Xem đầy đủ chức năng : Phép hoán vị ngọt ngào
la_dau_mua
13-05-2010, 10:00 PM
PHÉP HOÁN VỊ NGỌT NGÀO
Thể loại: tình cảm lãng mạn tuổi teen.
Tác giả: Lá
Begin ….
“ Happy birthday to you, happy birthday to you. Nà nà ná na na na nà…. Happy birthday to you… Anh yêu sinh nhật vui vẻ. Anh sẽ yêu em từng giây từng phút trong cuộc đời phải không anh? Em cũng sẽ vậy đó…”
Một dòng tin nhắn, một con bé trong những giây phút chết lặng. Hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên má… Nó đang khóc, những tiếng nấc khẽ bật lên trong không gian mênh mông của cái căn phòng đã quá quen thuộc với nó. Một thằng con trai chạy tới trong tay vẫn đang cầm chai dầu gội
- “ Sao vậy em? ” Một ánh mắt chợt thoáng nét buồn. Anh nhìn xuống đôi bàn tay đang run lên của cô bé. Chiếc điện thoại… “ Anh không có gì để giải thích cả”
- “ Em biết rồi. ” Lời anh nói như hàng nghìn hàng vạn những mũi kim nhỏ li ti cắm thẳng vào con tim đang thổn thức của con bé. Con bé chạy đi, ra khỏi căn phòng đó, ra khỏi ngôi nhà đó, ra khỏi nơi ở của người con trai nó đã từng yêu, từng yêu rất nhiều. Những tia nắng lẻ loi của một buổi chiều, một buổi chiều thật sự buồn với nó. 21/3. Ngày sinh nhật của người nó yêu, ngày nó nhận ra anh ấy không yêu nó. Không hề yêu nó.
***
Giờ hoạt động ngoại khóa, Nam xì tin lại bắt đầu bản “ tình ca” muôn thuở cho mà xem. Cả lớp hôm nay lại được một trân no nê rồi.
Ồ………... xinh quá……….. xinh quá cô ơi…….
Một con bé với cái gương mặt bầu bĩnh bắt đầu ửng hồng…….
- Lần đầu nhìn thấy gái xinh à? Mới đi thẩm mĩ đấy. Nói rồi con bé lằng lặng đi thẳng xuống góc lớp, quăng cặp cái phụp…. Một thằng con trai dường như vừa tỉnh giấc ngủ. Cậu ta ngẩng mặt lên nhìn con bé “con gái kiểu gì vậy?”, trong ý nghĩ mơ màng đó, gương mặt cậu ta chợt thoáng hiện nụ cười nhưng lại là một cái cười nhếch mép, ghét kinh khủng. Con bé thầm nghĩ: “ có tý điển trai đấy” , lườm cậu ta một cái cháy mặt rồi lặng lẽ quay đi.
- Nam xì tin chợn tròn mắt. Chắc trong đầu cô lúc này cũng như bao đứa học trò của cô ngồi dưới kia. “Cái con bé này ghê gớm thật. Lớp lại có thêm một thành phần bất hảo nữa đây.” Nhưng dòng suy nghĩ bị chặn lại ngay bởi cái giọng nói đó
- Cô có định làm thủ tục không hay để em tự làm đây?
- “ Ngạc nhiên”. Hai từ này hiện ra ngay trong đầu cô. Nhưng ngay lập tức, như một bản năng đã được định sẵn trong một người giáo viên, cô cất tiếng “ Hôm nay lớp mình có thêm một thành viên mới. Chúng ta hãy chào mừng bạn ý bằng một tràng pháo tay được không các em?” Một tràng pháo tay nổ ra, chẳng mấy vang dội, chẳng mấy hào hứng. Có lẽ bởi cái tính kiêu kì, cái mặt vênh váo, và gáo nước lạnh dội vào cả lớp ngay khi bước vào. Cô tiếp tục “ cô nghĩ các em nên tìm hiểu bạn ấy từ chính bạn ấy. Bây h các em hoạt động nhóm như đã dự định.”
Nói rồi cô quay lại cái bàn giáo viên quen thuộc của mình, giở quyển sổ giáo viên của mình ra. Cô không nói gì vì cô biết, cô là người duy nhất ngoại trừ nó ra biết về cái tình cảnh của nó lúc này. Vì cô là cô, cô là dì của nó mà. Từ khi mẹ nó mất, nó yêu cô, nó luôn yêu cô. Cô là chỗ dựa tinh thần duy nhất mà nó có được. Cô là người duy nhất hiểu nó đang nghĩ gì. Chắc giờ này cô cũng buồn lắm, cô cũng buồn vì đứa cháu yêu quý của cô đang đau lắm mà. Nó đang tạo cho nó một cái vỏ bọc, cái vỏ bọc khác người, cái lạnh lùng, kiêu căng,… chẳng phải nó.
