Bồ Công Anh
23-10-2010, 05:34 AM
- DN -
Gió thổi phía chân trời
Author: Dương Nguyệt – Bồ Công Anh
Status: completed
Rating: [K]
Genre: [One-shot] Romance, Tragedy.
A/N: Sản phẩm sau một đêm mất ngủ và tâm trạng không tốt.
Summary:
Vốn dĩ tình yêu theo thời gian sẽ không còn nồng nàn như lúc khởi đầu.
Nhưng đổi lại, nó sẽ dần dần tồn tại vĩnh cửu theo thời gian.
Nếu thiếu cả hai thứ đó sẽ không phải là tình yêu thực sự.
Cô ngồi trên chiếc sofa màu trắng, hai tay ôm lấy chân, chiếc cằm nhỏ nhắn tựa lên đầu gối. Mắt cô vô định nhìn vào cuốn tạp chí trên bàn, lướt qua rồi dừng lại trên gương mặt chàng trai đang tươi cười ở ảnh bìa, trong lòng mơ hồ có điều gì đó dấy lên.
Anh vẫn đẹp như xưa, nụ cười dễ khiến người ta rung động. Chỉ có điều anh trong ảnh chững chạc hơn, lịch lãm hơn, sang trọng hơn lúc trước.
[Sợi ruy-băng này sẽ giữ chặt tình yêu của chúng ta, buộc chặt em ở bên anh]
Ngày hai người bắt đầu quen nhau, anh vẫn còn là một nam sinh trẻ trung. Mối tình kéo dài từ thời sinh viên của họ khiến bao người thầm nể phục. Anh tài giỏi, điển trai, sự nghiệp có nhiều triển vọng nhưng chỉ yêu thương một người tầm thường như cô. Anh bảo rất thích nụ cười của cô, ánh mắt của cô, giọng nói trong trẻo của cô. Anh cũng bảo cô không tầm thường, ở cô có nét đáng yêu đặc biệt.
Sinh nhật lần thứ hai mươi hai, anh tặng cô sợi ruy-băng màu trắng và tự tay buộc vào mái tóc đen mềm mượt ấy.
“Sợi ruy-băng này sẽ giữ chặt tình yêu của chúng ta, buộc chặt em ở bên anh”
Lúc ấy anh đã dịu dàng nói thế.
.
.
.
Ngón tay của cô lướt qua trang báo, men theo từng nét hư ảo trên tấm ảnh bìa. Đôi mắt sáng, chiếc mũi cao... tất cả đã từng rất gần gũi, rất thân thuộc với cô nhưng giờ đây lại có cảm giác xa cách vô tận. Anh đã là một người đàn ông thành đạt, là hình mẫu lý tưởng của bao nhiêu cô gái, bên cạnh vô số những phụ nữ đẹp và tài giỏi, có thể nào còn nhớ đến cô chăng?!
.
.
.
Cô choàng lên người chiếc áo cưới, ngắm mình trong gương. Không thể nhận ra đây là cô gái hồn nhiên sáu năm trước: gương mặt gầy, hốc mắt sâu, tuy vẫn có nét thanh tú nhưng dễ khiến người ta hình dung ra một người phụ nữ xinh đẹp từng trải.
Cô đột nhiên thẫn thờ, nhớ lại lời nói của những người bạn.
Rằng anh đối với cô không tốt.
Không! Anh rất tốt, anh vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm cô.
Rằng anh đối với cô không nhiệt tình như xưa.
Không phải! Bởi vì anh bận bịu công việc. Sau khi ổn định, anh nhất định sẽ chăm sóc cô.
Rằng anh không hề để tâm tới lễ cưới của họ, chỉ tùy tiện nhờ người mua áo cưới đem đến nhà, cũng không nghĩ sẽ nhìn qua xem cô mặc áo trông như thế nào.
Cũng không đúng! Nếu anh không còn yêu cô, anh sẽ không cưới cô. Chẳng có lý do gì khiến anh miễn cưỡng làm thế.
Cô luôn phản bác lại thành kiến của những người bạn về anh. Trong lòng cô, anh rất tốt, rất hoàn hảo, anh luôn luôn yêu cô.
Tuy nhiên, bản thân cô biết chính mình đang cố trốn tránh sự thật.
.
.
.
Tia nắng heo hắt xế chiều hắt qua ô cửa, lướt qua khuôn mặt tiều tụy của cô, lưu lại trên gương, khiến ảnh cô trong gương mờ mờ ảo ảo. Một giọt nước mắt khẽ rơi, cô trông thấy cô gái trong gương đang khóc, mắt hoe đỏ, ánh nhìn lại trống rỗng. Cô hiểu được nỗi thống khổ, cảm giác cô đơn của người con gái ấy.
