PDA

Xem đầy đủ chức năng : [Short fic] Kẹo tình yêu mùa thu và những ngày mưa



Arron Lun
03-06-2010, 01:54 AM
Tên fic: Kẹo mùa thu tình yêu và những ngày mưa

Author: Karu Ruan [AL]

Thể loại: tình cảm nhẹ nhàng

Rating: K

Tình trạng: On going

Disclaimer: Nhân vật thuộc về họ nhưng số phận của họ là do tôi quyết định

Casting: GuiLun, Jennie, Minky, Lion, Cici, Karan [trừ GuiLun thì các nhân vật còn lại hơi mờ nhạt, short mà]

Summary:

- Anh à! – Tôi dụi dụi đầu vào ngực Arron – Cây cây kẹo này có thể là bình thường với người khác nhưng với em, nó rất quan trọng…Cả những ngày mưa, tuy buồn mà lại vui…Anh biết tại sao không?

- Anh biết! Vì nhờ chúng, anh mới làm quen được với em, mới che chở cho em và mới yêu em – Arron xoa xoa đầu tôi

- Vậy mình nên đặt cho chúng một cái tên nhé!

- Gọi là...Kẹo tình yêu được không? Đơn giản mà dễ nhớ!

- Thế mưa đâu rồi? Anh quên rồi sao? - Tôi nhăn mặt - - Tên gì mà đặt dở ẹc!

- Thì chúng ta sẽ gọi chuyện tình của mình là "Kẹo mùa thu tình yêu và những ngày mưa". Em nhé? - - Arom ôm chặt lấy tôi

Tôi..à không...Chúng tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc hạnh phúc này...khoảng khắc mà vị ngọt của kẹo quyện với gió lạnh của mùa thu, cộng thêm một chút tinh tuý của mưa...Đó là khoảnh khắc khi tình yêu đến...
-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 1


Tôi đơn giản, không cầu kỳ, vóc người nhỏ thó. Vậy nên khi bước vào không ai chú ý. Ngoài trời đang có gió. Nắng rón rén. Mưa lún phún rơi. Không khí mùa thu sao mà não nề và tuyệt vọng đến thế? Những con người háo hức tìm nhau. Những tiếng cười nơi phòng không gác lạnh. Cả những cơn gió cũng mơn trớn trên từng nhánh hoa đang vươn mình tỉnh giấc. Tất cả bỗng làm cho đời đẹp hơn một chút, rực rỡ hơn một chút. Tất cả bỗng xoá tan cái u sầu và cô độc của mùa thu. Tôi cũng vậy. Một cảm gíac bình yên đã khuấy động một chút gì đó trong tôi gọi là “lặng lẽ”. Ở góc nào đó trong quán nước yên tĩnh này, có mùi hương quyện lại từ vị ngọt của kẹo ngọt, của đường sữa, cộng thêm chút hương vị của mùa thu. Nhấm nháp một ly Cappuchino, vừa nhâm nhi vừa co lạnh, tôi thoáng nhìn qua bên kia đường. Một cậu bé chừng 8,9 tuổi đang giơ một cây kẹo mút đủ màu cho cô bé trước mặt. Ơ kìa! Cô bé ấy đang khóc. Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Tôi thôi khuấy ly café nóng hổi nữa. Những ký ức ùa về trong không gian trống rỗng của hồn tôi, giống như nó chưa bao giờ biến mất mà chỉ tạm ngủ trong một góc của con người tôi, ký ức của ngày xưa...

Tôi nhớ về một ngày mưa mùa thu..Cơn mưa dai dẳng....Từ rất lâu, rất lâu,…Ở ngoài bãi đất,…nơi có một cô bé đang ngồi khóc nức nở. ….Nghe như ông trời cũng đang than khóc…Tiếng mưa nghe sao mà buồn tê tái ….Nặng hạt…Mưa đang nặng hạt…Thế nhưng cô bé vẫn không đi đâu,…chỉ ngồi khóc….Kỳ lạ! Rồi một cậu bé, dắt theo cô em gái nhỏ, bước tới hỏi:

- Bạn gì ơi! Sao bạn lại khóc!