***
“ Trần Lê Hương Ly” – đó là tên của nó. Nhưng người ta hay gọi nó là Lá, mà nó cũng thích được gọi là Lá hơn. Nó yêu cái tên Lá mà.
***
Sắp về đến nhà, nó bất giác giật mình bởi bàn tay đàn ông thô zát. Nhưng chẳng cần chờ đợi lâu để có câu trả, “ Ba” nó reo lên sung sướng. Nó quay lại, như mọi khi hia tay nó nắm lấy nhau đưa ra trước mặt:
- Hôm nay thiên hạ thái bình quá hay sao mà các hạ lại rảnh rang về sớm cùng tại hạ dùng bữa cơm nhạt thế? Nó cười tinh quái.
- Giang hồ hiểm ác, dùng bữa bên ngoài dễ bị hạ độc. Tại hạ đành về dùng bữa với tiểu thư xinh đẹp nhà ta. Ba nó cười rồi khoác vai nó cùng bước vào nhà.
Cùng Ba bước vào nhà, trái tim nó ấm áp lắm. Ba nó chẳng bao giờ được về sớm. Công việc bề bộn luôn tranh giành Ba với nó. Hôm nay, ba về sớm, nó cảm thấy lòng nó nhẽ nhõm biết bao. Ba nó về ăn cơm với nó vì ba biết nó buồn, ba biết trái tim đang thổn thức của nó bây giờ chỉ trực vỡ tan ra.
- “Ông chủ , cô chủ dùng bữa”. Cánh tay phải của ba nó lại bắt đầu đấy. Ông luôn luôn mắng nó, bắt nó phải thế này, phải thế kia, nhưng chẳng bao giờ nó cảm thấy ghét ông cả. Thậm chí nó còn yêu quý ông, còn thương ông là đàng khác. Cũng giống như ba nó, ông mất vợ từ sớm, cậu con trai của ông hơn nó một tuổi. Trước đây, nó yêu cậu ta, yêu nhiều lắm. Nhưng giờ thì nó bị cậu ta đá rồi. À mà thực ra không hẳn là như vậy! Cậu ta chưa hề yêu nó, cậu ta chỉ lợi dụng tình cảm của nó thôi. “Sao cậu ta không giống bố cậu ta một chút nhỉ, đồ xấu xa”. Nó nghĩ vậy đấy.
- Bác Thành dùng cơm luôn với ba con cháu đi. Nó nhanh nhảu đáp lại bác quản gia.
- Cô chủ! Nguyên tắc là nguyên tắc, nhớ chứ? Bác nhăn mặt nhìn nó.
- Năn nỉ bác mà! Cháu năn nỉ đấy… nó quay sang cầu cứu Ba nó: Ba ơi!...
- Ba nó hiểu ý, quay sang Bác Thành: Hết giờ làm việc rồi ông bạn! Hôm nay coi như công chúa mơi ông dự tiệc.
- Bác thành tỏ vẻ không vừa ý nhưng Bác cũng biết nó đang buồn lắm nên cũng ngồi vào bàn góp vui.
Cả bữa cơm, nó cứ ngồi chém gió lung tung, chẳng chuyện gì vao với chuyện gì nhưng chẳng ai là không cười cả. Con bé đó vẫn vậy, nó hay cười hay nói hay khóc hay hờn dỗi. Ai không sống với nó cũng tưởng nó dở dở ương ương nhưng thực ra chẳng phải vậy. Nó mất mẹ từ nhỏ nên ngoài ba và dì, người giúp việc luôn bên cạnh nó chăm sóc cho nó. Ai cũng yêu thương chiều chuộng nó nên nó tiểu thư lắm. Mà nó tiểu thư thì có sai gì đâu, nó vốn dĩ đã là một đại tiểu thư rồi mà. Nhưng con bé này khác người lắm. Nó ra vẻ tiểu thư cũng tùy từng lúc thôi. Nó nghịch như quỷ vậy.
la_dau_mua
13-05-2010, 11:05 PM
pác chờ em với chứ... em mới tập viết... tác phẩm đầu tay lun đó... pác ủng hộ em nhá :)
Vợ_tồ_tẹt
14-05-2010, 03:16 AM
Chẳng bao giờ tui viết nổi nhữg câu như vậy cả….
Post tiếp đi, vẫn chưa hiểu bạn định nói gì , nhưg tui cổ vũ hết mình, hehê
hay lắm ^_^ viết tiếp nhanh nha lá
suggus
14-05-2010, 05:51 AM
Hương Ly ơi ''ai lớp diu''
moonhell_angel
14-05-2010, 07:02 AM
tiếp đi nào tg! để xem sự việc thế nào ^^
la_dau_mua
14-05-2010, 08:07 PM
Reng….reng… 6h45’… cái đồng hồ lại kêu. Nó bất giác giật mình…. Vội vàng leo khỏi giường… “ chết cha lại muộn học rồi”… Đánh răng, rửa mặt, chẳng kịp ngồi ăn sáng, nó vơ vội cái bánh mì bít tét đã chuẩn bị sẵn trên bàn rồi ba chân bốn cẳng chạy tới bến xe buýt.
