The7Pro
27-07-2010, 11:04 AM
Lời Đầu:
Có lẽ hiều người nghĩ rằng cuộc sống này đơn giản chỉ gom gọn với người xấu và người tốt. Người mà thành đạt bằng này bằng nọ, lời nói thì điêu ngoa đường mật, cư xử tế nhị thì đa phần được xem là người tốt, còn những người mà mở miệng ra văn tục, hay có một phong cách thiếu lịch sự tao nhã thì gây nhiều ác cảm với người khác và đương nhiên đa phần họ được xem là phế thải của xã hội.
Nhưng phế thải cũng có cái giá trịcủa nó, có cả một thế giới phế thải tồn tại quanh ta... Và họ được gọi là những phần tử xã hội đen. Tôi viết câu truyện này không phải để phân minh cho những tội lỗi của thế giới đó, cũng như không phải để lên án những gì mà xã hội văn minh đã gây ra... Tôi viết câu chuyện này để nói lên cái tốt và cái xấu của một xã hội mà bị mọi người lên án, bị người ta xem là địa ngục trần gian của những người vô văn hoá - mất dạy - mất tính người...
Đây không phải là một câu truyện hoàn toàn bằng trí tưởng tưởng, mà nó là hồi ức của một người bạn của tôi. Từng sa ngã và đứng lên bước ra... Tôi kể lại bằng 70% hồi ức của người ấy. Trong câu chuyện do là ký ức của người đó dù không nhớ rõ từng lời nói nhưng sẽ có những câu từ khó nghe, nói cách khác là văn tục. Nếu bạn không chấp nhận được thì xin đừng đọc
Truyền kẻ về 1 cậu bé lớn lên trong cái xấu và trở thành một trong những người xấu, biến cố xảy ra dẫn đến cậu bé hiểu ra cái giá trị của tình anh em trong cái xã hội đó và mở ra chân lý mới cho cuộc đời cậu tạ
p/s:
Truyện đang sáng tác hiện thời đc 5 chượng mình post trước 3 chương để tác giả có thời gian viết tiếp mõi tuần mình sẽ post 1 chượng Mong đc sự ủng hộ của các ban.
Tên Truyện:Trắng Trong Đen
Tên gốc: Người Trong Giới
Tác giả: SoTek (The 7Pro)
Nguồn: http://vn.360plus.yahoo.com/a_fallings_loves/
Thể loại:Tiểu thuyết chương, hồi ( Truyện Dài )
Hồi I:
Hồi Ức Tuổi 12
--------oOo--------
Chương I:
Cha Đỡ Đầu
Đêm đó là đêm cuối hè, cái oi bức của cái nắng trưa hè vẫn còn đọng lại trên từng vách tường... Một cậu bé trạc 12 tuổi cuối mặt bước đi trong tiếng nấc. Có lẽ những chuyện cậu vừa trải qua là quá sức chịu đựng của một cậu bé mới chỉ học lớp 6. Có lẽ người ta nghĩ nỗi đau mồ côi cha mẹ là rất lớn, nhưng liệu nó có lớn bằng những đứa trẻ có cha có mẹ, được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Đùng một cái, gia đình tan nát, không biết nên ở về phía nào, không biết nên dựa vào chỗ nào...
Gia đình cậu bé đã có những ngày tháng rất hạnh phúc bên nhau. Nhưng chỉ trong một đêm thì hình ảnhcủa cha mẹ cậu đã sụp đổ hoàn toàn. Bơ vơ giữa dòng người, cậu đã đi mà ko biết đi đâu, cứ thế mà bước đi trong nước mắt. Cho đến khi có một tiếng nói vọng lại:
" Thằng nhóc, mày con trai hay con gái mà mít ướt vậy mày ?"
Tiếng nói đó vọng từ đằng sau lưng cậu bé, quay lại thấy một ông xe ôm, ăn mặc xộc xệch, tóc tai thì không có vẻ là một người đàng hoàng. Đề phòng, cậu bé trả lời rất cứng rắn:
" Tui khóc không liên quan gì đến ông, thích thì khóc "
Nói xong cậu nhận ra ngay, lẽ ra mình không nên nói vậy. Tiếng nói như gầm gừ của người đàn ông đó làm cậu bé hoảng:
" Mày nói gì thằng nhóc kia, mày tin tao đập mày một trận không hả thằng mất dạy? "
Hoang mang hoảng sợ, nhưng cũng đường cùng rồi, có chạy cũng không chắc thoát. Cậu đành liều một phen:
" Ông cứ việc đánh tui, cho dù ông có đánh chết tui, tui cũng chẳng sợ và chẳng nể nang gì ông đâu. Ông ỷ lớn hiếp nhỏ thì hay ho gì. Có giỏi thì đánh những người bằng mình kìa "
Người đàn ông trố mắt nhìn cậu bé 12 tuổi với vẻ kinh ngạc, cười ha hả một cách hết sức kì cục rồi nói:
" Khá lắm nhóc, tao có vẻ khoái mày rồi, bản lĩnh lắm, dám nói với tao mấy câu đó! À, mà mày cũng có biết tao là ai đâu mà bản lĩnh " Nói xong người đàng ông vuốt mái tóc sang một bên để lộ hình xâm con tốt ( * ) ở giữa trán. Dù không biết nó mang ý nghĩa như thế nào nhưng cậu bé nghĩ, dân xâm hình thì không có mấy ai là người tốt.
( * ) Con Tốt : Là một trong những binh cờ trong cờ tướng và cờ vua, đặc điểm của con tốt là chỉ tiến lên phía trước hoặc đi qua lại không có di chuyển lùi về sau. Trong giới giang hồ thì xâm con tốt có nghĩa là người này chỉ biết tiến tới, không biết sợ và cũng không nhùng bước...
