PDA

Xem đầy đủ chức năng : Pandora's box.



Cerius.
24-08-2010, 08:48 PM
Tác giả: Cerius.
Thể loại: Romance, Shoujo, Supernatural.
******
Theo thần thoại Hi Lạp, người con gái tên là Pandora đã mở cái hộp cấm chứa đựng bên trong tất

cả những điều xấu xa , thả chúng ra thế giới của loài người. Vì thế nên ngày nay chúng ta mới có

thuật ngữ " Pandora's box" chỉ tính tò mò chết người và quỷ dữ, nhưng cũng đồng thời là niềm hi

vọng cuối cùng...Mỗi nhân vật trong câu chuyện này đều có trong tay 1 chiếc hộp Padora....cất

giấu trong đó những mảng tối trong tâm hồn 1 con người... chờ đợi niềm hi vọng còn sót lại dưới

đáy hộp đưa họ ra ngoài ánh sáng....

******
Ngày cuối đông.

Thời tiết hôm nay u ám lạ thường. Từ đầu giờ chiều, bầu trời đã kéo mây xám xịt , hứa hẹn 1 trận

mưa to. Bầu không khí ảm đạm làm cho nghĩa trang thành phố vốn đã ít người lui tới càng thêm

phần vắng vẻ.

Bên ngoài cánh cổng sắt nặng trịch đã hoen gỉ, Akelans ngồi sau tay lái chiếc xe Benz, kiên nhẫn

chờ đợi. Từ đây, anh có thể quan sát rõ mồn một Sasenia đang làm gì trong đó.

Người con gái mặc chiếc váy đen đơn giản mà trang nhã lặng lẽ đặt bó hoa hồng bạch được gói

khéo léo trong lớp giấy bóng kính màu bạc lên nền đá lạnh buốt. Năm nào cũng vậy, vào đúng

ngày này, như 1 thói quen đã đi sâu vào tiềm thức, Akelans lại chở Sasenia đến đây thăm cậu ấy.

Ngôi mộ bằng đá hoa cương màu xám tro nằm lọt thỏm giữa những khóm hoa rực rỡ, dưới bóng

mát của cây sồi cổ thu. Lần nào tới đây, Sasenia cũng thấy bãi đất trống chung quanh mộ được

dọn dẹp chu đáo, cỏ được nhặt sạch sẽ và 1 bó hồng bạch còn ướt sương nằm chờ sẵn. Vì người

thân của Ildsade đều không còn từ rất lâu nên cô nghĩ là nhờ bác quản trang đã tận tình chăm sóc.

Nhưng việc làm thế nào bác ấy biết được loại hoa yêu thích của Ildsade thì cô chịu không đoán

được.

Đã 10 phút trôi qua, Sasenia chỉ lặng thinh ngắm nhìn nơi yên nghỉ của Ildsade Prasian. Chữ "

Prasian" thật ra không phải là họ mà là tước hiệu dùng để gọi dòng tộc của cậu ấy, dòng tộc kị sỹ

gánh vác trách nhiệm bảo vệ hoàng gia. Cũng chính vì cái tước hiệu danh giá ấy mà 1 cậu trai vừa

tròn 17 tuổi đã vĩnh viễn ngủ say dưới lòng đất lạnh.

Nở 1 nụ cười buồn, Sasenia nói:

_ Lâu quá mới gặp, Ildsade, cậu có nhớ tôi không? Hôm nay tôi với Aiki đến thăm cậu đây. Anh ấy

đang ngồi ngoài xe chờ, cậu cũng biết là tính Aiki hay ngượng mà. Tôi có mang cho cậu hoa

hồng bạch đây, cậu có biết là tôi phải vất vả lắm mới tìm được không? Biết rồi thì mau cám ơn tôi

đi.

Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng xào xạc của những chiếc lá khô va vào nhau.Giọt nước mắt

trong veo lăn nhanh trên gò má. Giọng Sasenia bất giác chùng xuống:

_ Có điều này tôi muốn hỏi từ lâu..Cậu có hối hận không? Hối hận vì đã hi sinh thân mình để cứu

tôi...còn tôi..ngày nào tôi cũng hối hận....mỗi lần nhớ lại tôi đều sợ....Sợ rằng mình sẽ lặp lại sai lầm


ngày đó....sợ rằng những người xung quanh tôi đều vì tôi mà bị tổn thương... vì tôi mà gặp nguy

hiểm...Cậu nói xem tôi phải làm sao đây?

