xynh_thy_sa0
30-04-2010, 01:51 AM
Nó thích những cơn mưa rả rích, những cơn mưa dai dẳng từ ngày này qua ngày khác...Mưa làm nó nhớ...... Một thời không bao giờ trở lại....
Tuổi thơ!
Là những buổi chiều ngồi trên lớp học nhỏ nhìn xuống con đường có 2 hàng cây to ướt mưa...
Là lúc nhìn những chiếc áo mưa đủ màu đang hối hả...Lâu lâu giật mình vì hình bóng ai quen thuộc. "Kìa, Bố tớ kìa!"
Mưa đẹp quá để đến ngay 1 con nhóc lớp 5 như Nó cũng rung động vì mưa....Lắm lúc vì mải mê với mưa mà để cho những giọt nước hắt qua cửa sổ...vô tình đọng lại trên vở những vết mực lem...Màu mực tím...
Tiếng mưa, tiếng cô giảng bài, tiếng rì rầm đâu đó...tất cả hòa lẫn vào nhau trong chiều mưa hôm ấy...Để giờ nghe lại còn thấy nhớ lắm...ngày xưa...
Muốn được trở lại 1 lần...ở vị trí đó, khung cảnh đó, thời điểm đó...
Là những ngày bão năm lớp 9. Cơn bão dai dẳng kéo dài cả tháng. Sáng nào thức dậy cũng gặp mưa...
...
Yêu mưa lắm! Những ngày như vậy mà được ở nhà co ro trong chiếc áo len to sụ thì thích ơi là thích, ấm ơi là ấm!
Mưa...
Muốn nằm nhà nghe những bản nhạc về mưa.....Xem những bộ phim tình cảm lãng mạn
Bắc ghế ra cửa ngồi nhìn mưa bong bóng trên mảnh sân nhỏ trước nhà và miên man nghĩ...để cho chút cô đơn, chút mong, chút nhớ len lỏi...Hít hà mùi bắp nướng, khoai nướng thơm lừng ngoài đầu ngõ
Nằm bên cạnh Mẹ, được Mẹ ôm vào lòng...Có những bài học về tình yêu, về cuộc sống đã được tiếp thu từ những giờ học ấm áp và lạ lùng đó........
Và khi lớn lên 1 chút nữa, trở thành đứa con trai 18 tuổi thì Nó vẫn yêu mưa
Nó yêu những giây phút trong mưa, yêu cái ấm áp xuất phát từ bên trong...from my heart
Ừ, ấm lắm, ấm 1 nỗi nhớ chơi vơi, nhớ xa xăm 1 hình bóng….
Nó nhớ người mà Nó vẫn cứ hay than là mưa lạnh, để được người quan tâm, hỏi han, lo lắng, dặn dò…
Nó nhớ người ở xa Nó hơn 300km mà Nó ngỡ như thật gần, và tin người, chờ đợi người mà không cần lý do…
Và Nó nhớ tất cả là nhưng điều đó, nhưng điều không bao giờ trở lại, tất cả đã được đưa vào một khoảnh khắc gọi là “Quá Khứ”…
Chỉ có mưa là luôn tồn tại…
Mưa như những giọt nước mắt của Nó, như những nỗi đau, những hụt hẫng, những thất vọng cứ dồn dập và rả rích…
Nó yêu mưa và Nó cần mưa, mưa là 1 phần của cuộc sống Nó...Nó là cỏ mà, cỏ thì phải cần mưa chứ
Mưa giúp Nó mạnh mẽ hơn, có sức sống hơn và mạnh mẽ hơn…
Trong mưa Nó không còn là Nó, không còn là cỏ dại nhỏ bé, mỏng manh, yếu đuối dựa dẫm và cần Gió……
Mùa này chẳng có mưa, Nó nhớ mưa và ước gì trời làm cơn mưa cho Nó........Nó muốn được dầm trong mưa.......Để Nó đủ mạnh mẽ để nghĩ và nhớ về Gió
Bởi Nó đang nhớ Gió…Bởi trong mưa có Gió….
