Long Nhật Quang
05-05-2010, 07:44 PM
http://vnthuquan.net/truyen/thuyhu.aspx?tid=2qtqv3m3237nvn1n1n3nvn31n343tq83a3 q3m3237nvn
Sách truyện của Long Nhật Quang đã có mặt ... rất mong các bạn tìm và đón đọc bao gồm các bài dưới đây ..
- Người Mẹ Và Chuyện Đời Tôi - Long Nhật Quang
- Hơi Sương Mùa Soe Lạnh - Long Nhật Quang
THUYỀN VỀ CUỐI CHÂN TRỜI
Biển vị mặn đã có từ lâu từ ngàn xưa cho đến nay nhưng vẽ đẹp vẫn còn vướng hồn người lại những ai yêu biển chắc một lần đã từng yêu đương . Gió những cơn gió mát lạnh thổi qua hồn người làm cho thêm cái mơ mộng và sự yêu đời ngày càng tha thiết , những người đi biển ai cũng muốn thưởng thức vẽ đẹp đặc trưng của nó . Những vị khách từ nước ngoài đến họ nhâm nhi từng giọt cà phê đắng nhìn những cơn sóng dạt vào bờ phủ đến tận bờ cát mịn họ dường như quên đi cái cảm giác buồn phiền . Với Tuấn anh ra biển không phải là sự yêu thích ngắm thiên nhiên của hương vị mặn mà anh đến biển là sự luyến tiếc khi lần đầu tiên gặp một cô gái đi thuyền cá giữa biển lòng anh đã yêu ngay từ đầu mới gặp nên chiều nào anh cũng nôn nao đến biển . Vào những buổi chiều biển rất êm đềm và bình thản từng cơn sóng nhè nhè ra khơi sau đó lại dạt vào bờ cát trắng nơi anh đang đứng, đây cũng chính là nơi anh gặp cô gái rồi về ôm mãi mộng si tình những tuần trước ngày nào anh cũng đến thuyền cô gái giả vờ mua cá nhưng bây giờ thì cô gái vẫn chưa đến , rồi một lát khi hoàng hôn giăng xuống tím cả biển nhìn xa xa ra khơi thì thuyền cô gái đã đến như mọi khi .
- Cô bán cá ơi vào đây nào
thuyền cô gái đã vào cách anh không xa lắm
- anh muốn mua cá à đừng chọc tôi nha lần nào gặp anh , anh cũng trả giá , chứ có mua đâu
- lần này tôi mua thật mà
thuyền cô gái đã vào gần tới nơi anh Tuấn nhìn quanh chẵng có ai bên mình rồi sang bảo cô gái
- cô cho thuyền vào bờ cát đi rồi ngồi uống nước một lát
- thôi tôi vào bán cho anh rồi đi ngay để còn bán cho người khác nữa chứ không phải bán cho riêng anh đâu mà ngồi uống nước
- xin lỗi cô, tại tôi không biết , ừ mà sao mấy ngày đây cô không đi thuyền
- sao anh biết tôi không đi thuyền bộ anh theo dõi tôi hay sao mà biết chặt chẽ vậy
- không .... tôi ... chỉ ... đón ... mò thôi mà
- thôi anh mua cá thì lựa đi tôi còn đi nơi khác nữa .
Tuấn không biết phải làm sao khi trong người anh không có tiền làm sao mua được anh chỉ gọi cô vào mục đích là làm quen , trước tình huống này anh chỉ biết im lặng cho đến khi cô gái lên tiếng.
- Sao anh không lựa đi mà nhìn tôi hoài vậy, bộ tôi giống con cá lắm hả , hay là anh không biết lựa để tôi lựa giúp anh nha , khoang hầm dưới cá tươi lắm
Tuấn im lặng một lát rồi nói
- thôi để tôi lựa
- nói thật nha, chưa thấy ai mua cá rắc rối như anh cả , nói tóm lại anh có mua hay không để tôi biết mà đưa thuyền đi
- tôi có mà , nhưng ... tôi không có tiền ở đây khi khác tôi trả được không
- trời ơi hôm nay gặp người điên , tự nhiên không có tiền mà cũng gọi người ta vào mua cá , anh bị cái gì vậy , biết thế tôi không vào được rồi , rắc rối mất thời gian
- tôi ... tôi bị tương tư
- anh tương tư ai hoàng hôn hay là biển cả
- tôi tương tư cô
- cái trời ơi tôi là dân thủ thủy biển cả là nhà chưa ai nói với tôi câu đó cả thôi chào anh nha .
Dường như cô gái đang nổi giận vì Tuấn đã làm mất thời gian của cô ấy , lại đùa cợt , cô gái nghĩ anh đùa nhưng lòng anh là sự thật anh yêu cô gái đi thuyền cá ,Tuấn cố gọi cô gái nhưng cô gái không nghe và đưa thuyền ra nồai xa . Bây giờ chỉ có một mình anh lẽ loi với biển mang một nỗi buồn của cú thất tình vừa xãy ra , mong có một người sẽ được lòng cô gái nào ngờ ... chắc cô gái đang giận anh lắm nhưng anh phải biết làm sao khi quá yêu bèn phải bày ra trò mua cá để làm quen . Chiếc thuyền của cô gái đã đi thật xa mắt Tuấn nhìn theo dường như khá xa như lúc đầu cô gái đến , thuyền vào cuối biển anh nhìn chẵng ra nữa chỉ thấy một màu tím nghiêng xuống nước của hoàng hôn đang về , ngồi một mình mà mắt hướng theo dù thuyền có đi về cuối chân trời anh vẫn ngồi đây ngóng theo nơi thuyền cô gái đi . Rồi từ đó về sau chiều nào anh cũng đến biển dường như cô gái đi thuyền cá như ngày nào anh mới gặp không còn trở lại nơi củ nữa .
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 8/9/2007
LONG NHẬT QUANG
NỖI NHỚ CHIỀU THỨ BẢY
Tan trường có những cơn mưa ào đổ nước ngập khác con đường rải nhựa mùa mưa lại về dường như đang sắp về một quy luật trước . Tất cả các học sinh đã về Hùng còn lang thang dằm mưa trong sân trường và đang tìm Thảo người mà từng hẹn anh thứ bảy đi chơi , tìm mãi nhưng chẵng thấy bóng dáng của Thảo đâu sân trường chẳng có tà áo dài nào để biết Thảo cũng đang chờ mình , chỉ còn lại riêng Hùng và những tiếng mưa rơi chẵng nơi nào thấy bóng của Thảo , lá thư của Thảo gởi rủ đi chơi dù ướt vẫn còn giữ trong túi mà bây giờ Thảo đâu , Hùng đi tìm Thảo giữa cơn mưa đang rơi tầm tả dường như chỉ có mình anh bước đi trên con đường mưa này . Đi vào một quán nước thấy ai giống như Thảo đang ngồi cạnh một chàng trai nào đó , Hùng bước vào người đó đúng là Thảo , dáng thấp bé nhìn Hùng với một ánh mắt xa lạ như chưa quen bao giờ .
- Ủa Thảo sao hẹn Hùng đi chơi sao lại ở đây vậy , mà nảy giờ Hùng tìm mãi chẵng gặp cứ tưởng Thảo về nhà rồi chứ
chàng trai ngồi cạnh Thảo hỏi cô
- ai vậy em ?
Thảo trả lời
- em không biết
Hùng lúng túng đáng
- sao Thảo nói gì kì vậy hẹn Hùng đi chơi mà sao .
Người ngồi chung với Thảo bực tức lên tiếng
- biến mày , mày ở đây tao đập bây giờ , thứ mày có đi chơi với dế hoạt kiến chứ ai đi chơi với mày , muốn dành bồ với tao hả , cho mày một nghìn nè vào quán mua đường chơi với kiến đi .
Hùng đã hiểu ra thì ra Thảo dối gạt mình bấy lâu anh bước chân ra đi với bao nhiêu ánh mắt hướng về anh , một nỗi buồn nào đó lại đến với anh thật bất ngờ , anh tưởng Thảo là người chung tình nào có ngờ .
