Luckyduck307
01-10-2010, 07:07 PM
thực sự mình không biết như thế nào nữa, lúc này mình cảm thấy rối bời, mình không muốn viết lại những gì đã đến với mình nhưng…. Tại sao tất cả nhưng gì không may lại xảy ra với mình, tại sao tất cả lại mơ hồ đến thế,tại sao mình có thể giỏi chịu đựng tất cả những suy nghĩ đầy tính chất tượng hình đến như vậy và tại sao khi những chuyện đớ xảy ra mình vẫn có thể pretend giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn có thể cười, nói chuyện với mọi người. Mình giỏi thật, hay là chuyện đó là suy đoán vớ vẩn thôi. Hic, mình cũng không biết nữa.
Mọi chuyện đến với mình rất tình cờ và đầy bất ngờ, ngày hôm đó là ngày mình đi dự buổi khai giảng trước khi vào đại học. Mình gặp Q ở trường, lúc đó vẫn nói chuyện bình thường thâm chí khi mình gọi điện cho bố để bảo ngày hôm sau về nhà, Q vẫn đùa theo 1 câu “Con về với”. Mọi chuyện thực sự không có gì hết cho đến khi anh M gọi mình lại ngồi cùng anh ấy và Q. Khi đó 2 người đó nói chuyện với nhau, nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để mình nghe thấy, mọi chuyện rất mơ hồ cái gì mà “E hok biết tại sao em đấy lại về đấy được…..lúc sáng em gọi điện cho anh đấy…..con bé đó….fải đi xét nghiệm…” còn anh M chỉ đệm thêm 1 câu “làm gì mà phải đi xét nghiệm rõ là giấu đầu hở đuôi, hay trước kia nó cũng ngủ vs thằng nào khác”. Từ lúc đó trở đi chân tay mình chỉ muốn rụng ra, mình lặng đi trước những gì mang tính chất đầy mơ hồ đó. Vẫn cố gắng giữ chặt nhưngx suy nghĩ của mình, ngay cả khi mà mọi người mua cơm trưa, không nhớ trước đó anh M vs Q nói những gì nhưng mà lúc đó tự dưng M nói:
- Ít ra cũng hơn ai đó mà vừa sáng đã gọi điện cho anh, mà không biết mình làm gì
Lúc đó Q ra ám hiệu cho M qua câu nói của M “Có người sợ”. Mình không biết nên nghĩ gì và làm gì hết, ngay cả khi buổi trưa ngồi cạnh M, M có bảo mình là:
- Có 1 số chuyện mà a biết a mà nói ra kiểu gì em cũng sốc, hok giữ được bình tĩnh đâu. A hok nói vì a sợ e buồn.
- A hok nói mới làm e buồn đấy. A nói cho e biết đi mà, em tò mò lắm.
- Hok có gì đâu, a chỉ nói thế chứ e lo gì nhỉ
- A M nè, em hỏi thật nên a cũng phải nói thật cho e biết, có chuyện gì hok
- Hok, chả có chuyện gì hết.
- Thôi được rồi, em tin anh.
Nói là vậy chứ thật lòng mình mất lòng tin lắm,mình chẳng biết thế nào nữa cả, bi h trong đầu mình đầy những suy nghĩ, 2 hôm nay mình không tài nào ngủ ngon được. Mình muốn biết mọi chuyện là như thế nào nhưng mình không dám hỏi mà hỏi ntn mới được chứ. Mình lo lắng, hoang mang rằng những điều đó là sự thật, nếu như thế mình sẽ buồn thất vọng và mất niềm tin về con người đó lắm. Mà nếu như là thật thì sao chứ, người ta cũng có là gì của mình chứ, mình làm gì có quyền trách móc người ta chứ. Nói thế nào đi chăng nữa anh ấy đã bao h nói lời yêu mình đâu, ah mà có thì cũng chỉ là hôm anh ấy uống say nhắn tin lại cho mình rằng “C say wa chả bit j nữa đâu. C y v. Thía v đang làm gì thế?” nhưng ngay sau hôm đó cũng bảo vs mình rằng “hok fải say chắc a cũng chẳng nói đâu, sướng nhé, nt đúng lúc người ta say xỉn”. Vì vậy nên nếu có thật thì sao chứ, mình cảm thấy bối rối quá, hok biết làm sao đê thoải mái hơn.