Vẫn im lặng. Thay cho câu trả lời là 1 làn gió nhẹ khẽ mơn man má, lau khô những giọt nước mắt.

Dịu dàng như những ngón tay của Ildsade. 1 nụ cười lướt qua trên bờ môi nhợt nhạt, Sasenia cúi

đầu nói khẽ:

_ Cám ơn cậu...về tất cả...

******
Ngôi ngà nhỏ nằm trong khuôn viên nghĩa trang, khuất dưới những tán liễu rậm rạp đan xen vào

nhau. Dây tường xuân leo vấn vít lên hàng cột đá đã bạc màu, phủ những chiếc lá xù xì lên bức

tường gạch đỏ ối.

Ánh đèn từ trong phòng hắt ra tới tận bậc thềm, nơi Sasenia đang đứng. Cô gõ nhẹ vào cánh cửa

gỗ, chờ đợi.

_ Xin chờ cho 1 lát!

2 phút sau, cửa mở. Người đàn ông luống tuổi có khuôn mặt phúc hậu mỉm cười thân thiện nhìn

cô. Ông tạo cho đối phương cảm giác thoải mái và dễ chịu đặc biệt.

Sasenia cúi đầu lễ phép:

_ Dạ cháu chào bác!

_ Là cháu à? Ta đã biết là hôm nay cháu sẽ tới mà! Cháu đã thăm cậu ấy chưa?

_ Dạ rồi ạ.

_ Vậy thì vào đây uống với ta tách trà nóng. Thời tiết hôm nay tệ thật - vừa nói, ông vừa mở

rộng cánh cửa. Nhờ đó,dù đang đứng tít ở ngoài, bạn vẫn có thể thấy rõ nội thất bên trong nhà.

_ Cháu xin lỗi nhưng hôm nay thì không được rồi ạ - Sasenia cười nhẹ - cháu chỉ định tạt qua cám

ơn bác trước khi về.

_ Cám ơn ta?

_ Dạ - nụ cười của Sasenia đã tươi lên được 1 chút - cám ơn vì bác đã nhặt cỏ quanh mộ Ildsade,

lại còn tặng hoa cho cậu ấy nữa.

_ Vụ nhặt cỏ thì đúng là ta làm nhưng hoa thì do người khác tặng.

Thoáng ngạc nhiên lướt qua trên khuôn mặt của Sasenia, chỉ 1 thoáng thôi.

_ Bác có biết là ai không ạ?

_ Để xem - ngưởi quản trang đưa tay lên vỗ vỗ trán như đang lục lọi lại kí ức - đó là 1 thanh niên

trạc tuổi cháu. Cũng giống như cháu, năm nào cậu ta cũng tới đây thăm Ildsade, mang theo 1 bó

hồng bạch.

_ Năm nào cũng tới, vậy sao cháu lại không gặp?

_ Gặp làm sao được, cậu ta luôn luôn đến trước cháu 1 tiếng.Mà hình như 2 đứa biết nhau đấy, vì

có lần cậu ta hỏi bác cháu có thường đến đây không và đến lúc mấy giờ.

_ Bác có nhớ người đó trông như thế nào không? - Sasenia hỏi, tự bản thân cũng không hiểu tại

sao mình lại tò mò về người lạ mặt kia như vậy.

_ Nhớ chứ - người quản trang hào hứng nói - cậu ta khá đặc biệt nên ta nhớ rõ lắm. Tóc cậu ta

màu bạch kim, lần đầu tiên trong đời ta thấy có màu tóc đẹp như vậy. Không rõ là nhuộm hay tự

nhiên nhưng rất đẹp. Còn nữa, mỗi lần đến đây, dù mưa hay nắng cậu ta luôn đeo kính đen. Tuy

không nhìn rõ mặt nhưng ta đoán cậu này đẹp trai lắm.