7h… 7h5’…7h7’… Nó ấm ức “ cái xe chết dẫm. chạy kiểu gì vậy không biết!”
Nó xuống xe… hình như nó có biết cậu ta. Nó nhìn cậu con trai đi đằng trước đầy nghi vấn. “ À…” nó giật mình nhớ ra…
7h7’… mới 7h7’ mà ông quản sinh đã ra cổng trường trực canh lũ học sinh ham ngủ đi học muộn rồi. Biết làm sao đây. Nếu nó vẫn ở trường cũ thì bác quản sinh chẳng là vấn đề với nó. Nhưng khốn nỗi nó vừa chuyển trường. Trường mới… làm sao nó biết phải trèo từ đâu vào bây giờ. Lúc này điều duy nhất mà nó ước ao là chân nó dài ra một chút để bật tường vào. Hjk. Khổ vậy đấy! Cha mẹ sinh ra cái gì nó cũng xinh, cũng đẹp trừ mỗi cái chiều cao hạn chế. Chỉ có 1m56 làm sao nó nhảy qua được bức tường cao gần 2m bây giờ. Mặt nó đang tiu nghỉu thì nó chợt nhớ ra… Cậu ta… Cậu ta cũng đi hoc muộn… Hẳn cậu ta cũng phải có cách. Nghĩ vậy nó liền rón rén bước tới sau cậu ta. “Mỏi cả chân, chẳng biết cậu ta đi đâu nữa” nó nghĩ vậy nhưng bây giờ cậu ta là hi vọng duy nhất giúp nó có thể vào được trường. Chẳng lẽ mới ngày thứ 2 đi học mà đã nghỉ rồi sao? Rồi bác Thành lại nghĩ ra đủ chuyện cho mà xem. Còn ba nữa chứ, nó không muốn ba nó nghĩ nó vẫn buồn lắm sau chuyện ấy.
Tới một ngã rẽ, cậu ta bất ngờ quay lại nhìn nó:
- Đến rồi!
- “Đến đâu?”. Nó giật mình, ngơ ngác nhìn cậu ta.
- “Vào đi! Đây cúp! Có hỏi nhớ xin phép hộ!”. Nói rồi cậu ta quay mặt bỏ đi.
Con bé đứng đó, tần ngần sau những câu nói cụt lủn của cậu ta.“Kệ” con bé lại nghĩ bụng rồi đứng lên mỏm đá cạnh đó trèo lên bờ tường.
Bộp….. nó rơi từ bờ tường “ chỉ cao 1,5m” đó xuống sân. Đau điếng người. Chưa kịp hoàn hồn, con vật đen xì to đùng đó lại lao ngay vào người nó làm nó té ngửa.
Gâu…. Gâu… Con chó mực đen thui đó đã ngoạm một miếng vào cánh tay vốn trắng ngần của nó.
Á … Á ... Nó đau. Nó hét toáng lên trong không gian yên tĩnh của một buổi sớm mùa xuân. Con chó đó cắn nó. Bốn nốt răng sâu hoáy trên cánh tay yếu đuối của nó. Người nó bắt đầu run lên. Nó lại đang khóc. Nó đang đau lắm, vết thương trên tay làm nó đau, nhưng trái tim vốn yếu đuối của nó cũng chợt run lên và nhói đau. Nó đâu có ngờ, đâu ngờ cậu ta lại “chơi đểu” nó như vậy.
***
Nó bước vào lớp, quần áo lấm lem đất và máu. Hai hàng nước mắt vẫn chảy dài trên gò má. Nó đau… tất nhiên nó đau lắm… nhưng cậu ta còn chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn nó. Cậu ta vẫn đang ngủ, những giấc ngủ ngon lành của cậu ta. Cậu ta đâu có biết rằng, cậu ta vừa gây ra một chuyện tai hại. Cậu ta có thêm một kẻ thù không đội trời chung… là nó.