- Kẹo…kẹo…- cô bé thốt không nên lời

- Nếu chị muốn ăn kẹo, em cho chị này! Đừng khóc nữa nha! – cô em gái cầm cây kẹo mới toanh đưa ra

- Không…không…Kẹo…bạn chị….- Vẫn chỉ là những từ ngữ rời rạc

- Hay chị muốn mua kẹo cho bạn chị? – con bé không ngừng hỏi

- Karan! Người ta đang khóc. Đừng hỏi nhiều thế ! – cậu bé nói nhỏ với em rồi quay sang nói với cô bé – Này bạn ơi ! Mình đỡ bạn đứng dậy nha ! Trời mưa to lắm rồi ! Bạn mau về nhà đi ! Bạn muốn ăn kẹo gì lát nữa mình mua cho...

Cô bé thôi không khóc nữa, nhưng vẫn nấc nghẹn. Nhìn thân nhỏ yếu đuối ấy, người ta chắc không thể ngăn được cảm giác muốn che chở cho cô ấy. Ngước nhìn cậu bé với đôi mắt ướt đẫm, cô bé nói :

- Bạn duy nhất của mình, người thân duy nhất của mình...Cici...dọn nhà đi rồi...Bạn ấy tặng mình một cây kẹo trước khi đi, dặn mình giữ kĩ.....nhưng....khi nãy,..có mấy bạn nam...giựt...giựt của mình...

Cô bé kể mà nước mắt cứ từ từ trào ra. Cô em gái xoay xoay cây kẹo trong tay, ánh mắt đầy thương cảm. Cậu bé thở dài, rồi ngồi phịch xuống, ôm chầm lấy cô bé :

- Mẹ mình nói khi người ta khóc, tức là người ta đang rất đau khổ. Khi đó, hãy ôm lấy họ và an ủi, nỗi đau sẽ giảm đi. Mình sẽ ôm bạn thật chặt. Mình sẽ an ủi bạn đừng khóc nữa. Rồi bạn sẽ đỡ buồn hơn. Được không ?

Như một phép lạ, cô bé quệt nước mắt, nấc nghẹn rồi từ từ ngừng khóc nở nụ cười đáng yêu:

- Cảm ơn bạn ! – cô bé siết chặt lấy cậu bé – Chưa có ai an ủi mình như thế này ! Cảm ơn bạn đã cho mình biết ngoài Cici ra, vẫn còn nhiều người tốt với mình lắm.

- Vậy thì mình tặng bạn cây kẹo này làm quen! – cậu bé lấy trong ngực áo ra một cây kẹo đủ màu ! – Bạn lấy nhé ! Mà tên bạn là gì ?

- Mình tên...tên là...Gui Gui..-cô bé ngượng ngùng – Tên xấu lắm !

- Tên chỉ là một cách gọi. Bản chất của con người không phụ thuộc vào tên của nó đâu chị ạ ! – cô em gái cười, lắc lắc tay Gui. Cậu bé xoa xoa đầu cô em

- Bạn tên là....- cô bé ấp úng

- À ! Mình tên là Arron. Đây là em gái của mình, Karan

Rồi ba người cùng chung chiếc ô, đi bộ về nhà.

Vâng ! Cô bé Gui Gui đó chính là tôi đấy ! Năm đó, tôi 9 tuổi, tuổi ngây ngô. Vậy nên, cái cảm xúc đó tôi chỉ đơn thuần xem như khởi đầu cho một tình bạn đẹp.

gooddythin_nd1996
03-06-2010, 02:01 AM
Bóc tem :D
Cái này là 1 short fic chắc chỉ là mấy cháp thôi nhỉ hay là 1 cháp :D
Ủng hộ :D

mazeltov
03-06-2010, 02:36 AM
post nhanh nhanh nhaz bạn, mình bóc tem :laugh1:

Arron Lun
05-06-2010, 06:48 AM
Chap 2

2 năm sau...Cũng vào mùa thu năm đó...Cũng vào một ngày mưa.....tôi và Karan đi học về chung. Arron phải học thêm với nhóm nên không đi cùng. Tôi bỗng thấy sao mình lạnh lẽo quá. Khi thiếu Arron đi về cùng giữa trời lạnh buốt và giữa những cơn mưa, tôi cảm giác cô đơn quá...trống vắng quá...mặc dù nhìn bên có Karan luôn huyên thuyên nói chuyện cho tôi vui nhưng tôi phải thừa nhận...có Arron bên cạnh tôi vui hơn, ấp áp hơn, và thấy bình yên hơn. Tôi thừa nhận điều đó ! Cảm giác thiếu thốn và mong mỏi một cách lạ kỳ. Một cảm giác không thể gọi thành tên. Khó tả quá ! Tôi muốn biết cảm giác này phải gọi thế nào. Đưa mắt nhìn Karan, tôi cười nhẹ. Cô bé nhìn cũng mũm mĩm, đáng yêu như anh của nó lại thêm phần tính khí sôi nổi, thích nói đùa nhưng lúc cần thì tỏ ra rất sâu sắc. Karan vẫn còn đang nói chuyện về buổi học chiều nay thì tôi khẽ hỏi bâng quơ về những Cô Đơn, những Trống Vắng, những Bối Rối, những Nỗi Buồn không thể gọi thành tên...với chút Hy Vọng sẽ tìm được câu trả lời.

