Rabbyt
19-11-2010, 08:01 PM
Tên tác giả: Rabbyt
Tình trạng: Đang thi công :D
Chapter 1
...
Huyên nhìn qua ô cửa sổ băng ghế cuối trên xe buýt, đôi mắt nặng trĩu và mệt mỏi. Ngoài trời đang mưa, nhưng những tấm kính trong suốt đã ngăn ko cho những hạt nước mưa bắn vào người nó. Hạt nước vỡ òa như viên bi thủy tinh rớt trên nền gạch. Nó ngả người ra trên ghế, vặn to volume của chiếc Ipod và thả cho tâm trí trôi theo dòng nhác:
" I'm a big big world in a big big world. It's not a big big thing if you leave me..."
Nó đã nhắc trước bác tài lái xe chậm lại, vì đây là chuyến cuối, không còn ai trên xe và bản thân nó cũng ko muốn về nhà. Giờ này chắc bố đã về, còn mẹ sẽ lại ngồi một mình trong căn bếp tối. Huyên nhắm mắt để cố xua đi những hình ảnh tồi tệ ấy ra khỏi đầu. Miệng nó lẩm nhẩm hát:
"... But I do do feel that I too too will miss you much.. Miss you much..."
Xe dừng. Nó chào bác tài rồi nhảy cóc xuống cái vỉa hè lõng bõng nước làm bùn đất bám cả vào hai ống quần và đôi Converse đỏ. Về rồy! Nó đội cái mũ sau áo lên và chạy nhanh vào cái ngõ nhỏ, nơi có căn nhà duy nhất bật đèn sáng. Hạt nước mưa lại một lần nữa tung mình trong ko trung.
Một đôi giày 12 fân đính đá ở cửa. Nó thở dài, cắn chặt môi để ko bật ra tiếng chửi rủa ác ý. Ko cởi giày, nó đi thẳng xuống bếp, căn phòng duy nhất ko có đèn. Ánh sáng từ chiếc điện thoại tuy hắt ra yếu ớt nhưng cũng đủ cho nó thấy bóng người ngồi xổm, lọt thỏm giữa khoảng trống của bộ tủ bếp. Là mẹ. Với bộ pyjama nhàu nát và đôi mắt sưng mọng vì khóc nhiều. Nó ko ngạc nhiên khi thấy mẹ trong tình trạng như thế. Mẹ nói, giọng khản đặc:
- Huyên về rồi đấy hả con? Con xem bố đã ngủ chưa?
Nó phăm phăm bước về phía mẹ, ra sức túm lấy cánh tay gầy guộc của bà mà lôi dậy, miệng thét lên căm fẫn:
- Mẹ! Mẹ đừng sống ntn nữa! Mẹ hãy li hôn vs ông ta đi! Đừng tự hủy hoại cuộc đời mình như thế! Mẹ...
"Bốp!"...
Huyên bàng hoàng sau cái tát như trời giáng của mẹ.
- Tao cấm mày nói như thế, nghe rõ chưa?
Nói rồi, bà bước nhanh ra ngoài. Bình hoa fa lê hiệu Crysal bị hất vỡ tan. mắt Huyên ngân ngấn nước...
Đã bao nhiêu lần nó bị ăn tát chỉ vì bắt mẹ li dị. Làm sao mẹ có thể tiếp tục yêu và sống vs một người đàn ông dẫn bồ về nhà ngay trước mặt vợ, thậm chí còn làm trò bậy bạ ngay trong căn pjòng ngủ của 2 người như thế chứ? Thật ngớ ngẩn nếu một đứa con tự hỏi tại sao mẹ nó lại yêu và sống vs bố nó. Nhưng vs Huyên, quả thật, nó ko sao hiểu nổi.
Nó mệt mỏi bước vào nhà tắm, chậm rãi cởi đồ và nằm vào bồn. Nước lạnh ngắt. Cái lạnh giá như hàng triệu cái móc tí hon đang vọc vào da thịt, chà lên mọi ý ngĩ, làm cho chúng đông cứng lại thành từng cục. Nó cứ nằm yên trong bồn nước lạnh gần 1 tiếng đồng hồ, sau khi cảm thấy nỗi buồn như theo dòng nước lờ nhờ bọt mà chui xuống cống.
Nhưng đêm ấy, nó vẫn ko sao ngủ đc.