Chợt cái không khí yên lặng đó bị phá tan vì tiếng một chiếc wave độ với bô đam ầm ĩ cả một khu vực, từ ngã tư trên chạy xuống và dừng lại trước ông xe ôm đó. Tiếng xầm xì từ những người đó vang lên, vốn dĩ không phải người ưa nhiều chuyện nên cậu bé quay lưng tiếp tục đi, thì tiếng nói của người đàn ông đó vọng lại lần nữa:
" Này nhóc, có chuyện cần thì xuống đây, tại chỗ này kiếm tao. Mày được đấy, theo tao thì đếch sợ đói đâu "
Không nói gì. Giờ thì cậu đã hiểu người đàn ông kia như thế nào: " Một tay anh chị, có lẽ thế, nhưng nói cho cùng thì lúc đấy mình cũng chỉ làm liều chứ biết gì đâu, biết ổng là đại ca thì dám nói chuyện kiểu đó, con ổng. " Một trong hai người mới tới đó thắc mắc:
" Gì vậy ba, nó là đệ của thằng nào vậy? "
Đoạn sau cậu đã đi khá xa nên không rõ họ nói gì.
Hôm sau đến trường, trường của cậu bé là một ngôi trường cấp 2 hệ công lập, cậu vốn dĩ là một học sinh ngoan hiền. Hiền đến mức chưa từng chửi thề dù chỉ một câu. Cũng bởi vì hiền nên cậu thường bị bạn bè trong lớp hiếp đáp. Hôm qua đi bộ nhiều quá, nên hôm nay đến trễ. Chạy ù vào không ngờ đụng một cậu học sinh nổi tiếng là quậy nhất trường, thế là:
" Ê mày đụng tao đ' biết xin lỗi hả thằng kia ? " - Không nói gì cả câu im lặng một vài giây, toan mở miệng ra thì thằng đấy đã xông vào cậu:
" Đ.m thằng mất dạy, để tao dạy mày cho mày biết điều " - Theo phản xạ tự nhiên cậu tung ngay một cú đạp vào bụng dưới thằng đấy. Trúng nguyên con, đau muốn tắt thở, thằng nhóc đấy chỉ còn nước nằm xuống ôm bụng. Thấy thế cậu bé vội vàng xách cặp chạy một mạch về lớp.
Thế là cả buổi sáng hôm ấy cậu ở lại trong lớp, kể cả giờ ra chơi, bụng đói meo nhưng không dám ra khỏi lớp. Vì biết rằng nếu đi ra khỏi lớp thế nào cũng khỏi ăn cũng no,có điều là no đòn...
Ngày hôm đó trôi qua thật năng nề. Lúc tan học về nhà đang làm bài tập thì:
"Khang xuống nghe điện thoại, bạn mày gọi nè!". Lật đật chạy xuống tâm trạng lo sợ vừa hốt hoảng không biết cú điện thoại đó là của ai.
" Alô!!! "
"Tao Nguyên nè, lần này chết mẹ mày rồi Khang ơi, sao mày kiếm chuyện với đám thằng Văn 6A10 chi vậy? Thằng đó số má lắm, đám lớp 9 bảo kê nó trong trường đó, ngày mai đi học thế nào tụi nó cũng kéo xuống đập mày cho coi"
Khang: " Tao có kiếm chuyện gì với nó đâu. Nó kiếm chuyện với tao trước mà "
Nguyên càu nhàu: " Thì thôi đi, mày đánh nó làm gì "
Cậu bé im lặng vì không biết giải thích sao, nói là phản xạ tự nhiên liệu thằng Nguyên nó có tin không, mà cho dù nó tin thì cũng chẳng làm được gì. Tụi kia có biết phải trái đâu.
Sau vài giây im lặng câu bé mới lên tiếng: "Ờ thôi, mai nó đánh tao thì tao lên méc cô là xong chuyện ".
Tiếng thở dài vọng lại từ bên kia. Không biết nói gì cả câu bé cám ơn thằng bạn của mình rồi cúp máy. Trước khi cúp, cậu nghe như tiếng nói của thằng bạn mình, dường như là một câu trấn an hay đại loại là vậy.
Quay lên lầu với một mối lo sợ hơn bao giờ hết, ngày mai thế nào cũng ăn đòn một trận cho nên hình đây. Nỗi lo sợ đó ám ảnh cậu suốt từ lúc nghe điện thoại đến cận giờ đi ngủ, khiến câu không tập trung được vào bài vở. Hoang mang lo sợ cậu lục lọi lung tung mong tìm được cái gì để phòng thân vào ngày mai.
Mở tủ đồ ba mẹ ra, cậu lục từng ngăn kéo, cái ngăn kéo nhỏ ở phía dưới tủ, nơi mà chưa bao giờ cậu được phép ba mẹ cho mở ra. Đó là ngăn đồ kỉ niệm thời lính chiến của ba. Ba cậu từng là sĩ quan quân y đóng quân tại đất Campuchia. Vì bị cấm nên tính tò mò của cậu giục cậu mở ra, hy vọng có cái gì đó để phòng thân. Bên trong ngăn kéo có một cái hộp thiết đựng một cuốn sổ tay ghi chép về các loại thuốc, một tấm hình trắng đen chụp ba với bộ đồ lính, một con dao bắp. Vậy là có thứ cậu đang tìm rồi, cầm con dao lên xem xét, đó là một con dao bấm kiểu xưa, trông còn mới lắm. Bên phải con dao có nạm một con rồng. Bấm ra xem thử thì cậu nhận ra rằng con dao này được mài thương xuyên vì nó còn rất là bén.
