Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : (Oneshot) Bước chân người-tình



Kei-chan
02-05-2010, 11:05 PM
Tên truyện: Bước chân người-tình
Tác giả: Kei-chan




---------

Tôi đứng dựa vào góc tường gần nơi cửa sổ, hít thật sâu và thở ra từ từ.

Không khí lành lạnh và mùi mưa ngai ngái…

Nhưng cơn mưa đầu mùa chợt đến, chợt đi.

Những cơn mưa dữ dội, ồn ào, mạnh mẽ và dứt khoát.

Tôi thích những cơn mưa rào mùa hạ. Đôi khi tôi không mặc áo mưa, chỉ đội mũ để che cái đầu và cảm nhận mưa chạm vào mình khi thì nhẹ nhàng khi thì tới tấp. Mưa mùa hè từng nhiều lần làm tôi ướt lướt thướt. Mưa tấp vào mặt, tạt qua tai, hắt vào mắt, đập vào mũi, trườn qua tay, trượt trên tóc khiến tóc tai rối bời. Nước mưa thấm vào da thịt lạnh buốt và trộn lẫn bao nhiều cảm xúc kì lạ…

Tôi nhớ anh!


---------

“Anh” là một vị giám đốc trẻ tuổi. Anh có sự nghiệp và một gia đình yên ấm: một cô vợ xinh và một đứa con ngoan ngoãn học hành. Một cuộc sống bình lặng mà bao người mơ ước. Nhưng anh buồn chán cuộc sống – mà anh cho là - nhạt nhẽo vô vị và lao đầu vào trò chơi vụng trộm với tôi. Anh nói là anh muốn tìm cảm giác lạ.

Tôi và anh đến với nhau không phải vì tình yêu. Chúng tôi an ủi, vỗ về nhau trong nỗi khắc khoải. Tôi tìm chỗ dựa… và anh tìm một “thế thân”. Ràng buộc giữa chúng tôi là hợp đồng. Tôi bán và anh mua. Anh cung cấp tiền bạc và tôi cho anh thân xác mình.



---------


Tôi bước sang gian bếp. Cô ấy đang chăm chú nồi canh đang tỏa khỏi nghi ngút. Lẳng lặng ngắm nhìn, tâm trí ngổn ngang công việc của tôi cũng dịu xuống.

Cô ấy thật đẹp!

Cô ấy mặc chiếc áo chemise sờn cũ của tôi như chiếc váy suông dài ngang đùi, để lộ đôi chân thẳng gợi cảm. Tay áo xắn cao, bàn tay cầm đũa với những ngón tay búp măng nhỏ nhắn mềm mại, đôi mắt chăm chú.


---------

- Anh định đứng đó tới khi nào?

Bước đến từ phía sau, anh âu yếm choàng tay qua eo tôi và thơm nhẹ vào mái đầu ẩm ướt.

- Em đổi dầu gội?

- Ừm…

- Mùi này gợi cảm hơn…

Anh mỉm cười và hít một hơi dài. Những ngón tay vụng về rẽ mái tóc sau lưng sang bên, làn môi ấm nóng vội vã mơn trớn trên da thịt.
- Em lại làm anh rạo rực rồi…

- Đừng! Buông em ra! Anh muốn ăn cơm cháy sao?

- Không, anh không muốn ăn cơm. Anh muốn ăn cái khác!

Tôi tắt bếp, xoay người lại, luồn tay qua cổ anh và nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu đang sẫm lại.
- Hôn em đi.

- Cung kính không bằng tuân mệnh, nữ hoàng của anh!

Cái núm đồng tiền một bên má anh xuất hiện… gần hơn, gần hơn…

- Từ từ đã… Làm theo lời em nói!

Tôi rướn người lên, tay vò lấy mái tóc đằng sau tỏa mùi hương nồng nồng của anh, khẽ thì thầm.
- Sờ vào má em



- Nhìn vào mắt em
….

- Hé miệng ra một chút…


- Một chút nữa.