...
Sáng hôm sau, nó dậy thật sớm để làm bữa. Vừa bước chân vào cửa bếp, nó đã đứng sững lại. Mẹ đang nằm gục trên bàn mà ngủ. Vậy là hôm qua ả đó đã ngủ lại đây.
Nó cởi chiếc áo nỉ màu xanh dương khoác lên người mẹ, rôi quay ra mở tủ lấy hộp trứng cá muối. Hôm nào ko fải đi làm part-time nó cũng cắm cơm vì nó biết, buổi sáng, mẹ hay ăn mì ăn liền...
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ bị nhoè đi, fủ một lớp vàng long lanh trên gương mặt mẹ. Phải chi cuộc đời mẹ cũng bình yên như giấc ngủ này. Nó định sau khi hai mẹ con ra ở riêng, nó sẽ mua cho mẹ một bộ váy thật đẹp, rồi hai mẹ con sẽ đi chợ vào mỗi buổi sáng, đi shopping, xem fim, và hưởng thụ mọi thú vui trên đời. Bất giác, nó khẽ mỉm cười vu vơ.
Nắng như lung linh hơn bao h hết.
Giọng nói thẽo thợt, lả lơi của người đàn bà trẻ đẹp từ tầng 2 vộng xuống đã lôi nó về vs thực tại, fũ fàng. Mẹ nó vẫn ở đây, ngày ngày chịu đựng nỗi đau mà người bà gọi là chồng gây ra. Bố. Bố vừa bước ngang qua bếp, lạnh lùng dến dộ trong khoảnh khắc thôi, nó đã nghĩ cái người đàn ông mặc bộ complet sang trọng kia là một người khách qua đường.
Theo sau bố là cô bồ, rất trẻ! Ả nở nụ cười nháo nhoét vs Huyên rồi theo bố ra chiếc BMW đang đỗ ở cổng. Nó tưởng như mình đã có thể ném cả cái thớt vào mặt ă nếu ko có bố ở đây. Cơn giân như một cái tát làm nó choáng váng.
Nhưng rồi, nó thở dài, trong vô vọng...
Mẹ đã tỉnh. Chắc la` vì nắng đã bắt đầu chói chang. Nó khép tấm màn màu kem và lấy cho mẹ một cốc nước. Dường như giấc ngủ ko trọn vẹn đêm qua đã vắt kiệt sức me. Đôi mắt thâm quầng. Mẹ nói, giọng mệt mỏi:
- Mấy h rồi con?
- Mới 8h thôi, mẹ vào giường nằm nghỉ đi! - Nó nói, giọng phảng phất nỗi chua xót
- Bố đã đi làm chưa? Mẹ còn phải nấu cơm cho bố!
Nó nhíu mày, rồi đột nhiên quát lên:
- MẸ thôi đi! Tại sao lại cứ phải ép mình làm những vc như thế? Mẹ xem ông ta đã ăn nổi một bữa của me chưa? Con nói thật, mẹ làm vậy hay thậm chí làm nhiêu hơn nữa thì ông ta cũng ko thôi dẫn gái về nhà đâu! Mẹ đừng tự hủy hoại cuộc đời mình như thế...!!
- Huyên...! - Mẹ thảng thốt đến nghẹn ngào...
- Nhưng mà...
- Thôi đi... - Giọng mẹ như bị cào xước...
Nó định nói nũa nhưng rôi lại thôi... Những lúc tức mình nó thường nói năng ko biết trời trăng gì cả. Kể cả khi những lời nói của nó có thể làm tổn thương người khác.
Những lời nói đó đã làm tổn thương mẹ. Vì lúc nay mẹ đang ngồi khóc. Mẹ quang tay qua hông nó, áp mặt vào chiếc tạp dễ và khóc nức nở. Như một đứa trẻ con.
Nó cũng buồn, nhưng không khóc được.
Và mọi chuyện xảy ra quá nhanh...
Sáng hôm đó nó dậy sớm đi làm, và nó ngạc nhiên khi thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách với bố. Cố ép mình ko nhìn vào căn phòng đó, nó vác cặp đi thẳng ra bến xe buýt...
Lòng dâng đầy một nỗi buồn không gọi được thành tên...
10:30 AM
Huyên rời chỗ làm, trở về.