Là do cô quá mu muội.
Ngày sinh nhật của cô trôi qua tuần trước anh không hề nhớ. Cả đêm hôm đó cô thức chỉ để chờ tiếng chuông điện thoại quen thuộc nhưng vô vọng.
Lễ cưới của hai người đã đến gần cũng chỉ một mình cô ngồi trong căn phòng trống vắng – nơi mà anh nói hai người sẽ sống chung, sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc.
.
.
.
Cô hẹn anh hôm nay sẽ đi chọn nhẫn cưới, anh vẫn chưa trả lời.
Lại một lần nữa cô cố gắng vớt vát thứ hạnh phúc khi nhớ lại lúc anh cầu hôn cô. Không cầu kỳ, không lãng mạn như những đôi tình nhân khác, chỉ đơn giản ba chữ “Lấy anh đi!”, giữa hai người bọn họ vốn không tồn tại thứ gọi là khoảng cách. Cô gật đầu, không câu nệ hoa hồng hay một quán café lung linh cho sự kiện này.
Nhưng hiện tại, cô thấy hạnh phúc đang dần dần trôi tuột khỏi tầm tay mình, muốn vươn tay níu yêu thương ở lại nhưng không kịp.
Nước mắt cô không ngừng rơi, từng giọt đọng lại trên mu bàn tay.
Không biết cô đã khóc bao lâu, chỉ đến khi nước mắt ráo hoảnh, cô mới giật mình ngước nhìn mình trong gương. Nhìn thật lâu, đáy mắt ánh lên một tia khó hiểu, nửa như từ bỏ nửa như níu kéo.
.
.
.
Cô gọi cho anh, bàn tay nhấn phím có chút run rẩy. Giọng anh vang lên ở bên kia đầy mệt mỏi.
“Lát nữa anh rảnh không? Chúng ta đi chọn nhẫn cưới” – Giọng cô vẫn nhẹ như gió, khó nắm bắt ý tứ. Anh im lặng hồi lâu, rồi miễn cưỡng đồng ý.
“Bây giờ anh qua đón em nhé!” – Cô nói.
Đầu bên kia chỉ còn những tiếng “tút, tút”.
Cô đặt điện thoại lên bàn, hờ hững nhìn người con trai trên tạp chí.
[Anh có thấy không? Gió đang cuốn sợi ruy-băng đi mất... giống như đã kéo anh ra khỏi cuộc đời em...]
Khi cô bước xuống sảnh của căn biệt thự rộng lớn, anh cũng vừa đỗ xe trước sân. Anh ngồi yên, có ý để cô tự mở cửa xe. Cô ngồi kế bên, không nói gì, mắt cũng chỉ nhìn thẳng, cảm giác phía trước cửa kính xe như có màn sương mờ bao phủ. Tâm trạng ảm đạm, hai người không ai nói với nhau câu nào.
.
.
.
Ngồi cạnh nhau trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, cô mới thật sự phát hiện ra khoảng cách của họ đã lớn từ bao giờ. Cô muốn chạm vào gương mặt của anh, muốn vuốt ve sống mũi của anh cũng không còn khả năng nữa rồi. Đi qua con phố vắng, nhìn thấy hàng cây thẳng tắp xa hút, cô giật mình nói lớn:
“Dừng xe! Dừng xe đi anh!”
Cô mở cửa xe, chậm rãi bước xuống, nét mặt đột nhiên có vẻ ánh lên tia hạnh phúc. Cô quay sang anh lúc này cũng đã ra khỏi xe:
“Anh còn nhớ nơi này không?” – Nét trông chờ hiện rõ trong nụ cười.
Anh nhìn cô, khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh con phố rồi chậm rãi lắc đầu:
“Không nhớ!”
Nụ cười trên mặt cô tắt ngấm, đôi mi cau lại kìm nén xót xa:
“Nơi này... là nơi anh cùng em đi dạo. Anh đã tặng cho em vật này...” – Cô đưa tay lên tóc.
Gió thổi tóc cô, chơi đùa cùng dải ruy-băng trắng thanh khiết. Đôi mắt u buồn của cô chớp nhẹ. Cuối cùng cô đã có quyết định rồi. Cô tự nhủ hôm nay sẽ cho anh một cơ hội cũng là cho chính mình chút hy vọng mong manh rằng anh vẫn còn yêu cô. Chỉ là, ngay cả cơ hội đó cũng bị gió cuốn đi mất.
