PDA

Xem đầy đủ chức năng : Ngắm đêm, đêm đẹp lắm ! [long-fic]



☆ snow flowers ☆
14-10-2010, 11:26 AM
Tác giả: snow

Thể loại: tình cảm, gia đình, bạn bè, lu xu bu...

Tình trạng: going




Lời đầu:

Có ai đã từng đi ngắm đêm...?

Trong lòng mọi người, ngắm đêm là như thế nào, nó đẹp chứ?

.............................

_Em thích ngắm đêm, đêm đẹp lắm!

_Con nít mà bày đặt ngắm đêm...





*** *** ***


Trong kí ức tuổi thơ, Du là một cô bé hạnh phúc......



Sáng sớm, bé Du bị tỉnh giấc vì tiếng xe cứ réo từng chập, lại thêm tiếng ồn ào ở gần nhà. Tức mình, nó tung chăn chạy xuống với vẻ mặt nhăn nhó.

_Gì mà ồn quá vậy mẹ?

_Ủa, dậy rồi à? Hôm nay con gái dậy sớm vậy, chủ nhật mà!

Mẹ Du cười, nói khéo để trách cái tật ngủ nướng của nó.

_Không tại ồn thì con ngủ tới trưa cho mẹ xem.

Nó lầm bầm, mặt méo mó bước tới cửa sổ nhìn qua nhà bên cạnh.

_Có người mới chuyển tới hả mẹ?

_Ừ.

_Giờ nào không chuyển, nhằm vào buổi sáng mà làm, bực quá!

_Cô nương ơi, người ta làm việc thì làm buổi sáng, chứ có ai mà ham ngủ như cô đâu.

Ba nó từ trên nhà bước xuống, nói ghẹo nó. Ba mẹ nó còn lạ gì cái tính bướng bỉnh, khó chịu của cô con gái 12 tuổi này.

_Đi đánh răng rửa mặt đi, mẹ làm gì đó cho ăn.

Nó vừa bước vào phòng tắm, mẹ nó lại hỏi:

_Mà có xếp chăn gối chưa đấy?

_Dạ chưa – Nói rồi nó đóng cửa lại.

_Con gái con đứa, không biết lớn lên làm được trò gì ra hồn không nữa.

Mẹ nó cằn nhằn.

_Con nít mà bà, cứ từ từ mới được.

Lại một ngày chủ nhật như bình thường, mẹ Du cứ la nó vì cái tính chẳng ra con gái, còn ba Du lại luôn bênh vực cho Du. Hôm nay sẽ là ngày đẹp trời, vì nó dậy sớm bất thường (nó nhoẻn miệng cười).

_Tôi nghe nói nhà bên cạnh cũng có công ty bất động sản như nhà mình đấy ông à!
Mẹ Du “thông báo” với cả nhà trong bữa trưa.

_Ai bảo bà biết?

“Thông tin nhanh thật, cái gì mẹ cũng biết, đúng là “bà tám” có khác”. Du cười thầm trong bụng nhưng đâu dám lộ ra, không mẹ nó lại la rồi bảo nào là “con gái bất lịch sự, không được cười khi đang ăn”, blab….

_Tôi vừa đi qua đó chào hỏi họ một tiếng, rồi nghe người giúp việc nói.

_Bà thật là, việc người ta thì kệ người ta, cứ tò mò chuyện người dưng.

Ba mẹ khi nào chẳng vậy, chuyện như cơm bữa, nó chẳng buồn để ý.

Ăn xong, nó vọt qua nhà Thảo – con bạn nó, nhưng nó gọi cửa mãi chẳng thấy ai.

_Thảo ơi, mày có trong nhà không? Ra tao nói cái này.

Mười giây sau, nó không thèm đợi nữa, nó quyết định… leo rào vào nhà.

_Nhà gì mà xây to cho lắm, chuông cửa lại hư, bữa nào cũng phải kêu, mệt cổ họng, leo vào cho lẹ.

Rồi cũng như một thói quen, nó chẳng cần để ý xung quanh, bắt đầu đặt chân lên song cửa và bước.

Chưa kịp xong bước thứ hai, nó bị ai đó kéo chân rồi mất đà ngã nhào.

Du đứng dậy, xoa mông, mặt đầy giận dữ.

_Thằng kia, ai cho mày kéo chân tao, chơi ngu quá mày, lỡ té đập đầu thì sao.

Thằng nhóc, thấp hơn Du… một centi, mặt hếch lên như việc mình làm là đúng rồi.

_Chứ mày đang làm gì đó?

_Tao làm gì kệ tao, mắc mớ gì mày.

_Mày leo nhà người ta ăn cắp chứ gì?

