EmAnh
04-04-2005, 06:09 AM
…. Ko nhớ là ngày nào mà em vào mạng để chat, để vơi đi nỗi buồn của chính em. Vẫn cái nick quen thuộc “Thảo Nhi”, em vào Vietfun. Như bao nhiêu người khác, mình giới thiệu sơ sơ khi bắt đầu chat và ko hiểu sao em lại cho 1 bạn chat số ĐT nhà em. Khi cho số, em cũng ko nghĩ anh sẽ gọi đến nhà em cả. Đúng giờ hẹn, ĐT nhà em “reng… reng…” Khi nghe ĐT và biết là ai gọi, em thầm nghĩ: “Gọi thiệt sao ta?” và cũng nói chuyện với anh với tất cả e dè “làm sao tin được?” Nhưng qua giọng nói và cách nói chuyện hơi lạ thường nhưng mang đến cho em cảm giác vui vẻ và khá yên tâm vì anh hòan tòan xa lạ với em và chỉ muốn “tâm sự với 1 ngưới ko quen biết, vì như thế sẽ an tòan hơn với anh”. “Chắc anh này bị nói xấu nhiều lắm hay khác thường lắm mới tìm bạn để tâm sự như thế này chứ?” – em đã nghĩ thầm trong lòng như thế. Trong khi anh cũng như bao ngừơi khác chỉ nghĩ là có số thì gọi thôi chứ chưa thể nào tưởng tượng được những suy nghĩ đang diễn ra chớp nhóang trong đầu em. Đây có thể là sự tình cờ đầu tiên của mình
Rồi ko hiểu tại sao chính em lại bị anh làm cho cảm thấy tin anh đến độ kể cho anh nghe nỗi buồn của em, nỗi buồn mà em ko dám nói thật là của em mà chỉ dám nói của bạn em mà thôi. Rồi em lại khóc thật nhiều. Khóc với 1 người chưa biết gì về em cả. Và khi tâm sự với anh xong, em lại chợt nhận ra là em đang áp dụng đúng cái lý thuyết của anh mà em vừa cười xong “tâm sự với 1 người lạ và ko sợ 1 điều gì cả”. Anh đã có vài lời với em nhưng ko fải là khuyên em quên mà chỉ là làm em cười và cảm thấy nhẹ nhõm hơn mà thôi. Em nào biết anh đang nghĩ: sao lại có 1 con nhóc khờ đến thế nào, chuyện như thế mà nó có thể tin được ư? Nhưng anh cũng nhận ra con nhóc này dành cho tình yêu 1 sự chân thành, chân thành đến khó tin, và anh cảm thấy tội nghiệp nó. Anh ko muốn để nó như thế mãi, anh muốn giúp nó nhận ra điều đó.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, em nhận ra mình thật là khùng. Em nghĩ sẽ chẳng bao giờ anh gọi ĐT cho em – 1 con bé nói chuyện mà chỉ có toàn nước mắt – và em chìm vào giấc ngu dễ dàng hơn sau khi nói hết cho 1 người lạ nghe.
Mấy ngày sau đó, nỗi buồn của em vẫn chưa thể nào hết ngay được, lang thang và em lại vào Internet, lai gặp anh, em đã thầm nghĩ “người mình muốn gặp thì ko thấy đâu mà tòan gặp …” và như cố hữu, sau câu chào bao giờ cũng là “em đã có lại ánh bình minh chưa?” Em đã thầm ghét câu nói đầy ngụ ý đó và tự trách mình “Ai biểu nhiều chuyện, kể cho anh nghe làm chi?” Nói chuyện với anh thêm vài lần nữa nhưng em vẫn chưa hiểu ra được mọi chuyện vì anh quá nhẹ nhàng, ko muốn nói nặng, làm tổn thương em. Em đã hết buồn ngay khi em “đựơc” 1 thằng bạn quát vào mặt.