Nghĩ thầm trong đầu chỉ mang để phòng thân và cùng lắm là dọa tụi nó thôi. Chuyện này nếu cô giáo biết được thì chắc bị đuổi học. Nghĩ đến đây cậu rùng mình, rồi vẫn giữ ý định đem theo để phòng thân. Bỏ nó vào cặp đi học, kéo dây kéo rồi tắt đèn đi ngủ
Nhưng nỗi lo không chỉ làm cậu mất tập trung trong chuyện học, mà nó còn khiến cậu trằn trọc cả đêm không tài nào ngủ được. Suốt đêm đó trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ đến hình ảnh những thằng lớp 9 to bự đánh mình sưng mặt sưng mũi, rồi lại nghĩ tới hình ảnh thằng Văn nó vênh váo với đám lớp 9 khi đánh mình một trận đã tay...
Suốt một đêm không ngủ yên với nỗi lo sợ đó đã làm cậu phờ phạc vào sáng hôm sau. Thay đồ chuẩn bị mọi thứ xong cậu đẩy xe đạp ra đi học. Đúng như cậu bạn mình nói thằng Văn và 1 đám lớp 9 chờ cậu sẵn ở cổng trường. Vừa thấy cậu đi vào,thằng Văn chỉ mặt cậu và thế là cả đám bu quanh cậu.
Thằng Văn cất tiếng ngạo nghễ với một vẽ mặt tự cao: "Hôm qua mày bảnh tỏn ha? Đánh luôn cả tao. Mày định giựt số trường này với tao chứ gì?"
Khang đáp bằng giọng lạng lùng nhưng hơi run vì sợ: "Mày đụng tao trước rồi còn xông vào đánh tao"
Một thằng lớp 9 giọng Bắc lên tiếng: " Đ.t bố nó, mày nói với nó làm gì? Đập nó một trận " - Thằng lớp 9 đó to con hơn rất nhiều so với Khang. Vừa nói vừa bước lấn tới trước cùng một hành động vẫy tay kêu gọi đồng bọn cùng xông lên. Do đã được thằng Nguyên báo trước và cũng đã chuẩn bị trước rồi, tay phải của Khang cầm sẵn con dao bấm mà mình tìm thấy tối qua trong ngăn kéo đồ kỉ niệm của ba. Tay cùng con dao giấu trong cặp ngay lập tức được móc ra. Cậu bấm lưỡi dao phựt ra rồi chém thẳng tới trước. Không chủ định chém ai chỉ muốn dọa tụi nó thôi, Nhưng cái thằng "Bắc kì" lớp 9 đó lấn tới sâu quá nên xém tí nữa là ăn một dao rồi. Ngay tức thì, Khang quay ra sau chém ngang qua để đám sau lưng không bước tới nữa. Hiệu quả liền tức thì cả đám đều lùi lại khá xa so với lúc ban đầu.
Khang lên tiếng, giọng vẫn run run: "Thằng nào bước tới tao đâm chết bỏ "
Cả đám đứng bất động, bên trong có tiếng truy hô của ông bảo vệ già ì ạch với cái chân cà thọt từ trong trường chạy ra:
" Tụi bậy đánh lộn phải không? Tao nói cô Tuyết mời phụ huynh tụi bây hết bây giờ " Vừa nói vừa cà thọt đi ra chỗ đám đông. Khang vội vã cất con dao vào túi trước khi đám đông tản ra.
1 thằng lớp 9 đứng quàng vai thằng Văn quan sát từ nãy đến giờ cất tiếng thở dài:
" Hơiiiiiii ! Có đánh lộn gì đâu bố già ( * ) chỉ là thấy thằng này nó lạ nên lại xem vậy thôi. Mà thằng này nó lạ thật chứ " Vừa nói vừa chỉ thẳng mặt Khang " Mày hay lắm đó! Chiều này cẩn thận nha con cho'. Giải tán tụi bây!!! "
( * ) Bố Già: Ở đây ý chỉ ông bảo vệ lớn tuổi được gọi bằng bố
Nói xong nó quay mặt đi, thằng Văn, thằng Bắc kì và cả đám còn lại cũng nối gót theo. Mặt cậu bé vẫn còn xanh lè vì sợ, cậu cũng cất bước đi theo đám đó vào trường. Thế là thoát nạn vì ngày hôm đó cậu có tiết thể dục nên sẽ ra sớm nhất nên sẽ chạy về trước khi tụi nó kịp xuống. Nhưng cậu lại nghĩ, thoát hôm nay rồi còn ngày mai thì sao. Ngày mai thế nào tụi nó cũng kêu người lên. Lần này lớn chuyện thật rồi.
Lúc tan trường, cậu đã không biết là sẽ đi đâu nhờ ai giúp bây giờ, cũng chẳng muốn về nhà vì bây giờ tâm trạng đâu nữa mà về. Cậu lại lang thang qua khu vực Sở Thùng, mà cậu cũng chẳng biết nơi đấy gọi là Sở Thùng cậu chỉ đi loanh quanh để tìm cái gì đó có thể giúp cậu. Bỗng cậu sực nhớ ra người đàn ông hôm nọ. Ông ấy có thể là một đại ca nào đó, nếu mà nhờ ông ấy lên chắc tụi nó không dám làm càn đâu.
"Nhưng liệu sẽ nhờ được ông ta ko?"- Cậu bé tự hỏi
" Đằng nào đi nữa cũng hết cách rồi, phải liều thử một phen thôi, biết đâu ông ta chịu giúp mình! " - Nghĩ đến đây, Khang bắt đâu đi về con đường hôm nọ, con đường Phan Văn Trị...