Từ nhỏ Du đã chơi cùng đám con trai trong xóm, đi quậy phá khắp nơi nên nó chẳng ngán, nó nhận bừa đại:

_Ừ đó, rồi sao? Mày kéo chân tao một lần nữa thì biết tay tao.

Quay mặt đi, Du vẫn leo tiếp. Nó không nghĩ thằng nhóc đó gan tới mức quậy nó lần hai, nhưng hình như tên này “bị điếc, hay đần độn gì đó” – trích “nỗi lòng” Du quậy.

Sau cú té thứ nhất, nó đã đề phòng, lần này nó chỉ mất đà nhảy xuống.

Tức giận vì bị phá đám hai lần, Du nhào vào đấm vào bụng tên nhóc. Nó đã từng đi đánh nhau vài lần, chỉ sau khi nó bị bắt và bị đưa về nhà, ba mẹ cho một trận đòn thì nó mới giảm đi (chứ vẫn còn và lại lén lút hơn).

Ai ngờ thằng nhóc không đưa người chịu trận, nó đánh trả Du bằng những cú rất bài bản.

“Thôi chết, thằng này có học võ”.

“36 kế chạy là thượng sách”, kinh thư xưa đã dạy, tội gì không làm theo, thế là Du co giò chạy về nhà.

Thằng nhóc không buông tha, quyết bám theo Du cho bằng được.

_Hộc... hộc... đứng lại mày...

Du quay ra sau hét:

_Ngu... sao mà đứng...

Một lát sau...

_Hên mà mình được cái chạy nhanh.

Nó thở hồng hộc, đi lên phòng.

_Lên mà dọn phòng đi, tí tôi lên kiểm tra – Mẹ Du “đưa lời tử hình”.

Vừa mắc nạn ngoài đường, về nhà lại mắc thêm nạn khác, hôm nay bị sao xui xẻo chiếu phải rồi. Vừa dọn nó vừa làu bàu: “Rồi mày sẽ biết tay tao”.

Chiều tối, Thảo qua nhà Du.

_Sao hôm nay không qua tao chơi?

Như tìm được chỗ để xả tức cái vụ hồi sáng, nó nổi sùng:

_Mày về coi sửa lại giùm tao cái chuông cửa, nhà gì cứ như nhà ma, tao kêu hoài không ai nghe.

_Làm như mày hiền lắm, kêu cửa nhà tao luôn, sao không leo vào như mọi bữa, bày đặt!

_Thì đó, nhờ cái phước leo cửa nhà mày mà tao xém bị đánh vì nghi là ăn trộm.

_Ai đánh mày, mày mà cũng bị đánh à?

Thảo cười, dáng vẻ hả hê.

_Cái thằng đó không biết ở đâu ra, đợt này tao kéo tụi thằng Lý cho nó biết tay.

_Ừ, nhớ nói tao đi coi với.

_Đương nhiên, mày là bạn tao, phải đi để biết kẻ thù của tao chứ.

Du đặt tay lên vai Thảo, cười ma mãnh.

_Tao đi theo để có gì mày bị đánh thì có tao lôi về sứt thuốc cho.

Thảo cười lăn cười bò, còn mặt Du xụ xuống một đống trông thảm hại.

Khi Du chưa thực hiện được ý đồ thì một chuyện xảy ra. Thứ hai, chiếc xe đạp thân yêu của Du dở chứng, sớm muộn không hư, đúng lúc phải đi học thì bánh xe bị xì không còn một hơi. Kiểu này thì phải vá, mà vá thì còn khuya mới có xe đi, ngày mai năn nỉ ba mua xe mới vậy.

Thế là Du nhờ ba chở, việc đó đồng nghĩa với chuyện trưa nay nó phải lết bộ về. Du không ngán đi bộ, nó chỉ ngán đi bộ về nhà. Bởi lẽ, trên đường về, nó có nhiều nguy hiểm rình rập. Mà cụ thể nhất là giáp mặt tụi thằng Heo. Nó không ngán đánh nhau, nhưng nó ngán cái trò ỷ đông của bọn chúng. Một mình Du không chơi lại 5 thằng to lớn, mập như heo đó.


……………………….


Giờ học…

“Ê Du, trưa nay vẫn chờ chỗ cũ, tao sẽ mua kem cho mày ăn”.

“Thư chuyền” tới Du như mọi hôm.

_Sao ngày nào tui thấy bà với Thảo ghi thư hoài, bộ gặp nhau miết mà không nói hết chuyện hả?

Con Như, đứa ngồi kế, bép xép. Du ghét con nhỏ này nhưng không biểu hiện ra mặt. Nó ức cô chủ nhiệm cái vụ chuyển chỗ nó ngồi gần Như. “Ai mà thèm con nhỏ chảnh đó kèm, hứ” – trích thư chuyền nó gửi Thảo hồi đầu năm khi chuyển chỗ.

