PDA

Xem đầy đủ chức năng : Ấy



mõm lợn
28-07-2010, 09:11 PM
(Thân mến tặng M.-đời còn dài,zai còn nhìu ,lo je)

* *
*
Vậy là đã mấy tháng rồi kể từ ngày tớ k ngồi cạnh ấy nữa nhỉ ?1 tháng ,2 tháng ,3 tháng…Và tớ chợt nhận ra , từ lâu lắm rồi,tớ k còn đếm từng ngày phải xa ấy nữa…

Ấy bít k,ngay từ ngày đầu tiên đc ngồi cạnh ấy ,lí trí đã cảnh báo tớ phải cẩn thận kẻo lại thik ấy mất.Vì sao ?Có lẽ vì ấy là 1 hotboy của lớp ư (theo lời ng khác nhé).Ấy đẹp zai-1 vẻ đẹp sánh ngang tầm vs Kim Bum,vẻ baby chết người,lại có cách nói chuyện duyên vô cùng( k phải tớ khen đểu là vô duyên đâu). Tớ nghĩ một khi đã nói chuyện vs ấy,chẳng ai có thể ghét ấy đc.Một điểm nữa là ấy học khá giỏi-điều mà bất cứ anh chàng đẹp zai nào cũng mong ước…Sau một thời gian ngồi cùng ,con tim phản chủ của tớ đã lỡ thik ấy mất rùi.Tất cả là tại ấy đầy,ai bảo ấy hoàn hảo wa làm j, để cho một con người khô khan,cộc cằn , sắt đá như tớ phải đổ liêu xiêu !Bắt đền ấy đấy!!!

Khi thik ấy ấy có bít tớ phải khổ sở thế nào k? chả hỉu sao tớ k thể nói chuyện tự nhiên vs ấy lại còn suốt ngày đánh nhau,cãi nhau vs ấy nữa chứ (tất nhiên là k phải do tớ gây sự). Nhưng tớ bit là cũng tại tính tớ vốn cộc cằn mà.Xong tớ còn phải học cách kìm nén tình cảm để k ảnh hưởng đến việc học nữa chứ.Trên hết,tớ buồn vì trái tim ấy đã có chủ.Đó là cô bạn lớp phó học tập-người bạn tuyệt nhất mà tớ từng gặp. Lớp phó xinh xắn,học giỏi,và đặc biệt ,bạn ý nói chuyện rất hay,lại có khiếu hài hước nên đc tất cả mọi người yêu quý.Ấy xem,ấy iu 1 người tuyệt vời như thế thì làm sao tớ cạnh tranh đc cơ chứ? Ngồi cạnh mà ấy cứ luôn miệng khen bạn ý,lại còn kể những ngày thân thiết vui vẻ bên bạn ý khiến tớ tủi thân vô cùng.Ừ cũng đúng thôi,sao mà tớ k tủi thân,tự ti đc khi mà người ấy thik wa siêu,đc bao nhiu người iu mến,trong khi tớ thì gần như ngược lại: xâú xí,nhút nhát,cộc cằn,k có khiếu hài hước, k bít nói chuyện,chỉ đc mỗi cái học khá.Chính vì vậy mà tớ chẳng thể trách ấy đc khi ấy ghét tớ.Đấy cũng là lẽ tự nhiên thôi mà.Tớ hiểu cảm xúc của ấy và k wa ngạc nhiên khi 1 ngày nọ,cuộc cãi nhau của 2 chúng ta đã đi wa xa.Mà tự nhiên tớ lại mít ướt làm j để cho ấy gặp rắc rối.Và điều tớ k hề mong muốn đã đến: sự việc đến tai cô giáo chủ nhiệm và tớ phải đổi chỗ.

