infinite
07-08-2010, 10:29 PM
Room Mate-bạn cùng phòng.
Thành quả sự tí tởn phởn phơ và hâm hố không thể đợi hơn được nữa...'_____'
Author: himekei
Status: on-going (fic sẽ rất lâu và dài vì hiện giờ tác giả mới có ý tưởng tới chap 3 và đang chuẩn bị thi. @___________@ )
Catergory: hài, lãng mạn, psycho một chút …và đủ thứ >_>
Rating: M một số cảnh không được suitable với con nít cho lắm *cười*
Summary:
Nhã Kỳ-cần tiền hơn bất cứ thứ gì.
Lập Dương- cần nơi sẽ không đá cậu ra khỏi nhà.
Lãng Vũ- người câm lặng coi the show.
Nhã Kỳ, Lập Dương và Lãng Vũ, một kẻ nhịn nhục vì cần tiền, một kẻ giả “gái” vì cần nhà, một kẻ giả ngây vì tẻ nhạt.
Ba con người, ba hoàn cảnh nhưng đều chung một mục đích.
Thế nhé, còn ra sao thì cách bạn cứ đọc.
=============
Tôi hì hục, vừa đẩy vừa thở không ra hơi. Tiếng chân giường lê trên nền gỗ ken két, khó chịu lẫn với tiếng nhạc xập xình. Cuối cùng, tôi cũng xoay xở đẩy được cái giường, tự cho phép, tôi thả mình lên giường. Căn phòng của tôi giờ đây khác hẳn, không còn màu tường cam đỏ, chi chít vết sơn mà là một màu nâu nhạt của coffee. Đống tranh vẽ cộng thêm posters đã được dọn sạch vô cái tủ rương kèm theo đống thú bông lúc nhúc trên giường . Đồ đạc được di chuyển, đống quần áo bẩn cũng đã được tống vô máy giặt và thêm hai cái giỏ cho chúng sau này. Cái giường size Queen xưa vẫn chình ình giữa phòng đã được theo chủ mới ,thay vào đó là hai cái king single với ga giường sạch tinh màu lavender và kem nhạt. Đống rèm màu xanh chuối rách nát đã được thay bằng màu xanh biển tinh tươm . Vâng, cái thành quả của suốt một tuần rưỡi lao động cật lược cuối cùng cũng xong. Trải nốt tấm thảm, tôi với lấy điện thoại, nhắn tin cho đám bạn thân.
***
Nửa tiếng sau, tôi có mặt ở Caffe L’affare – nơi tụ bạ quen thuộc của đám bạn. Như mọi lần, chúng tôi luôn ngồi ở bàn cạnh cửa sổ trên lầu, tôi ngồi xuống thản nhiên với sự chậm chễ của tôi, bọn kia cũng chả phản ứng khi đã quá quen với cái việc tất nhiên. Chọc ngoáy vô cái li ice chocolate bự của Min bu (thật ra tên câu ta là Minh Tú nhưng can tội ấp úng lúc mới gặp nên mọi người nghe nhầm thành Min bu=>> he’s been living with that name since :sr: ) tôi hỏi vu vơ:
_Tưởng bận lắm mà, sao giờ ho một tiếng mà đông đủ quá nhỉ ?
Không một tiếng ho he, ai cũng len lén liếc nhau đưa đấy . Cười thầm, tôi bắt đầu ăn cái bánh con gấu từ li Lãng Vũ- thằng bạn chí cốt từ hồi tiểu học rồi nhảy qua đống bọt kem từ cốc cappuchino của Selene và kết thúc bằng giật cái bánh blueberry cheesecake của Jin. Vẫn không một câu trả lời, tôi cười mỉm, nhìn qua ngoài cửa sổ và hát linh tinh.
_Mày tính cho thuê phòng thật à ?
