wind1928
14-09-2010, 07:39 AM
TIẾNG GỌI TỬ THẦN
Title: TIẾNG GỌI TỬ THẦN
Author:Wind1928
Genres: fantasy, mystery, affection, long_fic
CHƯƠNG 1: TIẾNG VỌNG CỦA BÓNG ĐÊM
*****
Màn sương mỗi lúc một dày hơn, trắng xốp, lạnh buốt khiến cơ thể trở nên tê dại. không gian nhuốm màu u ám lạ thường. những con hẻm nhỏ quanh co, tăm tối, ẩm ướt cứ hiện ra nối tiếp nhau tựa một mê cung vô tận. Không gian ngỡ như chật hẹp, ẩm thấp nhưng lại khiến người ta có cảm giác nhỏ bé, yếu đuối bị vây quanh bởi bóng tối vô tận.
Những ngõ tối dần trở nên thênh thang, rộng lớn lạ thường. không gian yên ắng, lạnh lẻo đặc quánh mùi của bóng tối, của một thế giới đen tối , lạ lẫm. Và đáng sợ hơn là mùi của sự chết chóc hiện diện trong từng phân tử không khí.
Mình đang ở đâu thế này? Mình đang mơ ư?
Giấc mơ thật kì lạ, không gian xung quanh khiến Nguyên, một chàng trai cao lớn, mạnh mẽ và gan lì cũng phải gợn người. Có một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng khiến cậu khẽ rùng mình.
Bản năng của sự sống thôi thúc Nguyên phải chạy thật nhanh về phía trước, phải thoát khỏi nơi tối tăm này. Nguyên cứ cắm cuối chạy thật nhanh về phía trước, trong đầu chàng trai trẻ lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ là phải tập trung vào phía trước, ko đc ngoảnh đầu nhìn về phía sau hay bất cứ điều j xung quanh. Bóng tối đang đuổi theo cậu. Nguyên cảm nhận đc nó đang ở rất gần, gần đến nỗi có thể tóm lấy cậu bất cứ lúc nào nếu ngoãnh đầu lại gọi chúng. Mưa, từng hạt từng hạt thụt lùi dần về phía sau rơi xuống con đường đen thẫm, vỡ ào tan vào màn mưa tạo ra một thứ hộp âm kì dị, khác thường.
Nguyên cứ chạy mãi, chạy mãi băng qua những ngõ tối vô tận cứ hiện ra hết khúc quanh này đến khúc quanh khác.
Chưa bao h Nguyên cảm thấy mình yếu đuối, nhỏ bé như lúc này. Đôi chân mỏi dừ, tê dại khiến cậu không còn sức để chạy nữa. tự nhủ vs mình rằng: mọi thứ sắp kết thúc thật rồi sao?
Không, mình không muốn kết thúc cuộc sống này một cách kì lạ và hoang tưởng như thế này. Mình đang có một cuộc sống không thể hoàn hảo hơn đc nữa, mình thèm đc sống . Mình chưa hưởng thụ hết cuộc sống tươi đẹp này. Mỹ An_ cô hoa khôi nổi tiếng của trường sắp mềm lòng, ko bao lâu nửa sẽ ngã vào vòng tay của mình . Mình không thể về vs bóng tối vào lúc này đc.
Dòng suy nghĩ bỗng đứt quãng bởi một tiếng gọi thẻ thẻ như đc vọng đến từ một thế giới xa xôi nào đó. Tiếng nói của một cô gái. Đúng là một cô gái. Giọng nói như một làn gió thanh tân nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, cô độc trong từng âm điệu. giọng nói mỗi lúc một gần hơn, tựa như một lời thì thào bên tai :
_ Hải Nguyên! Chàng hãy đến đây cùng tôi .
Giọng nói vang lên tựa một lời van nài, cầu khẩn nhưng lại ấn chứa một uy lực mạnh mẽ.
_ Cô là ai? Cô đang ở đâu?
