PDA

Xem đầy đủ chức năng : Câu chuyện của tôi



ericahuynh92
27-06-2010, 05:19 AM
Hello các bạn! :D Đây là lần đầu tiên mình tham gia vào FORUM nên mong các bạn sẽ giúp đỡ và ủng hộ cho mình! Đây là truyện viết đầu tay nên thành ra cũng không biết hợp ý của mọi người hay không nhưng mong rằng mọi người sẽ ủng hộ nhé :D. Hi hi. Câu chuyện này là câu chuyện có thực ngoài đời nhưng hết 70 hay 80% là thực, còn lại là tự chế ra :D. Các bạn đọc xong thì cho mình ý kiến với nhé! Thanks everyone ^^.

CÂU CHUYỆN CỦA TÔI

Category: Truyện thực 70-80%, tình cảm, học trò, gia đình, bạn bè, [nói chung là gần như có hết ngoại trừ kinh dị với pháp thuật :D.

Rating: 8+ trở nên nhá ;))

Tác giả: là mình ericahuynh92

Phần 1: Tình iu con nít

Không biết tự bao giờ, cái ngày 5 tháng 9 luôn là cái ngày mà các trường bắt đầu khai giảng. Không biết tự bao giờ, cái ngày 5 tháng 9 trở thành một dấu hiệu báo rằng một năm học mới sắp đến với những cô cậu học sinh đã, đang và chuẩn bị cắp sách tới trường. Và cũng không biết tự bao giờ, nó cực kỳ ghét cái ngày này. Trong đầu nó, lúc nào nghỉ hè cũng là khoảng thời gian vui sướng và thoải mái nhất. Đùng một cái, lại phải quay lại học, thật nản chí biết bao nhiêu. Mà có phải mình nó là người nghĩ như thế đâu, các bạn học sinh cũ cũng nghĩ thế cơ mà! Đúng là đồ con nít! À mà nó cũng chưa phải người lớn, năm nay nó chỉ mới vào lớp ba. Vẫn thế, vẫn cái trường như năm ngoái, chẳng có gì khác lạ ngoại trừ việc có thêm một vài bạn học sinh mới chuyển vào. Bước xuống khỏi xe đưa rước, nó ngó nhìn xung quanh xem cái bảng thông báo lớp ở đâu. Cuối cùng nó cũng thấy, cái bảng đang bị bu xung quanh bởi các phụ huynh, các anh chị cùng các bạn học sinh trong trường một cách “không thương tiếc”. Thật may mắn là nó có thằng em họ học chung trường (nói là em họ nhưng thực chất nói về tuổi thì nhóc đó sinh trước nó đến những 2 năm =.=”). Rút cuộc thì, nó cũng biết cái lớp của nó nằm ở đâu. Nó vẫy tay chào tạm biệt thằng em “iu vấu” và quay đi về hướng tay trái của trường, khu dãy A. Nó đi lên lầu và rồi dừng chân trước cửa lớp có bảng nho nhỏ ở trên: “Lớp 3/2”. Chưa kịp bước vào thì đã có một tiếng nói vang lên ngay từ đằng sau lưng nó làm nó giật mình quay lại:

- A! Chúng mình lại chung lớp với nhau, Nguyệt nhỉ! :D – một cô bé cao chừng bằng nó nhưng người ốm hơn nó đến gấp đôi, gấp ba lần, cột tóc đuôi gà đằng sau đứng nhìn nó nhoẻn miệng cười.

- Cậu làm tớ hết hồn đấy =.=”… mai mốt có gì kêu nhẹ nhàng thôi nhé.

- Hì hì. Này, chúng ta ngồi bàn chung với nhau như năm ngoái nữa đi. Chắc năm nay cô không đổi chỗ đâu! :D

- Ừ! ^^

Hai đứa nhỏ đi te te vào trong lớp, chọn cho mình một dãy bàn thích hợp và ngồi xuống ngay ngắn (cứ thể như chỗ đó đã được sắp đặt chỉ dành riêng cho hai đứa ý :D). Lớp năm nay cũng chẳng có gì khác, số lượng học sinh cũng y như năm ngoái, chỉ khác ở chỗ là có một vài người bạn đã chuyển sang ngôi trường mới và thay vào đó là những học sinh từ trướng khác chuyển vào. Nó cũng chẳng để ý gì mấy, vì ai mà nó không quen thì nó chẳng dám nói chuyện đâu (mắc cỡ ý mà :P). Tiếng trống bỗng vang lên, các học sinh dần thưa bớt đi vì phải trở về lớp để gặp chủ nhiệm năm nay của lớp. Giờ nó mới phát hiện chỗ ngồi nó thật là lý tưởng, xung quanh nó toàn những người bạn nó quen và chơi thân, thật không uổng công vào sớm để giành chỗ ngồi này (he he). Lớp đang ồn ào thì bất chợt im lặng khi cửa mở ra, một người phụ nữ trông còn rất trẻ, mặc chiếc áo dài màu xanh dương thướt tha đi vào và tiến thẳng đến bàn giáo viên. Cô nhẹ nhàng đặt chồng hồ sơ xuống và ngước nhìn lớp, nở một nụ cười thật hiền nhưng cũng không quên để lộ sự nghiêm khắc:

- Chào các em, cô tên Châu. Năm nay sẽ là quản nhiệm của lớp 3/2. Để tránh gây sự ồn ào trong lớp như nói chuyện trong giờ học, cô sẽ chuyển chỗ các em ngồi chung với các bạn khác.

(Lớp xầm xì xầm xì)

- Trật tự nào! – cô gõ cây thước dài 100CM xuống bàn làm cả lớp hết hồn, ngồi ngay ngắn lại. – Được rồi, giờ cô chỉ em nào chuyển thì phải đứng dậy liền đấy, không thì ăn roi ngay.

Không gian im lặng bao trùm xung quanh cái lớp học 3/2 này, năm ngoái đã gặp phải một cô giáo “phù thủy” rồi, năm nay cũng gặp một cô “phù thủy” không kém T_T. Thật không biết lớp tụi nó kiếp trước có ân oán gì hay không mà giờ gặp phải toàn người hung dữ thế này. Từng đứa từng đứa một đứng dậy theo lời nói của cô Châu, mặt tụi nó buồn hiu, quay lại nhìn đứa bạn rồi cũng phải đi nhanh qua chỗ ngồi “mới” (chứ không thì để ăn roi vào đít à? >.<”). Nó ngồi đó, mong rằng cô Châu sẽ thương tình không chuyển nó đi, cô mà không chuyển thì nó sẽ yêu thương cô từ bây giờ cho đến hết năm học luôn, nó tự hứa là như thế. Nhưng mà “ông trời không có mắt”, cô Châu nhìn xung quanh như để kiểm tra chỗ ngồi đã thích hợp hết chưa thì bỗng dưng dừng ngay lại chỗ bàn nó và Linh:

- Em tên Nguyệt đúng không? Đứng dậy và chuyển lên bàn đầu ngồi giữa bạn Hoàng và bạn Quốc này.

“Hả?? Mình có nghe lầm không vậy?? Không thể nào! Mình không muốn chuyển! :((“

Trong đầu nó thì nghĩ thế, mà nó nào có dám cãi lại cô giáo của mình. Nó đứng dậy, xách cái cặp đã nặng nay còn nặng hơn (có lẽ do người nó còn bủn rủn sau khi nghe cô nói nên tay chân không còn sức để mà vác cái thứ trên 3kg này). Hoàng thì nó quen từ năm ngoái rồi, nên nó chẳng ngại ngùng gì, chỉ có mỗi cái cậu Quốc ngồi ở phía tay phải của nó, nhìn lạ hoắc, hình như chỉ mới chuyển vào năm nay hay sao ấy? Mà nó cũng chẳng thèm quan tâm nữa, nó đang đau khổ vì bị chuyển chỗ cơ mà T_T.

- Được rồi, chỗ ngồi thế này là đã ổn. Bây giờ cô sẽ đọc luật lệ của trường để các em nắm bắt được mà không bị vi phạm. Ngoài ra, cô sẽ chỉ các em mỗi môn nên bao tập màu gì. Và…

Sau khi cặm cụi ghi chép hết tất cả mọi thứ cô ghi trên bảng và nghe “bài ca không quên” mỗi năm, nó chỉ mong thời gian trôi qua mau để nó có thể chạy xuống sân thật nhanh, trèo lên xe đưa rước của trường và về nhà ngay lập tức! Thế mà, cái đồng hồ chết tiệt vẫn không thèm đi theo cái chiều hướng nó muốn, ngồi giữa hai thằng con trai khiến cho nó cảm thấy không thoải mái tí nào. Nó cứ nhìn lên đồng hồ rồi lại cúi mặt xuống thất vọng:

- Cậu tên Nguyệt à? – một giọng nói ở phía bên phải vang lên làm nó quay đầu qua nhìn.

- Ừm hử. Còn cậu tên Quốc à?

- Ừ. Tớ mới chuyển qua đây, mong cậu và Hoàng giúp đỡ nhé.

- Ừm.

Nó chỉ vừa mới trả lời cho qua loa câu nói của cậu bạn học sinh mới thì tiếng trống tan trường đã vang lên. Nó cất vội tập vào trong và chạy ù ra phía chỗ Linh đang ngồi. Nó chẳng thèm để ý tới hai cái người ngồi chung dãy bàn với nó nữa. Mà việc gì nó phải để ý nhỉ? Nó chẳng khoái chơi với con trai mà (ha ha). Đi chung đường với Linh xuống sân, nó vẫy tay chào tạm biệt vì sợ sẽ trễ xe đưa rước (tức có nghĩa là nó sẽ bị bỏ lại nếu không chịu lên xe ngay =))), Linh cũng nhoẻn miệng cười nhìn nó và rồi quay ra cổng chạy về phía bố đang đứng đợi ngoài cổng. Đấy, năm học mới của nó bắt đầu là như thế đấy. Chẳng có gì vui vẻ cho lắm, vừa vào đã gặp phải “sư tử Hà Đông”, đã thế còn bị chuyển chỗ nữa chứ. Khác nào tự đưa mình vào trong tù mà sống =.=”. Nhưng đầu óc của con nít thì làm gì suy nghĩ nhiều đến như thế đúng không? Thực chất khi lên xe đưa rước thì nó vẫn nhí nhảnh như mọi ngày, vẫn trò chuyện vui vẻ với thằng em họ của nó và cả chị bạn học chung lớp với thằng em họ nó nữa. Đối với nó, hai người này cứ như 1 cặp (đúng là con nít! :))).

Sau ngày khai giảng thì thời gian cũng trôi đi mau, mới đấy mà đã ba tháng, ba tháng cũng đủ cho nó quen được với Quốc. Cậu bạn cũng hòa đồng và vui vẻ, lại là bạn thân của Hoàng nữa chứ. Nó bắt đầu thích nghi với cái dãy bàn đầu này, nó chẳng hề thấy ghét nữa, thay vào đó là một niềm vui khó tả, một niềm vui khi có bạn bè xung quanh. Đến một ngày nọ, nó vào lớp với gương mặt ủ rũ (chưa từng thấy), bạn bè đi lại gần thì nó giữ khoảng cách nói chuyện. Ngay cả khi gặp Linh, con bé chưa kịp chạy lại gần thì nó đã đưa tay lên như ra hiệu dừng lại:

- Hôm nay đừng đến gần tớ! >.<”

- Sao thế Nguyệt? :-/

- Tại vì… đầu tớ có chí. Mới sáng nay mợ tớ mới nói cho tớ nghe và dặn tớ là không được đứng gần các bạn trong lớp nếu không thì mấy cậu cũng bị lây.

- Ơ? Thế à? Vậy thì thôi, tớ đứng ở đây nói chuyện với cậu :D. – Linh hiểu những gì mà nó nói, cô bé đứng lùi ra xa rồi cùng nó vào lớp và về chỗ ngồi.
Hoàng và Quốc vừa ngồi xuống hai bên bàn thì nó đã đẩy ra ngồi xa. Chỗ thì có chút xíu mà nó cứ đẩy ra thì hai thằng bé còn chỗ đâu mà ngồi cơ chứ. Quốc thấy kỳ lạ và bắt đầu bực bội, quay qua hỏi nó với giọng có vẻ hơi nóng:

- Cậu bị cái gì vậy? Tự dưng kêu tụi tớ xích ra xa, chỗ đâu mà ngồi!

- Tại vì đầu tớ có chí nên mấy cậu đừng có mà lại gần! Không bị lây đấy! >.<”!

- À… ra đầu có chí. Tưởng gì. Nguyệt nè, “có chí thì nên” mà ;)).

- Cậu đừng có mà chọc tớ!

- Ơ hay, bài học dạy là thế mà! Nguyệt “có chí thì nên” bắt nó ra! :))

- Này! Không được chọc tớ! >”<

Quốc thì cứ chọc nó tới tấp, còn nó thì phản kháng lại. Cả lớp đang nói chuyện hăng say cũng phải quay lại nhìn hai đứa một lúc để xem có chuyện gì xảy ra (nhiều chuyện nó thế =))) rồi mới quay lại tiếp tục công việc của mình. Từ lúc đó, nó bắt đầu cảm thấy ghét cái cậu bạn Quốc này rồi. Ngồi chung bàn chỉ có mình nó là con gái nên ỷ hai thằng con trai ăn hiếp nó, mà Hoàng có làm gì nó đâu, chỉ ngồi đó im lặng, còn Quốc thì “tấn công” một cách đáng sợ, suýt nữa thì nó khóc òa cả lên nếu như cô Châu không bước vào lớp ngay lúc đấy. Và rồi thì, ngày nào cũng như ngày nào, nó và Quốc cứ cãi tay đôi, cãi không được thì đứa này oánh đứa kia (oánh nhẹ chứ không phải dạng “bạo lực học đường”). Nó mà kí đầu Quốc một cái thì cậu nhóc nhất quyết phải kí lại gấp đôi. Hai đứa cứ như “oan gia kiếp trước”, thù trước chưa trả thì thù này phải trả. Nó nhất quyết không để thua “một thằng con trai 4 mắt” như Quốc. Nhưng mà, “thù” thì đến một lúc nào đó cũng sẽ phải xua tan nhanh thôi, chỉ vì một hành động tốt, rất chi ư là nho nhỏ của Quốc mà làm nó phải thay đổi cách nhìn về cậu bé. Chẳng là hôm thứ năm vừa rồi, trong tiết Anh Văn, nó nằm ngủ gục lúc nào không hay, cho đến khi có một tiếng nói nhỏ nhẹ gọi bên tai:

- Nguyệt… dậy đi… (lay lay)

- Ư… - mắt nó từ từ mở ra.