Lần nay đến cậu thấy người đàn ông đó không ở một mình, mà còn có 2 thằng đi wave hôm nọ. Một thằng 16 - 17 tuổi, còn thằng kia có vẻ lớn hơn chắc cũng độ 20 hay 21 gì đó. Nó bước lại 2 thằng liền quay qua nhìn nó và thằng lớn gọi người đàn ông đó:
" Ba! Thằng nhóc hôm bữa nó đến nữa kìa. "
Ông quay sang, nhìn cái nhìn ngạc nhiên. Khi Khang bước đến - " Chào chú "
Người đàn ông: " Sao thằng nhóc, tao không ngờ mày lại đến sớm hơn dự định "
Khang đứng chết lặng vì không biết mở lời làm sao. Nó không có dự tính đến chuyện có 2 thằng kia ở đây. Thấy cu cậu bối rồi và im lặng, người đàn ông nói tiếp:
" Có chuyện gì? Mày đến tìm tao muốn xin tao cái gì? Cần tiền ăn cơm hả nhóc? Nhưng tao nói trước là không có gì cho không biếu không đâu. "
Khang cự lại: " Cháu không cần tiền, nhưng sao chú biết cháu cần chú giúp "
" Haha " - Người đàn ông cười với một vẻ khoái chí: " Tao hai thứ tóc trên đầu rồi nhóc à! Nếu không có chuyện nhờ vả tao thì mày đâu có lễ phép đến vậy! "
Khang lại 1 lần nữa im lặng vì bị bắn trúng tim đen. Người đàn ông đó tiếp tục nói với một giọng nghiêm trọng hơn:
" Mày đến đây không xin tiền, thế mày muốn tao giúp mày về cái gì? Nhưng cái gì thì cái, tao không cho không ai cái gì đâu. Suy nghĩ kỹ đi nhá "
Sau một hồi im lăng đắn đo. Khang mới mở miệng nói: " Cháu bị một đám trong trường đòi đánh, ngày mai tụi nó kéo xóm nó lên. Cháu không có quen ai giang hồ để nhờ cả..."
Những lời đó gây hiệu ứng bất ngờ, dường như nó mới làm một trò cười thiệt vui, 3 cha con đó bật cười thành tiếng rất to. Người đàn ông có vẻ khoái chí:
"Giang hồ cỡ nào" - "haha" - " mày làm tao cười vỡ bụng quá thằng nhóc. Nhưng tao nói trước là có điều kiện đổi lại đấy nhá. Một đổi hai đồng ý không nhóc "
" Một đổi hai " - Khang kháng cự
" Sao không chịu hả nhóc? "
Khang cũng đã hết cách chọn lựa, không biết người đàn ông đó cần gì nhưng nếu người đàn ông đó không giúp thì ngày mai làm sao dám tới trường:
" Ờ thì cũng đc ạ. Nhưng điều kiện gì mới được ? " - Khang cố hỏi
" Điều đầu tiên là trưa thứ 6 mày lên đây tao sẽ nói. Bây giờ mày về đi, ngày mai mấy giờ mày tan học "
" 11h, con học trường Hà Huy Tập, nhưng buổi sáng 7h vào học làm sao cháu dám vào " - Khang phân bày
Người đàn ông nói với 1giọng chua chát: " Mày ngu thế! Mày đi học trễ tí, nó làm được gì mày. Ngày mai 11h phải không. Đứng trong trường khi nào thấy 2 thằng này lên thì mày đi ra. Đi ra sớm nó đánh bỏ mẹ mày tao đ' biết nhá! "
" Dạ! Vậy xin phép chú cháu về. Hai anh em về " - Khang quay đầu và bắt đầu đi về nhà.
Thằng nhỏ đứng bên phải người đàn ông hỏi khi Khang quay đi: " Ba! Nó là đứa nào vậy ba. Ngày mai con với anh hai lên trường nó hả? "
Người đàn ông đăm chiêu nhìn theo cu cậu: " Uhm! Mai mày với thằng Lỳ lên đó đi. Tao nhìn mặt thằng nhóc này quen lắm. "
..........
Hôm sau cậu làm theo lời người đàn ông, cậu cố tình đi học trễ để tránh mặt tụi thằng Văn. Đến chiều về, cậu lại làm theo lời người đàn ông một lần nữa đứng từ trong trường nhìn ra. Tụi thằng Văn đang nói gì đó với mấy thằng mặc đồ thường, có cả thắng Bắc kì cũng đứng đó nữa. Thằng Văn vừa nói gì với tụi kia vừa chỉ mặt nó.
Cái tiếng chua chát từ cái bô chiếc wave của hai thằng con của người đàn ông từ đằng xa vọng tới. Nó bắt đầu xách cặp và đi ra. Đám tụi thằng Văn cũng đã sửa soạn tư thế để chào đó nó ra. Nó nghĩ nếu không nhờ hai thằng kia chắc nó sẽ no đòn. Chiếc wave dừng lại trước cổng trường, vừa tới thì cái đám theo nó nghĩ là xóm của thằng Văn bước tới hỏi với một thái độ nể sợ.
Thằng nhuộm tóc vàng ra dáng đại ca nhất đám đó hỏi 2 thằng con của người đàn ông:
" Anh Lỳ lên đây kiếm ai hả? "
Thằng lớn con trai ông không nói gì chỉ hất đầu về phía Khang. Thằng tóc vàng tiếp tục hỏi:
" Ủa nó là em của anh hả anh Lỳ? "
Thằng nhỏ lên tiếng: " Uhm! Nó em tao, thì sao? Tụi mày lên đây đánh nó hả ? "
Lỳ tiếp lời: " Tụi mày số quá ha? Kéo lên đây cả đám "
Thằng tóc vàng phân trần: " Dạ đâu có, tại thằng đó nó đánh em của em trước. Thằng em của em về nói là bị đánh..." Chưa nói hết câu thì Khang đã lên tiếng để thanh minh:
" Nó kiếm chuyện với em trước "
Lỳ nói với giọng răn đe: " Giờ tao đ' cần biết nó đánh trước hay thằng kia đánh trước. Nó em tao, thằng nào ở đây đụng đến nó tao chém chết m. thằng đó "
Cả đám tụi thằng Văn im lặng. Lỳ kêu cu cậu: " Lên xe về "
Khang leo lên xe, Lỳ rồ ga phóng một cái vèo về hướng Hoàng Hoa Thám trước sự bàng hoàng của đám thằng Văn...