Nguyên đưa mắt tìm kiếm, chẳng có ai cả. cô ta là ai ? sao lại biết tên mình ?
_ Chàng hãy mau đến đây . Tôi chờ chàng.
Giọng nói vẫn đều đều vang bên tai.
_ Thật ra cô là ai? Cô muốn gì ở tôi?
Cậu thét lên điên loạn.
Á aaaaaaa.
Hai , hai. Anh bị sao thế ?
Là tiếng của Hạ Vy em gái Nguyên. Nó đang hoảng hốt.
Lưng áo Nguyên ướt đẫm mồ hôi, tay chân gã rời không chút sức lực. hốc mắt khô khốc, đau nhứt. Nguyên từ từ hé mắt ra một cách khó nhọc. Là ánh nắng, đúng là ánh nắng thật rồi. Không gian quá đỗi quen thuộc nhưng h đây lại khiến Nguyên ngỡ ngàng. Nguyên đưa mắt nhìn khắp phòng như tìm kiếm điều gì đó. Nhận ra thái độ khác thường của anh trai Vy nắm lấy cổ tay Nguyên lay mạnh. Giọng cô nhe thét lên:
_Anh hai! Anh có sao không?
Giọng Vy lo âu. Nguyên không muốn cô em gái lắm chuyện của mình lo lắng rồi lại cằn nhằn đủ thứ. Nguyên xua tay đuổi em gái ra ngoài :
_ Chẳng có j đâu thưa bà chị. Còn bây h ra ngoài đi cho tôi nhờ.
Cô em gái vẫn chẳng chịu im lặng hỏi dồn dập chẳng chịu ra ngoài. Nguyên bực bội quát:
_ Anh phải thay đồ đi học em ko ra ngoài chẳng lẽ muốn nhìn cảnh anh thoát y hỡ ?
Lúc này cô em gái mới chịu lủi thủi ra ngoài. Ko quên ném lại cái nhìn sắc lẻm về phía cậu.
Giờ trong phòng chỉ còn lại Nguyên vs những dòng suy nghĩ miên man , hỗn độn.
Là một giấc mơ sao?
Một giấc mơ kì lạ và rất thật.
Một dự cảm chẳng hay khiến chàng trai trẻ chợt rùng mình.
Nhận ra mình sắp muộn h học Nguyên mới vội tất tả vệ sinh cá nhân, sửa soạn rồi chạy ào ra khỏi nhà.
Thật là chẳng ra làm sao. Cậu tự nhủ.
……..
Chưa bao giờ mặt trời lại gay gắt, đáng ghét như lúc này. Cái nắng nóng kinh khủng đầu tháng 3 khiến một làn nước thanh mát cũng có thể gắt gỏng, nổi giận bất cứ lúc nào như ả tiểu thư kiêu kì.
Từng vạt nắng trải dài phủ kín các dãy hành lang hun hút. Những hạt nắng rực rỡ tinh nghịch bám lên những cái bóng đi đi lại lại dưới khoảng sân rộng như những con tiểu yêu tinh phá phách.
Lặng lẽ nhìn xuống khoảng sân lấp lánh nắng, Nguyên đưa mắt nhìn khắp mọi ngỏ ngách như tìm kiếm thứ gì đó. Chợt ánh nhìn hướng về một bóng người con gái áo trắng đang chầm chậm tiến đến gần. cái bóng người kia ngẩng mặt lên nhìn người đang ngồi cạnh cửa sổ phòng học tầng 2 và rồi 1s 2s 3s người con gái ấy nhoẻn miệng cười vs Nguyên, nụ cười như mang theo gió, nụ cười lấp lánh nắng sáng trong và ấm áp lạ thường.
Mỹ An, cô bạn mà Nguyên thầm yêu mến bấy lâu nay, người con gái khiến không ít nam sinh trong trưởng nguyện đc chết trong đáy mắt của nàng, niềm mơ ước khát khao của biết bao người trong đó có cả Nguyên.