- Chị hỏi gì lạ thế ? – cô bé đưa mắt nhìn tôi kỳ lạ rồi cười mỉm – Cảm giác đó á ? Thật sự em chưa trải qua bao giờ...Nhưng mẹ đã từng nói cho hai anh em loáng thoáng gì đó hình như giống giống thế..."Các con à ! Khi ta lớn, sẽ có lúc ta thấy lạc lõng, thấy trống rỗng nơi tâm hồn, thấy dường như mình mất hết lý trí. Nhưng nếu có ai đó bước đến bên, làm những việc đơn giản nhất hay cho dù họ không nói gì, các con cũng thấy vui. Người ấy kể những mẩu chuyển vớ vẩn cũng làm các con thấy mình như cây hoa đang mệt mỏi được tưới nước mát. Người ấy an ủi và các con thấy tâm hồn như đang hát vang một bài hát thánh ca. Các con thân yêu, ấy là khi con đã biết rung động đầu đời !"

Tôi cười đỏ mặt, chỉ ước được đánh con bé một cái cho hả. Cái gì mà rung động đầu đời chứ ? Chắc lại chọc ghẹo gì tôi nữa đây mà ! Arron đối với tôi như em gái thôi. Cùng lắm thì chỉ là tình cảm anh em chứ làm gì tới...Mà nghĩ lại hình như đúng là....nếu mình thật sự....Thôi thôi ! Tôi phải dập tắt ngay cái ý nghĩ đó đi. Thật là vớ vẩn quá Gui à ! Tôi tự nhủ, chắc tại ngày nào Arron cũng ở bên cạnh nên thiếu một ngày thì mình thấy..lạ lạ thôi...Cái con ngốc này !Sao không nghĩ ra sớm chứ ? Để con bé Karan tinh ranh biết gì là chết !

Con bé cười. Cười ranh mãnh chết đi được. Tôi hỏi nó cười gì. Nó lắc lắc mái đầu, bảo là nhớ mấy chuyện vui trên lớp thôi. ÁÁ !!!!Con bé mà đoán được thì...Ôi trời ! Những con người biết ý người khác thật đáng sợ quá !Tôi chắc chắn khi đó cảm giác sợ hãi của tôi đã lên đến cực độ, chắc chắn đấy.

- Hôm nay chị Gui lạ quá ! Hỏi những chuyện đâu đâu ! Không giống thường ngày chút nào ! Hay là tại hôm nay thiếu...

Ôi trời ! Con bé biết rồi sao ! Thật đáng sợ quá ! Tinh gì mà tinh thế ! Chỉ hỏi bâng quơ mà cũng biết được ý nghĩ của mình. Nó mà nói gì cho Arron thì mình chẳng dám gặp mặt cậu ấy nữa mất. Lạy Chúa ! Phải chăng ngài đã đặt nhầm tim của kẻ gian ác nào đó vào hình dáng của con bé đáng yêu này trong cuộc dọn dẹp linh hồn tối qua ???Tôi đã cuống cuồng lên mặc dù con bé nói còn chưa hết câu. Bình tĩnh nào Gui ! Thở đều nào ! Tôi đã làm dịu mình như thế..

- Thiếu gì hả ? – tôi vờ hỏi

- ..thì thiếu kẹo chứ gì nữa ? – con bé cười to làm tôi giật cả mình – Lại đây em mua kẹo. Chị thì cầm dù che cho em ! Không phải kẹo anh hai mua nhưng cũng ngon lắm. Ăn kẹo ngọt thì sẽ nói ra những điều ngọt ngào. Không hỏi cô đơn gì đó nữa ha !

Tôi cười. Cười thật đấy nhé ! Chắc chắn không có nụ cười trên thế giới nào tươi rói như tôi lúc này. Mà này ! Tôi lo sợ chuyện này mà Arron biết là có lý do đấy. Tính Arron ko thích mấy đứa mới tí tuổi đầu mà đi thích này thích nọ. Cậu còn cấm luôn cả em gái mình không được như thế.



