Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Nhỏ ghét hăn'



pe' tũn
17-09-2010, 08:18 PM
tg: tũn
tuổi: 16 trăng tròn
nickname: p3tusuong_changthemchangsock
tình trạng: x..o..n...g..
thể loại: truyện đời thường





Nhỏ ghét hắn. Con trai gì mà chậm chạp, đi học cứ trễ hoài, sổ điểm danh của thầy giám thị hiếm khi không có tên hắn.
Nhỏ ghét hắn. Con trai gì mà cứ không thuộc bài lia lịa, hễ cô giáo gọi hắn lên bảng trả bài thì hắn gục đầu: “Thưa cô, em chưa thuộc” - làm như ân hận lắm. Và dĩ nhiên là sổ đầu bài có tên hắn với quả trứng tròn ngán ngẫm.
Nhỏ ghét hắn. Con trai gì mà ích kỉ, mỗi việc dắt bạn bè về nhà thăm cho biết mà cũng nhất quyết không cho…Và nhỏ cũng ghét hắn, ghét cái mái tóc lúc nào cũng như tổ quạ, ghét gương mặt “già trước tuổi” dẫu cho nhìn kĩ thì cũng điển trai…và còn nhiều thứ mà nhỏ ghét cay ghét đắng mỗi khi nhắc đến tên hắn.
Từ ngày hắn chuyển trường về và vào lớp nhỏ thì lớp nhiều phen “hú vía”. Có những lúc cả lớp phải tập trung hết ở cửa để cỗ vũ cho hắn đang hì hục chạy đua với cái kim giây đang dần khép cánh cổng trường. Rồi những giờ B, giờ C khiến lớp liên tục… “rớt hạng”. Và như vậy, lớp nhỏ xuất hiện một học sinh cá biệt.
Không thể tiếp tục như thế, với danh nghĩa là lớp trưởng, nhỏ táo bạo quyết định là sẽ theo dõi về nhà hắn và “mách” ba mẹ hắn. Nhỏ cười khoái chí khi nghĩ đến cảnh tượng hắn bị đánh đòn. Vậy là a lên hấp, giờ ra về nhỏ âm thầm theo hắn.
Trời trưa nắng gay gắt, nhỏ phải mặc thêm cái áo dài tay, đội cái mũ tai bèo, đeo cái kính râm trông như…nấm lùn di động. “Khờ thật” -nhỏ khẽ mắng vì thấy hắn mặc áo cùn, đầu không nón. Đường Sài Gòn quanh quanh quẹo quẹo mãi mà sao không tới nhà hắn, không khéo nhỏ lạc đường thì khổ.
Nhỏ mông lung suy nghĩ rồi chợt thốt lên: “Chết rồi, hắn đâu”. Nhỏ nhanh chóng rời khỏi gốc cây bên đường, dáo dác nhìn về mọi ngã. “Quái, mới đây mà”. Vậy là toi cả buổi trưa, cái bụng thì đang la làng la xóm nữa. Mà giờ nhỏ cũng không biết nhỏ đang ở đâu. “Hắn thật đáng ghét” - nhỏ lẫm bẫm đầy vẻ khó chịu.
- Hù…làm gì ở đây vậy xếp, theo dõi tui hả?- Hắn bất thình lình đứng đằng sau nhỏ.
- Hứ, ai…ai…thèm theo dõi ông. Tui lạc đường chứ bộ (nhỏ giật thót mình khi nhận ra hắn, nhưng sao nhỏ thấy mừng quá!)
- Nhưng tôi nhớ nhà xếp ở phía ngược lại mà, đi đâu đây cho lạc - Hắn trêu nhỏ. Gương mặt hắn đẫm mồ hôi, nhìn sao mà thê thảm.
- Tui..tui…- nhỏ không biết trả lời sao cho phải.
- À, nhà tôi gần đây, thôi nay tôi phá lệ, dắt xếp về chơi cho biết nhé. - Hắn nói như mở cờ trong bụng nhỏ, vậy là không cần tốn sức, nhỏ đàng hoàng về nhà và tố cáo hắn rồi…nhỏ cười thầm: “đồ ngốc”.
Và rồi hắn dắt nhỏ về nhà. Nhà hắn nằm trong một con hẻm nhỏ thuộc một khu dự án đang “treo” của nhà nước. Nói là nhà cho oai chứ thực ra chỉ là vài tấm ván dựng hờ vào nhau, bên trên có tấm bạt rách phủ lấy.