_Bởi mới nói có người quê mùa, gặp nói khác, ghi thư có cái thú khác, vậy cũng hỏi.

Như thừa biết tính tình của Du nên không thèm nói nữa. Chỉ vì sự giao phó của cô nên Như mới đồng ý kèm Du – một học sinh phá phách. Chuyện kèm cặp vì thế cũng khó khăn gấp bội.

Nhiều lần Như muốn bỏ cuộc nhưng rồi vẫn tiếp tục. Du ngoài cái tính quậy phá và nói chuyện không suy nghĩ thì cũng không đến nỗi. Có một lần làm bài tập nhóm, Du lơ đễnh làm cô Sinh “già” trừ điểm nhóm nó và Như. Tiết thực hành tiếp theo môn Hóa, Du đã nghiêm túc làm để chuộc lỗi. Tuy không nói ra lời nhưng Như nghĩ Du đã biết lỗi. Vì thế Như tin Du vẫn còn cách chữa.

“Hôm nay xe tao đã hư, trân trọng thông báo với mày như vậy. Mày khỏi đi ké tao nữa, nhưng kem thì tao vẫn nhận. Cảm ơn nhá, ha…ha…”

Thảo nhìn qua Du thì thấy cái ngoác miệng rõ to của nó. Thế là con bạn thân của một đứa như Du chỉ biết thở dài, rồi ngậm miệng chặc lưỡi.


……………….


Giờ ra về…

_Hiền ơi, cô Mai nói bạn lên phòng giáo viên gặp cô.

Nga lớp trưởng chuyển lời cho Du cùng cái cười duyên.

“Biết đẹp rồi, khỏi khoe nữa, bực gì đâu…”

Du lầm bầm rồi xách cặp ra khỏi lớp. Thảo đuổi theo nó:

_Làm gì mặt mày chụ ụ thế?

_Nhỏ lớp trưởng đó, nó ỷ đẹp cứ thích làm dáng hoài, nhìn vô duyên…

_Hình như trong lớp mày chẳng chơi được với ai ngoài tao nhỉ - Thảo nhíu mày ra vẻ suy nghĩ – Tại sao vậy ta?

_Kệ tao.

_Chứng tỏ mày có thành kiến với mọi người chứ mọi người đâu ai làm gì mày.

_Kệ mày, tao đi đây.

_Ế, tao về trước đấy, không rảnh đợi mày đâu.

Du không thèm nhìn lại, nó đang bực dọc vì những người bạn của nó. Đâu phải nó không muốn chơi với ai, do mọi người không thích nó đấy thôi. Đã thế nó chẳng cần gây thiện cảm chi cho mệt xác.

_Chào cô !

Du vừa đẩy cửa vào là hô to khắp phòng. Sau đó nó mới nhìn khắp lượt, các thầy cô khác đang nhìn nó với nhiều vẻ mặt: khó chịu cũng có, thiếu thiện cảm cũng có, chỉ một phần nhỏ là nhìn nó mỉm cười, trong đó có cô Mai.

_Dạ, em chào các thầy cô! – Du giả lễ phép.

_Được rồi, em lại đây!

Cô Mai đứng lên vẫy nó. Bây giờ thì chẳng còn ai nhìn nó nữa, ai cũng tập trung vào công việc của mình.

_Em biết cô gọi em lên đây vì chuyện gì không?

Mặt cô nghiêm nghị.

Du đớ một tí, nó nhớ gần đây nó đâu có làm gì.

Cô Mai bỗng bật cười:

_Thành tích tháng này của em có tiến bộ, em cũng bớt quậy hơn rồi. Em nên nhớ giờ đã gần thi kì hai, rồi em sẽ lên lớp 7, rồi em sẽ lớn, không nên quậy phá như con nít thế nữa.

Nó thở phào, thế mà cứ tưởng sẽ lại bị la rầy như trước.

_Dạ, em biết rồi cô – Nó mỉm cười.

_Biết thật không đấy, hay rồi lại phá nữa.

_Em hứa với cô, không phá nữa đâu. Nếu em mà có phá nữa…

_Hử, “nếu” à?

_À không, em quên – Du nhe răng cười khì.

_Xem ra cô chuyển chỗ em ngồi gần Như là biện pháp tốt, thôi em về được rồi.

