Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Che giấu...



☆ snow flowers ☆
22-04-2010, 02:57 AM
Vài lời: Mình post những câu chuyện ngắn của mình vào đây cả ^^ Mọi người ủng hộ nha !

Categories

Tên tác giả: snow_flowers1992

Tình trạng: vẫn tiếp tục post ...

Thể loại: tình cảm * gia đình * bạn bè *

Che giấu - 1 -

[ Present - Hiện tại ]

Huy đã mở lời nói thích tôi. Lúc này, tôi thật sự bối rối. Huy nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:

_Cúc chẳng cần phải thấy xấu hổ hay gượng ép gì, Cúc cứ nói thẳng suy nghĩ của mình là được. Huy thích sự thẳng thắn của Cúc.

Tôi quay mặt chỗ khác, tránh ánh mắt của Huy. Tôi cũng chẳng biết tình cảm của tôi như thế nào?

Nhiều lúc buồn, tôi cứ hay nhớ đến Huy, nhớ những câu chuyện cười của Huy. Còn những lúc vui, tôi muốn được gặp Huy, kể Huy nghe những chuyện làm tôi vui. Nói chung cứ khi nào rảnh được một chút, đầu óc tôi lại nghĩ đến Huy. Đó có phải là “thích” không? Dù có phải hay không thì tôi cũng chẳng thể nào chấp nhận tình cảm này được. Cái sự “thích” ấy đã là của trước kia rồi.

_Cúc không biết ! – Tôi nói dối.

Huy thở dài, rồi cười. Tôi ngẩng lên nhìn Huy, ngạc nhiên vì nụ cười ấy, tôi cứ tưởng Huy phải làm gì đó chứ không phải là cười.

_Huy cười gì? – Tôi hỏi dè chừng.

_Huy thấy dễ chịu thôi. Cúc không biết chứ không phải Cúc không thích Huy. Huy vẫn còn cơ hội, phải không?

_Chắc không đâu.

Tôi không hiểu tại sao tôi lại nói ra câu ấy. Cảm giác khi đã bỏ lỡ một điều gì đó thường rất khó chịu, nhưng bây giờ tôi không thấy được cảm giác đó. Tôi chỉ thấy buồn vì khi tôi nói vậy, tôi biết Huy sẽ buồn lắm.

_Ừm, Huy hiểu rồi. Cúc coi như không có chuyện gì đi, quên đi ngày hôm nay, được chứ? – Huy vẫn cười.

_Cúc sẽ cố - Tôi đáp và nhìn vào nụ cười của Huy. Bây giờ tôi mới có cảm giác sợ một cái gì đó. Tôi sợ mất đi nụ cười của Huy, sợ mất đi người bạn như Huy, sợ không còn được ai đó kế bên cạnh, đi cùng đường về nhà. Và tôi sợ, sợ nhiều lắm. Huy sẽ không biến mất đi trước mặt tôi chứ?

Dòng suy nghĩ ấy bao trùm lấy tôi, nó mạnh lắm, mạnh đến nỗi điều khiển cả tôi, điều khiển tâm trí tôi, làm tôi buộc miệng nói ra những điều tôi đang nghĩ:

_Huy sẽ không biến mất chứ?

_Ừ, đương nhiên rồi – Huy bật cười.

Huy chỉ nói vậy thôi, chứ tôi biết, sớm muộn gì Huy cũng sẽ đi. Bởi đâu còn gì để giữ Huy lại, một khi tôi từ chối tình cảm của Huy.

Im lặng một lúc, Huy nói:

_Trưa rồi, Huy đưa Cúc về.

_Huy về trước đi, Cúc muốn ngồi thêm một tí.

_Vậy nhớ về sớm đó, ăn cơm đầy đủ nha – Huy vẫn cười.

Và Huy đi, còn lại tôi một mình ở đây. Chắc bây giờ Huy sốc lắm, xin lỗi Huy. Tôi nhìn xung quanh, quán nước đã vơi dần người. Mười một giờ, nắng đã bắt đầu gay gắt, tôi đã bắt đầu những cái buồn mơn man. Kì thi đại học đã qua, đáng lẽ tôi phải thấy nhẹ nhõm, nhưng bây giờ lòng tôi thật nặng nề. Tôi thấy mình có lỗi với Huy. Những kỉ niệm tôi cùng Huy trải qua, có buồn, vui, tức giận, hi vọng bỗng ập đến thật nhanh, và trôi qua như một cơn gió. Tuy ngắn ngủi nhưng đủ để tôi thấy xót xa khi nghĩ rằng: mình sẽ mất Huy.


---0---0---

[ Memory - Kí ức ]

Bước vào ngôi trường cấp ba, tôi vui lắm. Vì dù sao cũng đã trải qua thời gian thi tốt nghiệp với số điểm cao mà. Rồi ba mẹ đăng kí cho tôi học hè ở trường năm lớp mười, vừa tiện cho việc học vừa làm quen với trường lớp. Bây giờ là thời gian hè nên học cũng thoải mái lắm, không căng thẳng như thời gian luyện thi. Tôi đến sớm vào ngày đầu tiên, đi lại trong trường để nhìn ngắm mọi thứ. Đứng từ lầu hai nhìn xuống, tôi thấy có một chỗ trồng rất nhiều chậu lan, bên cạnh còn có một nhóm xương rồng. Thích quá, tôi chạy xuống xem. Bất cẩn làm sao tôi đụng vào một bạn nữ đang đi lên cầu thang. Cả hai cùng té xuống dưới, cũng may là chỉ có ba bậc, nhưng hình như bạn đó té nặng hơn tôi.

_Xin lỗi, bạn có làm sao không vậy? – Tôi đứng lên và lật đật đỡ bạn ấy dậy.

_Không sao đâu, chỉ hơi ê mông thôi.

Bạn đó đứng dậy rồi cười với tôi. Để đỡ quê, tôi hỏi:

_Bạn cũng vào lớp mười hả?

_Ừ, nhìn bạn chắc cũng lớp mười chứ gì?

_Chính xác rồi, mình vào học hè. Mình lớp C4, còn bạn?

_Úi, mình cũng C4 nè - Bạn ấy cười toe, vui làm sao, tôi có bạn rồi.

_Mình xin lỗi bạn hen, tại đang chạy xuống xem mấy cây lan và xuơng rồng nên đụng phải bạn.

_Vậy dẫn mình đi với, mình thích nhất hoa lan đó - Bạn ấy reo lên.

_Ừ, đi thôi.

Rồi hai đứa tôi đi xuống khu đất ở phía trước kho dụng cụ. Vừa nhìn thấy hoa lan, bạn ấy liền chạy tới và lấy tay đỡ những bông hoa mân mê. Tôi cảm thấy bạn đó chắc phải có một cảm xúc gì đó rất nhiều hay trải qua một kí ức gắn bó với loài hoa này. Tôi là người hay suy nghĩ những chuyện phức tạp nên mới nghĩ được những điều như thế. Tôi bước tới, ngồi cạnh và hỏi:

_Bạn thích hoa lan lắm à? Mình thì thích xương rồng hơn.

_Tại mẹ mình thích nhất là hoa lan mà, nhà mình cũng trồng nhiều hoa này lắm, nhưng mẹ mất rồi… không ai chăm sóc cho đám hoa đó… ba bán hết rồi…

Nói tới đó, bạn ấy ngưng lại. Những tiếng nấc nhẹ cũng như phát ra chầm chậm. Tôi hiểu cảm giác của bạn ấy. Mất đi người thân ai mà không đau khổ cho được. Tôi im lặng, tôi cũng chẳng biết phải nói gì.

Từ đó, hai tụi tôi chơi thân với nhau lắm. Linh là người nhạy cảm, thể hiện cảm xúc ra ngoài hết, vì thế mà Linh rất thẳng thắn. Chính vì sự thắng thắn đó mà Linh rất ít tiếp xúc với mọi người, rồi dần Linh không có bạn. Tôi thân được với Linh chắc là một trường hợp ngoại lệ may mắn đối với tôi. Tôi không phải người nổi bật, nhưng cũng không đến nỗi bị mọi người xa lánh, tôi chơi với Linh, cố gắng để kéo Linh vào những cuộc nói chuyện với những người bạn trong lớp. Nhưng tất cả đều vô ích.

Trong lớp học hè này, bọn tôi còn quen được với Huy. Huy là người vui tính, dễ hoà đồng. Huy ngồi bàn hai, phía sau bọn tôi. Cũng nhờ ngày đầu tiên Huy quên mang theo sách nên mới quen được bọn tôi. Huy hiền, nếu không muốn nói là quá hiền. Với tất cả bạn gái, Huy đều hiền như thế. Ngay cả Linh cũng cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với Huy nữa mà. Thế nhưng với con trai, Huy tỏ ra cứng rắn lắm. Có một lần hai bạn nam kia đánh nhau, giáo viên thì chưa vào, trong lớp chỉ có bốn đứa con trai (vì hè nên con trai đi học ít lắm), Huy liền kéo bạn nam còn lại can hai bạn đó ra. Hai người kia không nghe, dọa đánh luôn cả Huy, nhưng Huy vẫn không chịu buông, nói to:

_Muốn đánh thì đánh, nhưng không được đánh trong lớp.

Vì sợ trước giọng nói cứng của Huy, họ bỏ ý định đánh nhau, ngồi xuống chỗ. Huy về chỗ mình, mắt vẫn
nhìn canh chừng hai tên kia. Tôi và Linh bất ngờ trước sự việc vừa rồi, tôi cảm thấy hình như Huy rất tức
giận, tôi quay xuống hỏi:

_Huy nè, Huy làm vậy, lỡ khi về nó đánh Huy thì sao?

_Kệ, đánh thì cho đánh, Huy chịu, miễn không đánh trong lớp là được. – Huy cười nhẹ.

