiếng động cơ xe rầm rĩ đến đinh tai nhanh chóng lôi Vĩ ra khỏi cuộc vui dang dở, bực dọc mà gằn giọng từng tiếng.
_Mẹ kiếp!!
Vĩ phun một bãi nước bọt nhìn chiếc BMW màu đen đỗ xịch bên vệ đường. Bước ra từ buồng lái, người đàn ông mặc áo đen hướng đôi mắt sáng và nghiêm nghị về phía 2 người.
http://fc06.deviantart.net/fs39/i/2009/056/1/4/_Snowy__by_sakimichan.jpg
Vĩ lẳng hộp đàn qua vai, không quên cúi xuống, đặt lên môi Lam thêm một lời tạm biệt.
_Lần sau em không thoát được dễ dàng vậy đâu, quý cô violinist ạ. - Vĩ rít qua kẽ răng, rồi quay đi, về phía chiếc BMW đang chờ sẵn.
Cửa xe đóng sầm lại đầy bực bội, ném lại phía sau lưng cái im lặng đặc quánh của bóng đêm.
Chùi những vết hôn thèm khát trên cổ, trên vai, Lam nhìn theo chiếc ô tô cho đến khi nó chìm vào bóng tối.
Chiếc phong bì chật cứng những tờ polimer xanh lá, nằm im lìm dưới sàn nhà, vùi lấp dưới những mảng tàn thuốc xám xịt.
================================
http://fc03.deviantart.net/fs32/i/2008/193/1/a/_Red_Seduction___by_sakimichan.jpg
Vĩ bắt tréo chân, dang tay ngả ngớn trên ghế bành. Chân mày nhướn lên nhìn Lữ. Ánh mắt thách thức, pha chút gì đó khinh miệt.
_Anh không có chuyện gì khác để làm ngoài việc suốt ngày bám theo tôi sao? Anh hai?
_Nếu được, anh cũng muốn như thế.- Lữ nhìn thẳng vào mắt Vĩ, giọng anh sắc lại, như muốn nó phải nuốt lấy từng lời của anh.- Chỉ vì trước đây anh lơ là quản lý cậu, nên cậu mới ra cái thứ này. Cậu nên nhìn lại mình đi! Lê Thoại Vĩ! Cậu đã 27 tuổi, không còn nhỏ nhít gì nữa để ra đường múa may quay cuồng với cái lũ đầu đường xó chợ đó.
_Đừng phán xét bất cứ thứ gì nếu nó là cái gì anh còn không biết.- Vĩ lại cười, khinh khỉnh.
_Có thằng đàn ông nào 27 tuổi, được xã hội nể trọng mà tóc tai nhuộm 2 3 màu, khuyên tai, khuyên mắt, khuyên môi trên dưới chục cái hay không? Cậu cũng đã có bằng đại học. Hãy thôi những trò nhạc nhẽo vô bổ, tìm cho mình một công việc đàng hoàng mà làm. Cái lũ hú hét, quay cuồng nhăng nhít đó không cho cậu cái gọi là tương lai đâu.
_Tương lai, thật khủng khiếp làm sao.- Vĩ chống tay đứng dậy. Đôi mắt vẫn chòng chọc nhìn Lữ, săm soi, Vĩ áp sát gương mặt mình vào gương mặt Lữ, đủ gần để Lữ có thể nhìn thấy mình rõ mồn một trong con ngươi của Vĩ.- Thứ tương lai mà anh nói làm cho tôi ghê sợ đấy, anh hai ạ. Anh yên tâm. Dù tôi có chết ở nơi “đầu đường xó chợ” nào, tôi cũng không để ai biết, anh là anh trai của tôi đâu. À, tôi nhầm… -Vĩ chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ Lữ cho thật chỉnh tề. - Thứ tôi tuyệt đối không được để ai biết, rằng tôi là em trai của anh mới đúng. Vì điều đó, quả là nhục nhã đối với anh, phải không? Tôi sẽ không làm sứt mẻ chút nào sự nể trọng người ta dành cho anh đâu. Anh hai đáng kính của tôi ạ.
Vĩ thọc sâu 2 tay vào túi rồi bước về phòng, căn phòng tối nằm cuối dãy hành lang dài dằng dặc.
Lữ đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, hắt ra một tiếng thở dài.
