phomai
27-04-2010, 01:42 AM
Người viết: Phô mai / K.M
Thể loại: tuỳ bút/ gọi là tạp văn cũng được nhỉ : d
Tình trạng: ưu sầu chẳng kéo dài được lâu đâu : ) yên tâm
Bá Nha cần một Chung Tử Kỳ để lắng nghe ông đàn. Còn tôi, tôi chỉ cần viết để thoã mãn cảm xúc. Thế thôi.
Ngày xưa, có một bà lão, đêm nào trăng lên bà cũng ra biển, mang theo một chiếc rương màu xám, đứng ngắm những con sóng đùa giỡn và khẽ hát những điệu vu vơ như một bản nhạc nền cho bữa tiệc của đại dương. Thật là kỳ lạ. Hỏi ra thì người ta bảo bà là phù thủy, và đang tìm cách gọi những linh hồn chết oan ở biển. Số đông khác thì gán cho bà cái tên không lấy làm đáng mến “Lão bà bà điên”.
Thiên hạ, đúng là thiên hạ.
Ngày nay, có một thiếu nữ, cứ chiều thứ bảy là chạy hớt hải ra những cánh đồng xanh ngút ngàn. Vẻ hớt hãi ấy không lẫn vào đâu được, và mỗi lần nó lại biến hóa thành một nhịp điệu khác. Khi thì cồn cào ruột ran tựa như một bà mẹ chạy đi kiếm đứa con đã vô tình thất lạc trong một phiên chợ chiều, lúc thì mãnh liệt, đau đớn chẳng khác một anh chàng tìm người yêu của mình giữa biển người lạnh lùng ở phi trường và đôi lần lại thực tế đến tê tái, giống như những đứa con háo hức chờ đợi bản di chúc của người cha, chỉ chực buông vài hơi thở cuối cùng. Và thiếu nữ ấy trong suốt một đời chỉ diện duy nhất một bộ váy màu rêu, dài đến tận mắt cá có roen, điểm xuyết vài nhành hoa sữa. Và thiếu nữ ấy trong suốt một đời chỉ mang theo một chiếc rương màu xám cũ kĩ bong tróc, trân trọng như một báu vật của trời. Thật là kỳ lạ. Hỏi ra thì dân làng nói :“Gì đâu. Nhỏ bị tâm thần. Ba mẹ nó rầu thúi cả ruột, chạy chữa hoài mà không hết. Thiệt là tội. Trông con bé xinh xắn thế kia.” rồi nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt thương cảm.
Thiên hạ, vẫn mãi là thiên hạ.
~ ơi à, dân gian ơi
Dân gian nào có biết một số người sinh ra đã mang phận là con của quá khứ, của hoài niệm
*chấm hỏi*
Dân gian nào có biết giữa con sóng dữ dội của hiện tại, họ đã không trụ nổi và chết chìm trong nỗi đơn côi tuyệt vọng.
*chấm hỏi*
Dân gian nào có biết họ đều là những kẻ mang bên mình một chiếc rương màu xám để chứa tro cốt của cuộc chia ly…
*chấm hỏi*
à ơi, dân gian ơi, đánh thức ta nào, đừng để người tình của dân gian say hoài say mãi để rồi sớm mai thức dậy vẫn chỉ là kẻ mộng mơ lắm ưu phiền.
*
Biết gì không, hôm nay, tôi quyết định mở chiếc rương xám của mình và chôn cất một phần ba cuộc đời với gió. Từ đây tôi đã không còn là người của quá khứ. Vĩnh biệt ký ức mặn nồng một thời. Bay đi thôi.
Con xin chào mẹ hiền hoài niệm.
Dân gian này, có nghe thấu ta không?
*bắt đầu lời li tao kể chuyện cái tôi đây. Ngáp ngáp rồi * tủm tỉm
Thể loại: tuỳ bút/ gọi là tạp văn cũng được nhỉ : d
Tình trạng: ưu sầu chẳng kéo dài được lâu đâu : ) yên tâm
Bá Nha cần một Chung Tử Kỳ để lắng nghe ông đàn. Còn tôi, tôi chỉ cần viết để thoã mãn cảm xúc. Thế thôi.
Ngày xưa, có một bà lão, đêm nào trăng lên bà cũng ra biển, mang theo một chiếc rương màu xám, đứng ngắm những con sóng đùa giỡn và khẽ hát những điệu vu vơ như một bản nhạc nền cho bữa tiệc của đại dương. Thật là kỳ lạ. Hỏi ra thì người ta bảo bà là phù thủy, và đang tìm cách gọi những linh hồn chết oan ở biển. Số đông khác thì gán cho bà cái tên không lấy làm đáng mến “Lão bà bà điên”.
Thiên hạ, đúng là thiên hạ.
Ngày nay, có một thiếu nữ, cứ chiều thứ bảy là chạy hớt hải ra những cánh đồng xanh ngút ngàn. Vẻ hớt hãi ấy không lẫn vào đâu được, và mỗi lần nó lại biến hóa thành một nhịp điệu khác. Khi thì cồn cào ruột ran tựa như một bà mẹ chạy đi kiếm đứa con đã vô tình thất lạc trong một phiên chợ chiều, lúc thì mãnh liệt, đau đớn chẳng khác một anh chàng tìm người yêu của mình giữa biển người lạnh lùng ở phi trường và đôi lần lại thực tế đến tê tái, giống như những đứa con háo hức chờ đợi bản di chúc của người cha, chỉ chực buông vài hơi thở cuối cùng. Và thiếu nữ ấy trong suốt một đời chỉ diện duy nhất một bộ váy màu rêu, dài đến tận mắt cá có roen, điểm xuyết vài nhành hoa sữa. Và thiếu nữ ấy trong suốt một đời chỉ mang theo một chiếc rương màu xám cũ kĩ bong tróc, trân trọng như một báu vật của trời. Thật là kỳ lạ. Hỏi ra thì dân làng nói :“Gì đâu. Nhỏ bị tâm thần. Ba mẹ nó rầu thúi cả ruột, chạy chữa hoài mà không hết. Thiệt là tội. Trông con bé xinh xắn thế kia.” rồi nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt thương cảm.
Thiên hạ, vẫn mãi là thiên hạ.
~ ơi à, dân gian ơi
Dân gian nào có biết một số người sinh ra đã mang phận là con của quá khứ, của hoài niệm
*chấm hỏi*
Dân gian nào có biết giữa con sóng dữ dội của hiện tại, họ đã không trụ nổi và chết chìm trong nỗi đơn côi tuyệt vọng.
*chấm hỏi*
Dân gian nào có biết họ đều là những kẻ mang bên mình một chiếc rương màu xám để chứa tro cốt của cuộc chia ly…
*chấm hỏi*
à ơi, dân gian ơi, đánh thức ta nào, đừng để người tình của dân gian say hoài say mãi để rồi sớm mai thức dậy vẫn chỉ là kẻ mộng mơ lắm ưu phiền.
*
Biết gì không, hôm nay, tôi quyết định mở chiếc rương xám của mình và chôn cất một phần ba cuộc đời với gió. Từ đây tôi đã không còn là người của quá khứ. Vĩnh biệt ký ức mặn nồng một thời. Bay đi thôi.
Con xin chào mẹ hiền hoài niệm.
Dân gian này, có nghe thấu ta không?
*bắt đầu lời li tao kể chuyện cái tôi đây. Ngáp ngáp rồi * tủm tỉm