Đây cũng chính chiếc xe đạp mà anh đã chở Thảo lúc đó tình yêu đã nổi lên nhưng không ngờ dập tắt ở ngày cuối tuần này , đoạn đường này có quá nhiều kỷ niệm giữa Hùng và Thảo nay thì cô đã quên hết rồi , anh luôn trách mình ngu dại sao lại yêu người ta say mê đến thế để bây giờ phải nhận kết quả của bài toán anh là con số không . Thảo đâu có biết anh yêu Thảo đến bao nhiêu anh viết ngày viết đêm gần một nghìn bài thơ để tặng riêng cho Thảo nay thì hết rồi , nhớ lại những ngày Thảo đi học một mình chính chiếc xe đạp này đã đưa Thảo về lúc đó Thảo còn nói " anh có mệt không mồ hôi ra ướt áo rồi kìa " anh chỉ biết cười , còn bây giờ thì sao trời ơi Thảo có người yêu mà không cho anh biết trước . Lòng buồn càng buồn hơn anh quay về nhà mà nghe hồn như không còn tồn tại ở thế gian này , anh ném cái thư của Thảo xuống con đường mưa rồi một mình quay về với một tâm trạng không có mùa xuân .
Thời gian đã đi qua rất nhanh lòng anh cũng bớt đi nỗi buồn , tuần mới cũng đã đến hôm nay là ngày cuối tuần , thứ bảy trời hôm nay đẹp chứ không còn mưa lớt phớt như tuần trước nữa , nghe các bạn trong lớp nói lại với Hùng rằng " bạn trai Thảo đã bỏ rơi Thảo " trong lòng anh vui mừng hoẳng lên cái niềm vui này nó thay thế cái buồn trước kia , trong tình yêu cũng vậy thật lòng sẽ gặp thật lòng dối trá sẽ gặp dối trá , trời đất bao la nhưng rất công bằng cuộc đời là như thế " gieo gì gặt nấy " trong tình nên loại bỏ cái tư tưởng phân biệt giàu nghèo và xấy đẹp như Thảo đã từng phân biệt và bỏ rơi Hùng , bây giờ Hùng đã quen với một cô gái đã yêu thầm anh từ lâu,Ngọc Anh rất yêu Hùng và anh cũng vậy tất cả tình yêu Hùng sẽ đặc hết vào Ngọc Anh , nhưng không hiểu vì sao vào thứ bảy cuối tuần thì anh lại nhớ Thảo , chẳng cón nhớ tình yêu nữa mà nhớ vết thương Thảo tặng cho anh vào chiếu thứ bảy mưa dằm .
LONG NHẬT QUANG
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 7/3/2008
MÙA XUÂN LẠI ĐẾN
Xuân ! còn cái giá lạnh dư âm của mùa đông đi qua, nhìn đất trời rất mới mẻ như vừa được chuốt lại của những võ thủy tinh trong suốt , cỏ cây rất mơn mởn và xanh tốt . Một mùa xuân lại về với bao nhiêu ánh mắt chiến sĩ đang hành quân nơi xa quê hương chan chứa một nỗi niềm nhớ nhà tha thiết , nó luôn bọc lộ qua đôi mắt đầy vẽ thương nhớ của các anh .
Tâm niệm người chiến sĩ là dốt hết tâm quyết để xây dựng và bảo vệ nước nhà , chỉ là bạn với những lá cây xanh , chim chóc , và các anh em trong quân đội . Nghĩ mà thương các anh vô cùng dằm sương nắng nơi hành quân vì tương lai của các anh , vì nhân dân, và một lòng với quê , thật tự hào khi có các anh . Với Thắng một người chiến sĩ như anh nhớ nhà nhớ quê hương lại viết lên những bài thơ rất ý nghĩa và dâng trào cảm xúc của người lính lhi lần đầu tiên xa quê hương , một nơi đá sỏi biết buồn bao gian lao khó nhọc đầy thử thách nhưng Thắng chưa bao giờ ngại với những điều khó khăn ấy .
Nhìn những cánh chim én lượn trên bầu trời xanh lại cất lên những tiếng mật ngọt giật mình anh đã biết mùa xuân sang , ở nơi đây không có một cành hoa đào hoạt hoa mai để nhìn thời điểm và đoán thời gian , nhớ quê vô cùng chắc đêm qua mẹ ở quê thức suốt đêm qua đế nấu bánh chưng , lúc nhỏ mỗi mùa xuân sang mẹ anh thức suốt đêm bên nồi bánh đang sôi để chúc nhau những lời tốt đẹp nhất khi bước sang năm mới , lúc đó anh đã nghe hương bánh đầy vang vọng ý nghĩa của một mùa xuân sang với bao nhiêu niềm hạnh phúc cho đến bây giờ vẫn là kí ức trong người của anh .
Nay nơi chiến trường xa bây giờ anh không còn thấy đôi bàn tay mẹ nâng niu và gói từng chiếc bánh càng không được thưởng thức hương vị bánh sôi giữa đêm giao thừa , nhìn các chiến sĩ khác kể lại những vẽ đẹp của quê hương khi mùa xuân đến mà lòng dâng trào một cảm xúc trong mỗi con người , nhớ quê Thắng có những cánh hoa mai vàng đang hé nở rực rở với màu sắc của xuân . Những con đường vui như phố hội với những tia pháo hoa bay cao trên trờ tỏa ra ngàn sắc tia nhìn mà say mê hồn , xuân quê hương mỗi con người có một nét đẹp riêng vẽ đẹp nào cũng là truyền thống dân tộc , nơi nào cũng tươi sáng vẽ vang và nhiều niềm vui an lành . Nhìn trời xuân về mà các chiến sĩ nao nao trong nỗi nhớ với những lá thư những cánh thiệp mỏng chúc xuân , thư các anh sẽ gởi về nhà , còn thiệp các anh sẽ chúc nhau giữa nơi hành quân này .
Với lá thư của Thắng ngập tràn những tâm tư buồn khi xa nhà " mùa xuân đến rồi đó mẹ , con đi hành quân nhớ nhà lắm , nhớ cái mùa xuân lúc con bé mà mẹ đã may chiếc áo để con đi lễ đầu năm , vậy xin nay những gì có trên thế gian này lại thêm một tuổi ấy , mỗi mùa xuân về con càng lớn dần và xa mẹ càng gần , giá mà con đang ở quê thì nhà chúng ta ngập tràn hơi ấm mẹ nhĩ . Xa quê hương tuy có buồn thật nhưng hoàn thành nghĩa vụ góp sức cho đất nước thì con vui rồi , con vẫn nhớ lời mẹ dạy " cố gắng tâm niệm vì dân vì nước " mẹ à lá thư này mẹ nhận thì mùa xuân đã đi qua vì con đang ở nơi xa , mẹ nhớ giữ mùa xuân lại để đọc thư con mẹ nhé , chúc sức khỏe mẹ
con của mẹ : Chí Thắng "
một lá thư gởi kèm với nỗi nhớ của anh xuất phát từ một sự yêu thương vô tận , mùa xuân là sự hài hòa của thiên nhiên cũng là sự thưởng thức truyền thống của tác giả cảm nhận từ một trái tim chân thật chan chứa nỗi niềm của quê hương và con người . Với Thắng mùa xuân chẵng bao giờ đến muộn hãy giữ lại vẽ đẹp bằng lòng thương yêu và kí ức , mùa xuân này và mùa xuân trước vẫn là kỉ niệm êm đềm trong cuộc đời người lính đón xuân nơi biên cương .