Tuổi thơ!
Là những buổi chiều ngồi trên lớp học nhỏ nhìn xuống con đường có 2 hàng cây to ướt mưa...
Là lúc nhìn những chiếc áo mưa đủ màu đang hối hả...Lâu lâu giật mình vì hình bóng ai quen thuộc. "Kìa, Bố tớ kìa!"
Mưa đẹp quá để đến ngay 1 con nhóc lớp 5 như Nó cũng rung động vì mưa....Lắm lúc vì mải mê với mưa mà để cho những giọt nước hắt qua cửa sổ...vô tình đọng lại trên vở những vết mực lem...Màu mực tím...
Tiếng mưa, tiếng cô giảng bài, tiếng rì rầm đâu đó...tất cả hòa lẫn vào nhau trong chiều mưa hôm ấy...Để giờ nghe lại còn thấy nhớ lắm...ngày xưa...
Muốn được trở lại 1 lần...ở vị trí đó, khung cảnh đó, thời điểm đó...
Là những ngày bão năm lớp 9. Cơn bão dai dẳng kéo dài cả tháng. Sáng nào thức dậy cũng gặp mưa...
...
Yêu mưa lắm! Những ngày như vậy mà được ở nhà co ro trong chiếc áo len to sụ thì thích ơi là thích, ấm ơi là ấm!
Mưa...
Muốn nằm nhà nghe những bản nhạc về mưa.....Xem những bộ phim tình cảm lãng mạn
Bắc ghế ra cửa ngồi nhìn mưa bong bóng trên mảnh sân nhỏ trước nhà và miên man nghĩ...để cho chút cô đơn, chút mong, chút nhớ len lỏi...Hít hà mùi bắp nướng, khoai nướng thơm lừng ngoài đầu ngõ
Nằm bên cạnh Mẹ, được Mẹ ôm vào lòng...Có những bài học về tình yêu, về cuộc sống đã được tiếp thu từ những giờ học ấm áp và lạ lùng đó........
Và khi lớn lên 1 chút nữa, trở thành đứa con trai 18 tuổi thì Nó vẫn yêu mưa
Nó yêu những giây phút trong mưa, yêu cái ấm áp xuất phát từ bên trong...from my heart
Ừ, ấm lắm, ấm 1 nỗi nhớ chơi vơi, nhớ xa xăm 1 hình bóng….
Nó nhớ người mà Nó vẫn cứ hay than là mưa lạnh, để được người quan tâm, hỏi han, lo lắng, dặn dò…
Nó nhớ người ở xa Nó hơn 300km mà Nó ngỡ như thật gần, và tin người, chờ đợi người mà không cần lý do…
Và Nó nhớ tất cả là nhưng điều đó, nhưng điều không bao giờ trở lại, tất cả đã được đưa vào một khoảnh khắc gọi là “Quá Khứ”…
Chỉ có mưa là luôn tồn tại…
Mưa như những giọt nước mắt của Nó, như những nỗi đau, những hụt hẫng, những thất vọng cứ dồn dập và rả rích…
Nó yêu mưa và Nó cần mưa, mưa là 1 phần của cuộc sống Nó...Nó là cỏ mà, cỏ thì phải cần mưa chứ
Mưa giúp Nó mạnh mẽ hơn, có sức sống hơn và mạnh mẽ hơn…
Trong mưa Nó không còn là Nó, không còn là cỏ dại nhỏ bé, mỏng manh, yếu đuối dựa dẫm và cần Gió……
Mùa này chẳng có mưa, Nó nhớ mưa và ước gì trời làm cơn mưa cho Nó........Nó muốn được dầm trong mưa.......Để Nó đủ mạnh mẽ để nghĩ và nhớ về Gió
Bởi Nó đang nhớ Gió…Bởi trong mưa có Gió….