Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Hẹn gặp lại anh



o0o_strawberry_o0o
18-07-2010, 11:36 PM
Hẹn gặp lại anh

Tác giả: strawberry
Thể loại: yêu đương linh tinh vớ vẩn của bọn đc gọi là teen bj h hehe
Tình trạng: đang viết
(Chỉ có 10% lấy nguyên liệu từ đời thực thoy hjhj)



Chap 1: 30 ngày thật quá ít để yêu
- Bao h c về?
- C hok về nữa đâu!
- ? C nói thật hay nói đùa đây?
- C hok đùa đâu
- Sao lại hok về nữa? C học luôn ở trong đấy ak?
- Hok. Hok học nữa
- Uhm. C có biết quyết định của c đồng nghĩa vs ciệc đã quyết định việc j hok?
- C hok bjt. V nói xem nào
- C có bjt chỗ c và chỗ v ở hiện nay cách nhau bao xa hok?
- 100km. Thì sao chứ?
- C muốn ở xa v đến thế cơ ak?
- Hok phải. Nhưng c chán ka oy
- Uhm. Ka chán lắm. Nhưng v đang ở ka. C có bjt là từ ngày yêu nhau v chưa gặp c ngày nào và cũng sẽ hok đc gặp c nữa hok?
- Ak. C hiểu oy. V muốn ct chứ j
- Hok phải v muốn mà cái quyết định of c đã nói lên điều đó!!!
……..
T5/15/07/2010: đó có lẽ là những dòng tin nhắn cuối cùng giữa nó vs ng` đc gọi là tình yêu bé nhỏ của nó. Nó hiểu cái quyết định of c nó. Nó bjt cái quyết định ấy sẽ dẫn đến cái j. Quan trọng chỉ là ai sẽ nói ra điều đó trước thôi. Nó thực sự hok muốn viết ra những dòng tin nhắn ấy, nhưng sự thật là như thế. Tất cả đều như những j nó ngĩ trước khi yêu. Nó bjt yêu c thì sẽ có ngày ct nhưng nó hok ngờ cái ngày ấy lại đến sớm như vậy và lại buồn như vậy. Trước khi yêu, nó là 1 đứa con gái có cá tính, có lí trí và đã từng khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng sẽ không bao h khóc khi ct người yêu. Nhưng có lẽ nó đã nhầm về chính bản thân nó. Nó đã không còn như trước nưũa khi đã yêu c. Chẳng bjt từ bao h nó đac trở nên yếu đuối như thế này, chẳng bjt vì sao chia ng` yêu nó đã khóc, khóc, khóc và thức cả đêm. Đúng là đời chẳng ai bjt đc chữ ngờ cả. Nó mân mê cái điện thoại chỉ chờ tiếng chuông báo tin nhắn từ c. Nhưng có lẽ nó có chờ đến sang năm thì cũng không có đâu. Mệt nhoài, nó thiếp đi lúc nào mà không bjt, nhưng trước khi nhắm mắt lại thì cái hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu nó vẫn là hình ảnh of c
……………..
T6/16/07/2010: Sáng sứom thức dậy, đầu óc nó vẫn chưua định hình đc những điều đã xảy ra tối hôm qua. Nó vẫn làm công việc hàng sáng nó làm. Đi tìm cái điện thoại để đọc tin nhắn of c yêu. Nhưng hôm nay thì chỉ có 1 dòng chữ: không có sự kiện mới. hjx hjx. Có lẽ đến bây h nó mới quay trở lại thực tại, trở về với 1 sự thật phũ phàng: tình yêu of nó đã quyết định rời bỏ nó 1 cách không thương tiếc, để về vs miền đất thân yêu of c nó, nơi có gia đinh+…( ai mà bjt đc) Uể oải, mệt mỏi, nó mong tất cả chỉ như là 1 giấc mơ. Mong những hình ảnh of c chỉ là giấc mơ đẹp, chỉ có trong mơ, để nó tinh dậy thì sẽ biến mất. Nhưng đâu có đc như vậy. Cái hình ảnh of c vẫn cứ lởn vởn trong đầu óc nó, len lỏi vào từng ngăn trái tim nó. Có nhiều điều người ta không thể tự giải thjx đc khi yêu và h nó cũng lâm vào tình trạng ấy. Nó không hiểu vì sao yêu lại biến nó thành 1 con ng` khác, yêu đuối và dáng thương hại đến như vậy. Chỉ có 1 điều nó hiểu nhưng nó cũng khó có thể chấp nhận đc: thật khó để chia tay, để quên đi 1 ng` khi mà trái tim ta vẫn còn yêu ng` đó nhiều lắm.
Tối t6/16/07/2010: tin bão khẩn cấp, cơn bão số 1. Gió cấp 12, giật trên cấp 13,14; biển động dữ dội. Nó cũng chẳng thèm quan tâm. Vì trong lòng nó cũng đang sẵn có bão lòng oy, thậm chí còn to hơn cả bão of ông trời cơ. Hôm nay nó không chơi bài cùng chị, cũng không thèm onl nữa. Thực chất là nó chỉ muốn nằm, muốn nge nhạc, chỉ muốn đc 1 mình thôi. Vì càng nge những lời an ủi thì nó càng thấy buồn và càng chỉ muốn khóc thôi. Tối hôm ấy trời mưa to. Ông trời ơi thật là bất công. Ông đã không cho nó những j nó muốn mà khi nó buồn, ông càng bắt nó buồn thêm. Nó không hiểu vì sao chỉ 30 ngỳa thôi, chỉ khoảng thời gian ít ỏi thế thôi cũng đủ làm nó buồn và suy nhgĩ nhiều đến vậy. Thực sự là nó không muốn quên đi hình ảnh của người con trai ấy, và tính đến thời điểm đó, nó cũng không thể quên đc. Vì trái tim nó còn yêu anh nhiều lắm!!!