Du thích những thầy cô trẻ tuổi, không ghét nó. Còn những thầy cô lớn tuổi, cổ lỗ sỉ quá, cứ la mắng nó hoài. Nó là người chịu mềm không chịu cứng mà…

tieu te thien
14-10-2010, 05:16 PM
Đọc vậy thì chưa có gì để chê hết á.nhưng mới đầu đọc tng nhỏ Du là hs cấp 3 rùi.aj dè mới cấp 2.keke.vít típ đi rùi ta chê típ

~*ẢO ẢNH*~
14-10-2010, 05:36 PM
A cũng chưa thấy điểm j để chê cả (hay là tại chưa phát hiện ra nhỉ:sr:) . A sẽ thường xuyên theo dõi . hi . Mà e này ,có phải hồi xưa em cũng quậy như Du phải ko ?:haha:

☆ snow flowers ☆
15-10-2010, 01:22 AM
tiểu tề: mụ wá lắm nhé, người ta gọi là "bé Du" rồi kia mà. ừ giờ chê nè :D

ảo: em ứ phải như rứa :sr:

_________________________________


Trên đường về nhá, Du nghĩ miên man.

“Mình tiến bộ là nhờ con Như hả ta ? Kể ra thì đâu có phải… Nhiều lần kiểm tra nó có thèm chỉ bài mình đâu… Ớ mà kiểm tra xong thì nó bắt mình ngồi lại xem nó giải, không thôi nó lại dọa méc cô.

Khổ, giải thì lo giải đi, nó còn bô bô cái miệng giảng lại, nhức cái đầu, nó giải thì mình hiểu rồi…”

Đi vài bước, Du lại diễn độc thoại:

_Mà nó cũng tốt đấy nhỉ ! Hôm bữa mình bệnh nó tới tận nhà cho mình kẹo, khổ nỗi bệnh mẹ không cho ăn, con Thảo qua nó sực hết mất.

_Mà khi hết bệnh lại khổ nữa, nó bắt mình ở lại giờ ra về để tra tấn. Ôi, tưởng thoát được mấy môn Toán, Lý ấy, ai dè nó đè đầu mình lại ngồi giảng cho hết mấy bài bị mất. Muốn điên quá !!!

_Ngày mai mua kẹo trả lại nó, sẽ chẳng còn ơn nợ gì hết, khỏe !

Du mỉm cười đắc thắng thì bất thình lình nó nhảy vào bụi cây trốn.

_Chết con, quên đề phòng nãy giờ, không biết tụi Heo nó có rình ở đây không ?

Du ngó dọc ngó ngang, ngó nghiêng ngó xẹo…

_Hú hồn, không có, dọt về lẹ !

Đang tính bỏ chạy thì bất ngờ:

_Hiền…

Du giật mình lủi ngay ra sau bức tường trốn.

_Trời ơi, làm hết hồn, ra là con Như ngáo…

_Ủa, mới thấy Hiền đây mà – Như lầm bầm.

Du bước ra, Như thấy liền vui vẻ chạy tới:

_Tưởng đi mất rồi chứ, sao chưa về vậy ? Xe đạp đâu ? Về chung ha ?

_Xe hư rồi, ừ thì đi.

Hai đứa đi chung mấy bước thì Du hỏi:

_Làm gì jờ này mới về, la cà đâu đó ?

_Đâu có, ghé vào hiệu sách coi một tí.

_Mua sách hả ? Sách gì vậy ?

_Không có mua, vào đọc mấy bài văn mẫu trong đó rồi về chép ý lại.

_Sao nhớ nổi, mà sao không mua luôn đi ?

Như im lặng. Du chợt bối rối. Tuy nó ghét Như nhưng nhỏ đó cũng không đến nỗi làm nó thù. Nó thừa biết nhà Như nghèo, ba mẹ Như chỉ là lao động, công việc lúc có lúc không, còn phải cho ba chị em Như ăn học. Ngoài jờ đi học Như phải bán khoai lang. Có xe bán còn đỡ, nó không có phải ngồi một chỗ, thế thì có ma mới mua.

Những chuyện đó đều do Thảo kể chứ nó đâu để ý. Nó đâu ngờ đến tiền mua sách Như cũng không có. Một con bé lớp 6 như Du chưa từng làm việc ra tiền, bỗng nó thấy hơi buồn, vì điều gì thì nó mơ hồ lắm.

_Tụi bây, con Du kìa !

Sau lời thông báo đầy vẻ vui mừng thì cả đám chạy ra đứng trước chặn đường Như và Du.

_Hiền ơi, tụi giang hồ xóm Như đó, làm gì đây ?

Như thút thít, sợ sệt nắm tay Du lay mạnh.

_Haha… con Du tự dưng nộp mạng, sao tụi bây ?

_Du ? Du là Hiền hả ?

Như tròn mắt ngạc nhiên. Nó có nghe danh đại ca Du xóm bên đã đi qua xóm nó xử đẹp mấy thằng giang hồ lớn con. Nó không ngờ “đại ca” ấy là đứa bạn ngồi cùng bàn.

