PDA

Xem đầy đủ chức năng : Quê



hoahongxanh762
18-10-2010, 08:13 AM
Tác giả: It’s me! Ngọc Hà .
Dung lượng: 1 chaper
Thể loại : Tình yêu .
Nội dung: “Cái vùng quê đã hơn mười năm tôi mới lại trở về …
Và kỉ niệm của một thời trẻ thơ ..
Tôi cố nén lại …
Chỉ hi vọng người ấy đừng xuất hiện mà thôi …”



Đã 12h đêm, chiếc xe lăn bánh vào bến đỗ . Gió từng cơn vẫn ùa. Lạnh. Con đường trải bạc lấp lánh sau những cơn mưa . Ánh sáng mập mờ . Tôi cố căng đôi mắt của mình nhìn đường trong khi đôi tay nặng trĩu những túi đồ .

Lạnh quá ! Lâu rồi tôi không về quê, và hình như cũng chẳng nhớ nỗi thời tiết ở quê mình. Hay tại giờ đã khuya lắm rồi nên lạnh . Điện thoại vẫn lặng thing trong túi áo, tôi chẳng buồn cầm lên. Định gọi chị ra đón nhưng rồi lại thôi. Tư dưng lại muốn đi bộ vòng vòng xem quê mình thay đổi. Hâm .

Đêm. Hàng cây vẫn lao xao. Gió thổi. Tôi lẻ bóng trên con đường. quê mình thay đổi nhiều quá, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa làm tôi quên một thời biết đến cái gọi là yêu.

Một tiếng, hai tiếng …rồi ba tiếng ..thời gian trôi lẳng lặng . Vậy mà tôi cứ đi bộ, đi hoài, chẳng có mục tiêu phía trước. Và hình như mọi thứ xung quanh tôi trở nên mờ ảo, cho đến khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Thì ra tôi đã ngồi xuống từ bao giờ, đẩy hết mấy suy nghĩ vớ vẩn. Ngước lên, trong cái mờ mờ của sáng sớm tôi nhìn thấy một màu xanh và nâu sẫm khá cũ kĩ . Là gốc đa, gốc đa vẫn còn. Một niềm vui nhen lên trong tôi, ừ vẫn còn cái gì đó là quê cũ .

Tôi lại đứng dậy và bước, khuất sau cái yên tĩnh ngôi nhà mà bao thế hệ gia đình tôi sinh sống hiện ra trước mắt . Vẫn không có gì đổi thay nhiều. Và điều đó khiến ngôi nhà nổi bật hơn so với xung quanh. Cũng đúng vì ông nội tôi là người coi trọng những giá trị bình dị của thôn quê. Và cũng chính điều đó cái vắng mặt của tôi phần nào khiên ông không hài lòng mặc dù có thể ông chẳng nói ra.

- Hoài Băng – Một giọng nói xúc động, ngắt quãng và quen thuộc .

Tôi quay lại và đương nhiên không phải phản xạ tự nhiên nhưng tôi cảm thấy cay ở khóe mắt .
- Ông …- Tôi cùng chẳng thể kìm cái xúc động. Thôi đã mười năm, đã đến lúc để nó tuôn trào.

- Cháu về sao không báo- Trên khuôn mặt in hằn những vết nhăn của thời gian, ông cười mãn nguyện.

- Vâng, thôi ông cháu mình vào nhà ông nhỉ? Cháu thích bất ngờ. – Tôi nói và trong thâm thức tôi muốn dấu cái điều khiên tôi không nói trước cũng chính là cái điều dặt vặt tôi trong khoảng thời gian dài ngăn không cho tôi về lại quê hương.

Sau những cuộc trò truyện dài, những giọt nước mắt nụ cười xúc động của cả gia đình, tôi lại tìm lại cho mình những khoảng không ở quê.

Con sông đỏ lên với những vệt nước trắng xóa như những đường mây dài của máy bay tạo ra. Màu xanh non của những đồng ruộng chẳng lấn nỗi cái xanh xẫm của những hàng cây ven bờ. Một màu xanh bí ẩn.

Cái vệt trắng xóa dường như phát hiện ra điều gì đó ngưng lại rồi quay lại bờ. Tôi chẳng kịp nghĩ gì, chạy nhanh xuống cái chỗ vệt trắng vừa đậu, lộ ra một nụ cười tươi.

- Bác cho cháu sang bờ bên kia với ạ!

Và đương nhiên tôi cũng nhận lại một nụ cười thân thiện .

