PDA

Xem đầy đủ chức năng : Hoa cườm thảo



babydog3103
13-07-2010, 01:22 AM
HOA CƯỜM THẢO - LÝ THỤY Ý

Chương 1
Hoạt đưa tay chùi những giọt mồ hôi lấm tấm ướt chân tóc, trán và hai bên thái dương. Buổi trưa nồng một cach1 khủng khiếp, Hoạt đã cởi nốt chiếc áo mailot mà vẫn hầu như không chịu nội Căn nhà kho tyu cất khá cao nhưng vì lợp tôn nên hơi nong hắt xuống thật nhiều. Hoạt đưa mắt nhìn ra ngoài sân... nắng trưa trải lớp lớp trên những viên sỏi tải lối đi nhìn xa lóng lánh như hạt ngọc trai. Cuốn sách trước mặt dày cộm với những hàng chữ chi chít làm Hoạt muốn ríu mắt lai. Cả đêm qua thức lo cho ngày thi sắp đến, trưa nay Hoạt thèm đánh một giấc nên thân nhưng viễn cảnh ngày thi làm Hoạt tỉnh táo hẳn lại. Trời vẫn khọng có gió, Hoạt bỗng mơ ước mình có 1 chiếc quạt máy để những lúc như thế này đỡ khộ Cái mơ ước của người sinh viên nghèo thật đơn giản và tội nghiệp chính Hoặt cũng hiểu như thế và tự thương hại mình. Cái nghèo đã ngăn tất cả ý nghĩ manh nha, những ước mơ hình thành. Cuối cùng của những lúc suy nghĩ viễn vông đó, lần nào Hoạt cũng như thâm an ủi " Ồ, thiếu gì người khổ hơn mình. May mà mình còn có 1 nơi để ở và cơm ăn ngày 2 bữa để lô học...". Thật ra cũng có thời gian Hoạt trọ lêu bêu từ căn gác tồi tàn này sang căn nhà lẹp xẹp khác. Thời gian mới đây, dì Hai, bà dì ruột của Hoạt, kiếm được chỗ đi chợ nấu ăn trong nhà này, bà xin cho đứa cháu về ở trong căn nhà khọ Hoạy giữ luôn nhiệm vụ tối gác cửa cho ông bà chủ để kiếm ngày 2 bữa. Dù thân phận nghe ra không khá gi nhưng Hoạt vui vì biết chắc mình có nơi ăn chốn ở để học hành. Chỉ còn 1 năm nữa kà Hoạt ra trường. Cứ nghĩ ngày nào đó mình thành danh, Hoạt thấy nôn nao...

Tiếng chuông gọi cổng làm Hoạt giật mình. Chàng buôn vội cuốn sách khoác chiếc áo treo trên móc chạy nhanh ra cộng

Người con gái độ 17, 18, mặc 1 bộ đồ thời trang đang ngồi trre6n chiếc cady. Thấy Hoạt hì hục kéo 2 cành cửa sắt cho mình vào, cô gái hất mái tóc Francoise Hardy ra sau, gằn giọng :

- Anh làm gì ở riết trong nhà, tôi bấm chuông năy giờ không ra? Làm đợi nắng muốn chết.

Không cho Hoạt có thời gian phân trấn, cô gái vọt xe vô phía gara. Hoạt nhìn theo với chút ngán ngậm

Người con gái đó là Bảo Anh, con gái lớn của ông bà Tổng Giám Đốc mà Hoạt đang làm công. Hoạt công nhận 1 điều là Bảo Anh có khuôn mặt rất dễ thương nhưng tánh của cô bé kênh kiệu làm cho người khác không chịu được. Nhiều lúc thái độ của Bảo Anh làm Hoạt muốn tát cho cô con gái nhà giàu kia 1 cái rồi ra sao thì ra,nhưng chàng kịp nghĩ lại. Bảo Anh không bao giờ thèm nói lại với Hoạt dù chỉ 1 câu, ngoài những lúc lên giọng chủ nhà với Hoạt. Những ngày đầu đến đây Hoạt vô cùng bất mãn nhưng dần dần chàng quen đi. Hoạt nghĩ, người ta không liên quan gì đến mình thế thôi.