Ngay khi kết thúc buổi học,tớ đã chạy về nhà, và k kịp cất cặp,tớ ngồi ngay ở phòng khách khóc.Tớ cứ ngồi ở đó mà khóc ,khóc trong im lặng rồi lại khóc thành tiếng.Lúc ấy,trong đầu tớ chỉ có đúng 1 suy nghĩ: “Tại mày đấy,chính mày đã phá hỏng tấy cả”.Ở nhà,tớ khóc,bỏ cả bữa trưa,nhưng khi buổi chiều đến lớp, tớ vẫn cười thật tươi để k bị trêu là iu ấy( lớp mình vẫn hay gán ghép tớ vs ấy mà). Cả tuần sau,tớ cứ tiếp tục buồn bã như thế.Trên lớp thì cười nói vui vẻ nhưng khi về nhà,tớ lại vùi đầu vào học hoặc làm việc j đó,chỉ để đầu tớ k có bóng hình ấy,bởi chỉ cần nghĩ đến ấy 1 giây thôi là tớ lại khóc,lại tự trách mình.Chuyển đến chỗ ngồi mới mà tớ vẫn đếm từng ngày tớ đã xa ấy.

Tớ tin rằng tớ sẽ tiếp tục như thế trong một thời gian dài nếu tớ k kể mọi chuyên vs bạn tớ.Chính bạn ý đã khiến cho mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhìu và giúp tớ có thêm can đảm để hỏi xin nik ấy.Khi có nik ấy rùi,tớ đã hỏi xem ấy có thik ngồi cạnh tớ k.Câu trả lời đúng như tớ dự đoán:KO.Tớ lại khóc đợt 2.Nhưng lần này tớ k khóc wa lâu .Tớ đã dũng cảm hơn1chút rùi.Tớ đã nghĩ,tớ vs k làm ny thì làm bạn cũng đc.Uhm,nhưng tớ đã nhầm thì phải.Dường như giữa tớ vs ấy đã có khoảng cách rất xa.Trên lớp,tớ vs ấy như 2 người xa lạ,chẳng mấy khi nói vs nhau câu nào.Sao ấy giận dai thế,người ta đã xin lỗi rồi mà còn làm cao.Nhìn ấy lạnh lùng bước wa mà tim tớ đau nhói.Vẫn bit trong tim ấy chỉ có bạn lớp phó,nhưng tớ vẫn luôn le lói hi vọng ,rằng một ngày nào đó…

_Mày cút đi
_Mày đi mà cút trước…
…Đó có lẽ là những lời cuối cùng tớ và ấy nói vs nhau trên yahoo.Sao ấy có thể nhẫn tâm vậy,sao có thể bảo tớ del nik ấy đi?Ấy có bit tớ lập nik chính là để add nik ấy?Ấy có bít tuy ấy k iu tớ,tớ vẫn vui vẻ khi hằng ngày đc nhìn nik ấy sáng và đc đọc máy câu status của ấy( dù k phải câu nào cũng hay)? Ấy có bít tớ đã đau lòng thế nào khi del nik ấy và tê tái hơn nữa khi ấy từ chối add lại nik tớ?Có bít k hả???Nhưng ấy bít k,k hỉu sao dù đau long,tớ vẫn k rơi 1 giọt nước mắt nào.Chính tớ cũng ngạc nhiên vs bản thân mình lắm.Tớ đã tưởng mình phải khóc lóc ghê gớm lắm,phải giận ấy lâu lắm.K.Tớ đã k khóc.Tớ k cảm thấy giận ấy.Đó là bởi vì tớ đã k còn thik ấy nứa hay tớ đã khóc,đã giận ấy wa nhìu đến nỗi bây giờ k còn khóc,k còn giận đc nữa?

K bít ấy nghĩ thế nào chứ tớ thấy cả hai đều k phải.Có lẽ tớ đã bít chấp nhận sự thật,rằng tớ là 1 đứa chán ngắt,rằng ấy luôn iu bạn lớp phó,rằng phải chăng,tớ và ấy k thuộc về nhau?