- Rồi sau đó hôn em từ phía bên trái… hôn như muốn nuốt chửng em…

Lồng ngực anh ấy như bức tường ép sát vào tôi. Nhịp tim anh nhanh và hoang dại. Mạch loạn nhịp làm trái tim tôi muốn loạn nhịp theo.

Cơ thể nóng dần lên…

Máu chảy dồn căng trong màng nhĩ…



---------


- Em có thai rồi.

Anh ngồi im, nhìn tôi. Phải mất hơn nửa phút, anh mới hiểu được điều tôi vừa nói.

- Sao?

Tôi gật đầu và ngước nhìn anh.

- Anh kinh ngạc gì chứ?

Anh im lặng. Từ ánh mắt của anh, tôi biết anh đang nghĩ gì.

- Đáng lẽ em nên tự lo một mình.

Tôi rời khỏi cái giường, tiến ra phòng khách. Anh nhỏm phắt dậy, kéo tay tôi.

- Em nghĩ là anh sẽ trốn tránh trách nhiệm sao? – Anh quát, giận điên lên.

- Vậy em phải làm gì đây? Bắt anh bỏ vợ?

Những giọt nước mắt trực trào. Khoảng sàn dưới chân tôi chừng như đang vỡ ra, để lộ một khoảng vực tối om. Sự sợ hãi và im lặng của anh khiến tôi tổn thương khủng khiếp. Rốt cuộc thì tôi cũng không thể lảng tránh sự thật là anh ấy phải nghĩ đến vợ và con mình trước khi nghĩ đến tôi.

Tôi nói ra cái điều ấy để làm gì kia chứ! Thử lòng anh sao? Cần gì phải làm nữa, nó rõ quá rồi!

- Anh về đi.

- Ừ, anh về. Em cố ăn chút gì đó. Ngày mai, anh sẽ qua.

Anh buông từng từ, thật kinh khủng. Anh là một kẻ tàn nhẫn. Sao anh phải giả vờ nổi giận chứ? Anh chỉ là một diễn viên tầm thường đang đống một vai trong vở kịch tình cảm sướt mướt hạng bét.

Anh lặng lẽ mở cửa, bước ra hàng lang. Cánh cửa khép lại sau lưng anh.

Đôi chân rã rời, không còn chút sức lực, tôi gục ngã, úp mặt trên những ô gạch còn mở dấu chân người-tình.



---------

Mưa vẫn xối xả.


Tiếng nước ộc xuống từ các ống máng tô đậm thêm cảm giác trống rỗng trong lòng người.

"Đi cùng mẹ, con nhé!"


End

lu_hehe
02-05-2010, 11:17 PM
Thường thì vụng trộm người ta rất cẩn thận... Nếu không phải là chi tiết vô lý, thì ông này cũng liều quá -__-''

Vả lại, hễ đã ý thức được mối liên hệ để có thể xưng mẹ gọi con với bào thai trong bụng, bản năng người mẹ sẽ mách bảo cho phụ nữ nên bảo vệ con mình....

Arika
02-05-2010, 11:22 PM
:mecry:

Một oneshot buồn nhưng đọc xong lại có cảm giác bình yên ^^.

tocduoiga
02-05-2010, 11:25 PM
Một Oneshot hay! Tôi phải công nhận như thế. Cuộc sống luôn có mặt trái, và mặt trái đó đã được thể hiện trong oneshot của bạn. Lâu rồi mới đọc được một oneshot như thế này *cười*

Thích nét buồn trong truyện của bạn. Nhất là câu cuối "Đi cùng mẹ, con nhé!", một kết thúc đau buồn, nhưng để lại trong lòng người đọc một ấn tượng khá sâu.

Vậy thôi. Tôi chỉ lang man đi đọc fic và comment vài câu nhảm. Chúc bạn một ngày vui.