- Dậy đi, cô Phương đang nhìn cậu kìa.

- Hả? – nó ngồi bật dậy thì bắt gặp cặp mắt “đằng đằng sát khí” của cô Phương đang nhìn nó.

- Nguyệt, lần đầu tiên cô thấy em ngủ trong giờ của cô đấy. Đi ra ngoài rửa mặt rồi
vào lại trong lớp học tiếp ngay cho cô. Lần này cô tha cho, không ghi vào sổ đầu bài đấy.
Lần sau mà tái phạm thì đừng trách cô.

- Dạ… vâng ạ. - nó lầm lũi rời khỏi chỗ ngồi và ra bồn rửa tay bên ngoài hành lang rửa mặt để cho tỉnh táo. Cũng may, vừa ngồi xuống, cô Phương định “thuyết giáo” nó một lần nữa thì tiếng trống lại vang lên báo hiệu giờ ra chơi làm cả lớp đứng dậy chào cô. Cô cũng lắc đầu rồi soạn lại tài liệu và bước ra khỏi lớp.

- Này, sao cậu ngủ được trong giờ cô Phương thế Nguyệt? – giờ Quốc mới dám quay qua hỏi nó.

- Tớ cũng không biết nữa, tự dưng nằm xuống bàn một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay. – nó chống tay lên bàn chán nản.

- Cũng may cho cậu là nguyên khoảng thời gian đó cô Phương ở phía dãy bàn bên kia chứ không thì là bị nghe cô la rồi đấy.

- Ừm… mà cũng cảm ơn đã gọi tớ dậy nhé. Không chắc là tớ ngủ đến hết giờ quá :D. – nó nhe rằng cười.

- Có gì đâu, bạn bè với nhau mà. – Quốc cười. Một nụ cười thật có duyên (nó nghĩ thế).

Mà từ trước tới giờ Quốc có cười thế này với nó đâu, toàn cười lớn khi chọc cho nó tức đến sôi cái đầu thì mới hết cười thôi. Nó cảm thấy trong lòng có cái gì đó kì lạ, tự dưng nó lại muốn Quốc cười thế này với nó hơn. Ơ hay? Cảm giác này là gì? Đừng nói là giống như những gì mà nó thường hay nghe từ các anh chị lớp trên hay chọc nhau là… “thích” nhé? Nó còn con nít lắm, làm gì có chuyện “thích” cơ chứ! Mà… “thích” là gì nhỉ? Nó cũng chẳng định nghĩa được cái từ “dù chỉ 1 tiếng mà có nhiều nghĩa” đó. Chiều tan học, cũng như mọi ngày, nó trở về với gia đình thân yêu của nó. Tắm rửa và ăn tối xong xuôi, nó trở về phòng và chuẩn bị tập sách để học thêm cô Thu. Đúng lúc đó, chị hai nó, Băng Băng, bước vào phòng với cái cặp nặng không kém gì cặp nó đang để trên bàn học.

- Chuẩn bị học thêm hả cưng?

- Dạ. – vừa nói nó vừa soạn hết sách vở.

- Thế học hành dạo này sao rồi? Bạn bè thế nào? À, còn cái bạn Quốc kia còn chọc
em chị hai không?

- À, hôm nay thì tụi em không cãi nhau nữa, mà cậu ấy giúp em.

- Giúp? Giúp gì? - chị hai nó ngơ ngác nhìn khi lần đầu tiên nghe thấy “kẻ thù không đội trời chung” của nó giúp nó trong ngày hôm nay. Nó kể hết mọi chuyện xảy ra, bỗng
dưng chị hai nó nhìn cười nham hiểm – Thế trong lớp em chị hai có thích bạn trai nào không?

- Thích hả? – bỗng dưng nó chợt nhớ đến Quốc và đương nhiên, cái miệng nó trả lời ngay – bạn Quốc ạ.

- Hả? Không phải em ghét bạn ấy sao?

- Giờ em hết ghét rồi. – mặt nó cười nham nhở làm chị hai nó không thể không nhịn cười được cái tính “con nít” của con em mình.

- Ừ, hết ghét là tốt. Thôi đi học đi, chắc cô Thu tới rồi đó.

- Dạ! – nó lật đật vác cặp lên và chạy đi.

Nếu như bây giờ nó là người lớn thì chắc chắn nó sẽ hiểu được ý nghĩ ngầm của câu hỏi vừa rồi của chị hai nó, mà nó chỉ mới học lớp ba thôi mà, có nghĩ gì sâu xa thế đâu. Ngày hôm sau, giờ ra chơi, nó lại đứng ngoài hành lang với Linh, bạn thân của nó. Nó kể về cuộc nói chuyện ngắn gọi của nó với chị hai cho Linh nghe. Bỗng dưng Linh mắt mở to nhìn nó:

- Cậu cũng… thích Quốc à?

- Hả? Thế Linh cũng thích Quốc à?

- À… ừ… - Linh quay mặt nhìn ra ngoài hành lang. – Cậu cũng biết là tớ rất thích truyện Card Captor Sakura và rất mong là mình sẽ có được một chuyện tình giống hai
người đó mà.

- Ừm. Vậy đi nói cho Quốc biết đi. – nó quay qua nắm lấy tay Linh làm cô bé giật mình.

- Nói gì?

- Nói cho Quốc biết là cậu thích Quốc chứ gì. Tớ thì tớ không dành Quốc với cậu đâu. Nhường cậu đấy. :D.

- Ơ… thôi, tớ không dám đâu. Nhường cho cậu đấy.

- Không dám gì? Đi nào! Cậu không đi là tớ đi nói một mình đấy!

- Không được đâu, kỳ lắm. – Linh vừa dứt câu thì nó đã quay lưng đi một mạch vào trong lớp. Cô bé cuống cuồng chạy theo thì nó đã đến ngay cái bàn của mình và đứng trước mặt Quốc. Cậu nhóc ngước đầu lên nhìn nó với cái mặt
“chẳng hiểu sự tình là gì”.

- Này Quốc, Linh có chuyện muốn nói với cậu.

- Hử? Chuyện gì? O.o – Quốc nhìn qua Linh, cô bé ái ngại đứng núp đằng sau nó.

- Linh, nói đi, không sau này hối hận ý. – nó quay qua nhìn cô bạn nói với giọng thúc đẩy.

- Nhưng… nhưng…

- Cậu không nói thì tớ nói. Linh thích cậu đấy. – Không gian im lặng bao trùm xung quanh chỗ của ba đứa. Nhưng chỉ được 1 giây thôi thì nó đã bị phá vỡ bởi tiếng nói của người – mà – ai – cũng – biết.

- Có thế thôi à? Mà con nít con nôi, bày đặt thích cái gì. – Quốc chỉnh lại cặp mắt kính và tiếp tục bài vở của mình.

- Này! Cậu quá đáng vừa thôi! Sao lại nói thế kia chứ? – nó tức lên, lần này thì nó cảm thấy ghét Quốc thật, ghét vì Quốc dám từ chối nhỏ bạn nó và cũng ghét vì Quốc đã để cho nó mất đi 1 tí hy vọng trong lòng.

- Tớ chỉ nói đúng thôi mà O.o”.

- Cậu đáng ghét!

Nó quay đi, không quên kéo theo Linh ra ngoài lớp, để lại một cái mặt “chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra” ngay tại chỗ ngồi. Mặt Linh hơi buồn đi, nó đứng bên cạnh vỗ vai:

- Đừng lo! Sau này cậu cũng sẽ kiếm được người thích cậu thật sự! ^^

- Nhưng mà… cậu không tính nói cho Quốc biết sao?

- Nói làm gì. Cậu ấy trả lời thế rồi thì còn nói chi nữa. Đúng là đáng ghét, con trai mà
nói chuyện nghe vô duyên.

- Nhưng cậu chưa thử nói ra mà…

- Thôi kệ đi, tớ không quan tâm lắm đâu. Chúng ta đi xuống dưới chơi nhảy dây đi. :D

Nó kéo Linh đi mà không đợi cô bé phản ứng thêm gì. Một khi nó đã quyết định thì chẳng ai có thể ngăn nó được, cũng như bây giờ vậy. Nó đã quyết định rằng chuyện nó thích Quốc thì chỉ là bí mật giữa hai đứa, ngoài ra không ai biết nữa cả. Vì nó biết cho dù có nói ra thì Quốc cũng sẽ trả lời câu y chang như lúc nó nói dùm Linh. Ngày tháng trôi qua thật nhanh, cơn tức giận của nó dành cho Quốc do cái tội từ chối “vô tâm” ấy cũng đã biến đi từ lâu rồi. Và cũng như mọi ngày, Quốc chọc nó, nó chọc lại, đến khi không chịu nổi thì nhào vô oánh nhau “không thương tiếc”. Nó cảm thấy thích cái không khí thế này hơn, đúng là không nói ra vẫn tốt hơn chứ nhỉ. Sao lúc đầu nó lanh chanh thế không biết? Tự dưng đi nói ra dùm Linh giờ Linh với Quốc cứ như là không thân với nhau vậy, nó cảm thấy cũng có lỗi trong chuyện này mà hơi đâu nó nhớ và lo lắng tới. Linh không có Quốc thì vẫn có nó với những người bạn khác thôi. Nó hài lòng với cái ý nghĩ đó của nó và coi như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Mọi chuyện vẫn sẽ bình thường nếu như, cái hôm thứ ba đấy, cái ngày mà đến bây giờ nó vẫn nghĩ đó là 1 cái ngày “định mệnh” không tới:

- Nguyệt! – giọng Quốc vang lên từ đằng sau khi nó đang đứng nói chuyện với đám bạn của nó, trong đó có Linh.

- Hử? Gì dzạ? – nó quay lại nhìn với vẻ mặt ngơ ngác.

- Này. – Quốc đưa ra một tấm thiệp nho nhỏ có ghi tên nó ở bên ngoài.

- Cái này là cái dzì? – nó mở bao thư ra và nhìn, ra là thiệp mời sinh nhật. Mà… thiệp mời sinh nhật á? Không lẽ…

- Chủ nhật này là sinh nhật tớ. Cậu nhớ tới dự nhé. – Quốc lại nở cái nụ cười hiền đó, sao mà nó cảm thấy ghét cái nụ cười đó quá đi!

- Để tớ về hỏi mẹ tớ sao đã rồi có gì tớ sẽ nói cho cậu biết.

- Ừ, cũng được. Vậy tớ đi mời những bạn khác đây. – Quốc vừa quay đi thì đám con gái đã bu lại chỗ nó, và nhất là Linh.

- Tớ thấy hình như trong lớp mình, có mỗi cậu là con gái được mời đấy Nguyệt. – Minh lên tiếng.

- Đúng đấy, tớ không nhận được thiệp từ cậu ấy.

- Cả tớ nữa.

- Tớ cũng vậy. – từng đứa con gái trong đám lên tiếng làm nó nhức cả đầu. Nó sẽ không nhức đầu hơn đâu nếu như Linh, không nói một câu làm cả đám phải đồng tình.

- Có khi nào Quốc để ý Nguyệt không?

- Trời! Có khi là thế đó! – và rồi đây, cái gì tới cũng tới, tụi bạn nó lại xầm xì xầm xì chỉ
vì cái vụ nó là đứa con gái duy nhất trong lớp được mời.

- Có gì đâu. Tớ ngồi kế cậu ấy, lại chơi với cậu ấy nhất thì cậu ấy mời thôi. Bạn bè bình thường, có gì lạ đâu @_@”. – nó muốn chấm dứt cái cuộc đối thoại “không tìm ra đáp án” này ngay lập tức vì nó muốn điên cái đầu lắm rồi.

- Vậy vì sao Quốc chỉ mời cậu mà không mời tụi tớ? – Linh hỏi một câu làm cho nó cũng phải suy nghĩ lại trong đầu, cái đó chỉ là trong đầu nhưng ngoài miệng thì nó trả lời ngay.

- Các cậu đi mà hỏi Quốc ý.

Nó quay lưng về chỗ ngồi của mình. Đám bạn thấy thế cũng nhún vai rồi ai về chỗ nấy vì giờ ra chơi cũng đã kết thúc. Chiều về nhà, nó cầm tấm thiệp đưa cho mẹ. Mẹ nó mở ra coi và xem xét giờ đi giờ về thế nào để còn biết mà đưa đón nó. Đương nhiên là mẹ nó không tự quyết định rồi, bà quay qua nhìn nó nhẹ nhàng hỏi:

- Con gái mẹ có muốn đi không?

- Con không biết. Bạn ấy không đi sinh nhật của con kỳ trước, nên con cũng không muốn đi đâu. – nó phụng phịu với cái mặt giận thấy rõ. Đúng rồi, ai biểu lần trước nó mời Quốc đi sinh nhật mà Quốc không chịu đi làm gì. Làm tốn công nó bận cái đầm đẹp như công chúa, nóng chảy cả mồ hôi.

- Coi nào, bạn không đi được là do gia đình không cho đi thì sao? Cũng giống như những lần con gái mẹ được mời đi sinh nhật, đâu phải lần nào mẹ cũng cho đâu. Lần này đi cho bạn vui con nghe.

- Vâng ạ! ^^ - nó ngoan ngoãn gật đầu nghe lời mẹ.

Một ý nghĩ chợt hiện lên trên đầu nó, hôm đó nó sẽ nói cho Quốc biết là nó thích Quốc (để coi như là công bằng với Linh vì mấy hôm trước đó Linh cứ cằn nhằn bảo rằng trong khi chỉ có mình Linh là nói ra còn nó thì chưa nói). Nó quyết định như thế và mong chờ đến cái ngày chủ nhật của tuần này. Vâng, ông trời đã không phụ cái lòng tin của một đứa bé chỉ mới lên lớp ba như nó, một tuần học vất vả đã trôi qua thật nhanh để rồi đến cái ngày mà nó chờ đợi nhất. Bữa đó, nó nhờ chị họ của mình tết tóc cho nó, rồi mẹ nó chọn cho nó một bộ đồ thật đẹp để đến dự sinh nhật. Biết nhà bạn xa, nên mẹ đã kêu chú chở nó đi từ sớm để tránh trễ giờ bữa tiệc. Mà phải công nhận rằng mẹ nó lo xa quá, kêu nó đi sớm chi để rồi giờ nó là người đầu tiên đến bữa tiệc. Quốc đã ngồi đó chờ sẵn, cậu bé ăn mặc thật đơn giản (con trai mà), cái áo thun với quần jeans dài, chỉ thế thôi nhưng cũng làm cho nó phải ngạc nhiên vì trong cậu thật khác với ngày thường đi học. Mẹ Quốc vui vẻ đón chào nó, nó lễ phép khoanh tay cúi đầu. Quốc đi ra theo sau nhìn nó mỉm cười:

- Cậu tới sớm ghê.

