AyE
13-10-2010, 11:55 AM
Kì 1: Mưa giông
Quán Secret Melody luôn là nơi tôi dừng chân vào mỗi cuối tuần, hoặc có đôi khi một tuần vài lần.
Tôi - một cô bé cuối cấp lãng mạn, yêu Văn và ham viết lách. Hắn - một tên sinh viên năm nhất đam mê công nghệ thông tin đến mụ mị. Tôi vô tình bắt gặp hắn trong một buổi chiều mưa...
Quán Secret Melody luôn là nơi tôi dừng chân vào mỗi cuối tuần, hoặc có đôi khi một tuần vài lần. Tôi rất thích không gian yên tĩnh, mát mẻ của quán, đặc biệt là những bản nhạc không lời dịu ngọt, tràn đầy xúc cảm và cũng thật bí mật...Tôi không rõ những giai điệu ấy có tựa đề gì, cũng như không thể tìm trên mạng theo cách thông thường. Bảo tôi đọc báo, viết blog hoặc gửi bài cho tòa soạn qua email thì được, chứ bảo tôi tìm tên một bản nhạc không lời, tôi chịu thua.
o0o
Một năm trước...
Những ngày đầu mùa hè thật khó chịu. Mưa hay xuất hiện bất chợt và dội lên người đi đường những vệt nước ướt át. Rồ ga thật nhanh, tôi cố gắng chạy thẳng đến Secret Melody trước khi những cuốn sách văn học vừa mới mua bị rã ra vì nước.
Quán ấm cúng và dễ chịu. Lại một bản nhạc không lời với giai điệu trong veo, thỉnh thoảng réo rắt với những tiếng gió, tiếng sáo cùng sự hòa âm phối khí tài tình. Tôi hay đến quán một mình, ngồi ở góc bên phải một mình, ôm chiếc gối lành lạnh và đọc sách. Cũng có đôi khi tôi vào quán để hoàn thành bài viết còn dang dở. Vừa biết được kết quả thi tốt nghiệp khá khả quan, tôi tự thưởng cho mình những buổi chiều mưa ngồi lặng yên trong Secret Melody thế này...Tôi rất thích cảm giác ngồi gặm nhấm nỗi cô đơn một mình và rồi ngắm nhìn những vị khách đi ra, đi vào, với những phong cách khác nhau, dáng vẻ không giống nhau, tuy nhiên họ có điểm chung là đều ăn mặc đẹp, sang trọng và thanh lịch.
Nhưng hôm nay khác. Ngồi đối diện tôi là một tên đang tựa vào góc bên trái. Nhìn hắn vừa quen vừa lạ. Có thể hắn rất hay đến đây, thường xuyên ngồi đối diện tôi, mà do mải mê thưởng thức những bản nhạc dịu ngọt, tôi quên mất hắn. Mà cũng phải. Hắn chẳng có gì nổi bật ngoài cặp kính to đùng, mặt chúi mũi vào laptop và đánh máy xoành xoạch với một vẻ tập trung cao độ và hết sức căng thẳng. Trên mặt bàn của hắn là những quyển tạp chí công nghệ thông tin chi chít chữ, nhìn vào là thấy...nản.
"Cho một li lục trà hạt lục trà" - "Sao cơ?" - cả tôi và chị phục vụ đều reo lên khe khẽ. Có vẻ như thức uống này không có trong menu, hoặc có thể theo phản xạ, cả tôi và chị ấy đều thấy...lạ.
Hắn liếc nhìn tôi với vẻ mặt tò mò bình thản, rồi nhìn sang chị phục vụ, giọng ấm ấm: "Dạ, lục trà, nhưng thay vì thêm trân châu thì thêm cho em hạt lục trà chị nhé". Chị phục vụ cười tươi, nhanh nhẹn ghi vào quyển sổ nhỏ.
"Bé uống gì?" - Chị phục vụ đon đả. Mải mê quan sát hắn nên tôi khẽ giật mình.
"Cho em..." - tôi chỉ vào mình - "giống li của bạn kia" - tôi chỉ sang hắn. Hắn vươn mắt qua cạnh chiếc laptop, nhìn tôi với vẻ ngơ ngác.
Mưa lớn kèm theo những cơn gió mạnh. Tôi cảm nhận được rõ qua khung cửa kính ướt sũng và lất phất nước vì gió quật vào. Ở trên tầng cao nhất của Secret Melody, mọi thứ đều yên lặng tuyệt đối và những giai điệu của bản nhạc không lời càng gieo rắc trong tôi bao nỗi phiền muộn.