_Ê, con Như, mày không có liên quan, tụi tao cho mày biến, không đi lẹ thì cũng như con Du ráng chịu.

_Mấy anh… tha cho Hiền luôn nha…

Như năn nỉ bằng giọng cứ sắp khóc, Du thấy tay Như run hẳn lên.

_Hiền á ? – Tụi nó cười rống lên như một lũ tâm thần – Sao ba mẹ mày không đặt là Côn ấy, thành du côn cho hợp…

Du nãy jờ không nói gì, nó chán phải tranh chấp với bọn thất học này. Nó quay sang nói với Như:

_Về trước đi, ở lại bị đánh ráng chịu, đừng có mà qua méc ba mẹ tui à..

Quá sợ hãi, Như chạy đi. Trước khi vào góc khuất, Như còn nghe tiếng la hét của tụi kia. Vì bản tính hiền lành, lo cho Du, Như quay lại.

Tụi con trai đang vây đánh Du, Du đỡ được vài cái, sau đó vì bất cẩn bị thằng Heo thụi một cái vào đầu. Như khóc nấc nhìn quanh nhưng không có ai. Đang ở trong đường hẻm, nếu chạy đi tìm người thì trễ mất.

Chần chừ rồi Như cũng xông vào đám hỗn độn kia, cầm cái cặp quăng vào đầu thằng vừa đánh Du. Vì bất ngờ, tụi nó đứng sững một tí. Thằng Heo ôm đầu la oai oái, thằng Lợi nhổ nước bọt, chửi Như một câu rồi lao vào Như. Du đẩy Như ra chỗ khác, đạp vào bụng thằng Lợi.

Tình thế đang rất căng, Như và Du muốn chạy cũng không được. Rồi thằng Mâu quơ tay tính tát Như, Như ôm đầu, nhắm mắt la hét. Du đang bị hai tên khác “kèm cặp”, không biết phải làm sao…

_Dừng lại thằng chó, ngon thì đánh tao đi…

Du bất mãn, đấm túi bụi.

Thằng Mâu chợt la lối, bỏ chạy ra xa. Hai tên đang kèm Du ngơ ngác cũng chạy theo, hai thằng “bị thương” cũng chạy nốt.

Du chưa hiểu chuyện gì nhưng vội vàng tới chỗ Như, lúc này một bên má đã bị đỏ, còn mắt thì nhắm tịt…
_Như, đau không ? Tụi nó chạy rồi, đừng sợ.

Như mở mắt nhưng bật khóc tiếp:

_Tụi nó còn đứng kia kìa… đang quay lại kìa…

_Thằng ngu, sao tự nhiên chạy, mày điên hả ?

Tên Heo bốp đầu thằng Mâu, la hét.

_Có đứa ném đá tao.

_Đứa nào ? Mày chỉ hướng tao coi.

_Khỏi tìm, tao nè !

Bảy đứa 14 con mắt dòm vào con hẻm bên cạnh bị khuất, một thằng nhóc đi ra. Mặt nó hếch lên như thách tụi kia. Cái khuôn mặt chảnh chọe đó… y chang thằng nhóc gây sự Du hôm qua…

_Ê nhỏ, biết tao là ai không ? Dám ném đá tụi tao à ?

_Không biết tụi bây, nhưng thích ném đấy, sao nào ?

Thằng Heo không nói, phất tay cho 4 đứa đàn em lên đánh.

_Heo mà cũng bày đặt biết phất tay, làm như đại ca gì ghê lắm – Du cạnh khóe.

Thằng Mâu tức vụ khi nãy bị ném đá, nó hung hăng chạy tới trước giơ tay đấm vào mặt “thằng nhỏ”, Du hét:

_Coi chừng nhóc !

Ai cũng tưởng tên nhóc tiêu rồi, ai ngờ nó cúi xuống tránh đòn nhanh như chớp. Sau đó còn thẳng tay “đáp mạnh” vào bụng thằng Mâu.

_Chết mày đi thằng còm.

Tên nhóc cười ha hả trong khi “thằng còm” ngồi ôm bụng kêu trời kêu đất.

_Ok, xong một tên, còn 4 tên xử luôn đi nhóc, tụi này về trước.

Du lên tiếng thông báo.

Thằng nhóc giơ ngón trỏ và ngón cái đụng nhau thành chữ O, miệng cười ruồi. Du đỡ Như đứng lên, đi tới lấy cặp rồi cả hai về nhà.

_Lỡ bạn đó bị gì thì sao Hiền ?

Như lo lắng.

_Nó có võ, không sao đâu, bà vô nhà đi, đừng có dại mà nói mới đi đánh nhau về đấy.