- Vì nhà cậu xa, nên mẹ tớ kêu tớ tới sớm ấy chứ. Đây, quà sinh nhật của cậu này. –
nó đưa gói quà hình chữ nhật được gói cẩn thận bằng giấy màu đỏ sọc trắng.

- Cảm ơn cậu. Chúng ta lên lầu thôi. – Quốc quay lưng đi trước, nó không quên quay lại chào chú rồi lật đật đi theo sau.

- Cậu mời bao nhiêu người thế? – vừa đi lên lầu, nó vừa hỏi.

- Cũng nhiều lắm nhưng mà không biết có đi hay không.

- Thế à? – nó chẳng dám mở miệng hỏi thêm câu tiếp theo là vì sao nó là đứa con gái duy nhất được mời trong lớp. Nó cảm thấy ngại ngại gì đó khi hỏi cái câu này. Lỡ người lớn trong nhà nghe được thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ. Nó cũng chẳng biết.

- Đây là phòng khách nhà tớ. Cậu cứ tự nhiên nhé. – một không gian be bé trên lầu, với đúng một cái bàn ở giữa. Ngay sau bàn là một ban công cũng nho nhỏ, đủ cho khoảng 4 hay 5 người đứng. Nó đang nhìn xung quanh thì chợt thấy một cậu nhóc đang ngồi ngay bàn nhìn nó.

- Em trai cậu à?

- Ừ, cậu cứ gọi nó là Tũn. :D – Quốc vừa nói vừa nhìn qua Tũn, cậu bé đứng dậy khoanh tay lại.

- Chào chị ạ.

- Chào em ^^.

- Cậu ngồi xuống đi, tụi mình ngồi đất hết ý :D.

- Ừm, biết rồi. – nó ngồi xuống và nhìn xung quanh. Căn nhà quả thật rất bé so với nhà của nó. Mẹ của Quốc thì làm ngành bán thuốc ở nhà, còn ba Quốc làm gì thì nó chưa được nghe kể đến. Hèn gì Quốc siêng năng học hành đến thế, lúc nào cũng được điểm cao trong lớp. Chẳng bù cho nó, hiếm khi nào nó được một con 9 hay một con 10.

- Này, tớ mở quà của cậu được không? – Quốc cầm quà của nó trong tay và nhìn chằm chằm vào nó.

- Không được! Sau khi tan tiệc mới được mở! Quà phải để mở sau mới bất ngờ! XD~

- À được thôi. Vậy tớ để qua một bên. – Quốc cất quà của nó lên một cái tủ gần đó.

- Mà này, sao sinh nhật của tớ cậu không đi thế kia? – nó bắt đầu tra hỏi về cái tội “rất lớn” này của Quốc (đối với nó).

- À, bữa đó ba mẹ tớ đều bận, chẳng ai rảnh chở tớ đi cả nên thành ra tớ đi không
được. Xin lỗi nhé. :D

- À… ừm, không sao. – nó chợt thấy hổ thẹn vì trách lầm Quốc. Bỗng dưng nó chợt nhớ đến mục đích chính của mình. Nó tính mở miệng ra nói thì quay qua thấy Tũn đang ngồi đó nghịch với món đồ chơi của cậu bé. Nó thầm mong là cậu bé xuống nhà nhanh nhanh đi để nó còn nói cho xong. Nhưng mà lần này thì ông trời không còn nghe lời thỉnh cầu của nó nữa rồi T_T. Cho đến khi mẹ Quốc đi lên nói rằng có thêm hai bạn nữa tới dự
thì nó biết cơ hội của nó đã vụt mất đi.

Ngày hôm đó, nó bỗng dưng thấy mãn nguyện mặc dù rằng nó không thể nói ra được điều thầm kín trong lòng nhưng nó cũng được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Quốc. Bữa tiệc tuy nhỏ và gọn, cũng chỉ đúng với 3 vị khách mời và 1 đứa em, nhưng Quốc không thấy buồn vì điều đó. Ngược lại, cậu trông rất vui vẻ và hài lòng với những gì mình đang có. Nó nhớ như vậy đấy. Và đương nhiên, những chuỗi ngày sau đó, nó không còn cơ hội nào để nói cho Quốc biết được nữa. Những ngày học thi cử cuối năm cũng làm đầu óc nó quen béng luôn chuyện đó, và chỉ chú tâm vào ôn tập để có thể lấy được điểm tốt cuối năm. Hẳn nhiên, công sức của nó được đền bù, nó đã đạt được học sinh xuất sắc và đây cũng là lần thứ ba nó được danh hiệu này. Niềm vui của nó không biết làm sao để có thể tả được, ngoại trừ việc cầm bằng khen về đưa cho ba mẹ nó coi. Đương nhiên, ba mẹ nó cũng hài lòng rồi, cả chị hai nó nữa chứ. Và cho đến khi ngày bế giảng cũng kết thúc và mùa hè lại tới, thì nó mới chợt nhận ra rằng, cơ hội để nói cho Quốc biết tình cảm của nó đã không còn nữa. Cái cơ hội ấy đã vụt bay đi mất ngay từ cái ngày sinh nhật của Quốc. Mặc dù trong cả ba tháng hè, nó vẫn ráng tự an ủi bản thân rằng “Không sao, vào học lại gặp cậu ấy thôi, và mình cũng sẽ nói cho cậu ấy nghe.” Nhưng thực chất, Quốc đã chuyển trường ngay từ đầu năm học ấy, chẳng một ai biết cậu đã chuyển đi đâu và ba mẹ cậu đã rút hồ sơ ra khỏi trường từ khi nào. Mọi người chẳng ai thấy làm lạ, họ vẫn vô tư như thế như thể số lượng trong lớp không thay đổi. Chỉ mình nó là cảm thấy tiếc ngùi ngụi. Nó ước gì thời gian quay trở lại, nó sẽ lấy đủ dũng khí để nói cho Quốc biết được tình cảm của nó trước khi cậu chuyển đi. Ơ… nhưng mà đó không phải gọi là tình iu con nít hay sao? Rồi nó cũng sẽ gặp được người mới thôi. Đúng vậy, năm học này thì thiếu gì điều mới mẻ sẽ đến với nó. Có khi nó còn gặp người tốt hơn thì sao? Chẳng có việc gì mà làm nó phải suy nghĩ nhiều cả!

“Đào Duy Quốc! Cậu hãy chờ xem! Mình sẽ quên cậu ngay cho mà coi!”

[Hết Chapter One]

tocduoiga
27-06-2010, 07:44 AM
Category....xin hãy làm ơn đặt category cho fic bạn nhé!

Chúc một ngày vui.

Thân mến

tocduoiga

sn0w_white
27-06-2010, 09:31 AM
cả nhà ơi
cùng vô ủng hộ truyện mới nào

ericahuynh92
27-06-2010, 11:46 AM
*tocduoiga: Mình đã sửa category rồi bạn ui :) Thanks bạn đã nhắc ^^. Hì.

*sn0w white: Cảm ơn bạn nhé :) hi hi

snowna
27-06-2010, 01:27 PM
Truyện được đó bạn ơi, tiếp tục cố gắng viết lên nhé ^^.

ChupaChys
27-06-2010, 06:12 PM
mong chờ chap mới nhá bạn

ericahuynh92
28-06-2010, 01:55 AM
*Snowna: Thanks bạn đã ủng hộ :D

* _Jen_: Ok! Mình sẽ post chap mới ngay thôi! :D

ga_ams
28-06-2010, 01:56 AM
Lâu rồi mới có dịp ghé qua box này, cậu là người đầu tiên tôi ghé đọc đây,xem nào... chà , bây giờ văn phong hay và nhiều phong cách quá,hôm nay đánh dấu sự quay trở lại của tôi mạn phép nhận xét chút nhỉ : cái mở phải nói như thế nào nhi? có vẻ kô trơn tru cho lắm ,chắc tại thật quá, trong thân và bắt đầu bằng những đoạn thoại giữa các tuyến nhân vật có sự gắn kết và có ý hơn , tác giả cố gắng , ủng hộ cậu thành viên mới

pE_l0c_cHoC
28-06-2010, 02:13 AM
Dài quớ, nên mình mới đọc được nửa, lười!!
Umk`, nd cũng được lắm ^^, ủng hộ bạn đấy!!

ericahuynh92
28-06-2010, 02:39 AM
*ga_ams: Thanks bạn đã cho mình nhận xét, hì ^^. Ừm, mình cũng nghĩ là do chuyện thật quá nên mở đầu câu chuyện cũng làm mình không hài lòng cho lắm. Nhưng đã quyết định viết chuyện thực ngoài đời thì đành phải cố gắng thôi, nhưng nhất định sẽ sửa lại cách viết 1 tí :D. hì hì. À! Cảm ơn bạn đã ủng hộ! :)

*pe_l0c_ch0c: Thanks bạn! :D Mình viết xong thì cũng thấy hết hồn ý chứ :D. Không ngờ dài thế. Chap sau làm ngắn lại :D

ericahuynh92
28-06-2010, 04:44 AM
Phần Hai: Lập Nhóm? @_@”

Hai năm học trôi qua thật nhanh, mới đấy mà nó đã học năm cuối của cấp 1 rồi. Thời gian đi lẹ quá! Nó chẳng kịp nhận ra những gì đang thay đổi xung quanh nó nữa. À mà cũng có thay đổi gì nhiều đâu, vẫn cái lớp cũ ấy, vẫn số lượng học sinh như thế, và trong đầu nó vẫn còn vương vấn hình ảnh của Quốc. Nhiều lúc nó tự hỏi dạo này cậu thế nào và ra sao rồi, nhưng những câu hỏi ấy hoàn toàn chẳng bao giờ có được câu trả lời. Nhiều lúc nó nghĩ rằng không lẽ nó thích Quốc đến thế, đâu thể nào nhỉ? Đơn giản chỉ là vì nó muốn gặp lại và nói cho Quốc biết tình cảm của nó hồi trước thôi, còn bây giờ thì… nó cũng chẳng biết tình cảm nó ra sao nữa. Đang ngồi trong lớp nghĩ vớ va vớ vẩn thì một bàn tay đặt lên vai nó:

- Gì mà ngồi thẩn thơ, thơ thẩn đây? – ra là Linh, làm nó tưởng thằng Khang, không suýt nữa là nó quay qua oánh cho một trận rồi.

- Chẳng có gì đâu. Đang ngồi nhớ lại bài thơ hôm qua cô dạy ý mà, lỡ một hồi bị bắt lên trả bài thì chết. Mà có chuyện gì không?

- À, tính rủ Nguyệt ra chơi lò cò :D. Có cả Minh, Yến, Trâm và Trang nữa đấy.

- Sao ngày nào mấy cậu cũng chơi trò đó thế? @.@ Không chán à?

- Chơi đông vui mà, sao chán được. Đi thôi nào! – nó chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Linh kéo ra khỏi lớp.

Chẳng biết cái trò lò cò chơi gần năm năm nay có gì hay mà tụi bạn của nó cứ khoái chơi hoài thế nhỉ? Không lò cò, thì cũng nhảy dây (nó chúa ghét cái môn này vì cứ đến khi mức dây lên cao thì nó hoàn toàn không có khả năng nhảy qua, phải nhờ Yến hoặc Minh cứu trợ =.=”). À! Mà đâu, tụi bạn nó còn chơi “hát đố” nữa chứ, cái trò này là nó khoái cực kỳ vì hầu như nó lúc nào cũng dẫn đầu, ngang hàng với nó thì có Yến và Linh. Lần nào chơi trò này đều phải chia ra làm ba đội, như thế mới cân bằng cân sức với nhau. Cuối cùng cũng xuống tới cái sân trường, à mà tụi bạn nó có chơi ngay giữa sân đâu, toàn chui nhũi xuống cái góc gần cổng ra vào thứ ba của trường vì nơi đó không quá nhiều học sinh đi ngang qua. Đơn giản thôi, vì chỗ ấy ngay gần cái… restroom =.=”… Ai đời lại đi chơi lò cò ngay gần chỗ ấy chứ! Thiệt hết nói với tụi bạn của nó mà!

- A! Linh! Nguyệt! Hai người xuống chơi rồi à? ^^ - Yến nhìn nó nở một nụ cười thật hiền.

- Linh kéo tớ xuống đấy chứ…=.=” – nó lăm le nhìn qua Linh, cô bé thì chỉ nhoẻn miệng cười rồi chạy lại chỗ Trang.

- Này! Mấy cậu chơi tới đâu rồi?! Tới lượt tớ chưa?! – Linh nhìn qua nhìn lại như tìm cái gì đó.

- Cậu vừa xuống tới là cũng đến lượt rồi đấy! Dây thun màu trắng của cậu ở ô số 4 kìa!
– Minh chỉ vào chỗ dây cột tóc màu trắng đang được để ngay góc của ô vuông có con số 4
bên trong.

- A! Tốt thế! :D Vậy tớ chơi đây! – nói là làm liền, Linh nhảy vào từng ô một một cách khéo léo. Trò này đã quá cũ và quen thuộc rồi còn đâu.

- Nguyệt cũng chơi nhé, Nguyệt lấy dây màu hồng nè. – Trâm đưa ra một cọng thun màu hồng phấn, cái màu mà nó rất yêu thích ngay từ khi còn bé.

- À, cảm ơn Trâm ^^. – nó nhận lấy rồi đặt xuống cái ô số 1, ô mà tụi nó phải bắt đầu để lên những con số lớn hơn.

- Chà! Khát nước quá! Tớ đi mua nước cái đã! Có gì tới lượt tớ thì đợi nhé! – Trang vừa quay đi vừa nói.

- Tới lượt cậu thì chuông reng vào học rồi còn đâu =.=”. – nó nhìn Trang chạy đi mất, cũng may là Trang không nghe thấy nó vừa nói gì, chứ không chắc bị Trang la cho một trận quá. Cô bạn này cứ như “TOMBOY”, nó nghĩ thế. Tính tình như con trai, mà cả đồng phục cũng như con trai nữa. Ai đời con gái mặc áo cổ cánh sen lại đi chung với quần tây đen dài của con trai? =.=” Nhìn trông ngố cực.

- Nguyệt! Tới cậu kìa! Linh bị vấp chân xuống đất rồi ! – Trâm gọi lớn làm nó bất chợt quay lại.