LONG NHẬT QUANG
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 30/04/2010
NGƯỜI MẸ VÀ GÁNH HÀNG VỀ ĐÊM
Con bé Hà đã khuya rồi nó còn chưa ngủ đứng trước cửa ngó mắt về phía con đường dường như nó đang chờ ai cái nôn nóng đã hiện rõ trên gương mặt đầy xinh xắn của nó , đêm nay chưa bao giờ nó thấy đêm dài như thế này gần cả một đêm tay chống càm nhìn ra phía con đường vắng tanh chẵng thấy bóng mà nó đang chờ , trăng đêm nay rất tròn anh sáng bùng quang như ban ngày nó nhìn thấy mọi vật xung quanh từ đầu cuối đường đến đầu đường .. làm sao nó yên giấc được khi hằng đêm mẹ nó phải gánh trên vai một đôi hàng nặng để nuôi nó ăn học phụ nữ nghèo họ vất vả là như thế , hôm nay cũng vậy đến bây giờ vẫn chưa thấy mẹ nó về trong lòng nó thêm cồn cào và rai rứt .. giá mà gia đình nó sung sướng như bao gia đình khác thì mẹ nó đâu cực nhọc tấm thân , nhà chỉ có hai mẹ con nên tình thương rất đậm đà và tha thiết cha nó qua đời trong thời chinh chiến chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa nhau sống nghĩ mà thương mẹ nó vô cùng tuổi đã già sức yếu lại mang trên vai đôi gồng gánh nặng nhọc đã mười mấy năm nay . Nó luôn tự hào về mẹ nó cả xóm này chẵng có người phụ nữ nào nhọc nhằn trong sương gió vất vả hết ngày lẫn tháng , thấp thoáng dáng bước trên đường nhanh nhẹn nó vội vàng chạy ra trước ngõ mà vui mừng mẹ nó đã về với những giọt mồ hôi lem ướt áo nó chạy tới ôm chồm mẹ nó vào lòng
- mẹ ơi ! tội nghiệp mẹ quá để con gánh vào nhà cho , mẹ có mệt không , hàng bán hết không mẹ
- Con bây giờ chưa ngủ à khi nào mẹ đi bán vắng nhà thì con cứ yên tâm ngủ đi rồi mẹ cũng sẽ trở về thôi con gái ơi ! mệt thì mẹ không mệt đâu quen rồi , thôi từ đây đến nhà gần mà để mẹ gánh cho , sao con gái dành hết việc của mẹ vậy , thôi vào nhà đi con hàng mẹ bán hết rồi .
Hai mẹ con cùng nhau bước vào nhà đầy tình thương dâng lên với bà lúc nào cũng hãnh diện về đứa con gái của mình tuy nghèo nhưng bà rất hạnh phúc khi sinh ra bé Hà , bà ra đường luôn được người ta khen rằng “ con bé Hà coi nhỏ vậy mà nó có hiếu với mẹ nó quá , đến nỗi thầy hiệu trưởng cũng khen đến thăm nhà và chia sẽ tấm gương chịu khó học giõi “ vì thế mẹ bé Hà có mệt nhọc đến đâu bà vẫn cam chịu , bé Hà dẹp hàng sang một bên chạy vào lấy quẩn áo vào bảo mẹ
- mẹ đi tắm đi , con dọn cơm lên
bà nghe lời bé Hà đi tắm và vào ăn cơm thời gian cứ như thế hết ngày này sang ngày khác đêm đêm hai mẹ con tâm sự với nhau bé Hà nói với mẹ rằng
- mẹ ơi , để ngày mai con đi bán nha con năn nỉ mẹ đó cho con bán thay mẹ đi một ngày cũng được
bà cười trong niềm vui và nỗi buồn lẫn lộn
- đi sao được mà đi khi con đang mang chứng bệnh tim trên người , mẹ đúng là một người mẹ không ra gì không kiếm được nhiều tiền để trị bệnh cho con
- mẹ ơi con xin mẹ đừng nói vậy mẹ đã vất vả mười mấy năm nay rồi vai của mẹ cũng đã chai , chỉ vì nuôi con ăn học thôi mà con thương mẹ lắm mẹ là người vĩ đại nhất thế gian này
- mẹ cũng hạnh phúc vô cùng khi sinh ra một đứa con như thế dù vất vả mẹ cũng chịu ! con nè nếu ông trời cho con một điều ước thì con ước gì ?
- con ước mẹ tươi trẻ mãi nhiều sức khỏe và không còn vất vả với đôi gánh nặng nhọc về đêm này nữa
- thế con không ước con hết bệnh sao ?
- con không ước như vậy , chỉ ước về mẹ thôi nếu mà con lớn con sẽ không bao giờ lấy chồng xin ở vậy để săn sóc cho mẹ đến suốt đời
Nắm bàn tay bà mà hôn nhiều làn da mẹ đã nhăn vì tuổi tác nhưng không hiểu sao Hà lại thích hôn và ngã đầu vào lòng mẹ lúc nào cũng có một cảm giác thật ấm áp vào bao la , bà cũng rất hạnh phúc vì con mình căn nhà đã chan chứa tình thương trong mười mấy năm qua , bé Hà no ấm được đi đến trường trong ngày hôm nay cũng nhờ vào một gánh hàng rong và công sức giọt mồ hôi của bà , Hà nói với mẹ
- mẹ ơi biết bao giờ con nuôi mẹ giống như mẹ đang nuôi con đây ?
- con không thấy sao chính con đã xoa dịu bớt cái nỗi đau của mẹ đó , con cố gắng học tập cho nên người thành đứa con có ích cho xã hội và đất nước …. Như thế là con đã nuôi mẹ rồi đó , gánh hàng thường ngày mẹ gánh cũng nhẹ hơn
bé Hà trả lời
- dạ ! mẹ yêu quý của đời con
hai mẹ con ôm nhau trong niềm hạnh phúc trăng cũng đã sắp tàn trên khung cửa .
LONG NHẬT QUANG
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 27/4/2010
NGƯỜI MẸ VÀ GÁNH HÀNG VỀ ĐÊM
Con bé Hà đã khuya rồi nó còn chưa ngủ đứng trước cửa ngó mắt về phía con đường dường như nó đang chờ ai cái nôn nóng đã hiện rõ trên gương mặt đầy xinh xắn của nó , đêm nay chưa bao giờ nó thấy đêm dài như thế này gần cả một đêm tay chống càm nhìn ra phía con đường vắng tanh chẵng thấy bóng mà nó đang chờ , trăng đêm nay rất tròn anh sáng bùng quang như ban ngày nó nhìn thấy mọi vật xung quanh từ đầu cuối đường đến đầu đường .. làm sao nó yên giấc được khi hằng đêm mẹ nó phải gánh trên vai một đôi hàng nặng để nuôi nó ăn học phụ nữ nghèo họ vất vả là như thế , hôm nay cũng vậy đến bây giờ vẫn chưa thấy mẹ nó về trong lòng nó thêm cồn cào và rai rứt .. giá mà gia đình nó sung sướng như bao gia đình khác thì mẹ nó đâu cực nhọc tấm thân , nhà chỉ có hai mẹ con nên tình thương rất đậm đà và tha thiết cha nó qua đời trong thời chinh chiến chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa nhau sống nghĩ mà thương mẹ nó vô cùng tuổi đã già sức yếu lại mang trên vai đôi gồng gánh nặng nhọc đã mười mấy năm nay . Nó luôn tự hào về mẹ nó cả xóm này chẵng có người phụ nữ nào nhọc nhằn trong sương gió vất vả hết ngày lẫn tháng , thấp thoáng dáng bước trên đường nhanh nhẹn nó vội vàng chạy ra trước ngõ mà vui mừng mẹ nó đã về với những giọt mồ hôi lem ướt áo nó chạy tới ôm chồm mẹ nó vào lòng
- mẹ ơi ! tội nghiệp mẹ quá để con gánh vào nhà cho , mẹ có mệt không , hàng bán hết không mẹ
- Con bây giờ chưa ngủ à khi nào mẹ đi bán vắng nhà thì con cứ yên tâm ngủ đi rồi mẹ cũng sẽ trở về thôi con gái ơi ! mệt thì mẹ không mệt đâu quen rồi , thôi từ đây đến nhà gần mà để mẹ gánh cho , sao con gái dành hết việc của mẹ vậy , thôi vào nhà đi con hàng mẹ bán hết rồi .