Như ôm cặp đi vào được hai bước thì Du nói:

_À, dù sao cũng cảm ơn.

Du đi thẳng, còn Như có tí ngạc nhiên. Và nó mỉm cười…

………………


_Mẹ ơi, đói bụng quá !

Vừa lết tới cổng là cái miệng của Du làm việc liền. Mới đánh nhau xong, mau xuống sức, cần bồi bổ gấp…

Nó thả cặp ở cái ghế ngoài phòng khách, chạy vào bếp.

_Thưa mẹ con mới về !

_Trời, áo quần gì mà xộc xệch, con gái mà vậy đó hả ?

_Tại trời nóng quá, con chạy bộ về nhà, áo quần vậy là đỡ rồi…

Nó chống chế. Mẹ nó mà biết nó mới đánh nhau, chắc ngày mai khỏi có xe mới đi học quá.

_Đi thay đồ, xuống phụ mẹ dọn cơm, đợi ba mày đi làm về rồi ăn luôn.


………..


Trong bữa cơm, Du không quên khoe với ba mẹ cái thành tích “hiếm hoi” của nó.

_Hôm nay cô giáo khen con có tiến bộ đấy ạ !

_ ……………………….

Thấy ba mẹ không phản ứng gì, nó xịu:

_Bộ tin này không vui hả ba mẹ ?

_Được dăm ba ngày đấy hả cô nương – Mẹ nó chọc.

_Rồi mẹ xem, hk2 này con sẽ được hs khá cho mẹ coi.

_Nếu được vậy ba dẫn cả nhà đi ăn nhà hàng.

_Dạ, chỉ có ba là tốt, hí… hí…

_Còn mẹ là xấu chứ gì, nấu ăn không ngon nên mới kéo nhau đi ăn nhà hàng.

_Không, mẹ cũng tốt, nấu ăn không thua nhà hàng, đi cho nó sang thôi mẹ…

Nó hớn hở khen mẹ rồi gấp cục thịt gà to tướng vào chén mẹ nó, con cá chiên vào chén ba nó.

tieu te thien
15-10-2010, 09:05 AM
Khec'khec.ngươi có post nhanh lên k thì pảo.ta úynh cho bj giờ.Đọc káj chỗ Du bị thằng nhóc ngớ ngẩn nào lôi xuống khi đang trèo vào nhà Thảo ta cứ cười mãi.ta còn kười nhjều hơn khj tưởng tượng thấy kẻ bị kéo xuống và ngã oạch xuống đất là ngươi.hahaha

huongduongxanh
15-10-2010, 09:14 AM
Hay lam :huglove: cố lên sờ nó nhé

☆ snow flowers ☆
15-10-2010, 09:24 AM
mụ tề, cho dù mụ có chọc ta cỡ nào thì ta vẫn ha hả cười, và 1 ngày post 1 phần thôi, cho mụ nếu có chờ thì dài cổ nhá :sr:

anh x: lời đầu tiên sẽ là củm ơn anh đã ủng hộ em :huglove:
lời thứ 2, tại sao lại biến tấu tên em ra sờ nó vậy, nghe ghê wó :cry:

tieu te thien
15-10-2010, 09:32 AM
Khec'khec. Ngươi đc lắm.post đi.ta chê cho ngươi pjt tay.hehe.cà chua ta sẵn trong tay nè.post đi ta ném!

.Ngọc Xinh.
15-10-2010, 02:56 PM
Bạn snow nha, tớ không muốn nói câu này, tuy nhiên vẫn phải type :( Bạn ấy vẫn còn có lỗi viết tắt, ngôn ngữ teen. Thêm nữa là trước dấu "?", "!" thì không cần có khoảng cách đâu.

Nội dung dù chưa biết nói về gì, đi đến đâu nhưng cách vẫn cũng đủ tạo sự thu hút cần thiết.

☆ snow flowers ☆
16-10-2010, 08:09 AM
Hì, em viết tắt từ hs với số thôi à, thỉnh thoảng chữ giờ -> jờ thôi, nhưng em sửa rồi :D

Trên trường học word toàn để khoảng trắng trước "?" và "!" không à ss :( nhưng mấy bản sau em sẽ đánh gần :)

Tiếp tục thôi :D


___________________


Chiều đó, nó qua nhà Thảo.

_Ủa, mày đi đâu vậy?

Vừa tới nó thấy Thảo mở cửa đi ra.

_Tao qua nhà anh họ tao chơi.

_Mày có anh họ hồi nào sao tao không biết, trước giờ có thấy mày đi đâu.

_Nhà anh tao mới chuyển đến làm sao mày biết, à cái nhà kế nhà mày đó.

_Trời, tưởng đâu xa, cái nhà quái quỷ đó hả?

