hongocdu
02-09-2010, 05:54 PM
tên fic :anh từ đâu đến
tác giả:hongocdu
tình trạng:đang sáng tác
Trong vuộc sống, có những điều khoa học chưa thể giải thích được, chỉ có trái tim con người la tìm được câu trả lời.Và đôi khi tình yêu trong mơ lại có thể trở thành sự thật...
1.Cuộc gọi định mệnh
Bóng tối đang ru cả không gian chìm vào trong giấc ngủ, màn đêm đang ngự trị đưa con người vào trong giấc mộng mị.Trong giấc mo, môt làn gió đưa Hoàng Lan đến bên một bờ sông xa lạ.khung cảnh ở đây thật nên thơ, yên bình ,nét đẹp này cô chưa bao giờ gặp:kì bí nhưng lại tạo cho Hoàng Lan một cảm giác thân quen.
Giữa hồ nước trong xanh phẳng lặng như tấm gương tinh xảo của các quý bà thời xưa, đơn độc một chiếc thuyền.Bóng một người trên thuyền đang kết một vòng hoa từ những bông hoa tím đang trôi thoe dòng nước- những nụ hoa bé xinh nhỏ nhoi.Bỗng có cái gì đó đưa Hoàng Lan tiến lại gần chiếc thuyền, một mùi hương dễ chịu lan toả làm tinh thần cô cảm thấy phấn chấn.Cô lên tiếng chào hỏi nhưng dường như người ngồi trên thuyền không nghe thấy, anh ta vẫn tiếp tục công việc của mình, say sưa và và chăm chút.Hoàng lan đứng lặng người hồi lâu để ngắm nhìn con người kì lạ này.Một thanh niên với bờ vai rộng, mái tóc đen bồng;cả con người ấy toát lên một cái gì đó cuốn hút dù cô chưa hề thấy mặt.Bỗng nhiên anh ta quay lại khiến Hoàng Lan giật mình, gương mặt này....
"Tít tít tít...."tiếng chuông điện thoại reo lên làm mọi hình ảnh đều tan biến, Hoàng Lan choàng tỉnh giấc. Chiếc điện thoại đã cắt đứt giấc mơ đẹp...không , phải nói là một giấc mơ kì lạ mới đúng. Hoàng Lan vừa tức vừa tiếc nuối :"Cái điện thoại đáng ghét, sớm không reng muộn không reng lại reng đúng lúc...".Dòng tin nhắn hiện lên, một số lạ
"Hãy trở về bên anh đi em, đừng rời xa anh nữa nhé"
"Ai vậy nhi?" Hoàng Lan khẽ nhíu mày, hay là Đức Tuân? nhưng đó không phải là số của anh, chắc là ai đó gửi nhầm rồi.
"Tít tít tít...." chiếc điện thoại tiếp tục rung lên với những dồng tin nhắn được gửi tới:
"Tôi ghét em lắm, tại sao em lại đối xử với tôi như vậy?"
"Tha lỗi cho anh nhé em, anh thật sự không muốn em ra đi đâu. Mình quay lại từ đầu nhé, Hoàng Lan!"
Hai chữ "Hoàng Lan" ở dòng cuối cùng của tin nhán làm cô kinh ngạc.Vậy là người ấy biết cô, nhưng là ai mới được chứ? Cô chưa yêu ai và cũng chưa từng hẹn hò, hứa hẹn gì với ai như vậy thì làm sau có thể...Còn Đức Tuấn?Không , đây không thể là anh được...
Hoàng Lan đang rối như tơ vò thì số lạ kia gọi đến.Tuy hơi lo sợ nhưng cô vẫn bắt maý, phải xem kẻ lạ mặt này là ai mới được
-"Em chưa ngủ à?", một giọng trầm ấm vang lên có lẫn hơi men rượu
-"Ai vậy, tại sao lại biết số cảu tôi?" Hoàng Lan cố nén giọng lại
-"Ôi, em quên anh thật rồi sao.Chẳng lẽ em ghét anh đến thế sao?"
-"Tôi không hề quen anh.Mà anh là ai, tại sao lại quấy phá người khác vào lúc này?"
-"Quấy phá ư, em thật là tàn nhẫn quá Hoàng Lan à ", giọng người đàn ông ấy vang lên mang một niềm đau giấu kín
-"Thôi, tôi không có thời gian đâu.Tạm biệt ",Hoàng Lan dường như không còn chịu đựng được nữa, thật lãng phí thời gian với những gã say rượu như vậy.Đang định tắt máy thì đầu bên kia phát ra những tiếng nấc nhẹ, nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy. Tiếng khóc ấy tuy đươc kìm nén nhưng cô cảm nhận được niềm đau của anh ta.Thật không nỡ lòng tắt máy, cô đành phải tiếp tục lắng nghe
-"Anh xin lỗi, có lẽ lời nói cảu anh bây giờ trở nên vô nghĩa với em rồi, em quên anh là đúng mà. Nhưng dù sao thì em vẫn rất quan trọng với anh, Hoàng Lan ạ.Anh yêu em!"