Hoạt lững thững đi trở về căn nhà kho. Hang sỏi dưới chân chàng kêu lạo xạo. người con trai nhìn bong mình đổ dài trên đường sỏi, nghe 1 nỗi buồn vô cớ…

Dì Hai từ phía nhà bếp tiến đến bên Hoạt.

Hoạt lững thững đi trở về căn nhà kho. Hang sỏi dưới chân chàng kêu lạo xạo. người con trai nhìn bong mình đổ dài trên đường sỏi, nghe 1 nỗi buồn vô cớ…
Dì Hai từ phía nhà bếp tiến đến bên Hoạt.

- Đi đâu đó cháu?

Hoạt lắc đầu :

- Dạ không. Cháu có đi đâu, ra ngoài mờ cổng cho cô Hai.

Dì Hai mỉm cười:

- Cô hai về hả? Hèn chi dì nghe tiếng mở cửa.

Hai dì cháu đi về phía nhà kho. Hoạt bỗng nói :

- Cháu sắp đi tí công việc chắc tối cháu về trễ, có gì, dì coi hộ cửa ngõ cho cháu.

Dì hai gật đầu :

- Ừ, cháu đi đâu thì đi, để dì lo. Hoạt bước đi nhanh hơn vào nhà. Dì hai nhìn theo bóng đứa cháu trai, thở dài. Dì thầy thương cho thân phận những người trẻ trot sinh vào 1 hoàn cảnh khó khăn…

***

Hoạt đẩy chiếc xe gắn máy cũ ra khỏi nhà cho nổ máy. Chàng nhớ có lần, Hoạt đạp máy xe ngay trong vườn, Bảo Anh đứng gần đâu đó mà chàng không hay. Hôm sau Hoạt nghe dì Hai la chàng sao nổ máy xe trong nhà để khói mù trời làm cho cô Hai khó chịu. Từ đó Hoạt cạch luôn cái nết làm kiêu của cô con gái nhà giàu.

Buổi trưa nắng trên đường phó vắng. Hàng cây ngủ thiêm thiếp dưới nền trời xanh lơ. Hoạt bỗng thấy yêu đời trong cái cơ cực của mình. Chàng rồ máy xe. Con đường vào nhà Nghĩa quanh quẹo qua bao nhiêu ngõ hẹp. nếu không có 1 đầu óc “ vĩ đại”
Thì đi 1 lần không ai tài nào có thể đi lại 1 lần nữa. Hoạt chạy vòng vo và dừng trước căn ván lụp xụp ở gần cuối hẻm. Nghĩa ở đây trọ học với người em gái. Nghĩa học cùng phân khoa với Hoạt còn Thu, em gái Nghĩa, đang học lớp 12C trường Tư Thục Công Lập lớn. Trước ngày về ở với dì Hai, có 1 thời gian Hoạt đã ở chung với an hem Nghĩa, cùng nhau chia từng miếng bánh khô. Họ thân thiết nhau hơn ruột thịt…

Chiếc xe vừa dừng thì cánh cửa bật mở, 1 khuôn mặt bù xù với cặp kính cận ló ra:

- Đi đâu giờ này mày ?

Nghĩa vừa hỏi bạn vừa mở rộng cánh cửa.

- Đến mày chú đi đâu.

Nghĩa cười :

- Cám ơn. Hân hạnh dữ.

Hoạt đẩy xe vào nhà. Căn nhà chật hẹp chỉ vỏn vẹn có cái bàn gỗ lỏng chỏng 4 cái ghế và rất nhiều sách kê dọc 2 bên tường. Hoạt đã sống ở đây, thâ thuộc gần gũi. Chàng buông người xuống ghế bố của bạn, thời ra.

- Mẹ kiếp, trưa nóng mày ạ. Tao chịu, không tài nào ngủ được .

Nghĩa rùn vai :

- Mày ở đàng đó mà còn kêu nóng, chẳng trách tụi tao ở đây như gà đút lò.

Hoạt thở dài :

- Thôi mày, tao ở nhà kho nóng bỏ mẹ. bộ tao ở nhà lầu máy lạnh sao mày?

Nghĩa đến ngồi bên bàn học :

- Lo xong kỳ thi này chưa?

Hoạt lắc đầu :

- Đại khái thôi.