Ngừng 1 chút, ông nhìn vào khuôn mặt sững sờ của Sasenia, hỏi:

_ Sao, đã nhớ ra là ai chưa?

_ A? Dạ...vâng. Là 1 người bạn cũ. Vì lâu lắm không liên lạc nên cháu nhất thời không nhớ ra.

Thôi ,cháu xin phép bác cháu về. Lần sau cháu lại ghé.

_ Ừ, về cẩn thận nhé!

Sasenia cúi đầu chào người quản trang rồi bước loạng choạng ra cổng. Hạt mưa đầu tiên đã bắt

đầu rơi. Lạnh buốt.

hoa_anh_tuc
25-08-2010, 02:04 AM
Đầu tiên là cảm nhận về văn phong của bạn, giọng văn khá tốt, rành mạch, rõ ràng.

Tiếp theo là vài ý kiến ^^

- Thiếu categories :) ( bạn có thể vào phần nội quy box xem, bạn Ozhi đã dặn bằng cái màu đỏ chói ^^)

- Không nên để số trong fic, vd như
như 1 thói quen đã đi sâu vào tiềm thức

Còn về nội dung thì chưa thể hiện nhiều nên tớ chưa có ý kiến :)

T/g mau ra chap mới nhé ^^

Thân.

Cerius.
25-08-2010, 08:20 PM
hehe...thanks bạn nhìu...vì mới viết truyện nên mình ko rõ lắm mấy quy định... phần đầu mình viết hơi chung chung... từ từ về sau sẽ rõ hơn...

Cerius.
26-08-2010, 10:42 PM
Mới sáng thứ hai đầu tuần mà học viện Cross đã sôi nổi và nhộn nhịp như ngày lễ. Nguyên nhân là do một kênh truyền đã đến đây để quay chương trình về đời sống học

đường của các ngôi sao trẻ. Dù đó chỉ là một kênh truyền hình nhỏ lẻ vô danh nhưng chỉ cần xuất hiện trên ti vi cũng đủ làm đám học sinh phấn khích lắm rồi.

Đứng trước cái máy quay duy nhất , chàng MC mặt búng ra sữa phải cố nói to để át đi những tiếng cười đùa, hò reo đằng sau:

_ Xin chào các bạn đang xem chương " Khi sao đi học ". Tôi là Mark và hiện giờ tôi đang đứng ở học viện Cross, một trong những trường trọng điểm của thành phố. Nhân

vật chính ngày hôm nay là hai diễn vên trẻ đang nổi với bộ phim " Khi ta yêu nhau - The second part ". Nào bây giờ chúng ta cùng đến thăm lớp học của họ.

Kết thúc phần mở đầu, mọi người vội vã thu dọn đạo cụ đi đến địa điểm thu hình tiếp theo. Học viện Cross gồm bốn toà nhà quay đầu vào nhau thành một hình vuông

khép kín mà trung tâm là khoảng sân rộng thênh thang. Với sự hướng dẫn của người quản sinh, Mark cùng đội ngũ nhân vinn đến toà nhà phía tay phải nhìn từ cổng \

trước. Nơi này giống một ngôi biệt thư hơn là trường học. Toà nhà nằm khuất dưới những tán cây cao vút mang dáng dấp của một lâu đài Châu Âu với kiểu kiến trúc độc

đáo kết hợp giữa cổ điển và hiện đại. Bầu không khí ở đây cũng khác hẳn những nơi khác trong học viện : tĩnh lặng và sang trọng. Không treo đèn kết hoa, không băng

rôn biểu ngữ, nói tóm lại là chẳng có chút thiện ý chào đón gì cả. Thậm chí đám học sinh khi nãy còn bám càng nhóm quay phim cũng không không dám bước chân vào

khu vực này.

_ Lạ nhỉ - Mark chặc lưỡi nhìn quanh - Chưa tới giờ học mà sao mấy em học sinh về lóp hết rồi, khi nãy còn đông đảo lắm mà.

_ Trường chúng tôi có luật - người quản sinh điềm đạm lên tiếng - ngoài học sinh ở S class ra, nếu ko đc sự cho phép của ban giám hiệu hay hội học sinh, ko ai đc bước

chân vào đây.

