PDA

Xem đầy đủ chức năng : Tơ hồng không mỏng



winy_091
20-06-2010, 10:33 PM
Tên truyện: Tơ hồng không mỏng

Tác giả: me

Dành cho: người dễ tính

Tình trạng: đang nhờ mọi người góp ý

Thể loại: tình cảm tuổi mới lớn, nửa trưởng thành, nửa con nít


Chương 1: Gặp gỡ

- Ổng lại đến trễ nữa rồi mày. – Thảo Nhi nhíu mày quay mặt qua nói với bạn.
- Thì ráng chờ thêm chút nữa đi mày.

Linh Nhi thở dài, nhỏ bạn chí cốt của cô – Ngọc Khanh, đang có buổi hẹn hò với một kĩ sư! Ngọc Khanh và Sơn vốn đã có cảm tình với nhau từ hồi còn là sinh viên, nhưng đến mãi bây giờ họ mới thổ lộ với nhau. Và tuy đây không phải là lần đầu 2 người gặp riêng nhau, nhưng với danh phận khác, với hoàn cảnh khác, cho nên người trong cuộc không thể không run, mà lôi cô theo ra tận nơi 2 người hẹn hò.

- Tới rồi Nhi ơi. – Ngọc Khanh cầm chặt tay Nhi.
- Thế tao đi nha mày. Chúc buổi tối vui vẻ nha ku. – Cô nháy mắt khá là tinh nghịch với Khanh.- À, nhớ phone cho tao đến rước, không là đi bộ về nha kưng.

Cô bước nhẹ qua Sơn, lòng không khỏi buồn cười, anh chàng hôm nay trông chỉnh chu đến lạ. Gật đầu chào lấy lệ nhưng cái gườm của cô không thoát khỏi ánh mắt của Sơn – vốn là người khá sâu sắc.

Biết mình lại trễn hẹn, loáng thoáng từ xa, cô nghe tiếng rối rít xin lỗi Ngọc Khanh của anh….

Còn lại một mình cô.

Cô thở ra một cái rõ mạnh rồi mỉm cười một cái rõ tươi. Nơi này, 5 năm trước, là nơi cô thường hẹn hò với Hoàng Thông. Sau khi chia tay, cô không hề đặt chân tới những nơi 2 người đã cùng nhau “hiện diện” và đương nhiên đường hoa Nguyễn Huệ này cũng không ngoại lệ…Thế mà bây giờ, thật là trớ trêu, cô phải một mình lang thang chốn này, trong lúc chờ cô bạn cô hoàn tất nghĩa vụ yêu đương đầu tiên.

Nhi ghé vào “Tiếng tơ đồng” mua một li cà phê đen mang về. Trời thì không lạnh, nhưng gió thổi mạnh quá, cũng rát da rát thịt lắm, Sài Gòn mà….

Ngồi dựa lưng vào một ghế đá có thể gọi là yên tĩnh nhất, nhâm nhi món cà phê đã được đánh giá gấp đôi, hiện tượng thường thấy vào mỗi dịp lễ lạc ở VN.

Nhi cố tìm một chuyện để nghĩ ngợi ….

Đưa mắt nhìn mông lung xuyên qua dòng người đang cố chen chúc để bước vào đường hoa, cô bắt gặp …một ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm. Không mang theo kiếng nhưng cô vẫn đoán được đó là ai qua cái dáng người cao to và chiếc áo sơ mi màu nhạt đến độ có thể mang lại cảm giác nhẹ nhàng cho người đối diện…Là anh ấy, Hoàng Thông ư? Khóa học ở Nhật đã kết thúc rồi à?

Và hành động như con mồi phát hiện ra tầm ngắm của con thú săn, như cách phản xạ trốn chạy 4 năm qua cô từng làm, Nhi cầm cốc cà phê, lách vội vào dòng người.

Bỏ đi được một hồi, cô tự hỏi: “Sao mình lại bỏ chạy như thế nhỉ. Chắc gì đã là anh ta, mà đúng là anh ta thì sao chứ. Anh ta có ăn thịt mình đâu mà. Thật là mất mặt quá đi thôi”. Nhi xua tay chống chế. Nhưng vẫn còn nguyên đó tiếng trống ngực đập thình thịch. Cô đặt tay vào ngực trái, như ra lệnh “im nào!” cho trái tim không yên phận.

