Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Cô gái mù !



chyp_alone
05-05-2010, 08:32 PM
Đây chỉ là một truyện ngắn ,đáng nhẽ mình post vào box truyện ngắn truyện dài , nhưng vì là tự mình viết ra nên post ở TGLT cũng được phải không các bạn.
Tên truyện : Cô gái mù
t/g : tớ ^_^
tình trạng : Đã hoàn thành !
Truyện chỉ có 5 chap thôi ! Tuy ngắn nhưng đếu là tâm huyết của tớ ! Mong các bạn đón nhận và góp ý !




Cháp 1 : Gục ngã.

Rầm !

Ò oe Ò oe !

Tiếng xe cứu thương cứ ở đâu vang trong đầu nó.....

Một màu trắng xóa......

Một dòng sông đầy sương mù............

Có tiếng ru ầu ơ của mẹ vang bên.....

Cười ! Nó về với thiên đàng rồi sao !

Tai nó nghe lùng bùng từng tiếng

-Khổ thân , sống cũng thành tật.

-Chắc gì đã qua khỏi đêm nay.

Hức hức ! Tiếng khóc của ai đó quen quá , thân thương quá.

-Hoàng....hoàng ơi !

Đúng rồi ! Tiếng nói của chị Linh. Chị gái nó ! Chị nó đang khóc vì điều gì nó không biết !

Những lời nói lạ lẫm của những con người xa lạ kia dành cho ai.

Muốn nói , muốn hét sao nó không làm được.

Nó sẽ chả làm được gì......vì nó đã là người thực vật.

Một con người sống không một tích sự gì. Một con người vô tri vô giác !

Mở mắt !

Nó nhận biết được đây là bệnh viện.

Kia là Linh chị nó , kia là Hương , thằng Lâm, thằng Dũng.... tất cả đều đang ở đây.

Sao ai cũng nhìn nó vậy.

Ồ ! Một ông bác sĩ đi vào nhìn nó ! Ông ta lắc đầu đi ra ! Chị Linh lại khóc !

Mẹ kiếp ! Thằng bác sĩ kia mày làm gì mà chị tao phải khóc thế kia. Nó muốn đứng dậy , chửi vào mặt thằng bác sĩ kia , rồi đá cho nó mấy cái như những gì nó hay làm ở trường.

Nhưng........
Bất Lực......

Chị Linh vuốt ve mái tóc của nó.


-Chị sẽ cố gắng tất cả vì em. Hãy cố gắng lên em trai của chị. Cố gắng lên Hoàng !


Nó muốn tháo ngay cái bình thở hô hấp này mà gào to rằng em yêu chị lắm.

Nhưng không được.

Phải rồi không thể được , điều đó là việc không tưởng với một thằng thực vật như nó.

Nó lại mê mệt.

Hình như nó đã ngủ một giấc thật dài ,thật sâu và không hề có ý định tỉnh dậy. Có cảm giác như ai đó ném nó vào một khoảng không vô tận,dày đặc bóng tối.

Nó cứ nhắm mắt lại và chìm từ từ..........

từ từ.......
.................................................. .................................................. ............................
.................................................. .................................................. ........
.................................................. .....



Hoàng ! Hoàng !

tiếng Linh rộn ràng , vui sướng khi thấy em trai mình mở mắt.

-Bác sĩ.... bác sĩ...

Ông bác sĩ chạy vào , nhìn nó , mắt ông ánh lên một điều gì đó hân hoan lắm.

-Tôi....tôi....đang ở đâu đây....

Hức hức....Linh nắm chặt tay em trai mình mà nấc lên từng hồi.

-Đây là bệnh viện ! Cậu đã có một giấc ngủ dài 2 năm ở đây rồi đấy.

2 Năm..........! Trời ơi !............

-Vậy là tôi đã nằm ở đây từ 2 năm trước sao? Sao tôi không nhớ gì cả....

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

-Sao em lại ở đây?có chuyện gì sảy ra à? Sao em không ngồi dậy được....?