Thân mến

tocduoiga

Kei-chan
02-05-2010, 11:30 PM
@Lu_hehe: không ý kiến về tên liều lĩnh ấy ^^

Còn về "tôi" thì, theo tớ - một người ít kinh nghiệm sống và chưa từng trải - tớ chỉ nghĩ đơn thuần là nếu sống tiếp thì cô gái phải đưa ra quyết định:

1. Sinh con (nhưng rồi đứa bé sẽ không có cha bên cạnh)
2. Bỏ đứa con đi và bắt đầu cuộc sống mới (nhưng liệu "tôi" có thể?)

Nên tớ chọn cách như trên :D

@Arika: Bình yên ư?

@tocduoiga: cảm ơn ^^

comt của bạn làm tớ tràn đầy năng lượng

trăng 30
02-05-2010, 11:33 PM
"cách như trên"

là cả 2 cùng đi à bạn ấy >.<

Arika
02-05-2010, 11:37 PM
Ừm, tớ thấy bình yên là vì nó đã thật sự có một kết thúc, dù buồn. Nhưng ít ra n/v "tôi" đã đc thanh thản, ít nhiều là như thế ^^

Kei-chan
02-05-2010, 11:42 PM
@ Moon: Yep ^^

@ Arika: thanh thản sao? Chắc thế ^^

Được "giải thoát", dù là cách này hay cách khác

Arika
02-05-2010, 11:51 PM
Con người

Sợ là sợ sống chênh vênh

Chết chưa phải là cái đáng sợ :D

Oneshot này đã in vào lòng tớ một cách nghĩ khác về cái chết của "tôi" :D

trăng 30
02-05-2010, 11:54 PM
Cách 1 : không đủ mạnh mẽ
Cách 2 : không đủ tàn nhẫn
Cách * : không lựa chọn

lu_hehe
02-05-2010, 11:59 PM
Cái chết không bao giờ là giải thoát. Huống chi kèm theo cái chết của bản thân lại là một hành động sát nhân. Bạn ấy nè, tự sát không phải là tước đi quyền được sống của đứa bé sao? Xét về tính tàn nhẫn, có thua gì cách bỏ đứa bé đi đâu? Chỉ là, tự sát thì coi như là trốn tránh được trách nhiệm, còn việc sống tiếp mà không có đứa bé là đối diện với tội lỗi của chính mình.

Đã nói thẳng từ đầu là không có tình yêu. Nhân vật nữ cũng nhận thức rõ tình cảnh của bản thân - mua và bán - một cách khá tỉnh táo, mà lại không nghĩ đến trường hợp sẽ có thai? Lại cảm thấy hụt hẫng khi nhân vật nam chối bỏ trách nhiệm...? Có hơi kỳ lạ không hở bạn ấy? '_______'

Bắt gió
03-05-2010, 12:00 AM
Giải thoát cho mình... cho cả đứa con vô tội à...
(nếu bạn xem đó là một sự giải thoát)

keo dau tay
03-05-2010, 12:22 AM
Kết thúc thật buồn ! Chết chưa hẳn là hết ! Còn người con trai kia mình xin mạn phép đặt cho anh ta họ Sở tên Khanh.

moonhell_angel
03-05-2010, 12:54 AM
đây không phải giải thoát! theo mn là trốn tránh! biết mối tình là liều mạng, quyết định dấn thân vào thì cũng phải sáng suốt nghĩ đến hậu quả và nghĩ đến chuyện mình sẽ giải quyết như thế nào chứ!

@bắt gió: mn đồng ý với bạn! đứa con vô tội!

Kei-chan
03-05-2010, 03:39 AM
Cái chết không bao giờ là giải thoát. Huống chi kèm theo cái chết của bản thân lại là một hành động sát nhân. Bạn ấy nè, tự sát không phải là tước đi quyền được sống của đứa bé sao? Xét về tính tàn nhẫn, có thua gì cách bỏ đứa bé đi đâu? Chỉ là, tự sát thì coi như là trốn tránh được trách nhiệm, còn việc sống tiếp mà không có đứa bé là đối diện với tội lỗi của chính mình.