Bỗng nhiên một nhóm chừng 5 người đi ngược về hướng cô, ồ ạt xô tới, chếch vào vai cô, cô chếnh choáng không ngã, nhưng ôi những giọt cà phê không còn trên cái cốc vốn yên phận thủ thường trong tay cô nữa mà đã nằm trọn trên vạt áo của kẻ hớ hênh đi không nhìn đường kia.

- Con bé kia! – Nghe tiếng quát, cô giật mình quay đầu lại. Tên đó sấn sổ bước tới. Cô nắm vạt áo thật chặt, cắn môi, chân rụt về phía sau như người phạm tội thật sự.
- Tôi…tôi xin lỗi…! – Cô đưa ánh mắt van nài lên nhìn đứa con trai đang ghép tội mình. Bỗng nhiên hắn đưa cánh tay lên, và theo phản xạ, cô úp khuôn mặt vào 2 lòng bàn tay và chưa kịp thét lên…thì một bờ vai rắn chắc đã kịp ôm trọn cô vào lòng. Cô nghe từ sau lưng mình một giọng nói quen thuộc.
- Xin lỗi, bạn gái tôi sơ ý quá. Hay để tôi đền cho anh một cái áo mới nhé.
- Đi thôi mày, có gì đâu mà ầm ĩ. Tết nhất rồi. - Một tên khác lại kéo đứa con trai ấy đi.

Nhi vẫn còn run run, đợi khi tiếng bước chân đi xa, cô mới kịp hoàn hồn. Một tay vuốt vuốt ngực như xoa dịu hơi thở gấp gáp, một tay đặt lên ngực Hoàng Thông, cô thầm thì như đang nói với chính mình.
- Trời ơi may ghê, không thì Tết này ăn bánh chưng với củ kiệu trong bệnh viện rồi.

Cô vẫn không nhận ra sự hiện diện của con người cô đã vô tình ôm nãy giờ. Thấy ấm ấm nơi lòng bàn tay, cô bất giác ngước lên. Đập vào mắt cô là khuôn mặt ấy, cô sững sờ. Đôi mắt kia sao mà lạnh lùng quá đỗi.

- Em vẫn không thay đổi nhỉ, vẫn hay gây sự như trước đây.- Thông nói mà mắt không nhìn cô.

Linh Nhi xô vội người anh ra, ngập ngừng:
- Tôi…đâu phải lỗi tại tôi…!
- Thế sao cô phải xin lỗi hắn ta? -Lần này, ánh mắt Thông xoáy thẳng vào con ngươi đen láy của Linh Nhi
- Tôi…

Cô chưa kịp dứt câu thì một thiếu nữ kiều diễm trong chiếc váy đỏ và đôi giày cao gót đã bước tới. Giọng giận dỗi:
- Anh, anh đi đâu nãy giờ vậy.
Cô nàng áo đỏ liếc ngang Linh Nhi, chắc mẩm đây không thể là đối thủ của nàng, nàng õng ẹo quàng tay ngang eo Thông:
- Đi thôi anh, bố mẹ chúng ta đợi lâu lắm rồi đấy.

Linh Nhi nhìn theo bóng dáng Thông, khuất tầm mắt… Gặp bố mẹ, quan hệ của họ đã tiến triển đến như thế rồi à?

Đêm hôm đó, cô không ngủ được. Thao thức…hoài, cô đành bật đèn viết nốt kịch bản cho chương trình Thay lời muốn nói tháng sau, nhưng than ôi, không tài nào cô tập trung được.

Linh Nhi mở cửa sổ, tay cầm cốc cà phê tự pha, nhìn vào cõi âm u chỉ còn lại ánh sáng của những ngọn đèn đường. Đầu óc miên man 2 chữ “bố mẹ chúng ta” của cô nàng áo đỏ kiều diễm.

winy_091
21-06-2010, 06:56 AM
Chương 2: Trái đất tròn

Linh Nhi tạt ngang vào đài truyền hình ghé phòng chị Vân lấy kịch bản phỏng vấn nhân vật tuần sau.

- Nghe nói nhân vật tuần này thật là khó mời lắm, chị Vân đích thân gặp trực tiếp mới mời được anh ta đấy.
- Chứ sao bà, người ta du học từ Nhật về, vừa là giảng viên đại học, vừa là đại diện cho CMC corporation ở Việt Nam mà.