***
Trên con đường quen thuộc, một “hotboy” thẫn thờ bước. Mặc dù đã cố tình đeo trên tai một chiếc headphone, bật nhạc to hết mức nhưng cậu ta vẫn như nghe thấy tiếng ríu rít của chim, tiếng véo von của lá, tiếng ào ạt của gió và đâu đó mùi “ hương ly” của khu vườn nhà bên cạnh. Cậu bước vào nhà, lòng trĩu nặng. Cậu cũng buồn… nhưng không hề buồn vì con bé đó. Cậu buồn vì mẹ. Mẹ cậu đã bỏ cậu và bố đi từ khi cậu còn là một thằng nhóc. Bà đi tìm thế giới riêng của mình, tìm cái cảm giác được yêu của bà. Bà quá ích kỉ. Và hôm nay cũng chính là ngày người đàn bà ích kỉ đó bỏ cậu mà đi. Vì bà mà cậu con trai của bà trở nên tàn nhẫn. Cậu ta quá tàn nhẫn với người ta nhất là với những người mang trên mình hai chữ: “con gái”
Trịnh Hạo Thiên – đó là tên của cậu ta. Cậu ta được mệnh danh “Hoàng Tử Băng”. Cậu ta trông cũng đẹp trai lắm. Nếu trừ điểm cậu ta ghét cay ghét đắng con gái ra thì cậu ta hoàn toàn hoàn hảo. Cậu ta quá đẹp trai so với những người khác. Khuôn mặt thanh tú của cậu ta được tôn lên bởi nước da trắng, cái mũi cao và đôi mắt ướt. Mỗi lần cậu ta nở nụ cười hiếm hoi là không biết bao nhiêu đứa con gái trong trường phải ngây ngất. Một tài năng hiếm có. Cậu ta giỏi võ,hát hay và nhất là lại luôn luôn giữ thành tích đứng đầu về học tập trong toàn trường.
***
-
-
-
-
Không khí trong lành của một buổi sáng mùa hạ ùa vào lồng ngực nó. Những tia nắng bắt đầu nhảy nhót trên những cành cây những kẽ lá, ông mặt trời thì vẫn đang chơi trốn tìm với những nàng mây dịu dàng… nó đến trường. Hôm nay, nó đến trường sớm… là buổi tổng kết năm nên nó phải đến sớm chứ! Sau hôm nay là nó được xả hơi rồi… không những nó không phải tới trường, không phải học hành vất vả mà điều làm nó sung sướng hơn cả là nó không phải nhìn thấy gương mặt đẹp trai nhưng đáng ghét của Hạo Thiên, không phải ngồi cạnh, không phải nhìn thấy cậu ta ngủ hàng giờ. Từ sau vụ cậu ta “ chơi đểu” nó, nó ghét cay ghét đắng con người đó. Nó chỉ mong sao càng sớm càng tốt, nó thoát khỏi cậu ta.
-
Nam xì tin, người dì mà nó yêu quý như mọi khi lại bước lên bục giảng… cầm tờ danh sách học sinh xuất sắc của trường, cô không giấu nỏi niềm vui. Cô vui, chắc cô vui nhiều lắm vì đứa cháu yêu quý của cô cũng có tên trong tờ danh sách đó. Cô vui vì đến cô cũng chẳng ngờ cái ấn tượng xấu đầu tiên của cháu gái cô nhanh chóng được xóa đi và thay vào đó là một con bé “lá” được cả lớp yêu mến.
Cả lớp đang xôn xao bàn tán, và không để những đứa học trò yêu quý của cô phải chờ lâu cô công bố danh sách học sinh xuất sắc của trường:
- Lần này thì bất ngờ đây! Cô nhìn tờ giấy rồi mỉm cười nhìn những đứa học sinh của mình.
“ Bất ngờ”? Hai từ đó lại được đám học sinh nhắc lại rồi ngơ ngác nhìn nhau. Chúng cũng đang bất ngờ lắm đây... Chẳng phải sẽ như thường lệ, Hoàng Tử Băng lên nhận phần thưởng sao?
- Không để học sinh phải chờ lâu, cô nhìn lại tờ giấy cười và đọc: Trịnh Hạo Thiên… Trần Lê Hương Ly… cả hai bạn được đánh giá về học tập thành tích cũng như thi đua là bằng nhau. Hai bạn sẽ đại diện cho trường tham dự buổi lễ “ những gương mặt tiêu biểu” vào tháng 6 tới.
- Ồ… đúng là bất ngờ thật… “Hoàng Tử Băng” và “lá” sao? Cả lớp ồ lên nhưng rồi lại cùng nhau đứng dạy vỗ tay liên hồi.
Cả lớp thì vui mừng nhưng đâu ai biết ở phía cuối lớp… hai ánh mắt đang nghìn nhau đầy hận thù…
Cốp… hai cái đầu đập vào nhau… cả hai đều choáng váng… nhưng vốn dĩ chúng ghét nhau lắm nên chẳng đứa nào hỏi đứa nào… chúng đều lấy phần thưởng của mình rồi nhanh nhanh đi về phía cuối lớp.
