Mrs xÙ [tỐt bỤg]
21-11-2010, 11:09 PM
Tác giả : Mrs xÙ
Giới thiệU :truyện xoay quanh cuộc sỐng
cỦa mỘt nhÓc tUổi teen
Biết lUôn tự đứng dậy mỖi khi vấp ngã,
sỐng hết mình, cá tính, mạnh mẽ ...
Nhưng đôi khi cũng rất yếU đuối
Tình trạng: ♥truyện đang viết♥
.........................
Ken Ôm tôi, chặt lắm. Anh nói:
-Đến lúc anh phải đi rồi...
-Anh đi đâu?
-Đến một nơi xa lắm, anh xin lỗi... e đừng buồn đau. hãy sống tốt. anh luôn yêu em
-Em đi cùng anh nhá. Anh nói gì lạ vậy. đợi em...
Chưa kịp nói hết câu, Ken quay lưng bước đi... bóng anh cứ xa mãi, xa mãi tôi cố chạy theo mà không kịp. Gọi tên anh nhưng anh không trả lời, cứ bước đi cho đến khi tôi không nhìn thấy anh nữa. Tôi gào, khóc ... và giật mình tỉnh dậy. Hóa ra nãy giờ tôi nằm mơ một giấc mơ thật đáng sợ.
-Linh! em sao vậy?
-Ken....
-Kìa Linh, anh Lâm đây mà
-Em xin lỗi giờ này còn ngủ, mấy giờ rồi nhỉ
-8h rồi.
♥♥♥
Điện thoại reo,tôi nhấc máy, đầu dây bên kia là tiếng nói gấp gáp của Tuấn Anh
-Ken...
-Ken làm sao(tôi nhắc lại. trong lòng lo lắng)
-Ken...Ken
-Anh nói đi(tôi quát lên)
-Ken... bị tai nạn
Cốc nước trên tay rơi xuống nền nhà vỡ tan. Mọi thứ xung quanh tôi tối sầm lại. Khoảng khắc này, tim tôi ngừng đập, cảm giác như mình không thể chịu đựng nổi...
Tôi cùng anh Lâm tới bệnh viện Ken đang nằm, mọi người đã ở đây cả, khi tôi đến nơi cửa phòng cấp cứu mở ra, mẹ của Ken lao đến trước mắt các bác sỹ chỉ nhận lại là cái lắc đầu chia sẻ " Chúng tôi đã cố gắng hết sức ". Em gái Ken òa khóc. mọi người lén giấu những giọt nước mắt, không gian chùng xuống. Tôi chết lặng... Gục xuống bên Ken nắm lấy tay anh ấy, bàn tay vẫn còn ấm, nhưng buông thõng, không như trước kia, lúc nào bàn tay đó cũng nắm chặt tay tôi... giờ đây...Tôi thầm gọi : "Ken... Ken...sao lại thế này? Ken, trả lời em đi... Ken ơi, sao lại thế hả anh?" Nước mắt lăn dài trên má. bạn bè của tôi và Ken đứng xung quanh, họ ôm lấy tôi và khóc... mọi người đều khóc chỉ riêng mình Ken nằm đó im lặng để mặc chO tôi khÓc lóc vật vã...
♥♥♥
Ken đã đi, xa tôi mãi mãi... Ký Ức về Ken tÔi cố gắng chôn sâU xuống tận đáy cùng cỦa trái tim... Khó lắm... Đau lắm... Giờ đây cƠn mưa dường như não nề hƠn. gió chứ vô tình thổi, ùa về baO kỷ niệm khi chúng tôi bên nhau...Lòng tÔi quặn thắt
♥♥♥
Lặng lẽ lê bước trên con đường trải đầy lá vàng rƠi. Tôi ngước mắt lên nhìn tán lá , lấy chO mình chút sinh khí , hýt một hơi thật sâu và dạo bước tiếp. Ba tháng nay, tôi phải khÓ khăn lắm mới đứng dậy được sau cú sock mất Ken. Trước kia anh đã dậy tôi rằng " gục ngã thì phải tỰ biết đứng lên, bên cạnh em luôn có anh, cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa ". Đúng vậy đó, tuy Ken khÔng còn trên cõi đời này. nhưng trái tim anh ấy mãi mãi thuộc về tÔi , mãi luôn bên tôi... Mãi nghĩ vẩn vơ, tôi không hề biết có người đang đuổi theO mình.
-Linh, anh gọi mãi... em đi như ma đuổi thế... anh chạy theo bở hơi tai(tUấn Anh thở hổn hển)
-Ơ hay... (tôi đưa tay tháo tai nghe Mp3 ra giơ lên chO Tuấn Anh cOi) Anh đi đâu mà lại lang thang ở đây?
