PDA

Xem đầy đủ chức năng : [TN] Hoàng tử xứ Hàn… - Sưu tầm



Uờ
16-10-2010, 01:55 PM
Kì 1: Chúng ta thích nhau từ bé…

“Tôi không thích xem phim Hàn. Đó không phải là một điều áp đặt hay chủ quan. Bởi đơn giản, tôi bị ám ảnh.


Từ chính số phận của mình, tôi đúc kết được rằng ta chỉ nên lãng mạn trong tiềm thức, không nên quá kì vọng vào một cuộc sống hư ảo để rồi khi tất cả sụp đổ, mọi thứ bỗng chốc vỡ tan…”

“Tại sao con phải đi học tiếng Hàn hả mẹ?” - Nó mở to mắt ra, vẻ mặt buồn non nớt.

“Để sau này gặp ba con” - Mẹ nó cười.

“Con không cần ba, con chỉ cần mẹ thôi” - Nói rồi nó sà vào lòng mẹ…

Đam Thư thiếu tình thương của ba từ nhỏ. Nó chưa bao giờ thấy mặt ba ngoài đời thật cũng như trong ảnh. Mẹ nó thường đi làm từ sáng đến tối mịt mà nó cũng không rõ là làm gì. 8 tuổi, ngoài giờ học chính khóa, nó còn phải học một thứ ngôn ngữ xa lạ mà nó cực kì ghét: tiếng Hàn. Học được gần 1 năm, nó vẫn chưa hiểu gì cả…

Vào một buổi chiều đầy nắng và nhiều gió, khi nó bỗng cảm thấy hụt hẫng về cuộc sống xung quanh, khi nó cảm thấy những giấc mơ đêm không còn là que kẹo, trái bóng, mà là những cơn ác mộng xa vời, nó trốn học, ra bãi đất sống sau sân bay… Mãi nghĩ về cơn ác mộng đêm qua và không hiểu tại sao nó lại mơ như thế, tiếng chân sột soạt làm nó lạnh người.

“Bạn đang làm gì đó?” - Một giọng nói ngọng ngịu cất lên. Mắt ráo hoảnh, Đam Thư ngẩng mặt ngước nhìn. Một cậu bé da trắng, mắt một mí, nhìn nó với vẻ mặt ngố tàu.

“Hôm qua mình mơ thấy có một anh chàng gì đó lạ hoắc, nói với mình cái gì đó mà mình không rõ, rồi mình khóc quá trời rồi chạy đi. Anh chàng đó đáng sợ quá đi!”

“Bộ mặt hắn xấu xí lắm hả?” - Cậu bé vẫn hỏi với giọng lơ lớ.

“Không, mặt hắn rất đẹp… Mình cũng chẳng hiểu tại sao nghe giọng hắn, mình lại thét lên như thế”

“Bạn đừng có buồn nữa. Mình cũng đang buồn nè. Học chẳng hiểu gì cả…”

“Bạn cũng học tiếng Hàn quốc hả?” - Đam Thư nín khóc, mặt rất chú tâm.

“Ờ. Khó học quá. Ba mình bảo đó là tiếng mẹ đẻ của mình. Mà tiếng mẹ đẻ là tiếng gì vậy?”

“Có thể là tiếng của mẹ bạn…” - Mặt Đam Thư suy tư.

“Ồ…” - cậu bé chớp chớp mắt.

Hai đứa trẻ cứ thế lớn lên cùng nhau… Từ những buổi chiều, từ những buổi đi học, những sáng đạp xe quanh công viên dạo phố. Càng lớn, càng hiểu thêm nhiều thứ về cuộc sống (dù còn rất nông cạn), bọn chúng càng quấn quýt nhau. Ba mẹ hai đứa chẳng ai biết, và không người lớn nào biết… Tuổi thơ trôi qua, lãng mạn như những thước phim Hàn…

o0o

7 năm sau…

Bãi cỏ mướt rượt, ướt đẫm. Sau một cơn mưa mùa hạ, mọi thứ được gột rửa tinh tươm. Dắt chiếc xe đạp nhỏ, Đam Thư dè dặt bước lên những bậc cao ở các rìa bồn hoa trong công viên, vẻ thích thú lạ lẫm…

“Thư…” - Bin chạy tới, vẫn là hai que kem màu xanh lá mà cậu lấy được từ trong tủ lạnh ở nhà.