Giờ đây cuộc trò chuyện của anh và em nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Những phút ĐT cực kì thỏai mái và tràn đầy nụ cười đã dần giúp em cảm nhận vui vẻ khi ở bên cạnh ai kia. Nhưng ko hề chờ ngóng ĐT của anh vì em biết chỉ khi nào anh cần nói chuyện hoặc anh thích thì anh gọi thôi. Em cũng ko hề hay biết có 1 ai đó thật sự cảm thấy thích nói chuyện với cái giọng dễ xương của em. Sau 3 lần gọi ĐT, anh đã “dụ” em ra gặp mặt. Em cũng vui vẻ đồng ý gặp mặt vì em nghĩ anh cũng phình phường mà thôi. Em cũng thầm mong là gặp mặt sẽ vui vẻ hệt như lúc em và anh trò chuyện vậy đó. Và em cũng an tâm vì anh đã có bạn gái rùi, chắc chắn ko có chuyện gì xảy ra (ủa? sao lúc đó em ko nghĩ là bị bạn gái của anh “đánh ghen” nhỉ? Khờ thiệt!). Em còn hãnh diện là em đã giúp anh đựơc trong truyện lấy lòng bạn gái của anh nữa chứ? Chắc lúc đó anh cười thầm khi nghe giọng em hãnh diện lên trong khi những cái đó anh nắm rõ như lòng bàn tay. (Tức dã man, fải báo thù mới được)
Dự định gặp anh sau khi học trang điểm về tan thành mây khói khi em nhận được ĐT rủ đi uống nước của 1 nhỏ bạn. Em đã từ chối lời mời đó nhưng cuối cùng em cũng ko thể nào từ chối khi người bạn đó nói là: SN của Nhi mà chẳng ai chung vui với Nhi cả. Lúc nhận được cuộc ĐT của nhỏ bạn cũng là lúc em đang tắm, vừa lạnh vừa phân vân ko biết quyết định sao cả. 1 phần anh chỉ là bạn của em, rủ anh đi thì giống như anh là bạn trai của em rùi nhưng làm sao nhắn với anh được khi em ko hề có số ĐT của anh. Quyết định nhanh với nhỏ bạn là em sẽ đến và đi cùng 1 người bạn nữa. Vào tắm tiếp, em vừa lo vừa ko biết fải làm sao cả. Và cũng tự chửi bản thân: “cái tội chảnh, ko thèm hỏi số ĐT của người ta, giờ sao liên lạc?”. Mà cũng tại anh nữa cơ, ai biểu anh nói khi nào buồn hay cần tâm sự thì anh mới gọi cho em mà, đã thế thì tại sao em fải hỏi số ĐT của anh khi chứ? Đã “phóng lao thì fải theo lao thôi”, gặp thì gặp sợ ai?
Vừa học vừa lo nhìn cái đồng hồ nhiều hơn là cái mặt đang được trang điểm vì fải đến đúng giờ hẹn vừa fải đi mua quà nữa chứ. Trang điểm thật nhanh để bay ra khỏi lớp và đi mua cái bánh kem be bé cho Nhi vì hông biết tặng Nhi cái gì cả.
Đến “Thư giãn trà quán”, em vừa ngó nghiêng vừa dựng xe, chà, cũng hồi hộp quá, ko biết anh như thế nào nhỉ? “Nhưng chắc ko xinh trai lắm đâu” – em đã tự nhủ như thế. Vừa vào đã bị mấy anh phục vụ chặn đầu hỏi : “có phải là em có hẹn ko?” và cười cười như thể là em hẹn bạn trai dzậy đó. “Trùi ui! Anh trai tui đó, ko fải bồ đâu, sao cười cái kiểu đó” – em nghĩ thầm.
Nghĩ thế thôi chứ tim em đập nhộn nhạo vì ko biết anh “đẹp chai” như thế nào. Giây phút quan trọng cuối cùng cũng đến, anh đang ở ngay trước mặt em. “Cũng được, ko đến nỗi tệ lắm” Nhưng em lại thắc mắc “ Sao anh khác trong wecam mà em thấy thế nhỉ?” Chắc lúc xem wecam nhanh quá chẳng kịp nhớ.
Anh nhẹ nhàng hỏi em là em uống gì, em gọi ngay. Rùi sau đó ko biết nói gì, lại nói vài câu khách sáo “Anh đợi em lâu chưa?” Rồi ngắm cái quán mà em đã vào … mấy lần. Phục vụ mang nước ra, em làm 1 hơi hết luôn ly nước rồi nhẹ nhàng kể cho anh nghe tình cảnh mà em đang được vào và hỏi anh đi cùng em ko? Cứ tưởng anh cũng sẽ “nhẹ nhàng” từ chối em chứ vì ai lại đi chiều 1 con nhóc lắm chuyện, hẹn hò tùm lum, ai dè gật đầu cái rụp. Em sáng mắt ngay, thế mới là anh trai đáng mến mà em biết chứ, đúng ko anh?
Trên đường đi hông biết là anh có cảm giác gì ko? Chứ em thì cảm thấy ngại ngại và ko biết nói gì với anh cả thôi thì đành “đua” đến gặp Nhi vậy.