Vậy sinh đứa trẻ ra, không phải "tôi" có tội sao?


Trong tác phẩm "Bố của Xi-mông" có đề cập tới một vấn đề tương tự, cậu bé Xi-mông không có cha, người mẹ và em chịu sự đay nghiến và xa lánh của đời. Tới tuổi đi học, Xi-mông bị bạn học chê cười, bắt nạt và em đã muốn tự vẫn. Một cậu bé mới chủ 6-7 tuổi đã nghĩ tới chuyện tự vẫn, hỏi có đau xót không? Em cô đơn và bất hạnh tới mức đi tâm sự và hỏi một người xa lạ (bác Phi-líp) có muốn làm bố em không.

Và liệu có mấy người chịu làm bố của Xi-mông như bác Phi-líp?


Tóm lại, không sinh là sát nhân, sinh là có tội, tớ phải làm sao đây? ^^


Đã nói thẳng từ đầu là không có tình yêu. Nhân vật nữ cũng nhận thức rõ tình cảnh của bản thân - mua và bán - một cách khá tỉnh táo, mà lại không nghĩ đến trường hợp sẽ có thai? Lại cảm thấy hụt hẫng khi nhân vật nam chối bỏ trách nhiệm...? Có hơi kỳ lạ không hở bạn ấy? '_______'


Phải, lúc đầu là như thế.

Tớ phải biện minh sao nhỉ?

Ừm... sau một thời gian thì "tôi" nảy sinh tình cảm nhưng do "tôi" quá bảo thủ với ý nghĩ "đó là một cuộc mua bán" nên không nhận thức được tình cảm của bản thân?

Tỉnh táo nên đã tự chối bỏ thứ tình cảm ấy?

Còn vấn đề "sẽ có thai" thì đương nhiên "tôi" nhận thức được, nhưng đó là nhận thức trong tư tưởng thôi còn khi thật sự đối mặt với sự lạnh lùng tới tàn nhẫn của "anh" thì "tôi" thấy hụt hẫng, đau khổ và đánh mất lý trí.

Con người không phải lúc nào cũng làm theo lý trí được, phải không? (Well, có một số những quái nhân thì tớ không biết ^^)

P.s: Tớ không xem cái chết là giải thoát, tớ chỉ không đồng tình cũng không phản đối thôi ^^


Giải thoát cho mình... cho cả đứa con vô tội à...
(nếu bạn xem đó là một sự giải thoát)

Thực sự thì... tớ không xem đó là giải thoát

Nhưng... nói chung là tớ không ý kiến ^^



Kết thúc thật buồn ! Chết chưa hẳn là hết ! Còn người con trai kia mình xin mạn phép đặt cho anh ta họ Sở tên Khanh.

A,... tên con trai ấy à?

Tớ nghĩ không hoàn toàn là lỗi của anh ta, một phần là do "tôi". Cô ấy tự chấp nhận cuộc mua bán đó thì hậu quả cô ấy phải tự chịu.


đây không phải giải thoát! theo mn là trốn tránh! biết mối tình là liều mạng, quyết định dấn thân vào thì cũng phải sáng suốt nghĩ đến hậu quả và nghĩ đến chuyện mình sẽ giải quyết như thế nào chứ!

@bắt gió: mn đồng ý với bạn! đứa con vô tội!