Cả lớp lại cười… lần này là cười hai đứa chúng nó… nhưng không ai trong tụi nó có thể ngờ rằng cái đụng đầu đó là cái đụng đầu định mệnh…
tem rui, hehe. Hok bit sau " cái cụng đâu định mệnh" là j đây, tò mò quá ^.^
Vợ_tồ_tẹt
14-05-2010, 10:58 PM
vẫn chưa rõ, viết tiếp đi bạn! lời văn cũng ghê gớm đấy :))
cách dòng và cách phần categories ra luôn bạn nhé! ^^
lilas2110
15-05-2010, 08:30 AM
Chuyện của bạn dễ thương lắm ;) Mình không có ý hối bạn đâu, mà bạn viết nhanh lên được không, tò mò quá. :jump: Chờ chap tiếp theo của bạn
nA_nghỐck
15-05-2010, 08:49 AM
cÁi đỤng đẦu đỊnh mỆnh lÀ sAo......... hAy lÀ 2 nG` đÓ hOán đỔi vỊ trÍ chO nhAu....... bY giỜ mỚi thẤy kÁi tỰa đỀ hỢp nỘi dUg......... hỲ......... chAp mỚi mAu nhAz :X
la_dau_mua
15-05-2010, 11:34 PM
[COLOR="DarkGreen"]***
Bình minh, một bình minh đẹp… đẹp đến lạ lùng. Nền trời trong vắt được tô điểm bằng những gợn mây lững lờ trôi. Xa xa phía chân trời, ông mặt trời đang từ từ nhô lên từ thảm cỏ xanh rờn. Từng đôi chim vẫn thế, vẫn ríu rít, vẫn quấn quýt chuyện trò bên nhau trên những cành lá còn đọng đầy những hạt sương long lanh… Hai căn phòng đối diện, hai con người đối lập đều vừa chợt bừng tỉnh… không phải đi học, sao cả hai đứa đều đã dạy? Có lẽ bởi cả hai đứa đều đang cảm thấy cái gì đó không đúng, không phải là mình.
Bước xuống giường, như thường lệ cả hai đứa chúng nó đều bước vào nhà vệ sinh… soi gương đánh răng… và…
Á……á……
Hai tiếng hét thất thanh vang lên từ hai căn phòng đó. Chúng nó vội vàng chạy ban công nhìn về phía đối diện…
Á … á …
Tiếng hét lại một lần nữa vang lên.
…
Trong ngôi biệt thự toàn hoa ly trắng… một con bé đang thất thần… nó không còn là nó… nó là cô ta… à không… cô ta là nó… không thể nào… không thể như vậy… không thể không phải nhà nó…không thể không phải là nó… Dưới bộ dạng của một đứa con gái hoàn hảo Hạo Thiên gần như chết lặng đi khi trước mặt nó đang là nó….
…
Phía đối diện, con bé đó đang chợt nở một nụ cười bí hiểm… Nó là cậu ta… haha… thực sự là một thằng con trai… nó sung sướng… đã bao lâu nay nó ước mong có cái ngày này… ngày nó được trở thành một thằng con trai. Nó thích là con trai, nó muốn là con trai nhưng nó lại không ngờ… nó chính là cậu ta… “ đây chỉ là một giấc mơ…” nó nghĩ bụng “… rồi khi tỉnh dạy nó lại sẽ là nó là một cô công chúa được cưng chiều, lại làm cô đại tiểu thư của tập đoàn Trần Ly”. Nghĩ rồi nó lại nở một nụ cười hiểm ác với đứa con gái trước mặt nó hay chính là nó.
…
- You đã giở trò quái gì ra với tôi? Con bé nhìn thằng con trai trước mặt. Khuôn mặt trắng trẻo của nó, dưới ánh nắng ban mai đẹp đẽ dường như đang pha thêm sắc tím. Đôi mắt nó bắt đầu đỏ ngầu đầy căm phẫn
- Thằng con trai đó, vẫn cái điệu cười nhếch mép, nó khinh khỉnh: “ Tôi là you … và you là tôi”…nó cười… nhưng cái rùng mình ớn lạnh đưa nó về với sự thật đang diễn ra. A… a…. nó lại một lần nữa hét toáng lên. Nó không biết, tại sao?... tại sao?... tại sao nó lại là cậu ta… đây không phải là mơ hay sao?... là mơ… hay là thật… Cậu ta không giữ nổi mình nữa… cậu ta khụy xuống… cái nền đá … lạnh và đau… cậu ta biết đây là sự thật… cậu ta òa khóc… nhưng không phải cậu ta mà chính là cô bé ấy. Cô bé òa khóc to hơn…
…
Vẫn bộ quần áo ngủ màu hồng xinh xắn, con bé lao thẳng ra ngoài… “ về nhà, mình phải về , phải gặp cô ta… phải hỏi cho ra nhẽ… phải trở lại là mình… mình căm ghét con gái… căm ghét tất cả con gái… mà nhất là loại con gái như cô ta…”… Cô bé bấm chuông… một thằng con trai… ra mở cửa… hai hàng nước mắt đẫm lệ…
- “ Không được khóc! Tôi cấm you khóc”. Nói rồi nó nhẹ lau hai hàng nước mắt đang chảy dài của Lá, của chính cơ thể nó.