_____ hết chương 1 _____
Có lẽ hiều người nghĩ rằng cuộc sống này đơn giản chỉ gom gọn với người xấu và người tốt. Người mà thành đạt bằng này bằng nọ, lời nói thì điêu ngoa đường mật, cư xử tế nhị thì đa phần được xem là người tốt, còn những người mà mở miệng ra văn tục, hay có một phong cách thiếu lịch sự tao nhã thì gây nhiều ác cảm với người khác và đương nhiên đa phần họ được xem là phế thải của xã hội.
Nhưng phế thải cũng có cái giá trịcủa nó, có cả một thế giới phế thải tồn tại quanh ta... Và họ được gọi là những phần tử xã hội đen. Tôi viết câu truyện này không phải để phân minh cho những tội lỗi của thế giới đó, cũng như không phải để lên án những gì mà xã hội văn minh đã gây ra... Tôi viết câu chuyện này để nói lên cái tốt và cái xấu của một xã hội mà bị mọi người lên án, bị người ta xem là địa ngục trần gian của những người vô văn hoá - mất dạy - mất tính người...
Đây không phải là một câu truyện hoàn toàn bằng trí tưởng tưởng, mà nó là hồi ức của một người bạn của tôi. Từng sa ngã và đứng lên bước ra... Tôi kể lại bằng 70% hồi ức của người ấy. Trong câu chuyện do là ký ức của người đó dù không nhớ rõ từng lời nói nhưng sẽ có những câu từ khó nghe, nói cách khác là văn tục. Nếu bạn không chấp nhận được thì xin đừng đọc
Truyền kẻ về 1 cậu bé lớn lên trong cái xấu và trở thành một trong những người xấu, biến cố xảy ra dẫn đến cậu bé hiểu ra cái giá trị của tình anh em trong cái xã hội đó và mở ra chân lý mới cho cuộc đời cậu tạ
p/s:
Truyện đang sáng tác hiện thời đc 5 chượng mình post trước 3 chương để tác giả có thời gian viết tiếp mõi tuần mình sẽ post 1 chượng Mong đc sự ủng hộ của các ban.
Tên Truyện:Trắng Trong Đen
Tên gốc: Người Trong Giới
Tác giả: SoTek (The 7Pro)
Nguồn: http://vn.360plus.yahoo.com/a_fallings_loves/
Thể loại:Tiểu thuyết chương, hồi ( Truyện Dài )
Hồi I:
Hồi Ức Tuổi 12
--------oOo--------
Chương I:
Cha Đỡ Đầu
Đêm đó là đêm cuối hè, cái oi bức của cái nắng trưa hè vẫn còn đọng lại trên từng vách tường... Một cậu bé trạc 12 tuổi cuối mặt bước đi trong tiếng nấc. Có lẽ những chuyện cậu vừa trải qua là quá sức chịu đựng của một cậu bé mới chỉ học lớp 6. Có lẽ người ta nghĩ nỗi đau mồ côi cha mẹ là rất lớn, nhưng liệu nó có lớn bằng những đứa trẻ có cha có mẹ, được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Đùng một cái, gia đình tan nát, không biết nên ở về phía nào, không biết nên dựa vào chỗ nào...
Gia đình cậu bé đã có những ngày tháng rất hạnh phúc bên nhau. Nhưng chỉ trong một đêm thì hình ảnhcủa cha mẹ cậu đã sụp đổ hoàn toàn. Bơ vơ giữa dòng người, cậu đã đi mà ko biết đi đâu, cứ thế mà bước đi trong nước mắt. Cho đến khi có một tiếng nói vọng lại:
" Thằng nhóc, mày con trai hay con gái mà mít ướt vậy mày ?"
Tiếng nói đó vọng từ đằng sau lưng cậu bé, quay lại thấy một ông xe ôm, ăn mặc xộc xệch, tóc tai thì không có vẻ là một người đàng hoàng. Đề phòng, cậu bé trả lời rất cứng rắn:
" Tui khóc không liên quan gì đến ông, thích thì khóc "
Nói xong cậu nhận ra ngay, lẽ ra mình không nên nói vậy. Tiếng nói như gầm gừ của người đàn ông đó làm cậu bé hoảng:
" Mày nói gì thằng nhóc kia, mày tin tao đập mày một trận không hả thằng mất dạy? "
Hoang mang hoảng sợ, nhưng cũng đường cùng rồi, có chạy cũng không chắc thoát. Cậu đành liều một phen:
" Ông cứ việc đánh tui, cho dù ông có đánh chết tui, tui cũng chẳng sợ và chẳng nể nang gì ông đâu. Ông ỷ lớn hiếp nhỏ thì hay ho gì. Có giỏi thì đánh những người bằng mình kìa "
Người đàn ông trố mắt nhìn cậu bé 12 tuổi với vẻ kinh ngạc, cười ha hả một cách hết sức kì cục rồi nói:
" Khá lắm nhóc, tao có vẻ khoái mày rồi, bản lĩnh lắm, dám nói với tao mấy câu đó! À, mà mày cũng có biết tao là ai đâu mà bản lĩnh " Nói xong người đàng ông vuốt mái tóc sang một bên để lộ hình xâm con tốt ( * ) ở giữa trán. Dù không biết nó mang ý nghĩa như thế nào nhưng cậu bé nghĩ, dân xâm hình thì không có mấy ai là người tốt.
( * ) Con Tốt : Là một trong những binh cờ trong cờ tướng và cờ vua, đặc điểm của con tốt là chỉ tiến lên phía trước hoặc đi qua lại không có di chuyển lùi về sau. Trong giới giang hồ thì xâm con tốt có nghĩa là người này chỉ biết tiến tới, không biết sợ và cũng không nhùng bước...