Linh Nhi mỉm cười, lại một nhân vật khó tính nữa rồi đây. Thật tội nghiệp cho những người làm công tác truyền hình. Vừa phải vật lộn với nhà tài trợ, vừa phải vật lộn với tổng đạo diễn chương trình, với giám đốc sản xuất, rồi nào là đạo diễn, hầm bà lằng nay còn phải đối phó với khách mời. Cô thương cho chị Vân, nhưng nào biết đâu, một lát sau nữa thôi, cô phải tự khóc cho chính bản thân mình.

Cầm kịch bản trên tay, cô ngớ ra với cái tên :Phạm Hoàng Thông.
Trước đây anh ta rất ngại xuất hiện trước công chúng kia mà…!

- Linh Nhi, em làm sao vậy?

Giọng biên tập viên Vân dịu dàng kéo cô về lại thực tại.

- Dạ không. Nhưng chị ơi….tuần này em bận quá, chị…chị …
- Em muốn nhờ chị làm giúp chứ gì, không được, chị có chuyến công tác bên PVN rồi, Katelyn và Jessica từ Anh không về kịp lại Mĩ nên tạm thời chị sẽ phải qua đó lên chương trình và chuẩn bị. Ngày mai phải bay gấp, còn kịp ngày đem quân sang Việt Nam nữa em. Đây là bản kế hoạch cho chương trình tuần này, tạm thời em lo hết nhé. Nếu cần thiết, có thể em sẽ thay mặt chị chuẩn bị luôn cho chương trình 2 tuần tiếp sau. Rồi, em có thể ra ngoài. – Vân nói mà không thèm ngoảnh mặt lên nhìn cô một lần.

Cô chóng mặt với những lời của Vân. Chị là một phụ nữ thành đạt và yêu nước. Vào mùa xuân và hè, chị luôn tạm gác công việc medical bên Mĩ để bay qua Việt Nam làm những công tác giúp đỡ trẻ em và thanh niên Việt Nam. Chương trình “Đối thoại trực tiếp” được Vân chỉ đạo qua mail và nay đã thành hình, nhận được sự ủng hộ của thanh niên cả nước. Chị mới vừa về nước để trực tiếp giải quyết những vấn đề tồn đọng và mâu thuẫn với giám đốc HTV thì đã phải quay lại Mĩ.

Linh Nhi rất khâm phục người chị đầy bản lĩnh này, bạc tình bạc nghĩa đến mức không bao giờ xen chuyện công vào chuyện tư, Nhi đừng hòng năn nỉ ỉ ôi gì thêm với Vân nếu như Vân đã ra một quyết định nào đó.

Làm sao đây làm sao đây….mồ hôi cô tuôn như mưa dầm tháng 8….

Ngày Vân ra sân bay:

- Linh Nhi à, hãy thôi nhìn chị với ánh mắt đầy lòng oán hận như thế, dù gì chị cũng muốn tốt cho em mà.

Cô tạm gác lại cái tên Phạm Hoàng Thông, để tập trung vào núi công việc trước mắt. Thiết kế sân khấu, lên chương trình, chỉnh sửa kịch bản. Nói cho ghê gớm vậy chứ cô chỉ quan sát và theo dõi tiến độ làm việc, tất cả đều đã được Stacie (chị Vân) hoàn tất trước khi bay cả rồi, phần việc của cô khá nhẹ nhàng, mệt mỏi chăng là những công việc và những quyết định không tên, như: chọn ánh sáng nền, chọn phông màu sân khấu, tranh phục khách mời, ca sĩ, ghế ngồi, đối tượng tham gia chương trình, …

Riêng việc trao đổi với khách mời, cô là một MC cẩn thận, nên thường trực tiếp trao đổi trước khi lên hình trực tiếp, nhưng lần này cô giao hẳn trách nhiệm cho một sinh viên thực tập. Cũng không cần phải lo, cô cũng đã mời Hải Âu, bạn cùng khóa học với cô, dẫn thay cô chương trình này.

Loay hoay mãi trong trường quay số 9, cô thấm mệt, chỉ đến khi chương trình quay bắt đầu, cô mới được yên thân.

Mồ hôi cô chảy thành giọt, cô tự sờ trán mình.

Ôi, nóng thế này cơ à. – Cô thầm nhủ rồi nghiêng mình lên ghế sopha gần đó. Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như thế.