Cảm giác trống vắng xa vời đột ngột hiện lên trong tâm trí Huyên ngay khi nó bước chân vào căn nhà.
Mẹ ko có trong bếp. Có thể mẹ đang ngủ... Nó tự nhủ với mình rôi dần bước lên phòng ngủ của mẹ trên lầu 2. Hành lang sâu như sâu hun hút bởi hiệu ứng ánh sáng... NÓ cất tiếng gọi ngay khi mở cánh cửa phòng ngủ tối om:
- Mẹ ơi?
Ko thấy tiếng trả lời. Lần này, nó bước hẳn vào.
Mẹ đang đứng bên cửa sổ. Ánh sang chiếu vào làm in lên tấm thảm lông cái bóng kì quặc của mẹ. Đầu mẹ hơi ngoẹo sang một bên, và trông mẹ có hơi cao hơn bình thường. Nó lại lên tiếng:
- Mẹ à?
Chỉ có tiếng gió bên ngoài thổi vào đáp lại tiếng nó. Gió thốc tung mái tóc mềm và khiến thân hình mẹ... đu đưa...
Cho tới tận lúc đó, khi nó bất giác nhìn quanh quất, nó mới chợt nhận ra cái vệt đen dài xổ từ cửa xuống đầu mẹ... Cả thân hình mẹ xoay xoay cho đến khi nó trông thấy một nụ cười kinh hoàng... Chân mẹ ko chạm đất...
Không thể nào!
Huyên ngã khụy xuống sàn, tưởng chừng như ko khí vưa mới bị hút hết ra khỏi buông phổi rát bỏng. Lồng ngực nó đau thắt lại khi trông thấy tớ đơn li hôn trên bàn... Cái bóng mờ mờ trc mặt nghiêng đi là lúc nó ngã vật ra, và hình ảnh cái trần nhà chằng chịt mạng nhện là thứ cuối cùng nó nhìn thấy trc' khi chìm trong vô thức...
* * *
...
Một đốm trắng xuất hiện giữa tấm màn đen, đột ngột.
Cái đốm trắng nhấp nhaý và thình lình nuốt chửng lấy tấm màn đen. Chói lòa. Cả ko gian chói lòa sắc trắng.
Mùi ete và thuốc khử trùng.
Cái quạt trần quay tít.
Chai nước biển.
Và Huyên biết mình đag ở đâu.
Hai cô y tá sốt sắng chạy tới bên ngay khi nó tỉnh. Khuôn miệng họ mấp máy liên tục và đôi mắt ánh lên tia vui mừng. Người phụ nữ thấp bé ghi ghi gì đó vào cuốn sổ bìa xanh, và họ bỏ đi sau khi người còn lại vuột nhẹ lên má nó...
"... it's not a big big thing if you leave me... But I do do feel that I do do feel miss u much... Miss u much..."
Tiếng hát phát ra từ chiếc giường số 5 kê sát cửa sổ. Trên chiếc giường trắng muốt là một chàng trai trẻ. Đôi tay vươn ra ban công để hai những bông tóc tiên đang đu đưa trong gió. Mái tóc bay như mọt ngọn sóng cuồng nhiệt. Miệng vẫn hát trong khi bên ngoài, trời mưa...
"... Outside is now raining. And tears are falling from my eyes.. Why did it have to happen?... Why did it all have to end...?"
Huyên chợt nhận ra mọi thứ nhanh hơn cả khi nó nhớ lại bài hát quen thuộc. Nó nhận ra cái thứ mình vừa đánh mất... Giọng hát trầm trầm của chàng trai nọ vẫn cứ vang lên đều đặn bên tai nó:
"... But when I open my eyes... You're gone..."
Nước mắt nóng hổi từ từ trào ra nơi khóe mắt nó, chạy chầm chầm dọc thái dương. Có cái gì đó Vừa làm trái tim nó nhói buốt, tê dại. Những hạt nước mắt ướt đẫm gối nó, lạo rạo như mảnh vụn của những bông hồng thủy tinh đang vỡ òa... Không!..
NÓ đã ko khóc... Bao nhiêu năm nay nó đã ko khóc vì sợ mẹ buồn... NÓ đã nín nhịn rất giỏi... Vậy mà tại sao nó ko thế đè nén tiếng khóc thầm lặng, tiếng khóc như chợt vỡ tung ra từ đáy lòng nó...