Trốn tránh, giải thoát, yếu đuối, tàn nhẫn,... gì cũng được hết

Vì điều đó không liên quan tới tác giả :D


Cách 1 : không đủ mạnh mẽ
Cách 2 : không đủ tàn nhẫn
Cách * : không lựa chọn


Vậy có cách nào vừa mạnh mẽ vừa tàn nhẫn không? ^^

Arika
03-05-2010, 03:48 AM
Ý về sự giải thoát là sự cảm nhận của riêng tớ chứ ko phải của tác giả =="

Tớ nghĩ thế thôi, đương nhiên thì đa phần mọi người đều nghĩ khác ^^! Mỗi người một ý mà

Hổ Cáp
03-05-2010, 04:44 AM
Mình thích truyện nhưng kết thúc thật là tệ,... nó làm tôi hơi bực... xl

Trong tác phẩm "Bố của Xi-mông" có đề cập tới một vấn đề tương tự, cậu bé Xi-mông không có cha, người mẹ và em chịu sự đay nghiến và xa lánh của đời. Tới tuổi đi học, Xi-mông bị bạn học chê cười, bắt nạt và em đã muốn tự vẫn. Một cậu bé mới chủ 6-7 tuổi đã nghĩ tới chuyện tự vẫn, hỏi có đau xót không? Em cô đơn và bất hạnh tới mức đi tâm sự và hỏi một người xa lạ (bác Phi-líp) có muốn làm bố em không.

Tôi chưa đọc truyện này nhưng tôi nghĩ chắc chắn kết thúc truyện cậu bé Xi-mông vẫn sống "Một cậu bé mới chủ 6-7 tuổi đã nghĩ tới chuyện tự vẫn" và đó là ý nghĩa của truyện đấy.

Quay lại câu chuyện của ban tôi nghĩ không phải đứa trẻ mồ côi nào cũng suy nghĩ tiêu cực nên tại sao không cho nó có cơ hội tự lựa chọn sống hay không sau này.

Ngừoi mẹ có thể trong giây phút yếu đuối này nên mới hành động như vậy. Sao bạn không thử cho cô ta chết hụt và nếm mùi vị của cái chết như thế nào? Và quyết định của cô ta sau lần đó có thay đổi hay không?


Đây là ý kiến chủ quan của tớ thôi vì tớ rất bức xúc với mấy cái vụ chết chóc vô tội vạ nhằm gây cảm giác với người đọc mà không mang lại giá trị gì đó.

Ngoài kết thúc thì mình thích truyện của bạn ^^

Thiên Nha
03-05-2010, 04:48 AM
Hai chữ thôi nhé:

ngang - trái

Kei-chan
03-05-2010, 04:52 AM
Trên đời này có bao nhiêu loại người?

Trên đời này có bao nhiêu loại ngang-trái?

Tớ không dám nói tới giá trị nhân văn trong fic này

Vì tớ còn nông cạn chưa hiểu hết sự đời.

Điều tớ viết chắc là một khía cạnh trong hàng ngàn hàng vạn khía cạnh của cuộc sống?


^^

Sao tự dưng tớ lại dại dột đi viết fic để khiến mọi người bức xúc nhường này ^^

Arika
03-05-2010, 04:57 AM
Tớ ko nghĩ viết là một sự dại dột==", đừng quá lo nghĩ về nó

Có thể có nhiêu người bức xúc nhưng tớ ko nghĩ fic này là nơi giải tỏa ==". Nếu trong lòng bi thương và mưốn có một kết cục tốt, tự bản thân mình cũng có thể viết ra mà^^?

1 cô gái trong hàng vạn cô gái, làm sao cô ta có thể nghĩ thông suốt như hàng vạn cô gái giống cô ta nhưng nghĩ khác đc

Hổ Cáp
03-05-2010, 05:05 AM
Có thể mình đã không hiểu bạn chỉ viết về một khía cạnh của cuộc sống. Mình đã nhận xét theo hướng khác ^^!