Anh nhìn thấy bi thương trong mắt cô, nụ cười nhợt nhạt như có ý từ bỏ một điều gì đó.
“Em...” – Anh ngập ngừng, cảm giác sợ hãi ùa đến, sợ cô sẽ rời xa anh.
Cô biết anh vẫn còn yêu mình nhưng đáng tiếc, tình yêu ấy không còn như xưa. Tiền tài, địa vị, danh lợi đã chiếm mất một phần tình cảm trong con người anh. Cô đã quá mệt mỏi với tình yêu không trọn vẹn này. Mong muốn có một tình yêu lý tưởng như thuở ngây thơ cũng không còn khả năng.
Vốn dĩ tình yêu theo thời gian sẽ không còn nồng nàn như lúc khởi đầu. Nhưng đổi lại, nó sẽ dần dần tồn tại vĩnh cửu theo thời gian. Nếu thiếu cả hai thứ đó sẽ không phải là tình yêu thực sự. Anh đối với cô có lẽ giống như thế, không nồng nàn cũng không vĩnh cửu. Nếu tình yêu của họ đã không thể chống đỡ nổi với thời gian tám năm, không thể chống đỡ với những cám dỗ cuộc đời vậy thì níu kéo có ích lợi gì? Cách duy nhất chính là cô phải buông tay thả trôi quá khứ.
Cô kéo nhẹ sợi ruy-băng. Ngay lập tức mái tóc mây rũ xuống bị gió thổi rối nhưng lại khiến anh cảm nhận được vẻ tinh khiết của cô. Phía sau những ngọn tóc đó, khóe miệng cô khẽ cong lên.
“Anh có thấy không? Gió đang cuốn sợi ruy-băng đi mất... giống như đã kéo anh ra khỏi cuộc đời em...”
.
Trông thấy ánh mắt cô thẫn thờ nhìn theo sợi ruy-băng bay lượn trong gió đến khi khuất dần, anh chợt nhận ra... mình đã thực sự để lạc mất cô.
~ ~ ~
Tp.HCM, 01h35’ sáng ngày 21/10/2010.
Dương Nguyệt – Bồ Công Anh.
.
Gió thổi phía chân trời
Author: Dương Nguyệt – Bồ Công Anh
Status: completed
Rating: [K]
Genre: [One-shot] Romance, Tragedy.
A/N: Sản phẩm sau một đêm mất ngủ và tâm trạng không tốt.
Summary:
Vốn dĩ tình yêu theo thời gian sẽ không còn nồng nàn như lúc khởi đầu.
Nhưng đổi lại, nó sẽ dần dần tồn tại vĩnh cửu theo thời gian.
Nếu thiếu cả hai thứ đó sẽ không phải là tình yêu thực sự.
Cô ngồi trên chiếc sofa màu trắng, hai tay ôm lấy chân, chiếc cằm nhỏ nhắn tựa lên đầu gối. Mắt cô vô định nhìn vào cuốn tạp chí trên bàn, lướt qua rồi dừng lại trên gương mặt chàng trai đang tươi cười ở ảnh bìa, trong lòng mơ hồ có điều gì đó dấy lên.
Anh vẫn đẹp như xưa, nụ cười dễ khiến người ta rung động. Chỉ có điều anh trong ảnh chững chạc hơn, lịch lãm hơn, sang trọng hơn lúc trước.
[Sợi ruy-băng này sẽ giữ chặt tình yêu của chúng ta, buộc chặt em ở bên anh]
Ngày hai người bắt đầu quen nhau, anh vẫn còn là một nam sinh trẻ trung. Mối tình kéo dài từ thời sinh viên của họ khiến bao người thầm nể phục. Anh tài giỏi, điển trai, sự nghiệp có nhiều triển vọng nhưng chỉ yêu thương một người tầm thường như cô. Anh bảo rất thích nụ cười của cô, ánh mắt của cô, giọng nói trong trẻo của cô. Anh cũng bảo cô không tầm thường, ở cô có nét đáng yêu đặc biệt.
Sinh nhật lần thứ hai mươi hai, anh tặng cô sợi ruy-băng màu trắng và tự tay buộc vào mái tóc đen mềm mượt ấy.
“Sợi ruy-băng này sẽ giữ chặt tình yêu của chúng ta, buộc chặt em ở bên anh”
Lúc ấy anh đã dịu dàng nói thế.