Chợt cái không khí yên lặng đó bị phá tan vì tiếng một chiếc wave độ với bô đam ầm ĩ cả một khu vực, từ ngã tư trên chạy xuống và dừng lại trước ông xe ôm đó. Tiếng xầm xì từ những người đó vang lên, vốn dĩ không phải người ưa nhiều chuyện nên cậu bé quay lưng tiếp tục đi, thì tiếng nói của người đàn ông đó vọng lại lần nữa:
" Này nhóc, có chuyện cần thì xuống đây, tại chỗ này kiếm tao. Mày được đấy, theo tao thì đếch sợ đói đâu "
Không nói gì. Giờ thì cậu đã hiểu người đàn ông kia như thế nào: " Một tay anh chị, có lẽ thế, nhưng nói cho cùng thì lúc đấy mình cũng chỉ làm liều chứ biết gì đâu, biết ổng là đại ca thì dám nói chuyện kiểu đó, con ổng. " Một trong hai người mới tới đó thắc mắc:
" Gì vậy ba, nó là đệ của thằng nào vậy? "
Đoạn sau cậu đã đi khá xa nên không rõ họ nói gì.
Hôm sau đến trường, trường của cậu bé là một ngôi trường cấp 2 hệ công lập, cậu vốn dĩ là một học sinh ngoan hiền. Hiền đến mức chưa từng chửi thề dù chỉ một câu. Cũng bởi vì hiền nên cậu thường bị bạn bè trong lớp hiếp đáp. Hôm qua đi bộ nhiều quá, nên hôm nay đến trễ. Chạy ù vào không ngờ đụng một cậu học sinh nổi tiếng là quậy nhất trường, thế là:
" Ê mày đụng tao đ' biết xin lỗi hả thằng kia ? " - Không nói gì cả câu im lặng một vài giây, toan mở miệng ra thì thằng đấy đã xông vào cậu:
" Đ.m thằng mất dạy, để tao dạy mày cho mày biết điều " - Theo phản xạ tự nhiên cậu tung ngay một cú đạp vào bụng dưới thằng đấy. Trúng nguyên con, đau muốn tắt thở, thằng nhóc đấy chỉ còn nước nằm xuống ôm bụng. Thấy thế cậu bé vội vàng xách cặp chạy một mạch về lớp.
Thế là cả buổi sáng hôm ấy cậu ở lại trong lớp, kể cả giờ ra chơi, bụng đói meo nhưng không dám ra khỏi lớp. Vì biết rằng nếu đi ra khỏi lớp thế nào cũng khỏi ăn cũng no,có điều là no đòn...
Ngày hôm đó trôi qua thật năng nề. Lúc tan học về nhà đang làm bài tập thì:
"Khang xuống nghe điện thoại, bạn mày gọi nè!". Lật đật chạy xuống tâm trạng lo sợ vừa hốt hoảng không biết cú điện thoại đó là của ai.
" Alô!!! "
"Tao Nguyên nè, lần này chết mẹ mày rồi Khang ơi, sao mày kiếm chuyện với đám thằng Văn 6A10 chi vậy? Thằng đó số má lắm, đám lớp 9 bảo kê nó trong trường đó, ngày mai đi học thế nào tụi nó cũng kéo xuống đập mày cho coi"
Khang: " Tao có kiếm chuyện gì với nó đâu. Nó kiếm chuyện với tao trước mà "
Nguyên càu nhàu: " Thì thôi đi, mày đánh nó làm gì "
Cậu bé im lặng vì không biết giải thích sao, nói là phản xạ tự nhiên liệu thằng Nguyên nó có tin không, mà cho dù nó tin thì cũng chẳng làm được gì. Tụi kia có biết phải trái đâu.
Sau vài giây im lặng câu bé mới lên tiếng: "Ờ thôi, mai nó đánh tao thì tao lên méc cô là xong chuyện ".
Tiếng thở dài vọng lại từ bên kia. Không biết nói gì cả câu bé cám ơn thằng bạn của mình rồi cúp máy. Trước khi cúp, cậu nghe như tiếng nói của thằng bạn mình, dường như là một câu trấn an hay đại loại là vậy.
Quay lên lầu với một mối lo sợ hơn bao giờ hết, ngày mai thế nào cũng ăn đòn một trận cho nên hình đây. Nỗi lo sợ đó ám ảnh cậu suốt từ lúc nghe điện thoại đến cận giờ đi ngủ, khiến câu không tập trung được vào bài vở. Hoang mang lo sợ cậu lục lọi lung tung mong tìm được cái gì để phòng thân vào ngày mai.
Mở tủ đồ ba mẹ ra, cậu lục từng ngăn kéo, cái ngăn kéo nhỏ ở phía dưới tủ, nơi mà chưa bao giờ cậu được phép ba mẹ cho mở ra. Đó là ngăn đồ kỉ niệm thời lính chiến của ba. Ba cậu từng là sĩ quan quân y đóng quân tại đất Campuchia. Vì bị cấm nên tính tò mò của cậu giục cậu mở ra, hy vọng có cái gì đó để phòng thân. Bên trong ngăn kéo có một cái hộp thiết đựng một cuốn sổ tay ghi chép về các loại thuốc, một tấm hình trắng đen chụp ba với bộ đồ lính, một con dao bắp. Vậy là có thứ cậu đang tìm rồi, cầm con dao lên xem xét, đó là một con dao bấm kiểu xưa, trông còn mới lắm. Bên phải con dao có nạm một con rồng. Bấm ra xem thử thì cậu nhận ra rằng con dao này được mài thương xuyên vì nó còn rất là bén.