- À… ừ…

Chưa kịp bước chân vào trong ô thì tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học lại bắt đầu. Học sinh ai nấy đều chán chường, quay về lớp. Cả đám bạn của nó cũng thế. Trang cũng chỉ vừa uống xong ly nước siro dâu thì cũng phải bỏ chỉ vì chuông reo. Thế đấy, những ngày tháng cuối cấp của nó chỉ đơn giản là thế: học bài, làm bài, ôn thi tốt nghiệp, chuẩn bị luyện thi, học thêm và thư giãn với đám bạn của nó. À, mà nó chợt nghĩ lại rằng không biết tự bao giờ, cái đám của nó, sáu đứa, lại chơi thân với nhau như thế. Không biết tự bao giờ, đi đâu cũng có sáu đứa, ngồi ăn trưa cũng sáu đứa chung một bàn, ngủ trưa cũng sáu đưa nằm kế nhau, ngoại trừ chỗ ngồi trong lớp. Hầu như, không lúc nào, cả lớp thấy tụi nó tách rời nhau ra cả. Đến một ngày đẹp trời, à nói đúng hơn là nắng chang chang, cái nắng làm người nó nóng ran cả lên, nó đã đen nay còn đen hơn (đã bị ở nhà chọc là Bao Thanh Thiên rồi, muốn trắng lên một chút để khỏi bị chọc nữa mà cũng không được >.<”!) Đang ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ thì Linh đâu ra ngồi ngay trước mặt nó:

- Này Nguyệt, tớ có ý kiến này.

- Ý kiến? @_@” – nó hơi ngóc đầu dậy nhìn Linh.

- Cậu tham gia vào nhóm tụi tớ nhé! :D

- Nhóm… của… cậu? – mắt nó mở to ra nhìn Linh.

- Đúng, thật sự thì giấu cậu mãi cũng không được. Dù gì chúng ta cũng là bạn thân với nhau mà. Tớ, Trang, Minh, Yến và Trâm đã lập nhóm chung với nhau ngay từ đầu năm học. Thấy cậu chơi cũng hợp với mọi người nên tớ đã xin Minh và Yến cho cậu gia nhập! XD~ - Linh giơ hai tay ra như thể cô bé đang đang giới thiệu một cái gì đó rất hoành tráng.

- Cái gì? Cậu lập nhóm ngay từ đầu năm mà không nói cho tớ biết á?! – nó ngóc đầu dậy ngay sau khi nghe cái tin “động trời” này. Phải rồi! Từ trước tới giờ Linh chỉ có mình nó là bạn thân, hồi trước thì cái gì cũng hai đứa, giờ thì thêm bốn người mà lại là những người nằm trong nhóm Linh nữa chứ! Còn nó? Nó là gì?! Chẳng phải nó luôn coi trọng Linh sao?! Chuyện gì đang xảy ra thế này?!

- Cậu sao thế? Tớ đã nói là tớ không giấu cậu mãi được vì cậu là bạn thân tớ còn gì? Sao nè? Cậu có muốn gia nhập không? :D

Đầu óc nó quay cuồng, chẳng biết nói gì hơn ngoại trừ gật đầu đồng ý cho qua chuyện. Nó chưa giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Linh sẽ giữ bí mật riêng tư của cô bé, không nói cho nó biết. À mà chẳng phải Linh đã rằng cô bé không giấu được mãi đấy sao? Rồi chẳng phải cô bé cũng vừa nói là thấy nó chơi hợp với những người trong nhóm của Linh nên mới rủ nó vào đấy sao? Tâm trạng nó rối bời, chẳng hiểu cô bạn thân “gần năm năm trời” của nó đang suy nghĩ cái gì nữa. Nó chợt thấy buồn, đơn giản chỉ là buồn thôi, một nỗi buồn thoáng qua trong lòng nó. Nó bỗng dưng cảm thấy khoảng cách giữa nó và Linh. Giờ hai đứa cũng đâu phải con nít nữa đâu mà cứ bám nhau hoài. Càng lên lớp thì lại càng gặp nhiều bạn mới, thiếu gì người chơi hợp với nó hay Linh, Linh lập nhóm trong bí mật cũng là chuyện đương nhiên thôi. Có thể Linh lo rằng nó sẽ buồn và cô đơn nên mỗi lần đi chơi với nhóm của cô bé, cô bé vẫn rủ nó theo. Nó lắc lắc đầu để xua đuổi đi những cái ý nghĩ “điên rồ” và “ích kỷ” ấy, nó phải đặt niềm tin vào cô bạn thân của nó chứ! Ừm! Đúng vậy! Lựa chọn vào nhóm của Linh cũng là cách để nó ở bên cạnh cô bạn và cũng là cách để nó hòa nhập vào thế giới mới! Thế giới không chỉ có hai người, mà giờ trở thành của sáu người, nó mỉm cười vì điều đó.

Rồi một ngày (lại như mọi ngày!), nó nằm lăn ra bàn vì mệt mỏi sau những tiết học Xã hội-Tự Nhiên, tiết Toán rồi tiết Văn, toàn những tiết chán chường cả ra! Mà không học thì làm sao cuối năm thi đậu tốt nghiệp được cơ chứ T_T… Ngán không còn gì để ngán, nản không còn gì để nản. Nó chỉ ước chi cái kỳ thi tốt nghiệp “chết tiệt” này mau trôi qua đi thật nhanh để nó không phải ngồi học một cách cực khổ thế này nữa! Lại nằm bò ra bàn, mắt nó bắt đầu lim dim thì chưa gì đã có giọng nói vang lên ngay phía bên tai phải của nó:

- Nguyệt! Có chuyện rồi này!

- Hử? – nó ngước lên, ra là Trang. Sao cậu ta lại ở đây nhỉ? À mà quên mất, nó đã gia nhập cái nhóm tên “Moon” này cũng được một tháng rồi còn gì. Hễ có chuyện gì là cũng báo cho nó biết, lúc đầu còn thấy là lạ nhưng dần về sau thì chuyện này đã quá quen thuộc với nó.

- Linh… Linh với Trâm… à…

- Linh với Trâm sao? @@ - nó giương đôi mắt to tròn ra nhìn Trang với đầy dấu chấm hỏi trên đầu.

- Chuyện này… à… - Trang gãi đầu như không biết nói sao với nó. Nó thì chẳng hiểu mô tê gì cả.

- Có gì giờ ăn trưa nói cũng được, cậu cần gì phải nói gấp thế. – Minh đi từ ngoài lớp vào.

- Đúng đấy, chuyện cũng chẳng có gì lớn mà. – theo sau Minh là Yến. Giờ thì đầu nó rối tung thật rồi đấy, chuyện gì mà hết người này người nọ cứ giấu nó thế. Vốn tính tò mò của nó đã lớn lắm rồi, thế mà cứ thích chơi trò “ú tim”! >.<”

- Rút cuộc là chuyện gì vậy? @_@”

- Chẳng biết là cậu có biết hay không nhưng mà… - Minh, Yến và Trang nhìn nhau. – Trâm với Linh đang… có ý cho cậu ra khỏi nhóm…

- Hả? – mặt nó ngạc nhiên không thể nào nói được. Trâm thì nó không mấy để ý cho lắm vì từ khi nó gia nhập vào nhóm, nó có nói chuyện với Trâm mấy đâu, còn Linh? Linh là người bạn chơi thân với nó từ khi học lớp 1 tới bây giờ, sao lại nỡ nào có ý định như thế? Mà không phải chính cô bé là người đã đưa ra quyết định kêu nó vào trong nhóm đó sao?! Chuyện này là thế nào cơ chứ???

- Tớ biết cậu sẽ sốc nhưng mà… đó là những gì mà bọn tớ chứng kiến được. Đồng ý cho cậu gia nhập vào nhóm tức có nghĩa là sẽ không giấu cậu một điều gì cả, cũng như cậu không hề giấu bọn tớ điều gì. Thật sự tớ không biết hai người đó đang nghĩ cái gì, nếu như cậu muốn biết chi tiết thì… - Minh chưa kịp nói hết câu thì nó đã “ba chân bốn cẳng” dzọt nhanh ra khỏi lớp. Nhất quyết, nó mà không tìm ra được cho câu trả lời cho vụ này thì coi như nó và Linh không làm bạn bè gì hết!.

Nhìn qua nhìn lại trong sân trường, nó dáo dác kiếm cho bằng được cô bạn thân “tri kỷ” của nó. A! Thấy rồi! Đang vừa đi ra khỏi căn tin cùng với bịch bánh tráng! Nó chạy thật nhanh về phía Linh làm cô bé chưa kịp bỏ miếng bánh tráng đầu tiên vào miệng thì đã phải la lên vì sự xuất hiện quá chi ư là “hùng hồ” của nó.

- Ng… Nguyệt… chuyện gì vậy?

- Tớ cần nói chuyện với cậu! Cậu theo tớ lên lớp ngay!

- Hả? – chưa kịp phản ứng gì thì Linh đã bị nó nắm cổ tay kéo đi (đương nhiên là không quá mạnh bạo rồi =.=”…). Lên đến hành lang trước cửa lớp, nó bỏ tay Linh ra, cô bé thì mặt cứ ngớ ra chẳng hiểu gì.

- Nói thực đi, cậu có ghét tớ không? – nó nhìn thẳng vào Linh hỏi.

- Sao… sao tự dưng Nguyệt lại hỏi thế? Đương nhiên là tớ…

- Cậu trả lời cho tớ biết đi! Vì sao vậy? Vì sao cậu muốn tớ rời khỏi nhóm? Cậu nói rõ cho tớ biết lý do đi! – nó hỏi dồn dập, không kịp thở. Linh chợt hiểu ra được gì đó, cô bé thôi không “mân mê” bịch bánh tráng nữa mà thay vào đó là sự im lặng kỳ lạ. Nó ghét thế này, nó ghét khi Linh không trả lời câu hỏi của nó. – Nói thật cho tớ biết đi, cậu và Trâm ghét gì ở tớ mà không thích tớ ở trong nhóm của hai cậu? Nếu cậu không thích thì tớ rời khỏi.

- Không phải! Không phải là như thế! – Linh chợt lên tiếng, lần này tới phiên nó im lặng, nó im lặng để chờ câu trả lời thực sự.

- Vậy chứ chuyện thực hư thế nào? – nó không muốn Linh chỉ nói đến đó rồi ngưng. Nó muốn biết lý do chính đáng, để nó xem lý do đấy có đủ sức thuyết phục để nó rời khỏi nhóm “Moon” hay không.

- Tớ… tớ từng suy nghĩ, không biết cho cậu vào nhóm là một ý kiến tốt hay xấu. Nhưng từ khi gia nhập vào, tớ… tớ cảm thấy khoảng cách giữa tớ với cậu thật xa. Cậu dường như… cười nhiều hơn, cởi mở nhiều hơn. Tớ cảm thấy sợ… sợ rằng sau này khi chúng ta tốt nghiệp rồi, cậu sẽ không coi tớ là bạn nữa! – mặt Linh đượm buồn, nó ngớ người ra nhìn Linh rồi chợt mỉm cười nhẹ.

- Cậu ngốc thế! Câu này tớ nói với cậu mới đúng đấy! Ngay cả chuyện lập nhóm cậu còn giấu tớ thì chẳng biết đến khi tốt nghiệp rồi tớ có biết hay không. Nhưng mà đã là bạn thân với nhau, tớ không giận cậu mấy chuyện này đâu. Mà cho dù tớ có chơi thân với Trang hay Minh hay Yến thì tớ cũng chẳng quên cậu đâu Linh ạ! :D

- Cậu… cậu nói thật đấy chứ?

- Tớ dối cậu à?! @_@”

- Ừm… - Linh lại nở một nụ cười thật tươi. Dường như cô bé đã trút hết gánh nặng trong người ra rồi, tinh thần bây giờ thoải mái hơn rất nhiều.

- Mà này, sao còn có Trâm trong đó nữa? – nó chợt quay qua hỏi là Linh hết hồn.

- Cái này thì… Trâm cùng ý nghĩ với tớ nhưng mà ngược lại, là vì sợ Minh, Trang và Yến bỏ cậu ấy nên…

- Ha ha ha! Mấy cậu thật là… Thôi, coi như tớ xí xóa chuyện này, nhưng mà lần sau còn “tái phạm” thì tớ nghỉ chơi cậu luôn!

- Tớ biết rồi mà! :D

Linh và nó lại tung tăng vào trong lớp. Minh, Yến và Trang từ nãy giờ cứ ngồi thấp thỏm lo âu, chẳng biết nó tính làm gì cô bé gầy nhom, yếu ớt kia. Thấy thân hình Linh vẫn bình thường (thì nó có biết đánh nhau đâu mà =.=”) và với hai cái mặt cười toe toét thế kia thì chắc hẳn mọi chuyện đã được giải quyết xong. Cả ba cùng cười cho cái sự ngây thơ, vô tư lự của bạn chúng nó. Trâm nhìn từ xa, dường như đã hiểu ra được những hành động của cô bé trong thời gian qua quả thật không đúng tí nào. Trâm từ từ đi lại và cũng nhập cuộc vui với nhóm. Nó dường như quên hết mọi lo âu buồn phiền khi nãy, giờ chỉ có những tiếng cười giòn tan, những chia sẻ buồn vui và những sự quan tâm, lo lắng cho nhau đọng lại trong lòng nó. Nó bỗng dưng ước rằng cái ngày thi tốt nghiệp đừng bao giờ tới, để nó có thể sống mãi trong sự ngây thơ, hồn nhiên này. Nhưng mà thời gian không cho phép, nó còn phải lớn, lớn để mà bước tiếp trên con đường đời dài ở phía trước. Chẳng bao lâu sau, kỳ thi tốt nghiệp cũng đã tới. Nó đứng nhìn xung quanh trường, nhìn từng dãy lớp, từng hàng cây, từng căn phòng học ngoại khóa, từng chiếc ghế đá và từng góc nhỏ trong sân trường, nơi chứa đựng biết bao nhiêu kỷ niệm của nó với nhóm “Moon”.

“…Nếu có ước muốn trong cuộc đời này… hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm… Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi, trên bờ môi và trong những… kỉ niệm xưa…”

[Hết phần Hai]

ericahuynh92
28-06-2010, 11:43 AM
đã có chap mới rồi cả nhà ơi :D
cả nhà vào ủng hộ nhé :)

snowna
28-06-2010, 01:53 PM
ái chà, đúng là thời tiểu học có rất nhiều chuyện xảy ra nhỉ ^^
làm mình nhớ lại thời của mình ghê
tiếp tục phát huy bạn nhé :D
mong chap mới của bạn

ericahuynh92
28-06-2010, 07:39 PM
* Snowna: Cảm ơn bạn đã ủng hộ mình nhé :).