- Linh Nhi. - Tiếng Hải Âu làm chị bừng tỉnh. - Chị không dẫn chương trình này nữa. – Nói đoạn Hải Âu đi thẳng một mạch ra ngoài.
- Chị Linh Nhi. – Một giọng khác vang lên. – mau theo em vào phòng trang điểm. Ông Hoàng Thông đó bảo chúng ta làm sai hợp động, thay đổi nhân sự mà không thông báo, nên dọa sẽ không hợp tác nữa.

Linh Nhi không còn nghe rõ lời của chuyên viên trang điểm Thanh Cúc nói gì nữa, cô thấy rã rời, chỉ biết giờ phải lên sân khấu.

Cô không biết mình đã hoàn thành chương trình bằng cách nào và tự lái xe về nhà bằng cách nào. Nhưng sáng hôm sau, lòng cô lại nhói đau khi nhớ lại cô nàng áo đỏ đứng cạnh Hoàng Thông tình tứ, cơn sốt của cô lúc đó dường như không còn tác dụng gì nữa, bởi nó không là gì so với cơn sốt mà Tường Vy – cô nàng áo đỏ trong mắt Linh Nhi mang lại.

- Em tỉnh rồi à?
- Chị về rồi sao?
- Em cùi bắp hơn chị tưởng, mới làm có chút xíu vậy mà đã ngất xỉu rồi.
- Xỉu? Em xỉu ư? Thế còn chương trình đêm qua? – Trời ơi, vậy mà cô cứ tưởng là cô đã hoàn tất xong hết rồi chứ.
- Không, em xỉu sau khi đạo diễn hô “ok!”
- Vậy à.
- Không thắc mắc à?
- Sao chị?
- Không thắc mắc xem ai đã đưa em về đây à?
- Chị chứ còn ai, người luôn xuất hiện khi em cần. – Nói đoạn Linh Nhi hấp háy đôi mắt đen láy.
Phạm Hoàng Thông, ông khách mời lạnh lùng của chúng ta đấy. – Linh Nhi đơ người không phản ứng trong khi Vân tiếp tục. – Và cũng là người chăm sóc em suốt đêm qua.

Chương 3: Hội ngộ

Linh Nhi hít một hơi sâu rồi bấm chuông cửa.

- Chào anh. Tôi đến để cám ơn anh chuyện lần trước anh đã đưa tôi về và….đã….
- Đã gì?
- Đã chăm sóc tôi suốt đêm hôm đó.
- Nếu chỉ đến cám ơn thì cô có thể về được rồi. – Nói đoạn Hoàng Thông bước vào trong không thèm đếm xỉa gì thêm đến cô.
- Tôi…tôi….– Dù đã tiên liệu mọi trường hợp, nhưng Linh Nhi không ngờ cô có thể bị rẻ rúng đến như vậy. Cô đặt giỏ trái cây xuống trước cửa rồi chạy như bay.

Hoàng Thông không đuổi theo.

Cái ngày của 4 năm trước, khi anh nhận được cái offmess “nếu anh còn pm thì tôi sẽ ignore”, anh đã giận cô điên người. Và sau đó, anh và cô mất liên lạc. Từ internet đến điện thoại, địa chỉ nhà, cô đã thay đổi tất cả, không để lại cho anh một manh mối hay cơ hội nào. Rồi anh thấy trên facebook, cô đổi tình trạng sang hẹn hò với một anh chàng khác, người đã đeo đuổi cô từ rất lâu nhưng không thành. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh quay cuồng khi xác nhận điều đó từ Ngọc Khanh, bạn thân nhất của cô. Từ đó anh lao vào việc học hành như để quên đi cô, người con gái bội bạc.

2 năm trời dằng dẵng, anh tốt nghiệp loại ưu ra trường, tu nghiệp tại Nhật 2 năm sau đó, quay trở lại Việt Nam.

Bắt được bóng dáng cô trên đường hoa Nguyễn Huệ, anh không ngờ cô đã từ chối anh thẳng thừng bằng cách bỏ chạy khi bắt gặp ánh mắt của anh. Nếu như anh không đuổi theo, thì cô đã bị đám con trai kia trêu ghẹo rồi. Sau đó, anh không nhận được cả một lời cảm ơn.