Nghĩ thầm trong đầu chỉ mang để phòng thân và cùng lắm là dọa tụi nó thôi. Chuyện này nếu cô giáo biết được thì chắc bị đuổi học. Nghĩ đến đây cậu rùng mình, rồi vẫn giữ ý định đem theo để phòng thân. Bỏ nó vào cặp đi học, kéo dây kéo rồi tắt đèn đi ngủ
Nhưng nỗi lo không chỉ làm cậu mất tập trung trong chuyện học, mà nó còn khiến cậu trằn trọc cả đêm không tài nào ngủ được. Suốt đêm đó trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ đến hình ảnh những thằng lớp 9 to bự đánh mình sưng mặt sưng mũi, rồi lại nghĩ tới hình ảnh thằng Văn nó vênh váo với đám lớp 9 khi đánh mình một trận đã tay...
Suốt một đêm không ngủ yên với nỗi lo sợ đó đã làm cậu phờ phạc vào sáng hôm sau. Thay đồ chuẩn bị mọi thứ xong cậu đẩy xe đạp ra đi học. Đúng như cậu bạn mình nói thằng Văn và 1 đám lớp 9 chờ cậu sẵn ở cổng trường. Vừa thấy cậu đi vào,thằng Văn chỉ mặt cậu và thế là cả đám bu quanh cậu.
Thằng Văn cất tiếng ngạo nghễ với một vẽ mặt tự cao: "Hôm qua mày bảnh tỏn ha? Đánh luôn cả tao. Mày định giựt số trường này với tao chứ gì?"
Khang đáp bằng giọng lạng lùng nhưng hơi run vì sợ: "Mày đụng tao trước rồi còn xông vào đánh tao"
Một thằng lớp 9 giọng Bắc lên tiếng: " Đ.t bố nó, mày nói với nó làm gì? Đập nó một trận " - Thằng lớp 9 đó to con hơn rất nhiều so với Khang. Vừa nói vừa bước lấn tới trước cùng một hành động vẫy tay kêu gọi đồng bọn cùng xông lên. Do đã được thằng Nguyên báo trước và cũng đã chuẩn bị trước rồi, tay phải của Khang cầm sẵn con dao bấm mà mình tìm thấy tối qua trong ngăn kéo đồ kỉ niệm của ba. Tay cùng con dao giấu trong cặp ngay lập tức được móc ra. Cậu bấm lưỡi dao phựt ra rồi chém thẳng tới trước. Không chủ định chém ai chỉ muốn dọa tụi nó thôi, Nhưng cái thằng "Bắc kì" lớp 9 đó lấn tới sâu quá nên xém tí nữa là ăn một dao rồi. Ngay tức thì, Khang quay ra sau chém ngang qua để đám sau lưng không bước tới nữa. Hiệu quả liền tức thì cả đám đều lùi lại khá xa so với lúc ban đầu.
Khang lên tiếng, giọng vẫn run run: "Thằng nào bước tới tao đâm chết bỏ "
Cả đám đứng bất động, bên trong có tiếng truy hô của ông bảo vệ già ì ạch với cái chân cà thọt từ trong trường chạy ra:
" Tụi bậy đánh lộn phải không? Tao nói cô Tuyết mời phụ huynh tụi bây hết bây giờ " Vừa nói vừa cà thọt đi ra chỗ đám đông. Khang vội vã cất con dao vào túi trước khi đám đông tản ra.
1 thằng lớp 9 đứng quàng vai thằng Văn quan sát từ nãy đến giờ cất tiếng thở dài:
" Hơiiiiiii ! Có đánh lộn gì đâu bố già ( * ) chỉ là thấy thằng này nó lạ nên lại xem vậy thôi. Mà thằng này nó lạ thật chứ " Vừa nói vừa chỉ thẳng mặt Khang " Mày hay lắm đó! Chiều này cẩn thận nha con cho'. Giải tán tụi bây!!! "
( * ) Bố Già: Ở đây ý chỉ ông bảo vệ lớn tuổi được gọi bằng bố
Nói xong nó quay mặt đi, thằng Văn, thằng Bắc kì và cả đám còn lại cũng nối gót theo. Mặt cậu bé vẫn còn xanh lè vì sợ, cậu cũng cất bước đi theo đám đó vào trường. Thế là thoát nạn vì ngày hôm đó cậu có tiết thể dục nên sẽ ra sớm nhất nên sẽ chạy về trước khi tụi nó kịp xuống. Nhưng cậu lại nghĩ, thoát hôm nay rồi còn ngày mai thì sao. Ngày mai thế nào tụi nó cũng kêu người lên. Lần này lớn chuyện thật rồi.
Lúc tan trường, cậu đã không biết là sẽ đi đâu nhờ ai giúp bây giờ, cũng chẳng muốn về nhà vì bây giờ tâm trạng đâu nữa mà về. Cậu lại lang thang qua khu vực Sở Thùng, mà cậu cũng chẳng biết nơi đấy gọi là Sở Thùng cậu chỉ đi loanh quanh để tìm cái gì đó có thể giúp cậu. Bỗng cậu sực nhớ ra người đàn ông hôm nọ. Ông ấy có thể là một đại ca nào đó, nếu mà nhờ ông ấy lên chắc tụi nó không dám làm càn đâu.
"Nhưng liệu sẽ nhờ được ông ta ko?"- Cậu bé tự hỏi
" Đằng nào đi nữa cũng hết cách rồi, phải liều thử một phen thôi, biết đâu ông ta chịu giúp mình! " - Nghĩ đến đây, Khang bắt đâu đi về con đường hôm nọ, con đường Phan Văn Trị...