Đam Thư cười trong veo. Hai đứa vừa đi học về, và trong khi Bin đi lấy kem thì Thư ngồi ở công viên chờ đợi…

“Ngày này 7 năm trước, bọn mình gặp nhau” - Bin hồ hởi.

“Nhưng không phải ở đây mà là ở bãi đất trống sau sân bay…” - Đam Thư cười tít mắt, ngẫm một lúc, nó nói tiếp.

“Đến bây giờ mình vẫn chưa hiểu. Bạn là người Hàn, sao lại không nói được tiếng Hàn?” - Đam Thư mê mẩn nhìn gương mặt Bin. Nó xem đó là một vẻ đẹp cực lạ mà chưa đứa con trai thứ hai nào có được… Đôi mắt lạ, sống mũi cao, đôi môi khép hờ, và nước da như con gái…

“Mình không biết. Mình sinh ra ở đây từ nhỏ, không nói được tiếng Hàn nên ba bắt học thôi… Nè, làm gì nhìn dữ vậy, thích rồi chứ gì” - Bỗng Bin lên cao giọng. Thư đỏ mặt, uýnh vai cậu bạn ầm ầm. Bin phá lên cười, vẻ thích chí lắm…

“Đồ đáng ghét…” - Mặt Thư vẫn còn đỏ au.

“Cô ơi cô… Biết nhau 7 năm rồi mà còn ngại là sao hả? Thích thì bảo là thích. Bình thường. Hồi nhỏ, lần đầu tiên gặp cô, dù tôi còn non nớt nhưng tôi vẫn cảm thấy thích cô đó thôi…” - Bin ra vẻ người lớn.

Chính Thư cũng không hiểu vì sao mình lại đỏ mặt như vậy. Nó hỏi với giọng run run: “Thích? Mà tại sao chứ?”

“Lúc đó nhìn Thư ngộ ngộ. Chưa bao giờ thấy một đứa con gái khóc mà không ra nước mắt. Với lại tự nhiên tội nghiệp quá chừng. Tại lúc nhỏ mình cũng hay mơ thấy bị siêu nhân tấn công, cảm giác thật khủng khiếp. Nên khi Thư bảo Thư gặp ác mộng, mình có cái gì đó đồng cảm…” - Bin nói tỉnh như không.

Thư phá lên cười. Từng cụm mây trắng với những hình thù vô định bỗng biến thành những trái tim trong đôi mắt Thư. 15 tuổi, có những điều tinh khiết hơn những áng mây trời…

Một khoảng lặng ngập tràn. Thư có cảm giác mơ hồ khó hiểu khi ánh mắt Bin bỗng chốc tối đen. Chiều tà, công viên vắng hẳn, sắc cam nhợt nhạt chiếu vội qua hàng ghế đá sẫm màu…

“Bin sắp đi sang Hàn gặp mẹ. Thư ở đây phải giữ gìn sức khỏe, không được mít ướt, không được ăn kem nhiều, vẫn phải học tiếng Hàn đều đặn dù nó khó, và không được đi chơi lung tung với ai hết nghe chưa. Phải đợi Bin, đợi 3 năm sau Bin về…”

Thư chực khóc. Nhưng nghĩ về 3 năm, nghĩ về những kỉ niệm đẹp suốt 7 năm, nó như có động lực… Và nó gật đầu, đôi mắt nhìn sâu thẳm vào tâm hồn Bin. Nó tin, rồi một ngày không xa, hai đứa rồi sẽ đoàn tụ, sẽ như những cặp đôi lãng mạn khác, kết hôn với nhau và đi cùng nhau đến hết đời… “Quen” nhau 7 năm rồi cơ mà… 15 tuổi, ta có quyền mơ mộng không giới hạn.