Lúc này đây gương mặt trắng hồng của An sáng lên trong ánh nắng lấp lánh tựa một thiên sứ của ban mai. Cô ấy cười vs Nguyên. Nụ cười biết bao chàng trai mơ ước có đc. Trong lòng vui sướng nhưng cậu không khỏi tự phụ. Cô ấy sớm muộn j cũng là người con gái của cậu. Nguyên chắc chắn là thế tựa như thể chuyện ấy là điều tất yếu.
Nhếch khóe miệng cười vs cô sau đó Nguyên lại trở về vế phong thái bình thản đưa mắt nhìn về nơi khác.
………..
Không thể phủ nhận việc Nguyên muốn An làm bạn gái mình là vì cô ấy sẽ khiến Nguyên hãnh diện vs bạn bè. Nhưng thật ra trong thâm tâm cậu tự bao h An đã trở nên quan trọng biết bao. Càng ngày Nguyên càng nhận ra mình mong chờ đc gặp cô nhìn thấy nụ cười của cô dưới khoảng sân màu nắng.
Nụ cười của cô ấy khiến cậu có thể vui cả ngày, sẽ theo cậu vào cả giấc mơ. Nụ cười ban sáng của An khiến Nguyên quên đi những mệt mỏi và quên cả giấc mơ đêm qua.
Tối qua giấc mơ kì lạ đã khiến cậu mệt mỏi nên khi vừa đặt lưng xuống giường Nguyên đã ngủ say.
……
Nguyên! Hải Nguyên tôi đã chờ chàng rất lâu sao chàng ko đến ?
Nguyên…….
Là con đường trong giấc mơ tối qua.
_ Chết tiệt. lại giấc mơ quỷ quái tối qua.
Nguyên thét lên đầy bực tức.
Tiếng nói của người con gái bí ẩn lại vang lên. Mỗi lúc một gần mỗi lúc một rõ hơn. Không hiểu sao như có trực giác mách bảo Nguyên nhắm hướng giọng nói phát ra mà đi.
Những ngỏ nhỏ lùi dần về phía sau và cạnh tưởng trước mặt khiên Nguyên dại người.
Title: TIẾNG GỌI TỬ THẦN
Author:Wind1928
Genres: fantasy, mystery, affection, long_fic
CHƯƠNG 1: TIẾNG VỌNG CỦA BÓNG ĐÊM
*****
Màn sương mỗi lúc một dày hơn, trắng xốp, lạnh buốt khiến cơ thể trở nên tê dại. không gian nhuốm màu u ám lạ thường. những con hẻm nhỏ quanh co, tăm tối, ẩm ướt cứ hiện ra nối tiếp nhau tựa một mê cung vô tận. Không gian ngỡ như chật hẹp, ẩm thấp nhưng lại khiến người ta có cảm giác nhỏ bé, yếu đuối bị vây quanh bởi bóng tối vô tận.
Những ngõ tối dần trở nên thênh thang, rộng lớn lạ thường. không gian yên ắng, lạnh lẻo đặc quánh mùi của bóng tối, của một thế giới đen tối , lạ lẫm. Và đáng sợ hơn là mùi của sự chết chóc hiện diện trong từng phân tử không khí.
Mình đang ở đâu thế này? Mình đang mơ ư?
Giấc mơ thật kì lạ, không gian xung quanh khiến Nguyên, một chàng trai cao lớn, mạnh mẽ và gan lì cũng phải gợn người. Có một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng khiến cậu khẽ rùng mình.
Bản năng của sự sống thôi thúc Nguyên phải chạy thật nhanh về phía trước, phải thoát khỏi nơi tối tăm này. Nguyên cứ cắm cuối chạy thật nhanh về phía trước, trong đầu chàng trai trẻ lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ là phải tập trung vào phía trước, ko đc ngoảnh đầu nhìn về phía sau hay bất cứ điều j xung quanh. Bóng tối đang đuổi theo cậu. Nguyên cảm nhận đc nó đang ở rất gần, gần đến nỗi có thể tóm lấy cậu bất cứ lúc nào nếu ngoãnh đầu lại gọi chúng. Mưa, từng hạt từng hạt thụt lùi dần về phía sau rơi xuống con đường đen thẫm, vỡ ào tan vào màn mưa tạo ra một thứ hộp âm kì dị, khác thường.
