...¶<ø§...
21-07-2010, 08:26 AM
By My Side
Author: Kos- Ngọc Anh
Rating: K+
Genre: chả biết nữa =.=
Summary: du học kéo theo nhiều rắc rối phát sinh :))
Status: On going...
Warning: Truyện chỉ được post lên matnauhoctro.com, tất cả những nơi khác, nếu có post, sẽ là đạo fic, hy vọng mọi người tôn trọng tác giả, tôn trọng cả tác phẩm của tác giả nữa
P.s: Mong là mọi người ủng hộ fic nhiệt tình... hihi :D
**
I. Vị khách quen mà lạ
Lơ mơ, Linh đưa tay với lấy chiếc điện thoại như một phản xạ có điều kiện – dậy – lấy điện thoại – xem tin nhắn. Và thực sự thì nó cũng chưa hiểu tại sao lại có thể sản sinh ra cái phản xạ ấy… Lờ đờ, nó nhìn cái màn hình chỉ có mấy con heo đang cười toe toét, bất giác thấy một chút hụt hẫng chẳng phù hợp cho một ngày đẹp trời – có lẽ - mới bắt đầu.
Mẹ vẫn bảo giờ giấc của nó không tốt, rồi thì người ta bình minh từ 7 giờ sáng, còn con mình đến 4-5 tiếng sau mới thấy mặt trời. Ôi… mẹ … nó thoáng cười buồn, có lẽ giờ giấc của nó không ổn ở Việt Nam, nhưng ở đây, ở cái nước Anh xa xôi này, nó lại là một trong những người đầu tiên nhìn mặt trời lên(nếu có thể). Trước đây chưa bao giờ nó có cảm giác trống trải thế này, khi mà ngày nào cũng phải tự thức dậy, ngồi ăn qua loa hoặc uống chút nước gọi là ăn sáng một mình, rồi đến trường, và lại tiếp tục ăn những bữa ăn đơn điệu, đi trên những con đường xa lạ. Và….
Bước xuống giường, Linh cố gắng nhẹ nhàng để khỏi đánh thức cô bạn cùng phòng – người mà ngày nào cũng phải 2-3 giờ đêm mới lảo đảo trở về với thân mình đặc mùi rượu. Vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt,… nó nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân trong chiếc gương trên tường. Đã gần một tháng trôi qua từ ngày nó bắt đầu cuộc sống tại đây, và trước mắt nó bây giờ là một cô gái đã sụt 5kg so với một tháng trước đây.
Mái tóc cắt ngắn đã dài thêm một chút, và đôi mắt nâu đen có gì đó sâu thẳm hơn, dù chưa rõ ràng cho lắm. Nó chợt nhớ những lúc bà chị làm tóc nó lung tung beng chỉ để cho vui, nhớ những khi mẹ cằn nhằn về việc phòng ốc bừa bộn, nhớ những tin nhắn ngắn ngủi nhưng thân quen từ một người-rất-đặc-biệt..
Khẽ lắc đầu, Linh cố xua đi những ý nghĩ đầy tính hướng-về-quá-khứ kia. Nó nhanh nhẹn mặc quần áo, xếp lại sách vở, vội khoác chiếc balo lên, bước khỏi phòng. 5h sáng… và con đường nó đi vắng vẻ một cách yên bình. Làn không khí lạnh mát khiến nó thêm tỉnh táo, mỉm cười, nó bước nhanh hơn.
Điện thoại rung… có tin nhắn…
“Chào heo! Ngày mới cố gắng hơn nhé!Ilu”
**
“Tin nhắn đã được gửi tới W.i.f”
Đút điện thoại vào túi, rồi hơi chần chừ, Nhật lại lôi điện thoại ra, nhìn vào màn hình – nơi có 2 người đang khoác vai nhau cười hết cỡ - một là nó, còn lại là Linh, nó thoáng cười. Gần một tháng rồi …
Bất giác, nó nhìn tờ giấy gấp sao hôm nay đang ở trong chiếc hộp nhỏ…
“Gấu! Một ngày mới tốt lành! Nghiêm cấm lăng nhăng!”
-Ê Nhật! Mày có định ăn gì không đấy!? Lát vào giờ lại gục vì đói bây giờ!
Hơi giật mình, nó nói lớn hơn bình thường:
-Uh uh! Có chứ thằng này..