- Ừ, bác quay lại lấy đồ, rồi cháu lên đi . – vẫn là cái giọng ấm áp, hơi nặng nhưng đã có chút khác với cái giọng “thuần địa phương” của ông tôi.

- Vâng cháu cảm ơn – Tôi nhìn xuông con sông xanh, sâu thẳm và tự hỏi mình đang làm gì, xin một vé về tuổi thơ sao, có phải không khi thực sự bản thân mình chẳng muốn điều đó xảy ra.

Dòng nước mắt dần dần khoe mình, để rồi tôi chẳng thấy gì ngoài một màu xanh sâu thẳm.

- Đẹp không?

- Ừ, nước sông xanh và trông mát nhỉ?

- Nó giống mắt cậu đó.

- Thật hả?

- Ừm, tớ yêu sông cũng như yêu cậu vậy đó .

- Sạo hoài à ?

Và cũng từ lúc đó có một người không xem tôi là bạn nữa, Anh và em …

Một giọng nói lôi tôi ra khỏi cái kí ức không muốn nhớ

- Cháu đi xa mới về quê à?

- Vâng ạ .

- Trách gì bác thấy cháu xúc động vậy .

Tôi im lặng trước cái điều bác vừa nói, đặt lên dòng nước một ánh mắt lãng tránh. Biết nói gì? Chẳng lẽ nói với bác là cháu đi đã mười năm rồi, để bác hỏi nguyên do và trả lời rằng cháu bận làm việc. Nếu trả lời như vậy thì tôi sẽ rất cảm thấy khó chịu với bản thân. Mà chẳng lẽ lại bảo cháu không về quê chỉ vì một mối tình bị tan vỡ. Thôi im lặng thì hơn.

Những hàng cây xanh lại kéo vi vu, những tiếng động kéo ánh mắt của tôi khỏi dòng nước. Bên kia bờ nhưng cậu bé vẫn miệt mài dắt trâu gặm cỏ nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó. À! Thiếu tiếng sao của những cậu bé chăn trâu. Hình như mình đang tiếc nuối thì phải. Tôi lặng để mặc cho những suy nghĩ nối đuôi nhau xếp hàng, bởi trong tâm trí tôi bây giờ không muốn nhớ, càng nhơ về vùng quê ngày xưa tôi càng nhớ về anh, người làm cho tôi phải mệt như bây giờ.

Chiếc phà nhỏ cập bờ bên kia, tôi đứng dậy và cảm ơn bác đã cho tôi đi nhờ như một phép lịch sự tối thiểu. Đặt chân lên cái bãi trống êm êm với thảm cỏ, tôi vuốt lại mái tóc rồi bước chầm chậm. Có cái gfi níu những bước chân vốn đã chẳng nhanh của tôi. Một cảm giác là lạ, tôi nhín xuống, là cỏ may. Cở vướng vào chân tôi, chợt mỉm cười để rồi chẳng biết mình cười vì cái gì, cúi xuống rồi lại đứng lên, ngớ ngẩn khi chẳng bước ra mà lại đi sâu vào con đường đầy cỏ may. Rốt cuộc tôi đang mong muốn điều gì. Những ý nghĩ trái ngược, nữa muốn gặp anh xem anh sống thế nào, nữa lại thôi vì chẳng biết đối diện với anh thế nào. Tôi hận anh, nhưng lại yêu anh mặc dù tình yêu bây giờ không còn nguyện vẹn như ngày xưa nữa, nói đúng hơn nó đã sứt mẻ khi anh phụ tình tôi.Thì thôi, chờ bến đò thời gian vậy.

Rồi cả buổi chiều tôi rong ruổi khắp nhưng nẻo đường, để làm gì, để tìm lại cho mình những bù đắp của những năm tháng xa quê, hay là tự quẩn quanh trong cái mê cung mà chính tôi dựng sẵn cho chính mình.

Màn đêm buông xuống …Sương khuya vương trên mái tóc tôi, buốt lạnh. Nhưng tôi ngồi im, và mặc kệ tất cả.

Ngắm sao, chẳng biết những ngôi sao kia từ đâu mà có, và chúng có tên gì, mặc dù đã từng nghe qua nhưng trong tâm trí tôi dường như chẳng đọng lại chút gì. Tôi lại lấy cái khoảng thời gian 10 năm dài dằng dặc ra để biện hộ. Đêm nay cũng như cái đêm đó. Nhưng khác là bây giờ tôi đang ngồi một mình. Gió cuốn lạnh cả người. Gió thôi vi vu cũng lạnh cả người nhưng giá như là mười năm trước thì tôi đã không thấy lạnh.