- “ Tôi không biết… có…chuyện…” cậu con trai nấc nhẹ, nghẹn ngào…
- “ Vào nhà đi…” Hạo Thiên đẩy Lá ta qua cánh cổng rồi bước vội vào trong nhà.
Hôm nay, bố cậu ta không có nhà, bố cậu đi công tác… 1 tuần nữa mới về… cậu phải tìm cách giải quyết… tìm cách trở lại là mình trước khi bố về… cậu không muốn ai, không một ai biết về cuộc sống của cậu ta, không một đứa con gái nào được phép bước vào thế giới đó… nhất lại là con bé tiểu thư đó. Cậu ghét tất cả bọn con gái, bọn nó rồi cũng giống mẹ cậu, đến với cậu rồi lại bỏ cậu mà đi… lại làm cậu một lần nữa đau đớn. Trái tim cậu một lần nữa lại sẽ tổn thương…
…
- “ Tại sao? Tại sao tôi lại chui vao người you? Tại sao tôi lại ngủ ở nhà you… tại sao…?” – cậu con trai nhăn nhó, mếu máo trong khi những giọt nước mắt vẫn chảy dài...
- “ Ai cho you khóc? Tôi còn chưa hỏi tại sao you lại chui vào tôi, tại sao bắt tôi chui vào cái cơ thể bé tý xấu xí này của you? Khóc cái nỗi gì? ”- đứa con gái trợn tròn mắt nhìn thằng con trai. “ bây giờ thì nghĩ xem tại sao lại xảy ra chuyện này đi, khóc lóc mãi, đúng là cái đồ tiểu thư, chẳng có tý suy nghĩ nào, đầu óc bã đậu.” đứa con gái tiếp tục mắng cậu con trai trước mặt.
- “ Ai đầu óc bã đậu? You tinh tướng vừa thôi nhé… đã giỏi hơn tôi đấy mà mắng tôi. Cũng chỉ đồng hạng thôi… biết chưa?”- cậu con trai lườm đứa con gái một cái cháy mặt. Vẫn cái kiểu lườm căm ghét ấy. Từ sau cái vụ Hạo Thiên chơi đểu nó đến giờ, nó chưa một giây, một phút nào không ghét con người cậu ta. Cậu ta cứ như sao chổi trong cuộc đời nó vậy! Cứ hễ gặp cậu ta là nó lại gặp xui xẻo…và giờ thì nó đang đương đầu với cái sự xui xẻo nhất đây!
- “ Lằng nhằng …”- nói rồi đứa con gái cốc vào đầu thằng con trai… đau điếng…
- Điên à?
- Tôi đang đánh cơ thể tôi… you kêu cái nỗi gì…
- Bị ngu hay sao mà tự mình đi đánh mình
- Nhưng you đang là tôi đấy
- “Biết rồi không phải nhắc… mà tôi và you cứ như trong phim ấy nhỉ? Mình thử đổi lại theo kiểu phim hàn quốc đi. Cũng được lắm đấy!”. vừa nói cậu con trai vừa cười tinh quái.
Nụ cười… lần đầu tiên từ khi quen nhau, hai đứa chúng nó cười với nhau. Nụ cười ấy thật ấm áp… nụ cười ấy làm lòng hai người chợt xao xuyến… họ chợt nhận ra… họ chưa bao giờ, chưa hề ghét nhau
la_dau_mua
15-05-2010, 11:39 PM
mong các bạn ủng hộ nhiệt tình nazzz... tại là lần đầu post truyện nên hém bít phải làm ntn cả hí hí :)
sword_angel_devil
16-05-2010, 05:58 AM
motif quen thuộc nhưng đọc vẫn thích. bạn nhớ post đều, đừng bỏ fic nha
la_dau_mua
02-06-2010, 11:18 PM
Chương I: Ngày đầu của tớ.
Ba ngày, ba ngày dài đằng đẵng trôi qua với cả hai người. Giờ đây cả căn phòng dường như đang tràn ngập toàn nỗi buồn… một cậu con trai đang ngôi cạnh cửa sổ, tai vẫn đeo chiếc headphone đó nhưng sao lòng trĩu nặng đến thế. Cậu ta nhìn về phía cửa sổ đối diện, đó đã từng là phòng của cậu ta. Đã ba ngày trôi qua, nó không được về nhà, không được ôm ba, không được vui đùa với Mi yêu ( là con chó của lá thui he he), không được nghe tiếng mấy chị giúp việc bàn tán, không được nghe bác thành mắng mỏ,… sao nhớ đến vậy. Tất cả đang diễn ra chỉ như là một giấc mơ, một giấc mơ lạnh lùng đến đáng sợ. Làm sao nó có thể sống tiếp đây, làm sao nó có thể là cậu ta? Nỗi buồn đang xâm lấn tâm hồn nó, nó đờ đẫn bước đi mà chẳng biết mình đang đi đâu…
-
Cầu Long Biên trong cái ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà sao đẹp đến vậy? Dòng sông vẫn đó, bãi bồi vẫn đó nhưng hôm nay dường như đang nhuốm màu buồn bởi tâm trạng của nó. Đã 17 năm sống ở Hà Nội nhưng sao chưa bao giờ nó cảm thấy cái cây cầu quen thuộc này lại đẹp đến vậy. Đẹp đến lạ lùng, buồn đến hiu quạnh. Ngồi trên lan can cầu, đầu nó vẫn trống rỗng. Nó đâu biết nên làm gì, đâu biết phải làm gì lúc này. Hai hàng nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên má…
- “Này you định hại đời tôi đấy à?” Một đứa con gái khẽ nắm đôi bàn tay đang run rẩy của cậu con trai.