-Sao đấy! Lại nhớ em nào ah!? Cần tao giúp gì không!? – Hoàng nháy mắt, nhìn đểu nó
- Uh! Nhớ một em! Nhưng em này thì tao không cho mày lại gần đâu! – Nhật cười, vỗ vai thằng bạn thân
-Sao mày không nhân cơ hội này “lăng nhăng” một xíu xìu xiu nhỉ!? Linh nó làm sao biết được chứ! Mày…
-Thôi ăn đi! Tao không muốn lăng nhăng vớ vẩn – Nhật thở dài, nói câu nó đã nói 10 lần một ngày trong hơn 20 ngày qua
-Nhật!! Sao trên đời lại sinh ra thằng như mày nhỉ!? Tao xúc động quá! – Hoàng đập mạnh vai Nhật, mắt-ướt-long-lanh, và nói câu nó đã nói 10 lần trong hơn 20 ngày qua, sau mỗi câu Nhật vừa nói
- Tha cho tao đi!!
**
-Tôi sắp đi rồi đấy! – Linh nhìn nó, lạ lùng – Có nhớ tôi không?
-Tất nhiên là có rồi, hỏi ngốc quá đấy! Đúng là heo có khác! – Nhật cười, đáp nhẹ tênh
-Làm sao tôi biết được chứ! – Linh nói – Liệu có chờ được tôi không? 4 năm cơ đấy!
- 4 năm, 1-2 năm về một lần, có gì mà không chờ được chứ!
Im lặng… Linh quay sang nhìn thẳng vào mắt nó, vẫn đôi mắt nâu sậm ánh lên tia nhìn xuyên
suốt… Linh cười, vẫn nụ cười bâng quơ mà chắc chắn nó sẽ nhớ vô cùng, dù không nói ra… Nó muốn ôm lấy cô, muốn giữ cô mãi mãi ở cạnh mình, không đi đâu cả, dù hiểu rằng không thể có chuyện như thế.
-Tôi cũng sẽ nhớ người yêu lắm!
-…
-Cho tôi… ôm nhé! – Linh ngập ngừng
Và nó chợt nghe tim mình vỡ òa, chợt thấy bản thân tự động kéo cô lại, chợt cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết hơi ấm thân quen kia, chợt vùi mặt vào bờ vai nọ, cố gắng ghi nhớ mùi hương người ấy… nó không tuyệt vọng, không bi thương, đơn giản, phải, đơn giản là nhớ, nhớ vô cùng..
**
-Tôi sẽ làm cho người yêu 1000 ngôi sao, mỗi ngày mở một ngôi sao xem tôi viết gì ở trong.. như thế.. người yêu sẽ không quên tôi đâu, nhỉ!? – Linh cười, nhìn khuôn mặt nghệt ra của Nhật
- Uh! Tất nhiên rồi! – Cậu cười – Tôi cũng sẽ không để con heo quên tôi đâu!
-Heo cái đầu mi! Hừ.. Mà định làm gì!?
-Mỗi ngày một niềm vui!!! – Nhật cười toe toét, mặc kệ vẻ mặt không-hiểu-gì của nó
**
Linh nhét chiếc balo vào tủ, khóa lại, uể oải ngồi xuống nhâm nhi tách cà phê nóng. Nhìn quanh khu vực đầy những kệ sách cao nhất, nó tự tính toán những việc cần làm. Chẳng phải ngẫu nhiên mà nó lại ở đây. Thư viện này là nơi nó làm thêm từ 6h sáng đến 9h, rồi từ 6h tối đến 10 h đêm các ngày lẻ trong tuần, với trách nhiệm trông coi hàng nghìn cuốn sách, và đảm bảo nơi này luôn dễ coi nhất. Cũng may là các giờ học của nó chủ yếu vào buổi chiều, nên công việc cũng dễ sắp xếp hơn.
Đặt tách cà phê xuống, nó bắt đầu quét dọn quanh khu vực bàn ghế cho khách.
7h.. thư viện bắt đầu mở cửa. Nó ngồi vào bàn, nhìn lại cái tin nhắn hồi sáng, tự nhủ bản thân cố gắng..