_ Tại sao?

_ Vì đó là luật - vẫn cái giọng lạnh như băng ấy đáp lại.

Câu trả lời đó làm Mark bực mình. Ở đâu ra cái kiểu phân biệt đối xử như vậy. Chắc cái lớp này toàn cậu ấm cô chiêu vào đây khoe của chứ học hành nỗi gì.

Cánh cửa lớn mở ra. Bên trong có khá đông học sinh đang nói cười vui vẻ. Phần lớn đều vây quanh hai ngôi sao trẻ với điệu bộ thân thiết như thể là bạn thân lâu năm. Số

còn lại ngồi ở dãy bên kia nhưng vì khuất trong góc nên cả Mark và người quay phim đều ko thấy.

_ Xin chào các bạn - Mark tươi cười tiến lại gần nhóm người, camera theo ngay sau lưng - tôi là Mark của " Khi sao đi học ". Đây là hai nhân vật chính của ngày hôm nay :

Hajun và Hana.

_ Xin chào các khán giả đang xem chương trình " Khi sao đi học ". Chúng tôi hiện đang là học sinh lớp 11 của học viện Cross. Đây là các bạn cùng lớp với chúng tôi.

Ngay lập tức đám người đằng sau vỗ tay phụ hoạ như sấm.

Cuộc phỏng vấn bắt đầu. Tất cả những người được phỏng vấn đều đồng loạt tán tụng Hajun và Hana bằng những lời hoa mĩ nhất. Có cảm giác đây ko còn là chương

trình " Khi sao đi học " nữa mà đã thành " Khi sao được nịnh ". Dẫu có là người giàu đi nữa nhưng đứng trước máy quay thì đều háo danh như nhau cả thôi. Mark cười

thầm mỉa mai.

Vừa lúc đó, anh thấy họ.

Khác với vẻ ồn ào của những người xung quanh, bốn người bọn họ ngồi ẩn mình trong góc khuất. Đôi mắt sáng rực trong bóng tối làm Mark liên tưởng tới những con

mèo rừng đang rình mồi. Làn da trắng muốt và khuôn mặt đẹp như tạc, nếu họ không cử động thì chắc chắn sẽ có người lầm tưởng họ là những bức tượng bằng sứ.

Mark có thể dễ dàng nhận ra những học sinh khác ngưỡng mộ họ hư thế nào. Đám con gái chốc chốc lại thì thào hồi hộp : " Kya, anh Kriszen kìa" hay " Anh Akelans đẹp

trai quá ". Ngay cả Hana cũng hay đánh mắt nhìn về phía đám người đó với vẻ bối rối, ngượng ngùng. Còn Hajun thì bực bội và ghen tị ra mặt. Cả Mark đây đã tiếp xúc với

ko ít người đẹp mà khi trông thấy họ cũng ko khỏi xúc động.

Từ cách họ ngồi cho đến những hành động tưởng chừng như vô cùng nhỏ nhặt như ngủ, đọc sách...đều toát lên vẻ quý phái và lịch lãm. Giưã họ và đám người kia như

là hai tầng giai cấp khác biệt. Ngay cả đồng phục mặc trên người cũng ko giống những học sinh khác. Cũng cùng một kiểu dáng nhưng sử dụn hai tông màu trắng -đen

thay vì trắng - xanh, những chiếc cúc bạc chạm khắc tinh xảo và một chiếc vương miện mạ vàng xinh xắn cài trước ngực, chỉ thế thôi cũng đủ khiến bộ đồng phục của

họ đẳng cấp hơn hẳn.

Mark cùng đoàn quay phim quyết định tiếp cận họ. Bắt đầu từ anh chàng con lai tóc vàng óng như tơ:

_ Xin hỏi bạn tên gì?

Cuối cùng thì đám người này cũng chú ý đến Mark. Nu7ng phản ứng của họ chẳng có chút gì vui sướng hay hào hứng vi được lên truyền hình cả mà ngược lại còn như

tránh né, bực bội. Người con trai tóc đen hơi dày đậy quyển sách lên mặt trán ồng kính còn cô gắn xinh xắn thì lấy tóc che gần nửa khuôn mặt.