Tôi biết ngày đó anh phải mất cả buổi, cần mẫn lắm mới thuộc những tên sao, mới hiểu được hết sự thú vị trên bầu trời để nói nó cho tôi, nhưng tôi thì lại cố gắng không hiểu gì hết, để làm gì, để ở bên anh lâu hơn nữa.

- Này – Tôi giật mình quay lại ….và làm sao tôi lại ko nhận ra khi trước mắt tôi anh hiện lên bằng sương bằng thịt, có lẽ chị đã báo cho anh – Về rồi à? Tưởng em đi luôn rồi chứ.

Anh tự nhiên, tự nhiên đến mức tôi ko thể ngờ. Và những điều tôi nén trong lòng tự nhưng năm trời dằng dặc tôi tưởng tôi sẽ nói ra hết sẽ hỏi hết, sẽ hỏi tại sao ngày đó anh lại không đến, sẽ hỏi ngày đó sao anh phụ tình tôi, nhưng cso cái gì chèn những câu hỏi đó lại.

- À, ờ - Để rồi im lặng …

Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khó chịu, và khi giới hạn chịu đựng của tôi bị phá vỡ, khi tôi lại định tuôn những câu hỏi trong đầu thì anh lại lên tiếng.

- Ngày đó ….

- Thôi anh đừng nói – Tôi cắt ngang lời anh mặc dù đúng là tôi đang muốn nghe anh giải thích. Bây giờ tôi chẳng hiểu nỗi mình.

- Anh chỉ muốn hỏi, ngày đó sao em lại ra đi như vậy?

- Là sao? Tờ giấy đó ….- Tôi ngập ngừng nhưng thực sự chẳng muốn nói ra vì tôi đã một lần thất vọng .

- Tờ giấy nào …..- anh ngạc nhiên như câu chuyện trước đây chưa từng xảy ra ….

Và tôi im lặng, đã quá đủ để hiểu, có nghĩa là ngày đó, Khánh Ly không đưa tờ giấy đó cho anh, có nghĩa là ngày đó không phải anh phụ tôi.

Tôi nén lòng mình, một giọt nước mắt chảy trong lòng ….

- Thôi quá khứ thì hãy cho trở về quá khứ, Anh sống sao rồi ?

- Ừm, nếu em không muốn nói thì vậy, Anh và Khánh Ly đã có một bé gái .

Câu nói lại một lần nữa làm tôi giật mình, vậy là thực Khánh Ly đã dối tôi. Thôi đã là quá khứ thì hãy cho nó vào quá khứ, tôi mỉm cười và chúc anh hạnh phúc.

Những vì sao lại sáng hơn, tình yêu cần ích kỉ và tôi cũng chẳng trách Khành Ly vì khi yêu người ta hay vậy, nếu tôi là Ly tôi cũng làm vậy.

Nhìn lại quê hương, tôi biết tôi cần đối mặt, tôi đáng phải nhận ra điều này lâu lắm rồi. Hơi muộn những vẫn kịp. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với ông sửa lại ngôi nhà, vì có những điều cần thay đổi nếu như không phải thay đổi xấu. Vùng quê tôi cũng vậy nó đã có thay đổi để tiến bộ, không phải cứ giữ khư khư lấy quá khứ là tốt. Và ít nhất khi không níu lại những tình cảm đã vỡ nhưng tôi vẫn thấy vui vì biết ngày xưa anh đã không phụ tôi, đã biết vẫn có nơi chờ đón mình và vẫn biết mình sẽ còn niềm tin vào một tình yêu khác ….


ps..tự dưng cảm hứng muốn viết, không hay nhưng vẫn muốn viêt :cold3:

.Ngọc Xinh.
18-10-2010, 01:22 PM
Lập poll cho truyện - 18/10/2010

Akai
18-10-2010, 11:27 PM
Truyện của mem này, nói thật không phải ác cảm hay là gì gì đâu :j, dưng mờ nếu mà mình chấm điểm sẽ không bao giờ quá điểm 4, thứ nhất cảm xúc lộn xộn, thứ cảm xúc....nồi cháo loãng lõng bõng vài cọng cải.

Hình như em viết truyện được là do em đọc nhiều truyện khác, rồi em tổng hợp nó và...thành truyện của em. Đó cũng là một dạng ăn cắp.