Tôi rất dễ buồn, dễ rung cảm. Tất cả những điều đó thể hiện rõ nét trong những mẩu truyện ngắn tôi viết, những bài tản mạn tôi tâm đắc...Nhưng rồi hôm nay, giữa một khung cảnh lãng mạn bỗng xuất hiện một tên kính cận mặt căng thẳng cực độ, nhìn hắn là tôi trở về thực tại ngay, chẳng mảy may có chút xúc cảm cho bài viết sắp tới.
"Sặc. Trời ạ, thức uống gì lạ thế này" - Vừa nhấp một ngụm "lục trà", tôi đã giật bắn mình và suýt chút nữa đã làm vương vãi nước lên chiếc bàn đẹp - "Lục trà mà có thêm sô cô la và...nước dưa hấu ư, thật quái!" - Tôi rít lên, đủ cho người đối diện nghe thấy và chú ý.
"Xin lỗi vì không nói với bạn trước. Bạn kêu chị phục vụ cho một li giống mình, nhưng trước giờ, ở mỗi loại thức uống, mình đều hòa thêm nước dưa hấu và sô cô la cả" - Hắn nhún vai.
"Ngươi..." - Tôi gầm gừ... - "Kêu li khác cho ta đi..."
"Mình không liên quan gì trong chuyện này nhé. Mình đâu có kêu cho bạn li lục trà" -Hắn nhún vai, nâng gọng kính, tiếp tục đánh máy với tốc độ...ánh sáng, chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của tôi.
Quả là một ngày mưa thật xui xẻo và tồi tệ. Tôi chẳng có cảm hứng viết bài mà lại còn bị một tên kính cận chọc tức đến chết. Tôi nhanh chóng thanh toán tiền, chạy ra khỏi Secret Melody, đi trong mưa và...khóc.
Hôm nay là ngày tôi ngỏ lời với Aries - tôi không biết tên cậu ấy, nhưng tôi biết cậu ấy thuộc cung Bạch Dương, gọi là Aries vậy. Bởi tôi biết, nếu không nói hôm nay thì chẳng còn dịp nào cho tôi nữa cả. Chẳng biết tự bao giờ, trong tâm trí tôi luôn luôn xuất hiện hình bóng của cậu, cả trong mơ, cả trong những lúc ngồi bên Secret Melody nhìn những hàng xe chạy xuôi ngược. Cậu có những điểm mà tôi rung động: dáng người ốm, da trắng và đặc biệt là những đường nét trên gương mặt rất đáng yêu. Cậu như một hoàng tử, nhưng tôi cũng xứng đáng là công chúa lắm chứ. Tôi ý thức được, mình không đến nỗi nào cơ mà...
"Xin lỗi cậu. Học thêm chung đã lâu nhưng không biết cậu tên gì..."
"Gọi mình là Cốm nhé" - Tôi cười.
"Ừ, Cốm à, tụi mình chỉ có thể làm bạn được thôi" - Nói rồi cậu ta tặng cho tôi một nụ cười "chết người" rồi quay đi, không giải thích thêm...
Nước mắt tôi hòa trong những giọt mưa. Thật sảng khoái. Không ai biết tôi khóc. Sự thất bại trong chuyện tình cảm cách đây vài giờ kèm theo những lời chọc ngoáy của tên kính cận đã khiến bao tủi hờn trong tôi dâng trào, không cách nào kiềm nén được.
o0o
Lại một cơn mưa phùn lất phất. Tôi tấp vào Secret Melody để ghi ra ngay những dòng cảm xúc vừa chợt nhen nhóm. Quán khá đông. Và chỉ còn một chỗ trống..., ở góc trái. Tôi vội lại đó hì hục ghi chép mà quên rằng hình như góc trái cũng có người ngồi...
"Nè nè... Hận tôi vụ "lục trà" nên bây giờ lại đây ngồi để tìm cơ hội "mưu sát" phải không. Đừng hòng nhé. Quán rất đông khách đấy. Tránh ra" - Hắn gào lên. Mọi người đổ dồn cặp mắt về phía chúng tôi, cười ẩn ý.
Không muốn bị chú ý thêm, tôi nhỏ nhẹ: "Quán đông khách. Tôi không có chỗ ngồi. Cho tôi ngồi tạm ở đây để làm việc chút. Làm xong tôi sẽ đi ngay. Tôi hứa"
Hắn im lặng. Suốt một giờ đồng hồ tôi ngồi viết, hắn không chú mục bên chiếc laptop. Hắn nhìn bên khung cửa mưa lất phất, vẻ mặt đăm chiêu sầu muộn...
Tò mò, tôi nhìn vào màn hình chiếc laptop, và đã hiểu...