Anh chàng được phỏng vấn lịch sự trả lời, mặc dù thái độ của cậu ta rõ ràng là ko muốn:

_ Em là Kriszen.

Đám nữ sinh bên kiia rú rít trước khuôn mặt thiên thần và nụ cười " trăm hoa đua nở " của cậu ta. Cảnh tượng lúc này hệt như buổi họp fanclub vủa bốn người bọn họ

chứ không phải là Hajun hay Hana.

Mark bắt chuyện ko ngần ngại :

_ Xin hỏi tại sao các bạn ko tha gia phỏng vấn? Hay bởi vì các bạn ko thích Hajun Và Hana?

Đôi mắt màu xanh ngọc của Kriszen hơi nheo lại như muốn nói " Việc quái gì tôi phải nói chuyện với bọn họ?" nhưng rồi cậu ta lại trả lời :

_ Không phải thế đâu ạ. Bởi vì chúng em ko học cùng lớp với hai bạn ấy nên ko biết phải trả lời như thế nào thôi .

_ Không cùng lớp sao? - Mark kêu lên thảng thốt - vậy các bạn kpo phải là học sinh S class sao? Làm thế nào các bạn vào được đây? Chẳng phải là trường đã có lệnh cấm

rồi sao?

Đáp lại tràng dài câu hỏi của Mark là bầu ko khí im lặng đến đáng sợ. Rồi như ko kìm được, nam sinh có mái tóc đỏ rực như lửa, đeo khuyên tai bạc trong nhóm bốn người

lạc loài phá ra cười ngặt nghẽo. Còn Kriszen thì nhìn Mark bằng cặp mắt mở to, ngạc nhiên ko kém:

_ Ko ai nói cho anh biết sao? Chuyện này vui thật .

Mark đưa mắt nhìn những học sinh đang đứng gần đó ra chiều thắc mắc. Tấtt cả bọn họ lúc này ko con vây quanh Hajun và Hana nữa mà nhất loạt nhìn bốn học sinh

khác thường kia với vẻ căng thẳng và hối lỗi. Cô gái trong nhóm bốn người lướt cặp mắt xám tro khắp lớp học và nhoẻn cười quyến rũ, điều lạ là ko chỉ con trai mà cả

phái nữ trong lớp ko hẹn mà cùng đỏ bừng mặt. Cuối cùng , cô bạn lớp trưởng mới tiến lên phía trước, bẽn lẽn:

_ Xin lỗi anh, họ mớii là S class.

sleii
27-08-2010, 12:22 AM
Cái này comment cho nó đàng hòang chút vậy, không thì dám bị ăn đập chết. XP

Miêu tả, biểu cảm khá tốt, giọng văn rành mạch. Chap 1 viết đc đấy, như bạn 'hoa anh tuc' đã nói. Chap 2 hiện thời vẫn chưa hiện rõ nội dung nên chưa comment sâu hơn đc.

Àh, dàn cảnh trường trung học chia hai tầng lớp cũng khá quen với fan shoujo rồi, nên cố tạo cốt truyện mới lạ chút nhé, tránh cliche (tình tiết quá quen thuộc/lỗi thời) mới thu hút người đọc được. Thứ lỗi, em đây là fan cuồng Yaoi nên shoujo thì cốt hay em mới bon chen đc. <P

Thêm nữa, lỗi chính tả nhiều quá. Nên check lại cho kĩ vài ba lần hãy up bài. Với lại tránh đừng xài chữ "ko" và con số, có thể là thói quen khi chat nhưng nó dễ gây khó chịu cho người hay đọc nhiều. (Tui đọc fic tiếng Anh nhưng vẫn hay dị ứng mấy lỗi này ah)

Nói chung là newbie mới viết truyện thì vậy cũng tốt rồi. Up chap mới sớm nha. Cố lên~! <3

P.S.: *lau mồ hôi* Comment dài lâu wé~ Lại ko quen đánh bằng bộ gõ của diễn đàn.... XC Vì mày hết đấy, iu tao chưa~~~ XD

Hoa Trà Trong Gió
27-08-2010, 01:17 AM
Đọc xong fic này, muốn nói đôi điều ^^!