“Hình Như Là …” – đúng với cái tên của quán, cái gì cũng hình như là cả: hình như là bạn là Nhi? Hình như là mình ăn nói vô duyên quá? Hình như anh thích Nhi hơn em? (Dã man thiệt).
Nói chuyện mà cứ như bán “lưỡi câu á”, shock tới shock lui. Thế mà Nhi nỡ lòng nào hỏi “2 người là bồ à?”, mình nhìn nhau rồi cùng nói “ko fải, dzậy mà bồ sao được.” Sau câu nói khẳng định đó hình như Nhi thấy thoải mái hơn thì fải. Hic, nhưng em ko thoải mái, vì sắp bị mất anh trai mà. Mà nhìn cái mặt anh thấy ghét lắm kìa, giống như cũng đồng tình với ý nghĩa đó của em mặc dù anh ko biết em nghĩ gì cả, hihi…
Em cứ nghĩ xong rùi đó, mất tiêu anh trai luôn, hết người buôn chuyện rồi… thì anh gọi ĐT cho em. Ngạc nhiên hơn khi thấy anh vẫn vui vẻ. Hỏi thăm “cua Nhi” của anh thì nghe anh hỏi lại “Sao em và Nhi hỏi y như nhau thế?”, trùi ui, người ta có lòng tốt hỏi thăm mà làm như … cao giá quá nhỉ?, cóc thèm hỏi thăm nữa” Thế là nhào vào 8 luôn.
Sau lần đó mình còn thêm 1 trò mới đó là gửi mail cho nhau. Và nó trở thành thói quen của em mỗi ngày, nhận mail của anh thấy dzui dzui, tự nhiên có 1 người ngồi nghe em tâm sự mọi chuyện. Nhưng mỗi lần có chuyện gì em đều nói cho anh biết cả. Rồi lại nhận được mail an ủi của ai kia.
Ko biết là em sẽ cứ nghĩ anh là bạn bình thường là anh trai cho đến khi nào nếu ko có cụộc ĐT hôm mùng 1 Tết năm 04 nhỉ? Đang vội quýnh lên đi chùa với dì Ngọc thì ĐT reng. Của anh. Anh chúcTết thui mà, em với giọng giỡn hớt quen thuộc: “Anh nhớ em hả?” Thấy anh im im, được nước làm tới, “anh gọi chúc Tết hết các bạn của anh hả?” vì cái tội ko chịu nhận là nhớ em chi? Thế mà chưa 1 ý nghĩa nào khác len trong cái đầu ngốc nghếch của em đâu nha, chỉ có trong đầu óc đen tối của anh thôi à.
Mùng 2 Tết, đang ngồi nhà chán như con gián, ĐT reng, nhảy ra nghe, “em hả?”, rùi biết ai rùi đó nhưng “ủa, anh ko đi Nha Trang à?”. Thì ra là vẫn ở Nha Trang, gọi ĐT về hỏi thăm thui. Làm cụt hứng vì cứ tưởng là được 8 chuyện chứ. Em vẫn rất vô tư vì em nghĩ anh đi chơi buồn buồn gọi về cho em thôi chứ hay là gọi về chọc tức.
Rồi ko hiểu tại sao chính em lại bị anh làm cho cảm thấy tin anh đến độ kể cho anh nghe nỗi buồn của em, nỗi buồn mà em ko dám nói thật là của em mà chỉ dám nói của bạn em mà thôi. Rồi em lại khóc thật nhiều. Khóc với 1 người chưa biết gì về em cả. Và khi tâm sự với anh xong, em lại chợt nhận ra là em đang áp dụng đúng cái lý thuyết của anh mà em vừa cười xong “tâm sự với 1 người lạ và ko sợ 1 điều gì cả”. Anh đã có vài lời với em nhưng ko fải là khuyên em quên mà chỉ là làm em cười và cảm thấy nhẹ nhõm hơn mà thôi. Em nào biết anh đang nghĩ: sao lại có 1 con nhóc khờ đến thế nào, chuyện như thế mà nó có thể tin được ư? Nhưng anh cũng nhận ra con nhóc này dành cho tình yêu 1 sự chân thành, chân thành đến khó tin, và anh cảm thấy tội nghiệp nó. Anh ko muốn để nó như thế mãi, anh muốn giúp nó nhận ra điều đó.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, em nhận ra mình thật là khùng. Em nghĩ sẽ chẳng bao giờ anh gọi ĐT cho em – 1 con bé nói chuyện mà chỉ có toàn nước mắt – và em chìm vào giấc ngu dễ dàng hơn sau khi nói hết cho 1 người lạ nghe.