Hai mẹ con cùng nhau bước vào nhà đầy tình thương dâng lên với bà lúc nào cũng hãnh diện về đứa con gái của mình tuy nghèo nhưng bà rất hạnh phúc khi sinh ra bé Hà , bà ra đường luôn được người ta khen rằng “ con bé Hà coi nhỏ vậy mà nó có hiếu với mẹ nó quá , đến nỗi thầy hiệu trưởng cũng khen đến thăm nhà và chia sẽ tấm gương chịu khó học giõi “ vì thế mẹ bé Hà có mệt nhọc đến đâu bà vẫn cam chịu , bé Hà dẹp hàng sang một bên chạy vào lấy quẩn áo vào bảo mẹ
- mẹ đi tắm đi , con dọn cơm lên
bà nghe lời bé Hà đi tắm và vào ăn cơm thời gian cứ như thế hết ngày này sang ngày khác đêm đêm hai mẹ con tâm sự với nhau bé Hà nói với mẹ rằng
- mẹ ơi , để ngày mai con đi bán nha con năn nỉ mẹ đó cho con bán thay mẹ đi một ngày cũng được
bà cười trong niềm vui và nỗi buồn lẫn lộn
- đi sao được mà đi khi con đang mang chứng bệnh tim trên người , mẹ đúng là một người mẹ không ra gì không kiếm được nhiều tiền để trị bệnh cho con
- mẹ ơi con xin mẹ đừng nói vậy mẹ đã vất vả mười mấy năm nay rồi vai của mẹ cũng đã chai , chỉ vì nuôi con ăn học thôi mà con thương mẹ lắm mẹ là người vĩ đại nhất thế gian này
This image has been resized.Click to view original image
- mẹ cũng hạnh phúc vô cùng khi sinh ra một đứa con như thế dù vất vả mẹ cũng chịu ! con nè nếu ông trời cho con một điều ước thì con ước gì ?
- con ước mẹ tươi trẻ mãi nhiều sức khỏe và không còn vất vả với đôi gánh nặng nhọc về đêm này nữa
- thế con không ước con hết bệnh sao ?
- con không ước như vậy , chỉ ước về mẹ thôi nếu mà con lớn con sẽ không bao giờ lấy chồng xin ở vậy để săn sóc cho mẹ đến suốt đời
Nắm bàn tay bà mà hôn nhiều làn da mẹ đã nhăn vì tuổi tác nhưng không hiểu sao Hà lại thích hôn và ngã đầu vào lòng mẹ lúc nào cũng có một cảm giác thật ấm áp vào bao la , bà cũng rất hạnh phúc vì con mình căn nhà đã chan chứa tình thương trong mười mấy năm qua , bé Hà no ấm được đi đến trường trong ngày hôm nay cũng nhờ vào một gánh hàng rong và công sức giọt mồ hôi của bà , Hà nói với mẹ
- mẹ ơi biết bao giờ con nuôi mẹ giống như mẹ đang nuôi con đây ?
- con không thấy sao chính con đã xoa dịu bớt cái nỗi đau của mẹ đó , con cố gắng học tập cho nên người thành đứa con có ích cho xã hội và đất nước …. Như thế là con đã nuôi mẹ rồi đó , gánh hàng thường ngày mẹ gánh cũng nhẹ hơn
bé Hà trả lời
- dạ ! mẹ yêu quý của đời con
hai mẹ con ôm nhau trong niềm hạnh phúc trăng cũng đã sắp tàn trên khung cửa .
LONG NHẬT QUANG
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 27/4/2010
NHỮNG NẼO ĐỜI BẤT HẠNH
Hai đứa đi bán vé số những nụ cười nở vang khắp đường vì vé số đã gần hết ngồi xuống ghế đá nghĩ ngơi thằng Tâm nói với bé Hạnh
- ê bé Hạnh chúng ta đi bán vé số như thế này nếu mà người ta mua trúng , ví dụ như mày mày mua trúng thì mày làm gì với số tiền lớn đó ?
- tao sẽ chia cho các bạn không nhà không cửa , không cha không mẹ , giống như tao với mày bây giờ
- ừ tao cũng có ý đó , mà Hạnh ơi tao hỏi thật nha nếu mà có một cô tiên thật cho mày một điều ước thì mày ước gì ?
- tao ước có một mái ấm gia đình không còn lang thang nữa , còn mày ?
- tao cũng ước giống mày luôn , tao hỏi thật một câu nữa nha , giá mà có một ngày nào đó mày có cha , có mẹ , như những gì mày ước thì mày có còn nhớ đến một thằng không cha , không mẹ , như tao không ?
- sao lại không từ nhỏ đến lớn tao không có người thân nên xem mày là người thân nhất của tao
- cám ơn mày nha , ê bé Hạnh mày có thích đi học không ?
- thích chứ sao không ! đi học có bạn có bè ngu gì mà không thích những ai được đi học chắc hạnh phúc lắm Tâm nhĩ
Tâm quay mặt nơi khác để giấu đi nỗi buồn và trả lời
- Hạnh mày có biết không ! nhìn người ta đi học áo mới , quần mới , có cha có mẹ đưa đi mà lòng tao thấy buồn cho số tao và mày
- mày nín đi Tâm , mày con trai mà khóc là xấu lắm đó ! ừ thì tao cũng buồn vậy những buổi chiều thấy ai đi trên đường gọi cha cha mẹ mẹ mà tao ngồi khóc một mình , tao thèm có được một mái ấm gia đình có cha có mẹ mày không bao giờ có được , thật ra tao không phải tên Hạnh … tao không có tên vừa chào đời thì không biết mình là ai , và cha mẹ mình là ai , tao buồn quá !
- nín đi bé Hạnh , nín đi mà , lát nữa tao mua ổi cho mày ăn ! nín đi , thế tên Hạnh từ đâu mày có vậy ?
- tao thấy có một con bé tuổi khoảng bằng tao đi đâu đó chơi cha cô bé tìm , khi tìm gặp chú đó nói “ Hạnh con đi đâu vậy “ từ đó tao thấy cái tên Hạnh đẹp nên lấy luôn …
- còn tao thì khác mày tên tao là do bà chủ đại lý vé số đặc
Hai đứa im lặng trong những nỗi đau buồn của cuộc đời mình luôn ước mơ sẽ có một ngày tươi sáng nào đó , hay ông bụt bà tiên hóa ngàn phép màu thành điều ước để tụi nó có thể sống trong vòng tay ấm áp … từ nhỏ sinh ra chưa hưởng mùi tình yêu thương của cha mẹ dành cho con , càng chưa biết mùi vị sung sướng ngọt ngào ở đời như thế nào chỉ biết có toàn đắng cay. Từ một ánh mắt là một niềm tin luôn chấp cánh vượt qua phong ba bảo tố vây quanh đời mình lấy mồ hôi để đổi lấy tương lai mai sau . Có những đêm mưa lang thang chẵng nơi nào trú thân chẵng biết đâu là nhà mình chỉ biết có một vùng trời được xem và gọi là nhà , và có nhiều khi vé số bán không được lại phải nhịn đói nhịn khác biết bao nhiêu sự khó khăn đang vây lấy bên đời em với một niềm tin vững chắc phía trước rằng sẽ tìm lại được những gì mình mất những gì mình thiếu , tuổi còn thơ các em lại mang trên thân một kiếp lưu đày như một cánh chim bay khắp nơi tìm sự bình yên và tương lai trong ngày mới , cuộc sống mưu sinh biết có làm cho các em qua cơn đói từng ngày và vượt qua mọi sự trắc trở đang buộc chặt lấy các em . Trên thế gian này ai không do cha mẹ sinh ra hỏi ông trời cha mẹ của các em đâu rồi sao lại để em lang thang với đời … tuổi thơ các em có tội tình chi sao lại bắt các em phải gánh chiệu những nẽo đời bất hạnh thiếu vắng tất cả hơi ấm gia đình , các em phải biết đi về đâu khi trời đất bao la … biết làm gì khi có một tương lai ngợi sáng , biết nơi nào là chốn nương thân của các em .. chỉ biết khóc và cầu xin ông trời , nhìn lại thật xót xa vô cùng những nẽo đời bất hạnh mà các em phải bước chân qua trong thương đau trong sự thiếu vắng cầu mong các em sẽ có một tương lai ngợi sáng và không còn những nẽo đời bất hạnh nữa .