.
.
.
Ngón tay của cô lướt qua trang báo, men theo từng nét hư ảo trên tấm ảnh bìa. Đôi mắt sáng, chiếc mũi cao... tất cả đã từng rất gần gũi, rất thân thuộc với cô nhưng giờ đây lại có cảm giác xa cách vô tận. Anh đã là một người đàn ông thành đạt, là hình mẫu lý tưởng của bao nhiêu cô gái, bên cạnh vô số những phụ nữ đẹp và tài giỏi, có thể nào còn nhớ đến cô chăng?!
.
.
.
Cô choàng lên người chiếc áo cưới, ngắm mình trong gương. Không thể nhận ra đây là cô gái hồn nhiên sáu năm trước: gương mặt gầy, hốc mắt sâu, tuy vẫn có nét thanh tú nhưng dễ khiến người ta hình dung ra một người phụ nữ xinh đẹp từng trải.
Cô đột nhiên thẫn thờ, nhớ lại lời nói của những người bạn.
Rằng anh đối với cô không tốt.
Không! Anh rất tốt, anh vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm cô.
Rằng anh đối với cô không nhiệt tình như xưa.
Không phải! Bởi vì anh bận bịu công việc. Sau khi ổn định, anh nhất định sẽ chăm sóc cô.
Rằng anh không hề để tâm tới lễ cưới của họ, chỉ tùy tiện nhờ người mua áo cưới đem đến nhà, cũng không nghĩ sẽ nhìn qua xem cô mặc áo trông như thế nào.
Cũng không đúng! Nếu anh không còn yêu cô, anh sẽ không cưới cô. Chẳng có lý do gì khiến anh miễn cưỡng làm thế.
Cô luôn phản bác lại thành kiến của những người bạn về anh. Trong lòng cô, anh rất tốt, rất hoàn hảo, anh luôn luôn yêu cô.
Tuy nhiên, bản thân cô biết chính mình đang cố trốn tránh sự thật.
.
.
.
Tia nắng heo hắt xế chiều hắt qua ô cửa, lướt qua khuôn mặt tiều tụy của cô, lưu lại trên gương, khiến ảnh cô trong gương mờ mờ ảo ảo. Một giọt nước mắt khẽ rơi, cô trông thấy cô gái trong gương đang khóc, mắt hoe đỏ, ánh nhìn lại trống rỗng. Cô hiểu được nỗi thống khổ, cảm giác cô đơn của người con gái ấy.
Là do cô quá mu muội.
Ngày sinh nhật của cô trôi qua tuần trước anh không hề nhớ. Cả đêm hôm đó cô thức chỉ để chờ tiếng chuông điện thoại quen thuộc nhưng vô vọng.
Lễ cưới của hai người đã đến gần cũng chỉ một mình cô ngồi trong căn phòng trống vắng – nơi mà anh nói hai người sẽ sống chung, sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc.
.
.
.
Cô hẹn anh hôm nay sẽ đi chọn nhẫn cưới, anh vẫn chưa trả lời.
Lại một lần nữa cô cố gắng vớt vát thứ hạnh phúc khi nhớ lại lúc anh cầu hôn cô. Không cầu kỳ, không lãng mạn như những đôi tình nhân khác, chỉ đơn giản ba chữ “Lấy anh đi!”, giữa hai người bọn họ vốn không tồn tại thứ gọi là khoảng cách. Cô gật đầu, không câu nệ hoa hồng hay một quán café lung linh cho sự kiện này.
Nhưng hiện tại, cô thấy hạnh phúc đang dần dần trôi tuột khỏi tầm tay mình, muốn vươn tay níu yêu thương ở lại nhưng không kịp.
Nước mắt cô không ngừng rơi, từng giọt đọng lại trên mu bàn tay.
Không biết cô đã khóc bao lâu, chỉ đến khi nước mắt ráo hoảnh, cô mới giật mình ngước nhìn mình trong gương. Nhìn thật lâu, đáy mắt ánh lên một tia khó hiểu, nửa như từ bỏ nửa như níu kéo.
.
.
.
Cô gọi cho anh, bàn tay nhấn phím có chút run rẩy. Giọng anh vang lên ở bên kia đầy mệt mỏi.
“Lát nữa anh rảnh không? Chúng ta đi chọn nhẫn cưới” – Giọng cô vẫn nhẹ như gió, khó nắm bắt ý tứ. Anh im lặng hồi lâu, rồi miễn cưỡng đồng ý.
“Bây giờ anh qua đón em nhé!” – Cô nói.