Hàng vạn câu hỏi mà Linh không thể giải đáp một sớm một chiều cho em mình.

Cô chỉ đại loại kể về 2 năm trước ,nó đã bị tai nạn trong 1 cuộc đua xe.

Và lúc đó bác sĩ đã nói nó có thể vĩnh viễn sống thực vật và không bao giờ tỉnh lại được.

-Thế còn bây giờ?

Nó lơ mơ hỏi chị mình mà không để ý trên cơ thể mình vẫn còn hàng tá dây loằng ngoằng.

-À ! ừm......

-Sao em vẫn không thể ngồi dậy được?

Chị nó cứ ậm à ậm ừ làm nó có cảm giác gì đó rất hoang mang.

-Bác sĩ nói ! Hiện tại em vẫn chưa thể đi lại được. Em cần có một thời gian dài nữa.... Nhưng mà hoàng à..hãy yên tâm vì sẽ có chị luôn bên em.

Hức ! hức nó khóc.........

-Không thể làm gì mình mong muốn thì sống làm chó gì? tỉnh dậy làm chó gì... Sao không bảo ông bác sĩ kia cho em một liều thuốc ngủ để em ngủ luôn đi. Dậy làm cái gì cơ chứ..... hức hức....

-Đừng mà Hoàng ! Chị tin em sẽ sớm vượt qua được mà.......



Hahahahahahaha...... !!!

Trong bóng đêm ở bệnh viện nó cười như điên như dại....

-Làm lại à ! Vượt qua à ! Mẹ kiếp cuộc đời này còn cái gì cho mày nữa đây hả Hoàng..

Nó lại như vậy rồi ! Suốt mấy đêm nay nó chẳng ngủ được một tẹo nào.....chỉ luôn tự mồm chửi chính mình.

Phải nó chửi chính nó.......một thằng bất tài....một thằng vô tích sự....

-Anh không để ai ngủ à !Đừng nghĩ đây là nhà mình? và cũng đừng tưởng chỉ có một mình mình ở đây?


Một giọng nói ở giường đối diện vang lên ! Hình như đó là giọng một cô gái !





(Cont)...

chyp_alone
06-05-2010, 12:47 AM
-Ai vậy? xin lỗi...tôi tưởng chỉ có mình tôi ở phòng này?

Quái lạ nhỉ? Suốt mấy ngày hôm nay ,nó thấy chỉ có duy nhất mình mình nằm ở đây.

vì theo lời ông bác sĩ nói với chị nó : Chỉ những ai bệnh nặng lắm hay trường hợp đặc biệt mới nằm ở phòng này thôi. Không biết cô gái kia ( vì nghe tiếng nói nên nó biết người đó là con gái ) bị sao mà chuyển vào đây.

-Chẳng ai cả....!! Tôi cũng là bệnh nhân nên việc nằm ở đây là đương nhiên. Anh không ngủ được thì im cho tôi ngủ chứ.

Nó đành im lặng , mặc dù trong lòng muốn hỏi vài câu. Nhưng đành thôi !

Sáng hôm sau nó cố với đầu để xem cô gái tối qua như thế nào.

Nó nghểnh cái đầu lên nhưng không sao nghểnh được. Bất lực nó đành kệ. Mặc dù rất muốn biết cô gái đó ra sao.

-Bạn đang làm gì vậy?

Nó đánh liều thử hỏi nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.

Chắc cô ta không muốn nói chuyện hay đí đâu đó rồi. Nó nghĩ bụng thế. Trên đời này có mấy ai bị như nó.

Thoát khỏi màn đêm tĩnh lặng u tối. Nhưng cũng chả hơn một con người thực vật là bao?

Một ngày trôi qua quá nhanh , trong khi những người bằng tuổi nó đang vui vẻ hoà nhập với cuộc sống tấp nập ngoài kia thì nó lại nằm chết dí một xó trong cái bệnh viện này.

Nó còn bao ước mơ ,nó muốn được sang nhật xem hoa anh đào , muốn được đi bộ trên vạn lý trường thành ,muốn được thấy tuyết ở một nơi nào đó. Và nó muốn yêu một lần cho biết thế nào là yêu , thế nào là hạnh phúc.

Nhưng tất cả điều đó giờ đây vói nó là một cơn ác mộng. Nó chẳng thể làm gì với cái thân xác bệnh tật này.

Chết !

Phải nó muốn chết để chấm dứt những khổ đau này , chấm dứt cơn ác mộng này và hơn hết là chấm dứt cái cuộc sống vô vị này.

Nó khóc !

hức hức hức !!

-Mình cứ nghĩ trên đời này con trai chỉ khóc 3 lần thôi chứ nhỉ.một là khi được sinh ra , hai là sự mất mát người thân và đất nước gặp tai biến. Hoá ra vẫn có những kẻ ủy mị như vậy.

Giọng nói tối qua lại vang lên.Nó vừa bất ngờ vừa tức gận :

-Cô im đi ! Cô thì biết cái gì mà nói ở đây. Một kẻ đi lại được như cô không có quyền phe phán những người như tôi.

-Tôi chẳng phê phán ai cả ! Chỉ là bạn đang làm mất giấc ngủ của tôi thôi !

-Ngủ ! Ngủ !giấc ngủ với cô quan trọng thế sao ! Trong khi với tôi lúc nào cũng là ác mộng.Cô thật là một kẻ vô tâm !

Căn phòng trở nên im bặt. tiếng quạt trần quay phành phạch phành phạch từng nhịp.

Hộc hộc hộc !

nó nghe thấy tiêng thở dốc của cô gái !

trong tếng thở dốc cô gái cố nói lên đièu gì đó , nó phải căng tai ra mới nghe được.

-Tôi...hộc.....tôi ....không ba..o giờ.... hộc được.....thức.....hộc hộc cả.....bạn...hiểu...không...hộc hộc !
Cái quái gì mà không được thức cơ chứ !....Nó ngơ ngẩn...

-Gì mà thức vơi ngủ.... cô sao vậy ? Tôi gọi bác sĩ nhé.....cô sao rồi ?

một sự im lặng đáng sợ , tiếng thở dốc bé dần bé dần rồi chợp tắt....

-Bác sĩ.. bác sĩ đâu... bác sĩ ĩ iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !

Nó kêu khản cả giọng mới thấy cô y tá trực chạy đến , bật đén điện lên

Cô nói cái giọng cáu gắt trong cơn ngái ngủ...

-anh làm cái gì vậy.... định đánh thức cả bệnh viên này đấy à ! Anh có biết mấy giờ rồi không?

-Mặc xác cái giờ nhà cô...cô trông bệnh nhân kiểu gì vậy.....

-Thôi được rồi anh bị sao vậy?

-Tôi không sao , nhưng nhờ cô xem hộ cô gái cùng phòng tôi , hình như.. cô ta tắt thở rồi !

Cô y tá nhìn quanh phòng , rồi quay lại mắng mỏ nó :

-Bệnh nhân đó chẳng sao cả ! Cô ấy đang ngủ rất ngon.. anh đùng có phủi phui cái mồm.

-Ơ... ơ nhưng rõ ràng tôi thấy cô ấy khó thở , rồi không thở nữa mà... cô xem kĩ chưa?

-Ơ cái gì mà ơ ! Anh đừ ng có mà làm phiền người khác nữa đấy ! Mai tôi sẽ nói việc này với người nhà anh !

Cô bỏ đi ngay song câu nói !

-Mẹ ! Y tá kiểu chó gì đây ! Này...! Này ! Cô không sao chứ....

Lạ thật ! Nó chẳng hiểu cái gì cả... rõ ràng chuyện vừa mới đây mà !

nó miên man rồi thiếp đi mà không biết có một đôi mắt đang chăm chú nhìn nó ngủ.

một nụ cười....giữa màn đêm tĩnh lặng !