LONG NHẬT QUANG
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 6/7/2007
Sách truyện của Long Nhật Quang đã có mặt ... rất mong các bạn tìm và đón đọc bao gồm các bài dưới đây ..
- Người Mẹ Và Chuyện Đời Tôi - Long Nhật Quang
- Hơi Sương Mùa Soe Lạnh - Long Nhật Quang
THUYỀN VỀ CUỐI CHÂN TRỜI
Biển vị mặn đã có từ lâu từ ngàn xưa cho đến nay nhưng vẽ đẹp vẫn còn vướng hồn người lại những ai yêu biển chắc một lần đã từng yêu đương . Gió những cơn gió mát lạnh thổi qua hồn người làm cho thêm cái mơ mộng và sự yêu đời ngày càng tha thiết , những người đi biển ai cũng muốn thưởng thức vẽ đẹp đặc trưng của nó . Những vị khách từ nước ngoài đến họ nhâm nhi từng giọt cà phê đắng nhìn những cơn sóng dạt vào bờ phủ đến tận bờ cát mịn họ dường như quên đi cái cảm giác buồn phiền . Với Tuấn anh ra biển không phải là sự yêu thích ngắm thiên nhiên của hương vị mặn mà anh đến biển là sự luyến tiếc khi lần đầu tiên gặp một cô gái đi thuyền cá giữa biển lòng anh đã yêu ngay từ đầu mới gặp nên chiều nào anh cũng nôn nao đến biển . Vào những buổi chiều biển rất êm đềm và bình thản từng cơn sóng nhè nhè ra khơi sau đó lại dạt vào bờ cát trắng nơi anh đang đứng, đây cũng chính là nơi anh gặp cô gái rồi về ôm mãi mộng si tình những tuần trước ngày nào anh cũng đến thuyền cô gái giả vờ mua cá nhưng bây giờ thì cô gái vẫn chưa đến , rồi một lát khi hoàng hôn giăng xuống tím cả biển nhìn xa xa ra khơi thì thuyền cô gái đã đến như mọi khi .
- Cô bán cá ơi vào đây nào
thuyền cô gái đã vào cách anh không xa lắm
- anh muốn mua cá à đừng chọc tôi nha lần nào gặp anh , anh cũng trả giá , chứ có mua đâu
- lần này tôi mua thật mà
thuyền cô gái đã vào gần tới nơi anh Tuấn nhìn quanh chẵng có ai bên mình rồi sang bảo cô gái
- cô cho thuyền vào bờ cát đi rồi ngồi uống nước một lát
- thôi tôi vào bán cho anh rồi đi ngay để còn bán cho người khác nữa chứ không phải bán cho riêng anh đâu mà ngồi uống nước
- xin lỗi cô, tại tôi không biết , ừ mà sao mấy ngày đây cô không đi thuyền
- sao anh biết tôi không đi thuyền bộ anh theo dõi tôi hay sao mà biết chặt chẽ vậy
- không .... tôi ... chỉ ... đón ... mò thôi mà
- thôi anh mua cá thì lựa đi tôi còn đi nơi khác nữa .
Tuấn không biết phải làm sao khi trong người anh không có tiền làm sao mua được anh chỉ gọi cô vào mục đích là làm quen , trước tình huống này anh chỉ biết im lặng cho đến khi cô gái lên tiếng.
- Sao anh không lựa đi mà nhìn tôi hoài vậy, bộ tôi giống con cá lắm hả , hay là anh không biết lựa để tôi lựa giúp anh nha , khoang hầm dưới cá tươi lắm
Tuấn im lặng một lát rồi nói
- thôi để tôi lựa
- nói thật nha, chưa thấy ai mua cá rắc rối như anh cả , nói tóm lại anh có mua hay không để tôi biết mà đưa thuyền đi
- tôi có mà , nhưng ... tôi không có tiền ở đây khi khác tôi trả được không
- trời ơi hôm nay gặp người điên , tự nhiên không có tiền mà cũng gọi người ta vào mua cá , anh bị cái gì vậy , biết thế tôi không vào được rồi , rắc rối mất thời gian
- tôi ... tôi bị tương tư
- anh tương tư ai hoàng hôn hay là biển cả
- tôi tương tư cô
- cái trời ơi tôi là dân thủ thủy biển cả là nhà chưa ai nói với tôi câu đó cả thôi chào anh nha .
Dường như cô gái đang nổi giận vì Tuấn đã làm mất thời gian của cô ấy , lại đùa cợt , cô gái nghĩ anh đùa nhưng lòng anh là sự thật anh yêu cô gái đi thuyền cá ,Tuấn cố gọi cô gái nhưng cô gái không nghe và đưa thuyền ra nồai xa . Bây giờ chỉ có một mình anh lẽ loi với biển mang một nỗi buồn của cú thất tình vừa xãy ra , mong có một người sẽ được lòng cô gái nào ngờ ... chắc cô gái đang giận anh lắm nhưng anh phải biết làm sao khi quá yêu bèn phải bày ra trò mua cá để làm quen . Chiếc thuyền của cô gái đã đi thật xa mắt Tuấn nhìn theo dường như khá xa như lúc đầu cô gái đến , thuyền vào cuối biển anh nhìn chẵng ra nữa chỉ thấy một màu tím nghiêng xuống nước của hoàng hôn đang về , ngồi một mình mà mắt hướng theo dù thuyền có đi về cuối chân trời anh vẫn ngồi đây ngóng theo nơi thuyền cô gái đi . Rồi từ đó về sau chiều nào anh cũng đến biển dường như cô gái đi thuyền cá như ngày nào anh mới gặp không còn trở lại nơi củ nữa .
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 8/9/2007
LONG NHẬT QUANG
NỖI NHỚ CHIỀU THỨ BẢY
Tan trường có những cơn mưa ào đổ nước ngập khác con đường rải nhựa mùa mưa lại về dường như đang sắp về một quy luật trước . Tất cả các học sinh đã về Hùng còn lang thang dằm mưa trong sân trường và đang tìm Thảo người mà từng hẹn anh thứ bảy đi chơi , tìm mãi nhưng chẵng thấy bóng dáng của Thảo đâu sân trường chẳng có tà áo dài nào để biết Thảo cũng đang chờ mình , chỉ còn lại riêng Hùng và những tiếng mưa rơi chẵng nơi nào thấy bóng của Thảo , lá thư của Thảo gởi rủ đi chơi dù ướt vẫn còn giữ trong túi mà bây giờ Thảo đâu , Hùng đi tìm Thảo giữa cơn mưa đang rơi tầm tả dường như chỉ có mình anh bước đi trên con đường mưa này . Đi vào một quán nước thấy ai giống như Thảo đang ngồi cạnh một chàng trai nào đó , Hùng bước vào người đó đúng là Thảo , dáng thấp bé nhìn Hùng với một ánh mắt xa lạ như chưa quen bao giờ .
- Ủa Thảo sao hẹn Hùng đi chơi sao lại ở đây vậy , mà nảy giờ Hùng tìm mãi chẵng gặp cứ tưởng Thảo về nhà rồi chứ
chàng trai ngồi cạnh Thảo hỏi cô
- ai vậy em ?
Thảo trả lời
- em không biết
Hùng lúng túng đáng
- sao Thảo nói gì kì vậy hẹn Hùng đi chơi mà sao .
Người ngồi chung với Thảo bực tức lên tiếng
- biến mày , mày ở đây tao đập bây giờ , thứ mày có đi chơi với dế hoạt kiến chứ ai đi chơi với mày , muốn dành bồ với tao hả , cho mày một nghìn nè vào quán mua đường chơi với kiến đi .
Hùng đã hiểu ra thì ra Thảo dối gạt mình bấy lâu anh bước chân ra đi với bao nhiêu ánh mắt hướng về anh , một nỗi buồn nào đó lại đến với anh thật bất ngờ , anh tưởng Thảo là người chung tình nào có ngờ .
Đây cũng chính chiếc xe đạp mà anh đã chở Thảo lúc đó tình yêu đã nổi lên nhưng không ngờ dập tắt ở ngày cuối tuần này , đoạn đường này có quá nhiều kỷ niệm giữa Hùng và Thảo nay thì cô đã quên hết rồi , anh luôn trách mình ngu dại sao lại yêu người ta say mê đến thế để bây giờ phải nhận kết quả của bài toán anh là con số không . Thảo đâu có biết anh yêu Thảo đến bao nhiêu anh viết ngày viết đêm gần một nghìn bài thơ để tặng riêng cho Thảo nay thì hết rồi , nhớ lại những ngày Thảo đi học một mình chính chiếc xe đạp này đã đưa Thảo về lúc đó Thảo còn nói " anh có mệt không mồ hôi ra ướt áo rồi kìa " anh chỉ biết cười , còn bây giờ thì sao trời ơi Thảo có người yêu mà không cho anh biết trước . Lòng buồn càng buồn hơn anh quay về nhà mà nghe hồn như không còn tồn tại ở thế gian này , anh ném cái thư của Thảo xuống con đường mưa rồi một mình quay về với một tâm trạng không có mùa xuân .
Thời gian đã đi qua rất nhanh lòng anh cũng bớt đi nỗi buồn , tuần mới cũng đã đến hôm nay là ngày cuối tuần , thứ bảy trời hôm nay đẹp chứ không còn mưa lớt phớt như tuần trước nữa , nghe các bạn trong lớp nói lại với Hùng rằng " bạn trai Thảo đã bỏ rơi Thảo " trong lòng anh vui mừng hoẳng lên cái niềm vui này nó thay thế cái buồn trước kia , trong tình yêu cũng vậy thật lòng sẽ gặp thật lòng dối trá sẽ gặp dối trá , trời đất bao la nhưng rất công bằng cuộc đời là như thế " gieo gì gặt nấy " trong tình nên loại bỏ cái tư tưởng phân biệt giàu nghèo và xấy đẹp như Thảo đã từng phân biệt và bỏ rơi Hùng , bây giờ Hùng đã quen với một cô gái đã yêu thầm anh từ lâu,Ngọc Anh rất yêu Hùng và anh cũng vậy tất cả tình yêu Hùng sẽ đặc hết vào Ngọc Anh , nhưng không hiểu vì sao vào thứ bảy cuối tuần thì anh lại nhớ Thảo , chẳng cón nhớ tình yêu nữa mà nhớ vết thương Thảo tặng cho anh vào chiếu thứ bảy mưa dằm .
LONG NHẬT QUANG
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 7/3/2008
MÙA XUÂN LẠI ĐẾN
Xuân ! còn cái giá lạnh dư âm của mùa đông đi qua, nhìn đất trời rất mới mẻ như vừa được chuốt lại của những võ thủy tinh trong suốt , cỏ cây rất mơn mởn và xanh tốt . Một mùa xuân lại về với bao nhiêu ánh mắt chiến sĩ đang hành quân nơi xa quê hương chan chứa một nỗi niềm nhớ nhà tha thiết , nó luôn bọc lộ qua đôi mắt đầy vẽ thương nhớ của các anh .
Tâm niệm người chiến sĩ là dốt hết tâm quyết để xây dựng và bảo vệ nước nhà , chỉ là bạn với những lá cây xanh , chim chóc , và các anh em trong quân đội . Nghĩ mà thương các anh vô cùng dằm sương nắng nơi hành quân vì tương lai của các anh , vì nhân dân, và một lòng với quê , thật tự hào khi có các anh . Với Thắng một người chiến sĩ như anh nhớ nhà nhớ quê hương lại viết lên những bài thơ rất ý nghĩa và dâng trào cảm xúc của người lính lhi lần đầu tiên xa quê hương , một nơi đá sỏi biết buồn bao gian lao khó nhọc đầy thử thách nhưng Thắng chưa bao giờ ngại với những điều khó khăn ấy .
Nhìn những cánh chim én lượn trên bầu trời xanh lại cất lên những tiếng mật ngọt giật mình anh đã biết mùa xuân sang , ở nơi đây không có một cành hoa đào hoạt hoa mai để nhìn thời điểm và đoán thời gian , nhớ quê vô cùng chắc đêm qua mẹ ở quê thức suốt đêm qua đế nấu bánh chưng , lúc nhỏ mỗi mùa xuân sang mẹ anh thức suốt đêm bên nồi bánh đang sôi để chúc nhau những lời tốt đẹp nhất khi bước sang năm mới , lúc đó anh đã nghe hương bánh đầy vang vọng ý nghĩa của một mùa xuân sang với bao nhiêu niềm hạnh phúc cho đến bây giờ vẫn là kí ức trong người của anh .
Nay nơi chiến trường xa bây giờ anh không còn thấy đôi bàn tay mẹ nâng niu và gói từng chiếc bánh càng không được thưởng thức hương vị bánh sôi giữa đêm giao thừa , nhìn các chiến sĩ khác kể lại những vẽ đẹp của quê hương khi mùa xuân đến mà lòng dâng trào một cảm xúc trong mỗi con người , nhớ quê Thắng có những cánh hoa mai vàng đang hé nở rực rở với màu sắc của xuân . Những con đường vui như phố hội với những tia pháo hoa bay cao trên trờ tỏa ra ngàn sắc tia nhìn mà say mê hồn , xuân quê hương mỗi con người có một nét đẹp riêng vẽ đẹp nào cũng là truyền thống dân tộc , nơi nào cũng tươi sáng vẽ vang và nhiều niềm vui an lành . Nhìn trời xuân về mà các chiến sĩ nao nao trong nỗi nhớ với những lá thư những cánh thiệp mỏng chúc xuân , thư các anh sẽ gởi về nhà , còn thiệp các anh sẽ chúc nhau giữa nơi hành quân này .
Với lá thư của Thắng ngập tràn những tâm tư buồn khi xa nhà " mùa xuân đến rồi đó mẹ , con đi hành quân nhớ nhà lắm , nhớ cái mùa xuân lúc con bé mà mẹ đã may chiếc áo để con đi lễ đầu năm , vậy xin nay những gì có trên thế gian này lại thêm một tuổi ấy , mỗi mùa xuân về con càng lớn dần và xa mẹ càng gần , giá mà con đang ở quê thì nhà chúng ta ngập tràn hơi ấm mẹ nhĩ . Xa quê hương tuy có buồn thật nhưng hoàn thành nghĩa vụ góp sức cho đất nước thì con vui rồi , con vẫn nhớ lời mẹ dạy " cố gắng tâm niệm vì dân vì nước " mẹ à lá thư này mẹ nhận thì mùa xuân đã đi qua vì con đang ở nơi xa , mẹ nhớ giữ mùa xuân lại để đọc thư con mẹ nhé , chúc sức khỏe mẹ
con của mẹ : Chí Thắng "
một lá thư gởi kèm với nỗi nhớ của anh xuất phát từ một sự yêu thương vô tận , mùa xuân là sự hài hòa của thiên nhiên cũng là sự thưởng thức truyền thống của tác giả cảm nhận từ một trái tim chân thật chan chứa nỗi niềm của quê hương và con người . Với Thắng mùa xuân chẵng bao giờ đến muộn hãy giữ lại vẽ đẹp bằng lòng thương yêu và kí ức , mùa xuân này và mùa xuân trước vẫn là kỉ niệm êm đềm trong cuộc đời người lính đón xuân nơi biên cương .