- Anh về rồi nè - hắn gọi .
Từ trong “nhà” một bé gái chạy ra : “A! Anh hai”. Bé gái trạc tuổi em của nhỏ, gương mặt hiền lành và hai bím tóc thật dễ thương. Nó nhanh nhảu “Anh hai, hôm nay em đạt điểm mười”. “Ừ, em của anh giỏi hơn anh rồi đó” - hắn xoa đầu em hắn rồi hắn mời nhỏ vào.
“Nhà” hắn vừa đủ hai cái bàn cũ và một khoảng trống vừa nấu ăn, vừa “đón” khách. Rồi hắn đon đả: “Ngồi đi xếp, thông cảm, hơi bề bộn”. Nhỏ vẫn chưa hoàn hồn vì những gì nhỏ thấy. Nhỏ sinh ra và lớn lên trong nệm ấm chăn êm nên những gì trước mắt khiến nhỏ quá sốc.
- Hai chị em ngồi chơi, đợi anh tí, tôi ra sau nướng khoai. Hhắn cười hiền lành với nhỏ.
- Ừ... - nhỏ chỉ biết nói thế.
Và rồi nhỏ hỏi em của hắn về hoàn cảnh của hắn. Té ra hắn và bé gái kia chỉ là anh em kết nghĩa. Cả hai cùng xuất thân từ cô nhi viện. Không ai biết gì về ba mẹ của họ, cũng không biết cả hai quê ở đâu. Cả hai chỉ học đến lớp 9 rồi không học nữa mà rời cô nhi viện. Không nhà cửa, không người thân, cả hai nương níu nhau mà sống ở cái “nhà” tạm bợ này.
Có một điều hay là cả hai đều thích đi học, nhưng khổ nỗi tiền ăn không có lấy đâu ra tiền học. Và rồi trời không phụ lòng người, sau nhiều năm rong ruổi đánh giầy, bán vé số, nhặt ve chai,…hắn cũng dành giụm đủ tiền để hai anh em tiếp tục, dù không biết tiếp tục được bao lâu.
Sáng sớm hắn phải dậy sớm đi quét rác vỉa hè, những khi một mình làm không kịp, hắn đành trễ học. Đêm xuống hắn phải phụ bưng bê, rửa ly ở mấy quán cà phê…và vì bỏ học lâu rồi nên “hèn chi hắn học tệ vậy” - nhỏ nhận ra.
- Đây, khoai chín rồi, khoai nóng hổi vừa thổi vừa ăn nhé…- hắn vừa cười vừa mang mấy củ khoai nướng thơm lừng.
Vẫn gương mặt “già trước tuổi” ấy mà sao nhỏ thấy đáng thương đến thế. Vẫn chiếc áo cũ đã sờn có khâu vá lung tung mà nhỏ chắc mẫm là hắn tự khâu lấy, nhưng sao nhỏ thấy hắn đẹp lạ lùng.
Vẫn nụ cười méo mó vì mệt mỏi thường ngày nhưng giờ nhỏ thấy hắn thật hiền lành, đáng yêu.
Hắn đưa cho nhỏ một củ khoai to và thơm phưng phức. Có lẽ vì lạ miệng hay vì nhỏ đói quá nên ăn ngon lành. Rồi không biết họ nói gì với nhau mà cả ba nói cười cả buổi chiều.
Nhỏ quyết định giúp đỡ hắn. Những khi ở lớp, nhỏ hướng dẫn hắn học. Và khi trong lớp có ai bắt nạt “gã ngốc hiền lành” là lớp trưởng thường xuyên nói đỡ cho hắn: “Thì từ từ bạn ấy mới tiến bộ được chứ”.
Những khi đi chợ cùng mẹ, nhỏ thường tạt ngang nhà hắn, cho hai anh em ít bánh mì hay vài ba gói mì tôm mà nhỏ mua bằng tiền tiết kiệm. Và có lẽ vì đó mà nhỏ đã biết tiết kiệm, bớt ăn hàng lãng phí.
Có những ngày nhỏ còn cố tình dậy sớm tập thể dục và rồi người ta thấy dưới ánh đèn đường sáng trưng khi ông mặt trời chưa muốn dậy, khi những con gà vẫn chưa gáy rộ dưới những vì sao còn lấp lánh, có bóng hai cô cậu lụi hụi quét vỉa hè, thỉnh thoảng họ cười vui vẻ…