_Quái quỷ cái đầu mày, mày đi không? Tao cho ké, qua đó ăn bánh flăng, mẹ anh Chương vừa làm xong.

Nghe ăn, Du gật đầu cái rụp. Ngu gì không đi.

_Mà mày nhớ vào nhà người ta thì khóa cái miệng bép xép lại nghe chưa.

Thảo vừa bấm chuông là nghe thấy tiếng la trong nhà vọng ra:

_Con Thảo đấy hả? Đợi tao chút.

_Ế Thảo, cái giọng này quen quen.

Du nghi ngờ và thông báo cho con bạn.

_Ừ quen, chắc mày nghe được trong mơ của mày đấy, kể ra thì anh tao cũng được.

Thảo ngó nghiêng và cười ranh ma.

_Con nít bày đặt. Mày cóc hiểu được mấy chuyện đó thì cũng đừng chọc tao, không ngán.

Vừa lúc đó, một thằng chạy ra mở cửa. Khi mặt chạm mặt nhau, Du sửng sốt một tẹo nhưng nó lấy lại uy nghi liền.

_Ê, là nhóc đấy nhỉ, Trái Đất này tròn thiệt, ha…ha…

Nó thấy câu này trong mấy phim kiếm hiệp, thấy hay hay nên nó bắt chước theo.

Thằng nhóc cười nửa miệng mà đốp chát:

_Không phải Trái Đất tròn mà con phố này nó nhỏ, gặp lại người quen… À hồi trưa không kịp nói chuyện với nhau nhỉ!

_Trưa nào mày? – Thảo quay qua hỏi Du.

_Hồi trưa tao đi đánh nhau chứ sao…

Du không muốn đề cập chuyện đó, thằng nhóc cũng hiểu.

_Hôm trước chạy nhanh quá, đuổi không kịp luôn đấy.

“Thằng nhóc” tiếp tục nói khóe.

Thảo vốn thông minh, nghe hai người nói nó hiểu liền, nó cười ha hả mà chen vào:

_Hèn gì hôm bữa qua nhà em anh nói coi chừng bị trộm. Còn con Du thì bị tưởng là trộm, oan gia, hô… hố…

_Im cái giọng cười của mày lại – Du nổi sùng.

_Hai đứa không tính vào nhà à?

Một giọng nói phụ nữ bên trong nhà vang ra.

_Du, vào đi! – Thảo kéo nó vào trong.

Thằng nhóc biết điều, có lẽ không tính chuyện cũ nên không làm khó dễ, tránh đường cho Du vào.

_Con chào bác! – Thảo chào trước.

_Dạ, chào cô! – Du phụ họa theo.

_Đây là bạn con, nó tên Du, à nhà nó cạnh đây nè bác.

_À, hàng xóm rồi, mới qua lu bu quá, cô chưa qua chào ba mẹ cháu được.

Người phụ nữ ấy cười và nói rất nhỏ nhẹ, Du có cảm tình với bác ấy.

_Dạ không sao đâu cô, hôm qua mẹ cháu cũng có qua rồi đấy ạ!

_Hóa ra là chị ấy à, mẹ cháu vui tính lắm.

_Dạ, hì hì, mẹ cháu được mệnh danh là…

Đang nói, Du khựng lại kịp. Mẹ nó mà biết nó đi rêu rao cái biệt danh “bà tám” là nó no đòn. Cũng may cô ấy không để ý, thật hên. Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa…

_Mệnh danh là gì vậy?

Thằng nhóc hếch mắt lên hướng về phía Du. Nó cứng họng luôn.

_Mẹ bạn Du được mệnh danh là “đầu bếp”, cô ấy nấu ăn ngon lắm đó bác.

Du rơm rớm mắt nhìn qua Thảo cảm động. Thảo hào phóng phất tay với vẻ mặt “mình đây tốt bụng, đừng bận tâm”.

Cô Phương bày đầy đủ đồ dùng ra pha chế món bánh flăng. Gọi là pha chế chứ thực ra chỉ việc cho cà phê, nước dừa và đá vào dĩa rồi bỏ bánh flăng lên trên. Du là dân ruột của món này, nó ăn tới năm cái mà còn thòm thèm, trong khi Thảo mới sực ba cái là ngồi dòm nó ăn.

_Cháu ăn thêm đi, nhà cô còn nhiều lắm.

Cô Phương mời nó, mà nó không muốn cô buồn lòng nên đồng ý liền.

_Thảo, bạn em cầm tinh con Heo rồi.

Thằng nhóc nhe răng cười “hớn hở”, còn Thảo thì gật gù đồng ý (ôi bạn bè).

_Hình như vậy đó anh à, chắc nó sinh trễ hơn em ba năm mà nó học vượt nên mới bằng lớp ý.