Chàng nhìn quanh :

- Ủa, Thu đâu?

- Nó mới chạy loanh quanh đâu đó.


- Chắc qua nhà hang xóm hả ?

- Chắc vậy.


Vừa lúc đó , 1 bóng người xuất hiện ở khung cửa. nghĩa liếc ra :

- Cha , cô này linh dữ, mới nhắc đã về. Phải chi nhắc tiền nhắc bạc mà được chắc tao giàu to rồi .

Thu nhìn Hoạt :

- Thưa anh mới đến .

Hoạt gật đầu, thu bước ra phía sau, hỏi vọng lên :

- Anh Hoạt dung nước em rót ?

Hoạt xua tay:

- Thôi khỏi, Thu.

Nghĩa la lên :

- Thì mày rót cho tao 1 ca bự coi. Sao mày hỏi nó không thôi.

Thu cười khúc khích :

- Tại anh Hoạt là khách. Anh Hoạt biết không, anh Nghĩa kêu nhà này là cái lò sát sinh đó.

Nghĩa bĩu môi:

- Mày cho là không phải à. Tao sợ nó còn nóng hơn 1 bực nữa là đằng khác.

Thu im lặng bưng lên cho Nghĩa 1 ca nước. Hoạt nhìn mái tóc dài hiền dịu trên bờ vai thiếu nữ…có 1 cái gì đó đằm thắm nơi Thu. Thời gian sống ở đây, Hoạt đã thương Thu như 1 đứa em ruột thịt. hoạt không có em, không anh chị. Cả gia đình chàng đã chết trong 1 lần rất lâu bởi pháo kích. Chàng đã nghĩ, sau này nếu giàu, Hoạt sẽ lo đầy đủ cho Thu nếu Nghĩa không lo được cho em. Hoạt biết tính Nghĩa lông bông lang bang… thân mình còn lo chưa xong.

Thu chợt hỏi :

- Anh Hoạt làm sao mà thừ người vậy ?

Hoạt lắc đầu :

- Không có gì đâu.

Thu chôt nhớ đến lá thư gửi cho Hoạt. cô bé hất mái tóc ra sau, ngước nhìn Hoạt tinh nghịch :

- À, quên chứ, em có món hang này muốn bán cho anh Hoat quá mà sợ amh hổng đủ tiền mua.

Nghĩa lườm em :

- Mày chỉ lắm lời. Mày thì có quái gì mà mua với bán.

Thu để 1 ngón tay lên môi, dọa anh :

- Chứ sao! Chỉ có anh nói vậy thôi chứ anh Hoạt thì suya là ảnh muôn mua rồi.

Hoạt ngẩn người nhìn Thu. Con bé này là chúa láu lỉnh, chẳng hiều nó định giăng bẫy gì mình đây. Thu nhìn thái độ ngạc nhiên của Hoạt, tấn công them:

- Mà em bảo thật nhe, anh phải đoán đúng là em có cái gì cơ, thì em bán, còn không…

Hoạt mỉm cười:

- Không thì sao?

- Thì còn khuya em mới bán.


Nghĩa quay sang rầy em :

- Thôi mày ơi, đặt điều hoài.

Thu cự lại :

- Anh biết gì chứ.

Nghĩa nhăn mũi trêu em:

- Vừa thôi chứ cô! Tôi thừa hiểu mà.

Tin rằng anh mình không hay biết, Thu chu môi :

- Gì ?Anh mà nói trúng là em cho không anh Hoạt đó, khỏi thèm bán.

Nghĩa hỏi to:

- Thật không ?

- Thật.

Hoạt chen vào :

- Khoan đã! Lấy gì làm bằng chứng là Nghĩa nói trúng thì Thu sẽ cho anh?

Thu đưa tay phải lên cao.

- Quân tử nhất ngôn ạ.

Hoạt cười :

- Quân tử nhất ngôn là quân tử dại. Quân tử nói đi nói lại là quân tử khôn.

Thu rùn vai:

- Xời ơi, em chì mà.

Nghĩa nháy mắt với Hoạt rồi nói với Thu:

- Đây , nghe cho kỹ nhé. Có phải mày đang giữ lá thư của thằng Hoạt không?

Thu hơi giật mình. Cô bé nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. sang nay lúc thư đưa đến nhà