(Cont)...chap 2

gooddythin_nd1996
06-05-2010, 01:11 AM
Bóc tem :D. Không biết cô gái đó bị làm sao nhỉ :D, mà theo tớ biết thì người thực vật sẽ không bao giờ tỉnh dậy được, trường hợp này chắc là liệt toàn thân à :D

chyp_alone
06-05-2010, 08:40 PM
Nó đã ngủ một giấc thật dài,thật sâu , và không hề có một giấc mơ nào. Không một âm thanh nào xuyên thủng màn đêm ấy được

Tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng.

Chỉ đến khi từ từ mở mắt tỉnh giấc ,cảm nhận được những tia nắng chọc vào mắt mình nó mới nhận ra mình đã có một giấc ngủ như vậy.

-Dậy rồi à ! Ăn gì không chị đi mua?

Chị Linh đã ở đây từ lúc nào rồi.

-Không !

Ăn được cái gì bây giờ ! Nó chả thiết ăn gì cả? Cứ nhìn thấy Chị Linh tận tụy vì nó như vậy nó lại càng căm ghét chính bản thân mình?

Việc gì phải hi sinh vì một thằng như nó chứ.

Cho nó tất cả nhưng nó sẽ không bao giờ có cơ hội để trả lại những điều tốt đẹp đó đâu.

-Em muốn được ra ngoài kia !

-Ừ ! Để chị đỡ em !

Nhục nhã thật ! Đến cái việc ngồi xe lăn nó cũng phải để chị nó ,một phụ nữ chân yếu tay mềm làm hộ.

Không biết vô tình hay hữu ý , nó nhìn sang được giường đối diện.

Cô ta đây sao?Không biết đúng không nhỉ..

Một cô gái thật đẹp với mái tóc nhung huyền. Cô ta đang nhìn ngắm cái bức tường xấu xí trước mặt.

Cô ta có đôi mắt đen lay láy , thật đẹp.

Đôi mắt đó mà để đi nhìn bức tường vô tri xấu xí kia thì thật đáng tiếc ! Nó nghĩ bụng rồi ra hiệu cho linh ẩn nó ra ngoài kia !

Wow ! Gió nhè nhẹ thổi tung bay mái tóc nó. Những tiếng chim ríu rít trên cây !

Chúng nó thật hạnh phúc ! Được tự do bay lượn , tự do thả tiếng hót và chúng nó đi dâu cũng có đôi có cặp.

Đắng kia tíu tít một vài cô gái ,nhìn bọn họ thật trẻ trung và xinh đẹp , nếu như bình thường có lẽ nó đã chạy ra ngay để làm quen và xin số Đt rồi.

Hình như các cô ta đang nhìn nó ! Những ánh mắt éo le nhìn nó

Phải rồi nhìn cảnh chị nó bón cho nó từng miếng cháo rời rạc ai chẳng thương hại

-Cho em về phòng đi !

Nó cáu gắt với chị nó. Dẫu biết chị nó chẳng làm gì có lỗi ,nhưng nó vẫn nổi cáu ,vì chính bản thân mình hay vì những ánh mắt éo le nhìn nó.

Cũng chả biết được ! Nhưng nó muốn về với cái căn phòng yên lặng.

Cô gái đó vẫn vậy ! Nó tự hỏi với mình làm sao cô ta có thể ngồi đấy hàng giờ nhìn bức tường đó.

Đôi mắt cô ta đẹp thật.

Chị Linh đã về để còn kịp giờ làm. bỏ lại nó với sự cô đơn chóng vánh.

-Tối qua....cô....không sao.. chứ?

Nó liếc ánh mắt ái ngại tới cô gái. Thật khó mà bắt chuyện với cô ta.

Cô ta vẫn không dời đôi mắt đẹp khỏi bức tường.

-Tôi... thấy...cô có vẻ như..khó thở.

-Tôi không sao đâu ! Cảm ơn bạn đã quan tâm , bạn ngủ ngon chứ?

-Ừm ! tôi ngủ được , cô có vẻ như dễ ngủ nhỉ...hôm qua ý !