Đầu bên kia chỉ còn những tiếng “tút, tút”.
Cô đặt điện thoại lên bàn, hờ hững nhìn người con trai trên tạp chí.
[Anh có thấy không? Gió đang cuốn sợi ruy-băng đi mất... giống như đã kéo anh ra khỏi cuộc đời em...]
Khi cô bước xuống sảnh của căn biệt thự rộng lớn, anh cũng vừa đỗ xe trước sân. Anh ngồi yên, có ý để cô tự mở cửa xe. Cô ngồi kế bên, không nói gì, mắt cũng chỉ nhìn thẳng, cảm giác phía trước cửa kính xe như có màn sương mờ bao phủ. Tâm trạng ảm đạm, hai người không ai nói với nhau câu nào.
.
.
.
Ngồi cạnh nhau trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, cô mới thật sự phát hiện ra khoảng cách của họ đã lớn từ bao giờ. Cô muốn chạm vào gương mặt của anh, muốn vuốt ve sống mũi của anh cũng không còn khả năng nữa rồi. Đi qua con phố vắng, nhìn thấy hàng cây thẳng tắp xa hút, cô giật mình nói lớn:
“Dừng xe! Dừng xe đi anh!”
Cô mở cửa xe, chậm rãi bước xuống, nét mặt đột nhiên có vẻ ánh lên tia hạnh phúc. Cô quay sang anh lúc này cũng đã ra khỏi xe:
“Anh còn nhớ nơi này không?” – Nét trông chờ hiện rõ trong nụ cười.
Anh nhìn cô, khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh con phố rồi chậm rãi lắc đầu:
“Không nhớ!”
Nụ cười trên mặt cô tắt ngấm, đôi mi cau lại kìm nén xót xa:
“Nơi này... là nơi anh cùng em đi dạo. Anh đã tặng cho em vật này...” – Cô đưa tay lên tóc.
Gió thổi tóc cô, chơi đùa cùng dải ruy-băng trắng thanh khiết. Đôi mắt u buồn của cô chớp nhẹ. Cuối cùng cô đã có quyết định rồi. Cô tự nhủ hôm nay sẽ cho anh một cơ hội cũng là cho chính mình chút hy vọng mong manh rằng anh vẫn còn yêu cô. Chỉ là, ngay cả cơ hội đó cũng bị gió cuốn đi mất.
Anh nhìn thấy bi thương trong mắt cô, nụ cười nhợt nhạt như có ý từ bỏ một điều gì đó.
“Em...” – Anh ngập ngừng, cảm giác sợ hãi ùa đến, sợ cô sẽ rời xa anh.
Cô biết anh vẫn còn yêu mình nhưng đáng tiếc, tình yêu ấy không còn như xưa. Tiền tài, địa vị, danh lợi đã chiếm mất một phần tình cảm trong con người anh. Cô đã quá mệt mỏi với tình yêu không trọn vẹn này. Mong muốn có một tình yêu lý tưởng như thuở ngây thơ cũng không còn khả năng.
Vốn dĩ tình yêu theo thời gian sẽ không còn nồng nàn như lúc khởi đầu. Nhưng đổi lại, nó sẽ dần dần tồn tại vĩnh cửu theo thời gian. Nếu thiếu cả hai thứ đó sẽ không phải là tình yêu thực sự. Anh đối với cô có lẽ giống như thế, không nồng nàn cũng không vĩnh cửu. Nếu tình yêu của họ đã không thể chống đỡ nổi với thời gian tám năm, không thể chống đỡ với những cám dỗ cuộc đời vậy thì níu kéo có ích lợi gì? Cách duy nhất chính là cô phải buông tay thả trôi quá khứ.
Cô kéo nhẹ sợi ruy-băng. Ngay lập tức mái tóc mây rũ xuống bị gió thổi rối nhưng lại khiến anh cảm nhận được vẻ tinh khiết của cô. Phía sau những ngọn tóc đó, khóe miệng cô khẽ cong lên.
“Anh có thấy không? Gió đang cuốn sợi ruy-băng đi mất... giống như đã kéo anh ra khỏi cuộc đời em...”
.
Trông thấy ánh mắt cô thẫn thờ nhìn theo sợi ruy-băng bay lượn trong gió đến khi khuất dần, anh chợt nhận ra... mình đã thực sự để lạc mất cô.
~ ~ ~
Tp.HCM, 01h35’ sáng ngày 21/10/2010.
Dương Nguyệt – Bồ Công Anh.
.