Nguyên cứ chạy mãi, chạy mãi băng qua những ngõ tối vô tận cứ hiện ra hết khúc quanh này đến khúc quanh khác.
Chưa bao h Nguyên cảm thấy mình yếu đuối, nhỏ bé như lúc này. Đôi chân mỏi dừ, tê dại khiến cậu không còn sức để chạy nữa. tự nhủ vs mình rằng: mọi thứ sắp kết thúc thật rồi sao?
Không, mình không muốn kết thúc cuộc sống này một cách kì lạ và hoang tưởng như thế này. Mình đang có một cuộc sống không thể hoàn hảo hơn đc nữa, mình thèm đc sống . Mình chưa hưởng thụ hết cuộc sống tươi đẹp này. Mỹ An_ cô hoa khôi nổi tiếng của trường sắp mềm lòng, ko bao lâu nửa sẽ ngã vào vòng tay của mình . Mình không thể về vs bóng tối vào lúc này đc.
Dòng suy nghĩ bỗng đứt quãng bởi một tiếng gọi thẻ thẻ như đc vọng đến từ một thế giới xa xôi nào đó. Tiếng nói của một cô gái. Đúng là một cô gái. Giọng nói như một làn gió thanh tân nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, cô độc trong từng âm điệu. giọng nói mỗi lúc một gần hơn, tựa như một lời thì thào bên tai :
_ Hải Nguyên! Chàng hãy đến đây cùng tôi .
Giọng nói vang lên tựa một lời van nài, cầu khẩn nhưng lại ấn chứa một uy lực mạnh mẽ.
_ Cô là ai? Cô đang ở đâu?
Nguyên đưa mắt tìm kiếm, chẳng có ai cả. cô ta là ai ? sao lại biết tên mình ?
_ Chàng hãy mau đến đây . Tôi chờ chàng.
Giọng nói vẫn đều đều vang bên tai.
_ Thật ra cô là ai? Cô muốn gì ở tôi?
Cậu thét lên điên loạn.
Á aaaaaaa.
Hai , hai. Anh bị sao thế ?
Là tiếng của Hạ Vy em gái Nguyên. Nó đang hoảng hốt.
Lưng áo Nguyên ướt đẫm mồ hôi, tay chân gã rời không chút sức lực. hốc mắt khô khốc, đau nhứt. Nguyên từ từ hé mắt ra một cách khó nhọc. Là ánh nắng, đúng là ánh nắng thật rồi. Không gian quá đỗi quen thuộc nhưng h đây lại khiến Nguyên ngỡ ngàng. Nguyên đưa mắt nhìn khắp phòng như tìm kiếm điều gì đó. Nhận ra thái độ khác thường của anh trai Vy nắm lấy cổ tay Nguyên lay mạnh. Giọng cô nhe thét lên:
_Anh hai! Anh có sao không?
Giọng Vy lo âu. Nguyên không muốn cô em gái lắm chuyện của mình lo lắng rồi lại cằn nhằn đủ thứ. Nguyên xua tay đuổi em gái ra ngoài :
_ Chẳng có j đâu thưa bà chị. Còn bây h ra ngoài đi cho tôi nhờ.
Cô em gái vẫn chẳng chịu im lặng hỏi dồn dập chẳng chịu ra ngoài. Nguyên bực bội quát:
_ Anh phải thay đồ đi học em ko ra ngoài chẳng lẽ muốn nhìn cảnh anh thoát y hỡ ?
Lúc này cô em gái mới chịu lủi thủi ra ngoài. Ko quên ném lại cái nhìn sắc lẻm về phía cậu.
Giờ trong phòng chỉ còn lại Nguyên vs những dòng suy nghĩ miên man , hỗn độn.
Là một giấc mơ sao?