À mà quên mất nói cho mọi người biết là "Câu chuyện của tôi" chỉ có 10 phần thôi :). Mình đã chuẩn bị sẵn một phần mới khác cho câu chuyện rồi nên mong các bạn vẫn sẽ ủng hộ cho mình nhé ^^. Thanks :)

ericahuynh92
29-06-2010, 02:55 AM
Phần Ba: Học hè ở… TRƯỜNG QUỐC TẾ !!! 

- Hộc hộc… - nó chạy thật nhanh tới cái bảng thông báo điểm thi tốt nghiệp cuối năm. Rất nhiều học sinh và phụ huynh đang đứng chen lấn chật kín cả cái bảng làm nó chẳng thấy được gì ngoài dòng chữ in hoa được dán trên đầu “BẢNG THÔNG BÁO”.

- Con có vào coi điểm chưa Nguyệt? – mợ của nó đi lên từ đằng sau sau khi gửi xe trong bãi đậu của trường.

- Đông quá mợ Tuyền ơi, con chen vào không được. – nó nhìn lên với con mắt “con chẳng muốn đi vô đó chút nào! >.<”!”.

- Thôi thì mợ cháu mình đành đợi một tí cho vơi bớt người rồi vào coi cũng được. – mợ xoa đầu nó rồi dắt nó ra ghế đá ngồi. – Con có muốn uống gì không? Mợ đi mua cho.

- Con muốn uống coca! – nó nhe răng cười. Nó “iu” mợ nó biết bao vì lúc nào mợ cũng chiều nó cả.

- Vậy con ngồi đây chờ tí, không được đi đâu đấy. – mợ nó quay đi ra ngoài cổng.
Cái nắng chang chang làm nó cảm thấy thật khó chịu. Giữa trưa mà trời nắng nóng thế này thì làm sao mà chịu nổi cơ chứ?! Nó ngồi nhìn về phía cái bảng thông báo đang thưa dần người đi. Cũng vừa đúng lúc, mợ nó đi lại với bịch nước coca trên tay. Nó đứng dậy khỏi ghế.

- Mợ Tuyền ơi, bớt người rồi, mợ cháu mình vào coi điểm y! – nó chỉ.

- Ừ, đi thôi con.

Nó chạy lên đằng trước để xem điểm thi tốt nghiệp của mình là bao nhiêu. Tìm tìm kiếm kiếm một hồi lâu, cuối cùng nó cũng kiếm được cái tên của nó. AAA!!! Mà cái gì thế này?!! Tại sao nó chỉ có 43.5 điểm thôi?!!! Kỳ này thì nó chết với mẹ nó rồi T_T. Điểm còn không được trên 45 thì làm sao mà có cơ hội đậu vào những trường chuyên của Việt Nam cơ chứ. Đúng là chỉ tại cái môn Toán chết bầm kia! >”<! Nó lủi thủi đi ra khỏi cái đám đông người, mợ nó đứng bên ngoài chờ thấy cái mặt “không được tươi tỉnh” của nó là cũng đoán ra được điểm của nó thế nào.

- Điểm không được cao hả con?

- Vâng ạ…

- Chà… thôi về nhà thông báo cho ba mẹ biết đã rồi mới tính xem sau đó cho con học trường nào.

Mợ nó lại xoa đầu rồi dẫn nó ra ngoài cổng. Làm sao mà chỉ có thể “về nhà” và “thông báo” cho ba mẹ nó biết cái điểm thi tốt nghiệp “chẳng cao chút nào” của nó chứ? Chẳng khác nào nó tự đẩy nó vào cực hình??? Vừa ngồi lên sau xe của mợ, nó vừa suy nghĩ làm cách nào để không bị ăn đòn hay nghe bài giảng đạo của ba mẹ ngay cả khi nó không nói hay nói điểm ra. Nhưng thật tình là cuộc sống của nó éo le quá, vừa bước chân vào phòng thì nó đã gặp mẹ đang ngồi coi tivi chờ nó về.

- Con về rồi đấy à? Điểm thi thế nào?

- Dạ… Điểm…

- Hửm? Sao?

- Con chỉ được có 43.5 thôi…

- Cái gì? – mẹ nó hoảng hồn nhìn nó. Nó biết ngay thế nào cũng vậy mà.

- Điểm thi tốt nghiệp của con chỉ được có 43.5 thôi mẹ. – nó nhắc lại một lần nữa như thể muốn mẹ nó đừng có mở miệng hỏi thêm câu “Cái gì?”.

- Tại sao lại chỉ có 43.5? – mẹ nó tắt tivi và ngồi lại nhìn nó.

- Vì điểm Toán của con thấp. – nó cũng ngồi phịch xuống ghế và chống cằm.

- Mẹ đã dặn con nhiều lần là cố gắng học ôn cho kỹ vào mà. Tại con không nghe lời đấy thấy chưa? Bây giờ thì điểm thấp! – tới rồi đây, chuẩn bị nghe cái bài thuyết giáo của mẹ nó nữa rồi này. Sao mà nó nản thế không biết? Vừa mới đi ra ngoài trời nắng chỉ để coi điểm, giờ điểm không được như ý lại cộng thêm bị mẹ mắng cho một trận, chẳng biết hôm nay là ngày gì xui thế không biết.

Đương nhiên rồi cái gì đến cũng sẽ đến, giờ không chỉ có mình mẹ nó biết mà cả nhà đều biết được điểm thi tốt nghiệp của nó. Có người thì im lặng chỉ nghe thôi không nói gì, có người còn hùa theo mẹ nó nói này nói nọ (ghét những người thế lắm đấy nhé!), nhưng cũng có người cảm thông với nó, bảo rằng nó đã cố gắng hết sức của nó rồi nên đừng la nó nữa, tội nghiệp nó (iu mấy người này ghia cơ :x). Cứ thế, hai tuần của tháng nghỉ hè đầu tiên trôi qua thật nhanh cho tới một ngày kia, nó đang nằm trên giường coi tivi thì mẹ nó đi làm về. Cái chuyện điểm thi tốt nghiệp của nó giờ đã được tạm thời cho vào “quên lãng”, nó mừng biết bao, giờ không cần phải nghe mẹ nó cằn nhằn mỗi khi đi làm về nữa rồi. Đang mừng thầm trong bụng, bỗng một tờ giấy giới thiệu trường được đưa ra trước mặt nó.

- Con coi thử đi. Mẹ tính cho con vào trong này học.

- Sao ạ? – nó lật đật ngồi dậy và cầm tờ quảng cáo in màu xanh dương đậm có dấu hiệu của trường ở phía góc tay phải “Asian Secondary School”. – Đây là trường gì thế mẹ? @@ Lần đầu tiên con thấy trường này ý.

- Đây là trường quốc tế, trường dạy theo phương hướng giáo dục của nước ngoài. Mẹ thấy có vẻ tốt cho tiếng anh của con nếu như sau này con muốn theo hướng đi của chị hai là du học.

- Du học? – nó cầm tờ quảng cáo nhìn. Cũng phải, chị hai nó đi cũng gần được hai năm rồi còn gì. Nhưng mà, nó chưa bao giờ nghĩ tới điều này cả, nói đúng hơn là nó vẫn chưa muốn xa gia đình nên quyết định “lo xa” này của mẹ nó có đúng đắn hay không?

- Thứ hai tuần sau, mẹ sẽ đưa con tới trường làm bài kiểm tra trình độ tiếng anh, con
sẽ đi học hè để có thể tìm hiểu và biết trước một chút về trường.

- Tuần sau á??? – nó ngạc nhiên nhìn mẹ nó. Tuần sau đồng nghĩa với việc ba tháng hè của nó chỉ kết thúc lúc nó chỉ mới thảnh thơi được hai tuần?!

- Ừ. Nên có gì ôn lại từ vựng và ngữ pháp, luyện thêm nghe nữa đi. Để không thi không đậu là không được đâu đấy. – nói rồi, mẹ nó quay lưng đi về phòng, để lại một bức tượng bị đóng băng ngồi trơ mặt ra nhìn tivi.
Tại sao mẹ nó lại quyết định nhanh như vậy? Tại sao mẹ nó lại không thèm hỏi ý kiến nó xem nó có thích học ở đó hay không? Mà không phải mẹ nó tính cho nó học ở trường “Lạc Hồng” gì đó gần nhà hay sao? Sao tự dưng lại đổi ý kiến thế này??? Đầu nó lại quay vòng vòng, thôi đành bỏ mặc cho số phận đi theo con đường mà mẹ nó sắp đặt vậy. Nó chẳng thèm quan tâm đến nữa, dù gì mẹ nó đã quyết định rồi thì không có gì làm thay đổi được. Nằm phịch xuống giường, nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng thứ hai…

- Con đã mang đầy đủ bút viết, máy tính này nọ chưa đấy? – trước khi ra khỏi nhà, mẹ nó quay lại hỏi. Không biết đây là lần thứ mười mấy mẹ nó hỏi câu này rồi. Nó chỉ biết ngao ngán trả lời cho qua loa.

- Đầy đủ hết rồi mẹ.

- Ừm, lên xe đi, mẹ chở tới đó. – sau khi bịt khẩu trang, mẹ nó ngồi lên chiếc xe tay
ga.

- Vâng ạ… - nó leo ra đằng sau ngồi.

Mẹ nó bắt đầu chạy xe đi. Đã lâu lắm rồi, cũng không biết từ lúc nào, nó đã không ngồi yên xe sau của mẹ nó. Giờ đây, tự dưng nó thấy tấm lưng của mẹ nó nhỏ hơn nó, không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Nó bỗng thấy có vẻ nó đã lớn hơn rồi, đâu còn là một đứa con nít như ngày nào nữa. Mà sao nó vẫn cứ thích nhõng nhẽo với mẹ thế nhỉ? Mấy đứa bạn hồi cấp 1 mà thấy nó thế thì chắc cười cho nó thúi mặt! =.=” Hồi bé nó thường hay ôm eo mẹ để giữ cho chắc, không bị té xe. Giờ nó chỉ giữ cái yên mà thôi. Nó cảm thấy ngại ngại thế nào khi ôm chính người thân của mình. Mà có gì xa lạ đâu, người đang ngồi trước là mẹ nó ấy chứ! Chẳng hiểu nỗi cái bản tính “nắng mưa” của nó nữa. Nó lắc đầu để đẩy cái ý nghĩ “điên điên” đó ra, cũng vừa lúc ấy, mẹ nó dừng xe trước một cánh cổng được sơn màu đen, bên trên là nguyên tấm bảng thật to với dòng chữ “Asian Secondary School”. Nó leo xuống xe để mẹ gửi vào bãi đậu. Sau khi đã định vị được chỗ, mẹ nó đi ra và dẫn nó vào trong. Trường hình như mới xây thì phải. Mùi sơn vẫn còn nghe thoang thoảng từ những bức tường xung quanh khi nó đi ngang qua. Trường cũng không rộng lớn gì lắm, chỉ đơn giản có cái sân be bé nằm ở phía tay phải, và khu dãy học cùng phòng ăn nằm ở phía tay trái. Mẹ nó rẽ vào căn phòng có để bảng bên trên “Office-Văn phòng”, nó lẳng lặng theo sau. Ngay ở bàn làm việc, có một người phụ trông còn rất trẻ, cô mặc chiếc áo sơ mi bên trong, áo vest màu hồng bên ngoài cùng với váy bó chung màu với áo vest ở bên dưới. Cô đứng dậy và nở một nụ cười thật hiền với mẹ nó và nó.

- Chào chị, chắc chị là Yến đúng không ạ?

- Ừ, chị có đặt hẹn giờ với em hôm nay để đưa con chị lên làm bài kiểm tra. Đây là Nguyệt, con gái út của chị. Chào cô đi con.

- Chào cô ạ. – nó cúi đầu xuống lễ phép.

- Chà, em Nguyệt trông xinh thế. Vậy chị và em ngồi đây một chút, em vào phòng bên kia sắp xếp bài thi rồi sẽ dẫn em Nguyệt qua. – cô chỉ về hai cái ghế được để sẵn trong phòng.

- Ừm, cảm ơn em. – mẹ nó đi lại ngồi xuống, còn nó thì cứ đứng trơ ra nhìn xung quanh. Lần đầu tiên nó thấy cái văn phòng tuy nhỏ mà lại sạch và mát (nhờ có máy lạnh) hiện đại thế này. Trong tủ thì toàn những tư liệu được ghi chép lại bằng Tiếng anh. Thật may mắn là nó cũng hiểu được đôi chút. – Nguyệt, con lại đây ngồi đi, làm gì mà đứng đó thế?

- Ơ… dạ vâng! – nó lật đật ngồi xuống cái ghế kế bên mẹ nó, nhưng mắt thì vẫn đảo nhìn khắp nơi.

- Xong xuôi hết rồi, em Nguyệt theo cô qua phòng kiểm tra nào. – cô lúc nãy đột ngột quay lại, làm nó giật mình, thôi không quan sát nữa.

- Vâng ạ.

Rời khỏi văn phòng và đi theo cô giáo (gọi như thế để nghe cho lịch sự một tí), nó lại được thêm cơ hội ngắm nhìn xung quanh trường. Đúng là trường chỉ mới xây nên bé tí, cái cầu thang thì hẹp, kiểu này đi thì chắc chỉ có 2 người đi lọt qua là cùng. À mà sao cũng có tủ sắt ở đây nhỉ? Học sinh mà cũng có tủ sắt riêng sao? Trên tủ còn có dán tên nữa kìa. Chà, coi bộ trường này hơi bị hấp dẫn rồi đây. Mải mê nhìn đống tủ sắt mà nó không hề hay biết là nó đã tới phòng kiểm tra.

- Em ngồi đây, làm bài kiểm tra Reading và Writing trước. Phần Listening thì một hồi
sẽ có cô đem máy vào đây cho em, em cứ tự bấm là nghe hết từ đầu đến cuối. Tổng cộng
thời gian em có để làm bài là ba tiếng. Làm xong thì cứ đem bài qua văn phòng nộp cho cô. ^^ - cô chỉ vào cái ghế ngồi trong góc với xấp giấy đầy chữ trên bàn.

- Vâng ạ. Cảm ơn cô. – nó cúi đầu lễ phép.