Hai anh em Thảo cười trước cặp mắt xệch hình tia lửa của Du. Cô Phương mỉm cười bênh Du:

_Hai đứa im nào, ăn được ngủ được là tiên, phải không cháu?

_Dạ, cái này chỉ có cô hiểu cháu.

Bà Phương cười, thấy ấm lòng. Tụi nhò thật hồn nhiên. Đã lâu nhà bà không có tiếng cười nhiều như vậy.

Ông Hải – chồng bà, là một doanh nhân thành đạt. Vì thế bà chỉ ở nhà chăm sóc con. Mọi việc trong nhà đã có người làm, bà buồn nên thi thoảng cũng xuống bếp làm những món lạ mà bà học được từ sách và ti vi. Như thế bà cũng hạnh phúc rồi.

Sau khi Thảo và Du xin phép về, Du rủ Thảo qua nhà nó tám.

_Cái thằng anh của mày làm tao khó chịu quá!

_Nãy giờ nhịn nhiều rồi nghe mày, anh Chương chứ thằng gì mà thằng.

_Hứ, tao không cần biết, nó thấp hơn tao.

_Ừm, nhưng thấp hơn có tẹo à, anh Chương lớn hơn tụi mình một tuổi đó.

_Có gì ghê gớm đâu, anh mày có võ hả?

_Ừ, học được ba năm rồi.

_Tao cũng sẽ xin ba mẹ cho tao đi học võ.

_Để làm gì? Mà cô chú cho mới lạ, mày phá quá trời.

_Để rồi xem, tao không chịu thua đâu.

……………………..
……………
…….


Bốn năm sau …


Những mảng đau buồn được chắp nối.


_Thảo, em đi với anh ra đây được không?

_Dạ được, anh đợi em chút.

Thảo đang coi cuốn album hình thì Chương qua. Nó biết anh Chương rủ nó đi đâu. Lại chạy xa ra sông Bạch Đằng ngồi chứ gì. Ừ… buồn thật…

_Đang coi gì vậy?

_Album hình của em với nhỏ Du.

Anh Chương ngồi ngắm một tí rồi nói:

_Em cho anh mượn nhé!

_Anh thích thì cứ lấy mà xem – Ngừng một lát, Thảo lại nói – Anh thích tấm nào cứ lấy, mà anh không có hình Du hả?

Chương lặng lẽ lắc đầu, khuôn mặt như vô hồn.

Hai anh em chạy xe ra bờ sông, ngồi vào chiếc ghế đá hiếm hoi còn trống. Cả hai ngồi bất động, lưng dựa ra sau. Thảo nhìn qua Chương, đôi mắt anh như đang nhìn vào khoảng không gian tối phía trước, không xác định được hướng. Nó biết anh đang nghĩ đến ai, cũng như nó, cả hai đều nhớ đến Du.

_Một tháng rồi Thảo nhỉ, Du đi một tháng rồi.

Chương cắt đứt sự im lặng bằng một giọng nói trầm buồn. Thảo nhìn Chương, lần nào cũng là vẻ mặt ấy, gắng gượng để không bộc lộ sự đau khổ. Nhưng nhìn anh bây giờ, sự gắng gượng ấy đã không còn nữa. Nỗi đau đã hiện rõ lên trên từng nét mặt dù nhỏ nhất. Thảo nén lại:

_Anh muốn khóc thì cứ khóc đi. Em luôn bên anh mà, em không cho ai biết cả.

Thảo nói xong bật khóc, nó đứng lên rồi chạy đi nơi khác. Từ chỗ này, nó có thể thấy Chương đang gục đầu bất lực... “Anh đã khóc được rồi, cố lên anh!”

Nhà Du đã chuyển đi nơi khác. Ba Du mất, Du và mẹ dọn khỏi ngôi biệt thự để trả nợ…

..........

Những toan tính, ích kỉ, những sự cám dỗ trong cuộc sống đã bắt đầu...

.Ngọc Xinh.
16-10-2010, 01:51 PM
Ơ, thế hay là mình nhầm nhỉ :think:

Mờ truyện nhảy hơi nhanh. Hix, chưa biết lúc bé đã có cảm tình gì với nhau và vì sao thì nhảy cóc luôn 4 năm :dien: 4 năm trong truyện này phát sinh nhiều chuyện phải biết, cơ mờ tác giả hổng cho coi thì cũng hổng biết làm sao luôn. Đành chờ tác giả cho thêm manh mối vậy chứ sao giờ :mpl:

gooddythin_nd1996
06-11-2010, 07:01 AM
ss ơi :D
Lúc đầu thì vui mà về sau lại buồn quá :cry:
Chắc Chương yêu Du à ss :)