Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Another version of Snow White...



Cerius.
25-08-2010, 11:16 PM
Tác giả: Cerius.
Thể loại: Shoujo, Comedy, Gender Bender.
...Một con bé mang dòng máu của tộc Eskimo...đạp phải một thằng nhóc còn " bling bling" lấp

lánh hơn cả Shinee...

...Một con bé muốn thu mình ẩn dật...lại làm hàng xóm với một thằng nhóc ko thể rắc rối hơn...

...Chàng " Bạch Tuyết " được nhà nhà yêu mến vs nàng " phù thủy " bị người người căm ghét.

... Bạch Tuyết chuyên đi gạt người...Phù thủy chuyên bị người gạt...

... Tóm lại, giữa Bạch Tuyết và Phù thuỷ , ai mới là người đáng thương???
******
Màn 1: Sân trường. Diễn viên : Phù thủy và người dính phải bùa mê.

_ T..từ khi cậu chuyển đến đây...m...mình đã thích cậu rồi...

Cậu bạn nhỏ con cúi gằm mặt, lúng túng. Vẻ bối rối hiện ra rõ rệt qua những ngón tay vặn vẹo

khổ sở.

Nó lặng thinh, nhìn chằm chằm vào kẻ vừa bày tỏ. Trong những tình huống nhạy cảm như thế

này, một cô gái bình thường sẽ đỏ bừng mặt bối rối và thẹn thùng. Chỉ có nó là mặt lạnh như tiền,

một cái chớp mắt cũng không. Vốn là đứa phản ứng ko đc nhanh nhẹn cho lắm, nên mặc dù đã

nghe những lời như vậy nhiều lần rồi, nó vẫn ko biết xử sự sao cho phải. A...rối quá...càng nghĩ

càng rối... từ nhỏ đã vậy rồi , nó lúc nào cũng giống như một con búp bê, ngoan ngoãn và câm

lặng. Lớn lên vẫn ko sửa được cái mặt lạnh băng như đúc ra từ khuôn đá. Ngay cả bây giờ đây ,

dù đã có sẵn trong đầu câu trả lời, nó vẫn mải suy tính xem nên nói ra như thế nào là tốt nhất.

Thấy nó im lặng lâu quá, cậu bạn rụt rè ngước lên nhìn.Bắt gặp ánh mắt chăm chú của nó ( thật

ra là đang tập trung suy nghĩ ), vội cúi gằm xuống. Màu đỏ phừng phừng từ má đã lan dần sang 2

bên tai , nhìn rất tội.

Nó thở hắt ra nhè nhẹ. Thôi đành vậy , ko còn cách nào khác. Nó biết nếu nói ra thì sẽ thêm một

đề tài cho thiên hạ chì chiết , nhưng để người khác sống trong mộng tưởng còn tàn nhẫn hơn. Nó

ghét nhất là khiến ai đó lúng túng, khổ sở vì mình, thế nên khi nhìn thấy đối phương bấn loạn như

vậy, nó bất giác thấy lòng nặng nề.

_ Xin lỗi cậu, tôi chưa nghĩ tới chuyện đó.

Nó nói nhanh và rành rọt , bằng cái giọng đều đều của trẻ em đọc bài rồi vội vã quay lưng bỏ đi.

Nếu ở lại mà trông thấy vẻ mặt của cậu ấy, chắc nó sẽ chết vì tội lỗi.
******
Màn 2: Ngoài cửa lớp. Diễn viên: Phù thủy, hội " những người yêu cái thiện " và một kẻ khác chốc

nữa sẽ biết.

_ Con Lam đó đúng là hồ li tinh mà - Đứng ngoài cửa lớp mà no vẫn nghe rõ mồn một cái giọng

the thé của Ly - mới nãy là có thằng tỏ tình với nó. Chính mắt tao trông thấy chứ đâu.

Nó khựng người , lại chuyện quái gì nữa đây. Có tiếng lao xao hiếu kì. Rồi giọng eo éo của Đoàn

chen vào :

_ Công nhận con bé đó cua trai ghê thật. Mới chuyển về đây mới hơn một tháng mà hết thằng

này đến thằng kia đua nhau " chết vì em anh cũng cam lòng ".

Bất giác nó siết chặt tay lại. Không siết tay thì dám nó đã chẳng do dự mà đá tung cửa, quát

thẳng vào mặt cái thằng to mồm kia rồi. Cuộc bàn tán bên trong xem ra vẫn chưa kết thúc.