Hoàng hôn tắt. Có một đứa con trai dắt xe giùm một đứa con gái. Cả hai đi, con phố trở nên tĩnh mịch

3 năm sau…

Uờ
16-10-2010, 01:56 PM
Kì 2: Lời yêu vội vã

Tôi vẫn nhớ rất kĩ, Bin hẹn tôi đúng vào ngày tôi thi xong đại học, cậu sẽ trở về.


Trong khoảng thời gian ấy, ngày nào tôi cũng ra sân bay mong ngóng, đợi chờ… Để rồi…

“Con nên tích cực tham gia các hoạt động ngoài trời. Con ngày càng khép kín đấy. Nếu cứ như thế, cuộc sống thật nhàm tẻ. Con đã thi đại học xong và mẹ cho phép con có những mối quan tâm khác, ví dụ như bạn trai…” - Vừa pha cốc sữa, mẹ Đam Thư vừa nói nhỏ nhẹ.

“Con có bạn trai rồi… Từ nhỏ kìa… Con vẫn đợi người đó… Con tin rồi hắn sẽ trở về… Đó là một chàng hoàng tử, đến từ Hàn…”

“Ôi, các thiếu nữ thời nay luôn mơ mộng như thế cả. Biết sao được” - Mẹ Thư cười phá lên, rồi khi thấy nó không phản ứng, bà lại thở dài…

“Chuyện của con cũng hệt như trong phim Hàn, con cũng có điều gì đó thuộc về xứ sở ấy phải không mẹ? Đôi khi đợi chờ cũng là hạnh phúc…”

“Cô vẫn chưa lớn được. Trên đời làm gì có hoàng tử cơ chứ! Những điều lãng mạn quá đôi khi cũng nên cân nhắc cẩn trọng. Đừng quá hy vọng để rồi thất vọng như mẹ…”

“Là sao? Con không hiểu?” - Dù chưa bao giờ biết ba mình là ai, nhưng Thư cũng không gặng hỏi khi mẹ không muốn trả lời. Nó chỉ hỏi mấp mé để bấu víu vào một chút hy vọng rằng, rồi mẹ sẽ trả lời cho nó…

“Thôi, mẹ đi làm đây. Uống sữa rồi ngủ đi nhé…” - Mẹ Thư lại trốn tránh, nó cũng không muốn hỏi thêm…

o0o

Thư vẫn giữ đúng lời hứa với Bin. 3 năm qua, rất nhiều cái đuôi vây quanh, Thư vẫn lý tưởng hóa vấn đề rằng một nửa đích thực của nó đang ở một phương trời xa lạ, nhưng hắn sẽ trở về. Chỉ cần Thư chờ là được…

Trong tất cả những cái đuôi, Phong tỏ ra là người kiên trì nhất, quyết liệt nhất. Phong luôn tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến Thư, và khi biết Thư đang chờ “hoàng tử xứ Hàn” của đời mình, Phong đã cố gắng thuyết phục rằng…

“Sao cậu lại mơ mộng hão thế nhỉ? Cậu cứ áp đặt cuộc đời của mình vào phim, nhưng thực chất có như vậy không? Cái tên Bin gì đó, có chắc đã đi Hàn quốc? Và tại sao cậu lại nghĩ rằng cậu thích hắn ta? Không hề, hắn chỉ như một-người-bạn-thuở-nhỏ, chắc gì đã thật sự hiểu cậu? Theo như những gì tớ biết, thì khi còn nhỏ, cậu và hắn cũng còn suy nghĩ rất chân phương và vô tư… Hắn không thuộc kiểu người sâu sắc. Và một chàng trai đẹp sẽ chẳng bao giờ là của riêng mình… Cậu có biết là…”