Mấy ngày sau đó, nỗi buồn của em vẫn chưa thể nào hết ngay được, lang thang và em lại vào Internet, lai gặp anh, em đã thầm nghĩ “người mình muốn gặp thì ko thấy đâu mà tòan gặp …” và như cố hữu, sau câu chào bao giờ cũng là “em đã có lại ánh bình minh chưa?” Em đã thầm ghét câu nói đầy ngụ ý đó và tự trách mình “Ai biểu nhiều chuyện, kể cho anh nghe làm chi?” Nói chuyện với anh thêm vài lần nữa nhưng em vẫn chưa hiểu ra được mọi chuyện vì anh quá nhẹ nhàng, ko muốn nói nặng, làm tổn thương em. Em đã hết buồn ngay khi em “đựơc” 1 thằng bạn quát vào mặt.
Giờ đây cuộc trò chuyện của anh và em nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Những phút ĐT cực kì thỏai mái và tràn đầy nụ cười đã dần giúp em cảm nhận vui vẻ khi ở bên cạnh ai kia. Nhưng ko hề chờ ngóng ĐT của anh vì em biết chỉ khi nào anh cần nói chuyện hoặc anh thích thì anh gọi thôi. Em cũng ko hề hay biết có 1 ai đó thật sự cảm thấy thích nói chuyện với cái giọng dễ xương của em. Sau 3 lần gọi ĐT, anh đã “dụ” em ra gặp mặt. Em cũng vui vẻ đồng ý gặp mặt vì em nghĩ anh cũng phình phường mà thôi. Em cũng thầm mong là gặp mặt sẽ vui vẻ hệt như lúc em và anh trò chuyện vậy đó. Và em cũng an tâm vì anh đã có bạn gái rùi, chắc chắn ko có chuyện gì xảy ra (ủa? sao lúc đó em ko nghĩ là bị bạn gái của anh “đánh ghen” nhỉ? Khờ thiệt!). Em còn hãnh diện là em đã giúp anh đựơc trong truyện lấy lòng bạn gái của anh nữa chứ? Chắc lúc đó anh cười thầm khi nghe giọng em hãnh diện lên trong khi những cái đó anh nắm rõ như lòng bàn tay. (Tức dã man, fải báo thù mới được)
Dự định gặp anh sau khi học trang điểm về tan thành mây khói khi em nhận được ĐT rủ đi uống nước của 1 nhỏ bạn. Em đã từ chối lời mời đó nhưng cuối cùng em cũng ko thể nào từ chối khi người bạn đó nói là: SN của Nhi mà chẳng ai chung vui với Nhi cả. Lúc nhận được cuộc ĐT của nhỏ bạn cũng là lúc em đang tắm, vừa lạnh vừa phân vân ko biết quyết định sao cả. 1 phần anh chỉ là bạn của em, rủ anh đi thì giống như anh là bạn trai của em rùi nhưng làm sao nhắn với anh được khi em ko hề có số ĐT của anh. Quyết định nhanh với nhỏ bạn là em sẽ đến và đi cùng 1 người bạn nữa. Vào tắm tiếp, em vừa lo vừa ko biết fải làm sao cả. Và cũng tự chửi bản thân: “cái tội chảnh, ko thèm hỏi số ĐT của người ta, giờ sao liên lạc?”. Mà cũng tại anh nữa cơ, ai biểu anh nói khi nào buồn hay cần tâm sự thì anh mới gọi cho em mà, đã thế thì tại sao em fải hỏi số ĐT của anh khi chứ? Đã “phóng lao thì fải theo lao thôi”, gặp thì gặp sợ ai?
Vừa học vừa lo nhìn cái đồng hồ nhiều hơn là cái mặt đang được trang điểm vì fải đến đúng giờ hẹn vừa fải đi mua quà nữa chứ. Trang điểm thật nhanh để bay ra khỏi lớp và đi mua cái bánh kem be bé cho Nhi vì hông biết tặng Nhi cái gì cả.
Đến “Thư giãn trà quán”, em vừa ngó nghiêng vừa dựng xe, chà, cũng hồi hộp quá, ko biết anh như thế nào nhỉ? “Nhưng chắc ko xinh trai lắm đâu” – em đã tự nhủ như thế. Vừa vào đã bị mấy anh phục vụ chặn đầu hỏi : “có phải là em có hẹn ko?” và cười cười như thể là em hẹn bạn trai dzậy đó. “Trùi ui! Anh trai tui đó, ko fải bồ đâu, sao cười cái kiểu đó” – em nghĩ thầm.