Quán Secret Melody luôn là nơi tôi dừng chân vào mỗi cuối tuần, hoặc có đôi khi một tuần vài lần.
Tôi - một cô bé cuối cấp lãng mạn, yêu Văn và ham viết lách. Hắn - một tên sinh viên năm nhất đam mê công nghệ thông tin đến mụ mị. Tôi vô tình bắt gặp hắn trong một buổi chiều mưa...
Quán Secret Melody luôn là nơi tôi dừng chân vào mỗi cuối tuần, hoặc có đôi khi một tuần vài lần. Tôi rất thích không gian yên tĩnh, mát mẻ của quán, đặc biệt là những bản nhạc không lời dịu ngọt, tràn đầy xúc cảm và cũng thật bí mật...Tôi không rõ những giai điệu ấy có tựa đề gì, cũng như không thể tìm trên mạng theo cách thông thường. Bảo tôi đọc báo, viết blog hoặc gửi bài cho tòa soạn qua email thì được, chứ bảo tôi tìm tên một bản nhạc không lời, tôi chịu thua.
o0o
Một năm trước...
Những ngày đầu mùa hè thật khó chịu. Mưa hay xuất hiện bất chợt và dội lên người đi đường những vệt nước ướt át. Rồ ga thật nhanh, tôi cố gắng chạy thẳng đến Secret Melody trước khi những cuốn sách văn học vừa mới mua bị rã ra vì nước.
Quán ấm cúng và dễ chịu. Lại một bản nhạc không lời với giai điệu trong veo, thỉnh thoảng réo rắt với những tiếng gió, tiếng sáo cùng sự hòa âm phối khí tài tình. Tôi hay đến quán một mình, ngồi ở góc bên phải một mình, ôm chiếc gối lành lạnh và đọc sách. Cũng có đôi khi tôi vào quán để hoàn thành bài viết còn dang dở. Vừa biết được kết quả thi tốt nghiệp khá khả quan, tôi tự thưởng cho mình những buổi chiều mưa ngồi lặng yên trong Secret Melody thế này...Tôi rất thích cảm giác ngồi gặm nhấm nỗi cô đơn một mình và rồi ngắm nhìn những vị khách đi ra, đi vào, với những phong cách khác nhau, dáng vẻ không giống nhau, tuy nhiên họ có điểm chung là đều ăn mặc đẹp, sang trọng và thanh lịch.
Nhưng hôm nay khác. Ngồi đối diện tôi là một tên đang tựa vào góc bên trái. Nhìn hắn vừa quen vừa lạ. Có thể hắn rất hay đến đây, thường xuyên ngồi đối diện tôi, mà do mải mê thưởng thức những bản nhạc dịu ngọt, tôi quên mất hắn. Mà cũng phải. Hắn chẳng có gì nổi bật ngoài cặp kính to đùng, mặt chúi mũi vào laptop và đánh máy xoành xoạch với một vẻ tập trung cao độ và hết sức căng thẳng. Trên mặt bàn của hắn là những quyển tạp chí công nghệ thông tin chi chít chữ, nhìn vào là thấy...nản.
"Cho một li lục trà hạt lục trà" - "Sao cơ?" - cả tôi và chị phục vụ đều reo lên khe khẽ. Có vẻ như thức uống này không có trong menu, hoặc có thể theo phản xạ, cả tôi và chị ấy đều thấy...lạ.
Hắn liếc nhìn tôi với vẻ mặt tò mò bình thản, rồi nhìn sang chị phục vụ, giọng ấm ấm: "Dạ, lục trà, nhưng thay vì thêm trân châu thì thêm cho em hạt lục trà chị nhé". Chị phục vụ cười tươi, nhanh nhẹn ghi vào quyển sổ nhỏ.
"Bé uống gì?" - Chị phục vụ đon đả. Mải mê quan sát hắn nên tôi khẽ giật mình.
"Cho em..." - tôi chỉ vào mình - "giống li của bạn kia" - tôi chỉ sang hắn. Hắn vươn mắt qua cạnh chiếc laptop, nhìn tôi với vẻ ngơ ngác.
Mưa lớn kèm theo những cơn gió mạnh. Tôi cảm nhận được rõ qua khung cửa kính ướt sũng và lất phất nước vì gió quật vào. Ở trên tầng cao nhất của Secret Melody, mọi thứ đều yên lặng tuyệt đối và những giai điệu của bản nhạc không lời càng gieo rắc trong tôi bao nỗi phiền muộn.