Cô giáo đi ra ngoài, đóng cửa lại. Nó mở từng trang giấy và bắt đầu làm. Một lúc sau, đúng như cô nói, có một cô giáo khác, nhưng trong bộ áo dài thướt tha màu cánh sen đi vào và nhẹ nhàng đặt máy cát-sét ở trên bàn cho nó. Trước khi đi, cô đó còn chúc nó làm bài tốt nữa. Chà, các giáo viên ở đây dễ thương thật. Nó thấy thích ngôi trường này rồi đấy. Cặm cụi làm hết bài này đến bài khác, nó dường như quên mất cả thời gian. Vừa xong bài Listening là cũng vừa đúng 1h trưa, nó sắp xếp lại các tờ giấy cho ngay ngắn, rồi bước ra khỏi phòng.

- Em làm bài xong rồi à? – cô Dung (giờ nó mới để ý đến bảng tên trên phía bên phải áo của cô) đứng dậy nói.

- Dạ vâng. – nó đưa xấp giấy cho cô bằng hai tay.

- Ừm, cô sẽ chấm điểm ngay để em có thể biết mình vào học lớp nào. Em ngồi đây chờ với mẹ nhé. – nói rồi, cô rời khỏi phòng và sang một phòng khác.

- Con làm bài được không? – mẹ nó lúc này mới lên tiếng hỏi.

- Cũng tàm tạm ạ. Có mấy từ con không hiểu cho lắm.

- Ừm… - mẹ nó im lặng và ngồi chờ. Nó cũng mong rằng kết quả sẽ tốt hơn được một chút. Vừa lúc ấy, cô Dung quay trở về phòng.

- Có lẽ mấy bài kiểm tra này cao hơn trình độ của em Nguyệt nên thành ra, kết quả của em không được khá cho lắm. Vì thế, em Nguyệt sẽ bắt đầu học từ lớp Starter. Chị

- Vâng. Học từ lớp căn bản thì càng tốt thôi, để nó có thể luyện thêm nhiều cái khác. –
mẹ nó nở một nụ cười không mấy chi là tươi. Chắc là lại thất vọng về nó rồi. Mà nó cũng tự thấy bản thân nó vô dụng mà. Ba năm học tiếng anh ngoài Việt Mỹ rút cuộc đưa ra áp dụng cũng chỉ là con số 0.

- Vậy thì chị theo em làm thủ tục nhập học và mua đồng phục cho em Nguyệt, rồi sau đó có thể ngày mai, chị đưa em tới đây vào lúc 6h30 để em dắt vô lớp.

- Cảm ơn em. – mẹ nó đứng dậy và đi theo sau cô Dung.

Từ nay, nó sẽ là học sinh của cái trường quốc tế này, nó chắc chắn là như thế rồi vì bây giờ trong tay nó đang ôm cái bịch đựng đồ đồng phục của nó đây. Mà sao… trường nhìn thì đẹp, đồng phục thì… xấu thế nhỉ?! Màu đỏ chét! =.=” Thôi thì đành kệ vậy, có đồ mặc là vui lắm rồi. Về tới nhà, nó chưa kịp nghỉ ngơi gì thì đã phải nghe nguyên một “bài ca không quên” từ mẹ nó về vụ học hành và luyện thêm tiếng anh mỗi khi về nhà rồi bla bla bla… đủ thứ trên trời dưới đất. Trời ạ! Nó tưởng vào học trường quốc tế thì sẽ đỡ khổ hơn chứ! Ai dè lại càng cực hình hơn khi nó biết thêm được một chuyện nữa đó là nó vẫn phải đi học thêm! Vì sao? Đơn giản trường vẫn theo Giáo dục của Việt Nam. Khi vào học chính thức thì buổi sáng sẽ học giáo dục Việt Nam, còn chiều thì giáo dục nước ngoài. Suy ra, nó vẫn không có cơ hội nào để bỏ học thêm cả! Đúng là cuộc đời của nó, đã khổ nay còn khổ hơn! >”<!!! Ba tháng hè của nó từ nay coi như toi rồi! T_T

“MY LIFE IS END FROM NOW ON!!!!”

[Hết Phần Ba]

ericahuynh92
29-06-2010, 05:22 AM
Phần Bốn: “Chị có thể làm mai em với Quang được không?” – “Hả??? :-o”

Part 1:

Một năm học ở ngôi trường quốc tế Á Châu này (tên dịch ra tiếng Việt của trường) cũng đủ làm nó quen hết tất cả các thành viên của từng lớp. Ngoại trừ một số học sinh mới chuyển vào năm nay thì nó không biết nhiều cho lắm. Năm nay nó bị chuyển qua lớp 7/3, do số lượng học sinh tăng lên nên lớp 7 được chia ra làm 4 lớp. Ngày đầu tiên vào học, nó nhìn xung quanh lớp để tìm cho mình một chỗ ngồi thích hợp. A! Đây rồi! Cái bàn bên trong ở hàng hai từ dưới đếm lên, ngồi ở đây thì chẳng sợ bị thầy hay cô phát hiện ra nó làm việc riêng! He he… Vừa “an tọa” xuống cái chỗ ngồi nó cho là lý tưởng thì bỗng có ai đó ngồi xuống cạnh nó. Quay qua, tưởng ai xa lạ, hóa ra là thằng bạn béo tròn “ục ịch” Huy cận của nó đây mà.

- Mày làm gì thế? – nó nhăn mặt hỏi.

- Tao ngồi đây, không được sao?

- Tao có nói là không được à? =.=”

- Ừ, vậy thì đừng hỏi gì thêm. :D

- Ơ hay, thằng mập này…

- Nè nè, cấm gọi tao là Mập, gọi tên tao đàng hoàng mày.

- Xí, gọi sao chẳng được. – nó quay mặt đi, không thèm để ý tới lời Huy nói.

- Mới sáng sớm mà hai người cãi nhau rồi à? – một tiếng nói vang lên làm Huy và nó
quay lại. Ra là Quang, học sinh học chung lớp với hai đứa nó năm ngoái đây mà.

- Cãi gì. Con Nguyệt nó gây sự trước ấy chứ.

- Ơ hay, mày láo thế. Tao gây sự hồi nào, tại thấy mày ngồi xuống “lãnh địa” của tao
nên tao hỏi.

- “Lãnh địa” của mày? Từ khi nào hai cái bàn này trở thành “lãnh địa” của mày thế? Có ghi tên mày trên này à? – Huy săm soi cái bàn, nó đã tức nay còn tức hơn.

- Nè, mới đầu năm học, đừng chọc tức tao nghen.

- Tao chọc mày hồi nào đâu. Xí.

- Xin lỗi, mình ngồi đây được không? – một giọng nói lạ lên tiếng làm nó, Huy và cả Quang quay lại. Một cậu bạn trông rất là to con, cũng “bốn mắt” như Quang và Huy, mà nhìn cái tướng cũng… mập mập giống hai người. Có an hem họ hàng với nhau à? (=))).

- À, cứ tự nhiên. Chỗ này không ai ngồi cả. – Quang nhe răng cười.

- Cậu tên gì? – Huy quay lại bắt chuyện, có vẻ cậu bạn này là học sinh mới đây.

- Mình tên Huy, Minh Huy.

- Cũng Huy hả? Mình cũng tên Huy này. – Huy chỉ vào mặt và nhoẻn miệng cười.

- Cứ gọi nó là Huy “heo”, để không bị nhầm lẫn. – nó chen thêm vào, Huy nhìn qua nó với con mắt hình lựu đạn. – Gì? Tao nói sai gì à?

- Tao nói là gọi tên tao thôi, chứ không có thêm bớt gì hết á! >”<

- Rồi, rồi. Mệt mày quá. Mình tên Nguyệt. – nó quay qua nhìn Minh Huy.

- Còn mình tên Quang. Chắc bạn mới vào năm nay nhỉ?

- Ừm, mình mới chuyển tới, mong các bạn giúp đỡ cho mình nhé. – Minh Huy cười
nhẹ.

Năm học mới bắt đầu bằng những lời giảng đạo từ cô Phượng, cô quản nhiệm năm nay của lớp nó. Đúng là có cái bảng nội quy của trường mà cứ lặp đi lặp lại, thật chẳng biết mấy thầy cô có mỏi miệng và cảm thấy chán ngán cái bảng đó không nữa. Hay là tại vì bản thân nó là trò ngoan nên nó cảm thấy nản bảng nội quy này? Mà nói thật chứ không hề nổ, nó thực hành hoàn toàn đúng hết tất cả các luật lệ trong trường đấy. Chưa bao giờ nó sai phạm điều gì cả. Từ phong thái đến cách ăn mặc, nó đều ngay ngắn và chỉnh tề, học bài và làm bài đầy đủ, chép báo bài không thiếu một câu, một từ. Thử hỏi sao mà cô Phượng không cưng nó nhất? ;)) Mà năm nay, nó cũng được dịp làm quen nhiều bạn mới, thí dụ như Như này, Vy này rồi còn Văn nữa chứ, v..v và v..v. Làm sao mà nó kể hết được tất tần tật tên các bạn nó ra được nhỉ? =.=”… kể ra xong chắc miệng nó méo qua một bên luôn.

Hai tháng trôi qua cũng thật nhanh, mới đây mà trong báo bài của nó đầy những chữ viết ghi “Kiếm tra một tiết”, “kiểm tra mười lăm phút”, “học thuộc lòng bài thơ”, nói chung là đủ thứ bài tập về nhà. Nó cảm thấy mệt cả người ra, nhất là môn Địa, cái môn mà “khó nuốt” nhất đối với nó. Cái chính là nó chẳng hiểu cái gì cả, và nó cũng chẳng hứng thú gì với cái môn “toàn bản đồ với chữ” này. Đối với nó, Địa là một môn vô vị! Môn vô vị nên giáo viên cũng… vô vị nốt! =.=” Vừa nghiêm khắc mà lại còn dữ nữa chứ! Chẳng biết trường nó có biết tuyển người dạy không nữa? >.<” Nó chỉ mong sao cái tiết Địa đáng ghét này mau hết giờ cho rồi! A! Mà ông trời cũng thương nó ghê, vừa ước xong thì tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên. Cả lớp đứng dậy theo tiếng hô của lớp trưởng chào cô. Cô vừa bước khỏi là cả lớp nháo nhào, đứa thì than thở này nọ, đứa thì phấn chấn bảo hôm nay bài giảng hay quá. Ơ hay! Đứa nào vừa khen bài giảng hay thế nhỉ? Chắc là đứa đó đầu óc thần kinh mất rồi =.=”. Chẳng thèm để ý làm gì, nó tung tăng ra khỏi lớp và chạy lên lầu, đứng trước cửa lớp 8/1 suy nghĩ gì đó rồi nó mới ló đầu vào.

- Chị Minh Tú ơi…!

- Hử? Ủa? Nguyệt hả? Vào đây! Vào đây! – một người con gái với mái tóc dài được cột lên gọn gàng vẫy tay kêu nó.

- Chị có nghe mẹ chị nói gì về vụ tối thứ bảy này chưa? – nó ngồi xuống một cái bàn trống đằng sau Minh Tú.

- Có! Có! Qua nhà chú Hưng ăn tiệc Tân Gia đúng không? Nghe nói nhà chú đó mới xây nên mời bạn bè tới dự tiệc. Em có đi không? :D

- Chị đi thì em đi thôi. – nó nhún vai.

- Ừm, okay. Để chị về nói với mẹ XD~.

- Ố là la, nhóc Nguyệt qua đây chơi nữa à?

- Hử? Anh Nhơn. – đây là bạn cùng lớp với Minh Tú, chị bạn thân từ hồi nhỏ của nó.
Do gia đình hai bên quen thân từ trước nên hai đứa con mới có dịp gặp nhau nhiều. À mà đang nói về anh Nhơn này nhỉ? Anh ta đâu đơn thuần chỉ là bạn cùng lớp mà nói nhỏ cho mấy bạn biết là… anh ta đang để ý chị Minh Tú đấy! Từ hồi lớp bảy tới giờ thì phải, cũng khá lâu rồi nhỉ? Hơ hơ…

- Sao mà nhóc cứ thích qua đây hoài thế? Nghía anh nèo trong này? ;;)

- Em qua đây với chị Minh Tú, có liên can dzì tới anh đâu =.=”.

- Chọc có tí mà đã dữ rồi. Công nhận, em hung dữ quá. – Nhơn tặc lưỡi.

- Em oánh anh bây giờ! >”<

- Thôi, thôi cho xin. Hai người bộ có ân oán trước đó hay sao mà cãi lộn dữ vậy? Cũng
sắp vào học rồi. Em về lớp đi, có gì thứ bảy này gặp ^^.

- Okay! Vậy gặp chị sau!

Nó vội vàng chạy ra khỏi lớp, cũng không quên ném một con mắt hình lựu đạn hăm dọa vào Nhơn làm cu cậu phải núp sau Minh Tú như một “con cún đáng thương”. Lớn già đầu mà còn như con nít! Nó chẳng thèm quan tâm tới làm gì! >:P. Vừa về tới lớp thì nó gặp Quang đang chuẩn bị ngồi vào ghế.

- Ủa? Sao không ra ngoài chơi? O.o – nó về chỗ ngồi của mình và quay đầu xuống.

- Giờ ra chơi sắp hết rồi nên lên đây trước. Nguyệt mới từ lớp chị Minh Tú về à?

- Ừ. Lên đó nói chuyện tí ấy mà. Mà nè, hỏi thiệt nghen, sao từ khi Như bị chuyển
xuống đây ngồi chung với Nguyệt thì Quang chọc Như dữ thế? Có tình ý gì à? ;;)

- Hả? Sao tự dưng hỏi thế? O_O

- Ha ha! Chẳng có ý gì đâu! Thấy cứ thích chọc Như hoài nên nghi ngờ ý mà. B-)– nó
làm mặt hình sự.

- Nguyệt nghĩ sao cũng được ^^. Tùy.

“Tùy?” Là sao nhỉ? Sao tùy được? Tình cảm của mình mà cũng để cho người khác tự suy nghĩ à? Thật khó hiểu quá! Mà cũng khá lâu rồi, nó không đụng đến vụ tình cảm học trò này nhỉ? Cũng lâu lắm rồi… nó không nghĩ tới chuyện của Duy Quốc. Nó chống cằm, mắt nhìn xa xăm, cũng may tiếng chuông reng lần thứ hai báo giờ vào học làm nó tỉnh giấc chứ không thì… nó chẳng biết nó mơ tới chừng nào nữa.