Đầu bên kia tắt máy để lại một dòng suy nghĩ triền miên rối bời trong tâm trí Hoàng Lan.Tối hôm ấy cô không ngủ được.Điều khiến cô trằn trọc băn khoăn không phải là do bị phá rối lúc giữa đêm hay suy nghĩ xem đây là trò đùa của người quen nào, mà đó chính là những ám ảnh về giọng nói tràn đầy tình cảm với câu cuối cùng mà người đàn ông ấy nói như in từng chữ trong lòng cô :"Anh yêu em!"
Những tia nắng mặt trời len qua làn cửa phản ánh màu hồng vàng mượt mà, toả hơi ấm làm tan sương đêm lạnh giá còn đọng lại. Một đoá hồng đỏ thắm toả mùi hương, nổi bật giữa màu hồng phớt đáng yêu của căn phòng.Đức Tuấn say sưa ngắm nhìn những giọt nắng tinh nghịch theo gió lăn trên gò của người anh yêu. Anh cũng muốn được như tia nắng kia có thể làm tan chảy trái tim băng giá của người đẹp.Đôi mắt Hoàng Lan đang mơ màng, cô vừa mới chợp mắt sau một đêm dài mất ngủ.Chập chờn trong cơn mê tỉnh, Hoàng lan cố gắng tìm lại những hình ảnh đêm qua. Trước mắt cô hiện ra bóng dáng của người thanh niên trong giấc mơ tuy không rõ nét nhưng anh đang cầm một bó hoa trên tay, hương thơm thật tuyệt vời.Hoàng Lan hơi bất ngờ, chàng trai chỉ mỉm cười để lai bó hoa rồi quay lưng đi.Cô tiến lại gần hơn để đón nhận lấy đoá hoa nhưng chàng trai đã biến mất
-"Tặng cho mình thất sao?"
-"Ừ, anh tặng cho em đó "
-" Anh.. là ai vậy ?"
-"Đức Tuấn đây em.Dậy đi em, mặt trời lên cao rồi cô bé !"
Đức Tuấn lay Hoàng Lan dậy để cô không chìm vào giấc mộng dài nữa.Hoàng Lan mở to mắt, trước mặt cô đúng là Đức Tuấn, không phải là người thanh niên ấy.
-" Là anh sao?" , Hoàng Lan khẽ thở dài thấp thoáng sự thất vọng
- " Ừ, là anh, chứ em hy vọng là ai?", anh nhìn cô nở nụ cười tình cảm
Đúng, không phải là Đức Tuấn, không phải là nụ cười quyến rũ mà Hoàng Lan đã thấy.Vậy tất cả chỉ là mơ rồi.Cô nhìn đoá hoa hồng trên tay Đức Tuấn, nó thật đẹp ngạt ngào hương nhưng không hiểu tại sao những bông hoa tím nhỏ bé với mùi hương đặc biệt lại cô quyến luyến đến thế.
-"Em có sao không, tối qua không ngủ được hay sao mà mắt thâm hết rồi"
"Có số lạ gọi đến phá..."đang nói bỗng Hoàng Lan ngừng lại, cô cảm thấy dùng chữ "phá" hơi tội nghiệp cho người đàn ông si tình đó.
-"Vậy à,anh nghĩ em nên tắt máy trước khi đi ngủ để tránh bị quấy rầy. Nếu bị phá hoài sẽ không tốt cho sức khoẻ của em đâu ", Đức Tuấn lo lắng
-"Ừ,em biết rồi.Nhưng sao anh lại vào phòng của em?"
-" Bộ chồng sắp cưới vào thăm em không được à?", anh nói nửa đùa nửa giận
Hoàng Lan không nói gì thêm nữa, vì đó là sự thật mà.Đức Tuấn điển trai,cao ráo, gia đình giàu có và việc làm ổn định, đây là điều mà bao cô gái mơ ước.Bố mẹ cô rất thích anh và đã xem Đức Tuấn như con rể, ngày đính hôn hai ga đình cũng đã định sẵn rồi.Anh rất yêu thương cô.Còn với Hoàng Lan, cô không thích cũng không ghét.Tuy rất hiểu tấm chân tình mà anh dành cho mình nhưng Hoàng Lan cô không yêu anh.Cô không nỡ nói ra vì sợ anh đua lòng nhưng chính vì sự chần chừ đó mà càng khiến cho anh thêm nuôi hy vọng.Hơn nữa gia đình quá thúc ép lam cho Hoàng Lan càng khó xử hơn.Cô quyết định sẽ nói rõ cho anh biết vì ngày đính hôn sắp đến rồi.
tác giả:hongocdu
tình trạng:đang sáng tác
Trong vuộc sống, có những điều khoa học chưa thể giải thích được, chỉ có trái tim con người la tìm được câu trả lời.Và đôi khi tình yêu trong mơ lại có thể trở thành sự thật...