Anh cũng không hiểu nỗi mình khi biết cô là MC cho chương trình “Đối mặt trực tiếp”, anh đã đồng ý nhận lời phỏng vấn. Dù cho khi ở Nhật, các đài truyền hình tương tự đã mời nhưng anh đều từ chối.

Anh hoảng hốt khi lên sân khấu, sắc mặt cô tái nhợt, không mấy ai nhận ra điều này. Anh thấy hối hận. Cô vẫn tươi cười trước ống kính, bản lĩnh của một Linh Nhi mà mấy năm về trước, anh chưa từng thấy.

Nhưng xung quanh anh như sụp đổ khi tiếng đạo diễn vừa hô “cắt!” và tiếng vỗ tay rần rần vang lên, cô khụy ngã ngay bên cạnh anh. Đưa cô đến bệnh viện, đưa cô trở về lại căn hộ chung cư của cô, lòng anh quặn thắt.

Đặt cô nằm xuống giường, nhìn vẻ mặt khi ngủ vẫn còn rất hồn nhiên của cô, mi mắt dài khép hờ vẫn cong vút lên đầy kiêu hãnh, làn môi đỏ màu son mím chặt trong cơn sốt mê man. Anh không kiềm chế được ham muốn và ấm ức đã bị dồn nén hơn 4 năm trời đối với người con gái đang nằm trước mặt anh đây. Anh nằm cạnh cô, nắm chặt 2 cánh tay cô, ép sát cô vào người anh. Anh đặt môi mình lên đôi môi nóng hổi của cô. Anh cảm nhận được hơi nóng trong cơn sốt toát ra từ cơ thể người con gái. Không những làm anh thương hại mà hơi nóng càng kích thích anh dữ dội. Anh ghì chặt cô vào lòng, hôn cô mãnh liệt, những nụ hôn như muốn nuốt trôi mọi hận thù. Anh nằm lên người cô, trong khi đôi môi vẫn đam mê độc chiếm làn môi bé bỏng của cô, tay anh đã mơn trớn vuốt ve cô từ cổ đến bờ ngực hờ, tháo gỡ từng cúc áo, anh đặt lên trên những ngón tay đê mê tham lam vồ vập. Luồng tay xuống tấm lưng mềm mại, chỉ chút nữa thôi anh đã bung khóa cài của dây ngực trắng muốt.

Nhưng anh đã kịp trấn tĩnh, anh đang làm gì đây, anh bỗng thấy mình thật đê tiện. Anh chỉnh sửa lại tư thế cho Linh Nhi, cẩn thận cài từng cúc áo, đắp chăn cho cô.

Hôm nay cô lại đến, trong cái váy trắng tinh, trông cô tinh khôi như loài hoa thạch thảo cô từng yêu quý. Anh không thể mời cô vào nhà. Trong ngôi nhà chỉ có anh và cô, anh sợ lại xâm hại đến cô một lần nữa.

clown_devil
21-06-2010, 07:51 AM
Ah... Haiz, thật ra tớ rất lười com fic, nhưng mà ở đây có cãi lỗi rõ ràng quá nên tớ nhắc bạn edit lại nhá.

Bạn Nhi ế [...], sao lúc đầu là Thảo Nhi [..!], lát sau lại thành Linh Nhi rồi? =.=
[Tên con... Híc...]

Mạch truyện bạn viết nhanh quá, trau chuốt lời văn thêm chút nữa sẽ hay hơn.

Cách xưng hô của Thông với Nhi, lúc đầu T gọi N là "em", sau đó lại chuyển thành "cô".


- Linh Nhi. - Tiếng Hải Âu làm chị bừng tỉnh. - Chị không dẫn chương trình này nữa. – Nói đoạn Hải Âu đi thẳng một mạch ra ngoài. - Chữ "chị" phải là "cô" mới đúng.

... 3 chấm ...

Tớ mới đọc tới đó thôi, thông cảm cho tớ. Dạo này tớ lười lắm. =.=
Thôi, chúc bạn may mắn nghen.

.Ngọc Xinh.
21-06-2010, 08:24 AM
Warn!

Bổ sung Categories bạn nhé!

winy_091
22-06-2010, 01:49 AM
Ôi, mình là người vô cùng đơn giản lưôn đó, cho nên, haizzz, luôn làm hỏng các nguyên tắc, xin lỗi mọi nguời nhé!

Mình sẽ sửa các lỗi do devil nhắc và cả lỗi vip server Lenka nhắc nữa
!!!!.........