Thứ nhất, bạn có khá nhiều ưu điểm, viết rất hay, giọng văn rành mạnh, vốn từ vựng cũng rất khá... Đánh giá fic này, về nội dung, tạm thời chưa hiểu gì lắm, nhưng có thể cho điểm khá ^^!

Thứ hai, đọc fic này, ban đầu có cảm giác rất khó chịu. Lý do đơn giản thôi, những dấu "Enter" xuống dòng không đúng lúc khiến lạch truyện bị ngắt quãng, không thể tránh khỏi sự bực bội. Well~ Đề nghị tác giả chú ý hơn về việc xuống dòng.

Thứ ba... Motif cũ, nhưng vẫn thấy có gì đó mới mẻ trong văn phong. Cái này có thể duyệt. Dù sao tớ vẫn thích đọc những truyện như thế này ^^!

Ok... cứ tiếp tục thôi. Và tớ đang chờ chap mới, hy vọng tác giả chăm chỉ :sr:

Thân,

Hoa Trà.

infinite
27-08-2010, 02:07 AM
Pandora's box hử?

Nói chung giọng văn bạn ấy tốt, từ ngữ phong phú nhưng đôi lúc vẫn còn dài dòng. Chap đầu, đoạn đầu giới thiệu okay nhưng tới đoạn tả thăm mộ thì một câu quá dài dẫn đến tràn man. Nên tách ra làm nhiều câu nhỏ để dễ đọc hơn, ngoài ra như bạn hoatra đã nói thì xuống dòng đột ngột khiến ngắt quãng mạch văn, cụt hứng.

Tuy là có 2 chapters nhưng vẫn chưa thể hiện rõ ý chuyện, còn lan man và chưa vào vẫn đề chính hoặc lộ ra vấn đề chính. Ngoài ra bạn ấy vẫn còn có một số chỗ viết bằng ngôn ngữ chat và vài lỗi type.
Về riêng chap 2 thì vẫn còn hơi lòng vòng (theo cá nhân) và motif là high school nên cũng nhàm và khá khó để thu hút được bạn đọc khi mà có vô số motif như vậy. Có lẽ bạn ấy nên chú tâm tới nhân vật và hoàn cảnh hơn là nhân vật của S class>>>hoàn mĩ>>>blah blah mà có thể tập chung vô như luật riêng? lịch sử và thêm thắt một số nút thắt mập mờ.

Well, mong bạn thành công và chăm chỉ là được (đừng như tớ ><)

P/s:...hơ...com như giở hơi ý nhỉ?

¶³QH_candy
27-08-2010, 06:23 AM
chà bạn mới viết lần đầu àh...

lời văn đọc rất trôi.. diễn tả hay nhưng đôi lúc lại không vào thẳng vấn đề mà cứ rườm ra nhưng nói chung là khá tốt ( tốt hơn tớ viết lần đầu nhiều :so_funny:)...

chap 2 lại "dấn" thao cái motif cũ nên hơi bị nhàm....

vậy thôi mình không còn gì để nói ( hay toạc ra là dốt văn nên chẳng biết nói gì :sr: )

chúc đông khách... :flower:

Hoa Trà Trong Gió
01-09-2010, 02:18 AM
Chẹp....

Chúa ơi >"<

Tôi cứ nghĩ là bạn sẽ chăm chỉ kia....

Cơ mà có lẽ bạn đi ngủ "thu" rồi thì phải...

Haizzz.... Hình như mùa thu làm cho con người ta lười biếng thì phải. Chuyện gì cũng chán nản... Chẳng tha thiết học hành. Bây giờ chỉ có ăn chơi là sướng nhất :D

Ai dà, nói vậy thôi. Tác giả cố gắng lên chứ. Tôi đang cố hết sức để không bị "gió" mùa thu mê hoặc đây >"< Bạn cũng noi gương tôi đi :D :haha:

Thôi... Chúc một ngày vui nhé :)

Thân,

Hoa Trà.

P/S: Tôi vẫn đang đợi chap mới của bạn :hum: