NTH262
22-04-2010, 08:40 PM
Tên truyện : Thiên đường hạnh phúc
Tác giả : TTLH_262 hay NTH262
Tình trạng : On going
Chap 1
Chà ! Cuối cùng thì cũng thi xong mấy môn học kỳ .Hoàng cảm thấy vui khi nghĩ đến kì nghỉ hè .Cậu dự định sẽ đi khắp thành phố , cầm theo chiếc máy ảnh để thực hiện một mong ước của mình, đó là trở thành một nhiếp ảnh gia .
Lần đầu tiên đi xe buýt ,cậu cảm thấy thật thích . Đã nhiều lần cậu đòi mẹ cho đi học bằng xe buýt nhưng mẹ cậu luôn gạt phăng đi ý định đấy .Mẹ cậu bảo rằng cậu chủ thì không được đi xe buýt . Nhưng lần này Hoàng lại làm trái ý mẹ , cậu muốn làm một điều gì đó mới mẻ , cậu không muốn lúc nào cũng làm theo ý mẹ vì dù gì thì cậu cũng sắp vào lớp 10 rồi .
_Hình như lần đầu tiên cậu đi xe buýt nhỉ - một bà lão thắc mắc hỏi làm Hoàng giật mình , thoát khỏi những suy nghĩ viển vông.
_ À , vâng! Sao bà biết ạ
_Thì tôi thấy cậu cứ cười suốt , thích thú mãi lại còn
_Hỳ
_Thế cậu định đi đâu đấy
_À! Cháu định đến Đà Lạt để chụp mấy cây hoa . Chả giấu gì bà chứ cháu có ước mơ là được trở thành nhiếp ảnh đấy ạ - không hiểu sao Hoàng lại có thể dễ dàng nói ra ước mơ ấy thế.Chẳng bù cho những người bạn của cậu , khi cậu nói đến cái ý định đấy thì thằng Lâm - bạn thân của Hoàng cười sặc sụa , lắc đầu bảo " hâm " , thế mới tức chứ . Cậu cũng nghĩ chắc bà lão ấy cũng nghĩ như thằng Lâm nhưng :
_Tốt! Có ước mơ thế là tốt. Cậu hãy cố gắng để có được nhiều bức ảnh đẹp nha - bà lão vỗ vai Hoàng
_Vâng- cười tươi như hoa
_Mà tôi biết một chỗ ở gần đây cũng có nhiều hoa đẹp lắm , cậu không cần phải đi xa thế đâu .Cậu cứ đến thử đó nều không thích thì cậu có thể đến Đà Lạt sau cũng được mà - bà cụ gợi ý
_ơ! Thế thì tốt quá ạ ! Bà có thể cho cháu xin địa chỉ được không ạ
Phải vất vả lắm Hoàng mới đến được nơi mà bà cụ bảo . Đi qua quả đồi nhỏ , Hoàng đã bất ngờ bởi khung cảnh trước mắt.Cậu không dám tin vào mắt mình nữa .Khung cảnh trước mắt cậu là một rừng hoa với vô vàn các loài hoa , đủ màu sắc , sặc sỡ . Theo phản xạ tự nhiên , Hoàng nhanh tay đưa máy lên bấm .
_Cậu làm gì vậy
Hoàng giật mình quay lại
_Ơ...- chỉ nói được có thể , cậu lại được dịp bất ngờ bởi người đứng trước mặt mình. Một cô gái với khuôn mặt khả ái.Nước da trắng hồng , đôi mắt to , đen láy , chứa đầy sự tinh nghịch , trẻ trung . Chiếc mũi cao với cái miệng hồng chúm chím . Cô càng đẹp hơn bởi nụ cười của mình. Cô giống như một cô công chúa xinh đẹp bước ra từcâu chuyện cổ tích. Thật là một tuyệt sắc giai nhân . Đó là tất cả những gì mà Hoàng nghĩ
_Cậu chụp ảnh à ? - cô gái nhìn cậu thắc mắc
_Ừ - đáp lại củn ngủn
_Cậu cũng thích hoa à .Tớ thích hoa lắm . Đây là cánh đồng hoa của tớ đấy .Tớ phải xin mãi bố tớ mới cho tớ trồng . Lúc đầu , tớ phải khóc lóc , ỷ ôi mãi mà bố vẫn cứ lắc đầu không cho .......
Cô bạn ngồi kể một hồi về truyện xin phép bố trồng cái xứ xở hoa ấy rồi sau đó lại kể về tình yêu hoa của cô mà không cho Hoàng nói đến một câu.Cậu chỉ ngồi nghe cô kể , thỉnh thoảng lại mỉm cười bởi sự hồn nhiên ,ngây thơ của cô bạn. Cậu thấy cô gái ấy thật đáng yêu. Đôi lúc cô nhướn đôi lông mày để diễn tả lại cái hình ảnh của bố cô rồi sau đó lại cười thích thú . Dưới ánh chiều tà , hình ảnh cô gái lại thêm đẹp hơn .Cậu không hiểu vì sao với một người lạ như mình mà cô ấy lại có thể kể truyện như với một người bạn thân .Cậu lại càng không hiểu vì sao mình lại ngồi im nghe cô ấy kể nữa . Thật là buồn cười.
_Thôi chết!Muộn rồi!Mình phải về đây .Tạm biệt nhé - nói rồi cô bạn chạy một mạch chẳng để Hoàng nói tiếng nào
Hoàng cũng giật mình vì trời cũng khá muộn rồi.Ngồi nghe cô gái kể truyện mà thời gian trôi qua lúc nào cũng không biết . Đứng dậy phủi quần , cậu nhìn lại cánh đồng hoa , mỉm cười rồi ra về .
Về đến nhà cậu cứ nhớ tới hình ảnh cô gái , nhớ lại những bông hoa , nhớ về cuộc trò chuyện kì lạ nhưng thật thú vị . Hoàng chưa từng gặp ai xinh như cô ấy ,cậu cũng chưa gặp ai mà ngây thơ , hồn nhiên như cô vậy .
_Thôi chết rồi - đột nhiên Hoàng la lên - mình chưa hỏi tên cô ấy rồi . Cả buổi chiều nói truyện mà cậu cũng không biết tên cô gái .
_Thôi để mai hỏi vậy . Nghe cô ấy kể thế chắc là ngày nào cô ấy cũng đến đó .
Như yên tâm với suy nghĩ của mình , Hoàng thiếp đi lúc nào không biết . Không hiểu trong giấc mơ cậu có gì vui mà cậu lại cười tươi như vậy .Chắc hẳn là cậu...
6h sáng
Hôm nay Hoàng dậy rất sớm . Đây là buổi nghỉ hè đầu tiên nhưng cậu vẫn thức dậy như mọi hôm bởi một điều đơn giản Hoàng là một người có nguyên tắc .
Gấp chăn màn cẩn thận, cậu đi xuống nhà .Tự thưởng cho mình một li cà phê , Hoàng cảm thấy nó thực sự tốt cho mình vào mỗi buổi sáng.
Xong xuôi mọi việc, Hoàng mới dắt con xe SH ra khỏi nhà và phóng một mạch đến thẳng nơi ấy . Cậu vui vẻ bước lên quả đồi . Nhưng trống chơn , trước mắt cậu chỉ còn một đống đổ nát, những bông hoa hôm qua đẹp là thế mà nay đã bị ngắt hết lên , héo hết tất cả , ủ rũ .Dường như có một chuyện gì đó đã xảy ra ở đây ,như là một cuộc chiến vậy . Cuộc chiến không có máu mê . Tại sao lại như vậy, tại sao những cây hoa lại ra nông nỗi này.....Hàng tá câu hỏi tại sao vang lên trong đầu cậu , cậu thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra chỉ sau một đêm . Phải chăng đây là trò đùa ác ý của một ai đó.Thật quá đáng ! Cậu cảm thấy tức giận vô cùng . Không hiểu sao lại không thấy cô gái hôm qua .Chắc nếu cô ấy biết thì sẽ buồn lắm .Cô ấy yêu chúng đến thế cơ mà .Chỉ nghĩ đến vậy , cậu chạy ngay đến dọn những cái cây đã chết kia . Chưa bao giờ Hoàng lại mất bình tĩnh như vậy , cậu chưa bao giờ có một cảm xúc lạ kì như lúc này kể cả khi truyện ấy xảy ra .Tức giận , lo lắng , đau khổ là những gì mà cậu cảm nhận lúc này.
1 thời gian sau ...
Từ ngày ấy đến giờ ,Hoàng vẫn thường xuyên lui tới cánh đồng hoa đó.Cậu đã phải mất rất nhiều công sức để khôi phục lại nơi đây.Từ gieo hạt, chăm sóc, tưới bón . Nói thật thì cậu cũng phải khâm phục mình vì là một thằng con trai lại đi trồng hoa . Bình thường , cậu đã yêu hoa nhưng khi chính tay mình chăm sóc cho chúng thì cậu lại càng thấy yêu hơn những bông hoa tươi đẹp ấy . Hoàng cũng hiểu được cái cảm giác khi chờ từng ngày cây lớn, chờ từng bông hoa nở . Cậu cảm thấy cuộc sống mình đã đẹp và có ý nghĩa hơn rất nhiều bởi chúng .
Bây giờ , cánh đồng hoa ấy đẹp chẳng khác gì ngày xưa . À mà không phải nói là đẹp hơn cả ngày xưa nữa . Hoàng đã tự đặt cho cánh đồng hoa này là " Thiên đường hạnh phúc" .Cái tên này xuất phát từ ý nghĩa thực sự của nó. Vùng thung lũng này đẹp như một thiên đàng và ở đó còn có một thiên thần .Tuy thiên thần ấy hiện tại không có ở đây nhưng Hoàng tin là sẽ có ngày cô ấy trở lại đây , còn nếu cô ấy không trở lại thì cậu sẽ đi tìm cô ấy , lôi cô ấy về đây. Hoàng vẫn luôn nhớ tới cô bạn đó . Cậu không hiểu sao chỉ gặp có duy nhất một lần mà cậu lại có cảm giác như vậy . Cậu nhớ cô , cậu rất mong được gặp lại cô .Cậu còn tự đặt tên cho cô ấy là "Thiên thần " .Cái tên ấy đẹp như cô vậy .
_Ê! Mày đang nghĩ gì thế ? - tiếng của một cậu con trai
_Hử! Mày đến từ lúc nào vậy, Lâm ? Như ma á - Hoàng ngó nhìn thằng bạn
_Này ... bảo ai là ma đấy . Ăn nói cho cẩn thận ,tao vào đàng hoàng thế này mà bảo là ma .Có tâm hồn mày treo ngược cành cây nên mới không biết tao đến á
_Thôi ! Không nói truyện này nữa .Mày đến có việc gì ?
_Đến chơi không được sao.Phải có việc mới được đến à .Hehe...Tao đến xin mày bát cơm
_Suốt ngày sang nhà tao ăn cơm . Bộ nhà tao là quán cơm từ thiện chắc
_Hỳ... Tại hôm nay mẹ tao về quê thôi .Có suốt đâu nào .Chỉ khi nào có việc mới sang thui mà
_Sao mày không ở nhà bảo giúp việc nấu cơm cho
_Thôi khỏi ...Em xin hàng.. ăn xong cơm bà đấy nấu có mà em đi viện sớm ...không hiểu nổi nấu cái gì nữa...lộn tùng phèo hết cả lên như cho lợn ăn không bắng
_Thế sao ****** thuê bà đấy !Nấu cũng không xong thì giúp việc cái gì...Bả định cho mày nhịn đói chắc
_Thì mẹ tao thấy bà thật thà , chăm chỉ mà thời buổi bây giờ kiếm đâu được người như thế . Đuổi bà thì thấy tiếc nên đành bó tay luôn
Hoàng lắc đầu ngán ngẩm
_Mày sang nhà tao ăn suốt thế này cuối tháng phải trả tiền cơm đấy - hoàng cười gian
_Thằng đểu .Bạn bè mà thế à
_Tao chỉ thế thui keke...Tao đểu mày chơi với tao thì cũng đểu nốt
"bộp" - Lâm ném thẳng cái gối vào đầu thằng bạn một cách không thương tiếc
Hoàng quay lại nhìn Lâm với ánh mắt sắc lạnh
_Tới số rồi con ơi - Nói rồi Hoàng xông thẳng vào thằng bạn . Hai đứa nó mỗi đứa cầm một cái gối mà đập (pó tay lun... lớn rồi mà nghịch như trẻ con)
_Thôi tao về đây .Thank you bữa cơm của chú keke
_Lượn đi cho nước nó trong
_Không phải đuổi
Lâm phóng vèo con SH đi mất hút trong làn khói
Thằng bạn đã về ...chẳng có việc gì làm , Hoàng đi lượn quanh thành phố.Mỗi khi cảm thấy chán là cậu lại như vậy .
"Everyday I shock(shock) .Everynight I shock(shock).I am sorry ...." -đột nhiên nhạc chuông Hoàng kêu
_ A lô ! Ai đấy ? - vì số lạ nên cậu phải hỏi
_À cho tôi hỏi đây có phải là tiệm phở "Thành " không?Cho tôi 1 tô phở đến số nhà ...." -giọng nói đặc sệt miền Nam
_Nhầm rồi
_Thế hả ? Không nhận ra tao à thằng khùng ? -người bên kia thay đổi giọng ngay tức khắc
_Hử ! Thằng điên . Sao lâu rồi mới thấy mày gọi thế? - à thì ra là người quen
_Hehe...Thì dạo này tao bận quá , có đâu thời gian mà gọi điện cho thằng khùng như mày
_Tao cúp máy đây . Cút đi
_Ấy khoan ,từ từ ,có việc thì tao mới gọi chứ . Tình hình là....
_Thôi khỏi .Tao không thích ,mệt lắm
Hoàng ngán ngẩm nghe thằng bạn kể về cái dự định mở một ban nhạc của Đạt .Cậu nhớ là đã từng bảo nó rằng cậu muốn trở thành một nhiếp ảnh gia thực thụ mà .Thật là.........
Hoàng lại buồn ,lại nhớ về cô ấy , và cậu lại đi đến cái nơi "Thiên đường hạnh phúc" đó .Cậu cũng biết rằng mình đã yêu người con gái ấy mất rồi.....Người con gái đẹp tựa thiên thần.....phải chăng đây chính là "tiếng sét ái tình " ?
Anh chẳng thể nào quên em dù chỉ một lần
Anh luôn nghĩ về em
Nhưng còn em thì sao em quên anh rồi chăng?
Anh nghĩ rằng anh sẽ gặp lại em
Nhưng chính anh cũng chưa chắc nữa
Thế giới đang xoay vần
Và anh chỉ có em mà thôi
Anh chỉ có được nụ cười của em
Anh chẳng biết nói gí và cũng chẳng thể nói gì
Không có nước mắt cũng chẳng còn đau khổ
Giờ này em ở đâu
Hỡi thiên thần của anh
Tác giả : TTLH_262 hay NTH262
Tình trạng : On going
Chap 1
Chà ! Cuối cùng thì cũng thi xong mấy môn học kỳ .Hoàng cảm thấy vui khi nghĩ đến kì nghỉ hè .Cậu dự định sẽ đi khắp thành phố , cầm theo chiếc máy ảnh để thực hiện một mong ước của mình, đó là trở thành một nhiếp ảnh gia .
Lần đầu tiên đi xe buýt ,cậu cảm thấy thật thích . Đã nhiều lần cậu đòi mẹ cho đi học bằng xe buýt nhưng mẹ cậu luôn gạt phăng đi ý định đấy .Mẹ cậu bảo rằng cậu chủ thì không được đi xe buýt . Nhưng lần này Hoàng lại làm trái ý mẹ , cậu muốn làm một điều gì đó mới mẻ , cậu không muốn lúc nào cũng làm theo ý mẹ vì dù gì thì cậu cũng sắp vào lớp 10 rồi .
_Hình như lần đầu tiên cậu đi xe buýt nhỉ - một bà lão thắc mắc hỏi làm Hoàng giật mình , thoát khỏi những suy nghĩ viển vông.
_ À , vâng! Sao bà biết ạ
_Thì tôi thấy cậu cứ cười suốt , thích thú mãi lại còn
_Hỳ
_Thế cậu định đi đâu đấy
_À! Cháu định đến Đà Lạt để chụp mấy cây hoa . Chả giấu gì bà chứ cháu có ước mơ là được trở thành nhiếp ảnh đấy ạ - không hiểu sao Hoàng lại có thể dễ dàng nói ra ước mơ ấy thế.Chẳng bù cho những người bạn của cậu , khi cậu nói đến cái ý định đấy thì thằng Lâm - bạn thân của Hoàng cười sặc sụa , lắc đầu bảo " hâm " , thế mới tức chứ . Cậu cũng nghĩ chắc bà lão ấy cũng nghĩ như thằng Lâm nhưng :
_Tốt! Có ước mơ thế là tốt. Cậu hãy cố gắng để có được nhiều bức ảnh đẹp nha - bà lão vỗ vai Hoàng
_Vâng- cười tươi như hoa
_Mà tôi biết một chỗ ở gần đây cũng có nhiều hoa đẹp lắm , cậu không cần phải đi xa thế đâu .Cậu cứ đến thử đó nều không thích thì cậu có thể đến Đà Lạt sau cũng được mà - bà cụ gợi ý
_ơ! Thế thì tốt quá ạ ! Bà có thể cho cháu xin địa chỉ được không ạ
Phải vất vả lắm Hoàng mới đến được nơi mà bà cụ bảo . Đi qua quả đồi nhỏ , Hoàng đã bất ngờ bởi khung cảnh trước mắt.Cậu không dám tin vào mắt mình nữa .Khung cảnh trước mắt cậu là một rừng hoa với vô vàn các loài hoa , đủ màu sắc , sặc sỡ . Theo phản xạ tự nhiên , Hoàng nhanh tay đưa máy lên bấm .
_Cậu làm gì vậy
Hoàng giật mình quay lại
_Ơ...- chỉ nói được có thể , cậu lại được dịp bất ngờ bởi người đứng trước mặt mình. Một cô gái với khuôn mặt khả ái.Nước da trắng hồng , đôi mắt to , đen láy , chứa đầy sự tinh nghịch , trẻ trung . Chiếc mũi cao với cái miệng hồng chúm chím . Cô càng đẹp hơn bởi nụ cười của mình. Cô giống như một cô công chúa xinh đẹp bước ra từcâu chuyện cổ tích. Thật là một tuyệt sắc giai nhân . Đó là tất cả những gì mà Hoàng nghĩ
_Cậu chụp ảnh à ? - cô gái nhìn cậu thắc mắc
_Ừ - đáp lại củn ngủn
_Cậu cũng thích hoa à .Tớ thích hoa lắm . Đây là cánh đồng hoa của tớ đấy .Tớ phải xin mãi bố tớ mới cho tớ trồng . Lúc đầu , tớ phải khóc lóc , ỷ ôi mãi mà bố vẫn cứ lắc đầu không cho .......
Cô bạn ngồi kể một hồi về truyện xin phép bố trồng cái xứ xở hoa ấy rồi sau đó lại kể về tình yêu hoa của cô mà không cho Hoàng nói đến một câu.Cậu chỉ ngồi nghe cô kể , thỉnh thoảng lại mỉm cười bởi sự hồn nhiên ,ngây thơ của cô bạn. Cậu thấy cô gái ấy thật đáng yêu. Đôi lúc cô nhướn đôi lông mày để diễn tả lại cái hình ảnh của bố cô rồi sau đó lại cười thích thú . Dưới ánh chiều tà , hình ảnh cô gái lại thêm đẹp hơn .Cậu không hiểu vì sao với một người lạ như mình mà cô ấy lại có thể kể truyện như với một người bạn thân .Cậu lại càng không hiểu vì sao mình lại ngồi im nghe cô ấy kể nữa . Thật là buồn cười.
_Thôi chết!Muộn rồi!Mình phải về đây .Tạm biệt nhé - nói rồi cô bạn chạy một mạch chẳng để Hoàng nói tiếng nào
Hoàng cũng giật mình vì trời cũng khá muộn rồi.Ngồi nghe cô gái kể truyện mà thời gian trôi qua lúc nào cũng không biết . Đứng dậy phủi quần , cậu nhìn lại cánh đồng hoa , mỉm cười rồi ra về .
Về đến nhà cậu cứ nhớ tới hình ảnh cô gái , nhớ lại những bông hoa , nhớ về cuộc trò chuyện kì lạ nhưng thật thú vị . Hoàng chưa từng gặp ai xinh như cô ấy ,cậu cũng chưa gặp ai mà ngây thơ , hồn nhiên như cô vậy .
_Thôi chết rồi - đột nhiên Hoàng la lên - mình chưa hỏi tên cô ấy rồi . Cả buổi chiều nói truyện mà cậu cũng không biết tên cô gái .
_Thôi để mai hỏi vậy . Nghe cô ấy kể thế chắc là ngày nào cô ấy cũng đến đó .
Như yên tâm với suy nghĩ của mình , Hoàng thiếp đi lúc nào không biết . Không hiểu trong giấc mơ cậu có gì vui mà cậu lại cười tươi như vậy .Chắc hẳn là cậu...
6h sáng
Hôm nay Hoàng dậy rất sớm . Đây là buổi nghỉ hè đầu tiên nhưng cậu vẫn thức dậy như mọi hôm bởi một điều đơn giản Hoàng là một người có nguyên tắc .
Gấp chăn màn cẩn thận, cậu đi xuống nhà .Tự thưởng cho mình một li cà phê , Hoàng cảm thấy nó thực sự tốt cho mình vào mỗi buổi sáng.
Xong xuôi mọi việc, Hoàng mới dắt con xe SH ra khỏi nhà và phóng một mạch đến thẳng nơi ấy . Cậu vui vẻ bước lên quả đồi . Nhưng trống chơn , trước mắt cậu chỉ còn một đống đổ nát, những bông hoa hôm qua đẹp là thế mà nay đã bị ngắt hết lên , héo hết tất cả , ủ rũ .Dường như có một chuyện gì đó đã xảy ra ở đây ,như là một cuộc chiến vậy . Cuộc chiến không có máu mê . Tại sao lại như vậy, tại sao những cây hoa lại ra nông nỗi này.....Hàng tá câu hỏi tại sao vang lên trong đầu cậu , cậu thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra chỉ sau một đêm . Phải chăng đây là trò đùa ác ý của một ai đó.Thật quá đáng ! Cậu cảm thấy tức giận vô cùng . Không hiểu sao lại không thấy cô gái hôm qua .Chắc nếu cô ấy biết thì sẽ buồn lắm .Cô ấy yêu chúng đến thế cơ mà .Chỉ nghĩ đến vậy , cậu chạy ngay đến dọn những cái cây đã chết kia . Chưa bao giờ Hoàng lại mất bình tĩnh như vậy , cậu chưa bao giờ có một cảm xúc lạ kì như lúc này kể cả khi truyện ấy xảy ra .Tức giận , lo lắng , đau khổ là những gì mà cậu cảm nhận lúc này.
1 thời gian sau ...
Từ ngày ấy đến giờ ,Hoàng vẫn thường xuyên lui tới cánh đồng hoa đó.Cậu đã phải mất rất nhiều công sức để khôi phục lại nơi đây.Từ gieo hạt, chăm sóc, tưới bón . Nói thật thì cậu cũng phải khâm phục mình vì là một thằng con trai lại đi trồng hoa . Bình thường , cậu đã yêu hoa nhưng khi chính tay mình chăm sóc cho chúng thì cậu lại càng thấy yêu hơn những bông hoa tươi đẹp ấy . Hoàng cũng hiểu được cái cảm giác khi chờ từng ngày cây lớn, chờ từng bông hoa nở . Cậu cảm thấy cuộc sống mình đã đẹp và có ý nghĩa hơn rất nhiều bởi chúng .
Bây giờ , cánh đồng hoa ấy đẹp chẳng khác gì ngày xưa . À mà không phải nói là đẹp hơn cả ngày xưa nữa . Hoàng đã tự đặt cho cánh đồng hoa này là " Thiên đường hạnh phúc" .Cái tên này xuất phát từ ý nghĩa thực sự của nó. Vùng thung lũng này đẹp như một thiên đàng và ở đó còn có một thiên thần .Tuy thiên thần ấy hiện tại không có ở đây nhưng Hoàng tin là sẽ có ngày cô ấy trở lại đây , còn nếu cô ấy không trở lại thì cậu sẽ đi tìm cô ấy , lôi cô ấy về đây. Hoàng vẫn luôn nhớ tới cô bạn đó . Cậu không hiểu sao chỉ gặp có duy nhất một lần mà cậu lại có cảm giác như vậy . Cậu nhớ cô , cậu rất mong được gặp lại cô .Cậu còn tự đặt tên cho cô ấy là "Thiên thần " .Cái tên ấy đẹp như cô vậy .
_Ê! Mày đang nghĩ gì thế ? - tiếng của một cậu con trai
_Hử! Mày đến từ lúc nào vậy, Lâm ? Như ma á - Hoàng ngó nhìn thằng bạn
_Này ... bảo ai là ma đấy . Ăn nói cho cẩn thận ,tao vào đàng hoàng thế này mà bảo là ma .Có tâm hồn mày treo ngược cành cây nên mới không biết tao đến á
_Thôi ! Không nói truyện này nữa .Mày đến có việc gì ?
_Đến chơi không được sao.Phải có việc mới được đến à .Hehe...Tao đến xin mày bát cơm
_Suốt ngày sang nhà tao ăn cơm . Bộ nhà tao là quán cơm từ thiện chắc
_Hỳ... Tại hôm nay mẹ tao về quê thôi .Có suốt đâu nào .Chỉ khi nào có việc mới sang thui mà
_Sao mày không ở nhà bảo giúp việc nấu cơm cho
_Thôi khỏi ...Em xin hàng.. ăn xong cơm bà đấy nấu có mà em đi viện sớm ...không hiểu nổi nấu cái gì nữa...lộn tùng phèo hết cả lên như cho lợn ăn không bắng
_Thế sao ****** thuê bà đấy !Nấu cũng không xong thì giúp việc cái gì...Bả định cho mày nhịn đói chắc
_Thì mẹ tao thấy bà thật thà , chăm chỉ mà thời buổi bây giờ kiếm đâu được người như thế . Đuổi bà thì thấy tiếc nên đành bó tay luôn
Hoàng lắc đầu ngán ngẩm
_Mày sang nhà tao ăn suốt thế này cuối tháng phải trả tiền cơm đấy - hoàng cười gian
_Thằng đểu .Bạn bè mà thế à
_Tao chỉ thế thui keke...Tao đểu mày chơi với tao thì cũng đểu nốt
"bộp" - Lâm ném thẳng cái gối vào đầu thằng bạn một cách không thương tiếc
Hoàng quay lại nhìn Lâm với ánh mắt sắc lạnh
_Tới số rồi con ơi - Nói rồi Hoàng xông thẳng vào thằng bạn . Hai đứa nó mỗi đứa cầm một cái gối mà đập (pó tay lun... lớn rồi mà nghịch như trẻ con)
_Thôi tao về đây .Thank you bữa cơm của chú keke
_Lượn đi cho nước nó trong
_Không phải đuổi
Lâm phóng vèo con SH đi mất hút trong làn khói
Thằng bạn đã về ...chẳng có việc gì làm , Hoàng đi lượn quanh thành phố.Mỗi khi cảm thấy chán là cậu lại như vậy .
"Everyday I shock(shock) .Everynight I shock(shock).I am sorry ...." -đột nhiên nhạc chuông Hoàng kêu
_ A lô ! Ai đấy ? - vì số lạ nên cậu phải hỏi
_À cho tôi hỏi đây có phải là tiệm phở "Thành " không?Cho tôi 1 tô phở đến số nhà ...." -giọng nói đặc sệt miền Nam
_Nhầm rồi
_Thế hả ? Không nhận ra tao à thằng khùng ? -người bên kia thay đổi giọng ngay tức khắc
_Hử ! Thằng điên . Sao lâu rồi mới thấy mày gọi thế? - à thì ra là người quen
_Hehe...Thì dạo này tao bận quá , có đâu thời gian mà gọi điện cho thằng khùng như mày
_Tao cúp máy đây . Cút đi
_Ấy khoan ,từ từ ,có việc thì tao mới gọi chứ . Tình hình là....
_Thôi khỏi .Tao không thích ,mệt lắm
Hoàng ngán ngẩm nghe thằng bạn kể về cái dự định mở một ban nhạc của Đạt .Cậu nhớ là đã từng bảo nó rằng cậu muốn trở thành một nhiếp ảnh gia thực thụ mà .Thật là.........
Hoàng lại buồn ,lại nhớ về cô ấy , và cậu lại đi đến cái nơi "Thiên đường hạnh phúc" đó .Cậu cũng biết rằng mình đã yêu người con gái ấy mất rồi.....Người con gái đẹp tựa thiên thần.....phải chăng đây chính là "tiếng sét ái tình " ?
Anh chẳng thể nào quên em dù chỉ một lần
Anh luôn nghĩ về em
Nhưng còn em thì sao em quên anh rồi chăng?
Anh nghĩ rằng anh sẽ gặp lại em
Nhưng chính anh cũng chưa chắc nữa
Thế giới đang xoay vần
Và anh chỉ có em mà thôi
Anh chỉ có được nụ cười của em
Anh chẳng biết nói gí và cũng chẳng thể nói gì
Không có nước mắt cũng chẳng còn đau khổ
Giờ này em ở đâu
Hỡi thiên thần của anh