- Không có! Chỉ là tôi muốn ngắm Hà Nội thôi.
- Ngắm từ lan can cầu sao?
- Uk… tôi muốn mà…
Gió khẽ lùa qua làn tóc của cô bé… thời gian như ngừng trôi giây phút ấy, mọi vật trong cái thành phố tấp nập này cũng dường như đang ngừng chuyển động… để lại nơi đó hai người đang nắm tay nhau trong cái nắng nhạt nhòa của buổi chiều tà… để lại nơi đó nỗi buồn sâu thẳm, nỗi buồn của cái ý niệm sẽ mãi mãi không được là mình.
- Này… - cậu con trai quay sang nhìn đứa con gái với ánh mắt đầy nỗi buồn.
- Gì vậy?
- Từ nay phải sống cuộc sống của nhau rồi
- Uhm… xin lỗi…
- Vì gì?
- Không vì gì cả?... muốn đi chơi không?
- Làm sao đi? Tôi không đi được xe buýt… Say lắm…
- Đứa con gái đưa mắt nhìn về phía xa, chiếc LX đã dựng ở đó từ bao giờ mà nó cũng chẳng để ý – Mượn tạm xe you. Có sao không?
- Có đấy… phải giả tiền thuê xe chứ!
Nói rồi hai đứa chúng nó lên xe, vi vu khắp Hà Nội…
Một đứa con trai ngồi sau xe một đứa con gái… ôm đứa con gái ngồi đằng trước… lòng nó bỗng nhẹ nhàng biết bao. Những nỗi buồn dường như được xua tan đi bởi sự ấm áp đó. Nó chợt nhận ra nó thích cậu ta tư bao giờ rồi!
***
Đứa con gái cho nó xuống trước cửa, đợi nó vào trong nhà rồi mới về. Nhưng vào ngôi nhà vốn không phải của nó, vào căn phòng không phải của nó, cảm giác xa lạ lại lấn chiếm tâm hồn nó. Nó lại buồn, một nỗi buồn sâu lắng, một nỗi buồn không sao tả nổi, một nỗi cô đơn đến rùng mình.
Nó bước vào phòng tắm, nó sợ bước vào phòng tắm, sợ nhìn thấy cơ thể không phải của nó và lo lắng cơ thể của nó cũng bị Hạo Thiên nhìn như nó nhìn của cậu ta lúc này. Cố gắng nhắm mắt tắm thật nhanh rồi ra ngoài… nhưng trong đầu nó tràn ngập ý nghĩ muốn mở mắt ra một lần, nó cũng tò mò cũng muốn xem người một thằng con trai sẽ như thế nào. Dù sao sau này nó vẫn phải là cậu ta, nó có mở mắt ra nhìn chút cũng có sao đâu. Chẳng lẽ nó cũng không được quyền biết cái cơ thể nó đang sở hữu và phải sở hữu ra sao ư? Nghĩ vậy nhưng nó cũng chẳng dám nhìn vào gương một lần. Nó chỉ cố gắng tắm thật nhanh và tránh xa khỏi cái gương đáng ghét.
-
-
Lại đeo headphone, lại nằm trên giường nhưng cái đầu tràn đầy nỗi buồn của nó chợt nhớ đến cậu ta. Nó muốn cậu ta ở cạnh nó lúc này, muốn được nghe cậu ta nói. Sao nó nhớ giọng nói ấy đến vậy. Nó đang nhớ đến giọng của nó sao? Không… là giọng của cậu ta cơ. Nó muốn được nghe cậu ta an ủi, muốn được ôm cậu ta như lúc chiều. Thực sự, hơn bao giờ hết… bây giờ nó cần có một người bên cạnh, một người kể chuyện, một người tâm sự với nó và người nó mong muốn, người duy nhất hiểu nó lúc này không phải Dì mà là cậu ta. Nó cầm điện thoại, bấm số của nó… nhưng rồi lại không nhấn nút gọi. Nó đặt điện thoại xuống. Cậu ta đâu có như nó, nó thích cậu ta mất rồi. Thích thật sự. Nhưng cậu ta thì căm ghét nó. Cậu ta còn chẳng bao giờ thèm nhìn mặt nó nữa. Cậu ta an ủi nó chỉ là do nó đang là cậu ta mà thôi.