Nhìn lại thấy mình bỗng nhiên cầu kỳ quá thể ,,, bước ra từ sách vở và nhìn đời quá sách vở ^^

Xin lỗi Kei-chan ^^ (dù vậy vẫn ko thích cái kết ^^ mình ko thể bảo mình suy nghĩ khác )

Elsie
03-05-2010, 05:07 AM
Tớ thích cách cảm nhận mưa của cô ấy ^^

Còn về nội dung thì theo tớ, mỗi người một cách cảm nhận và suy nghĩ riêng

Nên không có ý kiến ^^

Con Vích
04-05-2010, 10:04 AM
tớ thích cái cách cô ấy nói về t/c của mình và tên kia

Kei-chan
05-05-2010, 12:45 AM
@Con Vích: Ý bạn là cái kiểu tỉnh táo và thẳng tưng đó hả? ^^

@Elsie: tớ cũng có tâm trạng với mưa này ^^

Fic đầu tay mà được các bạn comt giúp đỡ + sửa chữa lổi sai và điểm thiếu xót, thật vinh hạnh quá ^^

Vui ơi là vui xD

Thiên Nha
05-05-2010, 04:21 AM
^^

Sao tự dưng tớ lại dại dột đi viết fic để khiến mọi người bức xúc nhường này ^^


A, ủa

Bức xúc gì ở đây vậy? :nsee:

Đây chỉ là "đời" thôi mà, mà "đời" thì tất nhiên ngang trái

Đúng không?

Đúng :sr:

[đang khen đấy, bức xúc gì nhỉ? Viết thì tốt chứ sao :4u:]

Kei-chan
05-05-2010, 04:28 AM
À, thực ra thì không có gì to tát cả

Chúng tớ chỉ đang tranh cãi về cái chết ở cuối fic thôi ^^

Cảm ơn bạn Tiana đã quan tâm, giúp đỡ "con em" xD

Con Vích
05-05-2010, 04:29 AM
Tớ thích sự lạnh lùng thẳng thừng về mối quan hệ, nhưng tớ có cảm giác cô ấy nói dối về t/c của mình, rõ ràng đâu phải cô ấy không yêu tên kia mà, phải không?

Kei-chan
05-05-2010, 04:37 AM
Ừm, cô ấy ý thức được từ đầu là đó chỉ quan hệ hợp đồng thôi nên cứ cố giữ cái ý nghĩ ấy để tự bảo vệ mình khỏi bị tổn thương.

Cuối cùng lại muốn thử lòng tên kia, tự mình đào hố và dấn thân vào đó

Đúng là "lưới tình" :rain:

Con Vích
05-05-2010, 04:44 AM
Haiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Dối mình dối người ko dối đc lòng. Tớ thích oneshot này của Kei-chan lắm

Thiên Nha
05-05-2010, 05:14 AM
*Nghiền ngẫm

Phát hiện ra một chi tiết thú vị

Thế hoá ra là cô nàng đang nhớ lại chuyện cũ trước khi "đi" sao?

Vì mưa này là cùng một cảnh, nhỉ?

p/s: đọc lại lần 2...mới thấy cách tả của ấy gợi cảm lắm nhé :blushing:

Kei-chan
05-05-2010, 08:41 AM
@Con Vích: Thank you so much! xD

Tớ cũng thích những câu chuyện ngụ ngôn về những bài học của chú chim lắm ^^

@Tiana: Đây là trong cùng 1 ngày mà bạn ^^

Còn vụ gợi cảm thì :blushing:, tớ đang luyện tập để chuẩn bị cho 1 fic khác và hình như nó đã thành công đôi chút xD

Cảm ơn bạn đã bỏ thời gian ra đọc tới 2 lần :D:D

chyp_alone
05-05-2010, 08:55 PM
Tình mẫu tử rất thiêng liêng , tôi luôn trân trọng nó và trong tất cả các fic của tôi tình mẫu tử luôn là điểm nhấn mạnh.
Có thể đứa bé này không cần cha nhưng nó cần mẹ.
Các bạn đã đọc t/p người mẹ điên chưa nhỉ :
Trong t/p ấy một người mẹ điên cũng biết cách bảo vệ con mình.
Người ta bảo Hổ dữ còn không ăn thịt con... nếu câu chuyện này mà có thật trong cuộc sống ( biết đâu được đấy ) thì mình tin cô gái đó sẽ biết phải làm thế nào để xứng đáng với từ mẹ ! Cảm ơn t/p đã post one-short này hay lắm !