Tại sao?...
[To be cont]
Tình trạng: Đang thi công :D
Chapter 1
...
Huyên nhìn qua ô cửa sổ băng ghế cuối trên xe buýt, đôi mắt nặng trĩu và mệt mỏi. Ngoài trời đang mưa, nhưng những tấm kính trong suốt đã ngăn ko cho những hạt nước mưa bắn vào người nó. Hạt nước vỡ òa như viên bi thủy tinh rớt trên nền gạch. Nó ngả người ra trên ghế, vặn to volume của chiếc Ipod và thả cho tâm trí trôi theo dòng nhác:
" I'm a big big world in a big big world. It's not a big big thing if you leave me..."
Nó đã nhắc trước bác tài lái xe chậm lại, vì đây là chuyến cuối, không còn ai trên xe và bản thân nó cũng ko muốn về nhà. Giờ này chắc bố đã về, còn mẹ sẽ lại ngồi một mình trong căn bếp tối. Huyên nhắm mắt để cố xua đi những hình ảnh tồi tệ ấy ra khỏi đầu. Miệng nó lẩm nhẩm hát:
"... But I do do feel that I too too will miss you much.. Miss you much..."
Xe dừng. Nó chào bác tài rồi nhảy cóc xuống cái vỉa hè lõng bõng nước làm bùn đất bám cả vào hai ống quần và đôi Converse đỏ. Về rồy! Nó đội cái mũ sau áo lên và chạy nhanh vào cái ngõ nhỏ, nơi có căn nhà duy nhất bật đèn sáng. Hạt nước mưa lại một lần nữa tung mình trong ko trung.
Một đôi giày 12 fân đính đá ở cửa. Nó thở dài, cắn chặt môi để ko bật ra tiếng chửi rủa ác ý. Ko cởi giày, nó đi thẳng xuống bếp, căn phòng duy nhất ko có đèn. Ánh sáng từ chiếc điện thoại tuy hắt ra yếu ớt nhưng cũng đủ cho nó thấy bóng người ngồi xổm, lọt thỏm giữa khoảng trống của bộ tủ bếp. Là mẹ. Với bộ pyjama nhàu nát và đôi mắt sưng mọng vì khóc nhiều. Nó ko ngạc nhiên khi thấy mẹ trong tình trạng như thế. Mẹ nói, giọng khản đặc:
- Huyên về rồi đấy hả con? Con xem bố đã ngủ chưa?
Nó phăm phăm bước về phía mẹ, ra sức túm lấy cánh tay gầy guộc của bà mà lôi dậy, miệng thét lên căm fẫn:
- Mẹ! Mẹ đừng sống ntn nữa! Mẹ hãy li hôn vs ông ta đi! Đừng tự hủy hoại cuộc đời mình như thế! Mẹ...
"Bốp!"...
Huyên bàng hoàng sau cái tát như trời giáng của mẹ.
- Tao cấm mày nói như thế, nghe rõ chưa?
Nói rồi, bà bước nhanh ra ngoài. Bình hoa fa lê hiệu Crysal bị hất vỡ tan. mắt Huyên ngân ngấn nước...
Đã bao nhiêu lần nó bị ăn tát chỉ vì bắt mẹ li dị. Làm sao mẹ có thể tiếp tục yêu và sống vs một người đàn ông dẫn bồ về nhà ngay trước mặt vợ, thậm chí còn làm trò bậy bạ ngay trong căn pjòng ngủ của 2 người như thế chứ? Thật ngớ ngẩn nếu một đứa con tự hỏi tại sao mẹ nó lại yêu và sống vs bố nó. Nhưng vs Huyên, quả thật, nó ko sao hiểu nổi.
Nó mệt mỏi bước vào nhà tắm, chậm rãi cởi đồ và nằm vào bồn. Nước lạnh ngắt. Cái lạnh giá như hàng triệu cái móc tí hon đang vọc vào da thịt, chà lên mọi ý ngĩ, làm cho chúng đông cứng lại thành từng cục. Nó cứ nằm yên trong bồn nước lạnh gần 1 tiếng đồng hồ, sau khi cảm thấy nỗi buồn như theo dòng nước lờ nhờ bọt mà chui xuống cống.
Nhưng đêm ấy, nó vẫn ko sao ngủ đc.
...
Sáng hôm sau, nó dậy thật sớm để làm bữa. Vừa bước chân vào cửa bếp, nó đã đứng sững lại. Mẹ đang nằm gục trên bàn mà ngủ. Vậy là hôm qua ả đó đã ngủ lại đây.
Nó cởi chiếc áo nỉ màu xanh dương khoác lên người mẹ, rôi quay ra mở tủ lấy hộp trứng cá muối. Hôm nào ko fải đi làm part-time nó cũng cắm cơm vì nó biết, buổi sáng, mẹ hay ăn mì ăn liền...
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ bị nhoè đi, fủ một lớp vàng long lanh trên gương mặt mẹ. Phải chi cuộc đời mẹ cũng bình yên như giấc ngủ này. Nó định sau khi hai mẹ con ra ở riêng, nó sẽ mua cho mẹ một bộ váy thật đẹp, rồi hai mẹ con sẽ đi chợ vào mỗi buổi sáng, đi shopping, xem fim, và hưởng thụ mọi thú vui trên đời. Bất giác, nó khẽ mỉm cười vu vơ.
Nắng như lung linh hơn bao h hết.
Giọng nói thẽo thợt, lả lơi của người đàn bà trẻ đẹp từ tầng 2 vộng xuống đã lôi nó về vs thực tại, fũ fàng. Mẹ nó vẫn ở đây, ngày ngày chịu đựng nỗi đau mà người bà gọi là chồng gây ra. Bố. Bố vừa bước ngang qua bếp, lạnh lùng dến dộ trong khoảnh khắc thôi, nó đã nghĩ cái người đàn ông mặc bộ complet sang trọng kia là một người khách qua đường.
Theo sau bố là cô bồ, rất trẻ! Ả nở nụ cười nháo nhoét vs Huyên rồi theo bố ra chiếc BMW đang đỗ ở cổng. Nó tưởng như mình đã có thể ném cả cái thớt vào mặt ă nếu ko có bố ở đây. Cơn giân như một cái tát làm nó choáng váng.
Nhưng rồi, nó thở dài, trong vô vọng...
Mẹ đã tỉnh. Chắc la` vì nắng đã bắt đầu chói chang. Nó khép tấm màn màu kem và lấy cho mẹ một cốc nước. Dường như giấc ngủ ko trọn vẹn đêm qua đã vắt kiệt sức me. Đôi mắt thâm quầng. Mẹ nói, giọng mệt mỏi:
- Mấy h rồi con?
- Mới 8h thôi, mẹ vào giường nằm nghỉ đi! - Nó nói, giọng phảng phất nỗi chua xót
- Bố đã đi làm chưa? Mẹ còn phải nấu cơm cho bố!
Nó nhíu mày, rồi đột nhiên quát lên:
- MẸ thôi đi! Tại sao lại cứ phải ép mình làm những vc như thế? Mẹ xem ông ta đã ăn nổi một bữa của me chưa? Con nói thật, mẹ làm vậy hay thậm chí làm nhiêu hơn nữa thì ông ta cũng ko thôi dẫn gái về nhà đâu! Mẹ đừng tự hủy hoại cuộc đời mình như thế...!!
- Huyên...! - Mẹ thảng thốt đến nghẹn ngào...
- Nhưng mà...
- Thôi đi... - Giọng mẹ như bị cào xước...
Nó định nói nũa nhưng rôi lại thôi... Những lúc tức mình nó thường nói năng ko biết trời trăng gì cả. Kể cả khi những lời nói của nó có thể làm tổn thương người khác.
Những lời nói đó đã làm tổn thương mẹ. Vì lúc nay mẹ đang ngồi khóc. Mẹ quang tay qua hông nó, áp mặt vào chiếc tạp dễ và khóc nức nở. Như một đứa trẻ con.
Nó cũng buồn, nhưng không khóc được.
Và mọi chuyện xảy ra quá nhanh...
Sáng hôm đó nó dậy sớm đi làm, và nó ngạc nhiên khi thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách với bố. Cố ép mình ko nhìn vào căn phòng đó, nó vác cặp đi thẳng ra bến xe buýt...
Lòng dâng đầy một nỗi buồn không gọi được thành tên...
10:30 AM
Huyên rời chỗ làm, trở về.
Cảm giác trống vắng xa vời đột ngột hiện lên trong tâm trí Huyên ngay khi nó bước chân vào căn nhà.