Có những lỗi lầm không thể tha thứ…
(tbc)
Category: Điên điên, bệnh bệnh, ngu ngu. :so_funny: (ko có nghĩa nó là truyện bựa nhá :D)
Warning: có chiều hướng biến thái (nặng nhẹ tùy tâm trạng :D), 17+18+19+ (1 trong 3 rate, tùy hứng :so_funny:), hentai, yaoi… blah blah (nếu máu :rain:)
Bản quyên tác phẩm tthuộc về tôi, ai muốn mang nó đi đâu, hãy báo cho tôi một tiếng
==================
Chương mở đâu
Hàng cúc áo giật phăng xơ xác trên chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ, Anh ngồi ở đó, lưng tựa vào thành giường. Máu lấm tấm trên drap giường, trên áo, trên da thịt, trên đôi bàn tay ngửa ra buông thõng dọc theo thân người.
Nắng thốc vào mặt, làm cổ họng anh khô đắng. Cái hơi nóng bức bối trong không khí xé vụn ký ức. Những mảnh ký ức mù mờ lại chắp nối thành những hình thù vô định.
Mùi hương nồng nồng chờn vờn quanh anh, ngụp lặn trên da thịt, không đê mê, không cám dỗ, bụi bặm và trần tục.
Nắng vẽ ra một nụ cười, một làn môi mọng, rồi một mái tóc dài, rồi một hình hài xinh đẹp. Là hơi ấm đó, gắt gỏng như nắng trưa. Là mùi hương đó, đầy bụi bặm của đô thành phố thị. Là cô.
Cô đến bên anh, nụ cười sang sảng bất cần, đặt tay lên cổ anh, xiết lấy, rồi ngồi vào lòng anh, cười man dại.
Anh nhìn cô, cứ nhìn cô đăm đăm. Anh nhìn cô cười, nhìn cô nhạo báng anh.
Rồi cô đứng dậy. Vội vã nâng cánh tay, anh vùng ôm chặt lấy, cô nhanh chóng vụt tan theo bóng nắng, để lại trên đôi cánh tay anh trống rỗng.
Cô không còn ở đó? Hay cô vốn không hề ở đó?
Anh nhìn đôi bàn tay mình, rồi xiết lại, bấu móng vào da thịt. Để máu trào ra, Cô đã luôn cào xé cả thể xác và linh hồn anh. Như thế này…
==================================
Chương 1
Vĩ cầm
http://www.youtube.com/v/1jm048XJohU?fs=1&
Tiếng vỗ tay, tiếng hò reo dậy trời hòa theo nhịp rock violon cuồng loạn.
Lam dứt điểm bằng nốt mi cao vút đứt cả dây đàn. Chiếc vĩ đàn của Vĩ vỡ nát sau nốt nhạc cuối cùng. Đầu ngón tay anh rớm máu sau khi tì siết trên dây đàn suốt 3 tiếng đồng hồ. Một khi đã biểu diễn, họ hóa thân thành dã thú.
=============
http://i29.tinypic.com/20i7txz.jpg
Phòng đạo cụ nằm gần sát trục đường chính. Bóng tối đã đặc lại, phủ lấp lối đi.
Lam xếp cây violon màu tím đỏ vào chiếc hộp đen quét sơn bóng. Điếu Malboro trên tay nhả từng cuộn khói.
_Cat-sê đêm nay đây.- Vĩ ném chiếc phong bì khá dày xuống sàn. Thiếu mỗi việc anh nhổ nước bọt vào đó.- Dek biết mấy lão ban tổ chức ăn no rửng mỡ này nghĩ cái gì. Tổ chức rock show cho 1 đám choai choai nhăng nhít. Chỉ hò hét là giỏi.
_Mấy lão ăn no rửng mỡ kia chỉ nghĩ đến lũ nhăng nhít đó chi ra bao nhiêu tiền để hò hét mà thôi.- Lam rít một hơi dài. Áp sát đôi môi mình thật gần môi Vĩ, nhả làn khói thuốc đầy ma mị vào hơi thở của anh. – Họ vốn không cần biết bản chất của thứ được gọi là rock là gì.
Vĩ rút một điếu Malboro gắn liên miệng, rồi cúi xuống, chạm mũi điếu thuốc của anh lên đầu điếu thuốc đang đỏ khói trên môi Lam, để lấy mồi lửa.
_Vậy, bản chất của thứ được gọi là rock đó, là gì?- Vĩ choàng tay ra sau lưng Lam, nhấc bổng cô lên, rồi kéo sát vào mình. Dò xét từng cửa động trên gương mặt Lam, anh nụ cười nửa miệng.
_Bản chất… - Lam chầm chậm đặt môi mình lên môi Vĩ.- … Là thứ tuyệt đối không thể nắm bắt.
_Câu trả lời rất hay.
Vĩ hôn Lam, lên chiếc khuyên bạc đính trên môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi, rồi chầm chậm mơn trớn đôi má, rồi thấp dần thấp dần, khao khát chiếm đoạt cả chiếc cổ cao xấc xược. Bàn tay anh luồn vào trong chiếc áo đang dần tuột khỏi vai Lam, thèm khát chiếm lĩnh từng chút từng chút một trên cơ thể cô, ngấu nghiến da thịt, gặm nát cả linh hồn.