_ Rồi sao nữa? Nó trả lời sao? Có đồng ý không?

Giọng Ly ngân nga, thánh thót :

_ Tụi mày nghĩ sao mà nó đồng ý vậy? Loại người như nó chỉ cặp với đại gia thôi, chân dài mà lị.

Tội nghiệp thằng bé, chắc giờ này đang khóc tu tu dưới sân. Người đâu ác thế không biết.

_ Bà cũng lo mà giữ chồng đi. Coi chừng có ngày nó " hớt " lúc nào ko biết.

_ Tao thách nó luôn đó, dám không? Khang của tao ghét nhất là mấy đứa làm gái giống nó.

Nó cắn chặt môi , chặt đến mức nếm được cả vị máu. " Không đc khóc, tao xin mày đó Lam,

đừng khóc" - nó lẩm bẩm câu thần chú trong miệng. Nhngg lời này có phải là lần một, lần hai

nghe đâu, cần gì phải khóc. Đau quá, chỉ khi đau như vậy thì mới ngăn được nhưng giọt nước mắt

ko trào ra. Đối với một đứa mít ướt như nó, việc ko bật khóc là một cố gắng tột bậc.

...Trong hành lang lúc ấy có hai người... một kẻ gồng mình chịu đựng...kẻ kia im lặng đứng nhìn...

Đừng khóc, chúng ta sẽ gặp nhau...nhanh thôi.

sleii
26-08-2010, 11:09 PM
Biết ngay mà~ Thể loại shoujo ah~ Mày vẫn như ngày nào XD
Mà thôi, không nói nhảm :P. Truyện có tiềm năng đấy~ (lol, "chàng" Bạch Tuyết) Cảm xúc được, lối viết nghe cũng trôi chảy tự nhiên ^w^
Shoujo mà hay thì tao cũng ủng hô. Tiếp đi tiếp đi ~~~
(Bữa nào viết Shounen-ai đi mậy ~~~) <3

¶³QH_candy
27-08-2010, 06:32 AM
chà... nhận xét một tí nhé...

thiếu categories...
đừng viết tắt các từ như ko dc.....

chúc đông khách...

Cerius.
03-09-2010, 11:30 PM
Màn 3: Cầu thang, phù thủy hại chết Bạch Tuyết.

Giờ học hôm nay trôi qua lề mề đến phát sợ.
Nó cúi gập vì bị cơn đau bao tử hành hạ, chốc chốc lại ngó đồng hồ xem đã gần đến giờ tan học chưa. Cuối cùng chịu hết xiết, đầu tiết năm, nó xin phép giáo viên xuống phòng y tế. Thế là tụi con Ly lại được thể trầm trồ " tài đóng kịch yếu - đuối - cần -được - thương - hại " của nó. Kệ, nó cũng chẳng quan tâm. Những lúc thập tử nhất sinh thế này thì chỉ cần lo cho thân mình là được rồi.
******
Ông trời quả khéo đùa lòng người. Nó đang lê lết xuống cầu thang thì gặp ngay một đứa cúp tiết đang nằm ngủ. Mà dù có cúp tiết thì cũng không liên quan đến nó, vần đề ở đây là người tên này dài quá, vắt từ đầu này sang đầu kia lối đi, chẳng nhường cho nó lối nào bước qua cả.

Bất đắc dĩ, nó cúi xuống lay lay chướng ngại vật. Nhìn lướt qua huy hiệu trên áo sơ mi, nó gọi:

_ Này lớp 10, tránh ra cho tôi đi chút.

Sau một hồi rên rỉ + lăn lộn + vươn vai mất đúng hai phút, cậu ta mới chịu lồm cồm ngồi dậy.

_ Cậu nhấc chân ra cho tôi đi.

_ Chị đi đâu thế? Cúp tiết à? Vậy thì em san sẻ chỗ này với chị đó. Cầu thang này an toàn tuyệt đối, giáo viên không bao giờ lên đây đâu.

" Đừng có mà gộp chung tôi với cậu ".

_Tránh ra, tôi phải xuống phòng y tế.

Lớp 10 vẫn chưa hết liến thoắng. Nhìn khuôn mặt ngây thơ như con nít kia, chẳng ai nghĩ cậu ta đang cúp học để ngủ:

_ Chị bị đau bao tử đúng không? Nhìn mặt chị xanh lét thế kia là em biết ngay. Lại không ăn sáng chứ gì? May mà em còn cái bánh mặn, chị ăn luôn đi.