Chap 2: Như thường lệ, sau cơn mưa trời lại sáng
Chiều t7/17/07/2010: Bão về. Gió to lắm, mưa cũng nhiều lắm. Nhưng có lẽ gió to vậy đã cuốn đi hết bao suy tư buồn phiền trong nó. Nó vẫn chỉ là 1 cô bé 16t. Cuộc đời nó phía trước vẫn còn rộng mở lắm. Nó vẫn còn tương lai, còn nhiều dự định đang chờ đợi. Và nó không thể sống mãi trong quá khứ, không thể để chuyện đấy ncản bước tiến of nó nữa. Và chú lùn ơi, dù không muốn nhưng bạch tuyết phải quên chú lùn thôi( vì chính chú lùn đã làm việc ấy vs bạch tuyết) Hay nói cách khác, bạch tuyết sẽ cho chú lùn vào trong tur kính, khoá kín vào 1 ngăn of trái tim, tạm thời quên đi để tiếp ỵuc bước, tiếp tục sống
16t-vừa bị ng` yêu đá sau 30 ngày yêu, không xinh đẹp, không có tào năng j nổi trội. và nó quyết định sẽ refresh bản thân. Sẽ thành 1 con người hoàn hảo hơn. Thay cho việc suốt ngày lên mạng thì nó đã học nấu ăn. Thật khó vs 1 con bé vụng về, vốn chẳng bao h phải làm việc j như nó. Nhưng nó vẫn sẽ cố gắng, vì tính nó là thế mà, đã làm sẽ làm tới cùng. Nó học nấu ăn. Không ai tin đc. Thầy dạy của nó là mẹ và địa điểm thực hành là cái bếp nho nhỏ xinh xinh. Ngày đầu tiên nó học nhặt rau+ luộc rau. Thật là đơn giản!!!( vì mẹ cho nhặt rau ngót mà) Những ngày tiếp theo thì mức độ khó tăng dần lên. Nào là trứng ốp là, trứng bắc, thịt rán, cá rán,…
Và nó cũng cho rằng việc nấu ăn không có mấy khó khăn ngoài việc mỡ bắn đầy và đứt tay vài lần ^^
Nó cố làm nhiều việc, tìm nhiều cái để học, cố làm cho cái tháng hè này thêm bận rộn chỉ với 1 mục đích mong quên đc chú lùn thân yêu. Cái điều ấy thật khó có thể chấp nhận nhưng nó phải nói rằng đến lúc ấy, nó vẫn còn yêu chú lùn, và những việc nó làm chỉ để lấp đầy khoảng trống, để không có thời gian suy nghĩ về ng` mà ai cũng bjt là ai đấy. Vì là thoả thuận sau khi chia tay vẫn là bạn, nó giữ theo lời nói( mặc kệ người kia ntn) Tuy nhiên nó cũng không muốn nhìn thấy mặt của c mỗi lần onl. Và nó đã quyết định luôn để off vs c. Del sđt of c đy và đổi số mới. Mục đích alf chỉ để quên đi cái mối tình 30 ngày nắgn ngủi ấy.
Song song vs việc học nấu ăn, nó quyết định cải thiện tình hình ngoại ngữ of nó. Nó bắt đầu đến lớp học tiếng anh vs mấy đứa bạn. Bọn bạn cũng bjt cn of n nên chúng nó tránh không đả động đến việc ấy. Và nói theo 1 cách nào đó, hình ảnh of ng` đó đã dần phai mờ trong con đường nó đang bước. Và cũng rất đơn giản, nó sẽ tiếp tục bước, trêb con đường vắng bóng tình yêu, sẽ lại mạnh mẽ như xưa