7h05p.. “cạch” – tiếng cánh cửa cũ kĩ mở ra. Vị khách đầu tiên, cũng như bao ngày thứ 3 khác, là một thanh niên có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt xanh lơ thông minh,… có lẽ với nhiều người, anh ta là một chàng trai có sức hấp dẫn lớn, còn với một đứa chuyên nghe “Let it be” đến mức phớt đời như Linh, anh, nói nôm na, chỉ có cái mã bề ngoài mà thôi.
Nó khẽ gật đầu chào vị khách nó rồi lại tiếp tục nhâm nhi tách cà phê đã nguội từ lâu.
-Do you have the “Fierce Childhood” here??[ Các vị có cuốn “tuổi thơ dữ dội” không!? ] – một giọng nói trầm vang lên từ vị khách quen mà lạ
-the "Fierce Childhood"? –Nó nhướn mày, hình như nó chưa bao giờ nghe tên tác phẩm này thì phải – Do you know its author??[ Anh biết tác giả của nó chứ!?]
-Er… I’m not sure.. [ Tôi không chắc ] – Anh lúng túng đáp – Ah! He’s Vietnamese!! That may help![Ah! Ông ta là người Việt Nam! Hẳn là nó có thể gợi ý một chút ]
- Fi..er..ce.. Childhood… - Nó nhíu mày lẩm bẩm, Việt Nam ah, vậy thì cớ gì nó không biết chứ!
Bingo!! Chẳng thể ngờ cách dịch word by word lại có ngày hiệu quả! “Tuổi thơ dữ dội” ư!? Anh ta làm gì mà lại tìm nó nhỉ!?
-Well, we don’t have that novel here!! [ Chúng tôi không có cuốn đó!] – Linh đáp, nhìn khuôn mặt thất vọng của vị khách nọ, nó chợt thấy.. mủi lòng (!?), đôi vai rộng hơi trùng xuống, anh chậm rãi quay đi với tiếng cảm ơn ỉu xìu
- But… [ nhưng.. ]- nó chợt nói, mà chẳng hiểu sao mình lại lên tiếng làm gì
- Yeah!? – Anh quay lại, nhìn nó thắc mắc
- I have one at home! And .. ya.. may be, you want to borrow it? [ Tôi có một cuốn ở nhà! Uhm.. có lẽ, anh muốn mượn nó chứ? ] – nó nhún vai đáp
Đôi mắt vị khách nọ sáng lên lạ lẫm, khiến nó có cảm tưởng mình vừa mới nhìn thấy một bầu trời xanh có sao. Vâng! Trời xanh có sao! Mỉa mai thay cho cái ví von của nó.
-Oh!! Thanh you so muchhhhhhhhh – Anh nói, giọng hồ hởi
-you’re welcome! You can come here on Thursday, or Saturday, or the next Tuesday, and… [ không có gì! Anh có thể tới đây vào thứ 5, thứ 7, hoặc thứ 3 tuần sau, và… ] – nó tiếp tục
- No no! Can I have it today? Well.. you can give me your address, and.. oh, if you don’t want, we can meet here or somewhere else… well, I need it, you know, as soon as possible and… [ Không không! Tôi có thể lấy nó hôm nay chứ!? Cô có thể cho tôi địa chỉ, hoặc… ah, nếu không muốn vậy, ta có thể gặp ở đây hoặc đâu đó … uhm.. tôi cần nó, cô biết đây, càng sớm càng tốt, và… ] – Anh nói nhanh, và nhiều quá mức cần thiết
- Okay okay! – Linh ngắt lời anh, cảm thấy mệt khi nghe một tràng tiếng Anh tuôn trào cạnh tai mình – Can you be at the Cambridge University at 3pm? [Anh có thể đến đại học Cambridge vào 3 giờ chiều nay chứ!?]
-I study there! – Vị khách nọ đáp, có vẻ hơi chưng hửng
- Then we’ll meet at the library, 3pm, okay!?[ Vậy chúng ta sẽ gặp ở thư viện trường, 3 giờ chiều, được chứ!? ] – Nó nói, mặc kệ vẻ mặt của anh ta
- Yeah! Sure.. Thanks [ Vâng! Tất nhiên! Cảm ơn! ] – Anh gật đầu, hơi giật cục, lúng túng quay về phía cửa
Nhìn vị khách rời đi, Linh chợt thấy buổi sáng hôm nay sao mà mệt thế …
“Người yêu ah.. tôi cũng muốn cố lắm! Nhưng quả thực là trên đời lắm thứ oải quá quá!!”