Nhỏ còn bán hộ ít tờ vé số cho hắn, mặc cho hắn không chịu: “Có tin tui nghỉ chơi ông ra không, ba tui hay mua vé số lắm”. Và ba nhỏ cũng vui lòng vì con gái cưng biết giúp bạn. Có lần ba nhỏ nói với mẹ nhỏ rằng: “Lạy trời, con bé đã trưởng thành hơn một chút”.
Cả hai cũng thường học nhóm ở nhà nhỏ. Nhờ nhỏ mà hắn học ngày càng tiến bộ, ít đi học trễ hơn và người hắn ít đẫm mồ hôi hơn. Và cũng không biết tự bao giờ, nhỏ luôn nhớ về hắn trước khi đi ngủ.
******
Mấy hôm nay nhỏ không gặp hắn. Hắn không đến trường, cũng không đi bán vé số hay quét vỉa hè. Nhỏ nóng lòng quá.
Nhỏ tranh thủ giờ học thêm tấp qua nhà hắn với gương mặt cau có (nhưng thực lòng là lo lắng lắm): “Dám bỏ học hả, chuyến này chết với tui”.
Nhưng khi đến con hẻm ấy thì một cảnh tượng khiến nhỏ sững sờ. Toàn bộ khu quy hoạch treo đã tiếp tục được thi công. Hỏi ra, mới biết “nhà” hắn đã bị phá tan hoang. Nhỏ nhận ra mấy tấm ván bị lật tung ở phía xa xa.
Nhỏ khóc, không hiểu sao nhỏ lại khóc. Chưa bao giờ nhỏ khóc vô cớ như thế. Tên khờ đã đi đâu? Có phải hắn sợ làm phiền nhỏ không? Sao mà không tìm nhỏ chứ? …Đúng là khờ.
Có hắn thật rắc rối, lớp hay bị điểm trừ. Nhỏ cũng bận rộn hơn vì hắn. Nhưng giờ vắng hắn nhỏ lại hụt hẫng khôn cùng.
Ai đã dạy cho nhỏ tiết kiệm. Ai đã giúp nhỏ biết đùm bọc bạn bè. Ai đã giúp nhỏ hiểu ra chân lí sống: “Có gì đẹp trên đời hơn thế, người với người sống để yêu nhau”.
Là hắn.
Nhỏ ghét hắn, ghét quá đi thôi. Nhỏ sẽ đánh hắn vì cái tội chịu khổ một mình nếu bây giờ hắn xuất hiện.
Bóng chiều buông xuống, Sài Gòn đất hẹp người đông, có chỗ nào cho hai anh em hắn nương thân? Có ai cho hắn thứ gì đỡ đói, và có ai vá giúp hắn cái áo cho hắn đỡ lạnh khi mùa Noel lại về. Nhỏ thẩn thờ ra về mà lòng còn vương vấn thứ gì nặng trĩu.
- Hù..làm gì ở đây vậy xếp! - Nhỏ quay phắt lại, ánh mắt nhỏ sáng lên rồi chợt mờ lại, có lẽ trái tim nhỏ đang cố gọi hắn chứ nào có ai gọi nhỏ ! Hình ảnh hắn sao cứ hiện lên: vẫn “gương mặt già trước tuổi” với mái tóc tổ quạ, vẫn nụ cười hiền lành mặn chát mồ hôi, vẫn chiếc áo sờn chắp vá lung tung…Hắn ở đâu ???

.Ngọc Xinh.
18-09-2010, 03:22 AM
Bổ sung Category bạn nhé!

gooddythin_nd1996
18-09-2010, 09:54 PM
Thiếu categories bạn nhé :D
Bổ sung luôn đi :D
Sao trong cuộc đời có nhiều người khổ vậy :(

pe' tũn
19-09-2010, 12:11 AM
xl mọi ng về sơ suất nhỏ mềnh thêm liền nafk
tg: tũn
tuổi: 16 trăng tròn
nickname: p3tusuong_changthemchangsock
tình trạng: x..o..n...g..
thể loại: truyện đời thường
tũn là mem mới hem byt mong mọi ng thung kủm

pE_l0c_cHoC
19-09-2010, 12:22 AM
Categories vào bài viết luôn bạn ạ!

Muội Muội
19-09-2010, 12:31 AM
Hơi vấp một chút... :)

Nhưng không sao, MM vẫn thích cách viết của bạn. :)

Chú ý trình bày lại là được, chọn edit và sửa lại fic nhé! :)