1.Cuộc gọi định mệnh
Bóng tối đang ru cả không gian chìm vào trong giấc ngủ, màn đêm đang ngự trị đưa con người vào trong giấc mộng mị.Trong giấc mo, môt làn gió đưa Hoàng Lan đến bên một bờ sông xa lạ.khung cảnh ở đây thật nên thơ, yên bình ,nét đẹp này cô chưa bao giờ gặp:kì bí nhưng lại tạo cho Hoàng Lan một cảm giác thân quen.
Giữa hồ nước trong xanh phẳng lặng như tấm gương tinh xảo của các quý bà thời xưa, đơn độc một chiếc thuyền.Bóng một người trên thuyền đang kết một vòng hoa từ những bông hoa tím đang trôi thoe dòng nước- những nụ hoa bé xinh nhỏ nhoi.Bỗng có cái gì đó đưa Hoàng Lan tiến lại gần chiếc thuyền, một mùi hương dễ chịu lan toả làm tinh thần cô cảm thấy phấn chấn.Cô lên tiếng chào hỏi nhưng dường như người ngồi trên thuyền không nghe thấy, anh ta vẫn tiếp tục công việc của mình, say sưa và và chăm chút.Hoàng lan đứng lặng người hồi lâu để ngắm nhìn con người kì lạ này.Một thanh niên với bờ vai rộng, mái tóc đen bồng;cả con người ấy toát lên một cái gì đó cuốn hút dù cô chưa hề thấy mặt.Bỗng nhiên anh ta quay lại khiến Hoàng Lan giật mình, gương mặt này....
"Tít tít tít...."tiếng chuông điện thoại reo lên làm mọi hình ảnh đều tan biến, Hoàng Lan choàng tỉnh giấc. Chiếc điện thoại đã cắt đứt giấc mơ đẹp...không , phải nói là một giấc mơ kì lạ mới đúng. Hoàng Lan vừa tức vừa tiếc nuối :"Cái điện thoại đáng ghét, sớm không reng muộn không reng lại reng đúng lúc...".Dòng tin nhắn hiện lên, một số lạ
"Hãy trở về bên anh đi em, đừng rời xa anh nữa nhé"
"Ai vậy nhi?" Hoàng Lan khẽ nhíu mày, hay là Đức Tuân? nhưng đó không phải là số của anh, chắc là ai đó gửi nhầm rồi.
"Tít tít tít...." chiếc điện thoại tiếp tục rung lên với những dồng tin nhắn được gửi tới:
"Tôi ghét em lắm, tại sao em lại đối xử với tôi như vậy?"
"Tha lỗi cho anh nhé em, anh thật sự không muốn em ra đi đâu. Mình quay lại từ đầu nhé, Hoàng Lan!"
Hai chữ "Hoàng Lan" ở dòng cuối cùng của tin nhán làm cô kinh ngạc.Vậy là người ấy biết cô, nhưng là ai mới được chứ? Cô chưa yêu ai và cũng chưa từng hẹn hò, hứa hẹn gì với ai như vậy thì làm sau có thể...Còn Đức Tuấn?Không , đây không thể là anh được...
Hoàng Lan đang rối như tơ vò thì số lạ kia gọi đến.Tuy hơi lo sợ nhưng cô vẫn bắt maý, phải xem kẻ lạ mặt này là ai mới được
-"Em chưa ngủ à?", một giọng trầm ấm vang lên có lẫn hơi men rượu
-"Ai vậy, tại sao lại biết số cảu tôi?" Hoàng Lan cố nén giọng lại
-"Ôi, em quên anh thật rồi sao.Chẳng lẽ em ghét anh đến thế sao?"
-"Tôi không hề quen anh.Mà anh là ai, tại sao lại quấy phá người khác vào lúc này?"
-"Quấy phá ư, em thật là tàn nhẫn quá Hoàng Lan à ", giọng người đàn ông ấy vang lên mang một niềm đau giấu kín
-"Thôi, tôi không có thời gian đâu.Tạm biệt ",Hoàng Lan dường như không còn chịu đựng được nữa, thật lãng phí thời gian với những gã say rượu như vậy.Đang định tắt máy thì đầu bên kia phát ra những tiếng nấc nhẹ, nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy. Tiếng khóc ấy tuy đươc kìm nén nhưng cô cảm nhận được niềm đau của anh ta.Thật không nỡ lòng tắt máy, cô đành phải tiếp tục lắng nghe
-"Anh xin lỗi, có lẽ lời nói cảu anh bây giờ trở nên vô nghĩa với em rồi, em quên anh là đúng mà. Nhưng dù sao thì em vẫn rất quan trọng với anh, Hoàng Lan ạ.Anh yêu em!"