LONG NHẬT QUANG
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 30/04/2010
NGƯỜI MẸ VÀ GÁNH HÀNG VỀ ĐÊM
Con bé Hà đã khuya rồi nó còn chưa ngủ đứng trước cửa ngó mắt về phía con đường dường như nó đang chờ ai cái nôn nóng đã hiện rõ trên gương mặt đầy xinh xắn của nó , đêm nay chưa bao giờ nó thấy đêm dài như thế này gần cả một đêm tay chống càm nhìn ra phía con đường vắng tanh chẵng thấy bóng mà nó đang chờ , trăng đêm nay rất tròn anh sáng bùng quang như ban ngày nó nhìn thấy mọi vật xung quanh từ đầu cuối đường đến đầu đường .. làm sao nó yên giấc được khi hằng đêm mẹ nó phải gánh trên vai một đôi hàng nặng để nuôi nó ăn học phụ nữ nghèo họ vất vả là như thế , hôm nay cũng vậy đến bây giờ vẫn chưa thấy mẹ nó về trong lòng nó thêm cồn cào và rai rứt .. giá mà gia đình nó sung sướng như bao gia đình khác thì mẹ nó đâu cực nhọc tấm thân , nhà chỉ có hai mẹ con nên tình thương rất đậm đà và tha thiết cha nó qua đời trong thời chinh chiến chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa nhau sống nghĩ mà thương mẹ nó vô cùng tuổi đã già sức yếu lại mang trên vai đôi gồng gánh nặng nhọc đã mười mấy năm nay . Nó luôn tự hào về mẹ nó cả xóm này chẵng có người phụ nữ nào nhọc nhằn trong sương gió vất vả hết ngày lẫn tháng , thấp thoáng dáng bước trên đường nhanh nhẹn nó vội vàng chạy ra trước ngõ mà vui mừng mẹ nó đã về với những giọt mồ hôi lem ướt áo nó chạy tới ôm chồm mẹ nó vào lòng
- mẹ ơi ! tội nghiệp mẹ quá để con gánh vào nhà cho , mẹ có mệt không , hàng bán hết không mẹ
- Con bây giờ chưa ngủ à khi nào mẹ đi bán vắng nhà thì con cứ yên tâm ngủ đi rồi mẹ cũng sẽ trở về thôi con gái ơi ! mệt thì mẹ không mệt đâu quen rồi , thôi từ đây đến nhà gần mà để mẹ gánh cho , sao con gái dành hết việc của mẹ vậy , thôi vào nhà đi con hàng mẹ bán hết rồi .
Hai mẹ con cùng nhau bước vào nhà đầy tình thương dâng lên với bà lúc nào cũng hãnh diện về đứa con gái của mình tuy nghèo nhưng bà rất hạnh phúc khi sinh ra bé Hà , bà ra đường luôn được người ta khen rằng “ con bé Hà coi nhỏ vậy mà nó có hiếu với mẹ nó quá , đến nỗi thầy hiệu trưởng cũng khen đến thăm nhà và chia sẽ tấm gương chịu khó học giõi “ vì thế mẹ bé Hà có mệt nhọc đến đâu bà vẫn cam chịu , bé Hà dẹp hàng sang một bên chạy vào lấy quẩn áo vào bảo mẹ
- mẹ đi tắm đi , con dọn cơm lên
bà nghe lời bé Hà đi tắm và vào ăn cơm thời gian cứ như thế hết ngày này sang ngày khác đêm đêm hai mẹ con tâm sự với nhau bé Hà nói với mẹ rằng
- mẹ ơi , để ngày mai con đi bán nha con năn nỉ mẹ đó cho con bán thay mẹ đi một ngày cũng được
bà cười trong niềm vui và nỗi buồn lẫn lộn
- đi sao được mà đi khi con đang mang chứng bệnh tim trên người , mẹ đúng là một người mẹ không ra gì không kiếm được nhiều tiền để trị bệnh cho con
- mẹ ơi con xin mẹ đừng nói vậy mẹ đã vất vả mười mấy năm nay rồi vai của mẹ cũng đã chai , chỉ vì nuôi con ăn học thôi mà con thương mẹ lắm mẹ là người vĩ đại nhất thế gian này
- mẹ cũng hạnh phúc vô cùng khi sinh ra một đứa con như thế dù vất vả mẹ cũng chịu ! con nè nếu ông trời cho con một điều ước thì con ước gì ?
- con ước mẹ tươi trẻ mãi nhiều sức khỏe và không còn vất vả với đôi gánh nặng nhọc về đêm này nữa
- thế con không ước con hết bệnh sao ?
- con không ước như vậy , chỉ ước về mẹ thôi nếu mà con lớn con sẽ không bao giờ lấy chồng xin ở vậy để săn sóc cho mẹ đến suốt đời
Nắm bàn tay bà mà hôn nhiều làn da mẹ đã nhăn vì tuổi tác nhưng không hiểu sao Hà lại thích hôn và ngã đầu vào lòng mẹ lúc nào cũng có một cảm giác thật ấm áp vào bao la , bà cũng rất hạnh phúc vì con mình căn nhà đã chan chứa tình thương trong mười mấy năm qua , bé Hà no ấm được đi đến trường trong ngày hôm nay cũng nhờ vào một gánh hàng rong và công sức giọt mồ hôi của bà , Hà nói với mẹ
- mẹ ơi biết bao giờ con nuôi mẹ giống như mẹ đang nuôi con đây ?
- con không thấy sao chính con đã xoa dịu bớt cái nỗi đau của mẹ đó , con cố gắng học tập cho nên người thành đứa con có ích cho xã hội và đất nước …. Như thế là con đã nuôi mẹ rồi đó , gánh hàng thường ngày mẹ gánh cũng nhẹ hơn
bé Hà trả lời
- dạ ! mẹ yêu quý của đời con
hai mẹ con ôm nhau trong niềm hạnh phúc trăng cũng đã sắp tàn trên khung cửa .
LONG NHẬT QUANG
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 27/4/2010
NGƯỜI MẸ VÀ GÁNH HÀNG VỀ ĐÊM
Con bé Hà đã khuya rồi nó còn chưa ngủ đứng trước cửa ngó mắt về phía con đường dường như nó đang chờ ai cái nôn nóng đã hiện rõ trên gương mặt đầy xinh xắn của nó , đêm nay chưa bao giờ nó thấy đêm dài như thế này gần cả một đêm tay chống càm nhìn ra phía con đường vắng tanh chẵng thấy bóng mà nó đang chờ , trăng đêm nay rất tròn anh sáng bùng quang như ban ngày nó nhìn thấy mọi vật xung quanh từ đầu cuối đường đến đầu đường .. làm sao nó yên giấc được khi hằng đêm mẹ nó phải gánh trên vai một đôi hàng nặng để nuôi nó ăn học phụ nữ nghèo họ vất vả là như thế , hôm nay cũng vậy đến bây giờ vẫn chưa thấy mẹ nó về trong lòng nó thêm cồn cào và rai rứt .. giá mà gia đình nó sung sướng như bao gia đình khác thì mẹ nó đâu cực nhọc tấm thân , nhà chỉ có hai mẹ con nên tình thương rất đậm đà và tha thiết cha nó qua đời trong thời chinh chiến chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa nhau sống nghĩ mà thương mẹ nó vô cùng tuổi đã già sức yếu lại mang trên vai đôi gồng gánh nặng nhọc đã mười mấy năm nay . Nó luôn tự hào về mẹ nó cả xóm này chẵng có người phụ nữ nào nhọc nhằn trong sương gió vất vả hết ngày lẫn tháng , thấp thoáng dáng bước trên đường nhanh nhẹn nó vội vàng chạy ra trước ngõ mà vui mừng mẹ nó đã về với những giọt mồ hôi lem ướt áo nó chạy tới ôm chồm mẹ nó vào lòng
- mẹ ơi ! tội nghiệp mẹ quá để con gánh vào nhà cho , mẹ có mệt không , hàng bán hết không mẹ
- Con bây giờ chưa ngủ à khi nào mẹ đi bán vắng nhà thì con cứ yên tâm ngủ đi rồi mẹ cũng sẽ trở về thôi con gái ơi ! mệt thì mẹ không mệt đâu quen rồi , thôi từ đây đến nhà gần mà để mẹ gánh cho , sao con gái dành hết việc của mẹ vậy , thôi vào nhà đi con hàng mẹ bán hết rồi .