Selene hỏi phá vỡ sự yên lặng, nhướn đôi lông mày nâu nhạt hoàn mĩ. Tôi quay lại nhìn với ánh mắt biết-rồi-còn-hỏi thay cho câu trả lời. Sự thật mất lòng, tôi đã không còn được sử dụng cái căn hộ gần 30 mét vuông một mình, chính xác hơn, tôi không đủ sức trả tiền thuê nhà. Tháng trước, phụ thân là lão bô không biết từ đâu mà có cái bản photocopy mid-tearm report kèm theo bảng điểm thống kê, chỉ cần liếc qua (dù không hiểu nội dung là mấy) ba tôi đùng đùng nổi giận, cắt tiền chi tiêu, tiền điện thoại và tiền thuê nhà kèm theo cái lời nhắn cỏn con: “Rờ pót (report) sau mà tôi thấy điểm như vầy, cô quên ngay cái chuyện ra ở riêng, về nhà ngay cho tôi.” Chuyện là thế đó, và giờ, tôi đang nhanh chóng tìm một room mate để trả tiền thuê nhà + chút đỉnh tiêu vặt. Tiếng Jin kéo tôi về với thực tế, khẳng định rằng cái đó là sự thật:
_Sao mày không về nhà, năn nỉ ba má coi như là vì học khó nè, vì ông ngoại mày mới mất được 3 tháng nên mới mất tập trung,sa sút ?
Thở dài, tôi tự hỏi có thật đây là đám bạn thân của tôi không. Chậm rãi, tôi giải thích cái vấn đề kèm theo lịch sử gian truân…một lần nữa .
_Tao đã bảo rồi, tao không thể . Thứ nhất là cái lòng tự trọng của tao. Thứ hai, từ trước tới giờ ông bà già có bao giờ đồng ý tao học Visual Arts đâu? Hồi tao xin thi, ông bô nhất định không cho, bắt tao thi vô sư phạm. Hỏi thằng Lãng Vũ mà coi, hồi nó xin cho tao, ông tao còn bảo là chả cần phải thi gì nhiều, chỉ việc đi thi là được, có gì ông ý lo còn gì ?
Cả đám nhìn Lãng Vũ trong khi cậu ta chỉ gật gật, sau 1s, họ lại quay lại chăm chú “ngắm” nhìn tôi giảng giải.
_Cái cuối cùng là tao cũng không viện cớ được, hồi ông tao mất lại đúng gần ngày thi cuối, má tao không cho ai hé một lời. Đến tận tối trước hôm đưa đám ông, tao mới được biết mà book vé, bay về đó chứ.
Bọn kia gật gù đồng thanh.
_Cho nên việc về nhà năn nỉ là không được phép.
Gật gật.
Thở dài, tôi thấy hối hận vì làm bạn với đống lật đật.
Thành quả sự tí tởn phởn phơ và hâm hố không thể đợi hơn được nữa...'_____'
Author: himekei
Status: on-going (fic sẽ rất lâu và dài vì hiện giờ tác giả mới có ý tưởng tới chap 3 và đang chuẩn bị thi. @___________@ )
Catergory: hài, lãng mạn, psycho một chút …và đủ thứ >_>
Rating: M một số cảnh không được suitable với con nít cho lắm *cười*
Summary:
Nhã Kỳ-cần tiền hơn bất cứ thứ gì.
Lập Dương- cần nơi sẽ không đá cậu ra khỏi nhà.
Lãng Vũ- người câm lặng coi the show.
Nhã Kỳ, Lập Dương và Lãng Vũ, một kẻ nhịn nhục vì cần tiền, một kẻ giả “gái” vì cần nhà, một kẻ giả ngây vì tẻ nhạt.
Ba con người, ba hoàn cảnh nhưng đều chung một mục đích.
Thế nhé, còn ra sao thì cách bạn cứ đọc.
=============
Tôi hì hục, vừa đẩy vừa thở không ra hơi. Tiếng chân giường lê trên nền gỗ ken két, khó chịu lẫn với tiếng nhạc xập xình. Cuối cùng, tôi cũng xoay xở đẩy được cái giường, tự cho phép, tôi thả mình lên giường. Căn phòng của tôi giờ đây khác hẳn, không còn màu tường cam đỏ, chi chít vết sơn mà là một màu nâu nhạt của coffee. Đống tranh vẽ cộng thêm posters đã được dọn sạch vô cái tủ rương kèm theo đống thú bông lúc nhúc trên giường . Đồ đạc được di chuyển, đống quần áo bẩn cũng đã được tống vô máy giặt và thêm hai cái giỏ cho chúng sau này. Cái giường size Queen xưa vẫn chình ình giữa phòng đã được theo chủ mới ,thay vào đó là hai cái king single với ga giường sạch tinh màu lavender và kem nhạt. Đống rèm màu xanh chuối rách nát đã được thay bằng màu xanh biển tinh tươm . Vâng, cái thành quả của suốt một tuần rưỡi lao động cật lược cuối cùng cũng xong. Trải nốt tấm thảm, tôi với lấy điện thoại, nhắn tin cho đám bạn thân.