“Nãy giờ cậu nói cái gì vậy? Cậu đang tính nói rằng “Thư ơi cậu có biết là tớ đã thích cậu 3 năm rồi” đúng không? Tớ là một đứa chung thủy và tớ nhất quyết chờ đợi hoàng tử của đời mình. Những ai biết nâng niu tình cảm rồi thì sẽ nhận được hạnh phúc đích thực…” - Thư cãi lại. Lần đầu tiên trong suốt những năm cấp 3 “chẳng đếm xỉa gì tới Phong”, Thư nhiệt tình đến thế.

“Theo như tớ tìm hiểu thì cái cậu Bin gì đấy về từ lâu rồi… Nhưng không hề tìm cậu”

Thư ngỡ ngàng.

“Không tin”

“Tùy cậu. Cậu nên nhớ, không ai quan tâm đến cậu bằng tớ. Tớ không cần nhận lại từ cậu điều gì, chỉ cần cậu vui vẻ, và cậu được an toàn. Thế thôi. Nếu tên đó tìm cậu thì bây giờ tớ đã không lo như vậy” - Phong khịt mũi, bỏ đi.

Những chiếc lá bàng chuyển mình, đong đưa theo gió rồi chao đảo, rớt xuống sân trường. Tiếng sột soạt từ những chiếc lá trượt dài cứ giày xéo tâm hồn Thư. Có thật là Bin trở về? Tim Thư bỗng chốc loạn nhịp, đập liên hồi…

o0o

Thư trở về góc công viên ngày ấy, tìm lại những kí ức xưa cũ và tự mỉm cười, xem mình là nhân vật chính trong một bộ phim Hàn lãng mạn: một cô bé ngây thơ luôn tin rằng sau này nhất định sẽ cưới cậu bạn thời thơ ấu… Rồi Thư nghĩ về giấc mơ thuở bé, nghĩ về ánh mắt ngây thơ của nó xưa kia… Phải chăng hoàng tử chỉ ở trong cổ tích, phải chăng thời thơ ấu nên bị xếp xó đi? Nó cảm thấy tình cảm dành cho Bin ngày một nhiều và nó vẫn chờ hắn…

“Mít Ướt ơi…” - Một giọng nói du dương, ngân ngân cất lên. Thư quay phắt lại, rồi từ khoảnh khắc ấy, tim nó ngừng đập.

Là Bin.

Bin đã trở về…

“Ơ… Sao… Mà Bin về hồi nào vậy? Trời ơi, Thư mừng quá!” - Ôm chầm lấy Bin, nó cảm nhận được cậu đã khác xưa. Bin cao hơn, nước da vẫn trắng như xưa, nhưng đôi mắt không còn vô tư nữa. Nhìn thẳng vào mắt Bin, tim Thư đập loạn xạ, hình như, Thư cảm nhận được cái gì đó mơ hồ lắm… Bin không còn là cậu bé xưa kia nữa rồi. Bin chững chạc hơn rất nhiều và ánh mắt phảng phất những điều gì đó bí ẩn. Bin có nỗi niềm gì đó không nói nên lời…

Rồi bỗng dưng…

“Thư, làm bạn gái anh nhé!”

Thư chết lặng. Đó là điều mà nó mong chờ bấy lâu. Chỉ có điều lãng mạn vượt xa sự mong đợi. Đôi mắt ngấn nước và cảm xúc vỡ ra, Thư cười giòn tan…

Thư không hề biết rằng ánh mắt Bin hoàn toàn chứa một nỗi niềm gì đó, và Phong đang nấp sau gốc cây, quan sát Thư, à không, Phong chú ý đến thái độ của Bin nhiều hơn…

Uờ
16-10-2010, 01:57 PM
Kì cuối: Chỉ là giấc mơ

Những tưởng rằng cuộc đời tôi sẽ là những trang sách chứa đầy sự lãng mạn. Nhưng không, cuộc sống hoàn toàn chi phối hành động con người.