Author: Kos- Ngọc Anh
Rating: K+
Genre: chả biết nữa =.=
Summary: du học kéo theo nhiều rắc rối phát sinh :))
Status: On going...
Warning: Truyện chỉ được post lên matnauhoctro.com, tất cả những nơi khác, nếu có post, sẽ là đạo fic, hy vọng mọi người tôn trọng tác giả, tôn trọng cả tác phẩm của tác giả nữa
P.s: Mong là mọi người ủng hộ fic nhiệt tình... hihi :D
**
I. Vị khách quen mà lạ
Lơ mơ, Linh đưa tay với lấy chiếc điện thoại như một phản xạ có điều kiện – dậy – lấy điện thoại – xem tin nhắn. Và thực sự thì nó cũng chưa hiểu tại sao lại có thể sản sinh ra cái phản xạ ấy… Lờ đờ, nó nhìn cái màn hình chỉ có mấy con heo đang cười toe toét, bất giác thấy một chút hụt hẫng chẳng phù hợp cho một ngày đẹp trời – có lẽ - mới bắt đầu.
Mẹ vẫn bảo giờ giấc của nó không tốt, rồi thì người ta bình minh từ 7 giờ sáng, còn con mình đến 4-5 tiếng sau mới thấy mặt trời. Ôi… mẹ … nó thoáng cười buồn, có lẽ giờ giấc của nó không ổn ở Việt Nam, nhưng ở đây, ở cái nước Anh xa xôi này, nó lại là một trong những người đầu tiên nhìn mặt trời lên(nếu có thể). Trước đây chưa bao giờ nó có cảm giác trống trải thế này, khi mà ngày nào cũng phải tự thức dậy, ngồi ăn qua loa hoặc uống chút nước gọi là ăn sáng một mình, rồi đến trường, và lại tiếp tục ăn những bữa ăn đơn điệu, đi trên những con đường xa lạ. Và….
Bước xuống giường, Linh cố gắng nhẹ nhàng để khỏi đánh thức cô bạn cùng phòng – người mà ngày nào cũng phải 2-3 giờ đêm mới lảo đảo trở về với thân mình đặc mùi rượu. Vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt,… nó nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân trong chiếc gương trên tường. Đã gần một tháng trôi qua từ ngày nó bắt đầu cuộc sống tại đây, và trước mắt nó bây giờ là một cô gái đã sụt 5kg so với một tháng trước đây.
Mái tóc cắt ngắn đã dài thêm một chút, và đôi mắt nâu đen có gì đó sâu thẳm hơn, dù chưa rõ ràng cho lắm. Nó chợt nhớ những lúc bà chị làm tóc nó lung tung beng chỉ để cho vui, nhớ những khi mẹ cằn nhằn về việc phòng ốc bừa bộn, nhớ những tin nhắn ngắn ngủi nhưng thân quen từ một người-rất-đặc-biệt..
Khẽ lắc đầu, Linh cố xua đi những ý nghĩ đầy tính hướng-về-quá-khứ kia. Nó nhanh nhẹn mặc quần áo, xếp lại sách vở, vội khoác chiếc balo lên, bước khỏi phòng. 5h sáng… và con đường nó đi vắng vẻ một cách yên bình. Làn không khí lạnh mát khiến nó thêm tỉnh táo, mỉm cười, nó bước nhanh hơn.
Điện thoại rung… có tin nhắn…
“Chào heo! Ngày mới cố gắng hơn nhé!Ilu”
**
“Tin nhắn đã được gửi tới W.i.f”
Đút điện thoại vào túi, rồi hơi chần chừ, Nhật lại lôi điện thoại ra, nhìn vào màn hình – nơi có 2 người đang khoác vai nhau cười hết cỡ - một là nó, còn lại là Linh, nó thoáng cười. Gần một tháng rồi …
Bất giác, nó nhìn tờ giấy gấp sao hôm nay đang ở trong chiếc hộp nhỏ…
“Gấu! Một ngày mới tốt lành! Nghiêm cấm lăng nhăng!”
-Ê Nhật! Mày có định ăn gì không đấy!? Lát vào giờ lại gục vì đói bây giờ!
Hơi giật mình, nó nói lớn hơn bình thường:
-Uh uh! Có chứ thằng này..