***
Nửa tiếng sau, tôi có mặt ở Caffe L’affare – nơi tụ bạ quen thuộc của đám bạn. Như mọi lần, chúng tôi luôn ngồi ở bàn cạnh cửa sổ trên lầu, tôi ngồi xuống thản nhiên với sự chậm chễ của tôi, bọn kia cũng chả phản ứng khi đã quá quen với cái việc tất nhiên. Chọc ngoáy vô cái li ice chocolate bự của Min bu (thật ra tên câu ta là Minh Tú nhưng can tội ấp úng lúc mới gặp nên mọi người nghe nhầm thành Min bu=>> he’s been living with that name since :sr: ) tôi hỏi vu vơ:
_Tưởng bận lắm mà, sao giờ ho một tiếng mà đông đủ quá nhỉ ?
Không một tiếng ho he, ai cũng len lén liếc nhau đưa đấy . Cười thầm, tôi bắt đầu ăn cái bánh con gấu từ li Lãng Vũ- thằng bạn chí cốt từ hồi tiểu học rồi nhảy qua đống bọt kem từ cốc cappuchino của Selene và kết thúc bằng giật cái bánh blueberry cheesecake của Jin. Vẫn không một câu trả lời, tôi cười mỉm, nhìn qua ngoài cửa sổ và hát linh tinh.
_Mày tính cho thuê phòng thật à ?
Selene hỏi phá vỡ sự yên lặng, nhướn đôi lông mày nâu nhạt hoàn mĩ. Tôi quay lại nhìn với ánh mắt biết-rồi-còn-hỏi thay cho câu trả lời. Sự thật mất lòng, tôi đã không còn được sử dụng cái căn hộ gần 30 mét vuông một mình, chính xác hơn, tôi không đủ sức trả tiền thuê nhà. Tháng trước, phụ thân là lão bô không biết từ đâu mà có cái bản photocopy mid-tearm report kèm theo bảng điểm thống kê, chỉ cần liếc qua (dù không hiểu nội dung là mấy) ba tôi đùng đùng nổi giận, cắt tiền chi tiêu, tiền điện thoại và tiền thuê nhà kèm theo cái lời nhắn cỏn con: “Rờ pót (report) sau mà tôi thấy điểm như vầy, cô quên ngay cái chuyện ra ở riêng, về nhà ngay cho tôi.” Chuyện là thế đó, và giờ, tôi đang nhanh chóng tìm một room mate để trả tiền thuê nhà + chút đỉnh tiêu vặt. Tiếng Jin kéo tôi về với thực tế, khẳng định rằng cái đó là sự thật:
_Sao mày không về nhà, năn nỉ ba má coi như là vì học khó nè, vì ông ngoại mày mới mất được 3 tháng nên mới mất tập trung,sa sút ?
Thở dài, tôi tự hỏi có thật đây là đám bạn thân của tôi không. Chậm rãi, tôi giải thích cái vấn đề kèm theo lịch sử gian truân…một lần nữa .
_Tao đã bảo rồi, tao không thể . Thứ nhất là cái lòng tự trọng của tao. Thứ hai, từ trước tới giờ ông bà già có bao giờ đồng ý tao học Visual Arts đâu? Hồi tao xin thi, ông bô nhất định không cho, bắt tao thi vô sư phạm. Hỏi thằng Lãng Vũ mà coi, hồi nó xin cho tao, ông tao còn bảo là chả cần phải thi gì nhiều, chỉ việc đi thi là được, có gì ông ý lo còn gì ?
Cả đám nhìn Lãng Vũ trong khi cậu ta chỉ gật gật, sau 1s, họ lại quay lại chăm chú “ngắm” nhìn tôi giảng giải.
_Cái cuối cùng là tao cũng không viện cớ được, hồi ông tao mất lại đúng gần ngày thi cuối, má tao không cho ai hé một lời. Đến tận tối trước hôm đưa đám ông, tao mới được biết mà book vé, bay về đó chứ.
Bọn kia gật gù đồng thanh.
_Cho nên việc về nhà năn nỉ là không được phép.
Gật gật.
Thở dài, tôi thấy hối hận vì làm bạn với đống lật đật.