Tối ngày thứ bảy, tắm rửa và chuẩn bị xong xuôi, nó lên xe taxi với mẹ nó để đến nhà chú Hưng. Quả nhiên, nhà mới có khác, đẹp một cách lộng lẫy. Có hồ bơi ở ngay giữa sân khi chỉ vừa bước chân vào. Vườn được dựng lên trông bắt mắt bởi những ngọn đồi không quá cao. Trong nhà có nguyên một bàn đánh bida được đặt ngay trong phòng khách, tiếp theo những phòng khách nữa thì… ôi thôi! Nó chẳng dám kể nữa vì càng kể, nó càng thèm ao ước được ở đây!

- Nguyệt! – nó quay đầu lại khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc.

- À! Chị Minh Tú! ^^

- Ra là em ở trong này, làm chị kiếm nãy giờ. Mà nhà chú Hưng đẹp ghê hén? Ước gì
chị cũng có một căn như thế này. – Minh Tú đảo mắt nhìn xung quanh.

- Em tưởng chị thích có một trang trại hơn chứ?

- Thì trang trại nằm gần nhà :D. Như thế không phải tốt sao? ^^

- Ừm. Thôi, ra ngoài ngồi đi, trong này hơi nóng. – nó đẩy Minh Tú ra ngoài vườn, hai đứa leo lên đồi ngồi và ngắm nhìn lên bầu trời đầy sao. – Woa~… đẹp thật…

- Này Nguyệt… - Minh Tú bỗng giở giọng nghiêm túc làm nó quay qua nhìn.

- Hử? Sao chị? O.o

- Chị tính hỏi em cái này cũng lâu rồi nhưng mà… không biết bắt đầu từ đâu…

- Hỏi gì? – nó ngồi thẳng dậy, quay qua nhìn.

- Chị… à…

- Nói gì thì nói lẹ y. Sao tự dưng chị ngập ngừng thế? Bộ anh Nhơn tỏ tình chị à? ;;)

- Chị giết em bây giờ! >”<

- Chứ chuyện gì?

- Chị… Chị có thể làm mai em với Quang được không?

- Hả??? :-O

- Chị nói là chị có thể làm mai em với Quang được không?

- Cái gì? Chị nói gì vậy? 

- Quang nó nói với chị là… nó thích em. Biết chị thân với em nên nài nỉ nhờ chị làm
mai nguyên cả buổi chiều học chung lớp tiếng anh hôm qua. Chị thấy tội nó nên…er… gật đầu đồng ý :D”.

- CÁI GÌ?????????????????????????????????

- Chị biết thế nào em cũng bị sốc khi nghe thế mà…=.=”…

- Không được! Hoàn toàn không thể được!

- Hả? Sao lại không? Quang cũng tốt mà, học giỏi, được nhiều người quý mến lại là
con nhà có học, giàu có nữa chứ. Thế thì em không ưng chỗ nào?

- Chị biết em đang thích ai cơ mà!!! >”< Trời ơi là trời! – nó vò đầu bứt tóc. Lần đầu
tiên trong đời có người nói thích nó, lần đầu tiên trong đời, nó biết có người đang để ý tới
nó. Mà không phải lúc nào nó cũng mong có người thích nó đấy sao? Giờ có rồi, sao nó không gật đầu đồng ý cho qua mà còn ngồi bức rức bực bội thế kia?

- Er… vậy rút cuộc là sao?... 

- LÀ EM KHÔNG ĐỒNG Ý !!!

Nó hét lên rồi bỏ chạy khỏi ngọn đồi. Nó đang làm gì vậy?! Nó đang suy nghĩ gì vậy?! Tại sao lại chạy đi cơ chứ?! Không phải điều ước của nó đang thành hiện thực sao?! Nó bị cái gì vậy nè?!

“What is happening to me?!”

snowna
29-06-2010, 04:28 PM
ý chà... gây cấn gây cấn... ;))

ChupaChys
29-06-2010, 05:28 PM
đang hay mà ss mau cho ra chap mới y nhá ^^!

ericahuynh92
29-06-2010, 05:58 PM
@ Snowna: Hì hì :D

@ _Jen_: Tối nay mình sẽ post tiếp nên bạn đừng nóng vội nhé :D.

Mong là những chap mới này không quá dài (đối với các bạn) =="...

ericahuynh92
30-06-2010, 05:03 AM
Part 2:

Ngày thứ hai vào lớp, nó vẫn chưa hết bàng hoàng lại chuyện tối qua. Quang nhờ chị Minh Tú làm mai nó với cậu ấy á?! Cậu ta nghĩ gì vậy?! Sao lại thích nó?! Nó cũng chẳng có gì đặc biệt để mà cậu ấy thích cả! À mà không phải chuyện Quang thích nó cũng là điều ước bấy lâu nay của nó đó sao? Lúc nào cũng mong có người thích mình để chứng tỏ rằng không cần ngoại hình đẹp, nó vẫn được người khác yêu mến đó sao? Sao giờ lại bối rối thế này cơ chứ?! Xui cho nó, Quang đang đứng ngay cửa lớp nói chuyện với Minh Huy nữa đấy! Làm sao nó vào lớp hả trời?!!!!

- Ủa? Nguyệt? – Minh Huy là người phát hiện ra nó đầu tiên, đơn giản vì cậu quay mặt ra ngoài cửa mà. Lúc này Quang mới quay lại.

- À, chào buổi sáng. ^^

- Chào… buổi sáng. – nó lãng đi về chỗ ngồi nhanh chóng để không gặp cái ánh mắt của Quang. Cậu bắt đầu thấy làm lạ.

- Nguyệt sao thế? Không khỏe à?

- Không! Chẳng sao cả! – nó la lớn với giọng bực bội cứ như ám hiệu rằng “Đừng có động vào tui ngay lúc này!!!”.

- Tao vừa làm gì sai à? O.o” – Quang quay qua hỏi Minh Huy.

- Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai?  - Minh Huy nhún vai rồi cũng về chỗ ngồi.

Suốt nguyên một buổi học, nó chẳng thèm quay lại nói chuyện với Quang. Ngay cả khi Quang hỏi gì thì nó cũng không trả lời, im re, cứ coi như sự hiện diện của Quang chẳng là gì với nó. Tới giờ ra chơi, nó lại đi te te ra khỏi lớp, Quang đột nhiên đứng lên tính nói gì đó nhưng thấy nó đi một mạch không thèm ngoái đầu lại nên cũng thôi và ngồi xuống. Lại đứng trước cửa lớp 8/1, lần này nó không ló đầu vào nữa mà đi thẳng vào trong và ngồi xuống ngay cái bàn trước mặt Minh Tú.

- Chuyện hôm qua là sự thật?

- Ừ, chị nói thật mà, không hề đùa.

- Có chắc chắn không?

- Ừ, chắc 100%!

- Sao chị không nói cho em biết trước mà đã gật đầu đồng ý?

- Thì chị nói rồi, lúc đó nó làm cái mặt nhìn đáng thương lắm >.<”!

- Nhưng chị biết em đang thích ai mà >”<! – nó nói nhỏ với giọng bực bội.

- À… thằng Hoàng lớp tiếng anh buổi chiều của chị chứ gì? ;;) – Minh Tú chống cằm, chớp chớp mắt nhìn nó.

- Hừm… - nó im lặng không nói gì.

- Nhưng mà chị thấy em với thằng Hoàng không có kết quả gì đâu. Em không thấy thằng Hoàng nó cũng thuộc dạng đào hoa à? Thiếu gì người theo nó. Nó còn không thèm để ý nữa là…

- Mặc kệ nó. Nói chung là chuyện thằng Hoàng em không nói tới. Chuyện cần quan tâm tới bây giờ là làm sao để chị cắt đứt cái vụ “làm mai làm mối” này đi! – nó nhăn mặt nhìn Minh Tú làm cô cũng phải chảy mồ hôi hột.

- Chuyện gì mà nãy giờ hai chị em cứ thi nhau đập bàn thế kia? – Nhơn từ đằng sau đi lên làm nó ngước đầu lên nhìn.

- Không phải chuyện của anh… - nó quay mặt đi, nhưng Nhơn vẫn có thể thấy được sự
tức giận trên gương mặt của nó.

- Chuyện của nhóc Quang đúng không? ;) – Nhơn đẩy một cái ghế cạnh chỗ ngồi của Minh Tú và ngồi xuống.

- Liên can gì tới anh?

- Nè, anh đang cố giúp em mà. Đừng có hung dữ thế.

- Anh giúp em hay là anh cũng hùa theo chị Minh Tú? – nó nhìn với con mắt hình lựu đạn làm Nhơn rợn cả người.

- Anh… chẳng giúp ai cả! >.<”

- Thôi, thôi, đừng ăn hiếp Nhơn chi. Chuyện đó thì chị sẽ giải quyết, được chứ?

- Ừm. Vậy thôi em về lớp. – nó đứng dậy và đi ra ngoài lớp.

Đúng vậy, người nó đang thích bây giờ là Hoàng, bằng tuổi nó và Quang nhưng học bên lớp 7/4. Thật may mắn là lớp cậu ta kế lớp nó, lại chơi khá thân với cái Hằng bên lớp nó nữa thành ra nó cũng gặp mặt cậu được nhiều hơn, nhưng hiếm khi nào có thể bắt chuyện. Nó cũng thuộc dạng nhát gan mà, làm sao mà có thể tự động đi lại nói “Tớ muốn làm quen với cậu, cậu có đồng ý không?” được =.=”? Nhiệm vụ này còn khó hơn cả bài tập về nhà, vậy thà nó ráng làm cho xong bài tập còn hơn là tốn thời gian quan trọng của mình chỉ để bắt chuyện với Hoàng. À mà chuyện đấy thì… có liên quan gì tới việc Quang thích nó nhỉ? Nó thích Hoàng thì đã sao? Hoàng có thích nó đâu. Một con bé da thì đen thui, học hành không tốt, điểm thì lúc cao lúc thấp, mà lại còn đanh đá dữ dằn thì làm sao một người con trai đào hoa như Hoàng có thể để ý tới nó được. Đúng là nó nên dẹp mộng luôn thì hay hơn! Vào lớp mà đầu óc nó cứ nghĩ đi đâu, làm Quang kêu nó mấy lần nó chẳng thèm trả lời. Đang bận suy nghĩ mà cứ kêu là sao chứ?! Bực cả mình! >”<

Tối ngày hôm đó, ngồi học bài mà đầu nó vẫn còn lãng vãng đâu đây cái câu nói của Minh Tú. “Chị có thể làm mai em với Quang được không?” Đồng ý giúp người ta làm mai mà tự dưng hỏi ý kiến nó là sao nhỉ? Có vụ làm mai làm mối nào mà thế này không hả trời?! =.=” Mà cũng chỉ vì câu nói đó nên nguyên ngày hôm nay nó chẳng nói chuyện được với Quang câu nào. Tình hình mà cứ như thế này riết chắc mai mốt có nguy cơ nó và Quang sẽ coi nhau như người xa lạ. Đang vò đầu bứt tóc không biết nên giải quyết chuyện này thế nào thì giọng nói của bà nội nó làm nó giật mình!

- Con có điện thoại này Nguyệt.

- Vâng ạ! – nó lật đật đi lại cầm điện thoại và áp tai vào. – A lô!

- Chị Minh Tú đây!

- Ừm hử, có gì không? O.o

- Này, em làm gì mà không nói chuyện với Quang nguyên cả hôm nay thế? >.<”

- À… chuyện này…

- Làm thằng nhỏ than với chị này! Nó bảo không biết chị đã nói gì với em mà làm em
tránh mặt nó, không trả lời những lúc nó kêu nguyên buổi sáng học chung!

- Trời ạ! Em có biết sử xự thế nào đâu?!! >”<

- Thì cứ như bình thường! Làm thế thằng nhỏ nó buồn đấy!

- Ơ hay… em chị không lo, đi lo cho Quang là sao? =.=”

- Em thì có bị gì đâu! Được người ta thích thế mà lại còn…

- Đây là lần đầu tiên có người thích em mà!!! >”< Chị phải hiểu cho em chứ!

- Hời… thế thì xử sự bình thường lại đi nhé. Không nó lại trách móc chị đấy =.=”.

- Em biết rồi. Em đang học bài, có gì mai gặp.

- Ừ, bye.

Nó lại ngồi xuống ghế và ngửa mặt lên trời. Cũng phải, từ hồi đó tới giờ, có ai mà đi thích
nó đâu cơ chứ. Nó biết thân biết phận nó mà, ngoại hình thì không được ưa nhìn, học hành cũng chẳng bằng ai, tính tình thì khỏi nói, nó hung dữ một cách tàn bạo! Thử hỏi xem ai dám để ý tới nó =.=”. Bây giờ đùng một cái, lại có người muốn được làm mai với nó, sao mà nó không bối rối được kia chứ? Nói chuyện bình thường với Quang? Đó không phải là chuyện dễ làm. Nó bỗng dưng sợ cái ánh mắt Quang nhìn nó, có thể lúc đầu nó không mấy để ý nhưng mà hôm nay thì nó mới thấy rằng, cái ánh mắt hoàn toàn không giống với khi Quang nhìn những người con gái khác lúc nói chuyện với họ. Tại sao nó phải bận tâm về điều này? Thời gian sẽ quyết định tất cả mà đúng không? Đúng vậy, cứ để mọi chuyện tự nhiên như mọi ngày có lẽ tốt hơn là tránh mặt nó lúc này.

“Let the time decide everything…”

[Hết Phần Bốn]

ericahuynh92
02-07-2010, 10:13 PM
Phần Năm: Một năm học đáng nhớ 

- Mẹ ơi! Con đi học đây! – nó vội vàng xách cặp chạy xuống dưới nhà, nhưng cũng không quên ló đầu vào phòng mẹ nó để chào tạm biệt.

- Ừ, đi cẩn thận đấy.

- Vâng ạ!

Nó chạy vù xuống nhà, may quá, xe đưa rước của trường vẫn đang chờ nó. Chứ nếu xe mà đi rồi thì không biết ai sẽ chở nó tới trường luôn . Nó leo lên và ngồi yên vị vào cái vị trí của mình, chỗ ngồi ngay cửa sổ. Nó chống cằm và nhìn ra ngoài, không khí buổi sáng mới tấp nập làm sao. Người đi qua đi lại đông nghẹt, suýt tí nữa là kẹt đường. Cũng hên cho nó là không bị trễ giờ học sau khi xe đã đi đón thêm nhiều đứa học sinh khác và cũng gặp không ít trở ngại khi bị ùn tắt giao thông. Vừa bước qua cổng trường thì chuông reng vào học, nó đi thật nhanh về lớp không thôi sẽ bị nói là vào trễ. Mà một học sinh gương mẫu như nó thì làm gì có vụ trễ giờ kia chứ? Ha ha! Chuyện nhỏ như con thỏ.