-Sao đấy! Lại nhớ em nào ah!? Cần tao giúp gì không!? – Hoàng nháy mắt, nhìn đểu nó
- Uh! Nhớ một em! Nhưng em này thì tao không cho mày lại gần đâu! – Nhật cười, vỗ vai thằng bạn thân
-Sao mày không nhân cơ hội này “lăng nhăng” một xíu xìu xiu nhỉ!? Linh nó làm sao biết được chứ! Mày…
-Thôi ăn đi! Tao không muốn lăng nhăng vớ vẩn – Nhật thở dài, nói câu nó đã nói 10 lần một ngày trong hơn 20 ngày qua
-Nhật!! Sao trên đời lại sinh ra thằng như mày nhỉ!? Tao xúc động quá! – Hoàng đập mạnh vai Nhật, mắt-ướt-long-lanh, và nói câu nó đã nói 10 lần trong hơn 20 ngày qua, sau mỗi câu Nhật vừa nói
- Tha cho tao đi!!
**
-Tôi sắp đi rồi đấy! – Linh nhìn nó, lạ lùng – Có nhớ tôi không?
-Tất nhiên là có rồi, hỏi ngốc quá đấy! Đúng là heo có khác! – Nhật cười, đáp nhẹ tênh
-Làm sao tôi biết được chứ! – Linh nói – Liệu có chờ được tôi không? 4 năm cơ đấy!
- 4 năm, 1-2 năm về một lần, có gì mà không chờ được chứ!
Im lặng… Linh quay sang nhìn thẳng vào mắt nó, vẫn đôi mắt nâu sậm ánh lên tia nhìn xuyên
suốt… Linh cười, vẫn nụ cười bâng quơ mà chắc chắn nó sẽ nhớ vô cùng, dù không nói ra… Nó muốn ôm lấy cô, muốn giữ cô mãi mãi ở cạnh mình, không đi đâu cả, dù hiểu rằng không thể có chuyện như thế.
-Tôi cũng sẽ nhớ người yêu lắm!
-…
-Cho tôi… ôm nhé! – Linh ngập ngừng
Và nó chợt nghe tim mình vỡ òa, chợt thấy bản thân tự động kéo cô lại, chợt cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết hơi ấm thân quen kia, chợt vùi mặt vào bờ vai nọ, cố gắng ghi nhớ mùi hương người ấy… nó không tuyệt vọng, không bi thương, đơn giản, phải, đơn giản là nhớ, nhớ vô cùng..
**
-Tôi sẽ làm cho người yêu 1000 ngôi sao, mỗi ngày mở một ngôi sao xem tôi viết gì ở trong.. như thế.. người yêu sẽ không quên tôi đâu, nhỉ!? – Linh cười, nhìn khuôn mặt nghệt ra của Nhật
- Uh! Tất nhiên rồi! – Cậu cười – Tôi cũng sẽ không để con heo quên tôi đâu!
-Heo cái đầu mi! Hừ.. Mà định làm gì!?
-Mỗi ngày một niềm vui!!! – Nhật cười toe toét, mặc kệ vẻ mặt không-hiểu-gì của nó
**
Linh nhét chiếc balo vào tủ, khóa lại, uể oải ngồi xuống nhâm nhi tách cà phê nóng. Nhìn quanh khu vực đầy những kệ sách cao nhất, nó tự tính toán những việc cần làm. Chẳng phải ngẫu nhiên mà nó lại ở đây. Thư viện này là nơi nó làm thêm từ 6h sáng đến 9h, rồi từ 6h tối đến 10 h đêm các ngày lẻ trong tuần, với trách nhiệm trông coi hàng nghìn cuốn sách, và đảm bảo nơi này luôn dễ coi nhất. Cũng may là các giờ học của nó chủ yếu vào buổi chiều, nên công việc cũng dễ sắp xếp hơn.
Đặt tách cà phê xuống, nó bắt đầu quét dọn quanh khu vực bàn ghế cho khách.
7h.. thư viện bắt đầu mở cửa. Nó ngồi vào bàn, nhìn lại cái tin nhắn hồi sáng, tự nhủ bản thân cố gắng..