-Anh đến nhà tìm em , ông Lâm bảo em đang đi dạo, anh biết ngay là em sẽ ra đây
-... (tôi cúi đầu)
-Em vẫn nhỚ Ken à?
Bất giác nước mắt tôi trào ra , tôi khÓc òa, những gì tôi kìm nén lâU nay lại àO đến. Tuấn Anh bối rối: "Anh xin lỗi " và lặng lẽ nhìn tôi , không nói thêm một lời... Chúng tôi lại tiếp tục đi... và im lặng
♥♥♥
-Hôm nay em đi học ở trường mới, buổi đầu tiên hay anh đưa em đi nha em gái?_Anh Lâm cố nhai hết cái bánh mỳ và nói với tôi
-Thôi, công ty anh nhiềU việc, anh tới đo sắp xếp đi. Em tự đi được_tôi vừa nói vừa đưa cho anh cốc nước
-Thôi đƯợc , anh tin ở em (nhìn tôi ái ngại)
-Em gái anh number1 mà
-Thế anh đi làm trước đây
-Bye_tôi nói vọng ra từ trong phòng mình
Tôi sửa soạn đồ đi học. Xuống xe bUs đi bộ một đoạn mới tới trường. Nhìn đồng hồ đã 7h kém 1p' 30s tôi chạy hộc tốc vào trường, may con kịp. Bước vào trường học sinh trong trường ai cũng soi mói, tôi thấy có chút khó chịu nhưng trước những ánh mắt tò mò tôi vẫn nghênh ngang bước đi. Tiến đến phòng cô hiệu trưởng, cô mỉm cười nhìn tôi, rồi đưa tôi đi nhận lớp. Cửa lớp học mở ra , hai chúng tôi bước vào. Khi cô hiệu trưởng giới thiệu , dưới lớp có tiếng xì xào
-Dân Xì tai
-Trường Nguyễn Trãi đấy
-Mi-Xi Hương bảo Lê Quý Đôn mà!
-Em này ngồi gần tao
-Không, gần tao
-Thấy bảo đánh giáo viên
-Được
-Cả lớp trật tự _Tiếng một người con gái đanh lên khi cô hiệu trưởng đi khỏi
Tôi tiến đến một cái bàn trống ngôi xuống đó. Còn 8p' nữa mới đến giờ giáo viên lên lớp.
-Cả lớp mình giao lưu với thành viên mới chứ nhỉ_vẫn giọng nói đanh đanh lúc nẫy_tớ tự giới thiệu tớ là Hoài Chi, bí thư lớp. Lớp trưởng là Tùng, hai lớp phó là Mai và Lan cùng tất cả các bạn trong lớp rất vui được làm quen với bạn. Từ giờ chúng ta là một gia đình. Cả lớp vỗ tay nào !!!
Bộp Bộp... Tôi thấy thật sự vui khi thấy mọi người có vẻ hòa đồng giúp tôi không bỡ ngỡ lại lẫm. cả buổi học hôm đó, thầy cô nào cũng bắt tôi đứng dậy giới thiệu , nhưng tôi cmar nhận được ánh mắt họ nhìn tôi... không bình thường. Tôi biết , vì tôi là một học sinh bị đuổi học ở trường Lê Quý Đôn mà. Không thì sao tôi lại phải ngồi vào cái ngôi trường đầy bất cập này :( Lý do tôi bị đuổi học quá đơn giản, vô lễ giáo viên.Tiết học hôm sảy ra chuyện. cũng là vài ngày khi Ken bị tai nạn, tôi ngồi học mà nước mắt cứ trào ra. Người giáo viên "đáng kính" đó tiến đến bên tôi và lôi tôi ra ngoài : Cô không học thì ra ngoài mà gào khóc _ bà ta nói. Tôi im lặng nhìn bà ta. "Cô nhìn gì tôi? Không biết lịch sự là gì à? Không ai dạy cô à? "_bà ta tiếp tục chỉ trích. Máu trong người tôi sôi lên khi nghe từ "Không ai dậy cô à" Đúng! mẹ tôi mất khi anh em tôi còn nhỏ , không ai dậy tôi cả. Trong giây phút không kiềm chế được bản thân tôi lao vào đánh cho cô giáo của mình bất tỉnh. Cả lớp nhào ra can ngăn tôi, tôi gào lên:
-Đúng, không ai dạy tôi lễ phép!
Hôm đó anh tôi đến đưa tôi về nhà. Nhìn tôi khóc , anh nắm chặt lấy bàn tay tôi an ủi.