Người đọc mà không cảm giác được là truyện nó "thật", thì em đã thất bại rồi :)

Bồ Công Anh
19-10-2010, 04:07 AM
Chậc...
>.<

@Papa: Đừng nói nặng quá, em nó mới vào nghề thôi! Viết thế là cũng khá lắm rồi. Chấm điểm cốt để khích lệ bé tác giả nữa mà :) Con đã thẳng tính còn gặp papa thẳng tính hơn. Cái này ko phải là Hậu sinh khả uý rồi :cr: Con sợ cái điệp khúc "nồi cháo loãng... lõng bõng vài cọng cải" của papa lắm ớ :haha:

@tác giả: Em bảo thích những cmt thẳng thắn, giờ có rồi đấy! Akai nói khá đúng, em thử đọc lại fic của mình và rút ra kinh nghiệm nhé :)

Chúc em may mắn!

Thân,

Dương Nguyệt - Bồ Công Anh!

P.S: Àh, phải rồi! ss thấy em có vẻ chú trọng số lượng hơn chất lượng nhỉ?! Trong vòng vài ngày mà em cho ra hàng loạt one-shot thế kia. Nếu nó viết từ cảm xúc thật thì coi bộ... em giàu tình cảm quá ^^"

Muội Muội
19-10-2010, 07:01 AM
Bằng em bây giờ chắc ss cũng vậy thôi à :)

Nhưng em ơi, hình như em hơi nhầm lẫn âm "x" và "s" đúng không? Ss đọc thấy có mấy từ như thế. Từ "sạo" em phải đổi thành "xạo" và từ "bằng sương bằng thịt" phải là "xương" nha e ^^.

Dzậy thôi, cố lên em ha.

Vampy
19-10-2010, 07:28 AM
Uhm, đọc com của anh Akai shock quá :so_funny:

@tác giả: Có lẽ em chưa đủ kinh nghiệm và trải nghiệm về cuộc sống nên viết còn hời hợt, dù em viết khá mạch lạc nhưng đọc xong câu chữ như trôi đi luôn vậy. Ss chỉ nhận xét vậy thôi, tham gia cuộc thi này để cọ xát học hỏi mừ, chúc em sẽ tìm cho mình một phong cách riêng nhé.

Hổ Cáp
19-10-2010, 08:03 AM
Mình thích cảm xúc của bài này, nó nói về quê hương (dù không phải là ý chủ đạo, đang nhớ ông bà nội)
Mình thích phần mở đầu của câu chuyện,... sr vì không biết diễn giải vì sao mình thích nữa ^^
Mọi người thấy truyện của bạn là một mớ lộn xộn có lẽ vì cách bạn chia khoảng cách thời gian không thật sự có sự khác biệt, ngay cả mình lúc đầu đọc cũng quẩn quanh giữa đêm, ngày ; thời điểm về và thời điểm đi ngắm cảnh quê ^^
Câu cuối: cứ lấy cắp cảm xúc của người khác càng nhiều càng tốt và viết càng nhiều càng tốt để có thêm nhiều lời góp ý mà tiến bộ.

hoahongxanh762
19-10-2010, 08:04 AM
Truyện của mem này, nói thật không phải ác cảm hay là gì gì đâu :j, dưng mờ nếu mà mình chấm điểm sẽ không bao giờ quá điểm 4, thứ nhất cảm xúc lộn xộn, thứ cảm xúc....nồi cháo loãng lõng bõng vài cọng cải.

Hình như em viết truyện được là do em đọc nhiều truyện khác, rồi em tổng hợp nó và...thành truyện của em. Đó cũng là một dạng ăn cắp.

Người đọc mà không cảm giác được là truyện nó "thật", thì em đã thất bại rồi :)
Thế là lại thất bại tâật ôồi ư :huhu1:...em sẽ cố gắng sửa đổi, nhưng nói thật em đọc không nhiều truyện lắm nên em nghĩ cái điều mà anh nói là đọc nhiều truyện thành truyện của em là không đúng cho lắm :D
Có lẽ em chưa có năng khiếu hếu viết truyện nhưng em sẽ cố gắng, viết nhiều thì sẽ khá hơn đúng không mọi người. Thật sự em rất mừng khi nhận được cm này vì thế giúp em biết những gì người đọc suy nghĩ về truyện của em thực sự hơn là những lời cảm ơn..
thank anh nhiều nha..:huglove:


Chậc...
>.<

@Papa: Đừng nói nặng quá, em nó mới vào nghề thôi! Viết thế là cũng khá lắm rồi. Chấm điểm cốt để khích lệ bé tác giả nữa mà :) Con đã thẳng tính còn gặp papa thẳng tính hơn. Cái này ko phải là Hậu sinh khả uý rồi :cr: Con sợ cái điệp khúc "nồi cháo loãng... lõng bõng vài cọng cải" của papa lắm ớ :haha:

@tác giả: Em bảo thích những cmt thẳng thắn, giờ có rồi đấy! Akai nói khá đúng, em thử đọc lại fic của mình và rút ra kinh nghiệm nhé :)

Chúc em may mắn!