Cộp… cộp… Nó nhìn ra phía cửa sổ, cậu ta đang đứng đó, cười và ướt dưới cơn mưa bất chợt của mùa hạ. Nó nhìn cậu ta, lòng xao xuyến... rồi vội chạy ra mở cửa. “Làm sao you sang được hay vậy?”
Đứa con gái chỉ ra cái cây hoa sữa giữa hai nhà.
Đó là cây hoa sữa mẹ nó trồng từ khi lấy ba nó. Kể ra cũng được gần 20 năm rồi, cây hoa sữa luôn là người mang tình thương của mẹ về với nó và bây giờ cây hoa sữa lại mang người con trai nó thương đến bên nó lúc nó buồn nhất.
- You đang làm gì vậy?
- Đang nghe nhạc. Không thấy sao mà con hỏi – nó lạnh lùng trả lời.
- Tưởng ở một mình buồn sang chơi. Không buồn thì thôi đây về vậy.
- Đừng về - nó vội vàng chạy ra kéo tay cậu ta lại – tôi sợ
- Ha ha … cậu ta cười lớn trong khi đứa con trai trước mặt cậu ta thì dường như săp khóc – nhà tôi không có ma đâu, sợ gì?
- Không sợ…trời … đang mưa kìa – nó ấp úng.
- Muốn tôi ở lại à?
- Uhm…- nước mắt bắt đầu chảy dài trên má của cơ thể thằng con trai vốn chẳng bao giờ khóc.
- Không khóc nữa, muốn chơi game không?
- Uhm…- nó chỉ biết “uhm” thôi, làm sao nó nói được từ gì khác. Nó đang quá đỗi vui mừng rồi. Nó đang được ngồi cạnh cậu con trai mà nó yêu thương. Dù cho cậu ta không hề biết nó thích cậu ta nhưng được ở cạnh cậu ta nó là đủ hạnh phúc rồi.\
Đứa con gái khởi động cái máy tính quen thuộc của nó rồi nháy vào biểu tượng CF, gõ pass rồi bắt đầu bắn. Headshot…double kill… three kill…
- Eo… you bắn ghê thế?- nó nhìn Hạo Thiện trầm trồ.
- Tưởng chỉ biết học như you đấy?
- Ai bảo? Tôi cũng pro lắm chứ bộ - nó phản đối.
- Biết chơi trò gì mà pro? – đứa con gái (Hạo Thiên) quay lại nhìn nó đầy tò mò.
- Chơi boom đi. Tôi biết chứ bộ.
- Ha ha … đứa con gái lại cười lớn… trò trẻ con quá you ơi.
- Cười gì mà cười? Không thèm chơi với you nữa. Ngủ đây. Dỗi rồi. Nói ròi thằng con trai chui vào chăn không thèm thò đầu ra nữa.
1 phút…2 phút…5 phút… không gian lại bắt đầu yên lặng trong màn đêm yên tĩnh. Đứa con gái quay mặt lại nhìn … nó vẫn trong chăn không thèm ngó đầu ra.
“Về đây, ngủ ngon nhé!” nói rồi Hạo Thiên đi về luôn, bỏ mặc Lá đang nằm trong chăn và khóc.
có chap mới rùi, thế mà tưởng m bỏ fic này
pE_l0c_cHoC
03-06-2010, 05:46 AM
Motip cũ!!!
Nhưng nhìn chung thì fic này... hay lắm, hì hì!!^^
Nhưng mà bộ 2 người kia hoán đổi cho nhau thật her?!!!
ps:Hình như Lá cũng đang post một fic khác trog box TGLT đúng ko, mình quên tên rồi, fic gì mà có nhân vật tên là Kelly đó, mình thích fic đó hơn!!!^^
la_dau_mua
03-06-2010, 06:15 AM
Motip cũ!!!
Nhưng nhìn chung thì fic này... hay lắm, hì hì!!^^
Nhưng mà bộ 2 người kia hoán đổi cho nhau thật her?!!!
ps:Hình như Lá cũng đang post một fic khác trog box TGLT đúng ko, mình quên tên rồi, fic gì mà có nhân vật tên là Kelly đó, mình thích fic đó hơn!!!^^
tks pE nhìu... Lá đang post Nhóc chồng! Em yêu anh mừ... tại truyện nầy viết trước và cũng là tác phẩm đầu lun nên hời hời khô ô ô ô...
hjk hjk... mong bạn ủng Hộ Lá nhìu nhá :theluoi:
nhokcuachi
03-06-2010, 06:18 AM
chị ơi post truyện kia đi , truyện này ứ.... hay gì cả...
Powered by vBulletin® Version 4.2.5 Copyright © 2025 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.