“Cậu tin rằng, Bin có tình cảm với cậu thật sự?”

“Chỉ có tớ là hiểu Bin nhất thôi…”

“Cậu sai rồi. Thời thơ ấu không nói lên được gì. Cậu vẫn chưa hiểu gì về Bin hết. Lớn rồi, con người có quyền khác đi. Đừng để con tim làm lu mờ lí trí. Cậu có quyền hi vọng, nhưng đừng đặt niềm tin quá nhiều. Sẽ có lúc cậu rất đau khổ và mất phương hướng, nếu như chuyện tình cảm của cậu không có kết thúc đẹp như trong phim Hàn…”

“Phong này, cậu ganh tị phải không? Cậu ghét tớ vì tớ khước từ tình cảm của cậu, nên cậu nói tớ như thế phải không? Chẳng ai tốt như Bin cả. Chưa ai quan tâm và yêu thương tớ như Bin, mấy ai biểu hiện ra sự quan tâm? Chỉ có Bin là làm được…” - Thư gân cổ cãi đến cùng

“Tớ không nói nữa. Quyết định là ở cậu. Tớ có linh cảm, Bin rất khó hiểu, và cũng thật đa tình đấy. Hoàng tử mà, biết bao người mong ước. Nhưng quan trọng là cậu ấy không hoàn hảo như cậu tưởng. Bây giờ, tớ biết, có nói gì cậu cũng không muốn nghe. Chỉ mong cậu sáng suốt nhận ra điều bất thường sớm…” - Phong thở dài, lắc đầu.

o0o

“Mẹ thấy anh chàng này không được. Ăn nói khéo léo quá. Những người dẻo miệng thường không thật lòng, đôi mắt lại đa tình…”

“Mẹ thành kiến và mê tín quá…” - Thư chu môi.

“Tôi nói không sai đâu. Tôi nhiều kinh nghiệm hơn cô đấy. Nhắc trước cho mà biết…”

“Xùy…”

Những người xung quanh nói gì, Thư mặc kệ. Cái Thư tin là quãng thời gian 10 năm biết nhau, là những kí ức đẹp thuở nhỏ, là một tình cảm lãng mạn mà Bin cùng Thư tạo dựng. Bin quá hoàn hảo và đúng mẫu người Thư mong. Thư cho rằng Chúa đã xếp đặt cả hai đứa đến với nhau, và dù có muốn trốn tránh cũng không được…

Như thói quen, Thư luôn xem Bin là một chỗ dựa tinh thần. Chuyện gì thuộc về Thư, liên quan đến Thư, nó đều kể Bin nghe… Nó chỉ cần quan tâm Bin rất hay nắm tay nó, vuốt tóc nó, ôm nó vào lòng khi buồn, và sẵn sàng nghe nó kể chuyện. Nó bỏ qua hết những điều như: Bin luôn là người giận nó, lí do rất nhảm nhí, và nó luôn phải khóc lóc năn nỉ để Bin nguôi, Bin luôn trễ hẹn, Bin chẳng bao giờ quan tâm xem Thư có giận Bin không…

Nhưng Thư vẫn thích sự bản lĩnh và mạnh mẽ của Bin

o0o

“Chia tay hen” - Lời nói rất tỉnh táo, dứt khoát, rõ ràng. Bin không biểu lộ một chút cảm xúc khi thốt lên ba từ ấy.