_Nhưng kệ sao được, Linh lo quá! – Linh sợ.

_Không sao đâu, chuyện nhỏ mà.

Đúng lúc đó, giáo viên vào lớp. Tôi là người cứ hay suy nghĩ ( như đã nói trước đó ) nên tôi nghi lắm.
Tại sao Huy lại tỏ ra tức giận đến như vậy chứ, chuyện này đâu liên quan đến Huy. Phải chăng Huy có chuyện gì đó... Nén không được nỗi tò mò, tôi ghi giấy hỏi Huy: “Nè, sao khi nãy Huy tức giận dữ vậy? Có chuyện gì đó phải không?”. Chuyền giấy cho Huy, tôi quay lên. Huy trả lời gần như là ngay lập tức cho tôi: “Ra về Huy nói cho, dài dòng lắm”.

Linh thấy, hỏi: “Cái gì vậy?”. Tôi sợ Linh chọc ghẹo, liền giấu giấy đi, cười: “Có gì đâu”.

Ra về, tôi nói với Linh:

_Linh về trước đi ha, Cúc phải đi vệ sinh.

Linh cười:

_Ừ, mà mình cũng chỉ cùng đường ra tới cổng thôi chứ có gì đâu, Linh quẹo phải còn Cúc bên trái.

Tôi cười, vẫy tay chào Linh, rồi chạy ra ghế đá gần cây phượng kế bên chỗ để xe của trường. Đợi một
lúc, tôi thấy Huy đi tới.

_Giờ Huy nói đi, Cúc đợi nãy giờ rồi.

_Nói gì? – Huy hỏi tỉnh bơ.

_Còn gì nữa, câu Cúc hỏi Huy khi ở trong lớp đó.

_À, có gì đâu. Tại tính Huy vậy đó, Huy rất ghét ai đánh nhau nên mới tức giận đến như vậy.

_Thiệt không? Cúc không tin.

_Trời, có gì đâu mà không tin. Nói thật đó.

Rồi Huy im lặng .Bỗng khuôn mặt Huy phảng phất có một nỗi buồn thoáng qua, tuy rất nhanh nhưng tôi
vẫn cảm nhận được.

_Huy có chuyện gì à, Cúc thấy Huy buồn đó? Có chuyện gì nói Cúc nghe được không?

_Không có gì đâu.

_Xạo, rõ ràng là có mà, Huy nói đi, biết đâu Cúc giúp được gì thì sao, Huy nói đi…

_Không có chuyện gì cả, Cúc nói nhiều quá, đã bảo không là không – Huy la tôi.

Tức quá, tôi nói luôn bằng một giọng gần như sắp khóc:

_Huy quá đáng, Cúc có nói nhiều hồi nào. Không muốn nói thì thôi, Cúc không cần biết nữa. Cúc ghét
nhất là bị người ta nhận xét mình nói nhiều.

Tôi bỏ đi, ra lấy xe rồi về. Tôi tức thật sự, chưa bao giờ tôi thấy tức bạn bè như vậy. Không lẽ tôi nhiều
chuyện lắm sao? Trong mắt Huy tôi là người như vậy sao? Tự nhiên tôi lại thấy buồn, khó hiểu thật.
Nhưng thôi, tôi không nghĩ đến chuyện này nữa đâu. Tôi không muốn đầu óc khi nào cũng nghĩ đến Huy,
mệt lắm!

Nhưng Huy nào biết, kể từ lúc đó, hình ảnh Huy đã in sâu vào tâm trí tôi, dần dần rồi từ từ mà lúc nào
tôi không biết.

[ Present - Tôi còn nhớ, vào cái đêm giáng sinh năm lớp mười, tôi đã gặp một chuyện khủng khiếp. Đêm ấy - ] Tôi cùng Linh và Huy đi chơi về, tới ngã ba vào nhà tôi, tôi chào hai người và chạy vào đường hẻm gần nhà.
Không hiểu ma xui quỷ khiến làm sao, tôi đi một đoạn rồi dừng lại nhìn hai người bạn quay xe đi khuất.
Khi vừa định chạy đi thì bỗng có hai người thanh niên chạy đến đạp ngã xe tôi. Một tên rút con dao ra
doạ tôi, nói:

_Đưa túi cho tao.

Một giọng ra lệnh cứng và khô khốc. Chiếc túi tôi đang đeo trên vai, tôi không dám nhúc nhích tay để lấy
cái túi, người tôi run lên. Bất giác tôi nghĩ đến việc tôi sẽ bị chúng đâm, sau đó sẽ vào bệnh viện, và…
sẽ chết. Lúc ấy ba mẹ tôi sẽ khóc rất nhiều, còn có cả bạn bè tôi. Và chẳng hiểu làm sao, tôi nghĩ đến
Huy. Tôi không muốn như thế, tôi không muốn chết đâu, không muốn phải xa cuộc sống này…

Chân tôi bỗng chạy rất nhanh, một phản xạ trong trường hợp cấp bách mà lần đầu tiên tôi phát hiện ở
mình. Chúng la hét ở phía sau tôi, chạy theo tôi. Đến khi tôi cảm nhận được tên cầm dao đã đuổi kịp tôi
thì cũng lại theo một phản xạ mới, tôi quăng cái túi ra phía bọn chúng, với hi vọng chúng đừng đuổi theo
nữa. Tôi đã gần ra được khỏi con hẻm rồi, cố một tí nữa thôi, cố thêm tí nữa thôi…

Không kịp rồi, chúng đã tóm được tôi, chiếc túi tôi quăng đi không có khả năng cứu thoát tôi. Rồi tôi
khóc, tôi hét lên hết sức có thể của mình. Hi vọng mong manh lắm, tôi muốn có ai đó đến giúp tôi,
nhưng làm gì có ai trong con hẻm này. Tôi nhớ ba mẹ, nhớ mọi người lắm…

Có tiếng còi của ai đó, bọn thanh niên này hoảng hồn, vội buông tôi ra, cầm cái túi rồi chạy mất. Đến
giờ tôi vẫn chưa thể hoàn hồn, tôi còn đang ngồi sững dưới đất, và tôi có thể ngồi như vậy cả một đêm
nếu không có một bàn tay đỡ tôi dậy. Tôi không còn một chút sức lực để đứng nữa.

_Cúc… Cúc… Bạn có sao không? Cúc ơi !

Tôi giật mình, quay qua. Tôi không thể tin vào mắt mình nữa, là… Huy. Là Huy thật rồi, là Huy sao !

Tôi khóc nức nở, trong đầu đang nhớ lại những khoảnh khắc kinh khủng khi nãy. Nó như một cuộc phim
chạy chậm, đang diễn ra lại trong kí ức của tôi. Tôi sợ quá, tôi chẳng biết phải nói gì bây giờ nữa, tôi cứ
đứng như thế mà khóc mãi. Huy dỗ tôi, nói lặp đi lặp lại nhiều lần:

_Không sao rồi, không sao cả, bọn chúng chạy rồi…

Huy dìu tôi đi vào lề đường, ngồi lên cái bậc nhỏ của một ngôi nhà gần đó. Huy cứ ngồi im lặng kế bên
tôi như vậy. Huy nói:

_Khóc được thì cứ khóc hết đi, khóc được là tốt rồi.

Ngồi một tí, tôi bắt đầu bình tĩnh lại. Lúc này tôi mới dám nhìn qua Huy, tay tôi siết chặt lại, để không
phải run lên vì sợ, nỗi sợ ấy vẫn còn bám lấy tôi.

_Khi chia tay ở con hẻm đó, Huy đi một tí thì nhớ việc mượn Cúc vở bài học Sinh. Hôm đó trong lớp ham
nói chuyện với thằng kế bên mà chưa chép bài.

Huy cười. Tôi biết Huy đang cố làm tôi cười theo, Huy là người hài hước mà.

_Cúc còn sợ hả ?

Tôi gật đầu, tôi không nói chuyện được, cổ họng tôi giờ đang nghẹn lại, nó khô khốc và không muốn có
thêm một làm gió nào thổi qua nữa.

_Ờ, cũng phải. Đến Huy cũng còn thấy sợ nữa là, khi nãy may mà Huy nhanh trí thổi còi bằng tay, chúng
tưởng có chú dân phòng nào đi tới. Cũng có lúc cái tài thổi còi của Huy có tác dụng đấy chứ. Vậy mà
Cúc và Linh cứ chê hoài.

Tôi thoáng cười, cười vì cái giọng ngây ngô của Huy. Bây giờ tôi mới sực nhớ lại tiếng còi khi nãy, thì ra
Huy đã cố cứu tôi…

_Lỡ khi ấy chúng biết Huy giả thổi còi và không bỏ chạy thì sao ?

_Thì Huy nghĩ cách khác, Huy mà, thiếu gì cách.

Cũng phải, Huy vốn thông minh mà, chuyện gì Huy chẳng làm được. Hai tụi tôi ngồi im lặng một lúc thì
Huy nói:

_Cúc về được chưa, Huy đưa về. Huy thấy Cúc nên nói chuyện này với ba mẹ Cúc đi, vậy sẽ tốt hơn.

_Ừ.

Bọn cướp ấy chỉ lấy túi xách của tôi, còn chiếc xe thì chúng chưa kịp đụng. Nó vẫn còn đang nằm ngổn
ngang trên mặt đường. Huy dựng chiếc xe lên, đá chống lên đỡ. Chờ tôi đi tới, Huy nói:

_Đứng đây đợi Huy tí.

Huy chạy về đầu hẻm, lấy xe của Huy tới. Thì ra trong lúc nguy cấp, Huy thả luôn chiếc xe ở đó, không
kịp suy nghĩ và lao đến chỗ tôi.

Huy dắt xe Huy, tôi dắt xe tôi. Khi đến nhà tôi, Huy bảo tôi vào nhà rồi Huy mới về.

_Nhưng còn Huy…

_Không sao đâu, Huy là con trai mà, đâu ai dám làm gì.

Tôi vào nhà, nhìn bóng dáng Huy chạy khuất đi. Chết, còn cuốn vở Sinh Huy mượn…

Sáng mai vào lớp, Linh lo lắng hỏi tôi ngay:

_Cúc, bạn ổn chứ. Linh nghe Huy nói Cúc bị…

_Không sao rồi, ngủ qua một giấc Cúc thấy khoẻ rồi.

Linh thở phào, nói nhưng không nhìn tôi:

_Tối qua Huy gọi cho Linh biết. Linh thấy hình như Huy sốc lắm.

_Tại sao ? – Tôi ngạc nhiên.

Linh quay lại nhìn tôi, nói nhanh:

_Huy tự trách mình, Huy nói Huy không nên để Cúc về một mình. Huy tự đổ lỗi cho mình hết. Linh thấy
Huy buồn lắm.

Rồi Linh quay đi, không nói nữa.

Tôi chết sững người. Chuyện này đâu phải do Huy, sao Huy lại nghĩ như vậy. Cái cảm giác đó chắc làm
Huy khó chịu lắm. Vậy mà tối qua Huy làm ra vẻ như không có gì, Huy còn an ủi tôi nữa. Nhưng người
cần an ủi là Huy đấy chứ…

thiên bình
22-04-2010, 04:04 AM
tiếp đi
đọc đang hay mừ
L thích H?

gooddythin_nd1996
22-04-2010, 04:17 AM
Tớ đoán là Linh thích Huy, Huy thích Cúc, Cúc cũng thích Huy nhưng sao Cúc lại từ chối Huy nhỉ??

Nam ga
22-04-2010, 09:41 AM
Tớ đoán là Linh thích Huy, Huy thích Cúc, Cúc cũng thích Huy nhưng sao Cúc lại từ chối Huy nhỉ??

Đồng ý với Good nhưng tớ bổ sung thêm là Cúc phát hiện ra Linh thích Huy, vốn đã nhút nhát khó hòa đồng với lớp nên Cúc lo cho Linh và nhường Huy lại cho Linh.
Tớ chỉ đoán thế thôi nhé đừng chọi dép tớ đấy.


Thích truyện của bạn đấy.
Cố lên nhé.
Thân, nấm.

Ozhi
22-04-2010, 09:48 AM
Cho tớ xin phần Categories đơn giản nhất nhé!

Theo như bạn ấy nói thì đây là thể loại gì đây?

ken13
22-04-2010, 09:55 AM
ngắn thit...tui hem thíc đọc chuyện lém...cuối tuần rãnh rùi đọc hem....:D

hoaanhdao_giotlehoada
22-04-2010, 04:36 PM
Hay hén bạn snow, post nhanh nha bạn ^^

☆ snow flowers ☆
22-04-2010, 08:49 PM
Hi, các bạn đoán...... ( đọc rồi biết liền à ) :D
Mình chỉ viết nhiều truyện ngắn rồi post vào đây cả, chẳng có 1 thể loại đồng nhất đâu nên ko giới thiệu cụ thể được. Xin lỗi nha !
Cảm ơn mọi người đã comment nhé ! :)

☆ snow flowers ☆
22-04-2010, 09:14 PM
Che giấu - 2 -

[ Present ]

Thời gian học cùng nhau năm cấp ba, cứ chơi bên cạnh nhau, tình cảm của tôi cứ tăng dần chứ chẳng thể dứt bỏ được. Nhìn Huy đi, tôi bây giờ mới thấy hối hận. Tại sao tôi lại hối hận chứ ? Hối hận vì đã từ chối Huy ư ? Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Bởi một lí do, vì… biết sao được… Linh cũng đã thích Huy…


---0---0---

[ Memory ]

Cứ mỗi tối, Linh rất hay lên mạng để nói chuyện với tôi và Huy. Giờ sắp nghỉ hè, chia tay 11 để lên 12, một năm học chỉ có toàn sách vở, tôi không muốn nghĩ nhiều đến chuyện của Huy.

Linh - giờ đã là bí thư của lớp, Linh tỏ ra nhanh nhẹn và năng động hơn hẳn. Tôi vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Linh. Phải chăng ảnh hưởng của Huy đối với Linh lớn như vậy sao ? Vì Huy, Linh đã thay đổi. Bây giờ nhìn vào vẻ bên ngoài của Linh, mấy ai lại nghĩ Linh là người đang có một nỗi đau lớn ở trong lòng. Mẹ mất, ba Linh không quan tâm đến Linh. Tâm sự với tôi trong một giọng nói ngập ngừng,
Linh nức nở:

_Mình chẳng cần gì cả, mình chỉ cần một thứ tình cảm gia đình thôi. Ba đi suốt ngày, tưởng sắm cho mình thứ này thứ kia là đã xong nhiệm vụ. Mình cô đơn một mình trong ngôi nhà đó. Mình sợ quá, sợ không có ai ở bên cạnh mình. Cúc ơi !

Linh khóc, đầu tựa vào vai tôi. Nước mắt Linh thấm vào áo tôi, thật lạnh, như cái cảm giác lạnh lẽo mà Linh đang phải chịu. Rồi Linh ngủ thiếp đi trong làn nước mắt vẫn còn đó, trong sự mệt mỏi của chính bản thân. Tối đó, tôi gọi về nhà Linh, xin cho Linh ngủ bên nhà tôi. Điện thoại reo hoài mà không ai bắt máy, tôi thở dài rồi cúp, chẳng ai ở nhà cả.

Tôi và Linh học cùng lớp, Huy khác lớp nhưng hai lớp bọn tôi nằm kế bên. Mỗi khi đến trường, ba đứa tôi lại tụ tập ở cái ghế đá trong vườn lan trong 15 phút đầu giờ, giờ ra chơi và 15 phút khi ra về. Đó là chưa kể thỉnh thoảng Huy còn chạy qua lớp tôi trong giờ chuyển tiết để mượn đồ, hỏi bài hay để “tám” với tụi tôi. Cũng chỉ có như thế cũng đủ làm bọn tôi thân nhau.

Rồi ba đứa cùng tìm chung chỗ học thêm, vậy là tăng giờ gặp nhau thêm sáu tiếng mỗi tuần. Tối thứ bảy nào cũng vậy, khi học thêm về, tụi tôi rủ nhau đi dạo chơi. Khi thì uống nước, lúc thì ăn hàng, hết tiền thì tìm chỗ nào ngồi nói chuyện, tụi tôi chẳng bao giờ là hết chuyện để nói cả. Nếu là trước kia, Huy là người đầu tiên gợi chuyện thì giờ đó là Linh. Còn tôi, vẫn chỉ là một người bình thường như trước kia, không thay đổi, tôi thất vọng về mình quá.

NgocHuy: Buzz. Làm gì vậy ? Chat đi ! Linh và Huy đang chat nè.

Giật mình, tôi đang nghe nhạc thì nghe tiếng “buzz”, tên này thiệt tình. Mà cũng tại đang suy nghĩ miên man đâu đó nên mới bất chợt giật mình thôi. Tôi chán nản, không thấy hứng thú để đánh trả lời Huy nữa. Tôi tiếp tục im lặng.

NgocHuy: Đang bận hả ? Bận làm chuyện khác thì Cúc tắt máy rồi chứ đâu để nick sáng vậy, đừng hòng trốn nghe.

Tôi vẫn im lặng.

NgocHuy: Sao không nói vậy, có chuyện gì hả ?

NgocHuy: Nói đi mà, xin Cúc đó. Có chuyện gì nói Huy nghe được không ?

NgocHuy: Nói điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii màaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaà………………

DuongCuc: Ồn ào ghê, Huy nói nhiều quá đi, không thấy mệt hả ? Người ta không nói thì biết là không thích nói rồi.

NgocHuy: Cái câu này quen quen, vẫn còn nghĩ đến chuyện hồi hè lớp 10 à, nhớ dai quá, quên dùm cái đi.

DuongCuc: Bực lắm đó, sao quên được.

NgocHuy: Biết, nhưng xin lỗi rồi.

Tôi ngồi thừ người, nhớ lại cái lí do trước kia Huy nổi giận với tôi ( vụ Huy cản hai người bạn đánh nhau trong lớp ). Sau lúc đó, tôi giận Huy tới một tuần, không thèm nói chuyện, mặc cho Linh nói thế nào. Chỉ cho tới khi tôi biết được nguyên do thì tôi mới hết giận Huy. Sở dĩ Huy la tôi là do Huy không muốn nói lại chuyện đó, nó buồn quá mà.

Năm Huy lớp 9, Huy thích một bạn nữ trong lớp tên Ngọc. Nhưng Ngọc không hề biết, và Ngọc lại thích người khác. Huy nói giờ nghĩ lại thì chắc đó không phải là thích đâu, đó chỉ là một sự để ý giữa những người bạn với nhau, và lúc đó Huy đã tự ngộ nhận. Vào cái ngày làm đơn đăng kí nguyện vọng vào cấp ba, Huy biết được Tâm (người Ngọc thích) không hề thích Ngọc mà chỉ lợi dụng. Huy đứng ngoài lớp nên nghe được những gì Tâm nói với những người bạn của Tâm. Huy giận quá, chạy vào lớp đánh Tâm. Những người xung quanh thấy nhưng không vào ngăn cản, lúc đó còn sớm nên chưa ai vào lớp. Bất ngờ, Ngọc vào, Ngọc liền chạy tới cản Huy và Tâm. Do đà đang lui về phía sau, Huy hất trúng Ngọc và làm Ngọc té, đầu đập vào cạnh bàn. Lúc đó, Huy sững người lại, bị ăn một đấm của Tâm. Khi Huy đứng dậy thì Tâm đã dìu Ngọc đi ra ngoài.

Sau lần đó, Huy hối hận, Huy căm ghét bản thân đã nổi nóng, không chịu suy nghĩ. Rồi sợ phải đối mặt với Ngọc, Huy chọn vào trường này. Trước đó thì Huy chọn cùng trường chuyên với Ngọc. Cũng phải, Huy học giỏi thế mà. Hèn chi thấy Huy điểm cao mà vào trường bình thường này thôi.

Lúc ấy, tôi bỗng thấy một nỗi buồn mơ hồ phảng phất qua. Huy cũng đã từng thích một người trước đó, vậy còn bây giờ thì sao ? Tôi nhanh chóng gạt đi ý nghĩ ấy, tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa.

DuongCuc: Huy hối hận khi về trường này không?

NgocHuy: Sao tự nhiên hỏi vậy?

DuongCuc: Thì Huy trả lời đi.

NgocHuy: Hoàn toàn sáng suốt, Huy thích nơi này.

DuongCuc: Vì sao?

NgocHuy: Vì ở đây Huy quen được Cúc và Linh nè.

DuongCuc: Thôi Cúc out nha, mai gặp.

NgocHuy: Ừ.

Tôi out ngay lập tức, tôi chẳng hiểu làm sao nữa. Bỗng dưng tôi thấy cô đơn lạ, tôi rất muốn cảm giác
này mau biến mất đi. Và tôi nghe nhạc, để quên đi những gì tôi đang nghĩ đến. Nghe đến bài “Em chỉ là
bạn thân”, tôi vội vàng tắt nhạc. Một bài nhạc buồn nói đến một tình cảm đơn phương bị chôn kín. Tại sao tôi lại phản ứng mạnh đến vậy? Tình cảm đơn phương ư ?

Tôi tắt đèn đi ngủ, không muốn phải suy nghĩ. Nhưng rồi vô ích, tôi vẫn cứ nghĩ, tôi bật khóc khi người mà tôi nghĩ đến không phải là ai khác mà là Huy. Tôi mím chặt môi khi tới bây giờ tôi nhận ra rằng: mình đã thích Huy. Nhưng làm sao được, Linh thích Huy mà. Và nếu tôi không lầm, tôi nghĩ là Huy cũng thích Linh. Tôi sẽ giấu nó đi, giấu đi…

Hằng ngày, chúng tôi vẫn cứ gặp nhau, nói chuyện và cười với nhau bình thường. Tuy mỗi lần như vậy, tâm trạng của tôi không bình thường tí nào. Nhưng tôi vẫn phải cố gắng để che giầu đi sự không bình thường của mình.

Về sau, những cuộc gặp ra về của tụi tôi giảm dần, thay vào đó việc tôi phải về một mình lại tăng dần lên. Hai người nói bây giờ có chuyện bận, phải về sớm. Nhưng lạ là những ngày đó của Huy và Linh lại trùng với nhau. Tôi cười, nói hai người cứ yên tâm, con hẻm nhà tôi đã không còn cướp nữa, chưa kể bây giờ tôi đang đi học võ, không còn sợ những chuyện đó.

Cười, sau đó là khóc. Khóc thật nhiều, vì tôi biết mình đã đánh mất một thứ tình bạn đẹp, không phải suy tư. Tại sao tôi lại thích Huy làm gì ??? Nhưng dù sao thì tôi cũng cố gắng chịu, tôi chỉ buồn và hơi ghen tị với những người không phải che giấu cảm xúc của mình. Mọi người ai cũng nói những tình cảm đầu tiên thường khó có thể. Bây giờ tôi mới nhớ tới điều ấy. Huy cũng vậy, tình cảm đầu của Huy cũng không thể có…

Tự nhiên lại nghĩ đến Huy, tôi chẳng biết phải làm sao để dứt bỏ những thứ tôi đang cần quên. Chỉ còn một tuần nữa là bắt đầu thời gian hè, bắt đầu cho một kế hoạch bận rộn với việc học cấp tốc lên 12. Hy vọng những điều ấy sẽ làm tôi quên đi Huy, quên đi tình cảm của mình.


---0---0---

[ Present ]

Từ khi ở chỗ quán nước về, tôi chẳng tập trung được gì hết. Lời nói của Huy cứ văng vẳng bên tôi. Tôi không thể ngờ được là Huy lại thích tôi. Thế mà suốt một năm qua, tôi đinh ninh rằng Huy thích Linh. Phải làm sao bây giờ ?

Tôi đã quen rồi cái cảm giác không có Huy bên cạnh, không suy nghĩ đến Huy và quen luôn với cái ý nghĩ: Huy không phải là của tôi. Tôi không muốn cuộc sống của tôi một lần nữa lại bị đảo lộn và phức tạp như trước kia. Thà cứ như bây giờ, tuy không thể ở cạnh Huy nhưng tôi sẽ có một không gian nhẹ nhàng, không phải suy nghĩ nhiều.

-------- Hãy thử ngồi lắng đọng một mình, suy nghĩ về những việc mình đã trải qua, bạn sẽ thấy may mắn vì mình được tồn tại trong cuộc sống này. Tin mình đi ! ----------

pE_l0c_cHoC
22-04-2010, 09:33 PM
Truyện của bạn nghe đầy cảm xúc nhi?!!! Umk`, nd thì cũng được rồi, nhưng chap tren bạn đưa phần memory vào nhiều quá, như vậy thì người đọc lúc đọc het phần memory chuyển sang phần present thì dễ quên mất phần present đã đọc => khó hiểu!!!>_<
Mong bạn đón nhận cm này từ pE' nhaz!

☆ snow flowers ☆
22-04-2010, 09:53 PM
Truyện của bạn nghe đầy cảm xúc nhi?!!! Umk`, nd thì cũng được rồi, nhưng chap tren bạn đưa phần memory vào nhiều quá, như vậy thì người đọc lúc đọc het phần memory chuyển sang phần present thì dễ quên mất phần present đã đọc => khó hiểu!!!>_<
Mong bạn đón nhận cm này từ pE' nhaz!

:D Tớ cũng nghĩ như thế đấy, nhưng viết xong rồi mới nhận thấy điều đó => bó tay :so_funny:
Tớ rút kinh nghiệm lần sau vậy hen... Đương nhiên phải đón nhận cm của bạn chứ :)

Ozhi
23-04-2010, 04:12 AM
Good for you ^^..........

☆ snow flowers ☆
24-04-2010, 12:18 AM
Che giấu - 3 -

[ Present ]

Tôi dạo bước trên đường, con đường vắng vẻ vào buổi tối trời mưa, thật lạnh. Hè rồi mà trời lại mưa, thời tiết càng ngày càng thất thường. Tôi đi bộ tới công viên, chắc công viên cũng gần đóng cửa rồi, hơn 9h30. Cảm giác nhẹ nhàng khi qua được kì thi đại học đầy những điều tệ hại, khó khăn. Nếu hôm nay là một ngày bình thường như những năm trước thì giờ này tôi đang chạy xe về nhà cùng Linh và Huy. Hôm nay là ngày học thêm cuối cùng của lớp, lớp tổ chức đi hát. Tôi gọi điện báo cho thấy là tôi bệnh, không đến được. Tôi cho phép tôi được nghỉ một ngày, vì tôi đang tránh mặt Huy, có lẽ thế.

_Cúc !

Tôi giật mình quay lại, là Huy và Linh. Chắc họ đi tìm tôi.

_Đi đâu đây ? – Linh hỏi.

_Đi dạo – Tôi cười với cả hai – Đi một vòng không ?

_Tụi này nghe thầy nói Cúc bệnh – Huy nói vẻ như lo lắng.

_Đâu có, chỉ muốn tránh tới chỗ đông người thôi. Tới đó thế nào cũng sẽ bị bắt hát vài bài, Cúc không hát được - Tôi nói và nhìn Linh, bởi tôi không dám nhìn Huy. Tôi sợ khi nhìn Huy lại thấy ánh mắt buồn bã của Huy, nhớ lại lời từ chối của tôi đối với Huy.

_Nhưng không có Cúc buồn quá à – Linh mếu.

_Buồn gì mà buồn, có hai người mà còn la buồn, Cúc một mình mà có buồn gì đâu.

_Thiệt không buồn à ? – Huy hỏi “tinh ranh”.

_Ừ, xạo quá, không buồn mới lạ.

Tôi im lặng, không nói nữa, chỉ nhìn Linh và Huy rồi nhún vai, cứ xem như hai bạn nói đúng đi.

_Cúc lên xe đi, ba đứa mình đi một vòng rồi về.

Huy bảo tôi lên xe Huy, nhưng tôi tự thấy điều đó là không nên. Tôi lên xe Linh, Huy tròn mắt ngạc nhiên, cả Linh nữa.

_Huy với Linh vừa đạp xe từ nhà thầy về đây, xem chừng Linh đuối lắm rồi, Cúc qua Huy chở cho.

Tôi ngập ngừng, rồi cũng lên xe của Huy. Tôi hoàn toàn có thể từ chối ngồi xe Huy nếu tôi nói Linh đưa tôi chở. Thế nhưng tôi có cảm giác rồi đây sẽ là lần cuối cùng được ngồi phía sau Huy. Tôi buồn bã nghĩ như vậy trên suốt cả quãng đường.

Chẳng hiểu sao buổi tối này Huy và Linh không nói chuyện như mọi khi nữa. Cả ba im lặng trong một không gian đường phố vẫn còn tấp nập xe. Tôi như có cảm giác hai người ấy đang dành sự yên tĩnh này cho tôi, và có muốn phá tan nó không là quyền của tôi.

Tôi buồn quá, nước mắt chỉ như muốn trực trào ra nhưng không thể trào được. Cái cảm giác muốn khóc nhưng không thể khóc như là cái việc muốn từ bỏ nhưng lại không thể từ bỏ… Bất giác tôi tự buột miệng:

_Xin lỗi Huy.

Lời nói rất nhỏ, Linh đi bên không thể nghe thấy được. Còn Huy, tôi chẳng biết Huy có nghe không, chắc là không vì nó như là một tiếng thì thầm hơn.

_Vì chuyện gì?

Huy quay nhanh xuống hỏi tôi rồi quay lên. Tôi giật mình, luống cuống không biết phải trả lời như thế nào. Vì chuyện gì ư ? Tôi cũng chẳng biết. Không lẽ đó chính là câu trả lời. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và lời xin lỗi ấy gián tiếp chính là quyết định của tôi về chuyện của Huy. Tôi đã trải qua cả một năm dài dăng dẳng, cố gắng đến mức kiệt sức, vì tôi đã lao vào việc học để tìm quên.

Một năm, đủ để làm cho tôi thấy mình trưởng thành hơn, đủ để cho tôi tìm được một lối thoát. Tôi giờ đã thoát được chuyện ấy, như một kì tích hiếm có. Liệu tôi có nên một lần nữa lại để mình lạc vào con đường cũ đầy chuyện buồn kia không. Đương nhiên là sẽ không bao giờ.

_Cúc nghĩ kĩ rồi, Cúc thấy có lẽ Huy đã đơn phương. Cúc xin lỗi, hy vọng Huy tìm người khác hợp với Huy hơn Cúc…

Câu nói cuối cùng vừa thốt ra, tôi thấy tim mình đau nhói lên. Tại sao thế nhỉ ? Từ bỏ một điều mình đã mong chờ một thời gian dài, nó lại đau đến như vậy sao? Khó chịu quá, làm sao để dứt bỏ được những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng tôi bây giờ. Có một phần nào đó trong tôi dường như muốn được ở bên cạnh Huy, thế nhưng tôi không cho phép nó biểu hiện ra, tôi sẽ làm cho nó phải biến mất.

_Huy hiểu rồi – Huy bất chợt dừng xe, quay xuống nói với tôi, với một khuôn mặt buồn vô cùng, cái buồn cảm giác như tôi chưa từng thấy ở Huy.

Huy nhìn thẳng vào tôi, như muốn nói thêm một điều gì đó. Tôi sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt của Huy bây giờ, nó thật xa xăm, cứ như tôi đang lạc vào một không gian vô hạn, và chỉ có một mình tôi ở đấy. Tôi quay mặt đi thật nhanh, làm ra vẻ đang tìm Linh.

_Linh chạy xa rồi kìa – Tôi nói.

_Ờ, yên tâm, Huy đuổi theo là Linh chịu thua à.

Huy đạp xe đi, và… không còn nhìn tôi nữa. Cảm giác mất mát như một luồn gió thật lạnh thổi qua tôi từng hồi lạnh buốt. Tôi như oà vỡ những nỗi buồn chất chứa, tôi đã khóc. Khóc thật khẽ, khóc trong im lặng, chỉ có những giọt nước mắt thay nhau tuôn ra trong vô vàn nỗi tiếc nuối của tôi. Thôi, tôi sẽ từ bỏ, sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện này nữa, mãi mãi là như thế.

_Hey, sao hai người đi chậm vậy ?

_Ờ, tại bà Cúc nặng quá – Huy cười, pha trò.

_Hả, Cúc mà nặng á? Quánh ông Huy chết bây giờ, Cúc nhỉ ! – Linh cười.

_Ừ, hi...hi... – Tôi cười theo, những giọt nước mắt khi nãy đã được tôi vội giấu đi. Tôi có vẻ như là một người giỏi ngụy trang.

_Đến nhà bà Cúc rồi kìa, vào nhà chơi một tí hen – Linh đề nghị.

_Thôi, Huy phải về, còn phải ghé mua đồ cho mẹ Huy nữa.

_Ừ, vậy Huy về đi. Tối nay Linh ngủ nhà Cúc nha?

_Ừ, vui chứ có sao đâu – Tôi nói.

_Vậy hai em ngủ ngon, anh về nha hai em.

_Trời đất, hôm nay ông Huy ăn gan gấu rồi, coi chừng hai chị đó nhóc – Linh “đe doạ”.

Tôi cười, mọi người trước giờ vẫn vui như vậy. Tôi tự nhủ đừng vì bất cứ chuyện gì mà làm mất đi những năm tháng đẹp đẽ này. Tối đó, Linh ngủ cùng tôi. Chúng tôi thao thao bất tuyệt đến mười hai giờ vẫn chưa ngủ. Đương nhiên rồi, đã lâu chúng tôi không được trò chuyện mà. Khi cuộc nói chuyện dường như đã kết thúc, tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên Linh hỏi:

_Cúc thấy Huy thế nào ?

_Thế nào là thế nào ? – Tôi giả vờ hỏi.

_Là người như thế nào ấy, tuyệt không ?

_Trời, tự nhiên hỏi vậy. Thì Huy tốt bụng, hay giúp đỡ bạn bè, là một người bạn tốt.

_Ừm... – Linh dường như đang suy tư.

_Mà sao ?

_Không có gì, ngủ đi.

Rồi Linh quay mặt qua chỗ khác. Tôi cũng nhắm mắt nhưng đầu óc tôi không tài nào ngủ được. Tôi suy nghĩ. Tôi hiểu Linh hỏi vậy để làm gì, tôi biết Linh cũng thích Huy mà...

Sáng sớm, tôi bật dậy vì tiếng chuông điện thoại:

_Alô ! – Tôi nói với đôi mắt đang nhắm tịt.

_Dậy đi hai bà, tính nướng nữa đấy à ? – Huy ở đầu dây bên kia.

_Thi xong rồi mà, cho tui nướng đi, mệt quá. Thôi cúp máy nha...

Tôi để điện thoại bên cạnh rồi ngủ tiếp. Linh thức giấc hỏi:

_Huy hả ?

_Ừ, tên “hâm”, rảnh rỗi thiệt.

_Huy gọi làm gì ?

_Chắc làm đồng hồ báo thức ấy mà.

_Thôi dậy đi – Linh giục.

_Mới có 6h30 à, tui dậy không nổi.

_Dậy, lẹ... – Linh đứng lên kéo tôi.

Miễn cưỡng, tôi xuống dưới nhà. Khi hai đứa vừa rửa mặt xong thì Huy lại gọi. Lần này Linh nghe điện thoại. Nghe xong, Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo tôi ra khỏi nhà. Ngạc nhiên, tôi hỏi Linh:

_Chuyện gì vậy ?

_Cúc đi theo Linh đi, đừng hỏi.

Linh lấy xe chở tôi đi. Trên đường, tôi thắc mắc ghê lắm. Huy nói gì với Linh thế nhỉ ? Chỉ thấy khuôn mặt Linh hơi buồn buồn.

Linh dừng xe lại, tưởng Linh đưa tôi đi đâu, hoá ra qua nhà Huy. Nhưng nhà Huy hôm nay đông lạ, trước sân bày biện rất nhiều bàn ghế, như là có tiệc gì đó.

_À, hôm nay nhà Huy có tiệc à, hèn gì gọi bọn mình sớm thế - Tôi cười nói với Linh.

Linh không nói gì, lặng lẽ đi vào. Hôm nay Linh sao thế nhỉ ?

_Hai bà đến lâu quá đi, đừng nói với tui hai người còn ngủ lúc đó á! – Huy xuất hiện.

Sao hôm nay Huy mặc đồ lạ thế nhỉ? Nhìn vào thấy cứ như Huy là trung tâm bữa tiệc ấy.

_Linh kéo Cúc dậy không thôi Cúc cũng ngủ nữa cho mà coi – Tôi nói.

_Trời ơi !

_Mà hôm nay nhà Huy có tiệc gì vậy ?

Khi tôi hỏi câu đó, Huy có vẻ ngạc nhiên, rồi Huy nhìn Linh. Linh quay mặt đi. Nãy giờ tuyệt nhiên Linh không nói một câu nào cả. Hai người này hình như có chuyện giấu tôi.

_Sao vậy? Hình như hai người có chuyện gì đó giấu Cúc – Tôi nghi ngờ.

_Linh không nói Cúc nghe à? – Huy hỏi.

_Không, chuyện gì vậy?

Quay qua nhìn Linh, tôi thấy Linh đang nhìn ra một chỗ nào khác, cái nhìn rất xa xăm. Rồi lại nhìn Huy, tôi chờ câu trả lời.

_Huy... tuần sau... – Huy ngập ngừng.

_Tuần sau Huy sao? – Tối sốt ruột.

_Huy qua Úc – Linh trả lời thay Huy.

Tôi giật mình khi nghe Linh thông báo một tin quan trọng mà hai người bạn lại giấu tôi. Tôi nhìn Huy, chờ Huy phản ứng, không hiểu sao tôi muốn Huy phủ nhận cái tin này, dù nó rất rõ ràng. Và tôi đã vô cùng thất vọng khi thấy Huy gật đầu. Tôi như muốn lịm đi, bất giác thấy lòng nhói đau, cảm giác nao lòng đến khó chịu.

_Sao hai người giấu Cúc chuyện này ? – Tôi lên tiếng trong sự vô thức, tôi muốn khóc quá, nhưng tại sao ?

_Linh xin lỗi. Huy bảo Linh nói với Cúc hôm qua, nhưng Linh không thể nói được...

Rồi Linh khóc, Linh nói tiếp:

_Linh biết Cúc mà, Cúc thích Huy, Linh biết... Linh không nhẫn tâm...

Tôi lại giật mình bởi câu nói của Linh. Sao Linh biết được chuyện đó?

_Linh lầm rồi, không có đâu – Tôi phủ nhận.

_Cúc nói dối – Linh nhìn thẳng vào tôi, cái nhìn làm tôi không thể nào tiếp tục phủ nhận được nữa.

Tôi bối rối tránh ánh mắt của Linh, nhưng quay qua Huy tôi lại gặp ánh mắt của Huy. Huy nhìn tôi như muốn hỏi tại sao, tại sao tôi lại nói dối Huy!

Như chịu không nổi, tôi hét lên:

_Cúc xin lỗi...

Rồi tôi chạy đi. Tôi chạy khỏi nhà Huy, chạy khỏi hai người bạn tôi đã làm tổn thương. Tôi đã hiểu, hiểu hết tất cả mọi chuyện. Linh đã biết từ lâu những suy nghĩ của tôi. Linh biết tôi không nhận lời Huy là vì Linh. Linh thấy có lỗi với tôi, rồi Linh tự dằn vặt mình. Hai người bạn thân nhất của tôi, cuối cùng họ cũng đã biết tình cảm của tôi. Tôi không dám đối diện với Linh và Huy nữa. Tôi sợ... rất sợ sẽ có một ngày tôi sẽ mất hai bạn. Vì điều đó mà tôi đã trốn tránh, che giấu đi tất cả. Tôi đã sai lầm khi làm như vậy... Nhưng tất cả đã muộn mất rồi...

Chợt có một bàn tay nắm tôi lại, thật nhanh, người đó kéo tôi ra khỏi nơi tôi đang đứng. Một chiếc xe chạy vụt qua tôi, bóp còi inh ỏi. Người tài xế dừng xe, quay lại hét:

_Điên hả mày?

Người ấy nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, nhưng rồi cũng chạy đi. Huy lúc này lo lắng, hỏi tôi:

_Cúc có sao không, Cúc làm sao vậy?

Tôi quay chỗ khác, không dám nhìn Huy. Tôi khóc, vẫn không dám ngước mặt lên. Tôi luôn miệng nói:

_Cúc xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

_Có gì đâu mà Cúc xin lỗi, không có Huy mới nãy là Cúc có chuyện rồi đó. Cúc lấy tinh thần lại giùm Huy được không hả? – Huy nói với vẻ mặt khổ sở.

Tôi vẫn im lặng mà khóc. Tôi chẳng biết phải làm gì hơn. Huy nói:

_Về nhà Huy đi, Linh đang đợi Cúc.

Tôi giật cánh tay Huy đang cầm, nói nhanh:

_Không, Cúc không tới đó, Cúc không thể nhìn mặt Linh được nữa, Cúc có lỗi với Linh nhiều...

_Không đâu, Cúc hiểu lầm rồi, Linh không trách Cúc, Linh không giận Cúc đâu. Linh còn đang cố gắng để Cúc không phải đau khổ... – Rồi Huy kể tôi nghe – Linh đã tâm sự những điều đó với Huy... Vào những buổi ra về, khi nào Linh thấy mình bất lực, Huy đều khuyên Linh nên cứng rắn hơn. Tất cả những điều đó là vì Cúc hết...

Huy ngừng lại. Còn tôi thì mở to mắt nhìn Huy. Không lẽ... không lẽ... những buổi ra về ấy là... Tôi bây giờ như người mộng du, cứ mù mờ. Những sự thật bao giờ cũng như vậy, chúng thật tàn nhẫn, dù bản thân chúng không ác. Tôi... vậy là tôi đã sai lầm...

Che giấu làm gì, chịu đựng làm gì, để rồi tất cả trở nên vô ích. Tôi đánh mất những năm tháng vui vẻ, thay vào đó là những suy nghĩ ngu ngốc để rồi phải chịu sự đau khổ suốt một năm. Tôi còn làm cho những người bạn của tôi phải lo lắng. Tôi không thể nào tha thứ cho mình được...

_Không đúng, là Cúc có lỗi với Linh, Cúc... xin lỗi.........

Tôi quỵ xuống, khóc nức nở vào vai Huy. Những cảm xúc như vỡ òa trong tim tôi... Vừa đau khổ, lạnh lẽo; nhưng vừa thật ấm áp. Tôi biết, hai người sẽ mãi là bạn tốt của tôi, sẽ ở bên tôi những khi tôi cần.

Tôi nhắm mắt để xua đi những điều tệ hại tôi đã trải qua. Và khi mở mắt, tôi thấy Linh. Linh đang đứng đó, nhìn tôi, và bật khóc trong một nụ cười hạnh phúc. Vâng, rất hạnh phúc ! Những tình bạn đẹp sẽ không bao giờ bị mất đi, dù có trải qua bao giông tố đến mấy. Tôi sẽ không để mất những điều ấy thêm một lần nào nữa, không bao giờ...


*** The end ***

----- Đừng bao giờ để mất đi thứ quan trọng rồi sau đó mới hối hận... Tất cả đã muộn... -----

☆ snow flowers ☆
24-04-2010, 08:50 AM
Lặng lẽ

Bạn bỏ đi, để lại mình bao cảm xúc lẫn lộn đang dâng trào trong lòng. Mình cảm thấy buồn khi bạn nói: “Bọn mình là bạn thân, đúng không?”.

_Ừ! – mình trả lời bạn, nhưng mình còn biết phải nói như thế nào nữa, tuy đấy không phải là sự thật. Còn sự thật thì, mình đã thích bạn, không biết là từ bao giờ nữa. Mình chỉ thẫn thờ khi một ngày chợt nhận ra, những lúc đang ngồi một mình, mình nhớ đến bạn.

Và một ngày khác, mình ngồi chăm chú nhìn bạn chơi game mà bạn mải mê đến độ không biết mình tới. Và lại vào một ngày trời mưa, mình buồn kinh khủng khi thấy bạn đi chung dù với Nhi - một trong bốn thành viên của nhóm mình. Vậy mà bạn bảo mình về trước, bạn phải ở lại trường để sinh hoạt bí thư.

Bạn có biết rằng, mình đã không về, mình đứng chờ bạn, chỉ mong được về cùng bạn. Sau đó, mình đã dầm mưa về nhà, cái áo mưa mình không dùng đến, chỉ lấy nó che cho cái cặp. Ai thấy mình cũng nhìn nhưng họ không nói gì. Đến nhà, mình giận mình sao khoẻ thế, sao lại không đổ bệnh đi, để xem bạn sẽ làm gì, sẽ nói gì, có quan tâm mình không ? Mình ngốc thật.

Rồi câu nói tiếp theo của bạn làm mình vui và bất ngờ:

_Quyên nghĩ sao nếu hai người là bạn thân, mà người này lại thích người kia, có ổn không nhỉ ?

Bạn nhìn mình, chờ câu trả lời. Nhưng mình còn biết phải nói gì, mình chỉ đứng nhìn lại bạn thôi. Một người bạn thân thích một người bạn thân ? Trước giờ, tuy thích bạn nhưng chưa bao giờ mình để lộ tình cảm của mình ra, mình chỉ cư xử với bạn như một người bạn không hơn không kém. Và bạn đã biết tình cảm của mình sao ?

Nhưng lúc ấy bất giác mình nghĩ đến một chuyện khác: hay bạn thích Nhi ? Cũng là một người bạn thân thích một người bạn thân. Lòng mình chợt nhói lên, mình chỉ mong đó không phải là sự thật, nếu không mình sẽ như thế nào, sẽ phải tỏ ra là một người như thế nào ? Mình nhắm mắt, cố quên đi cái suy nghĩ vừa rồi. Nhưng mình không thể quên được, vì:

_Xin lỗi đã hỏi Quyên một câu khó trả lời như vậy. Nhưng mình muốn nhờ Quyên giúp, dù gì Quyên cũng là con gái. Thực ra… mình thích Nhi… mình chẳng biết phải làm thế nào. Quyên thấy có ổn không ?

Tâm trí mình dường như có tia sét nào đó đánh ngang qua, cách biệt mình với thế giới bên ngoài. Mình như đang lạc vào một không gian đen tối, không thấy gì cả. Thật khó chịu, cô đơn. Mình thấy nghẹt thở và muốn khóc ngay bây giờ. Nhưng mình không thể khóc trước mặt bạn như vậy. Điều đó làm mình phải đè nén cái cảm xúc đau khổ.

Và rồi khi không chịu được, nó biến thành sự tức giận. Mình giận bạn sao lại thổ lộ chuyện này với mình, giận bạn sao lại nói với mình câu khi nãy, mình tưởng bạn biết được tình cảm của mình. Bạn làm mình hi vọng để rồi phải thất vọng thật nhiều. Mình lại chuyển sang giận bản thân: sao lại thích bạn, sao lại suy nghĩ những chuyện đó, và sao lại… giận bạn? Giờ mình chẳng hiểu mình làm sao nữa, mình chỉ muốn chạy khỏi đây trước khi nói với bạn:

_Rất ổn, không sao đâu. Bảo cứ nói với Nhi đi, mình nghĩ Nhi sẽ cho Bảo câu trả lời, còn mình thì mù tịt, mình không biết chuyện này. Mạnh dạn lên !

Thế nhưng mình lại không cất nổi nên lời để nói ra những lời đẹp đẽ, cao thượng ấy. Mình quá ích kỷ ? Mình giận bản thân hơn lúc nào hết. Chỉ vì, mình thích bạn. Nhưng mình thích bạn không có nghĩa là bạn sẽ đáp lại, mà mình thích bạn: bạn vui thì mình sẽ vui.

Mình đã chọn giải pháp: im lặng.

_Không ổn hả Quyên ? Mình cũng nghĩ là vậy đó. Mình sợ khi bị Nhi từ chối, sẽ không còn tình bạn nữa…

Bạn nghẹn lời, không nói được nữa. Mình cũng nghẹn đắng trong cổ họng, cố gắng để không phải bật ra tiếng nấc. Một lúc sau, mình nói khi không thể chịu nổi nữa:

_Chờ mình một chút.

Mình chạy vào phòng vệ sinh. Mình cố rửa mặt, lấy nước che đi hay hòa vào cùng những giọt nước mắt đang cố gắng chen nhau tuôn ra ngoài. Và cũng thật nhanh, mình lau vội đi, cố tỏ ra bình thường.

_Quyên không sao chứ ? Có chuyện gì vậy ?

_Không có gì đâu. Bảo nè, mình không nghĩ như vậy đâu. Nhi là người rất hiểu bạn bè, nếu như Bảo có bị Nhi từ chối đi nữa, mình nghĩ Nhi sẽ không để mất đi tình bạn này đâu. Đâu dễ gì mà bốn đứa mình có được một tình bạn đẹp như vậy, đúng không ?

Bạn cười, làm lòng mình ấm lại và… se lại.

_Ừ, cũng phải. Vậy bây giờ… mình đi nói với Nhi, được không ?

_Có thể, bây giờ Nhi đang ở nhà, chắc đang chờ tụi mình qua học nhóm. Bảo qua trước đi, rồi nói với Nhi. Nếu có thất bại thì mình và Lâm sẽ đến kịp thời để giải vây cho Bảo, cứ vậy đi !

Bạn lại cười, lần này thì đúng là mình cũng cười theo. Mình cười thật lòng, không có chút gì là gượng gạo của sự giả tạo đâu. Bởi vì, mình đã hiểu. Khi mình thật sự thích một ai đó, mình sẽ vui thật sự với niềm vui của người ấy, không hề có sự ghen ghét hay u buồn khi mình biết: tình cảm của mình không có kết quả.

--- Dù đánh mất tình yêu, nhưng ta không nên đánh mất tình bạn. Nếu tình yêu là quả cầu pha lê - đẹp nhưng dễ vỡ, thì tình bạn là quả cầu thép - dung dị nhưng rất bền lâu ---

thiên bình
24-04-2010, 11:04 PM
tr hết chưa vẩy
đúng như Pe_loc_choc nói,TB bị nhầm giữa hiện tại & quá khứ ùi:)
cứ đinh ninh là h H thích L,k còn thích C nữa,còn C sau khi từ chối H thì nhận ra tình cảm của mình

☆ snow flowers ☆
25-04-2010, 01:35 AM
tr hết chưa vẩy
đúng như Pe_loc_choc nói,TB bị nhầm giữa hiện tại & quá khứ ùi:)
cứ đinh ninh là h H thích L,k còn thích C nữa,còn C sau khi từ chối H thì nhận ra tình cảm của mình

Hì, do hiểu lầm í, C tưởng H thích L nên ko nói ra, khó khăn ghê cơ :)
Truyện "lặng lẽ" hết rồi, tớ sẽ post tiếp truyện 3. Các truyện này ko liên quan đến nhau :D

gooddythin_nd1996
25-04-2010, 01:59 AM
Đồng ý với Good nhưng tớ bổ sung thêm là Cúc phát hiện ra Linh thích Huy, vốn đã nhút nhát khó hòa đồng với lớp nên Cúc lo cho Linh và nhường Huy lại cho Linh.
Tớ chỉ đoán thế thôi nhé đừng chọi dép tớ đấy.


Thích truyện của bạn đấy.
Cố lên nhé.
Thân, nấm.

==> Tớ cũng nghĩ như bạn :D
Đọc xong truyện 1, thì ra là Linh đã biết mọi chuyện, không biết kết thúc truyện Huy với Cúc có yêu nhau không? Mà truyện " Lặng lẽ " ngắn nhỉ, có vậy mà đã hết :D. Post truyện 3 tiếp đê :x

☆ snow flowers ☆
26-04-2010, 12:02 AM
Ba ơi ! Con đã tha thứ cho ba từ lâu...

Ôi ! Nửa đêm…tiếng la mắng…om sòm…và nhiều thứ khác… Sao tôi cứ phải luôn sống trong hoàn cảnh như vậy chứ. Ba tôi rượu chè, nhậu nhẹt, nửa đêm về say sỉn, cứ hay chửi mắng mẹ tôi. Nhưng sao mẹ tôi lại không có một hành động chống trả nào, tại sao ?

Tôi khâm phục tính chịu đựng của mẹ, nhưng thi thoảng tôi đã phải thấy những giọt nước mắt của mẹ. Những giọt nước mắt đau khổ, âm thầm, lặng lẽ chịu đựng tất cả, tại sao ? Ấy thế mà mẹ vẫn luôn cười với chúng tôi như để xua đi cái nỗi sợ hãi trong lòng các con mình, tại sao ? Và còn nhiều thứ khác nữa, tại sao ?

Cái từ “tại sao” ấy thật vô nghĩa, nhưng sao nhiều người vẫn sử dụng để đặt ra những câu hỏi mà không có được câu trả lời. Và tôi cũng thế, câu hỏi của tôi không có được câu trả lời, hay câu trả lời không được mẹ tôi quan tâm.

Nhà tôi nằm trong một con hẻm nhỏ, người dân trong hẻm đa số cũng thuộc hộ nghèo đói. Tôi có một chị và một em trai, nhà đến năm miệng ăn nên mẹ tôi phải gò lưng làm việc. Mẹ bán trái cây ngoài chợ nhưng lại ngặt chợ quá xa nhà.

Mỗi sáng, ba giúp mẹ chở trái cây ra chợ. Hôm nào bán hết sớm, mẹ về với cái bánh, cái kẹo cho chị em tôi. Còn hôm bán không hết, mẹ lấy trái cây thừa làm quà cho chúng tôi. Và đối với chúng tôi thì như vậy đã là hạnh phúc rồi.

Chị em tôi vẫn được cho đi học khi đến tuổi tới trường. Và dĩ nhiên, chi tiêu trong nhà cũng sẽ hạn hẹp dần khi cả ba chị em tôi đều đi học hết. Vì vậy mà mẹ phải làm nhiều hơn, không những bán buổi sáng mẹ còn bán cả chiều tối. Ba tôi làm nghề sửa xe nên có bữa đói, bữa no.

Dần dần, cái sự nghèo khổ ấy đã làm cho ba không còn niềm tin vào cuộc sống. Ba bắt đầu uống rượu, mặc cho mẹ tôi có nói thế nào. Ba trở nên hung dữ, đánh đập mẹ, chửi rủa cái cuộc sống nghèo đói này. Tôi khi ấy, đã vào lớp ba, đã bắt đầu hiểu mọi việc, bắt đầu hiểu cuộc sống này…

Bây giờ, mọi việc vẫn thế, vẫn mỗi sáng, mẹ vẫn đi bán để kiếm tiền nương trải cho cái ăn, cái mặc và học hành của chúng tôi. Nhưng bây giờ, mẹ phải một mình kéo xe ra chợ. Một tay người phụ nữ như thế đã làm suốt năm năm, mà vắng đi bóng dáng người đàn ông. Bởi lẽ ba đã bỏ đi với một bức thư chỉ vài dòng:

“ Xin lỗi bà, các con. Tôi đã làm khổ bà nhiều. Tôi cũng hối hận nhưng không thể chuộc lỗi được nữa rồi, tôi xin lỗi…”

Như thế đấy, thật ngắn gọn, dễ hiểu, nhưng tôi lại không thể nào hiểu được. Vậy giờ đây, ba để hết mọi thứ lại cho mẹ, để hết mọi trách nhiệm của người trụ cột gia đình cho mẹ sao ? Nhưng mẹ vẫn không hề trách cứ một câu, tại sao, mẹ ơi ?

Bây giờ, tôi đã lớn, đã vào cấp ba, đã hiểu hết mọi sự đời. Và tôi đã hỏi mẹ trong làn nước mắt khi mẹ đổ bệnh, phải nằm ở nhà với dáng vẻ thật mệt mỏi:

_Mẹ ơi, tai sao…tại sao… mẹ không trách ba. Sao mẹ không để chúng con…nghỉ học cũng được. Tại sao ông trời bắt mẹ phải cực khổ… ?

Lần đầu tiên, tôi được hỏi mẹ một câu mà tôi đã giấu kín bao năm nay. Tôi đã tuôn hết mọi tâm sự của tôi vào câu hỏi ấy. Mẹ nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt hiền hậu, và mẹ lại cười. Cái nụ cười đã giúp tôi quên đi đau buồn, quên đi mọi tâm sự của tôi về một niềm đau…

_Vì mẹ tin ba con, và vì mẹ là mẹ của tụi con.

Câu trả lời chỉ có thế thôi ư ? Câu trả lời mà con đã đi tìm suốt mười mấy năm chỉ đơn giản như vậy sao hả mẹ ? Mẹ ơi, con không tin…

Tôi bây giờ đã có việc làm thêm, buổi sáng thì đi học, buổi trưa chiều tới làm cho một quán cơm, tối về học bài. Nhà tôi đã dọn đi nơi khác, không còn sống ở cái nơi có nhiều kỉ niệm buồn đau nữa. Chị tôi đã ra đại học và làm cho một công ty lớn. Mẹ tôi bớt cực hơn trước, giờ mẹ bán quần áo trong cửa hàng ở chợ. Tiền học em tôi thì chị tôi lo, còn tôi thì tự lo cho mình, cũng ổn.

Nhưng đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào nguôi ngoai những chuyện đã qua ấy. Tôi không thể quên những chuyện buồn đau đó để sống một cuộc sống mới như bây giờ. Tại sao ? Lại câu hỏi ấy, và dĩ nhiên sẽ không có câu trả lời như tôi mong muốn. Tôi đang đi tìm cho mình một câu trả lời. Nhưng câu trả lời ấy ở nơi đâu ?

_Người trong nhà, ra nhận thư !

Tôi liền chạy ra lấy thư, lá thư không tên người gửi, người nhận: Nguyễn Thị Lan - mẹ tôi.

_Mẹ ơi, thư của mẹ nè, không thấy đề tên người gửi.

Mẹ cầm lá thư, thoáng nhìn qua nét chữ, bỗng giọng mẹ run lên:

_Ba con…là ba của con…

“ Bà và các con !

Bao năm tháng qua, tôi đã đi không một tin tức. Tôi xin lỗi, chỉ vì tôi không có được tính kiên nhẫn nên đã làm khổ bà và các con nhiều. Tôi định tìm một công việc ổn định ở nơi thành thị rồi sẽ thông báo với bà. Nhưng do người quê lên tỉnh, lại không quen ai, tôi đã lang thang đầu đường suốt mấy tháng trời. Sau đó, tôi tìm được việc làm tại một nhà hàng.

Tuy công việc chỉ là rửa chén nhưng tôi vẫn cố gắng gom góp. Không lâu sau, khi người chủ nhà hàng thấy tôi nấu ăn ngon nên đã cho tôi làm việc phụ bếp. Làm được hai năm, tôi lên làm đầu bếp cho nhà hàng với mức lương khá cao. Khi ấy, tôi đã đi tìm gia đình nhưng người ta nói bà đã chuyển nhà. Và sau mấy tháng tìm kiếm, tôi biết được địa chỉ này.

Nhưng bây giờ, tôi không dám gặp bà và các con, tôi thấy mình không xứng đáng để làm ba của chúng nó. Tôi mong bà các con có thể tha thứ cho tôi. Mọi người hãy chuyển lên đây sống, tôi sẽ bù đắp những lỗi lầm ngày xưa, được không ?
Kí tên

Địa chỉ của tôi: ………………………………….”

“Ôi, ba ! Bây giờ ba mới cho mẹ con con biết tin tức của ba ư ? Ba làm như thế có là quá ích kỷ không ? Lúc trước, khi ba bỏ đi, ba có biết con hận ba đến mức nào không ? Cứ dần dần theo ngày tháng, nỗi hận ấy cứ tăng chứ không hề giảm. Và bây giờ, ba bảo tha thứ cho ba, làm sao con có thể chấp nhận được ! Sẽ không, không đâu.

Nếu cho dù mẹ có tha thứ cho ba thì con cũng sẽ không và không bao giờ đâu. Ba có biết được cảm giác của con đau thế nào khi nhìn thấy mẹ cực khổ như thế, tần tảo như thế chỉ là vì chúng con. Con còn hận mình sao lúc đó chưa đủ lớn, chưa đủ trưởng thành để mẹ không còn phải cực khổ. Thật, lúc đó con muốn chết nhưng khi nghĩ đến mẹ, con không đành lòng.

Vì vậy, hai chữ “tha thứ” ấy, ba đừng có nói trước mặt con, được chứ ?”

Đó là nội dung bức thư tôi đã viết cho ba, và đương nhiên là mẹ và chị em tôi không hề biết. Tôi biết rằng những lời lẽ ấy thật cay độc nhưng biết phải làm sao ? Tôi chịu không nổi khi phải đè nén những tâm tư ấy trong lòng, thật đau biết bao. Tôi biết rằng sau khi đọc xong, ba cũng sẽ rất đau, đau lắm, như tôi bây giờ. Nhưng tôi phải biết làm sao, đó là những hậu quả ba đã gây ra và phải gánh chịu.

Và tôi lại cũng tự hỏi mình, liệu có nên tha thứ được cho ba không ?

Không được, vì tôi không muốn thế, tôi không muốn như thế. Tại sao ? Tôi không biết được câu trả lời.

Còn nếu được, đúng, là được. Vì ba đã hối lỗi, ba đã làm lại từ đầu, đã là một con người mới. Có lẽ sau này khi mẹ sống với ba, mẹ sẽ bớt cô đơn, mẹ sẽ hạnh phúc, sẽ luôn cười. Nụ cười làm tim tôi thắt lại, không phải là đau khổ nữa, mà là xúc động.

Tôi không thể ích kỷ cho mình nên cuối cùng, tôi cũng tha thứ cho ba. Gia đình tôi cũng đã chuyển lên thành phố sống. Kể từ đó, gia đình tôi lại là một gia đình năm người, không thiếu ai, nhưng tôi vẫn không thể hạnh phúc.

_Kim này, ba biết là con sẽ không thể tha thứ cho ba, đúng không ? – Ba hỏi tôi khi chỉ còn lại tôi và ba.

Tôi không trả lời, bởi tôi không biết câu trả lời. Cái câu trả lời ấy lòng của tôi đã giấu tôi, không cho tôi biết, hay nói đúng hơn là tôi không muốn biết.

_Ba xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho ba. Thật sự, lúc đó ba đang mang trong mình một nỗi phiền muộn mà không ai biết được, ba đã giấu điều ấy để ra đi…

Tôi ngước lên nhìn ba, khó hiểu. Mặt ba đăm chiêu, trông rất giống ngày xưa…

_Bây giờ, con đã lớn, ba sẽ kể cho con biết. Ba mong con có thể bỏ đi mọi phiền não trong lòng, ba không cần con tha thứ cho ba nhưng ba mong con đừng vì chuyện đó mà làm cho lòng không được thanh thản, hạnh phúc.

Tôi gật đầu, ba tiếp:

_Lúc đó, ba giật mình khi biết ba bị bệnh ung thư phổi. Căn bệnh tuy có thể chữa được nhưng gia đình ta làm sao có thể gánh nổi chuyện ấy. Thế là ba đã che giấu điều đó, nhưng nó làm ba phiền muộn. Ba trở nên là một con người bất cần, vì ba nghĩ ba có thể chết. Nhiều lần ba đã lao vào cơn say để quên hết, quên hết mọi chuyện.

Ba ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:

_Ba sợ ba sẽ chết, ba sẽ xa các con, xa mẹ các con. Để rồi đã sai lầm, ba lại càng sai lầm. Cho đến một ngày, ba gặp một gia đình nghèo, phải đi xin ăn ở vỉa hè. Gia đình này có cả hai người đang bệnh, phải nằm ở ghế đá. Những đứa con thay nhau chăm sóc và đi kiếm cái ăn. Cực khổ vậy nhưng họ vẫn cố gắng để sống, cố gắng để tiếp tục cuộc đời. Rồi ba bắt đầu hiểu ra, dần biết được mình phải làm gì. Thế là ba ra đi, ba đã tự đi tìm cho mình một con đường sống.

_Ba tự làm việc, tự chữa bệnh cho mình. Ba không muốn mẹ và các con biết, như thế chỉ tạo thêm gánh nặng. Và may mắn đã mỉm cười với ba, ba đã có công việc, ba đã cố gắng để dứt khỏi căn bệnh. Sau đó, ba đã đi tìm mẹ con con. Khi nghe tin nhà đã chuyển đi, ba buồn lắm. Ba không biết mình phải làm gì vì ba đã mất gia đình. Nhưng ba tin vẫn còn hi vọng trong cuộc đời, ba đã nỗ lực tìm kiếm, dò la về những người biết mẹ con. Và nhờ trời thương ba, ba đã tìm được.

_Ba biết mẹ con sẽ không trách ba, vì bà ấy là người phụ nữ vị tha, luôn thông cảm cho tất cả mọi người. Ba may mắn khi cưới được mẹ con. Điều ba sợ là các con sẽ không tha lỗi cho ba. Tim ba cứ bị vằng vặc về những gì mình đã làm. Ba hối hận vì đã bỏ rơi các con vào lúc mà các con cần ba nhất. Nếu lúc đó, ba cứ cố gắng ở bên gia đình thì biết đâu sẽ khác. Gia đình ta vừa có hạnh phúc, vừa có niềm vui, ba khi đó chết cũng cam lòng…

Tôi khi ấy khóc nấc lên, oà vỡ mọi thứ trong lòng mà bấy lâu nay vẫn không thể oà được. Tôi liền chạy tới chỗ ba, dựa vào lòng ba để khóc như ngày còn nhỏ. Những kỉ niệm cuối cùng của tôi về ba là những hình ảnh ấy: một con bé mình mấy lấm lem do bị bạn bè đánh đang khóc nức nở trong lòng một người ba, người ba ấy vỗ về, cười với con và kể con nghe những câu chuyện vui. Mặc dù người ba ấy không khi nào rảnh tay nhưng đi đâu cô bé cũng chạy theo ba, với mong muốn được ở bên ba, muốn được ba chở che cho những ngày thơ ấu của mình.

----- Gia đình là thứ quan trọng nhất tôi từng nó, tôi yêu nó... -----

gooddythin_nd1996
26-04-2010, 04:52 AM
Bóc tem :D. Tớ thích one-shot này :), nhẹ nhàng, sâu lặng, giật mình chợt nhận ra rằng từ sâu thằm trong trái tim luôn có 3 từ mà từ trước đến nay tớ không hề nhận ra : con yêu ba ba ơi :)

☆ snow flowers ☆
26-04-2010, 11:02 PM
Bóc tem :D. Tớ thích one-shot này :), nhẹ nhàng, sâu lặng, giật mình chợt nhận ra rằng từ sâu thằm trong trái tim luôn có 3 từ mà từ trước đến nay tớ không hề nhận ra : con yêu ba ba ơi :)

:) Vậy bây giờ bạn đã nhận ra rùi hen. Uh thì trong cuộc sống thường mình chẳng quan tâm đến những gì mình đang có, khi mất rồi mới thấy nó thật quý. Trước giờ mình không nghĩ sẽ thể hiện tình thương với ba mẹ, để trong lòng mà thôi. Nhưng ghi xong truyện này, bỗng dưng thấy hối hận quá trời, thật đấy ! Nhờ đó mình luôn gắng quan sát ba mẹ từng ngày làm việc, rồi việc gì giúp được thì nhào vô, ko còn vô tâm như trước nữa :D Mừng thật !