Và tớ tự hỏi mình rằng: Thik ấy liệu có phải sai lầm?
Liệu có phải sai lầm k,khi tình cảm tớ dành cho ấy thì wa nhìu…trong khi ấy dành cho tớ thì wa ít?
Liệu có phải sai lầm k,khi càng ngày tớ càng muốn đc ở gần ấy…đc ở bên cạnh ấy…còn ấy thì cứ tránh xa tớ?
Liệu có phải sai lầm k,khi ấy cứ vô tình làm tổn thương tớ…thật phũ phàng?
Liệu có phải sai lầm k,khi mà ấy sẽ k học cùng tớ nữa…và xung quanh ấy còn bít bao người khác…liệu…ấy có còn nhớ dến tớ…nhớ đến một đứa ngốc bị chìm ngập trong đám đông,một đứa k nổi trội?

Uhm,k phải là sai lầm đâu
Ấy đã cho tớ bít cảm giác thik một người khác giới là như thế nào,và cũng cho tớ bít nỗi đau khi bị tổn thương,Tớ k trách ấy vì tính cách của tớ làm ấy khó chịu mà.Trên hết,tớ bít rằng tớ vẫn thik ấy,cho dù chẳng bao giờ đc nói vs ấy câu: “Tớ iu ấy nhìu lém”.

Giờ đây,khi ngồi viết những dòng này,tâm trạng tớ đã nguôi ngoai phần nào.Tớ đã bớt thik ấy một chút,bít chấp nhận sự thật và bít nghĩ đến ngày mai k có ấy.Đó là ngày buồn,nhưng những ngày đó sẽ k kéo dài lâu đâu.Rồi tớ sẽ quên đc ấy thôi.Tớ hi vọng khi ấy,lúc gặp lại,chúng ta có thể nhìn thẳng vào mắt nhau và cười thật tươi,nói chuyện thật thoải mái.Trong lúc chờ đc như thế thì tớ sẽ cố tự hoàn thiện bản than mình,cố học cách nói chuyện nè,cố k cáu gắt hay ăn nói cộc cằn nữa.Tớ nói là sẽ làm đấy,thật 100%,k đùa đâu.

Bây h thì tớ k thể đứng trước mặt ấy và nói bất cứ điều j, nhưng bít đâu một vài năm nữa,khi gặp lại,ấy sẽ đc nghe câu “I loved you” từ tớ đấy.

* *
*


Có lẽ nên cảm ơn người đã lạnh lùng để trái tim ta mạnh mẽ
Có lẽ nên cảm ơn người đã bước đi bên ai để ta phát hiện ra trái tim thật kì diệu bởi nó có thể lành lại mọi vết thương
Cảm ơn người đã cho ta nhận ra ko có người ta vẫn sống.

Đôi khi ... con người ta cần dừng lại ... dừng lại để rồi bước nhanh hơn ...
Đôi khi ... con người ta cần buông tay ... cần cho đi để rồi có nhiều hơn ...
Đôi khi ... con người ta cần khóc...khóc thật lớn để rồi lại cười thật to ...
Đôi khi...con người ta cần 1 mình...1 mình để biết có nhau là quan trọng như thế nào ...


-THE END -

chim_canhcut
28-07-2010, 10:56 PM
mik cũng đã từng gặp trường hợp như bạn nhưng # ở chỗ mik vs ng ta đều có j j vs nhau chỉ có điều ko ai nói ra điều đó thôi.
ng chia cắt tụi mik chính là cô cn lớp, những j ng ấy gây ra cho mik mik vẫn còn nhớ đến bây giờ. đôi khi những cử chỉ ấy lại chính là ty đấy! bạn cứ sống vui vẻ thế là tốt rồi tất cả mọi người sẽ phải suy nghĩ cách nhìn về con ng bạn
may mắn nha!

mõm lợn
29-07-2010, 02:58 AM
Cảm ơn bạn!Đã có đôi lúc cg đã nghĩ là ng ấy thik mik,nhưng sự thật thì k phải thế!Haizz.nhưng dù sao điềuấy bây h k wan trọng nữa