Và mặc cho Thư chảy dài hai hàng nước mắt với vô vàn câu hỏi tại sao, cả những lời năn nỉ, những lời trách nhẹ nhàng, Bin vẫn không thay đổi quyết định…

Đã một tháng từ ngày chia tay, Thư ngẩn ngơ như người mất hồn. Nó vẫn không hiểu, những gì xảy ra trong 10 năm qua, phải chăng là một giấc mơ? Hay chính nó không biết làm cho giấc mơ ấy kết thúc có hậu? Nó có lỗi gì? Lỗi là đã mơ mộng và đặt niềm tin để rồi thất vọng, không tin rằng cậu ấy là một người như thế?

“Tớ nói với cậu rồi. Bin là một người rất đa tình. Cậu ấy chia tay cậu, tớ biết. Cậu ấy đã chán và cậu ấy muốn thử sức với một cô bạn khác, hai người ấy đang rất hạnh phúc. Nhưng tớ luôn cầu nguyện cho cô bạn gái mới ấy, rồi Bin cũng sẽ chán cô nàng đó mà thôi. Bin không đáng để cậu bận tâm đâu Thư ạ…”

“Sau biến cố ấy, tớ trưởng thành hơn rất nhiều và nghĩ rằng cậu ấy chưa bao giờ thuộc về tớ, cậu ấy thuộc về một thế giới khác đầy rẫy sự ích kỉ và lăng nhăng… Tớ đang nghĩ về một người trong thế giới tâm hồn của tớ, tớ đang nhớ về Bin ngày xưa, chứ không phải là Bin-xấu- xa của bây giờ…” - Nói xong, Thư lại khóc. Tính nó vốn rất yếu đuối. Phong thở dài.

“Có 3 điều tớ muốn cậu biết. Thứ nhất, Bin chẳng liên quan gì đến xứ Hàn cả. Cậu ta tự ngụy tạo để nuôi dưỡng niềm tin trong tâm hồn non nớt và mộng mơ của cậu. Thứ hai, trước khi đến với cậu, Bin đã có tình cảm với nhiều người khác nữa, nhưng rồi cậu ấy cũng bỏ vì chán. Điều cuối cùng, cậu ấy rất giỏi ngụy biện và ăn nói khéo léo, từ 8 tuổi đã biết nói dối cậu… Cậu sẽ hỏi vì sao tớ biết nhiều đến vậy ư? Bởi tớ là anh cùng cha khác mẹ với Bin” - Phong mỉm cười, một nụ cười buồn đầy bí ẩn.

Bỗng chốc, Đam Thư rối bời, từng dòng suy nghĩ cuồn cuộn bóp chặt tâm hồn…

o0o

“Ba của con là một người Hàn quốc” - Mẹ Thư nói nhẹ nhàng…

“Con cũng đoán được…”

“Ba con đã từng hứa hẹn với mẹ rất nhiều, nói những lời rất hay, nhưng rồi bặt tin khi con 10 tuổi. Mẹ đã từng có tình cảm với ba con rất nhiều, con là bằng chứng của tình yêu đó. Nhưng rồi mẹ đã sững sờ khi biết được rằng ba con đã có gia đình bên Hàn. Thời gian đó, mẹ khủng hoảng cực độ…”

Thư im lặng.

“Mẹ chỉ mong con đừng như mẹ… Đời không như ước mơ, con gái à…”

o0o

Tối nay, Thư nằm mơ và mơ lại cơn ác mộng của 10 năm về trước. Một chàng trai rất đẹp - mà bây giờ Thư đã xác định được đó chính là Bin - đến bên Thư, nắm tay Thư đi về phía cuối chân trời. Nhưng thay vì hạnh phúc mãi như thế, Thư bỗng xuống ngựa, chạy, chạy thật nhanh, chạy mà không biết mình đi đâu… Trong đầu nghĩ: “Tại sao lại phải chạy?” thì cũng là lúc giấc mơ kết thúc…

Ôi mối tình đầu tiên lãng mạn nhưng có kết cuộc không đẹp…, dẫu sao cũng là bài học nhớ đời…



[Nguồn muctim.com.vn]