Mẹ ko có trong bếp. Có thể mẹ đang ngủ... Nó tự nhủ với mình rôi dần bước lên phòng ngủ của mẹ trên lầu 2. Hành lang sâu như sâu hun hút bởi hiệu ứng ánh sáng... NÓ cất tiếng gọi ngay khi mở cánh cửa phòng ngủ tối om:
- Mẹ ơi?
Ko thấy tiếng trả lời. Lần này, nó bước hẳn vào.
Mẹ đang đứng bên cửa sổ. Ánh sang chiếu vào làm in lên tấm thảm lông cái bóng kì quặc của mẹ. Đầu mẹ hơi ngoẹo sang một bên, và trông mẹ có hơi cao hơn bình thường. Nó lại lên tiếng:
- Mẹ à?
Chỉ có tiếng gió bên ngoài thổi vào đáp lại tiếng nó. Gió thốc tung mái tóc mềm và khiến thân hình mẹ... đu đưa...
Cho tới tận lúc đó, khi nó bất giác nhìn quanh quất, nó mới chợt nhận ra cái vệt đen dài xổ từ cửa xuống đầu mẹ... Cả thân hình mẹ xoay xoay cho đến khi nó trông thấy một nụ cười kinh hoàng... Chân mẹ ko chạm đất...
Không thể nào!
Huyên ngã khụy xuống sàn, tưởng chừng như ko khí vưa mới bị hút hết ra khỏi buông phổi rát bỏng. Lồng ngực nó đau thắt lại khi trông thấy tớ đơn li hôn trên bàn... Cái bóng mờ mờ trc mặt nghiêng đi là lúc nó ngã vật ra, và hình ảnh cái trần nhà chằng chịt mạng nhện là thứ cuối cùng nó nhìn thấy trc' khi chìm trong vô thức...
* * *
...
Một đốm trắng xuất hiện giữa tấm màn đen, đột ngột.
Cái đốm trắng nhấp nhaý và thình lình nuốt chửng lấy tấm màn đen. Chói lòa. Cả ko gian chói lòa sắc trắng.
Mùi ete và thuốc khử trùng.
Cái quạt trần quay tít.
Chai nước biển.
Và Huyên biết mình đag ở đâu.
Hai cô y tá sốt sắng chạy tới bên ngay khi nó tỉnh. Khuôn miệng họ mấp máy liên tục và đôi mắt ánh lên tia vui mừng. Người phụ nữ thấp bé ghi ghi gì đó vào cuốn sổ bìa xanh, và họ bỏ đi sau khi người còn lại vuột nhẹ lên má nó...
"... it's not a big big thing if you leave me... But I do do feel that I do do feel miss u much... Miss u much..."
Tiếng hát phát ra từ chiếc giường số 5 kê sát cửa sổ. Trên chiếc giường trắng muốt là một chàng trai trẻ. Đôi tay vươn ra ban công để hai những bông tóc tiên đang đu đưa trong gió. Mái tóc bay như mọt ngọn sóng cuồng nhiệt. Miệng vẫn hát trong khi bên ngoài, trời mưa...
"... Outside is now raining. And tears are falling from my eyes.. Why did it have to happen?... Why did it all have to end...?"
Huyên chợt nhận ra mọi thứ nhanh hơn cả khi nó nhớ lại bài hát quen thuộc. Nó nhận ra cái thứ mình vừa đánh mất... Giọng hát trầm trầm của chàng trai nọ vẫn cứ vang lên đều đặn bên tai nó:
"... But when I open my eyes... You're gone..."
Nước mắt nóng hổi từ từ trào ra nơi khóe mắt nó, chạy chầm chầm dọc thái dương. Có cái gì đó Vừa làm trái tim nó nhói buốt, tê dại. Những hạt nước mắt ướt đẫm gối nó, lạo rạo như mảnh vụn của những bông hồng thủy tinh đang vỡ òa... Không!..
NÓ đã ko khóc... Bao nhiêu năm nay nó đã ko khóc vì sợ mẹ buồn... NÓ đã nín nhịn rất giỏi... Vậy mà tại sao nó ko thế đè nén tiếng khóc thầm lặng, tiếng khóc như chợt vỡ tung ra từ đáy lòng nó...
Tại sao?...
[To be cont]