Một giấc mơ kì lạ và rất thật.
Một dự cảm chẳng hay khiến chàng trai trẻ chợt rùng mình.
Nhận ra mình sắp muộn h học Nguyên mới vội tất tả vệ sinh cá nhân, sửa soạn rồi chạy ào ra khỏi nhà.
Thật là chẳng ra làm sao. Cậu tự nhủ.
……..
Chưa bao giờ mặt trời lại gay gắt, đáng ghét như lúc này. Cái nắng nóng kinh khủng đầu tháng 3 khiến một làn nước thanh mát cũng có thể gắt gỏng, nổi giận bất cứ lúc nào như ả tiểu thư kiêu kì.
Từng vạt nắng trải dài phủ kín các dãy hành lang hun hút. Những hạt nắng rực rỡ tinh nghịch bám lên những cái bóng đi đi lại lại dưới khoảng sân rộng như những con tiểu yêu tinh phá phách.
Lặng lẽ nhìn xuống khoảng sân lấp lánh nắng, Nguyên đưa mắt nhìn khắp mọi ngỏ ngách như tìm kiếm thứ gì đó. Chợt ánh nhìn hướng về một bóng người con gái áo trắng đang chầm chậm tiến đến gần. cái bóng người kia ngẩng mặt lên nhìn người đang ngồi cạnh cửa sổ phòng học tầng 2 và rồi 1s 2s 3s người con gái ấy nhoẻn miệng cười vs Nguyên, nụ cười như mang theo gió, nụ cười lấp lánh nắng sáng trong và ấm áp lạ thường.
Mỹ An, cô bạn mà Nguyên thầm yêu mến bấy lâu nay, người con gái khiến không ít nam sinh trong trưởng nguyện đc chết trong đáy mắt của nàng, niềm mơ ước khát khao của biết bao người trong đó có cả Nguyên.
Lúc này đây gương mặt trắng hồng của An sáng lên trong ánh nắng lấp lánh tựa một thiên sứ của ban mai. Cô ấy cười vs Nguyên. Nụ cười biết bao chàng trai mơ ước có đc. Trong lòng vui sướng nhưng cậu không khỏi tự phụ. Cô ấy sớm muộn j cũng là người con gái của cậu. Nguyên chắc chắn là thế tựa như thể chuyện ấy là điều tất yếu.
Nhếch khóe miệng cười vs cô sau đó Nguyên lại trở về vế phong thái bình thản đưa mắt nhìn về nơi khác.
………..
Không thể phủ nhận việc Nguyên muốn An làm bạn gái mình là vì cô ấy sẽ khiến Nguyên hãnh diện vs bạn bè. Nhưng thật ra trong thâm tâm cậu tự bao h An đã trở nên quan trọng biết bao. Càng ngày Nguyên càng nhận ra mình mong chờ đc gặp cô nhìn thấy nụ cười của cô dưới khoảng sân màu nắng.
Nụ cười của cô ấy khiến cậu có thể vui cả ngày, sẽ theo cậu vào cả giấc mơ. Nụ cười ban sáng của An khiến Nguyên quên đi những mệt mỏi và quên cả giấc mơ đêm qua.
Tối qua giấc mơ kì lạ đã khiến cậu mệt mỏi nên khi vừa đặt lưng xuống giường Nguyên đã ngủ say.
……
Nguyên! Hải Nguyên tôi đã chờ chàng rất lâu sao chàng ko đến ?
Nguyên…….
Là con đường trong giấc mơ tối qua.
_ Chết tiệt. lại giấc mơ quỷ quái tối qua.
Nguyên thét lên đầy bực tức.
Tiếng nói của người con gái bí ẩn lại vang lên. Mỗi lúc một gần mỗi lúc một rõ hơn. Không hiểu sao như có trực giác mách bảo Nguyên nhắm hướng giọng nói phát ra mà đi.
Những ngỏ nhỏ lùi dần về phía sau và cạnh tưởng trước mặt khiên Nguyên dại người.