_Mẹ hiền đến đón con gái kia kìa.- Mắt liếc nhìn ra cửa sổ, khóe môi Lam nhếch lên, đầy nhạo báng.
Một quầng sáng vàng rực bao trùm lấy 2 người, tiếng động cơ xe rầm rĩ đến đinh tai nhanh chóng lôi Vĩ ra khỏi cuộc vui dang dở, bực dọc mà gằn giọng từng tiếng.
_Mẹ kiếp!!
Vĩ phun một bãi nước bọt nhìn chiếc BMW màu đen đỗ xịch bên vệ đường. Bước ra từ buồng lái, người đàn ông mặc áo đen hướng đôi mắt sáng và nghiêm nghị về phía 2 người.
http://fc06.deviantart.net/fs39/i/2009/056/1/4/_Snowy__by_sakimichan.jpg
Vĩ lẳng hộp đàn qua vai, không quên cúi xuống, đặt lên môi Lam thêm một lời tạm biệt.
_Lần sau em không thoát được dễ dàng vậy đâu, quý cô violinist ạ. - Vĩ rít qua kẽ răng, rồi quay đi, về phía chiếc BMW đang chờ sẵn.
Cửa xe đóng sầm lại đầy bực bội, ném lại phía sau lưng cái im lặng đặc quánh của bóng đêm.
Chùi những vết hôn thèm khát trên cổ, trên vai, Lam nhìn theo chiếc ô tô cho đến khi nó chìm vào bóng tối.
Chiếc phong bì chật cứng những tờ polimer xanh lá, nằm im lìm dưới sàn nhà, vùi lấp dưới những mảng tàn thuốc xám xịt.
================================
http://fc03.deviantart.net/fs32/i/2008/193/1/a/_Red_Seduction___by_sakimichan.jpg
Vĩ bắt tréo chân, dang tay ngả ngớn trên ghế bành. Chân mày nhướn lên nhìn Lữ. Ánh mắt thách thức, pha chút gì đó khinh miệt.
_Anh không có chuyện gì khác để làm ngoài việc suốt ngày bám theo tôi sao? Anh hai?
_Nếu được, anh cũng muốn như thế.- Lữ nhìn thẳng vào mắt Vĩ, giọng anh sắc lại, như muốn nó phải nuốt lấy từng lời của anh.- Chỉ vì trước đây anh lơ là quản lý cậu, nên cậu mới ra cái thứ này. Cậu nên nhìn lại mình đi! Lê Thoại Vĩ! Cậu đã 27 tuổi, không còn nhỏ nhít gì nữa để ra đường múa may quay cuồng với cái lũ đầu đường xó chợ đó.
_Đừng phán xét bất cứ thứ gì nếu nó là cái gì anh còn không biết.- Vĩ lại cười, khinh khỉnh.
_Có thằng đàn ông nào 27 tuổi, được xã hội nể trọng mà tóc tai nhuộm 2 3 màu, khuyên tai, khuyên mắt, khuyên môi trên dưới chục cái hay không? Cậu cũng đã có bằng đại học. Hãy thôi những trò nhạc nhẽo vô bổ, tìm cho mình một công việc đàng hoàng mà làm. Cái lũ hú hét, quay cuồng nhăng nhít đó không cho cậu cái gọi là tương lai đâu.
_Tương lai, thật khủng khiếp làm sao.- Vĩ chống tay đứng dậy. Đôi mắt vẫn chòng chọc nhìn Lữ, săm soi, Vĩ áp sát gương mặt mình vào gương mặt Lữ, đủ gần để Lữ có thể nhìn thấy mình rõ mồn một trong con ngươi của Vĩ.- Thứ tương lai mà anh nói làm cho tôi ghê sợ đấy, anh hai ạ. Anh yên tâm. Dù tôi có chết ở nơi “đầu đường xó chợ” nào, tôi cũng không để ai biết, anh là anh trai của tôi đâu. À, tôi nhầm… -Vĩ chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ Lữ cho thật chỉnh tề. - Thứ tôi tuyệt đối không được để ai biết, rằng tôi là em trai của anh mới đúng. Vì điều đó, quả là nhục nhã đối với anh, phải không? Tôi sẽ không làm sứt mẻ chút nào sự nể trọng người ta dành cho anh đâu. Anh hai đáng kính của tôi ạ.
Vĩ thọc sâu 2 tay vào túi rồi bước về phòng, căn phòng tối nằm cuối dãy hành lang dài dằng dặc.
Lữ đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, hắt ra một tiếng thở dài.
Có những lỗi lầm không thể tha thứ…
(tbc)