Lần nay đến cậu thấy người đàn ông đó không ở một mình, mà còn có 2 thằng đi wave hôm nọ. Một thằng 16 - 17 tuổi, còn thằng kia có vẻ lớn hơn chắc cũng độ 20 hay 21 gì đó. Nó bước lại 2 thằng liền quay qua nhìn nó và thằng lớn gọi người đàn ông đó:
" Ba! Thằng nhóc hôm bữa nó đến nữa kìa. "
Ông quay sang, nhìn cái nhìn ngạc nhiên. Khi Khang bước đến - " Chào chú "
Người đàn ông: " Sao thằng nhóc, tao không ngờ mày lại đến sớm hơn dự định "
Khang đứng chết lặng vì không biết mở lời làm sao. Nó không có dự tính đến chuyện có 2 thằng kia ở đây. Thấy cu cậu bối rồi và im lặng, người đàn ông nói tiếp:
" Có chuyện gì? Mày đến tìm tao muốn xin tao cái gì? Cần tiền ăn cơm hả nhóc? Nhưng tao nói trước là không có gì cho không biếu không đâu. "
Khang cự lại: " Cháu không cần tiền, nhưng sao chú biết cháu cần chú giúp "
" Haha " - Người đàn ông cười với một vẻ khoái chí: " Tao hai thứ tóc trên đầu rồi nhóc à! Nếu không có chuyện nhờ vả tao thì mày đâu có lễ phép đến vậy! "
Khang lại 1 lần nữa im lặng vì bị bắn trúng tim đen. Người đàn ông đó tiếp tục nói với một giọng nghiêm trọng hơn:
" Mày đến đây không xin tiền, thế mày muốn tao giúp mày về cái gì? Nhưng cái gì thì cái, tao không cho không ai cái gì đâu. Suy nghĩ kỹ đi nhá "
Sau một hồi im lăng đắn đo. Khang mới mở miệng nói: " Cháu bị một đám trong trường đòi đánh, ngày mai tụi nó kéo xóm nó lên. Cháu không có quen ai giang hồ để nhờ cả..."
Những lời đó gây hiệu ứng bất ngờ, dường như nó mới làm một trò cười thiệt vui, 3 cha con đó bật cười thành tiếng rất to. Người đàn ông có vẻ khoái chí:
"Giang hồ cỡ nào" - "haha" - " mày làm tao cười vỡ bụng quá thằng nhóc. Nhưng tao nói trước là có điều kiện đổi lại đấy nhá. Một đổi hai đồng ý không nhóc "
" Một đổi hai " - Khang kháng cự
" Sao không chịu hả nhóc? "
Khang cũng đã hết cách chọn lựa, không biết người đàn ông đó cần gì nhưng nếu người đàn ông đó không giúp thì ngày mai làm sao dám tới trường:
" Ờ thì cũng đc ạ. Nhưng điều kiện gì mới được ? " - Khang cố hỏi
" Điều đầu tiên là trưa thứ 6 mày lên đây tao sẽ nói. Bây giờ mày về đi, ngày mai mấy giờ mày tan học "
" 11h, con học trường Hà Huy Tập, nhưng buổi sáng 7h vào học làm sao cháu dám vào " - Khang phân bày
Người đàn ông nói với 1giọng chua chát: " Mày ngu thế! Mày đi học trễ tí, nó làm được gì mày. Ngày mai 11h phải không. Đứng trong trường khi nào thấy 2 thằng này lên thì mày đi ra. Đi ra sớm nó đánh bỏ mẹ mày tao đ' biết nhá! "
" Dạ! Vậy xin phép chú cháu về. Hai anh em về " - Khang quay đầu và bắt đầu đi về nhà.
Thằng nhỏ đứng bên phải người đàn ông hỏi khi Khang quay đi: " Ba! Nó là đứa nào vậy ba. Ngày mai con với anh hai lên trường nó hả? "
Người đàn ông đăm chiêu nhìn theo cu cậu: " Uhm! Mai mày với thằng Lỳ lên đó đi. Tao nhìn mặt thằng nhóc này quen lắm. "
..........
Hôm sau cậu làm theo lời người đàn ông, cậu cố tình đi học trễ để tránh mặt tụi thằng Văn. Đến chiều về, cậu lại làm theo lời người đàn ông một lần nữa đứng từ trong trường nhìn ra. Tụi thằng Văn đang nói gì đó với mấy thằng mặc đồ thường, có cả thắng Bắc kì cũng đứng đó nữa. Thằng Văn vừa nói gì với tụi kia vừa chỉ mặt nó.
Cái tiếng chua chát từ cái bô chiếc wave của hai thằng con của người đàn ông từ đằng xa vọng tới. Nó bắt đầu xách cặp và đi ra. Đám tụi thằng Văn cũng đã sửa soạn tư thế để chào đó nó ra. Nó nghĩ nếu không nhờ hai thằng kia chắc nó sẽ no đòn. Chiếc wave dừng lại trước cổng trường, vừa tới thì cái đám theo nó nghĩ là xóm của thằng Văn bước tới hỏi với một thái độ nể sợ.
Thằng nhuộm tóc vàng ra dáng đại ca nhất đám đó hỏi 2 thằng con của người đàn ông:
" Anh Lỳ lên đây kiếm ai hả? "
Thằng lớn con trai ông không nói gì chỉ hất đầu về phía Khang. Thằng tóc vàng tiếp tục hỏi:
" Ủa nó là em của anh hả anh Lỳ? "
Thằng nhỏ lên tiếng: " Uhm! Nó em tao, thì sao? Tụi mày lên đây đánh nó hả ? "
Lỳ tiếp lời: " Tụi mày số quá ha? Kéo lên đây cả đám "
Thằng tóc vàng phân trần: " Dạ đâu có, tại thằng đó nó đánh em của em trước. Thằng em của em về nói là bị đánh..." Chưa nói hết câu thì Khang đã lên tiếng để thanh minh:
" Nó kiếm chuyện với em trước "
Lỳ nói với giọng răn đe: " Giờ tao đ' cần biết nó đánh trước hay thằng kia đánh trước. Nó em tao, thằng nào ở đây đụng đến nó tao chém chết m. thằng đó "
Cả đám tụi thằng Văn im lặng. Lỳ kêu cu cậu: " Lên xe về "
Khang leo lên xe, Lỳ rồ ga phóng một cái vèo về hướng Hoàng Hoa Thám trước sự bàng hoàng của đám thằng Văn...
_____ hết chương 1 _____