pE_l0c_cHoC
18-07-2010, 11:45 PM
Bóc tem!^^
Nx vầy nhé bạn:
- Bạn viết tắt hơi nhiều, đặc biệt là chữ c, viết tắt thế này ng` đọc chả hiểu là bạn muốn nói đến chị, cô chú,... hay ai đó đâu
- Thứ 2 là tránh dùng ngôn ngữ chat nhé bạn, khi post bài mà ^^!
- CUối cùng, chap đầu tiên quá ngắn, vì thế có thể nd mà bạn muốn truyền tải qua chap này chưa thực sự rõ và đầy đủ như ý bạn muốn ^^
VẬy thôi, mong bạn cố gắng ở những chap tt nhe!!^^

o0o_strawberry_o0o
19-07-2010, 12:07 AM
hjhj tk bạn nah lần đầu tiên viết mà

cherrycold
19-07-2010, 08:26 AM
ừm, cher mới đọc truyện của strawberry!
e viết tắt nên đọc hơi khó :) đoạn đầu cảm xúc nhưng câu văn vẫn hơi lặp, viết nhiều là khắc phục được ấy mà
nd đầu hơi buồn, đoạn sau có vui k?
cái tựa gợi nhiều điều đấy, hi vọng là sẽ có một cuộc gặp lãng mạn :x