- Anh hiểu cảm giác của em , em làm vậy vì bà ta động chạm đến nỗi đau của chúng ta đúng không?
-Bà ta nói em không có ai dậy dỗ_tôi mếu máo
-Anh biết... Có anh đây mà. Có anh trai em đây mà. Sẽ không còn ai dám nói chúng ta như thế nữa..
Và cả hai anh em tôi cùng khóc
Tôi chuyển trường... thay đổi môi trường học tập có lẽ sẽ tốt cho tôi hơn (Anh tôi nói vậy)
Có thể nói sau khi mất Ken tâm lý tôi thay đổi , nóng nảy, dễ xúc động. Bà ta đã vô tình động chạm vào vết thương của tôi. Đó là do bà ta tự chuốc lấy. Tôi không hối hân và không sợ hãi gì cả.
Ngôi trường này không biết có để tôi yên ổn không khi ánh mắt thầy cô nhìn tôi như kia... Tôi thở dài và bước ra khỏi cổng trường. Vài đứa lớp bên nhìn tôi. Mấy thằng con trai xúm vào bàn tán gì đó. Bỗng có tiếng gọi: Linh! chờ với. Tôi ngoái đầu lại thấy nhỏ Ly mập bàn trên đang đuổi theo tôi.
- Quay lại căn tin đi. Mấy bạn lớp mình đang làm bữa liên hoan nho nhỏ chào mừng bạn đó_ mắt Ly long lanh.
-Ôi thế sao?_ Tôi chạy theo Lỵ nó kéo tay tôi lôi sềnh sệch.Vào tới nới mấy nhỏ xúm vào mời tôi uống nước, ăn kẹo. Không khí thật vui vẻ. Mọi người đều nói với tôi rằng không cần quan tâm đến giáo viên làm gì vì giáo viên trường này rất thấu hiểu tâm lý học sinh. Tôi cảm ơn tất cả mọi người vì đã giúp tôi lấy lại tinh thần.
Tôi lại dạo bước trên đường về nhà. Không thấy xe bus , tôi lê bước đi bộ dưới hàng cây ven đường Tiếng xe máy tiến đến lại gần, 1 giọng nói vang lên:
-Lên đây công chúa.
Tôi quay lại và không thể tin vào mắt mình nữa
.......... .......... .......... .......còn nữa♥
Giới thiệU :truyện xoay quanh cuộc sỐng
cỦa mỘt nhÓc tUổi teen
Biết lUôn tự đứng dậy mỖi khi vấp ngã,
sỐng hết mình, cá tính, mạnh mẽ ...
Nhưng đôi khi cũng rất yếU đuối
Tình trạng: ♥truyện đang viết♥
.........................
Ken Ôm tôi, chặt lắm. Anh nói:
-Đến lúc anh phải đi rồi...
-Anh đi đâu?
-Đến một nơi xa lắm, anh xin lỗi... e đừng buồn đau. hãy sống tốt. anh luôn yêu em
-Em đi cùng anh nhá. Anh nói gì lạ vậy. đợi em...
Chưa kịp nói hết câu, Ken quay lưng bước đi... bóng anh cứ xa mãi, xa mãi tôi cố chạy theo mà không kịp. Gọi tên anh nhưng anh không trả lời, cứ bước đi cho đến khi tôi không nhìn thấy anh nữa. Tôi gào, khóc ... và giật mình tỉnh dậy. Hóa ra nãy giờ tôi nằm mơ một giấc mơ thật đáng sợ.
-Linh! em sao vậy?
-Ken....
-Kìa Linh, anh Lâm đây mà
-Em xin lỗi giờ này còn ngủ, mấy giờ rồi nhỉ
-8h rồi.
♥♥♥
Điện thoại reo,tôi nhấc máy, đầu dây bên kia là tiếng nói gấp gáp của Tuấn Anh
-Ken...
-Ken làm sao(tôi nhắc lại. trong lòng lo lắng)
-Ken...Ken
-Anh nói đi(tôi quát lên)
-Ken... bị tai nạn
Cốc nước trên tay rơi xuống nền nhà vỡ tan. Mọi thứ xung quanh tôi tối sầm lại. Khoảng khắc này, tim tôi ngừng đập, cảm giác như mình không thể chịu đựng nổi...