7h05p.. “cạch” – tiếng cánh cửa cũ kĩ mở ra. Vị khách đầu tiên, cũng như bao ngày thứ 3 khác, là một thanh niên có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt xanh lơ thông minh,… có lẽ với nhiều người, anh ta là một chàng trai có sức hấp dẫn lớn, còn với một đứa chuyên nghe “Let it be” đến mức phớt đời như Linh, anh, nói nôm na, chỉ có cái mã bề ngoài mà thôi.
Nó khẽ gật đầu chào vị khách nó rồi lại tiếp tục nhâm nhi tách cà phê đã nguội từ lâu.
-Do you have the “Fierce Childhood” here??[ Các vị có cuốn “tuổi thơ dữ dội” không!? ] – một giọng nói trầm vang lên từ vị khách quen mà lạ
-the "Fierce Childhood"? –Nó nhướn mày, hình như nó chưa bao giờ nghe tên tác phẩm này thì phải – Do you know its author??[ Anh biết tác giả của nó chứ!?]
-Er… I’m not sure.. [ Tôi không chắc ] – Anh lúng túng đáp – Ah! He’s Vietnamese!! That may help![Ah! Ông ta là người Việt Nam! Hẳn là nó có thể gợi ý một chút ]
- Fi..er..ce.. Childhood… - Nó nhíu mày lẩm bẩm, Việt Nam ah, vậy thì cớ gì nó không biết chứ!
Bingo!! Chẳng thể ngờ cách dịch word by word lại có ngày hiệu quả! “Tuổi thơ dữ dội” ư!? Anh ta làm gì mà lại tìm nó nhỉ!?
-Well, we don’t have that novel here!! [ Chúng tôi không có cuốn đó!] – Linh đáp, nhìn khuôn mặt thất vọng của vị khách nọ, nó chợt thấy.. mủi lòng (!?), đôi vai rộng hơi trùng xuống, anh chậm rãi quay đi với tiếng cảm ơn ỉu xìu
- But… [ nhưng.. ]- nó chợt nói, mà chẳng hiểu sao mình lại lên tiếng làm gì
- Yeah!? – Anh quay lại, nhìn nó thắc mắc
- I have one at home! And .. ya.. may be, you want to borrow it? [ Tôi có một cuốn ở nhà! Uhm.. có lẽ, anh muốn mượn nó chứ? ] – nó nhún vai đáp
Đôi mắt vị khách nọ sáng lên lạ lẫm, khiến nó có cảm tưởng mình vừa mới nhìn thấy một bầu trời xanh có sao. Vâng! Trời xanh có sao! Mỉa mai thay cho cái ví von của nó.
-Oh!! Thanh you so muchhhhhhhhh – Anh nói, giọng hồ hởi
-you’re welcome! You can come here on Thursday, or Saturday, or the next Tuesday, and… [ không có gì! Anh có thể tới đây vào thứ 5, thứ 7, hoặc thứ 3 tuần sau, và… ] – nó tiếp tục
- No no! Can I have it today? Well.. you can give me your address, and.. oh, if you don’t want, we can meet here or somewhere else… well, I need it, you know, as soon as possible and… [ Không không! Tôi có thể lấy nó hôm nay chứ!? Cô có thể cho tôi địa chỉ, hoặc… ah, nếu không muốn vậy, ta có thể gặp ở đây hoặc đâu đó … uhm.. tôi cần nó, cô biết đây, càng sớm càng tốt, và… ] – Anh nói nhanh, và nhiều quá mức cần thiết
- Okay okay! – Linh ngắt lời anh, cảm thấy mệt khi nghe một tràng tiếng Anh tuôn trào cạnh tai mình – Can you be at the Cambridge University at 3pm? [Anh có thể đến đại học Cambridge vào 3 giờ chiều nay chứ!?]
-I study there! – Vị khách nọ đáp, có vẻ hơi chưng hửng
- Then we’ll meet at the library, 3pm, okay!?[ Vậy chúng ta sẽ gặp ở thư viện trường, 3 giờ chiều, được chứ!? ] – Nó nói, mặc kệ vẻ mặt của anh ta
- Yeah! Sure.. Thanks [ Vâng! Tất nhiên! Cảm ơn! ] – Anh gật đầu, hơi giật cục, lúng túng quay về phía cửa
Nhìn vị khách rời đi, Linh chợt thấy buổi sáng hôm nay sao mà mệt thế …
“Người yêu ah.. tôi cũng muốn cố lắm! Nhưng quả thực là trên đời lắm thứ oải quá quá!!”