Đầu bên kia tắt máy để lại một dòng suy nghĩ triền miên rối bời trong tâm trí Hoàng Lan.Tối hôm ấy cô không ngủ được.Điều khiến cô trằn trọc băn khoăn không phải là do bị phá rối lúc giữa đêm hay suy nghĩ xem đây là trò đùa của người quen nào, mà đó chính là những ám ảnh về giọng nói tràn đầy tình cảm với câu cuối cùng mà người đàn ông ấy nói như in từng chữ trong lòng cô :"Anh yêu em!"
Những tia nắng mặt trời len qua làn cửa phản ánh màu hồng vàng mượt mà, toả hơi ấm làm tan sương đêm lạnh giá còn đọng lại. Một đoá hồng đỏ thắm toả mùi hương, nổi bật giữa màu hồng phớt đáng yêu của căn phòng.Đức Tuấn say sưa ngắm nhìn những giọt nắng tinh nghịch theo gió lăn trên gò của người anh yêu. Anh cũng muốn được như tia nắng kia có thể làm tan chảy trái tim băng giá của người đẹp.Đôi mắt Hoàng Lan đang mơ màng, cô vừa mới chợp mắt sau một đêm dài mất ngủ.Chập chờn trong cơn mê tỉnh, Hoàng lan cố gắng tìm lại những hình ảnh đêm qua. Trước mắt cô hiện ra bóng dáng của người thanh niên trong giấc mơ tuy không rõ nét nhưng anh đang cầm một bó hoa trên tay, hương thơm thật tuyệt vời.Hoàng Lan hơi bất ngờ, chàng trai chỉ mỉm cười để lai bó hoa rồi quay lưng đi.Cô tiến lại gần hơn để đón nhận lấy đoá hoa nhưng chàng trai đã biến mất
-"Tặng cho mình thất sao?"
-"Ừ, anh tặng cho em đó "
-" Anh.. là ai vậy ?"
-"Đức Tuấn đây em.Dậy đi em, mặt trời lên cao rồi cô bé !"
Đức Tuấn lay Hoàng Lan dậy để cô không chìm vào giấc mộng dài nữa.Hoàng Lan mở to mắt, trước mặt cô đúng là Đức Tuấn, không phải là người thanh niên ấy.
-" Là anh sao?" , Hoàng Lan khẽ thở dài thấp thoáng sự thất vọng
- " Ừ, là anh, chứ em hy vọng là ai?", anh nhìn cô nở nụ cười tình cảm
Đúng, không phải là Đức Tuấn, không phải là nụ cười quyến rũ mà Hoàng Lan đã thấy.Vậy tất cả chỉ là mơ rồi.Cô nhìn đoá hoa hồng trên tay Đức Tuấn, nó thật đẹp ngạt ngào hương nhưng không hiểu tại sao những bông hoa tím nhỏ bé với mùi hương đặc biệt lại cô quyến luyến đến thế.
-"Em có sao không, tối qua không ngủ được hay sao mà mắt thâm hết rồi"
"Có số lạ gọi đến phá..."đang nói bỗng Hoàng Lan ngừng lại, cô cảm thấy dùng chữ "phá" hơi tội nghiệp cho người đàn ông si tình đó.
-"Vậy à,anh nghĩ em nên tắt máy trước khi đi ngủ để tránh bị quấy rầy. Nếu bị phá hoài sẽ không tốt cho sức khoẻ của em đâu ", Đức Tuấn lo lắng
-"Ừ,em biết rồi.Nhưng sao anh lại vào phòng của em?"
-" Bộ chồng sắp cưới vào thăm em không được à?", anh nói nửa đùa nửa giận
Hoàng Lan không nói gì thêm nữa, vì đó là sự thật mà.Đức Tuấn điển trai,cao ráo, gia đình giàu có và việc làm ổn định, đây là điều mà bao cô gái mơ ước.Bố mẹ cô rất thích anh và đã xem Đức Tuấn như con rể, ngày đính hôn hai ga đình cũng đã định sẵn rồi.Anh rất yêu thương cô.Còn với Hoàng Lan, cô không thích cũng không ghét.Tuy rất hiểu tấm chân tình mà anh dành cho mình nhưng Hoàng Lan cô không yêu anh.Cô không nỡ nói ra vì sợ anh đua lòng nhưng chính vì sự chần chừ đó mà càng khiến cho anh thêm nuôi hy vọng.Hơn nữa gia đình quá thúc ép lam cho Hoàng Lan càng khó xử hơn.Cô quyết định sẽ nói rõ cho anh biết vì ngày đính hôn sắp đến rồi.