Nghĩ thế thôi chứ tim em đập nhộn nhạo vì ko biết anh “đẹp chai” như thế nào. Giây phút quan trọng cuối cùng cũng đến, anh đang ở ngay trước mặt em. “Cũng được, ko đến nỗi tệ lắm” Nhưng em lại thắc mắc “ Sao anh khác trong wecam mà em thấy thế nhỉ?” Chắc lúc xem wecam nhanh quá chẳng kịp nhớ.
Anh nhẹ nhàng hỏi em là em uống gì, em gọi ngay. Rùi sau đó ko biết nói gì, lại nói vài câu khách sáo “Anh đợi em lâu chưa?” Rồi ngắm cái quán mà em đã vào … mấy lần. Phục vụ mang nước ra, em làm 1 hơi hết luôn ly nước rồi nhẹ nhàng kể cho anh nghe tình cảnh mà em đang được vào và hỏi anh đi cùng em ko? Cứ tưởng anh cũng sẽ “nhẹ nhàng” từ chối em chứ vì ai lại đi chiều 1 con nhóc lắm chuyện, hẹn hò tùm lum, ai dè gật đầu cái rụp. Em sáng mắt ngay, thế mới là anh trai đáng mến mà em biết chứ, đúng ko anh?
Trên đường đi hông biết là anh có cảm giác gì ko? Chứ em thì cảm thấy ngại ngại và ko biết nói gì với anh cả thôi thì đành “đua” đến gặp Nhi vậy.
“Hình Như Là …” – đúng với cái tên của quán, cái gì cũng hình như là cả: hình như là bạn là Nhi? Hình như là mình ăn nói vô duyên quá? Hình như anh thích Nhi hơn em? (Dã man thiệt).
Nói chuyện mà cứ như bán “lưỡi câu á”, shock tới shock lui. Thế mà Nhi nỡ lòng nào hỏi “2 người là bồ à?”, mình nhìn nhau rồi cùng nói “ko fải, dzậy mà bồ sao được.” Sau câu nói khẳng định đó hình như Nhi thấy thoải mái hơn thì fải. Hic, nhưng em ko thoải mái, vì sắp bị mất anh trai mà. Mà nhìn cái mặt anh thấy ghét lắm kìa, giống như cũng đồng tình với ý nghĩa đó của em mặc dù anh ko biết em nghĩ gì cả, hihi…
Em cứ nghĩ xong rùi đó, mất tiêu anh trai luôn, hết người buôn chuyện rồi… thì anh gọi ĐT cho em. Ngạc nhiên hơn khi thấy anh vẫn vui vẻ. Hỏi thăm “cua Nhi” của anh thì nghe anh hỏi lại “Sao em và Nhi hỏi y như nhau thế?”, trùi ui, người ta có lòng tốt hỏi thăm mà làm như … cao giá quá nhỉ?, cóc thèm hỏi thăm nữa” Thế là nhào vào 8 luôn.
Sau lần đó mình còn thêm 1 trò mới đó là gửi mail cho nhau. Và nó trở thành thói quen của em mỗi ngày, nhận mail của anh thấy dzui dzui, tự nhiên có 1 người ngồi nghe em tâm sự mọi chuyện. Nhưng mỗi lần có chuyện gì em đều nói cho anh biết cả. Rồi lại nhận được mail an ủi của ai kia.
Ko biết là em sẽ cứ nghĩ anh là bạn bình thường là anh trai cho đến khi nào nếu ko có cụộc ĐT hôm mùng 1 Tết năm 04 nhỉ? Đang vội quýnh lên đi chùa với dì Ngọc thì ĐT reng. Của anh. Anh chúcTết thui mà, em với giọng giỡn hớt quen thuộc: “Anh nhớ em hả?” Thấy anh im im, được nước làm tới, “anh gọi chúc Tết hết các bạn của anh hả?” vì cái tội ko chịu nhận là nhớ em chi? Thế mà chưa 1 ý nghĩa nào khác len trong cái đầu ngốc nghếch của em đâu nha, chỉ có trong đầu óc đen tối của anh thôi à.
Mùng 2 Tết, đang ngồi nhà chán như con gián, ĐT reng, nhảy ra nghe, “em hả?”, rùi biết ai rùi đó nhưng “ủa, anh ko đi Nha Trang à?”. Thì ra là vẫn ở Nha Trang, gọi ĐT về hỏi thăm thui. Làm cụt hứng vì cứ tưởng là được 8 chuyện chứ. Em vẫn rất vô tư vì em nghĩ anh đi chơi buồn buồn gọi về cho em thôi chứ hay là gọi về chọc tức.