Tôi cùng anh Lâm tới bệnh viện Ken đang nằm, mọi người đã ở đây cả, khi tôi đến nơi cửa phòng cấp cứu mở ra, mẹ của Ken lao đến trước mắt các bác sỹ chỉ nhận lại là cái lắc đầu chia sẻ " Chúng tôi đã cố gắng hết sức ". Em gái Ken òa khóc. mọi người lén giấu những giọt nước mắt, không gian chùng xuống. Tôi chết lặng... Gục xuống bên Ken nắm lấy tay anh ấy, bàn tay vẫn còn ấm, nhưng buông thõng, không như trước kia, lúc nào bàn tay đó cũng nắm chặt tay tôi... giờ đây...Tôi thầm gọi : "Ken... Ken...sao lại thế này? Ken, trả lời em đi... Ken ơi, sao lại thế hả anh?" Nước mắt lăn dài trên má. bạn bè của tôi và Ken đứng xung quanh, họ ôm lấy tôi và khóc... mọi người đều khóc chỉ riêng mình Ken nằm đó im lặng để mặc chO tôi khÓc lóc vật vã...
♥♥♥
Ken đã đi, xa tôi mãi mãi... Ký Ức về Ken tÔi cố gắng chôn sâU xuống tận đáy cùng cỦa trái tim... Khó lắm... Đau lắm... Giờ đây cƠn mưa dường như não nề hƠn. gió chứ vô tình thổi, ùa về baO kỷ niệm khi chúng tôi bên nhau...Lòng tÔi quặn thắt
♥♥♥
Lặng lẽ lê bước trên con đường trải đầy lá vàng rƠi. Tôi ngước mắt lên nhìn tán lá , lấy chO mình chút sinh khí , hýt một hơi thật sâu và dạo bước tiếp. Ba tháng nay, tôi phải khÓ khăn lắm mới đứng dậy được sau cú sock mất Ken. Trước kia anh đã dậy tôi rằng " gục ngã thì phải tỰ biết đứng lên, bên cạnh em luôn có anh, cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa ". Đúng vậy đó, tuy Ken khÔng còn trên cõi đời này. nhưng trái tim anh ấy mãi mãi thuộc về tÔi , mãi luôn bên tôi... Mãi nghĩ vẩn vơ, tôi không hề biết có người đang đuổi theO mình.
-Linh, anh gọi mãi... em đi như ma đuổi thế... anh chạy theo bở hơi tai(tUấn Anh thở hổn hển)
-Ơ hay... (tôi đưa tay tháo tai nghe Mp3 ra giơ lên chO Tuấn Anh cOi) Anh đi đâu mà lại lang thang ở đây?
-Anh đến nhà tìm em , ông Lâm bảo em đang đi dạo, anh biết ngay là em sẽ ra đây
-... (tôi cúi đầu)
-Em vẫn nhỚ Ken à?
Bất giác nước mắt tôi trào ra , tôi khÓc òa, những gì tôi kìm nén lâU nay lại àO đến. Tuấn Anh bối rối: "Anh xin lỗi " và lặng lẽ nhìn tôi , không nói thêm một lời... Chúng tôi lại tiếp tục đi... và im lặng
♥♥♥
-Hôm nay em đi học ở trường mới, buổi đầu tiên hay anh đưa em đi nha em gái?_Anh Lâm cố nhai hết cái bánh mỳ và nói với tôi
-Thôi, công ty anh nhiềU việc, anh tới đo sắp xếp đi. Em tự đi được_tôi vừa nói vừa đưa cho anh cốc nước
-Thôi đƯợc , anh tin ở em (nhìn tôi ái ngại)
-Em gái anh number1 mà
-Thế anh đi làm trước đây
-Bye_tôi nói vọng ra từ trong phòng mình
Tôi sửa soạn đồ đi học. Xuống xe bUs đi bộ một đoạn mới tới trường. Nhìn đồng hồ đã 7h kém 1p' 30s tôi chạy hộc tốc vào trường, may con kịp. Bước vào trường học sinh trong trường ai cũng soi mói, tôi thấy có chút khó chịu nhưng trước những ánh mắt tò mò tôi vẫn nghênh ngang bước đi. Tiến đến phòng cô hiệu trưởng, cô mỉm cười nhìn tôi, rồi đưa tôi đi nhận lớp. Cửa lớp học mở ra , hai chúng tôi bước vào. Khi cô hiệu trưởng giới thiệu , dưới lớp có tiếng xì xào
-Dân Xì tai
-Trường Nguyễn Trãi đấy
-Mi-Xi Hương bảo Lê Quý Đôn mà!
-Em này ngồi gần tao
-Không, gần tao
-Thấy bảo đánh giáo viên
-Được
-Cả lớp trật tự _Tiếng một người con gái đanh lên khi cô hiệu trưởng đi khỏi
Tôi tiến đến một cái bàn trống ngôi xuống đó. Còn 8p' nữa mới đến giờ giáo viên lên lớp.