Thân,

Dương Nguyệt - Bồ Công Anh!

P.S: Àh, phải rồi! ss thấy em có vẻ chú trọng số lượng hơn chất lượng nhỉ?! Trong vòng vài ngày mà em cho ra hàng loạt one-shot thế kia. Nếu nó viết từ cảm xúc thật thì coi bộ... em giàu tình cảm quá ^^"
Cảm ơn những gì ss chỉ cho em, cảm ơn ss nhiều nha, em viết fic này lâu rồi nhưng hình như em đang trọng số lượng thật:D sai lầm rồi :huhu1:..em phải sửa thôi.


Bằng em bây giờ chắc ss cũng vậy thôi à :)

Nhưng em ơi, hình như em hơi nhầm lẫn âm "x" và "s" đúng không? Ss đọc thấy có mấy từ như thế. Từ "sạo" em phải đổi thành "xạo" và từ "bằng sương bằng thịt" phải là "xương" nha e ^^.

Dzậy thôi, cố lên em ha.
thank ss an ủi..:sr:...để em xem lại coi...*gãi tai*


Uhm, đọc com của anh Akai shock quá :so_funny:

@tác giả: Có lẽ em chưa đủ kinh nghiệm và trải nghiệm về cuộc sống nên viết còn hời hợt, dù em viết khá mạch lạc nhưng đọc xong câu chữ như trôi đi luôn vậy. Ss chỉ nhận xét vậy thôi, tham gia cuộc thi này để cọ xát học hỏi mừ, chúc em sẽ tìm cho mình một phong cách riêng nhé.
Em sẽ cố tìm cái mà ss nói là phong cách riêng..:D viết truyện không dễ như em đã từng nghĩ, thế mới biết khi đọc một câu chuyện nên đặt mình vào vị trí người viết mà suy nghĩ, có được thành quả trong tay mình thật khó khăn :D

tocduoiga
19-10-2010, 06:29 PM
Câu cú còn lộn xộn, sai chính tả tùm lum. Tôi thấy bạn đã rất cố gắng chau chuốt cho câu văn của mình trong những đoạn tả cảnh, nhưng ngắt câu còn lung tung tùy tiện như vậy thì dù cho có cố làm cho nó hay cũng như không. Nhiều đoạn tả cảnh còn mơ hồ, tôi đọc mà không hiểu. Nội dung vẫn còn khá sơ sài.

Oneshot này không ổn. Thôi thì cố gắng ở onshot sau nhé! Tôi không cố ý hạ thấp tinh thần người dự thi của bạn đâu. Tôi nhận xét để bạn sớm sửa chữa, để những onshot sau sẽ khá hơn.

Chúc một ngày vui.

Thân mến

toduoiga - Nguyệt Thiên

hoahongxanh762
19-10-2010, 06:47 PM
Có lẽ oneshot này quá tệ thì phải, mình đọc truyện của chính mình mà cón thấy không ổn nữa là người khác, thành thật cảm ơn mọi người cm thật sự và xin lỗi mọi người vì bắt mọi người đọc một câu chuyện thế này nhé...:smile:

Bồ Công Anh
19-10-2010, 07:55 PM
*Cười*

Thật ra là ss định nhắm mắt làm ngơ nhưng mà thấy sư phụ Nguyệt Thiên của ss cmt nhận xét cho em y chang cho ss cái thời mới tập tành viết lách online nên tự nhiên thấy... đồng cảm :blushing:



Lạnh quá ! Lâu rồi tôi không về quê, và hình như cũng chẳng nhớ nỗi thời tiết ở quê mình. Hay tại giờ đã khuya lắm rồi nên lạnh . Điện thoại vẫn lặng thing trong túi áo, tôi chẳng buồn cầm lên. Định gọi chị ra đón nhưng rồi lại thôi. Tư dưng lại muốn đi bộ vòng vòng xem quê mình thay đổi. Hâm .


