E-M
09-08-2009, 11:53 PM
Cái hôm Gin ở nhà mình - 2 chị em nói chuyện đến sáng - mình đã nghĩ là chẳng hiểu cái "cảm giác đau nhói phía ngực trái" mà Gin nhắc đến sau "mỗi lần chị nghĩ về anh ấy..."
Tình yên của họ vẫn còn nguyên vẹn - chỉ có điều anh ấy đi lấy vợ - 1 người mà anh không yêu , vì tất cả chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ !
Nỗi đau mơ hồ mà dài dằng dặc - thà rằng hết tình yêu xa nhau với 1 nỗi đau dẫu lớn nhưng thật nhanh rồi mau tan đi - nhưng ở đây vì tình yêu không hề mất , cái nỗi đau khi người ta bước ra khỏi cuộc đời nhau lúc vẫn còn yêu như thế - có lẽ kéo dài mãi mãi ...
Và - mình không bao giờ có thể nghĩ là mình có thể biết đc cái nhói đau như Gin đã từng nói đến ấy ...
uhm...
Bây giờ thì mình biết nó như thế nào rồi - hoàn toàn và rõ ràng rành mạch - mình biết nó từ từ xảy ra và cái quá trình nó tồn tại - mình đã biết - rất rõ !
.
J hát cho mình nghe "phía sau ánh mắt buồn"
có lẽ sẽ là lần cuối cùng mình được nghe J hát cho riêng mình nghe , có lẽ thế ...
cái hành động ngốch nghếch khi cố để không bật thành tiếng nấc khi nghe bên đầu dây kia là một tiếng hát cũng ướt nhoà ....
sao mà lòng đau thế !
câu chuyện dài và giọng 2 đứa lạc đi từ bao giờ chẳng rõ
và thực sự thấy khó thở !
J hiểu mình đã phải chịu đựng những gì , hiểu mình đã cố gắng như thế nào, đã trải qua cảm giác rất khó khăn ...
Cái thời gian J càng cố gắng tồi tệ thì mình lại càng muốn mọi thứ đc sắp xếp lại ..
Và cho đến đêm qua - mình hiểu , khi tiếng nấc rất nhẹ ở đầu giây bên kia vang lên ....J thương mình vô cùng , chính mình cũng thấy thương mình lắm mà ...
Tự hỏi có 2 giọt nước mắt nào chạm vào nhau không ...
Chưa bao giờ mình nghe tron vẹn bài hát đó , tìm được bao nhiêu giong hát khác nhau - mà sao chẳng có bản nào hay như cái giọng hát đêm qua mình nghe được ...chẳng có ai ...
chẳng có cái tha thiết "...mang nỗi buồn của anh đi thật xa .." như thế nữa , và sẽ chẳng bao giờ thấy ...
mệt quá
giá mà chết đi đc một lát
kiệt quệ
Tình yên của họ vẫn còn nguyên vẹn - chỉ có điều anh ấy đi lấy vợ - 1 người mà anh không yêu , vì tất cả chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ !
Nỗi đau mơ hồ mà dài dằng dặc - thà rằng hết tình yêu xa nhau với 1 nỗi đau dẫu lớn nhưng thật nhanh rồi mau tan đi - nhưng ở đây vì tình yêu không hề mất , cái nỗi đau khi người ta bước ra khỏi cuộc đời nhau lúc vẫn còn yêu như thế - có lẽ kéo dài mãi mãi ...
Và - mình không bao giờ có thể nghĩ là mình có thể biết đc cái nhói đau như Gin đã từng nói đến ấy ...
uhm...
Bây giờ thì mình biết nó như thế nào rồi - hoàn toàn và rõ ràng rành mạch - mình biết nó từ từ xảy ra và cái quá trình nó tồn tại - mình đã biết - rất rõ !
.
J hát cho mình nghe "phía sau ánh mắt buồn"
có lẽ sẽ là lần cuối cùng mình được nghe J hát cho riêng mình nghe , có lẽ thế ...
cái hành động ngốch nghếch khi cố để không bật thành tiếng nấc khi nghe bên đầu dây kia là một tiếng hát cũng ướt nhoà ....
sao mà lòng đau thế !
câu chuyện dài và giọng 2 đứa lạc đi từ bao giờ chẳng rõ
và thực sự thấy khó thở !
J hiểu mình đã phải chịu đựng những gì , hiểu mình đã cố gắng như thế nào, đã trải qua cảm giác rất khó khăn ...
Cái thời gian J càng cố gắng tồi tệ thì mình lại càng muốn mọi thứ đc sắp xếp lại ..
Và cho đến đêm qua - mình hiểu , khi tiếng nấc rất nhẹ ở đầu giây bên kia vang lên ....J thương mình vô cùng , chính mình cũng thấy thương mình lắm mà ...
Tự hỏi có 2 giọt nước mắt nào chạm vào nhau không ...
Chưa bao giờ mình nghe tron vẹn bài hát đó , tìm được bao nhiêu giong hát khác nhau - mà sao chẳng có bản nào hay như cái giọng hát đêm qua mình nghe được ...chẳng có ai ...
chẳng có cái tha thiết "...mang nỗi buồn của anh đi thật xa .." như thế nữa , và sẽ chẳng bao giờ thấy ...
mệt quá
giá mà chết đi đc một lát
kiệt quệ