Arron không thích những đứa con gái giống vậy nhỉ. Tôi tự nhủ mình cần phải cẩn thận, không nên nói những chuyện như thế với cậu ấy. Chẳng may Arron mà biết chắc không bao giờ nói chuyện với tôi nữa. Tôi cũng không được ăn kẹo mà mỗi khi trời mưa cậu lại bảo:"Ăn đi cho ấm lòng!"Nhưng còn Karan mà. Con bé mua kẹo bao giờ cũng để phần tôi mà chưa bao giờ tôi lấy.Nhưng ngẫm lại thì kẹo của Arron vẫn hơn chứ. Mình càng thích người tặng kẹo thì kẹo càng ngon. Thảo nào mình thích kẹo Arron tặng. Tôi giật mình. Á ! Con ngốc Gui này ! Từ bao giờ mà mày tự nhận mình thích cậu ấy thế hả ! Đáng tội chết quá ! Trời ơi !

Tôi không bao giờ quên những cảm giác lộn xộn và ý nghĩ ngớ ngẩn khi đó. Ít ra nó cũng chứa chút kỷ niệm gì đó mà. Kỷ niệm của kẹo ngọt. Kỷ niệm của ngày mưa. Của khi ta nhận ra ta thích một ai đó.

¶³QH_candy
06-06-2010, 05:48 AM
mưa.... sao mjnh` có hứng zới từ này lạ
tên fic nghe hấp zẫn nhỉ...
chap mới nào....

Arron Lun
08-06-2010, 12:20 AM
Haha! Thks pn. nhá!

[Típ tục công việc nào!]

Arron Lun
24-06-2010, 02:54 AM
Chap 3

Mùa thu 8 năm sau đó, chúng tôi học chung một trường Đại Học. Em gái Arron du học nước ngoài nên lúc nào chúng tôi cũng quấn quít bên nhau cho có bè có bạn. Tôi bắt đầu chấp nhận ý nghĩ rằng mình đã thích Arron và luôn ở bên cậu ấy cho dù lý do tôi đưa ra chỉ là "Cậu vẫn còn một đứa em gái" và Arron có vẻ vui mừng khi tôi đề nghị như thế. Tôi khấp khởi hy vọng mình sẽ được cậu ấy yêu thương hơn và tình cảm đó có thể sẽ lấp đầy khoảng trống khát vọng trong tâm hồn bé mọn của tôi. Thế nhưng...mặc dù cậu ấy luôn đối xử tốt, luôn ưu tiên cho tôi nhiều thứ. Tất cả đều giống như khi Karan còn ở đây. Không có gì hơn như tôi nghĩ. Khi tôi thắc mắc, Arron chỉ cười : "Thì trước giờ Gui vẫn là em gái của tớ mà ! Tớ vui hơn vì cuối cùng cũng được chính Gui để nghị làm em gái của một thằng như tớ đó !"

Hoá ra trước giờ tôi luôn là em gái của cậu ấy. Có chút thất vọng. Xen lẫn đau đớn. Cứ ngỡ mình đã tiến được một bước, ra là vẫn dậm chân tại chỗ. Thôi thì tôi đã từ từ an phận làm một cô em gái đáng yêu luôn chăm sóc "anh" của mình tử tế. Nhưng tuy vậy, dù muốn dù không, trong lòng tôi vẫn âm ỉ một ước ao làm sao để nói hết những cảm xúc cứ ngày này qua ngày khác lặn ngụp giữa sự phân vân ngại ngùng và khao khát được giải bày. Cố gắng tỏ ra bình thường. Luôn phải cười, luôn phải vui vẻ....Tôi làm những gì đơn giản nhất, những gì tôi có thể làm tốt nhất. Đơn thuần chỉ để làm cho Arron vui. Và trong trí óc của tôi, một cô gái 19 tuổi, vẫn luôn mơ đến một ngày Hoàng Tử sẽ nói luôn ở bên Công Chúa, không bao giờ rời xa nàng nửa bước. Đó sẽ là một kết thúc có hậu.