*Cạch*

- A! Nguyệt! Chào buổi sáng! ^^ - một cô gái mặc đồng phục thể dục của trường, tóc cột gọn gàng ở phía sau, làn da trắng hồng của cô khiến cho biết bao nhiêu người ước mơ có được (điển hình là nó đang nhìn chằm chằm vào cái làn da đó đây này! =))).

- Chào Loan ^^. – nó cũng mỉm cười đáp trả lại.

- Cậu làm bài tập Toán chưa? :D – Loan nhoẻn miệng cười nhìn nó.

- Cậu chưa làm bài đúng không? – nó quay qua hỏi với gương mặt vô cùng nghiêm nghị.

- Ờ thì… tớ chưa làm :P. Cho tớ mượn chép y. Hì hì.

- Cậu thật là… - nó lắc đầu chào thua với sự lười biến của Loan. Mà có phải mình Loan lười đâu, nguyên cái dãy bàn nó ngồi toàn những dân lười, chỉ trừ có nó, Khoa và Trí ra. Còn lại thì… hỡi ôi, hỏi đến là lắc đầu =.=”.

- Ê mắm! – một bàn tay đặt lên vai Loan làm Loan giật mình quay lại. Ra là Trúc, cô bạn thân nhất trong lớp với nó đây mà. Và cũng sẵn tiện nói luôn đây là chúa lười nhất trong hai mươi mấy đứa học sinh của lớp 8A3 này! Chưa bao giờ Trúc hoàn thành một bài tập theo đúng nghĩa của nó là đàng hoàng hết =.=”…

- Hết hồn mày! Mai mốt có kêu thì kêu nhỏ nhẹ thôi! >”< - Loan nhăn mặt nhìn Trúc, còn cô thì cứ cười hả hê như vừa hoàn thành xong “trò đùa vô số tác hại” của mình.

- Mày lại đi học trễ đấy à? May cho mày là thầy chưa vào đâu đấy. – Nó nhìn đồng hồ treo trên tường rồi quay qua nói với Trúc.

- Xì, tao lúc nào chẳng vào trước thầy. Mày chỉ khéo lo he he. – Trúc ngồi xuống ngay cái bàn đầu, nghĩa là cô ngồi đối diện với bàn giáo viên. Thế mà chẳng biết sợ là gì! Hết nói với với cô học sinh quậy phá này! =.=”.

- Đừng nói với tao là mày lại không làm bài nữa nhé? – nó khoanh tay, nhìn Trúc với vẻ mặt nghi ngờ.

- Chính xác! XD~! – không những không tỏ vẻ gì gọi là sợ hãi, Trúc còn đưa ngón cái ra như muốn nói rằng nó đã đoán trúng một câu hỏi gì đấy rất là khó tìm câu trả lời!

- Và… mày đang tính giật bài giải của Nguyệt từ tay tao à? – Loan ôm lấy cuốn tập được bao bìa màu hồng của nó thật chặt vào trong lòng.

- Đúng đấy! Khôn hồn thì đưa đây mày!

- Không! Tao không đưa! >”<!!!

Thế đấy, mới sáng sớm mà đã có một trận chiến hỗn loạn ngay tại hai cái bàn đầu ở dãy bên phải trong lớp nó. Đứa thì nhào tới một cách rất là hung hăng, đứa còn lại thì cứ đẩy ghế ra xa để đứa kia khỏi phải với tới lấy cuốn tập. Cuộc chiến đang hăng say và chưa đến hồi kết thúc thì có tiếng mở cửa và thầy giáo đi vào. Rút cuộc, hai đứa này cũng phải ngừng lại và yên vị vào chỗ ngồi của mình. Nó giật lại cuốn tập và để ngay ngắn trên bàn cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Kỳ này thì chết cho hai nhỏ bạn của nó và những đám chưa làm bài tập của tuần trước thầy giao cho. Mọi hôm thầy không hay kiểm tra, nhưng hôm nay, hình như thầy có hứng thì phải. Bắt cả lớp phải mở tập ra để thầy xem các bài tập đã được hoàn thành xong hết chưa. Nếu đứa nào chưa làm thì sẽ bị ghi vào sổ đầu bài. Và tất nhiên, trong đám bị đứng lên do không làm bài cũng có Loan và Trúc. Ba tiết học đầu trôi qua thật nhanh, tiếng chuông thứ hai trong ngày reo lên báo hiệu giờ ra chơi mười lăm phút. Loan nằm dài ra bàn cứ như sắp chết tới nơi.

- Hức… lúc nãy con Trúc mà không giành tập với tớ thì chắc tớ không bị phạt đứng chung với nó rồi! >”< - Loan cằn nhằn.

- Cũng do cậu không chịu làm bài trước ở nhà thôi. Đừng đổ thừa. – vừa dọn dẹp sách vở lại, nó vừa nói.

- Trời! Cậu đang bênh vực cho nó đấy à Nguyệt?! >.<”!

- Tớ có nói là tớ bênh cho Trúc à? @_@”

- À không… nhưng mà… aishhh! – Loan gãi đầu rồi lại nằm gục ra bàn.

- Tiết sau là tiết Lý đấy. Cậu làm bài chưa vậy?

- Ý da! Cậu nhắc mới nhớ! Tớ chưa làm! Phải làm ngay thôi =.=”! – Loan lại lật đật lấy
cuốn tập và quyển sách ra.

- Lại thế nữa rồi… =.=”…

- Nguyệt! – một giọng nói con trai ở đằng sau vang lên làm nó và Loan quay lại.

- Ê thằng Lâm kia! Đừng có mà kêu to thế chứ! >”< - Loan nhăn mặt.

- Bộ tao kêu mày à? Nguyệt, cho mượn bài tập Lý y :D. – Lâm giơ tay ra và nở một nụ cười thật tươi “chưa bao giờ có”.

- Đừng nói là mày cũng không làm? – nó ngước lên nhìn.

- À… hì hì… (gãi đầu)

- Tao không cho mượn. Có muốn làm thì giờ ngồi làm đi. – nó quay lên phía trước và
ngồi coi lại bài.

- Á! Cho mượn đi mà, Nguyệt yêu quí! ;;)

- Eo ôi… mày có thôi cái giọng đó đi không Lâm? Tao nghe mà nổi da gà. – Loan xoa xoa ở tay.

- Im đi. Tao nói chuyện với Nguyệt chứ có nói với mày đâu >”<.

- Không. Tự làm đi. – nó vẫn không thèm quay mặt lại.

- =.=”… Nguyệt thật là… - bỏ cuộc, Lâm đành phải ngồi vào bàn và lấy sách vở ra hì hục làm y như Loan.

Nó tự hỏi sao lúc nào cái tụi con trai ngồi chung dãy với nó, Loan và Trúc lúc nào cũng không hoàn thành bài tập (như nó đã nói trên, ngoại trừ Trí với Khoa ra). Bài thầy cô cho có bao nhiêu đâu mà không thèm làm, chắc tối qua mê chơi game hay coi tivi nên không để ý đến chứ gì? Vụ nào chứ vụ này thì nó biết chắc! Chuông lại reo lên vào học, học sinh ùn ùn kéo vào lớp và về chỗ của mình. Tốt hơn tiết Toán, cả lớp nó đã xong hết bài tập cô giáo giao cho. Có vẻ tụi này thích Lý hơn Toán nhỉ? Hời…

Đến một ngày nọ, chắc… cũng bình thường như bao ngày khác thôi. Nó nghĩ thế. Thì nó vẫn ngồi trong lớp trong giờ ra chơi, vẫn ngồi coi lại bài nếu như… không có Minh Tú chạy lên lớp nó để kêu nó ra.

- Chuyện gì mà chị kêu em thế? O.o – mặt nó ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì khi thấy gương mặt “nham nhở” nhất từ trước đến giờ của Minh Tú mà nó từng thấy.

- Chị có chuyện hay nói cho em nghe ;)).

- Er… có gì thì nói lẹ đi =.=”… em còn vào ôn lại bài thơ nữa. Môn Ngữ Văn kế tiếp ấy.

- Ơ hay, từ từ đã nào. Làm gì mà năm nay em chú tâm vào học thế kia? Đừng có nói với chị là vì vụ của thằng Hoàng năm ngoái đấy nhé.

- Bỏ qua cái chuyện đó và nói về chuyện chị tính nói cho em nghe bây giờ được không? – mặt nó nghiêm lại. Minh Tú cũng chỉ biết nhún vai.

- À chuyện về thằng Quang.

- Sao? – có vẻ nó vẫn chưa hiểu được chuyện Minh Tú sắp nói tới là chuyện gì.

- Thằng Quang… nó còn thích em. Hôm bữa nó mới nói với chị xong.

- Hả? – mặt nó đơ ra thấy rõ. Lần này thì không phải để mặt lạnh nữa rồi. Cũng vào thời điểm này, năm ngoái, nghe Minh Tú nói xong, phản ứng của nó cũng như thế nhưng mà năm nay đỡ hơn tí là nó không có la lên ngay giữa trường.

- Chị nói thật, không đùa. Chị cũng tưởng nó hết rồi, ai dè… - Minh Tú dựa lưng vào tường, lắc đầu.

- … - thay vì phản ứng mạnh như năm ngoái, nó im lặng. Thì nó có biết nói gì nữa đâu cơ chứ. Cái chuyện này nó đã lãng quên đi từ giữa học kì 1 năm ngoái sau khi nó quyết định để mọi chuyện bình thường trở lại như cũ. Và bây giờ, lại một lần nữa tái diễn ngay trước mặt nó, hỏi sao mà nó không im lặng được cơ chứ.

- Thế em tính sao? – Minh Tú quay qua nhìn nó với con mắt tò mò. Dường như cô muốn len lỏi vào trong cái đầu óc chỉ toàn là học của nó để biết xem nó đang nghĩ gì.

- Em… không biết.

- Vậy em có cho nó một cơ hội không?

- Chuyện này…

- Làm gì mà đứng ngoài này thế?@.@ - Trúc từ dưới lầu đi lên, bắt gặp hai chị em nó đang đứng nói chuyện trước cửa lớp.

- Chuyện hệ trọng, đừng có nhiều chuyện. – Minh Tú xua xua, đuổi nó đi.

- Chuyện hệ trọng? Đừng nói là chuyện của thằng Quang nhé. – Trúc nhếch mép cười như thể cô đã đoán đúng “vấn đề” đang được đề cập ngay lúc này.

- Hả? Sao biết?  - nó ngạc nhiên nhìn.

- Mày nghĩ tao là ai hử con kia? Dù gì tao cũng chơi thân với thằng Quang mà. Thằng Quang không nói với bà này thì cũng nói với tao. – vừa nói, Trúc chỉ vào mặt mình.

- Hời… thật là… sao tự dưng lại thế kia chứ? – nó đặt tay lên trán như thể để xem đầu nó có nóng hay không. Vì nếu mà đầu nó có nóng thì chắc là nó sốt, mà thường sốt thì nó hay dễ nghe lầm người khác đang nói gì lắm. Mà trán nó có nóng đâu, bình thường mà. Vậy là những gì nó đang nghe là thật rồi, Lạy chúa tôi…

- Thế ra nhóc Quang cũng nói cho em biết rồi à? – Minh Tú đứng thẳng dậy.

- Ừm, nó nói mà nhìn mặt nó tội nghiệp lắm ấy. – Trúc liếc mắc qua nhìn nó, nó quay mặt đi để tránh cái nhìn ấy, cái nhìn đó làm nó cảm thấy như nó là người có lỗi trong chuyện này vậy.

- Sao… sao cũng được. Em không quan tâm. – nó quay mặt đi vào lớp như thể nó chẳng muốn bị giữ lại để tra hỏi thêm điều gì nữa.

- Thế là sao? O.o”… - Minh Tú nhìn nó với con mắt “khó hiểu quá!”.

- Nó nói “sao cũng được” nghĩa là thằng Quang làm gì thì làm. Chị cứ nói với thằng Quang như thế :)).

- =.=”… Có thật không đấy? Mất công làm nó ghét thằng nhỏ là không được đâu.

- Ơ hay. Ngoài em với chị ra, còn ai hiểu rõ con Nguyệt nữa đâu. Cứ xuống nói với thằng kia như thế đi, chuyện trên này em lo cho. :D

- Ừ…vậy chị về lớp. Có gì nhớ nói lại cho chị biết nhé. – Minh Tú nhìn vào trong lớp một lần nữa, thở dài và rồi đi xuống cầu thang.

Tại sao lại như thế kia chứ? Chẳng lẽ Quang vẫn chưa từ bỏ ý định thích nó à? Mà nó có gì tốt đâu mà cứ thích nó? Thiếu gì người khác tốt đẹp hơn không thích, thích nó làm gì cho khổ. Nó thở dài nhiều lần trong giờ học, đương nhiên là Loan và Trúc đều để ý thấy được điều đó. Trúc hiểu lý do tại sao nhưng Loan thì không. Cũng phải, Loan chỉ mới chuyển vào lớp nó năm nay, chẳng biết một vụ việc gì của năm ngoái, đơn giản và dễ hiểu thôi. Nó cứ như thế cho đến lúc giờ ăn trưa, giờ ngủ, những tiết học buổi chiều và ngay cả tới khi về đến nhà. Nhưng mà cũng may mắn cho cái óc của nó là năm nay nó quyết tâm tập trung vào học nên thành ra, cái chuyện này nhanh chóng bị quăng qua một bên và thay vào đó là giải quyết các bài tập về nhà và những giờ học thêm. Thật không uổng công ba tháng hè nó ngồi học thêm ở nhà và cả đi học hè ở trường. Phải, đúng như Minh Tú nói, sau vụ của Hoàng, nó đã thay đổi một phần nào đó về con người của nó. Nó chẳng màng tới vụ tình cảm nữa, thay vào đó, chuyện học và danh dự của gia đình hoàn toàn lên đầu trong danh sách những gì quan trọng trong cuộc sống của nó. Bây giờ đùng một cái, Minh Tú và cả Trúc đều nói Quang còn thích nó. Thế thì nó phải làm sao đây? Mà bỏ chuyện này qua một bên đi, tuần tới nó còn nhiều bài kiểm tra lắm, hơi đầu mà lo mấy vụ này. Nói là làm, nó lấy tập sách và ngồi học. Thật sự, đầu óc nó đã bị lấn át bởi chuyện học hành và điểm mất rồi…

(to be continued...)