o0o_strawberry_o0o
19-07-2010, 09:03 PM
Chap 3: Sao bắc đẩu của nó


Nó đã hết buồn vì chuyện đo. Tuy không phải 100% nhưng cũng phải đến 70%. So với mấy ngày trước thì dường như nó cũng không tin nổi đó là chính nó nữa. Nó quên đi c yêu 1 cách nhanh chóng vậy. Và lại tiếp tục bước trên con đường đời phía trước, không những vậy còn mạnh mẽ và đầy lí trí hơn trước. Vì nó đã xác định rã ràng không yêu nữa, yêu bây h chẳng giải quyết được việc gì cả, yêu rồi lại đau thôi. Nó cố học anh để kiếm cái học bổng toefl( chỉ là cố thôi chứ biết là không được mà). Và nó cũng dần cái thấy tình yêu có nhiều nghĩa hơn chứ không phải chỉ là giữa vợ và chồng. Sau cái lần bị gọi là đá thì nó lại thêm yêu gia đình hơn, thêm quý cái bà chị đã an ủi nó, đi shopping cùng nó trong mấy ngày nó buồn. Và cũng có thêm chút đồng cảm vs những trẻ em nghèo khó, những con người có số phận đen đủi. Nó cùng chị tham gia vào 1 tổ chức từ thiện. Nơi mà nó cảm thấy còn không biết bao nhiêu con người có số phận kém may mắn hơn nó. Nơi mà nó biết ông trời đã cho nó nhiều ưu ái hơn người khác. Nó cùng mọi người trong tổ chức đến khắp các làng trẻ sos của hải phòng. Nó quyên góp, ủng hộ quần áo, sách vở cho các em. Đến đồ sơn, những nơi mà cơn bão số 1 đi qua để lại nhiều hậu quả.

T6/23/7/2010:

Ngày tập trung và nhận lớp cấp 3. Nó biết thừa sẽ vào lớp nào, nhưng quan trọng là sẽ có những ai học cùng lớp nó thôi. Vì điểm thi vào cấp 3 không cao lắm nên ba mẹ nó chỉ xin được vào chọn 3 thôi( nói là chọn thôi chứ thực chất là lớp ngoại giao^^). Nó lại gần bảng tin of trường, chen chúc vào để xem cái danh sách lớp. Có lẽ đó là lần đầu tiên kể từ đầu hè đến h nó thực sự cảm thấy vui. Trong lớp mới không có đứa nào là học cùng lớp cũ với nó cả. Đó thực sự là 1 dấu hiệu tốt để cho nó bắt đầu lại từ đầu. Sẽ không còn ai biết nó là ai, trước đây nó như thế nào nữa và chuyện of nó với người mà nó không muốn nhắc tên tới nữa.

Và cũng dã tròn tuần kể từ ngày chia tay. Dường như, lúc này, hình ảnh của người ấy đã hoàn toàn biến mất trong tâm trí nó, có còn lại thì may ra cũng chỉ là làn sương mù nhạt nhoà trong 1 sớm mùa thu.

T2/26/7/2010:

ngày đầu tiên đi học. Nó đến sớm và chọn cho mình 1 chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bàn thứ 4 từ trên xuống. Nó ngắm nhìn toàn cảnh trường cấp 3-nơi mà nó sẽ gắn bó trong suốt 3 năm tới. Khung cảnh trường buổi sáng sớm thật bình yên. Đã 1 tháng nay, hôm nay nó mới dậy sớm như vậy. Và đã lâu lắm rồi nó mới có 1 buổi sáng trong lành, yên ả đến vậy. Sáng tháng 7 mà trời cứ như mùa thu vậy. Mây cứ lững lờ trôi, gió thổi nhẹ, nắng ân cần, ấm áp chiếu lên từng cây lá. Đang ngồi nghĩ miên man thì bỗng…Rầm. 1 thằng con trai đáp cái cặp mạnh xuống bên cạnh nó và ngồi xuống luôn, không thèm hỏi han. Nhìn cái mặt lộ rõ vẻ công tử, -> ghét quá đi mất(mặc cù trông bạn ý khá là đẹp trai ^^). Những thằng như thế luôn bị nó liệt vào danh sách làm ngơ. Vì nếu có 10 thằng được xếp vào hạng công tử như thế thì có đến 11 thằng ích kỉ, nhỏ nhen+gia trưởng nữa. Nó cũng chẳng thèm nói vs cái thằng con trai ấy lời nào, Tiếp tục đưa mắt hướng ra cửa sổ. Lớp học đến càng ngày càng đông mà có vẻ như tên đáng ghét đo vẫn không có ý định chịu chuyển đi. Còn nó, nó còn lâu mới chịu rời chỗ ngồi yêu thích của mình. 7h hơn cô hằng(cô chủ nhiệm) bước vào lớp. Cô chỉ thay đổi, sắp xếp chỗ ngồi lại 1 tẹo thôi, và đáng buồn là cô đã không cho hắn ra chỗ khác. Hjx hjx. Ngày hôm ấy là buổi học đầu tiên nên lớp chỉ làm quen qua qua, sơ sơ thôi chứ không có phải học hành j hết. Mặc dà vậy nhưng cả buổi no cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn tên cùng bàn 1 nửa cái nào, cũng chẳng muốn hỏi xem hắn tên là j. Còn hắn thì cả buổi chỉ cầm con nokia x6 ra ngồi…chơi game. Nói túm lại là mình ghét cái thằng ấy, ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trưa về, trời nắng chang chang. Tháng 7 mà, như thế là bình thường. Nhưng khi đến nàh xe, nó phát hiện ra xe mình bị xịt lốp. Đen chết mất thôi. Nắng nóng thế này. Đang dong bộ xe trên đường, nó lại nhìn thấy hắn và tất nhiên hắn cũng nhìn thấy nó. Hắn quay mặt lại cười toe toét:

- Xe hỏng à? Khổ thân nhở!!! Thôi mình về trước nha

Nhìn cái điệu bộ of hắn ghét chêt đi được, chỉ muốn đấm chết thôi. Nhưng phải thừa nhận là cả lúc nhăn nhở, trông hắn vẫn hết sức đẹp trai. Đến lúc bơm xe xong, nó mới phát hiện ra mình để quên ví ở nhà. Đen quá đi mất. Nó cứ loay hoay, lục hục mãi trong cặp àm không thấy đồng 2000 nào cả. Nó đành ngẩng mặt dậy, cười trừ vs bác vá xe và bảo:

- bác ơi cháu để quên tiên ở nhà rồi ạ. Mai cháu cầm ra trả bác được không ạ

- Ừ. Không sao đâu cháu

Huhu. Nhục quá đi thôi. Không biết quanh đấy có cái lỗ nào cho nó chui xuống không. May mà quanh đây cũng không ai nhìn thấy. Nếu không thì…Và tóm lại là nó đã đổ tất cả tội lỗi nên người hắn, chưa sáng ra đã gặp hãm tài. Đúng là đồ sao bắc đẩu


Chap 4: sao bắc đẩu- 1 mà 2


Dù là ghét hắn nhưng nó phải thừa nhận rằng cả ngày hôm ấy, kể từ lúc đi học về. cái nụ cười của hắn cứ luẩn quẩn trong đầu nó. Và thêm 1 lí do nữa để nó ghét hắn. Hắn làm nó nhớ đến người ấy. Không chỉ là dùng điện thoại giống người yêu cũ của nó, mà cả cái dáng điệu, cử chỉ, cách đi (mà nso cho là hết sức khinh đời). Tất tần tật, chỉ khac mỗi cái mặt thôi. Nhưng người yêu của nó không đáng ghét như hắn-> hắn phải có cái gì khác người để nó ghét đến vậy. Chẳng lẽ cái linh cảm trong nó lần này lại sai(thương là không sai đâu hjhj). Và nó đã quyết định tìm hiểu về hăn. Không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn xem cái khác người của hắn.

Sáng hôm sau lại tiếp tục là một hôm đi học sớm nữa. Nó ngồi đợi hắn đến để thực hiên cái kế hoạch chủa mình. Nhưng khi hồi trống thứ nhất, hồi trống thứ 2, rồi khi cô giáo bước vào lớp thì vẫn chẳng thấy hắn đâu. Và nó đành để cái kế hoạch của mình đến hôm sau vì đến 99% là hắn nghỉ học. Nhưng khi vào lớp được gần 30’ thì mới thấy hắn xuất hiện.

- Sao em đi học muộn?

