tiểu thư lang thang
02-04-2010, 05:14 PM
http://c.upanh.com/upload/4/634/C20.8765083_1_1.jpg
Chót nợ nần tháng 3 một câu thơ, lỡ nợ anh một điều gì sau chuỗi dài triền miên im lặng. Mùa đọng nắng. Ngày vẩn vơ mặc định mình như những mảnh vỡ của thời gian...
Em mặc định mình là một kẻ lang thang, trong một khắc mong manh lỡ va vào cánh gió. Câu thơ em biết buồn từ dạo đó - nắng thả lên trời mà tay vẫn tràn hương. Gió tự ví mình như một kẻ tha phương, cũng trong một khắc mong manh, đánh rơi linh hồn nông nổi. Có cô bé lạc giữa bạt ngàn xanh cỏ rối, nhặt lấy một mảnh buồn mà có trả lại anh đâu.
Chỉ có câu thơ ngược xuôi 2 mảnh đời lặng lẽ lướt qua nhau...
Anh ngu ngơ ngốc nghếch đến thật thà. Hơn một lần em ước giá như anh chưa nói. Với em, tình yêu chỉ là một trò đùa có lỗi. Không anh. không em. không phố. không ai! Chỉ có những nỗi nhớ vẫn nối theo nhau trong tất bật ngày dài, biết bao nẻo đường em-anh đã đi qua cùng phố. Là một mùa hạ nắng gắt gay và mặt trời cháy đỏ, hay cơn mưa mùa xuân - sẽ chẳng thể đến hai lần. Anh-có hiểu gì-không?!
Ừh thôi, em kể cho anh nghe chuyện phố mùa xuân. Bây giờ là tháng ba rồi anh nhỉ - Ừh ,tháng ba... Sáng nào Hà Nội cũng mưa. Phố giấu mình sau bức rèm xuân mong manh,nhoà nhạt. Năm nay mùa ngủ quên nên đến muộn, cây lá vẫn thức đợi xanh xao trên khắp những vỉa hè, cây bàng chơ vơ chẳng buồn gọi dậy mầm xanh non - chỉ hoa sưa nở trắng một khoảng trời mong nhớ. Em lặng lẽ - một mình đi bên phố, rồi nắng về tràn nắng đọng trong tay, mùa xanh xao nắm lại những ngón gầy. Phố mùa xuân nương theo mưa bay anh ạ...
Em của anh thì vẫn hay buồn, như những nghĩ ngợi vẫn nằm ngoan nơi thẳm sâu đáy mắt, [chỉ đợi đêm về thì miên man giật mình choàng tỉnh thức ] - chuyện này em đã viết rồi và cũng đã kể anh nghe - trong một ngày tháng bảy xa xôi năm cũ...
Em chưa nhớ Hà Nội bao giờ. Em chỉ biết về nỗi nhớ ấy qua câu thơ của những người từ phương xa đến và đi khỏi phố, hoặc những người Hà Nội tha hương rời quê mình lãng du nơi đâu đó. Câu thơ em thì nhẹ bẫng, không mang theo nổi hồ Gươm, lại càng không chở được cả sông Hồng. Thôi thì em ngồi lại - với góc phố mùa xuân.
Mặc định cho tháng ba một nỗi buồn. Đất trời ngấm hết những dư vị mong nhớ tàn phai rồi anh ạ. Thì mình vui lên nhé. Quẳng hết âu lo này cho năm tháng đi anh. Rồi tình yêu của anh sẽ lại trong lành. Em giản đơn chỉ là một mảnh ghép chẳng giống ai - cũng chẳng thể khớp vào đời ai. Em như chiếc giày chân trái - chẳng thể hết chênh chao vì không so vừa với chiếc giày chân phải...Thì kệ em thôi mà :)
Chót nợ nần tháng 3 một câu thơ, lỡ nợ anh một điều gì sau chuỗi dài triền miên im lặng. Mùa đọng nắng. Ngày vẩn vơ mặc định mình như những mảnh vỡ của thời gian...
Em mặc định mình là một kẻ lang thang, trong một khắc mong manh lỡ va vào cánh gió. Câu thơ em biết buồn từ dạo đó - nắng thả lên trời mà tay vẫn tràn hương. Gió tự ví mình như một kẻ tha phương, cũng trong một khắc mong manh, đánh rơi linh hồn nông nổi. Có cô bé lạc giữa bạt ngàn xanh cỏ rối, nhặt lấy một mảnh buồn mà có trả lại anh đâu.
Chỉ có câu thơ ngược xuôi 2 mảnh đời lặng lẽ lướt qua nhau...
Anh ngu ngơ ngốc nghếch đến thật thà. Hơn một lần em ước giá như anh chưa nói. Với em, tình yêu chỉ là một trò đùa có lỗi. Không anh. không em. không phố. không ai! Chỉ có những nỗi nhớ vẫn nối theo nhau trong tất bật ngày dài, biết bao nẻo đường em-anh đã đi qua cùng phố. Là một mùa hạ nắng gắt gay và mặt trời cháy đỏ, hay cơn mưa mùa xuân - sẽ chẳng thể đến hai lần. Anh-có hiểu gì-không?!
Ừh thôi, em kể cho anh nghe chuyện phố mùa xuân. Bây giờ là tháng ba rồi anh nhỉ - Ừh ,tháng ba... Sáng nào Hà Nội cũng mưa. Phố giấu mình sau bức rèm xuân mong manh,nhoà nhạt. Năm nay mùa ngủ quên nên đến muộn, cây lá vẫn thức đợi xanh xao trên khắp những vỉa hè, cây bàng chơ vơ chẳng buồn gọi dậy mầm xanh non - chỉ hoa sưa nở trắng một khoảng trời mong nhớ. Em lặng lẽ - một mình đi bên phố, rồi nắng về tràn nắng đọng trong tay, mùa xanh xao nắm lại những ngón gầy. Phố mùa xuân nương theo mưa bay anh ạ...
Em của anh thì vẫn hay buồn, như những nghĩ ngợi vẫn nằm ngoan nơi thẳm sâu đáy mắt, [chỉ đợi đêm về thì miên man giật mình choàng tỉnh thức ] - chuyện này em đã viết rồi và cũng đã kể anh nghe - trong một ngày tháng bảy xa xôi năm cũ...
Em chưa nhớ Hà Nội bao giờ. Em chỉ biết về nỗi nhớ ấy qua câu thơ của những người từ phương xa đến và đi khỏi phố, hoặc những người Hà Nội tha hương rời quê mình lãng du nơi đâu đó. Câu thơ em thì nhẹ bẫng, không mang theo nổi hồ Gươm, lại càng không chở được cả sông Hồng. Thôi thì em ngồi lại - với góc phố mùa xuân.
Mặc định cho tháng ba một nỗi buồn. Đất trời ngấm hết những dư vị mong nhớ tàn phai rồi anh ạ. Thì mình vui lên nhé. Quẳng hết âu lo này cho năm tháng đi anh. Rồi tình yêu của anh sẽ lại trong lành. Em giản đơn chỉ là một mảnh ghép chẳng giống ai - cũng chẳng thể khớp vào đời ai. Em như chiếc giày chân trái - chẳng thể hết chênh chao vì không so vừa với chiếc giày chân phải...Thì kệ em thôi mà :)