Mọi chuyện đến với mình rất tình cờ và đầy bất ngờ, ngày hôm đó là ngày mình đi dự buổi khai giảng trước khi vào đại học. Mình gặp Q ở trường, lúc đó vẫn nói chuyện bình thường thâm chí khi mình gọi điện cho bố để bảo ngày hôm sau về nhà, Q vẫn đùa theo 1 câu “Con về với”. Mọi chuyện thực sự không có gì hết cho đến khi anh M gọi mình lại ngồi cùng anh ấy và Q. Khi đó 2 người đó nói chuyện với nhau, nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để mình nghe thấy, mọi chuyện rất mơ hồ cái gì mà “E hok biết tại sao em đấy lại về đấy được…..lúc sáng em gọi điện cho anh đấy…..con bé đó….fải đi xét nghiệm…” còn anh M chỉ đệm thêm 1 câu “làm gì mà phải đi xét nghiệm rõ là giấu đầu hở đuôi, hay trước kia nó cũng ngủ vs thằng nào khác”. Từ lúc đó trở đi chân tay mình chỉ muốn rụng ra, mình lặng đi trước những gì mang tính chất đầy mơ hồ đó. Vẫn cố gắng giữ chặt nhưngx suy nghĩ của mình, ngay cả khi mà mọi người mua cơm trưa, không nhớ trước đó anh M vs Q nói những gì nhưng mà lúc đó tự dưng M nói:
- Ít ra cũng hơn ai đó mà vừa sáng đã gọi điện cho anh, mà không biết mình làm gì
Lúc đó Q ra ám hiệu cho M qua câu nói của M “Có người sợ”. Mình không biết nên nghĩ gì và làm gì hết, ngay cả khi buổi trưa ngồi cạnh M, M có bảo mình là:
- Có 1 số chuyện mà a biết a mà nói ra kiểu gì em cũng sốc, hok giữ được bình tĩnh đâu. A hok nói vì a sợ e buồn.
- A hok nói mới làm e buồn đấy. A nói cho e biết đi mà, em tò mò lắm.
- Hok có gì đâu, a chỉ nói thế chứ e lo gì nhỉ
- A M nè, em hỏi thật nên a cũng phải nói thật cho e biết, có chuyện gì hok
- Hok, chả có chuyện gì hết.
- Thôi được rồi, em tin anh.
Nói là vậy chứ thật lòng mình mất lòng tin lắm,mình chẳng biết thế nào nữa cả, bi h trong đầu mình đầy những suy nghĩ, 2 hôm nay mình không tài nào ngủ ngon được. Mình muốn biết mọi chuyện là như thế nào nhưng mình không dám hỏi mà hỏi ntn mới được chứ. Mình lo lắng, hoang mang rằng những điều đó là sự thật, nếu như thế mình sẽ buồn thất vọng và mất niềm tin về con người đó lắm. Mà nếu như là thật thì sao chứ, người ta cũng có là gì của mình chứ, mình làm gì có quyền trách móc người ta chứ. Nói thế nào đi chăng nữa anh ấy đã bao h nói lời yêu mình đâu, ah mà có thì cũng chỉ là hôm anh ấy uống say nhắn tin lại cho mình rằng “C say wa chả bit j nữa đâu. C y v. Thía v đang làm gì thế?” nhưng ngay sau hôm đó cũng bảo vs mình rằng “hok fải say chắc a cũng chẳng nói đâu, sướng nhé, nt đúng lúc người ta say xỉn”. Vì vậy nên nếu có thật thì sao chứ, mình cảm thấy bối rối quá, hok biết làm sao đê thoải mái hơn.