Tôi rất dễ buồn, dễ rung cảm. Tất cả những điều đó thể hiện rõ nét trong những mẩu truyện ngắn tôi viết, những bài tản mạn tôi tâm đắc...Nhưng rồi hôm nay, giữa một khung cảnh lãng mạn bỗng xuất hiện một tên kính cận mặt căng thẳng cực độ, nhìn hắn là tôi trở về thực tại ngay, chẳng mảy may có chút xúc cảm cho bài viết sắp tới.
"Sặc. Trời ạ, thức uống gì lạ thế này" - Vừa nhấp một ngụm "lục trà", tôi đã giật bắn mình và suýt chút nữa đã làm vương vãi nước lên chiếc bàn đẹp - "Lục trà mà có thêm sô cô la và...nước dưa hấu ư, thật quái!" - Tôi rít lên, đủ cho người đối diện nghe thấy và chú ý.
"Xin lỗi vì không nói với bạn trước. Bạn kêu chị phục vụ cho một li giống mình, nhưng trước giờ, ở mỗi loại thức uống, mình đều hòa thêm nước dưa hấu và sô cô la cả" - Hắn nhún vai.
"Ngươi..." - Tôi gầm gừ... - "Kêu li khác cho ta đi..."
"Mình không liên quan gì trong chuyện này nhé. Mình đâu có kêu cho bạn li lục trà" -Hắn nhún vai, nâng gọng kính, tiếp tục đánh máy với tốc độ...ánh sáng, chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của tôi.
Quả là một ngày mưa thật xui xẻo và tồi tệ. Tôi chẳng có cảm hứng viết bài mà lại còn bị một tên kính cận chọc tức đến chết. Tôi nhanh chóng thanh toán tiền, chạy ra khỏi Secret Melody, đi trong mưa và...khóc.
Hôm nay là ngày tôi ngỏ lời với Aries - tôi không biết tên cậu ấy, nhưng tôi biết cậu ấy thuộc cung Bạch Dương, gọi là Aries vậy. Bởi tôi biết, nếu không nói hôm nay thì chẳng còn dịp nào cho tôi nữa cả. Chẳng biết tự bao giờ, trong tâm trí tôi luôn luôn xuất hiện hình bóng của cậu, cả trong mơ, cả trong những lúc ngồi bên Secret Melody nhìn những hàng xe chạy xuôi ngược. Cậu có những điểm mà tôi rung động: dáng người ốm, da trắng và đặc biệt là những đường nét trên gương mặt rất đáng yêu. Cậu như một hoàng tử, nhưng tôi cũng xứng đáng là công chúa lắm chứ. Tôi ý thức được, mình không đến nỗi nào cơ mà...
"Xin lỗi cậu. Học thêm chung đã lâu nhưng không biết cậu tên gì..."
"Gọi mình là Cốm nhé" - Tôi cười.
"Ừ, Cốm à, tụi mình chỉ có thể làm bạn được thôi" - Nói rồi cậu ta tặng cho tôi một nụ cười "chết người" rồi quay đi, không giải thích thêm...
Nước mắt tôi hòa trong những giọt mưa. Thật sảng khoái. Không ai biết tôi khóc. Sự thất bại trong chuyện tình cảm cách đây vài giờ kèm theo những lời chọc ngoáy của tên kính cận đã khiến bao tủi hờn trong tôi dâng trào, không cách nào kiềm nén được.
o0o
Lại một cơn mưa phùn lất phất. Tôi tấp vào Secret Melody để ghi ra ngay những dòng cảm xúc vừa chợt nhen nhóm. Quán khá đông. Và chỉ còn một chỗ trống..., ở góc trái. Tôi vội lại đó hì hục ghi chép mà quên rằng hình như góc trái cũng có người ngồi...
"Nè nè... Hận tôi vụ "lục trà" nên bây giờ lại đây ngồi để tìm cơ hội "mưu sát" phải không. Đừng hòng nhé. Quán rất đông khách đấy. Tránh ra" - Hắn gào lên. Mọi người đổ dồn cặp mắt về phía chúng tôi, cười ẩn ý.
Không muốn bị chú ý thêm, tôi nhỏ nhẹ: "Quán đông khách. Tôi không có chỗ ngồi. Cho tôi ngồi tạm ở đây để làm việc chút. Làm xong tôi sẽ đi ngay. Tôi hứa"
Hắn im lặng. Suốt một giờ đồng hồ tôi ngồi viết, hắn không chú mục bên chiếc laptop. Hắn nhìn bên khung cửa mưa lất phất, vẻ mặt đăm chiêu sầu muộn...
Tò mò, tôi nhìn vào màn hình chiếc laptop, và đã hiểu...