-Cả lớp mình giao lưu với thành viên mới chứ nhỉ_vẫn giọng nói đanh đanh lúc nẫy_tớ tự giới thiệu tớ là Hoài Chi, bí thư lớp. Lớp trưởng là Tùng, hai lớp phó là Mai và Lan cùng tất cả các bạn trong lớp rất vui được làm quen với bạn. Từ giờ chúng ta là một gia đình. Cả lớp vỗ tay nào !!!
Bộp Bộp... Tôi thấy thật sự vui khi thấy mọi người có vẻ hòa đồng giúp tôi không bỡ ngỡ lại lẫm. cả buổi học hôm đó, thầy cô nào cũng bắt tôi đứng dậy giới thiệu , nhưng tôi cmar nhận được ánh mắt họ nhìn tôi... không bình thường. Tôi biết , vì tôi là một học sinh bị đuổi học ở trường Lê Quý Đôn mà. Không thì sao tôi lại phải ngồi vào cái ngôi trường đầy bất cập này :( Lý do tôi bị đuổi học quá đơn giản, vô lễ giáo viên.Tiết học hôm sảy ra chuyện. cũng là vài ngày khi Ken bị tai nạn, tôi ngồi học mà nước mắt cứ trào ra. Người giáo viên "đáng kính" đó tiến đến bên tôi và lôi tôi ra ngoài : Cô không học thì ra ngoài mà gào khóc _ bà ta nói. Tôi im lặng nhìn bà ta. "Cô nhìn gì tôi? Không biết lịch sự là gì à? Không ai dạy cô à? "_bà ta tiếp tục chỉ trích. Máu trong người tôi sôi lên khi nghe từ "Không ai dậy cô à" Đúng! mẹ tôi mất khi anh em tôi còn nhỏ , không ai dậy tôi cả. Trong giây phút không kiềm chế được bản thân tôi lao vào đánh cho cô giáo của mình bất tỉnh. Cả lớp nhào ra can ngăn tôi, tôi gào lên:
-Đúng, không ai dạy tôi lễ phép!
Hôm đó anh tôi đến đưa tôi về nhà. Nhìn tôi khóc , anh nắm chặt lấy bàn tay tôi an ủi.
- Anh hiểu cảm giác của em , em làm vậy vì bà ta động chạm đến nỗi đau của chúng ta đúng không?
-Bà ta nói em không có ai dậy dỗ_tôi mếu máo
-Anh biết... Có anh đây mà. Có anh trai em đây mà. Sẽ không còn ai dám nói chúng ta như thế nữa..
Và cả hai anh em tôi cùng khóc
Tôi chuyển trường... thay đổi môi trường học tập có lẽ sẽ tốt cho tôi hơn (Anh tôi nói vậy)
Có thể nói sau khi mất Ken tâm lý tôi thay đổi , nóng nảy, dễ xúc động. Bà ta đã vô tình động chạm vào vết thương của tôi. Đó là do bà ta tự chuốc lấy. Tôi không hối hân và không sợ hãi gì cả.
Ngôi trường này không biết có để tôi yên ổn không khi ánh mắt thầy cô nhìn tôi như kia... Tôi thở dài và bước ra khỏi cổng trường. Vài đứa lớp bên nhìn tôi. Mấy thằng con trai xúm vào bàn tán gì đó. Bỗng có tiếng gọi: Linh! chờ với. Tôi ngoái đầu lại thấy nhỏ Ly mập bàn trên đang đuổi theo tôi.
- Quay lại căn tin đi. Mấy bạn lớp mình đang làm bữa liên hoan nho nhỏ chào mừng bạn đó_ mắt Ly long lanh.
-Ôi thế sao?_ Tôi chạy theo Lỵ nó kéo tay tôi lôi sềnh sệch.Vào tới nới mấy nhỏ xúm vào mời tôi uống nước, ăn kẹo. Không khí thật vui vẻ. Mọi người đều nói với tôi rằng không cần quan tâm đến giáo viên làm gì vì giáo viên trường này rất thấu hiểu tâm lý học sinh. Tôi cảm ơn tất cả mọi người vì đã giúp tôi lấy lại tinh thần.
Tôi lại dạo bước trên đường về nhà. Không thấy xe bus , tôi lê bước đi bộ dưới hàng cây ven đường Tiếng xe máy tiến đến lại gần, 1 giọng nói vang lên:
-Lên đây công chúa.
Tôi quay lại và không thể tin vào mắt mình nữa
.......... .......... .......... .......còn nữa♥