Giấc mơ chưa thành hiện thực mà một ngày, Arron nói với tôi cậu ấy sẽ đi du học giống em gái. Tôi ngỡ ngàng. Tôi tuyệt vọng. Ngoài trời đang mưa. Cơn mưa ban đầu chỉ Lén Lút, sau đó đổ ầm xuống đầu người ta. Tôi không ngờ sự việc lại đến nhanh thế này. Vậy là Hoàng Tử sẽ không ở bên Công Chúa. Giấc mơ sẽ chỉ là giấc mơ. Một chút khắc khoải và nhức nhối đưa tôi đến một nỗi niềm sâu sắc để rồi tôi nhận ra mình trơ trọi và cô độc nhường nào. Sóng mũi tôi thấy cay cay. Nước mắt trào ra không điều khiển được. Kỳ lạ quá ! Tôi đang khóc sao ? Khóc vì thương. Khóc vì tiếc. Khóc vì mất mát. Khóc vì một nỗi nhớ mong manh, vì một ước mơ thoáng chớp thoáng tắt như một ngọn nến lập loè trong trời đêm gió lạnh. Bất giác, tôi hỏi trong vô thức :

- Sao Arron không nói sớm hơn để Gui chuẩn bị tinh thần ?

- Mình sợ cậu sẽ buồn...

- Cậu làm thế này Gui còn buồn hơn !!!!!!!!!!!- tôi hét lên mà nước mắt cừ trào mãi không thôi.

Arron thở dài. Liệu nó đánh dấu phút giờ tuyệt vọng của người muốn trút đi những đau khổ hay sự bất lực của người không còn lựa chọn nào khác ? Arron ôm tôi vào lòng, nước mắt lặng lẽ rơi:

- Gui Gui ! Không được khóc !Cậu còn nhớ lần đầu mình gặp nhau, tớ đã nói gì không ?

Tôi im lặng. Với một mớ hỗn độn cảm xúc thế này, tôi làm sao có thể nhớ ra chứ ?

- Mình đã nói với cậu : " Khi người ta khóc, tức là người ta đang rất đau khổ. Khi đó, hãy ôm lấy họ và an ủi, nỗi đau sẽ giảm đi. Mình sẽ ôm bạn thật chặt. Mình sẽ an ủi bạn đừng khóc nữa. Rồi bạn sẽ đỡ buồn hơn." Hôm nay cũng thế.
Cậu không được phép buồn vì sẽ không ai bên cạnh che chở cậu. Nhất định tớ sẽ quay về. Chỉ một năm thôi, Gui Gui à ! Tớ nhất định sẽ quay về. Vì chỉ có tớ mới che chở được cho cậu. Vì người cậu tin tưởng nhất là tớ ! Vì người hiểu bản chất yếu đuối và mỏng manh của cậu! Vì tớ sẽ là người luôn vì cậu, làm tất cả vì cậu. Hãy tin tớ. Chỉ có tớ thôi ! Cây kẹo này... – Arron lấy ra từ ngực áo - Món quà lần đầu gặp mặt của chúng ta cũng là một cây kẹo và bây giờ nó là hiện thân của tớ. Khi nào nhớ tớ ! Cậu hãy lấy nó ra. Hãy xem như tớ luôn ở bên cạnh an ủi cậu...Nhé ! Gui !

Tôi không biết làm gì hơn là chỉ khóc. Tôi khóc mãi, khóc mãi. Không biết Arron có nhận ra được tình yêu của tôi đang tuôn ra theo hai dòng nước mắt đắng chát kia không. Tình yêu ư ? Từ bao giờ ? Thoáng thích. Thoáng yêu. Mọi thứ chỉ thoáng qua như cơn gió lạ để rồi ta phải chấp nhận rằng ta thật sự không thể quên một ai đó, không thể thiếu một ai đó chỉ bởi ta đã yêu. Thích nhanh. Yêu nhanh. Rồi mọi thứ cũng qua nhanh. Tôi không thể làm gì khác ngoài tin tưởng. Cứ tin. Cứ chờ. Cứ mong. Cứ đợi.

Những khoảnh khắc đó đã in hằn lên trái tim tôi một nỗi đau thắt, một nỗi mất mát ly tan. Tôi lặng im và thở dài. Để rồi tôi nhận ra mình đã yêu thương quá đỗi. Một tình yêu âm thầm mà ngay cả khi tôi không biết, tôi vẫn cứ bước đi. Một tình yêu của khi ta đứng giữa MẤT và CÒN...

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Karu Ruan
09-07-2010, 09:27 AM
Hay lém!
Ru rất thích fic này! Bạn trong 4rum GuiLun thì phải!