Điển hình là đoạn trên này, em ngắt câu rất lộn xộn; nhiều câu cần tách thì ko tách, những câu phải nhập làm 1 thì ko nhập. Em nên nhẩm lại những câu mình định viết sao cho thật xuôi tai rồi hãy viết. Có nhiều chỗ em viết sai chính tả, em viết xong có đọc lại ko?!

Thật ra, những thứ như ngữ pháp, câu cú, chính tả đều ko quan trọng bởi chúng có thể rút kinh nghiệm. Điều quan trọng nhất chính là cảm xúc! Chúng ta dùng lời văn để nói lên quan điểm, để bộc lộ cảm xúc. Một khi cảm xúc ko thật mà gượng ép thì câu văn trau chuốt, mạch lạc, từ ngữ bay bổng cũng chẳng có gì để cho chúng phát huy tác dụng cả!

Ở one-shot này của em, điều ss cho là thú vị chỉ có suy nghĩ của nhân vật chính ở đoạn cuối "Vùng quê tôi cũng vậy nó đã có thay đổi để tiến bộ, không phải cứ giữ khư khư lấy quá khứ là tốt. Và ít nhất khi không níu lại những tình cảm đã vỡ nhưng tôi vẫn thấy vui vì biết ngày xưa anh đã không phụ tôi, đã biết vẫn có nơi chờ đón mình và vẫn biết mình sẽ còn niềm tin vào một tình yêu khác." Tuy nhiên, nếu em biết cách diễn đạt thì sẽ có tác dụng hơn nhiều :)

Lúc ss mới tham gia HHT và viết fic online, câu văn của ss viết ko hề mạch lạc, trôi chảy được như em nhưng ss chỉ viết fic khi có hứng, có cảm xúc và dùng hết khả năng từ ngữ của mình để diễn đạt. Bởi thế, ss nghĩ rằng quan trọng nhất đối với fictioner là cảm xúc chứ không phải một trang câu từ mĩ miều nhưng rỗng tuếch!

Nhớ nhé, hãy viết khi em cảm thấy thật sự muốn viết và có "tâm" để viết :)

Chúc em may mắn!

Thân,

Dương Nguyệt - Bồ Công Anh!

hoahongxanh762
29-10-2010, 08:52 PM
Vâng em cảm ơn những điều ss chỉ cho em, em sẽ cố gắng, chặng đường để tìm thấy những gì của mình còn dài mà, cố gắng là sẽ ổn phải không ss ^^

pE_l0c_cHoC
04-11-2010, 09:28 PM
Sai chính tả, cảm xúc lẫn lộn, không rõ ràng, câu văn còn cứng, thô!
Thế nhé, mềnh cũng đọc vài fic của bạn rồi, nhưng chưa cảm nhận được là bao. Bạn không biết cách đặt cảm xúc của mình vào tác phẩm hay là bạn chỉ bắt chước người khác viết, không có cái gì gọi là cảm hứng ở đây hết!
Vậy nhé!

Dạ Vũ
04-11-2010, 10:29 PM
Thế nào nhỉ? * nheo mắt*

Ừm... ss nghĩ là nội dung one-shot này thực ra không phải không có điểm nhấn, chỉ là em chưa nhấn đúng chỗ với chưa chú trọng đặt hết cảm xúc của mình vào nó nên thành ra việc người đọc thấy câu chuyện cứ trôi tuồn tuột như thế, hầu như là chẳng đọng lại được bao nhiêu thì cũng là điều dễ hiểu. Nhưng dù sao, ss vẫn rất thích thái độ tích cực vươn lên của em * cười * [ thật đấy :) ]

Hồi ss còn bằng tuổi em, thú thật ss không bằng em bây giờ đâu. Vì là một dân học khối tự nhiên nên với ss, văn vẻ là 1 thứ xa xỉ lắm :so_funny: Giá như hồi ấy, ss viết được như em bây h thì quá tốt rồi :)

Vì vậy nên em đừng buồn vì những lời comt của các bạn nhé ^^ mọi người có comt thẳng thắn như thế thì mới thấy họ cũng dành time để cảm nhận những gì em viết, và góp ý để cho các tác phẩm sau của em hoàn thiện hơn.

Cố lên nhé em ^^

Thân,

Dạ Vũ / hoa_anh_tuc

the_wind
11-11-2010, 08:45 PM
nội dung là gì vậy? đừng cười nha nhưng đọc xong mà hổng biết nội dung chính là gì hết á? bà ko nói ngọng nhưng viết thì ngọng hết? khi viết văn ko được viết tắt à nha?