Cô ta nở một nụ cười tươi , nó thấy có chút gì đó rung rinh. Cô ta quá đẹp !

Sau buổi hôm đó , nó với cô ta nói chuyện với nhau nhiều hơn !

Nò rất bàng hoàng khi biết lý do tại sao cô ta hay nhìn bức tường ,đơn giản vì cô ta không nhìn thấy được trước mắt mình là cái gì..đơn giản là cô ta bị mù từ lúc sinh ra.

Không những thế cô còn đang mang trọng bệnh trong người !

Cô ta tên Hà My - Gốc sài Gòn nhưng lên Hà Nội sống từ bé.

Càng bắt chuyện nó lại càng thấy My thật đáng yêu và thân thiện.

Tất cả bác sĩ lẫn y tá đều rất ngạc nhiên.Không ngờ những con người tưởng chừng như mất tất cả ở cái phòng đặc biệt đấy lại vui vẻ đến vậy

Nụ cười của họ rọi mọi niềm vui , lan tỏa khắp căn phòng.

Và từ đây , vào mỗi sáng đôi mắt của nó lại chỉ rõ những con đường và đôi tay My lại tùng nhịp từng nhịp đẩy chiếc xe lăn đi quanh viện. Họ thật hạnh phúc.

-My à !

-Sao vậy?

-Anh yêu em !

-Ừm !

-Anh yêu em ! thật đấy !

-Ừm ! Em cũng vậy !

Linh nắm chặt bàn tay Hoàng ! Cô vòng tay ôm trọn hoàng trong tay !

Hoàng rướn cổ. nhẹ nhàng trao cô nụ hôn nóng bỏng.

Một nụ hôn thật khó với 2 con người này ! Nhưng với tinh yêu không gì là không thể....

Trời lộng gió ! Chim ríu rít.

Ở một dấu chấm nào đó trên thế giới này có 2 người đang vô cùng hạnh phúc. Họ nguyện cùng nhau đi hết con đường cuộc sống !



Nhưng.......



(Cont)

gooddythin_nd1996
07-05-2010, 04:27 AM
Bóc tem :D
Nhưng làm sao nhỉ??
Có thể là họ sẽ không đến được với nhau chăng :(
Mà căn bệnh Linh mang trong người là gì nhỉ??

thiên bình
07-05-2010, 06:17 AM
-Ơ... ơ nhưng rõ ràng tôi thấy cô ấy khó thở , rồi không thở nữa mà... cô xem kĩ chưa?

-Ơ cái gì mà ơ ! Anh đừ ng có mà làm phiền người khác nữa đấy ! Mai tôi sẽ nói việc này với người nhà anh !

Cô bỏ đi ngay song câu nói !

sau hay song?


Hình như các cô ta đang nhìn nó ! Những ánh mắt éo le nhìn nó

Phải rồi nhìn cảnh chị nó bón cho nó từng miếng cháo rời rạc ai chẳng thương hại

-Cho em về phòng đi !

Nó cáu gắt với chị nó. Dẫu biết chị nó chẳng làm gì có lỗi ,nhưng nó vẫn nổi cáu ,vì chính bản thân mình hay vì những ánh mắt éo le nhìn nó.

===> éo le? tớ nghĩ là ái ngại sẽ hợp hơn chứ,chú thích thêm câu giới thiệu về ngoại hình khá ổn thì càng uk`

ưm,dễn biến tình cảm của nhân vật hơi bị nhanh nên tớ thấy hơi bị hụt hẫng tẹo,nếu như nhân vật H khá phân vân khi có ý định nói rõ vs cô gái mù về t/c của mình,hơi ngập ngừng khi nói câu " tớ thích cậu " có lẽ sẽ hợp lý hơn.
==> đây là tớ tự biên tự diễn,t/g xem xét giùm,ừm,đồng ý là 2 người đều đã và đang trải qua những giây phút cận kề cái chết nên luôn quí trọng thời gian,nhưng tỉnh tò nhanh vậy thì...tớ hơi sock tẹo :)