- Nhà em có việc

- Ừ. Lần đầu cô tha cho. Lần sau không được đi học muộn nữa. Mà nếu có đi học muộn nhiều thế này thì phải bảo bố mẹ gọi điện thoại cho cô

Hắn đi vào chỗ ngồi cạnh nó và lại quăng cái cặp sách sách chẳng khác j hôm qua. Nói thực sự là lúc đó nó chỉ muốn đập chết cái tên đó thôi. Nhưng còn kế hoạch nữa, nó phải kiềm chế!!! Nó lấy hết bình tĩnh, hết sức kiềm chế, quay ra hỏi nó:

- Sao bạn đi học muộn vậy?

- Đã bảo là có việc àm. Tò mò vậy! không phải chuyện của mình thì đừng có để ý nhiều

- Đấy không phải gọi là tò mò mà gọi là quan tâm. Mình quan tâm đến mọi người mà^^

- Đừng có hỏi nhiều. Lắm mồm quá

Nói xong hắn lại quay ra ngủ. Và để lại cho nó bao nhiêu tò mò. Sao hôm nay hắn lại như vậy? Không cần nói cũng biết hắn đang có chuyện buồn. Và nó cũng chẳng hiểu con người thực của hắn như thế nào nưũa. Hôm qua thì nhăn nhở đến đáng ghét, hôm nay thì nghiêm nghị đến dễ sợ. Điều đó càng khơi gợi, làm sôi lên trí tò mò trong nó. Và nó quyết tâm thực hiện cái kế hoạch của mình bằng đc.

Giờ ra chơi. hắn đi xuống căng tin. Và nó lại tiếp tục nhìn 1 hướng quen thuộc, cái cửa sổ. Đang ngồi, tự nhiên nó thấy ngăn bàn rung. Nó lấy điện thoại ra xem thì không phải của mình. Và nó chắc chắn rằng điện thoại của hắn vừa rung. Nó quyết định lấy máy của hắn ra xem. Máy có 1 tin nhắn mới từ mẹ. Vì là đọc trộm tin nhắn nên nó chỉ biết được phần :” ba mẹ vừa ra toà rồi. Giải quyết xong…” Nó vô cùng muốn xem phần tiếp theo của tin nhắn.

Nhưng nếu open thì hắn sẽ biêt. Vả lại nó cũng đã hiểu phần nào nội sung của tin nhắn đo. Chắc chắn ba mẹ hắn li dị xong. Hjx hjx. Kể ra hắn cũng hơi khổ thân. Gia đình of một tên con trai toàn xài đồ hiệu lại không hề hạnh phúc. Nó chưa hiểu hêt, chưa biết hết, nhưng nó cũng chắc chắn rằng hắn không là 1 đứa trẻ hạnh phúc như nó. Tất cả chỉ khiến nó muốn tìm hiểu xem trong con người hắn, đâu là thật và đâu là giả. Hay không có j là thật trong con ấy. Thật là khó hiểu sao bắc đẩu ạ

¶³QH_candy
20-07-2010, 12:48 AM
cách dòng rộng ra nha bạn....
chữ dày thế khó đọc lắm

o0o_strawberry_o0o
20-07-2010, 01:15 AM
hjx cách như thế nào? mình hok bjt~~

¶³QH_candy
20-07-2010, 06:32 PM
hjx cách như thế nào? mình hok bjt~~

thì cứ enter là cách thôi chứ như thế nào nữa... ^_^

Ozhi
20-07-2010, 06:50 PM
Hạn chế viết tắt.

Viết hoa danh từ riêng: Đồ Sơn.

Vài chỗ thiếu dấu câu.

Đã cách dòng dùm bạn, cứ theo đó mà cách nhé! Hoặc cách dòng lại theo ý bạn.



Thân,
Ozhi~

o0o_strawberry_o0o
21-07-2010, 01:41 AM
uhm tk bạn nhìu nah!!!!