Rồi một cách hào phóng, cậu ta cho tay vào ba lô để bên cạnh lấy ra cái bánh kẹp chà bông. Ai không biết nhìn vào hẳn nghĩ hai đứa nó thân thiết lắm.

_ Thôi, cám ơn, tôi ăn rồi - nó dịu giọng - làm ơn nhích cái chân cậu ra cho tôi đi.

Đến nước này thì lớp 10 đành đứng dậy nhường chỗ. Nó hơi ngạc nhiên khi thấy cậu ta cao hơn mình nghĩ, hơn hẳn nó một ái đầu. Vừa mới xuống được mấy bậc, nó đã bị thằng nhóc nắm tay kéo lại:

_...Mà chị cứ cầm theo bánh đi...

Theo phản xạ, nó giật tay ra. Nhưng hình như nó dùng lực hơi mạnh nên lớp 10 mất đà té ngửa ra đằng sau. Nó tính mở miệng gắt " Cậu làm gì vậy?" đã thấy thằng bé nằm sóng xoài trên sàn. Hơi nghi nghi, nó tiến lại gần :
_...Cậu ngủ à?

_...

_ Tôi không có thời gian giỡn đâu..Tôi xuống đây...

_...

Toan quay người lại, nó chợt nhìn thấy cái bánh. Muốn đưa cho mình sao? Nó cúi xuống, lay lay lớp 10. Bất động. Nó chầm chậm đưa tay lên mũi cậu ta. Không thấy thở. Trời ơi, đừng nói là chết rồi nha. Mình chỉ giật tay ra thôi mà. Hồi nãy đâu nghe thấy tiếng " cốp ", chắc là không đến nỗi chấn thương sọ não. Ah, chết tiệt, mình phải làm sao bây giờ.

Phòng y tế ! Đúng rồi, là phòng y tế.

Nó loay hoay vác thằng nhóc lên vai, ì ạch đi xuống cầu thang. Cơn đau bụng tưởng chừng thừa sống thiếu chết cũng lặn mất tăm. Đứng trước tình huống này thì đau bụng được cái tích sự gì. Đúng là " đã nghèo mà còn mắc phải cái eo ". Cái tên này nhìn lẻo khoẻo vậy mà nặng gần chết. Nó đang là bệnh nhân mà phải kẻ khác, biết vậy ở quách trong lớp cho xong.

******
Lớp nó tuốt trên lầu hai, còn phòng y tế thì mãi đâu dưới đất. Với cái cục nợ lắc lư trên vai, cộng thêm hai cái cặp ( của nó và của thằng nhóc ) mò được đến nơi làm nó có cảm giác như vừa mới leo núi xong vậy.

Phòng y tế đèn đuốc sáng trưng nhưng lại vắng hoe. Để tạm thằng nhóc lên cái giường gần nhất, nó loay hoay đi kiếm giáo viên phụ trách.

_ WAA.. đã quá...nằm trên giường có khác.

Nó quay phắt về phía tiếng nói. Và đây, cái kẻ mấy phút trước còn đóng vai xác chết đang duỗi người trên đệm líu lo như chim.

_ Cậu...cậu giỡn mặt với tôi hả? - mặt nó bắt đầu sầm lại. Bao nhiêu cảm giác tội lỗi làm động lực để nó vác thằng nhóc xuống tận đây bay biến sạch - Cậu có biết tôi phải vác nặng lắm không.

_ Chị đừng giận mà ! Lông mày nhăn lại mà già lắm - Thằng bé nhoẻn miệng cười tươi, để lộ cái lúm đồng tiền trên đôi má bầu bĩnh - Tại hồi nãy em tính đưa cho chị cái bánh mà chị gạt ra thôi, em té cũng đau lắm chứ bộ. Mà chị có vác em đâu, chỉ toàn kéo em như kiện hàng đấy chứ. Báo hại em phải nhón chân đi theo, mỏi gần chết. Nhưng mà nhờ vậy mà chị cũng hết đau bao tử rồi đúng không?

Đoạn kết của tràng dài liến thoắng trên là thằng nhóc cúi mặt, hơi ngước mắt lên tỏ vẻ hối lỗi. Dáng vẻ nhóc trông hệt như một con cún con đáng yêu, chỉ thiếu mỗi hai cái tai to oạch và cái đuôi ve vẩy mà thôi . Không hiểu sao nó lại có cảm giác mình là phù thủy độc ác đang bắt nạt nàng Bạch Tuyết " đáng thương "????