Hai mẹ con cùng nhau bước vào nhà đầy tình thương dâng lên với bà lúc nào cũng hãnh diện về đứa con gái của mình tuy nghèo nhưng bà rất hạnh phúc khi sinh ra bé Hà , bà ra đường luôn được người ta khen rằng “ con bé Hà coi nhỏ vậy mà nó có hiếu với mẹ nó quá , đến nỗi thầy hiệu trưởng cũng khen đến thăm nhà và chia sẽ tấm gương chịu khó học giõi “ vì thế mẹ bé Hà có mệt nhọc đến đâu bà vẫn cam chịu , bé Hà dẹp hàng sang một bên chạy vào lấy quẩn áo vào bảo mẹ
- mẹ đi tắm đi , con dọn cơm lên
bà nghe lời bé Hà đi tắm và vào ăn cơm thời gian cứ như thế hết ngày này sang ngày khác đêm đêm hai mẹ con tâm sự với nhau bé Hà nói với mẹ rằng
- mẹ ơi , để ngày mai con đi bán nha con năn nỉ mẹ đó cho con bán thay mẹ đi một ngày cũng được
bà cười trong niềm vui và nỗi buồn lẫn lộn
- đi sao được mà đi khi con đang mang chứng bệnh tim trên người , mẹ đúng là một người mẹ không ra gì không kiếm được nhiều tiền để trị bệnh cho con
- mẹ ơi con xin mẹ đừng nói vậy mẹ đã vất vả mười mấy năm nay rồi vai của mẹ cũng đã chai , chỉ vì nuôi con ăn học thôi mà con thương mẹ lắm mẹ là người vĩ đại nhất thế gian này
This image has been resized.Click to view original image
- mẹ cũng hạnh phúc vô cùng khi sinh ra một đứa con như thế dù vất vả mẹ cũng chịu ! con nè nếu ông trời cho con một điều ước thì con ước gì ?
- con ước mẹ tươi trẻ mãi nhiều sức khỏe và không còn vất vả với đôi gánh nặng nhọc về đêm này nữa
- thế con không ước con hết bệnh sao ?
- con không ước như vậy , chỉ ước về mẹ thôi nếu mà con lớn con sẽ không bao giờ lấy chồng xin ở vậy để săn sóc cho mẹ đến suốt đời
Nắm bàn tay bà mà hôn nhiều làn da mẹ đã nhăn vì tuổi tác nhưng không hiểu sao Hà lại thích hôn và ngã đầu vào lòng mẹ lúc nào cũng có một cảm giác thật ấm áp vào bao la , bà cũng rất hạnh phúc vì con mình căn nhà đã chan chứa tình thương trong mười mấy năm qua , bé Hà no ấm được đi đến trường trong ngày hôm nay cũng nhờ vào một gánh hàng rong và công sức giọt mồ hôi của bà , Hà nói với mẹ
- mẹ ơi biết bao giờ con nuôi mẹ giống như mẹ đang nuôi con đây ?
- con không thấy sao chính con đã xoa dịu bớt cái nỗi đau của mẹ đó , con cố gắng học tập cho nên người thành đứa con có ích cho xã hội và đất nước …. Như thế là con đã nuôi mẹ rồi đó , gánh hàng thường ngày mẹ gánh cũng nhẹ hơn
bé Hà trả lời
- dạ ! mẹ yêu quý của đời con
hai mẹ con ôm nhau trong niềm hạnh phúc trăng cũng đã sắp tàn trên khung cửa .
LONG NHẬT QUANG
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 27/4/2010
NHỮNG NẼO ĐỜI BẤT HẠNH
Hai đứa đi bán vé số những nụ cười nở vang khắp đường vì vé số đã gần hết ngồi xuống ghế đá nghĩ ngơi thằng Tâm nói với bé Hạnh
- ê bé Hạnh chúng ta đi bán vé số như thế này nếu mà người ta mua trúng , ví dụ như mày mày mua trúng thì mày làm gì với số tiền lớn đó ?
- tao sẽ chia cho các bạn không nhà không cửa , không cha không mẹ , giống như tao với mày bây giờ
- ừ tao cũng có ý đó , mà Hạnh ơi tao hỏi thật nha nếu mà có một cô tiên thật cho mày một điều ước thì mày ước gì ?
- tao ước có một mái ấm gia đình không còn lang thang nữa , còn mày ?
- tao cũng ước giống mày luôn , tao hỏi thật một câu nữa nha , giá mà có một ngày nào đó mày có cha , có mẹ , như những gì mày ước thì mày có còn nhớ đến một thằng không cha , không mẹ , như tao không ?
- sao lại không từ nhỏ đến lớn tao không có người thân nên xem mày là người thân nhất của tao
- cám ơn mày nha , ê bé Hạnh mày có thích đi học không ?
- thích chứ sao không ! đi học có bạn có bè ngu gì mà không thích những ai được đi học chắc hạnh phúc lắm Tâm nhĩ
Tâm quay mặt nơi khác để giấu đi nỗi buồn và trả lời
- Hạnh mày có biết không ! nhìn người ta đi học áo mới , quần mới , có cha có mẹ đưa đi mà lòng tao thấy buồn cho số tao và mày
- mày nín đi Tâm , mày con trai mà khóc là xấu lắm đó ! ừ thì tao cũng buồn vậy những buổi chiều thấy ai đi trên đường gọi cha cha mẹ mẹ mà tao ngồi khóc một mình , tao thèm có được một mái ấm gia đình có cha có mẹ mày không bao giờ có được , thật ra tao không phải tên Hạnh … tao không có tên vừa chào đời thì không biết mình là ai , và cha mẹ mình là ai , tao buồn quá !
- nín đi bé Hạnh , nín đi mà , lát nữa tao mua ổi cho mày ăn ! nín đi , thế tên Hạnh từ đâu mày có vậy ?
- tao thấy có một con bé tuổi khoảng bằng tao đi đâu đó chơi cha cô bé tìm , khi tìm gặp chú đó nói “ Hạnh con đi đâu vậy “ từ đó tao thấy cái tên Hạnh đẹp nên lấy luôn …
- còn tao thì khác mày tên tao là do bà chủ đại lý vé số đặc
Hai đứa im lặng trong những nỗi đau buồn của cuộc đời mình luôn ước mơ sẽ có một ngày tươi sáng nào đó , hay ông bụt bà tiên hóa ngàn phép màu thành điều ước để tụi nó có thể sống trong vòng tay ấm áp … từ nhỏ sinh ra chưa hưởng mùi tình yêu thương của cha mẹ dành cho con , càng chưa biết mùi vị sung sướng ngọt ngào ở đời như thế nào chỉ biết có toàn đắng cay. Từ một ánh mắt là một niềm tin luôn chấp cánh vượt qua phong ba bảo tố vây quanh đời mình lấy mồ hôi để đổi lấy tương lai mai sau . Có những đêm mưa lang thang chẵng nơi nào trú thân chẵng biết đâu là nhà mình chỉ biết có một vùng trời được xem và gọi là nhà , và có nhiều khi vé số bán không được lại phải nhịn đói nhịn khác biết bao nhiêu sự khó khăn đang vây lấy bên đời em với một niềm tin vững chắc phía trước rằng sẽ tìm lại được những gì mình mất những gì mình thiếu , tuổi còn thơ các em lại mang trên thân một kiếp lưu đày như một cánh chim bay khắp nơi tìm sự bình yên và tương lai trong ngày mới , cuộc sống mưu sinh biết có làm cho các em qua cơn đói từng ngày và vượt qua mọi sự trắc trở đang buộc chặt lấy các em . Trên thế gian này ai không do cha mẹ sinh ra hỏi ông trời cha mẹ của các em đâu rồi sao lại để em lang thang với đời … tuổi thơ các em có tội tình chi sao lại bắt các em phải gánh chiệu những nẽo đời bất hạnh thiếu vắng tất cả hơi ấm gia đình , các em phải biết đi về đâu khi trời đất bao la … biết làm gì khi có một tương lai ngợi sáng , biết nơi nào là chốn nương thân của các em .. chỉ biết khóc và cầu xin ông trời , nhìn lại thật xót xa vô cùng những nẽo đời bất hạnh mà các em phải bước chân qua trong thương đau trong sự thiếu vắng cầu mong các em sẽ có một tương lai ngợi sáng và không còn những nẽo đời bất hạnh nữa .
LONG NHẬT QUANG
" Những Nỗi Buồn Trong Tôi " Đồng Tháp 6/7/2007